Chương 10
END.
Mục Dã muốn gặp tôi, nói rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, cho nên tôi đồng ý.
Qua khung cửa kính dày, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Trong lúc ngẩn ngơ, tôi chợt nhớ tới ba năm trước, cảnh anh ta khóc tiễn tôi ra sân bay.
Trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Chàng trai trẻ của ngày nào, hôm nay đã cạo trọc đầu, đôi mắt vốn đã mờ đi, khuôn mặt chỉ còn vẻ tê dại, trong phút chốc trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
Anh ta siết chặt ống nghe, đầu ngón tay dần dần trắng bệch, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên.
Vừa mở miệng, anh ta đã bắt đầu khóc.
“Lan Lan, tôi thực sự biết sai rồi…”
Tôi không nói gì, anh ta lại nói tiếp.
“Tôi đố kị em, em là một cô gái được tất cả mọi người yêu thương, nhưng tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú, mỗi lần em bảo vệ tôi, tôi đều cảm thấy xấu hổ, tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp, em càng đối tốt với tôi, tôi càng thấy mình thấp kém….”
“Tôi muốn chứng minh tôi sẽ càng tốt hơn nếu không có em, tôi đã sai lầm, tôi…”
Anh ta bật khóc, lời nói ngắt quãng đứt đoạn.
“Tôi biết em sẽ không tin, nhưng tôi thực sự yêu em...”
Tôi cười nhẹ: “Đừng nói những điều này, tôi nghe mà buồn nôn.”
Anh ta gục đầu nghẹn ngào một hồi lâu, nở một nụ cười gượng gạo với tôi.
“Tôi biết rồi, tôi cũng hy vọng cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta có thể để lại một chút ấn tượng tốt hơn cho em.”
“Càng kinh tởm hơn.” Tôi cắt ngang lời.
Trong mắt Mục Dã tràn ngập nỗi buồn, nở nụ cười cay đắng.
“Là vậy sao, xin lỗi.”
“Tôi muốn nói với em một điều cuối cùng, người cứu Đông Đông không phải là tôi, mà là Mục Hoà.”
Anh ta mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt.
“Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”
Trái tim tôi run lên, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Đông Đông là một chú chó đi lạc, hồi học cấp 3 tôi thường thấy nó lăn ở cổng trường.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Khi đó nó còn rất nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng cho nó ăn.
Nó rất gần gũi với tôi.
Một hôm trời mưa to, tôi đã lo lắng cho nó cả ngày.
Sau giờ học, tôi vội vàng đi tìm nó, nhưng lại thấy Mục Dã đang ôm nó, quấn quanh là chiếc áo đồng phục.
Rõ ràng anh ta mắc chứng sạch sẽ, nhưng vẫn sẵn sàng cứu Đông Đông.
Trái tim tôi mềm nhũn.
Sau chuyện này, tôi đã nhận nuôi Đông Đông và đồng ý lời tỏ tình của anh ta.
Nhưng anh ta không bao giờ chạm vào Đông Đông nữa.
Khi đó không có suy nghĩ kĩ, đồng phục học sinh vẫn trên người anh ta, vậy đồng phục học sinh của ai được bọc cho Đông Đông?
Hơn nữa, Mục Dã từ trước đến nay rất ghét chó hoang, nhìn thấy tôi chọc cười Đông Đông, lông mày anh ta sẽ hơi nhíu lại, ẩn giấu một tia chán ghét.
Hóa ra mọi thứ đều để lại dấu vết.
Chỉ là tôi quá tập trung vào bề ngoài Mục Dã mà không đi sâu vào tìm hiểu.
Bởi vì từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Mục Dã lại có thể hèn hạ đến thế.
Tôi đứng dậy nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường.
“Mục Dã, anh thực sự không xứng đáng được yêu thương, cứ mục nát trong tù đi, đồ rác rưởi.”
Tôi phớt lờ vẻ mặt hoảng hốt của anh ta và bước thẳng ra ngoài.
……….
Bên ngoài, Mục Hoà đứng ngược ánh sáng, gió thổi bay những chiếc lá rơi xuống người anh.
Tôi bước về phía anh ấy.
Anh nở nụ cười thật dịu dàng rồi nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.
“Về nhà thôi.”
Tôi dừng lại: “trước tiên thì đi đón một thành viên trong gia đình mình đã.”
“Ai?”
“Cún con của chúng ta, Đông Đông.”
Mục Hoà sửng sốt một chút, có chút khó khăn nói: "Mục Dã nói cho em biết?"
Tôi nhìn anh cười như không cười: “Rất ngạc nhiên?”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh nhưng ánh sáng trong mắt lại mờ đi.
Tôi dắt anh đi về phía trước, lắc nhẹ cánh tay.
“Vậy ngài Mục, còn điều gì ngài chưa nói với tôi không?"
Giọng anh hơi chua chát: “Mục phu nhân muốn biết cái gì?"
Tôi chợt mỉm cười, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Ví dụ, nói về người bạn qua thư của tôi, kể câu chuyện về một người nào đó đã phải lòng tôi."
Mắt anh ấy đỏ hoe, tròng mắt run nhẹ, anh kéo tôi vào vòng tay và ôm chặt tôi.
Tôi dựa vào lồng ngực anh và nghe từng nhịp tim đập.
Mục Hoà run rẩy nói.
“Em muốn biết điều gì, tôi đều nói với em.”
______TOÀN VĂN HOÀN_______
Mục Dã muốn gặp tôi, nói rằng có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, cho nên tôi đồng ý.
Qua khung cửa kính dày, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Trong lúc ngẩn ngơ, tôi chợt nhớ tới ba năm trước, cảnh anh ta khóc tiễn tôi ra sân bay.
Trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Chàng trai trẻ của ngày nào, hôm nay đã cạo trọc đầu, đôi mắt vốn đã mờ đi, khuôn mặt chỉ còn vẻ tê dại, trong phút chốc trông anh ta như già đi cả chục tuổi.
Anh ta siết chặt ống nghe, đầu ngón tay dần dần trắng bệch, các đường gân trên mu bàn tay nổi lên.
Vừa mở miệng, anh ta đã bắt đầu khóc.
“Lan Lan, tôi thực sự biết sai rồi…”
Tôi không nói gì, anh ta lại nói tiếp.
“Tôi đố kị em, em là một cô gái được tất cả mọi người yêu thương, nhưng tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú, mỗi lần em bảo vệ tôi, tôi đều cảm thấy xấu hổ, tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp, em càng đối tốt với tôi, tôi càng thấy mình thấp kém….”
“Tôi muốn chứng minh tôi sẽ càng tốt hơn nếu không có em, tôi đã sai lầm, tôi…”
Anh ta bật khóc, lời nói ngắt quãng đứt đoạn.
“Tôi biết em sẽ không tin, nhưng tôi thực sự yêu em...”
Tôi cười nhẹ: “Đừng nói những điều này, tôi nghe mà buồn nôn.”
Anh ta gục đầu nghẹn ngào một hồi lâu, nở một nụ cười gượng gạo với tôi.
“Tôi biết rồi, tôi cũng hy vọng cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta có thể để lại một chút ấn tượng tốt hơn cho em.”
“Càng kinh tởm hơn.” Tôi cắt ngang lời.
Trong mắt Mục Dã tràn ngập nỗi buồn, nở nụ cười cay đắng.
“Là vậy sao, xin lỗi.”
“Tôi muốn nói với em một điều cuối cùng, người cứu Đông Đông không phải là tôi, mà là Mục Hoà.”
Anh ta mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt.
“Lan Lan, chúc em hạnh phúc.”
Trái tim tôi run lên, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Đông Đông là một chú chó đi lạc, hồi học cấp 3 tôi thường thấy nó lăn ở cổng trường.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Khi đó nó còn rất nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng cho nó ăn.
Nó rất gần gũi với tôi.
Một hôm trời mưa to, tôi đã lo lắng cho nó cả ngày.
Sau giờ học, tôi vội vàng đi tìm nó, nhưng lại thấy Mục Dã đang ôm nó, quấn quanh là chiếc áo đồng phục.
Rõ ràng anh ta mắc chứng sạch sẽ, nhưng vẫn sẵn sàng cứu Đông Đông.
Trái tim tôi mềm nhũn.
Sau chuyện này, tôi đã nhận nuôi Đông Đông và đồng ý lời tỏ tình của anh ta.
Nhưng anh ta không bao giờ chạm vào Đông Đông nữa.
Khi đó không có suy nghĩ kĩ, đồng phục học sinh vẫn trên người anh ta, vậy đồng phục học sinh của ai được bọc cho Đông Đông?
Hơn nữa, Mục Dã từ trước đến nay rất ghét chó hoang, nhìn thấy tôi chọc cười Đông Đông, lông mày anh ta sẽ hơi nhíu lại, ẩn giấu một tia chán ghét.
Hóa ra mọi thứ đều để lại dấu vết.
Chỉ là tôi quá tập trung vào bề ngoài Mục Dã mà không đi sâu vào tìm hiểu.
Bởi vì từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Mục Dã lại có thể hèn hạ đến thế.
Tôi đứng dậy nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường.
“Mục Dã, anh thực sự không xứng đáng được yêu thương, cứ mục nát trong tù đi, đồ rác rưởi.”
Tôi phớt lờ vẻ mặt hoảng hốt của anh ta và bước thẳng ra ngoài.
……….
Bên ngoài, Mục Hoà đứng ngược ánh sáng, gió thổi bay những chiếc lá rơi xuống người anh.
Tôi bước về phía anh ấy.
Anh nở nụ cười thật dịu dàng rồi nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.
“Về nhà thôi.”
Tôi dừng lại: “trước tiên thì đi đón một thành viên trong gia đình mình đã.”
“Ai?”
“Cún con của chúng ta, Đông Đông.”
Mục Hoà sửng sốt một chút, có chút khó khăn nói: "Mục Dã nói cho em biết?"
Tôi nhìn anh cười như không cười: “Rất ngạc nhiên?”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh nhưng ánh sáng trong mắt lại mờ đi.
Tôi dắt anh đi về phía trước, lắc nhẹ cánh tay.
“Vậy ngài Mục, còn điều gì ngài chưa nói với tôi không?"
Giọng anh hơi chua chát: “Mục phu nhân muốn biết cái gì?"
Tôi chợt mỉm cười, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Ví dụ, nói về người bạn qua thư của tôi, kể câu chuyện về một người nào đó đã phải lòng tôi."
Mắt anh ấy đỏ hoe, tròng mắt run nhẹ, anh kéo tôi vào vòng tay và ôm chặt tôi.
Tôi dựa vào lồng ngực anh và nghe từng nhịp tim đập.
Mục Hoà run rẩy nói.
“Em muốn biết điều gì, tôi đều nói với em.”
______TOÀN VĂN HOÀN_______