Chương 53: “tuệ Tuệ Muốn Anh Hôn Ở Đâu”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Trước khi rời đi, Chu Thời Dư nhìn chiếc đ ĩa CD rơi xuống đất, anh vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Tuệ:
“Em muốn mang nó về không?”
Cái ôm lâu kết thúc.
Hai chân Thịnh Tuệ chạm đất, cơn đau dịu đi khiến cô thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu rủ mắt xuống.
Chiếc đ ĩa mà cô đã bảo vệ cẩn thận vì sợ bị va đập suốt quãng đường giờ đây không những vỡ thành hai nửa mà ngay cả chiếc hộp đựng nó cũng xuất hiện những vết nứt mảnh dài.
Tựa như quá khứ đầy bùn nhơ và vết sẹo của Chu Thời Dư trong cuốn sổ ghi chép.
“…… Vứt nó đi.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ mới nghe thấy mình trả lời như vậy.
Cô ngồi xổm xuống nhặt chiếc hộp đ ĩa CD trong suốt lên, thấp giọng làu bàu: “Em không muốn biết về anh thông qua cách này.”
Cô hít một hơi thật sâu, đang định đứng dậy thì một bóng đen đ è xuống người cô, cánh tay mạnh mẽ và lòng bàn tay ấm áp của anh xuyên qua khuỷu chân cô, dễ dàng bế ngang cô lên.
Thịnh Tuệ cầm lấy hộp đ ĩa CD nên không tiện vòng tay qua cổ anh, cô không khỏi co người lại trong vòng tay của anh.
Nhìn thấy động tác ỷ lại theo bản năng của cô, Chu Thời Dư cong môi cười khẽ, nhấc nhẹ eo của cô lên ước lượng: “Em xem, thế này thì chúng ta không cần phải cúi xuống hay nhón chân gì nữa.”
“Tuệ Tuệ, anh sẽ tìm tư thế ôm mà cả hai chúng ta đều thoải mái.”
Thịnh Tuệ nghe anh nói vậy thì ngẩng đầu lên, cảm nhận được nụ hôn ấm áp vừa chạm vào liền tách ra trên trán rồi bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh nói: “Em chỉ cần dành cho anh một ít kiên nhẫn là được.”
“Dạ.” Đó giờ Thịnh Tuệ luôn có niềm tin vào Chu Thời Dư, cô biết trong mọi chuyện cô là người duy nhất thiếu sót.
Chiếc đ ĩa CD bị ném vào thùng rác.
Cô lặng lẽ vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ dưới lớp áo sơ mi trắng rồi thì thầm: “… Em xin lỗi, giá như em mạnh mẽ hơn thì tốt rồi.”
Mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ anh thì tốt rồi.
Chu Thời Dư ôm cô vững vàng đi dọc theo bờ biển, bên cạnh là tia nắng cuối cùng của ngày xuân rơi vào ranh giới giữa biển trời, năm tháng yên tĩnh nhưng anh cảm thấy lồ ng ngực sắp nổ tung với sự thỏa mãn căng đầy.
Vào thời khắc ngày và đêm giao ban, hai bọn họ ôm hôn nhau, có lẽ cả hai sẽ cùng nhau bầu bạn đêm ngày cho đến tận cuối đời.
Bầu trời sẩm tối, Chu Thời Dư thi thoảng cảm nhận được những cạnh sắc nhọn của tảng đá dưới chân, anh không khỏi đau lòng cho người yêu khi cô chịu đau mà nhón chân ôm anh, giọng nói anh nặng trĩu:
“…… Tuệ Tuệ, không cần xin lỗi.”
Em mãi mãi không bao giờ biết, đối với anh em có ý nghĩa như thế nào.
Chẳng bao lâu, cả hai quay trở lại chiếc Aston Martin sang trọng khiêm tốn.
Thịnh Tuệ mở cửa ghế phụ bước vào thì ngay lập tức phát hiện trong ô giữa hai ghế có một chiếc hộp dẹt mềm màu đen hình chữ nhật, đó là hộp bảo quản lạnh insulin xách tay.
Đối với cái này cô đã quá quen thuộc: insulin chưa mở có yêu cầu về nhiệt độ, nó cần được bảo quản trong không gian có nhiệt độ ổn định từ 2-8 độ C.
Trước đây Thịnh Tuệ để insulin trong tủ lạnh, sau khi kết hôn dọn đi khỏi chung cư, cô cất nó trong tủ lạnh nhỏ mà Chu Thời Dư đã mua trước đó.
Cô im lặng mở hộp bảo quản lạnh ra, quả nhiên nhìn thấy bút insulin được bọc trong túi chườm đá, cùng với bộ kim tiêm, tăm bông tẩm cồn, máy đo đường huyết và que lấy máu.
“……”
Sáng nay cô vội ra ngoài nên không mang túi xách theo, thành ra cũng quên mang theo insulin, vậy nên đến khi trời tối cô vẫn không dám ăn cơm.
Nhưng chuyện này cô chỉ mới nói qua điện thoại, sao Chu Thời Dư lại biết ——
Khóe mắt cô thoáng thấy trên mặt hộp có một sợi lông mèo, vài giây sau Thịnh Tuệ đột nhiên bừng tỉnh, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong nhà nuôi mèo nên tất nhiên là có camera giám sát ở khắp mọi nơi——
Điều này có nghĩa là từ khi cô dậy cho đến khi cô bị Bình An “lừa” đến thư phòng, rồi đến lúc cô hốt hoảng ăn sáng, kể cả khi cô đi ra ngoài vội vàng không mang theo ba lô đựng thuốc, người đàn ông này đều thấy tất cả thông qua camera giám sát.
Về phần làm cách nào để tìm thấy cô, anh chỉ cần tìm một người đi theo cô suốt cả quãng đường, chỉ cần một cú điện thoại là có thể nhận được đáp án.
Chu Thời Dư quả thực là một người rất thông minh.
“….
Anh nghĩ lục túi xách của em thì bất lịch sự nên đã lấy một cái mới ở nhà theo.”
Chu Thời Dư ở bên cạnh lái xe bằng một tay lên tiếng.
Thịnh Tuệ chú ý tới tay trái không có đồng hồ của anh đang đặt trên tay vịn cửa để che đi vết sẹo, cô liền nhìn thẳng về phía trước.
Anh nói: “Nếu em đói thì có thể nhờ dì Điền chuẩn bị trước một phần cơm, nếu không đói thì về nhà rồi nấu.”
“Vậy đành làm phiền dì Điền rồi.”
Thịnh Tuệ không muốn Chu Thời Dư nấu nướng quá vất vả.
Lúc cúi đầu nhắn tin, cô chợt nhận ra một điều: Khi nửa kia của mình sinh bệnh, nếu so với Chu Thời Dư thì cô thật là thiếu hiểu biết.
Cô lắc đầu tự giễu, đột nhiên nghĩ đến câu nói nghe riết đến mức nhàm tai của giáo viên thời còn đi học:
—— Đáng sợ nhất không phải là những người thông minh, cũng không phải là những học sinh chăm chỉ, mà là những học sinh vốn đã thông minh bẩm sinh lại còn nỗ lực chăm chỉ hơn các em gấp ngàn lần.
–
Mang theo vài phần áy náy cộng thêm niềm tin vào câu “Người đi chậm cần xuất phát trước” có từ khi còn nhỏ, Thịnh Tuệ về đến nhà thì thay quần áo xong rồi bắt đầu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách tra cứu thông tin và sách vở về chứng “rối loạn lưỡng cực”.
Khi đi học, cô là kiểu học sinh được thầy cô yêu quý nhất: thành tích không đứng đầu nhưng luôn vượt trội, cô không học lệch môn nào lại còn ngoan ngoãn khiến thầy cô bớt lo, cho dù bài tập có cơ bản đến đâu thì cô vẫn vâng lời làm toàn bộ.
Lúc này Thịnh Tuệ giống như đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi tìm các đầu sách và một số bài luận văn trên Internet, cô nhanh chóng lập kế hoạch đọc tài liệu.
Toàn bộ quá trình cô đều nhập tâm đ ến mức Chu Thời Dư gọi cô mấy lần đều không được, anh đích thân đến tận nơi Thịnh Tuệ vẫn không phát hiện ra.
Nội dung trên màn hình trắng lạnh lẽo phản chiếu trên mắt kính anh, đôi mắt đen của Chu Thời Dư quét qua danh sách chi chít các tên sách của cô, giọng ấm áp nói:
“Tuệ Tuệ, tiêm thuốc rồi ăn cơm em.”
“…..
Hả? À dạ.”
Trên bàn ăn, hai người vô cùng ăn ý giữ im lặng về những chuyện xảy ra trong ngày, thậm chí còn cố ý tránh nhắc về bức tranh, cuốn nhật ký và những sự việc xảy ra trong hai ngày qua.
Bọn họ không ăn bữa trưa đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, buổi tối Chu Thời Dư làm một món thịt, một món rau và một món canh mới đơn giản.
Lúc múc canh cho Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư hỏi: “Máy đo đường huyết lần trước anh có nhắc tới ấy, ngày mai em có muốn đến bệnh viện xem thử không?”
Thịnh Tuệ còn có chuyện muốn hỏi, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “…Được.”
Có lẽ Chu Thời Dư nhầm sự do dự của cô sang thành sợ hãi, anh dịu dàng trấn an cô: “Mấy dòng trên thị trường anh đã thử qua rồi, cuối cùng anh chọn DexcomG6, quá trình đeo vào không thấy đau đâu, khả năng chống nước và kết nối Bluetooth cũng tốt.”
Thịnh Tuệ nghe anh nói lưu loát về trải nghiệm của mình, hơi mở to hai mắt: “Anh đã thử qua hết á? Khi nào vậy?”
Chu Thời Dư khéo léo rút xương ra khỏi miếng sườn rim tỏi rồi gắp thịt vào chén Thịnh Tuệ.
Anh dùng giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện vụn vặt hằng ngày: “Ừ, trên thị trường ra mẫu nào mới anh đều xem thử.”
Thấy người yêu vẫn còn có vẻ kinh ngạc, Chu Thời Dư giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Yên tâm.”
“Nếu đau thì anh không nỡ để em thử đâu.”
Thịnh Tuệ nhất thời không nói nên lời.
Chu Thời Dư vốn không phải là người mắc bệnh tiểu đường, nhưng trước khi họ kết hôn và trước khi cô quen biết anh, anh đã thay cô thử tất cả các dụng cụ mà cô chưa từng cân nhắc sử dụng.
Thậm chí hạng mục đầu tiên anh đầu tư sau khi bắt đầu sự nghiệp cũng có liên quan đến nghiên cứu thiết bị và thuốc điều trị bệnh tiểu đường.
Thịnh Tuệ đặt đũa xuống, mấy giây dài đằng đẵng trôi qua mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “… Anh còn làm những chuyện gì mà em không biết nữa?”
Từ Bình An đến dì Điền, từ Z đến Thành Hòa, rồi từ bức tranh vẽ hẻm nhỏ cho đến nhật ký – Rốt cuộc Chu Thời Dư đã giấu cô bao nhiêu chuyện?
“Chắc là còn một ít nữa.” Chu Thời Dư trả lời mơ hồ, “Có lẽ anh cũng không nhớ được.”
Vì sao không nhớ được?
Có phải là vì liệu pháp sốc điện gì gì đó mà Lương Hủ Bách từng nói hay không? Nó đã lấy đi một phần trí nhớ của anh?
Bữa cơm này chắc là ăn không vô được nữa.
Nếu không có tâm trạng ăn cơm, cũng không nên để mình đói, vậy thì chuyển sang ăn thứ khác là được.
Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, cả hồi lâu không ai nói chuyện.
Thịnh Tuệ không biết hai người đang tranh cao thấp là vì chuyện gì, là do ai bắt đầu trước, nhưng dù sao khi cô hoàn hồn lại thì Chu Thời Dư đã ngậm lấy môi cô.
Đương nhiên môi cô cũng không cam lòng chịu thua, bờ môi cô gắt gao theo đuổi, cắn, quấn, bao phủ bờ môi anh, không ai chịu buông tha ai.
Kết quả của cuộc đua là cô khóc không ngừng, những giọt nước mắt như chuỗi hạt ngọc trai bị đứt, cứ từng hạt từng hạt rơi ra.
Khóc là cảm xúc đau buồn nhưng cũng là đáp án của cơ thể khi mang đến một niềm vui hoàn toàn khác.
Nước mắt thấm ướt chiếc áo gối, Chu Thời Dư dừng lại, giơ tay lau đi những giọt nước mắt đang trượt xuống từ khóe mắt cô, anh muốn bế cô lên: “Em thấy khó chịu à? Có muốn nghỉ một lát không?”
Thịnh Tuệ lắc đầu, ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh, tự mình ăn thêm.
Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, cô nhẹ giọng cầu xin: “Chu Thời Dư, hôn em đi, được không?”
Đó giờ anh vẫn luôn đáp ứng những yêu cầu của cô.
Anh trìu mến ghé sát mặt mình vào vành tai nóng bỏng của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
“Tuệ Tuệ muốn anh hôn ở đâu?”
“….
Đâu cũng được, chỗ nào cũng được.”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ tỉnh táo như vậy, cũng là lần đầu tiên cô không đẩy đầu Chu Thời Dư ra khi anh cúi đầu thật sâu.
Kẽ tay cô luồn qua những sợi tóc mềm mại của anh nhưng sao lúc chạm vào cánh môi cô lại luôn có cảm giác hơi châm chích.
Thịnh Tuệ nghĩ không ra, cô nhìn trần nhà lúc cao lúc thấp, cảm thấy mình như một cái vòi nước bị hỏng cả hai đầu, nước mắt và nước mật không ngừng tuôn chảy.
Dường như chỉ có cách này cô mới có thể tìm ra lý do chính đáng để khóc.
Dù gì người chịu khổ mới là Chu Thời Dư, vậy tại sao cô lại thay anh khóc không ngừng, đây là đạo lý gì thế?
“……”
Vì cô vô cùng phối hợp nên cả hai đã trải qua một đêm điên cuồng mà trước đây chưa từng có: Hai người học lại cách “trở về thiên nhiên”, đồng thời học cách đánh dấu đặc biệt để chiếm hữu lãnh địa giống như động vật.
Khi quay trở lại xã hội loài người hiện đại, hai mí mắt của Thịnh Tuệ díu vào nhau, cô cũng mặc kệ vết bầm tím trên đầu gối do quỳ quá lâu, đầu vừa chạm gối liền lăn ra ngủ.
Chu Thời Dư vẫn còn tỉnh táo, anh đứng dậy dọn dẹp sàn nhà bừa bộn, cuối cùng anh lấy thuốc mỡ giúp lưu thông máu bầm trở về phòng ngủ.
Lòng bàn tay mang độ ấm vốn có, trong bóng đêm anh nhìn người yêu đang ngủ thật lâu, nhớ lại mấy lần anh muốn kéo cô vào lòng.
Anh cố tình hạ giọng xuống khẽ nói rằng hôm nay không phải gấp gáp như vậy, đợi lần tới có thảm rồi hẵng làm, được không?
Người bình thường ngoan ngoãn nhất vào lúc này đột nhiên trở nên ương nganh, cứ khăng khăng nói không sao cả, thực ra khi quỳ xuống thì cũng không quá đau.
“….
Tuệ Tuệ, mấy năm nay anh luôn uống thuốc và nghiêm túc điều trị, khả năng chữa khỏi chứng rối loạn lưỡng cực là rất thấp, nhưng không phải không khống chế được.”
Chu Thời Dư nửa quỳ trước phía giường Thịnh Tuệ, nhìn ánh trăng trắng sáng phản chiếu trên khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, anh cúi đầu hôn cô: “Vậy nên em đừng sợ anh.”
“Cũng đừng thương hại anh, được chứ?”
–
Lần này Chu Thời Dư không lừa Thịnh Tuệ, quá trình lắp đặt máy đo đường huyết quả thực không hề đau đớn chút nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện không ngừng.
Trong phòng khám, Thịnh Tuệ kéo vạt áo bên trái lên, dùng bông tẩm cồn lau vùng da cách rốn khoảng nửa lòng bàn tay, cô xé mở bao bì đựng dụng cụ dùng một lần rồi lấy ra một chiếc hộp bằng nhựa có hình dạng tay cầm.
Y tá dịu dàng kiên nhẫn hướng dẫn: “…..
Đúng, bây giờ cô hãy bóc lớp băng dính ra, rút thanh nhựa trên nút tròn ra rồi nhấn vào nút tròn là được.”
Thịnh Tuệ làm theo lời cô ấy nói, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cô cảm giác có thứ gì đó đâm vào vùng thịt ở bụng dưới, sau một giây nhói như muỗi đốt thì cô không cảm thấy gì nữa.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đầy nửa phút.
Có điều cô chưa tìm đúng vị trí mà lại đâm trúng mao mạch, khi rút tay cầm dụng cụ ra, cô có thể thấy máu chảy ra từ phần rãnh lõm bên dưới lớp vỏ cảm biến trong suốt và nhuộm đỏ phần vải trắng.
Y tá vội vàng quay lại lấy miếng bông cồn mới: “A, cô lau nhanh đi ——”
“Không cần, tôi có.”
Thịnh Tuệ nhanh tay đặt miếng bông tẩm cồn đã chuẩn bị sẵn trong tay lên trên vị trí rãnh, thấy máu nhanh chóng bị thấm vào.
Cô nghiêng người, dùng cơ thể chặn hướng nhìn của người đàn ông phía sau, đợi cho đến khi máu ngừng chảy mới xoay người lại, làm như không xảy ra chuyện gì mà ngẩng đầu lên mỉm cười với y tá.
“Sao vậy em?” Chu Thời Dư đi từ phía sau lên hỏi, anh còn cách cô mấy bước: “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ừm không sao đâu, sắp xong rồi.”
Thịnh Tuệ nắm miếng bông dính máu trong lòng bàn tay, mặt không đổi sắc cầm bộ thu Bluetooth có hình dạng phù hợp với khe rãnh rồi ấn vào, tiếp theo cô lấy điện thoại ra để cài app theo dõi và thực hiện những bước cuối cùng để cảm biến và hệ thống điều khiển được kết nối với nhau.
“Quá trình khởi động mất hai tiếng đồng hồ.” Sau khi hoàn thành tất cả các thao tác, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư, khẽ hỏi:
“Chúng ta ở đây chờ hay đến siêu thị mua đồ?”
“Chờ một chút đi, lần đầu tiên mà, tốt nhất là nên cẩn thận.” Chu Thời Dư giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô.
“Được.”
Thịnh Tuệ gật đầu không phản đối.
Ngoài việc lắp máy đo đường huyết và lát nữa sẽ đến thăm cha, mục đích khác của cô khi đến bệnh viện lần này là để hỏi một chuyện rất quan trọng.
Sau khi y tá rời đi, Chu Thời Dư nhận một cuộc gọi, sau đó anh ra hiệu bên ngoài có người tới, anh cần ra đó ngay bây giờ.
Thịnh Tuệ đang dốc sức nghĩ cách đuổi khéo anh đi, nghe thấy vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cong mi nói: “Anh bận gì thì cứ làm đi, em ở một mình được mà.”
“Được, anh sẽ nhanh quay lại.”
Cũng may người quay về trước Chu Thời Dư là bác sĩ chủ trị mấy năm nay của Thịnh Tuệ.
Bác sĩ họ Lưu này là một phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, có gương mặt hiền từ phúc hậu.
Lần cuối hai người gặp nhau là vào buổi khám sức khỏe cách đây nửa năm của Thịnh Tuệ.
Phó chủ nhiệm Lưu thấy cô chịu nghe theo ý kiến đeo máy đo đường huyết, bà ấy cười vui vẻ nói:
“Ban đầu có thể cháu không quen với việc có quá nhiều đồ vật trên cơ thể, nhưng sau vài ngày thì sẽ ổn thôi.
Thiết bị cháu đang đeo rất nhạy, cứ mỗi 5 phút nó sẽ tự động kiểm tra lượng đường trong máu của cháu.
Điều này rất có ích cho cháu, tránh để cháu bị hạ đường huyết như trước đây.”
Sau khi mặc đồ, áo quần sẽ che thiết bị nên trông không khác gì người bình thường, cùng lắm chỉ là mùa hè không tiện mặc áo ngắn hở eo hay kiểu áo có tà rộng thôi.
Thịnh Tuệ có thể chấp nhận điều này.
Cô không quá chú trọng vào chi tiết, nhân lúc Chu Thời Dư không có mặt, Thịnh Tuệ có chuyện quan trọng muốn hỏi nên cô ngắt lời bác sĩ Lưu trước khi bà ấy bắt đầu hỏi han những chuyện cơ bản:
“Bác sĩ Lưu, cháu có thể hỏi cô một câu được không?
Cửa phòng khám đang mở rộng, từ đây phóng mắt nhìn đám người qua lại cũng không biết được lúc nào có người từ bên ngoài đi vào.
Khi nói chuyện, thi thoảng Thịnh Tuệ cẩn thận nhìn về phía cửa, sau đó cô nhìn thấy bác sĩ Lưu biết ý chủ động đứng dậy đi tới đóng chặt cửa lại rồi mới quay về ngồi xuống.
“Đừng lo lắng.” Tuổi của con gái bác sĩ Lưu cũng xấp xỉ Thịnh Tuệ, bà ấy đối xử với cô giống như con cháu của mình, nhẫn nại và bao dung: “Cháu có chuyện gì muốn hỏi cô?”
“……”
Thịnh Tuệ biết là nhắc tới chuyện này thì vẫn còn quá sớm nhưng cô nhớ Chu Thời Dư mỗi tối đều uống axit folic.
Sau đó, cô đã tra cứu thì phát hiện axit folic có thể cải thiện chất lượng, mật độ và sức sống của t*ng trùng, điều này rất quan trọng đối với sức khỏe sinh sản nam giới.
Nhiều người chuẩn bị làm ba cũng sẽ bổ sung các loại thực phẩm có chứa axit folic.
Vậy Chu Thời Dư muốn có con với cô hay anh chỉ muốn có thân thể tráng kiện?
Hiện chưa biết được câu trả lời.
Nhưng nó lại vô tình nhắc nhở Thịnh Tuệ một điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.
“….
Cháu mới kết hôn cách đây không lâu.” Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy may mắn vì vị bác sĩ đối diện cũng là nữ, như vậy thì vấn đề này sẽ không quá khó để mở miệng:
“Xin hỏi bác sĩ, cháu mắc bệnh tiểu đường loại 1 thì có thể mang thai không?”
- -----oOo------
Editor: Cỏ May Mắn
–
Trước khi rời đi, Chu Thời Dư nhìn chiếc đ ĩa CD rơi xuống đất, anh vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Tuệ:
“Em muốn mang nó về không?”
Cái ôm lâu kết thúc.
Hai chân Thịnh Tuệ chạm đất, cơn đau dịu đi khiến cô thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu rủ mắt xuống.
Chiếc đ ĩa mà cô đã bảo vệ cẩn thận vì sợ bị va đập suốt quãng đường giờ đây không những vỡ thành hai nửa mà ngay cả chiếc hộp đựng nó cũng xuất hiện những vết nứt mảnh dài.
Tựa như quá khứ đầy bùn nhơ và vết sẹo của Chu Thời Dư trong cuốn sổ ghi chép.
“…… Vứt nó đi.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ mới nghe thấy mình trả lời như vậy.
Cô ngồi xổm xuống nhặt chiếc hộp đ ĩa CD trong suốt lên, thấp giọng làu bàu: “Em không muốn biết về anh thông qua cách này.”
Cô hít một hơi thật sâu, đang định đứng dậy thì một bóng đen đ è xuống người cô, cánh tay mạnh mẽ và lòng bàn tay ấm áp của anh xuyên qua khuỷu chân cô, dễ dàng bế ngang cô lên.
Thịnh Tuệ cầm lấy hộp đ ĩa CD nên không tiện vòng tay qua cổ anh, cô không khỏi co người lại trong vòng tay của anh.
Nhìn thấy động tác ỷ lại theo bản năng của cô, Chu Thời Dư cong môi cười khẽ, nhấc nhẹ eo của cô lên ước lượng: “Em xem, thế này thì chúng ta không cần phải cúi xuống hay nhón chân gì nữa.”
“Tuệ Tuệ, anh sẽ tìm tư thế ôm mà cả hai chúng ta đều thoải mái.”
Thịnh Tuệ nghe anh nói vậy thì ngẩng đầu lên, cảm nhận được nụ hôn ấm áp vừa chạm vào liền tách ra trên trán rồi bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh nói: “Em chỉ cần dành cho anh một ít kiên nhẫn là được.”
“Dạ.” Đó giờ Thịnh Tuệ luôn có niềm tin vào Chu Thời Dư, cô biết trong mọi chuyện cô là người duy nhất thiếu sót.
Chiếc đ ĩa CD bị ném vào thùng rác.
Cô lặng lẽ vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ dưới lớp áo sơ mi trắng rồi thì thầm: “… Em xin lỗi, giá như em mạnh mẽ hơn thì tốt rồi.”
Mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ anh thì tốt rồi.
Chu Thời Dư ôm cô vững vàng đi dọc theo bờ biển, bên cạnh là tia nắng cuối cùng của ngày xuân rơi vào ranh giới giữa biển trời, năm tháng yên tĩnh nhưng anh cảm thấy lồ ng ngực sắp nổ tung với sự thỏa mãn căng đầy.
Vào thời khắc ngày và đêm giao ban, hai bọn họ ôm hôn nhau, có lẽ cả hai sẽ cùng nhau bầu bạn đêm ngày cho đến tận cuối đời.
Bầu trời sẩm tối, Chu Thời Dư thi thoảng cảm nhận được những cạnh sắc nhọn của tảng đá dưới chân, anh không khỏi đau lòng cho người yêu khi cô chịu đau mà nhón chân ôm anh, giọng nói anh nặng trĩu:
“…… Tuệ Tuệ, không cần xin lỗi.”
Em mãi mãi không bao giờ biết, đối với anh em có ý nghĩa như thế nào.
Chẳng bao lâu, cả hai quay trở lại chiếc Aston Martin sang trọng khiêm tốn.
Thịnh Tuệ mở cửa ghế phụ bước vào thì ngay lập tức phát hiện trong ô giữa hai ghế có một chiếc hộp dẹt mềm màu đen hình chữ nhật, đó là hộp bảo quản lạnh insulin xách tay.
Đối với cái này cô đã quá quen thuộc: insulin chưa mở có yêu cầu về nhiệt độ, nó cần được bảo quản trong không gian có nhiệt độ ổn định từ 2-8 độ C.
Trước đây Thịnh Tuệ để insulin trong tủ lạnh, sau khi kết hôn dọn đi khỏi chung cư, cô cất nó trong tủ lạnh nhỏ mà Chu Thời Dư đã mua trước đó.
Cô im lặng mở hộp bảo quản lạnh ra, quả nhiên nhìn thấy bút insulin được bọc trong túi chườm đá, cùng với bộ kim tiêm, tăm bông tẩm cồn, máy đo đường huyết và que lấy máu.
“……”
Sáng nay cô vội ra ngoài nên không mang túi xách theo, thành ra cũng quên mang theo insulin, vậy nên đến khi trời tối cô vẫn không dám ăn cơm.
Nhưng chuyện này cô chỉ mới nói qua điện thoại, sao Chu Thời Dư lại biết ——
Khóe mắt cô thoáng thấy trên mặt hộp có một sợi lông mèo, vài giây sau Thịnh Tuệ đột nhiên bừng tỉnh, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong nhà nuôi mèo nên tất nhiên là có camera giám sát ở khắp mọi nơi——
Điều này có nghĩa là từ khi cô dậy cho đến khi cô bị Bình An “lừa” đến thư phòng, rồi đến lúc cô hốt hoảng ăn sáng, kể cả khi cô đi ra ngoài vội vàng không mang theo ba lô đựng thuốc, người đàn ông này đều thấy tất cả thông qua camera giám sát.
Về phần làm cách nào để tìm thấy cô, anh chỉ cần tìm một người đi theo cô suốt cả quãng đường, chỉ cần một cú điện thoại là có thể nhận được đáp án.
Chu Thời Dư quả thực là một người rất thông minh.
“….
Anh nghĩ lục túi xách của em thì bất lịch sự nên đã lấy một cái mới ở nhà theo.”
Chu Thời Dư ở bên cạnh lái xe bằng một tay lên tiếng.
Thịnh Tuệ chú ý tới tay trái không có đồng hồ của anh đang đặt trên tay vịn cửa để che đi vết sẹo, cô liền nhìn thẳng về phía trước.
Anh nói: “Nếu em đói thì có thể nhờ dì Điền chuẩn bị trước một phần cơm, nếu không đói thì về nhà rồi nấu.”
“Vậy đành làm phiền dì Điền rồi.”
Thịnh Tuệ không muốn Chu Thời Dư nấu nướng quá vất vả.
Lúc cúi đầu nhắn tin, cô chợt nhận ra một điều: Khi nửa kia của mình sinh bệnh, nếu so với Chu Thời Dư thì cô thật là thiếu hiểu biết.
Cô lắc đầu tự giễu, đột nhiên nghĩ đến câu nói nghe riết đến mức nhàm tai của giáo viên thời còn đi học:
—— Đáng sợ nhất không phải là những người thông minh, cũng không phải là những học sinh chăm chỉ, mà là những học sinh vốn đã thông minh bẩm sinh lại còn nỗ lực chăm chỉ hơn các em gấp ngàn lần.
–
Mang theo vài phần áy náy cộng thêm niềm tin vào câu “Người đi chậm cần xuất phát trước” có từ khi còn nhỏ, Thịnh Tuệ về đến nhà thì thay quần áo xong rồi bắt đầu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách tra cứu thông tin và sách vở về chứng “rối loạn lưỡng cực”.
Khi đi học, cô là kiểu học sinh được thầy cô yêu quý nhất: thành tích không đứng đầu nhưng luôn vượt trội, cô không học lệch môn nào lại còn ngoan ngoãn khiến thầy cô bớt lo, cho dù bài tập có cơ bản đến đâu thì cô vẫn vâng lời làm toàn bộ.
Lúc này Thịnh Tuệ giống như đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi tìm các đầu sách và một số bài luận văn trên Internet, cô nhanh chóng lập kế hoạch đọc tài liệu.
Toàn bộ quá trình cô đều nhập tâm đ ến mức Chu Thời Dư gọi cô mấy lần đều không được, anh đích thân đến tận nơi Thịnh Tuệ vẫn không phát hiện ra.
Nội dung trên màn hình trắng lạnh lẽo phản chiếu trên mắt kính anh, đôi mắt đen của Chu Thời Dư quét qua danh sách chi chít các tên sách của cô, giọng ấm áp nói:
“Tuệ Tuệ, tiêm thuốc rồi ăn cơm em.”
“…..
Hả? À dạ.”
Trên bàn ăn, hai người vô cùng ăn ý giữ im lặng về những chuyện xảy ra trong ngày, thậm chí còn cố ý tránh nhắc về bức tranh, cuốn nhật ký và những sự việc xảy ra trong hai ngày qua.
Bọn họ không ăn bữa trưa đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, buổi tối Chu Thời Dư làm một món thịt, một món rau và một món canh mới đơn giản.
Lúc múc canh cho Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư hỏi: “Máy đo đường huyết lần trước anh có nhắc tới ấy, ngày mai em có muốn đến bệnh viện xem thử không?”
Thịnh Tuệ còn có chuyện muốn hỏi, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “…Được.”
Có lẽ Chu Thời Dư nhầm sự do dự của cô sang thành sợ hãi, anh dịu dàng trấn an cô: “Mấy dòng trên thị trường anh đã thử qua rồi, cuối cùng anh chọn DexcomG6, quá trình đeo vào không thấy đau đâu, khả năng chống nước và kết nối Bluetooth cũng tốt.”
Thịnh Tuệ nghe anh nói lưu loát về trải nghiệm của mình, hơi mở to hai mắt: “Anh đã thử qua hết á? Khi nào vậy?”
Chu Thời Dư khéo léo rút xương ra khỏi miếng sườn rim tỏi rồi gắp thịt vào chén Thịnh Tuệ.
Anh dùng giọng điệu tự nhiên như đang nói chuyện vụn vặt hằng ngày: “Ừ, trên thị trường ra mẫu nào mới anh đều xem thử.”
Thấy người yêu vẫn còn có vẻ kinh ngạc, Chu Thời Dư giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Yên tâm.”
“Nếu đau thì anh không nỡ để em thử đâu.”
Thịnh Tuệ nhất thời không nói nên lời.
Chu Thời Dư vốn không phải là người mắc bệnh tiểu đường, nhưng trước khi họ kết hôn và trước khi cô quen biết anh, anh đã thay cô thử tất cả các dụng cụ mà cô chưa từng cân nhắc sử dụng.
Thậm chí hạng mục đầu tiên anh đầu tư sau khi bắt đầu sự nghiệp cũng có liên quan đến nghiên cứu thiết bị và thuốc điều trị bệnh tiểu đường.
Thịnh Tuệ đặt đũa xuống, mấy giây dài đằng đẵng trôi qua mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “… Anh còn làm những chuyện gì mà em không biết nữa?”
Từ Bình An đến dì Điền, từ Z đến Thành Hòa, rồi từ bức tranh vẽ hẻm nhỏ cho đến nhật ký – Rốt cuộc Chu Thời Dư đã giấu cô bao nhiêu chuyện?
“Chắc là còn một ít nữa.” Chu Thời Dư trả lời mơ hồ, “Có lẽ anh cũng không nhớ được.”
Vì sao không nhớ được?
Có phải là vì liệu pháp sốc điện gì gì đó mà Lương Hủ Bách từng nói hay không? Nó đã lấy đi một phần trí nhớ của anh?
Bữa cơm này chắc là ăn không vô được nữa.
Nếu không có tâm trạng ăn cơm, cũng không nên để mình đói, vậy thì chuyển sang ăn thứ khác là được.
Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, cả hồi lâu không ai nói chuyện.
Thịnh Tuệ không biết hai người đang tranh cao thấp là vì chuyện gì, là do ai bắt đầu trước, nhưng dù sao khi cô hoàn hồn lại thì Chu Thời Dư đã ngậm lấy môi cô.
Đương nhiên môi cô cũng không cam lòng chịu thua, bờ môi cô gắt gao theo đuổi, cắn, quấn, bao phủ bờ môi anh, không ai chịu buông tha ai.
Kết quả của cuộc đua là cô khóc không ngừng, những giọt nước mắt như chuỗi hạt ngọc trai bị đứt, cứ từng hạt từng hạt rơi ra.
Khóc là cảm xúc đau buồn nhưng cũng là đáp án của cơ thể khi mang đến một niềm vui hoàn toàn khác.
Nước mắt thấm ướt chiếc áo gối, Chu Thời Dư dừng lại, giơ tay lau đi những giọt nước mắt đang trượt xuống từ khóe mắt cô, anh muốn bế cô lên: “Em thấy khó chịu à? Có muốn nghỉ một lát không?”
Thịnh Tuệ lắc đầu, ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh, tự mình ăn thêm.
Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, cô nhẹ giọng cầu xin: “Chu Thời Dư, hôn em đi, được không?”
Đó giờ anh vẫn luôn đáp ứng những yêu cầu của cô.
Anh trìu mến ghé sát mặt mình vào vành tai nóng bỏng của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
“Tuệ Tuệ muốn anh hôn ở đâu?”
“….
Đâu cũng được, chỗ nào cũng được.”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ tỉnh táo như vậy, cũng là lần đầu tiên cô không đẩy đầu Chu Thời Dư ra khi anh cúi đầu thật sâu.
Kẽ tay cô luồn qua những sợi tóc mềm mại của anh nhưng sao lúc chạm vào cánh môi cô lại luôn có cảm giác hơi châm chích.
Thịnh Tuệ nghĩ không ra, cô nhìn trần nhà lúc cao lúc thấp, cảm thấy mình như một cái vòi nước bị hỏng cả hai đầu, nước mắt và nước mật không ngừng tuôn chảy.
Dường như chỉ có cách này cô mới có thể tìm ra lý do chính đáng để khóc.
Dù gì người chịu khổ mới là Chu Thời Dư, vậy tại sao cô lại thay anh khóc không ngừng, đây là đạo lý gì thế?
“……”
Vì cô vô cùng phối hợp nên cả hai đã trải qua một đêm điên cuồng mà trước đây chưa từng có: Hai người học lại cách “trở về thiên nhiên”, đồng thời học cách đánh dấu đặc biệt để chiếm hữu lãnh địa giống như động vật.
Khi quay trở lại xã hội loài người hiện đại, hai mí mắt của Thịnh Tuệ díu vào nhau, cô cũng mặc kệ vết bầm tím trên đầu gối do quỳ quá lâu, đầu vừa chạm gối liền lăn ra ngủ.
Chu Thời Dư vẫn còn tỉnh táo, anh đứng dậy dọn dẹp sàn nhà bừa bộn, cuối cùng anh lấy thuốc mỡ giúp lưu thông máu bầm trở về phòng ngủ.
Lòng bàn tay mang độ ấm vốn có, trong bóng đêm anh nhìn người yêu đang ngủ thật lâu, nhớ lại mấy lần anh muốn kéo cô vào lòng.
Anh cố tình hạ giọng xuống khẽ nói rằng hôm nay không phải gấp gáp như vậy, đợi lần tới có thảm rồi hẵng làm, được không?
Người bình thường ngoan ngoãn nhất vào lúc này đột nhiên trở nên ương nganh, cứ khăng khăng nói không sao cả, thực ra khi quỳ xuống thì cũng không quá đau.
“….
Tuệ Tuệ, mấy năm nay anh luôn uống thuốc và nghiêm túc điều trị, khả năng chữa khỏi chứng rối loạn lưỡng cực là rất thấp, nhưng không phải không khống chế được.”
Chu Thời Dư nửa quỳ trước phía giường Thịnh Tuệ, nhìn ánh trăng trắng sáng phản chiếu trên khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, anh cúi đầu hôn cô: “Vậy nên em đừng sợ anh.”
“Cũng đừng thương hại anh, được chứ?”
–
Lần này Chu Thời Dư không lừa Thịnh Tuệ, quá trình lắp đặt máy đo đường huyết quả thực không hề đau đớn chút nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện không ngừng.
Trong phòng khám, Thịnh Tuệ kéo vạt áo bên trái lên, dùng bông tẩm cồn lau vùng da cách rốn khoảng nửa lòng bàn tay, cô xé mở bao bì đựng dụng cụ dùng một lần rồi lấy ra một chiếc hộp bằng nhựa có hình dạng tay cầm.
Y tá dịu dàng kiên nhẫn hướng dẫn: “…..
Đúng, bây giờ cô hãy bóc lớp băng dính ra, rút thanh nhựa trên nút tròn ra rồi nhấn vào nút tròn là được.”
Thịnh Tuệ làm theo lời cô ấy nói, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cô cảm giác có thứ gì đó đâm vào vùng thịt ở bụng dưới, sau một giây nhói như muỗi đốt thì cô không cảm thấy gì nữa.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đầy nửa phút.
Có điều cô chưa tìm đúng vị trí mà lại đâm trúng mao mạch, khi rút tay cầm dụng cụ ra, cô có thể thấy máu chảy ra từ phần rãnh lõm bên dưới lớp vỏ cảm biến trong suốt và nhuộm đỏ phần vải trắng.
Y tá vội vàng quay lại lấy miếng bông cồn mới: “A, cô lau nhanh đi ——”
“Không cần, tôi có.”
Thịnh Tuệ nhanh tay đặt miếng bông tẩm cồn đã chuẩn bị sẵn trong tay lên trên vị trí rãnh, thấy máu nhanh chóng bị thấm vào.
Cô nghiêng người, dùng cơ thể chặn hướng nhìn của người đàn ông phía sau, đợi cho đến khi máu ngừng chảy mới xoay người lại, làm như không xảy ra chuyện gì mà ngẩng đầu lên mỉm cười với y tá.
“Sao vậy em?” Chu Thời Dư đi từ phía sau lên hỏi, anh còn cách cô mấy bước: “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ừm không sao đâu, sắp xong rồi.”
Thịnh Tuệ nắm miếng bông dính máu trong lòng bàn tay, mặt không đổi sắc cầm bộ thu Bluetooth có hình dạng phù hợp với khe rãnh rồi ấn vào, tiếp theo cô lấy điện thoại ra để cài app theo dõi và thực hiện những bước cuối cùng để cảm biến và hệ thống điều khiển được kết nối với nhau.
“Quá trình khởi động mất hai tiếng đồng hồ.” Sau khi hoàn thành tất cả các thao tác, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư, khẽ hỏi:
“Chúng ta ở đây chờ hay đến siêu thị mua đồ?”
“Chờ một chút đi, lần đầu tiên mà, tốt nhất là nên cẩn thận.” Chu Thời Dư giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của cô.
“Được.”
Thịnh Tuệ gật đầu không phản đối.
Ngoài việc lắp máy đo đường huyết và lát nữa sẽ đến thăm cha, mục đích khác của cô khi đến bệnh viện lần này là để hỏi một chuyện rất quan trọng.
Sau khi y tá rời đi, Chu Thời Dư nhận một cuộc gọi, sau đó anh ra hiệu bên ngoài có người tới, anh cần ra đó ngay bây giờ.
Thịnh Tuệ đang dốc sức nghĩ cách đuổi khéo anh đi, nghe thấy vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cong mi nói: “Anh bận gì thì cứ làm đi, em ở một mình được mà.”
“Được, anh sẽ nhanh quay lại.”
Cũng may người quay về trước Chu Thời Dư là bác sĩ chủ trị mấy năm nay của Thịnh Tuệ.
Bác sĩ họ Lưu này là một phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, có gương mặt hiền từ phúc hậu.
Lần cuối hai người gặp nhau là vào buổi khám sức khỏe cách đây nửa năm của Thịnh Tuệ.
Phó chủ nhiệm Lưu thấy cô chịu nghe theo ý kiến đeo máy đo đường huyết, bà ấy cười vui vẻ nói:
“Ban đầu có thể cháu không quen với việc có quá nhiều đồ vật trên cơ thể, nhưng sau vài ngày thì sẽ ổn thôi.
Thiết bị cháu đang đeo rất nhạy, cứ mỗi 5 phút nó sẽ tự động kiểm tra lượng đường trong máu của cháu.
Điều này rất có ích cho cháu, tránh để cháu bị hạ đường huyết như trước đây.”
Sau khi mặc đồ, áo quần sẽ che thiết bị nên trông không khác gì người bình thường, cùng lắm chỉ là mùa hè không tiện mặc áo ngắn hở eo hay kiểu áo có tà rộng thôi.
Thịnh Tuệ có thể chấp nhận điều này.
Cô không quá chú trọng vào chi tiết, nhân lúc Chu Thời Dư không có mặt, Thịnh Tuệ có chuyện quan trọng muốn hỏi nên cô ngắt lời bác sĩ Lưu trước khi bà ấy bắt đầu hỏi han những chuyện cơ bản:
“Bác sĩ Lưu, cháu có thể hỏi cô một câu được không?
Cửa phòng khám đang mở rộng, từ đây phóng mắt nhìn đám người qua lại cũng không biết được lúc nào có người từ bên ngoài đi vào.
Khi nói chuyện, thi thoảng Thịnh Tuệ cẩn thận nhìn về phía cửa, sau đó cô nhìn thấy bác sĩ Lưu biết ý chủ động đứng dậy đi tới đóng chặt cửa lại rồi mới quay về ngồi xuống.
“Đừng lo lắng.” Tuổi của con gái bác sĩ Lưu cũng xấp xỉ Thịnh Tuệ, bà ấy đối xử với cô giống như con cháu của mình, nhẫn nại và bao dung: “Cháu có chuyện gì muốn hỏi cô?”
“……”
Thịnh Tuệ biết là nhắc tới chuyện này thì vẫn còn quá sớm nhưng cô nhớ Chu Thời Dư mỗi tối đều uống axit folic.
Sau đó, cô đã tra cứu thì phát hiện axit folic có thể cải thiện chất lượng, mật độ và sức sống của t*ng trùng, điều này rất quan trọng đối với sức khỏe sinh sản nam giới.
Nhiều người chuẩn bị làm ba cũng sẽ bổ sung các loại thực phẩm có chứa axit folic.
Vậy Chu Thời Dư muốn có con với cô hay anh chỉ muốn có thân thể tráng kiện?
Hiện chưa biết được câu trả lời.
Nhưng nó lại vô tình nhắc nhở Thịnh Tuệ một điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.
“….
Cháu mới kết hôn cách đây không lâu.” Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy may mắn vì vị bác sĩ đối diện cũng là nữ, như vậy thì vấn đề này sẽ không quá khó để mở miệng:
“Xin hỏi bác sĩ, cháu mắc bệnh tiểu đường loại 1 thì có thể mang thai không?”
- -----oOo------