Chương 27: 27: Một Nhát Kiếm
Một canh giờ rồi lại hai canh giờ trôi qua.Tay nàng đã tê cứng hết cả vậy mà vẫn chưa thấy Chu Thiên Lăng hành động.Hắn đang mưu tính cái gì trong đầu vậy?-Ngươi cứ ngồi chờ chết thế à?Y Vân hơi ngả đầu ra phía sau, giọng nói thiếu kiên nhẫn khẽ vang bên tai hắn.Trái với nàng, Chu Thiên Lăng vẫn thập phần bình tĩnh như mặt nước mùa thu, tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra.Hắn đưa mắt âm thầm quan sát tình hình, một lúc sau mới cất giọng lạnh nhạt:-Đừng nóng vội, bình tĩnh chờ thời cơ.Hắn bảo nàng bình tĩnh, phải bình tĩnh đợi đến khi nào nữa đây? Trời càng về đêm lại càng lạnh, ở giữa rừng sâu hẻo lánh ai biết sẽ có con gì thình lình xuất hiện.Nếu lỡ...nếu lỡ có rắn thì biết phải làm thế nào?Quay về phía Triệu Tuấn và Tú Linh, một canh giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hai người họ quay ra.Tú Linh sốt ruột đến mức òa khóc:-C-công...c-chúa...hức...hức...Triệu Tuấn nhìn thấy liền cuống cuồng chân tay vội trấn an:-Tú Linh, cô...cô đừng khóc.Công chúa của cô đi cùng vương gia của chúng tôi chắc chắn sẽ không sao.Nói đoạn, Triệu Tuấn bèn lệnh cho quân lính đốt đuốt, đi vào bên trong tìm kiếm hai chủ tử.Khu rừng này trừ vương gia e là chỉ có Lương Thần là rành đường.Trời đã tối lại không biết bên trong sẽ nguy hiểm thế nào nên Triệu Tuấn cũng không dám cho quân đi vào quá sâu.Kết quả bằng không, với tình hình này e là phải đợi đến sáng hôm sau.Chu Thiên Lăng kiên nhẫn đợi đến nửa đêm canh ba.Lúc này bọn chúng đã ngủ say, một vài tên trong đó còn phát ra tiếng ngáy.-Y Vân, trong thắt lưng của bổn vương có một cây dao nhỏ.Giọng hắn khe khẽ phát ra chỉ đủ để một mình nàng nghe thấy.-Hả?-Mau lấy nó ra.Chu Thiên Lăng lên tiếng giục giã.Trong tình thế lúc này nếu không có Y Vân, chỉ với một mình hắn e rằng cũng khó lòng mà lấy được chủy thủ.Nàng cắn răng nén nhịn cơn đau, cố với tay nắm lấy con dao nhỏ sau đó dúi nó vào tay Chu Thiên Lăng.Chớp mắt một cái, hắn đã cắt đứt sợi dây thừng.Bây giờ, cả hai mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.Y Vân nâng hai cổ tay khẽ cử động chúng.Sau đó, nàng cởi sợi dây trói ở chân và ở xung quanh người xuống.Nhưng cứ thế mà rời đi thì chẳng còn gì thú vị.Chu Thiên Lăng cầm chặt chủy thủ, không một tiếng động từng bước từng bước tiến đến phía của tên cầm đầu.Lưỡi dao bén nhọn kéo thẳng một đường lên cổ hắn ta.Động tác nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng dứt khoát, từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng động.Một, hai, ba...từng tên một cứ thế kết thúc mạng sống dưới tay của Chu Thiên Lăng.Hắn giết người trước mắt bọn chúng mà chẳng một kẻ nào phát hiện ra.Thần không biết, quỷ không hay quả không hổ danh là Trấn Định vương trong lời đồn.Y Vân tận mắt chứng kiến cảnh đó thì không khỏi có vài phần ghê sợ hắn.Chu Thiên Lăng không giết hết tất cả bọn chúng mà chỉ ra tay với một nửa.Có thể đó là thú vui của hắn, hắn muốn kẻ đứng đằng sau phải tức điên lên.Tưởng chừng đã bắt được người hóa ra cuối cùng người thiệt lại là bản thân, cảm giác đó không phải rất thú vị sao?-Đi thôi.Hắn nhìn chủy thủ đã thấm đẫm màu đỏ tươi của máu sau đó liền vứt xuống đất, đoạn cất giọng gọi nàng.Y Vân thoáng chút đờ đẫn rất nhanh liền gật đầu.Nàng tiến từng bước về phía hắn, bỗng nhiên Y Vân lại cảm giác giày mình vừa đạp lên thứ gì đó.Nàng đứng hình một lúc, từ từ cúi xuống, gương mặt bỗng chốc đã tái xanh.Là rắn hổ mang? Nàng vừa giẫm phải đuôi của nó?-ÁaaaaaaaCơ hồ theo bản năng nó liền phùng mang, nhe nanh định vồ lấy nàng.Chu Thiên Lăng nhanh nhạy kéo Y Vân về phía mình sau đó lùi lại vài bước.Nàng nắm chặt lấy vạt áo của hắn.Gương mặt thập phần sợ hãi, chỉ tay về phía trước, lắp bắp kêu lên:-Có...có r-rắn.Tiếng la thất thanh của nàng vô tình đánh thức bọn thích khách.Chúng vừa mở mắt, nhận thấy cảnh tượng kinh hoàng ngay bên cạnh thì càng thêm hung hãng.Ngay tức khắc liền rút kiếm, lăm lăm trong tay lao thẳng về phía Chu Thiên Lăng.Không định đánh nhau với chúng nhưng trong lúc này r rằng không còn cách khác.Để Y Vân sang một bên, hắn lao về phía trước.Vẫn chưa khỏi kinh hoàng, nàng vô lực mà ngồi thụp xuống.Con rắn hổ mang lại một lần nữa phùng mang muốn tấn công Y Vân.Nàng với lấy một nhánh cây đập đập về phía trước nhằm xua đuổi nó.Nhưng dường như chẳng hề có tác dụng, khuôn mặt vô sắc hét lớn:-Thiên Lăng! Thiên Lăng!Chu Thiên Lăng bị tiếng gọi của nàng làm cho phân tâm, lợi dụng thời cơ một tên thích khách liền một đao chém vào cánh tay trái của hắn.Máu từ miệng vết thương liền túa ra, thoáng chốc đã thấm vào một mảng y phục.Chu Thiên Lăng nén cơn đau, tung một cước vào ngực của tên thích khách.Hắn cướp lấy kiếm, một đường chém thẳng xuống con rắn hổ đang chuẩn bị lao về phía Y Vân.Con rắn hổ mang liền bị cắt thành hai đoạn.Một phần dựa theo cây đao mà bay đến trước mặt của bọn thích khách.-Nó không cắn trúng cô chứ?-Không...không.Mắt nàng vô tình va phải cánh tay của hắn, máu vẫn đang chảy ra.Y Vân cất giọng lo lắng:-Ngươi bị thương rồi.-Xử lý xong bọn chết tiệt này, bổn vương đưa cô rời khỏi đây.Dứt lời, Chu Thiên Lăng cầm chặt thanh kiếm trong tay lao về bọn thích khách.Máu ở cánh tay trái túa ra ngày một nhiều hơn khiến hắn cũng có đôi phần bất lợi.Một tên hắc y chớp lấy thời cơ liền vung đao đâm vào vai Trấn Định vương.Bọn chúng chỉ làm bị thương hòng khiến hắn giảm tốc độ chứ không hề muốn lấy mạng Chu Thiên Lăng.Nếu hắn mất mạng, bọn chúng không biết phải ăn nói thế nào với đại nhân.Chu Thiên Lăng căn bản là né được lưỡi kiếm ấy nhưng nào ngờ Y Vân lại lao đến đỡ cho hắn.Một nhát kiếm cắm thẳng lên sau vai nàng.Chu Thiên Lăng hơi thoáng kinh ngạc sau đó nhanh chóng định thần lại.Máu chảy ra ồ ồ, tự nhiên có chút dính vào người hắn, nhiễm đỏ hết cả một mảng thanh y đang vận trên người.Vương phi của hắn sao cứ thích lo chuyện bao đồng lắm thế?.