Chương 116: Lợi dụng lẫn nhau
“Trưởng tộc Điêu khách sáo rồi!
Mục Phong Nguyên chấp tay nói: “Mục Lâm Thần là trưởng tộc mà hồ đồ vô dụng, đã thế còn tin tưởng tên vô dụng Mục Vỹ. Hơn thế nữa, ta nghe nói Mục Vỹ đã dùng gian kế để đánh bại công tử Điêu Á Đông bằng một chiêu, chuyện này sao có thể chứ?”
“Đúng đấy!”
Mục Phong Thanh tiếp lời: “Thắng nhãi Mục Vỹ. này quỷ kế đa đoan. Nó có thể đánh bại quý công tử Điêu Á Đông, ta nghĩ chắc chắn là dùng thủ đoạn dối trá."
“Đúng vậy!"
Điêu Chấn Vân hừ lạnh một tiếng, đáp: "Á Đông con trai ta đúng là quá sơ suất. Nhiều năm qua, nó luôn được coi là thiên tài, thành ra mới trở nên tự cao tự đại. Bài học lần này cũng đáng lắm!"
“Nhưng một kẻ có tâm địa bất chính như Mục Vỹ mà ở lại thành Bắc Vân thì đúng là một mối hiểm hoạ với nhà họ Điêu chúng ta”, Điêu Chấn Vân đập tay bộp một tiếng, bùng lửa giận.
Trông thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười
Bọn họ đã nghĩ tới việc nương tựa vào nhà họ Điêu.
Nếu nói ai là đối thủ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân thì chắc chắn là nhà họ Điêu.
Thêm vào đó, vừa hay Mục Vỹ lại đánh bại Điêu Á Đông. Bây giờ, bọn họ đến đây nhờ vả, dựa vào nhà họ Điêu để đánh đổ nhà họ Mục thì không còn gì thích hợp hơn.
Sau đó, họ sẽ lại giành nhà họ Mục về. Tới lúc đó, nhà họ Mục sẽ thuộc về hai người họ.
“Lần này, hai vị dẫn gần phân nửa thầy luyện đan và thầy luyện khí của nhà họ Mục đi, Điêu Chấn Vân ta nhất định sẽ tặng quà đáp lễ. Bây giờ, chắc nhà họ Mục đang rối như tơ vò rồi!"
“Trưởng tộc Điêu yên tâm, ta đã cho người đi nghe ngóng rồi!"
“Đại trưởng lão..."
Khi hai người họ đang nói chuyện, một giọng nói có vẻ hốt hoảng chợt vang lên.
“Vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì nữa!", Mục Phong Nguyên không nhịn được mắng nhiếc người đó: “Có chuyện gì thì nói đi!”
“Dạ!"
Người đó nhìn Điêu Chấn Vân ngõi phía trên, rồi lại nhìn Mục Phong Nguyên, sau đó nuốt nước bọt nói: “Hôm nay, rõ ràng con phố của nhà họ Mục đang hỗn loạn. Nhưng không biết tại sao về sau, Diệu Tiên Ngữ lại dẫn thầy luyện khí và thầy luyện đan của Thánh Đan Các tới giúp nhà họ. Ngoài ra, Mặc Dương còn dốc hết vốn liếng trong hiệu buôn của nhà mình ra để ủng hộ cho nhà họ Mục!”
“Cái gì? Chết tiệt!"
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên đứng phắt dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Lão ta không thể ngờ rằng Thanh Đan Các lại nhúng tay vào chuyện này.
Thánh Đan Các luôn là thế lực trung gian ở thành Bắc Vân, thậm chí bọn họ còn trung lập hơn cả học viện Bắc Vân, không bao giờ tham gia vào mọi chuyện của các gia tộc tại đây.
“Đại trưởng lão chớ nóng giận!”
Điêu Chấn Vân lập tức lên tiếng: “Thánh Đan Các luôn ở thế trung lập. Ta thấy lần này họ cũng chỉ tạm giúp nhà họ Mục thôi, sẽ không lâu dài được đâu. Còn về nhà họ Mặc, ta nhớ lần này vì Mục Vỹ mà nhà họ Tế cũng rất oán hận nhà họ Mục. Chỉ căn chúng ta giành lại chiến thắng thì cũng không có gì phải lo đâu”
“Trưởng tộc Điêu suy nghĩ chu toàn!”
"À, hình như gần đây, Tả Chính Phong của nhà họ Tẽ đã luyện chế ra một món huyền khí hạ phẩm. Chỉ cần nhà họ Tê bắt tay với chúng ta thì đánh bại nhà họ Mục chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
Huyền khí hạ phẩm?
Vậy đó chẳng là thầy luyện huyền khí hạ phẩm ư!
Là người phụ trách việc kinh doanh của gia tộc và phố sá của nhà họ Mục mấy chục năm, Mục Phong Nguyên biết rõ thầy luyện đan và thầy luyện khí quan trọng như thế nào với một gia tộc, chứ đừng nói đến thầy luyện huyền khí hạ phẩm!
“Như vậy thì tốt quá!”
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mục Phong Nguyên đã hoàn toàn yên tâm.
Lần này, lão ta quyết được ăn cả, ngã về không, nên nhất định phải lật đổ được Mục Lâm Thần và Mục Vỹ, để cướp nhà họ Mục về.
“Đã vậy thì đại trưởng lão và nhị trưởng lão hãy về nghỉ ngơi đi. Chuyện đối phó nhà họ Mục, chúng ta sẽ thong thả bàn sau!"
“Được!”
...
Nhìn bóng lưng Mục Phong Thanh và Mục Phong Nguyên rời đi, Điêu Chấn Vân híp mắt lại, mỉm cười.
“Trưởng tộc, chắc chắn hai lão già này sẽ không an phận, ta dám chắc họ sẽ không hết lòng với nhà họ. Điêu chúng ta đâu!", một lão già đứng sau Điêu Chấn Vân lên tiếng.
“Ta biết chứ!"
Điêu Chấn Vân nói: "Họ không thật lòng nương nhờ nhà mình, thì vì đâu mà ta phải thật tâm tiếp đãi họ? Lần này, hai lão hồ ly Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đến nhà họ Điêu chúng ta, mục đích chính là mượn tay chúng ta lật đổ nhà họ Mục. Đây là một cơ hội, một khi thành công, nhà họ Mục đó sẽ thuộc về hai lão ta. Nhưng bây giờ, con cháu đời sau của họ là Mục Lang và Mục Khoảnh đều đã bị Mục Vỹ phế rồi. Không tới ba mươi năm nữa, nhà họ Mục sẽ thuộc về nhà họ Điêu chúng ta thôi!”
“Trưởng tộc anh minh!” .
“Được rồi, ta còn có việc cần bàn bạc với trưởng tộc Uông. Các ngươi trông chừng con cháu của gia tộc cẩn thận, đừng để chúng nó làm loạn!”
Nói rồi, Điêu Chấn Vân đứng dậy rời đi.
Mục Phong Nguyên chấp tay nói: “Mục Lâm Thần là trưởng tộc mà hồ đồ vô dụng, đã thế còn tin tưởng tên vô dụng Mục Vỹ. Hơn thế nữa, ta nghe nói Mục Vỹ đã dùng gian kế để đánh bại công tử Điêu Á Đông bằng một chiêu, chuyện này sao có thể chứ?”
“Đúng đấy!”
Mục Phong Thanh tiếp lời: “Thắng nhãi Mục Vỹ. này quỷ kế đa đoan. Nó có thể đánh bại quý công tử Điêu Á Đông, ta nghĩ chắc chắn là dùng thủ đoạn dối trá."
“Đúng vậy!"
Điêu Chấn Vân hừ lạnh một tiếng, đáp: "Á Đông con trai ta đúng là quá sơ suất. Nhiều năm qua, nó luôn được coi là thiên tài, thành ra mới trở nên tự cao tự đại. Bài học lần này cũng đáng lắm!"
“Nhưng một kẻ có tâm địa bất chính như Mục Vỹ mà ở lại thành Bắc Vân thì đúng là một mối hiểm hoạ với nhà họ Điêu chúng ta”, Điêu Chấn Vân đập tay bộp một tiếng, bùng lửa giận.
Trông thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn nhau, sau đó cùng mỉm cười
Bọn họ đã nghĩ tới việc nương tựa vào nhà họ Điêu.
Nếu nói ai là đối thủ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân thì chắc chắn là nhà họ Điêu.
Thêm vào đó, vừa hay Mục Vỹ lại đánh bại Điêu Á Đông. Bây giờ, bọn họ đến đây nhờ vả, dựa vào nhà họ Điêu để đánh đổ nhà họ Mục thì không còn gì thích hợp hơn.
Sau đó, họ sẽ lại giành nhà họ Mục về. Tới lúc đó, nhà họ Mục sẽ thuộc về hai người họ.
“Lần này, hai vị dẫn gần phân nửa thầy luyện đan và thầy luyện khí của nhà họ Mục đi, Điêu Chấn Vân ta nhất định sẽ tặng quà đáp lễ. Bây giờ, chắc nhà họ Mục đang rối như tơ vò rồi!"
“Trưởng tộc Điêu yên tâm, ta đã cho người đi nghe ngóng rồi!"
“Đại trưởng lão..."
Khi hai người họ đang nói chuyện, một giọng nói có vẻ hốt hoảng chợt vang lên.
“Vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì nữa!", Mục Phong Nguyên không nhịn được mắng nhiếc người đó: “Có chuyện gì thì nói đi!”
“Dạ!"
Người đó nhìn Điêu Chấn Vân ngõi phía trên, rồi lại nhìn Mục Phong Nguyên, sau đó nuốt nước bọt nói: “Hôm nay, rõ ràng con phố của nhà họ Mục đang hỗn loạn. Nhưng không biết tại sao về sau, Diệu Tiên Ngữ lại dẫn thầy luyện khí và thầy luyện đan của Thánh Đan Các tới giúp nhà họ. Ngoài ra, Mặc Dương còn dốc hết vốn liếng trong hiệu buôn của nhà mình ra để ủng hộ cho nhà họ Mục!”
“Cái gì? Chết tiệt!"
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên đứng phắt dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Lão ta không thể ngờ rằng Thanh Đan Các lại nhúng tay vào chuyện này.
Thánh Đan Các luôn là thế lực trung gian ở thành Bắc Vân, thậm chí bọn họ còn trung lập hơn cả học viện Bắc Vân, không bao giờ tham gia vào mọi chuyện của các gia tộc tại đây.
“Đại trưởng lão chớ nóng giận!”
Điêu Chấn Vân lập tức lên tiếng: “Thánh Đan Các luôn ở thế trung lập. Ta thấy lần này họ cũng chỉ tạm giúp nhà họ Mục thôi, sẽ không lâu dài được đâu. Còn về nhà họ Mặc, ta nhớ lần này vì Mục Vỹ mà nhà họ Tế cũng rất oán hận nhà họ Mục. Chỉ căn chúng ta giành lại chiến thắng thì cũng không có gì phải lo đâu”
“Trưởng tộc Điêu suy nghĩ chu toàn!”
"À, hình như gần đây, Tả Chính Phong của nhà họ Tẽ đã luyện chế ra một món huyền khí hạ phẩm. Chỉ cần nhà họ Tê bắt tay với chúng ta thì đánh bại nhà họ Mục chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
Huyền khí hạ phẩm?
Vậy đó chẳng là thầy luyện huyền khí hạ phẩm ư!
Là người phụ trách việc kinh doanh của gia tộc và phố sá của nhà họ Mục mấy chục năm, Mục Phong Nguyên biết rõ thầy luyện đan và thầy luyện khí quan trọng như thế nào với một gia tộc, chứ đừng nói đến thầy luyện huyền khí hạ phẩm!
“Như vậy thì tốt quá!”
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mục Phong Nguyên đã hoàn toàn yên tâm.
Lần này, lão ta quyết được ăn cả, ngã về không, nên nhất định phải lật đổ được Mục Lâm Thần và Mục Vỹ, để cướp nhà họ Mục về.
“Đã vậy thì đại trưởng lão và nhị trưởng lão hãy về nghỉ ngơi đi. Chuyện đối phó nhà họ Mục, chúng ta sẽ thong thả bàn sau!"
“Được!”
...
Nhìn bóng lưng Mục Phong Thanh và Mục Phong Nguyên rời đi, Điêu Chấn Vân híp mắt lại, mỉm cười.
“Trưởng tộc, chắc chắn hai lão già này sẽ không an phận, ta dám chắc họ sẽ không hết lòng với nhà họ. Điêu chúng ta đâu!", một lão già đứng sau Điêu Chấn Vân lên tiếng.
“Ta biết chứ!"
Điêu Chấn Vân nói: "Họ không thật lòng nương nhờ nhà mình, thì vì đâu mà ta phải thật tâm tiếp đãi họ? Lần này, hai lão hồ ly Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đến nhà họ Điêu chúng ta, mục đích chính là mượn tay chúng ta lật đổ nhà họ Mục. Đây là một cơ hội, một khi thành công, nhà họ Mục đó sẽ thuộc về hai lão ta. Nhưng bây giờ, con cháu đời sau của họ là Mục Lang và Mục Khoảnh đều đã bị Mục Vỹ phế rồi. Không tới ba mươi năm nữa, nhà họ Mục sẽ thuộc về nhà họ Điêu chúng ta thôi!”
“Trưởng tộc anh minh!” .
“Được rồi, ta còn có việc cần bàn bạc với trưởng tộc Uông. Các ngươi trông chừng con cháu của gia tộc cẩn thận, đừng để chúng nó làm loạn!”
Nói rồi, Điêu Chấn Vân đứng dậy rời đi.