Chương 42: “anh Có Muốn Cân Nhắc Đến Việc Kết Hôn Với Em Không”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Về việc hôm nay Thịnh Tuệ về muộn, Chu Thời Dư cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Với lại tối hôm qua cô đã nhìn lén bản ghi nhớ của anh, nếu lại đối mặt với anh, Thịnh Tuệ khó tránh khỏi cảm giác áy náy và thiếu tự tin.
Trên đường về nhà, cô cầu nguyện Chu Thời Dư đừng nghi ngờ, nhưng bây giờ anh không hỏi thêm gì nữa, cô lại bắt đầu hoài nghi, bình thường khi Chu Thời Dư về nhà, dù về sớm hay muộn anh cũng sẽ hỏi buổi sáng cô đi làm ra sao.
Không hỏi là bởi vì anh đã phát hiện chuyện gì khác thường sao?
Hay là do cô quá đa nghi?
Hơn nữa, trưa mai cô sẽ đến cửa hàng trang sức, vậy tối nay cô đo kích cỡ ngón áp út của Chu Thời Dư bằng cách nào?
“……”
“Công việc vất vả lắm hả em?”
Giọng nam ôn hòa kéo cô khỏi suy nghĩ hỗn loạn, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư đang bưng đồ ăn mới nấu xong đặt lên bàn: “Từ lúc em về nhà, anh thấy em cứ thất thần mãi.”
Bữa cơm tối nay là sự kết hợp giữa thịt thà và rau củ: sườn heo thì là, mực hoa và ngó xuân sốt dầu hào, còn có súp sủi cảo trứng cà chua rong biển.
Trước mặt là các món ăn đầy màu sắc được bày biện ngay ngắn khiến người ta nhìn là phát thèm.
Lúc trước Thịnh Tuệ vui vẻ bắt tay vào ăn ngay.
Còn hôm nay, cô nhìn trên bàn đầy món ăn yêu thích của mình rồi quay lại nhìn Chu Thời Dư đang lột vỏ nho đỏ trên quầy bếp, cô chợt nhận ra mọi thứ cô cho là hài lòng trước đó hóa ra đều có lý do.
Điều cô tự cho là duyên phận trùng hợp, nhưng đó chỉ là “ngồi mát ăn bát vàng”, tận hưởng thành quả lao động của người khác.
“Không vất vả đâu anh.”
Thịnh Tuệ lắc đầu, chờ Chu Thời Dư ngồi xuống ăn cùng, cô vừa gắp đồ ăn vừa nghiêng đầu nói bóng gió: “Buổi trưa em đang ăn cơm ở căn tin thì mới biết được cô giáo ngồi ở bàn đối diện cũng học ở Tam Trung, hình như cô ấy học cùng lớp với anh.”
Sau khi nói ra tên của cô giáo đó, Thịnh Tuệ giả vờ tùy ý hỏi: “Cô ấy nói mình cũng thuộc top đầu lớp, anh còn nhớ cô ấy không?”
“Anh không nhớ.”
Chu Thời Dư không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức.
Nhìn khóe miệng Thịnh Tuệ dính mấy giọt nước sốt sườn heo, anh liền lấy khăn giấy lau cho cô.
“…Ồ.” Chủ đề nhắc đến quá khứ bị gián đoạn, Thịnh Tuệ không biết tiếp tục như thế nào, ngượng ngùng nói: “Vậy mà lần trước anh nói mình có trí nhớ rất tốt.”
Anh còn nhớ được thứ hạng của cô trong kỳ thi nọ, vậy mà không thể nhớ tên của người bạn học cùng lớp cấp ba của mình.
Anh thu vào mắt vẻ mặt phụng phịu của cô, Chu Thời Dư nhếch môi cười nhàn nhạt:
“Trí nhớ tốt cũng nên dành cho người đáng trân trọng chứ.”
Quả nhiên vừa nói xong, Thịnh Tuệ mới giây vừa rồi còn đang ủ rũ đột nhiên ngước mắt lên.
Nếu con người cũng có đuôi thì phía sau lưng cô lúc này chắc chắn đã dựng thẳng đứng lên rồi.
Thịnh Tuệ chọc nhẹ chiếc đũa dài vào cơm hai lần, trầm ngâm vài giây rồi thận trọng hỏi: “Vậy hồi cấp ba anh có để ý đến em không?”
Quả nhiên, cô không thích hợp với những lời nói khách sáo, Chu Thời Dư chưa kịp trả lời thì cô đã bị câu hỏi tự mình đa tình đó làm cho xấu hổ, trên gò má trắng nõn ấm áp hiện lên một mảng hồng phấn đáng ngờ.
“Thỉnh thoảng.”
Đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, Chu Thời Dư dùng đũa tách xương và thịt sườn ra, sau đó gắp thịt cho vào chén cơm của Thịnh Tuệ, mặt không đổi sắc nói:
Trong tiết thể dục*, em luôn đứng hàng đầu.
Giữa các tiết học cách nhau mười phút, em thích nằm ngủ trên bàn.
Buổi trưa thì em luôn xuống căn tin ăn một mình.
(*)
Bản raw chỗ này bị mất chữ, dựa theo tình tiết bên dưới mà mình dự đoán chỗ này là tiết thể dục.
Chiều nay thư ký Trần thông báo với anh rằng Tiêu Mính – người phụ trách của công ty chip mới hợp tác với Thành Hòa là bạn cấp ba của Thịnh Tuệ – đột nhiên xin nghỉ phép.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chuyện cô ấy xin nghỉ có liên quan đến việc Thịnh Tuệ “trùng hợp” tăng ca hôm nay.
Việc che che giấu giấu này chẳng có ý nghĩa gì.
Có một số lời nói hay một số việc, Chu Thời Dư không nghĩ giữ cho riêng mình nữa.
“Mỗi lần các khối có buổi kiểm tra thể dục, thể chất của em không bao giờ đạt chuẩn, phần eo em quá cứng nên không thể cong eo thêm.
Cấp ba có tổng cộng 4 bài kiểm tra thể dục thì có 3 lần em không thể đánh bóng qua vạch.”
Hơn nữa, mặc dù có thể nộp đơn xin miễn thi, nhưng trước mỗi lần chạy 800 mét, Thịnh Tuệ sẽ lén trốn đi ăn sô cô la để ngăn ngừa tình trạng hạ đường huyết, vì cô không muốn các bạn cùng lớp biết mình bị bệnh.
Sau bài kiểm tra, cô vừa thở hồng hộc vừa quay về lớp một mình, lấy máy đo đường huyết ra rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Các bạn học khác sau khi thi xong hoặc là đến sân thể dục chơi đá bóng đá cầu, hoặc là đi theo nhóm đến siêu thị trường để mua đồ uống và đồ ăn vặt.
Vào ngày cô được chẩn đoán mắc bệnh, lối sinh hoạt ở trường cấp ba tưởng chừng như bình thường đơn giản đối với người khác lại trở thành một hy vọng xa vời đối với Thịnh Tuệ.
Khi đó, Chu Thời Dư chỉ nhìn cô từ xa, cả ngày cô ở một mình, luôn cố gắng che giấu bệnh tình, nỗ lực hết sức để hòa nhập như một người bình thường, thỉnh thoảng cảm giác ngột ngạt không thể thở.
“Thầy thể dục nói em không dẻo dai…” Chu Thời Dư cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh nhướng mày cười nhẹ:
“Nhưng giờ thì, thật ra anh không thấy thế.”
“…… Chu Thời Dư!”
Thịnh Tuệ bị lời nói th ô tục của làm cho mặt đỏ bừng, cô kịp thời ngắt lời: “Sao anh biết những chuyện này?!”
“Trốn học nhiều thì có thể thấy một ít.”
Chu Thời Dư tỉnh bơ nói ra sự thật rằng từ hồi cấp ba đến giờ không có ai dám quản lý anh.
Anh hơi dừng một chút rồi nói sang chuyện khác:
“Ngày mai tan làm, em có muốn cùng anh đi Thành Tây xem nhà không? Nếu em thích thì chúng ta sẽ chuyển đến đó.”
Chủ đề nói chuyện đột nhiên bị dời đi, Thịnh Tuệ biết anh không muốn nói nữa, cũng không nghĩ sẽ làm khó anh.
Cô nói: “Anh không thích ở đây sao? Vì sao lại muốn đổi nhà?”
“Nơi này cách trường học của em quá xa, buổi sáng đi tàu điện ngầm cũng vất vả lắm.” Chu Thời Dư luôn nói ngắn gọn và súc tích: “Có rất nhiều nhân viên sống ở bên Thành Tây, đến lúc đó em chỉ cần đi xe đưa đón của công ty là được.”
Thịnh Tuệ sửng sốt: “…Nhưng em đâu phải người công ty của anh.”
“Đúng vậy.” Chu Thời Dư nhìn thấy đỉnh đầu của cô có vài sợi tóc xù lên, anh giơ tay giúp cô chỉnh lại, ôn tồn nói:
“Nhưng em là vợ của ông chủ của công ty.”
Sau bữa ăn, Chu Thời Dư chủ động rửa chén, Thịnh Tuệ không tranh được với anh nên chỉ có thể đứng dậy đi quanh người anh tìm việc để làm, cuối cùng cô đi buộc tạp dề cho anh.
Có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, trước mắt cô chỉ có thể tập trung vào một việc, vì vậy toàn bộ nơ ron thần kinh của cô đều là làm sao để có thể đo được kích cỡ chiếc nhẫn.
Trước khi đi, nhân viên bán hàng ở tiệm trang sức đã tận tình hướng dẫn cô cách cắt tờ giấy trắng thành một dải mảnh có chiều rộng bằng móng tay, dùng nó quấn quanh ngón tay, chiều dài thu được chính là chu vi ngón áp út.
Phương pháp này không khó, nhưng mấu chốt của vấn đề là làm sao Thịnh Tuệ có thể che giấu Chu Thời Dư mà hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Nếu không thì chờ đến khi anh đi ngủ?
“…… Tuệ Tuệ?”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói vừa cưng chiều vừa hơi bất đắc dĩ của Chu Thời Dư: “Em ôm anh như vậy, anh không thể rửa chén được.”
“…… Ồ ồ.”
Lúc này Thịnh Tuệ mới nhận ra, vì quá mải mê suy tư nên bây giờ cô đang ôm chặt Chu Thời Dư như một con lười ôm cây, trước ngực cô dán chặt vào lưng anh, tay cô còn đang nắm lấy hai dây đeo màu đen của tạp dề.
Mí mắt cô giật giật, ngay lúc cô đang định vội vàng bỏ chạy thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Tất cả kiến thức của Thịnh Tuệ ở phương diện đó đều được Chu Thời Dư cầm tay chỉ dạy từng bước.
“Bắt khoan, nắn nhẹ, dạo, vê”, cô như có như không bấm phím đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ống tay áo sơ mi, từ trước người rồi đến phần lưng anh.
Cách lớp vải đắt tiền, cô cảm nhận cơ bắp cánh tay của anh dần dần căng chặt.
Phản ứng của anh cứ như một sự khích lệ mạnh mẽ, Thịnh Tuệ chưa bao giờ nghĩ mình thực sự có thể trêu chọc hay k1ch thích Chu Thời Dư, nhưng giờ cô đã tận mắt chứng kiến nên càng muốn tiếp tục nỗ lực.
Giây tiếp theo, cổ tay của cô bị anh bắt được, Chu Thời Dư quay người bao vây lấy cô, chiều cao giữa hai người có sự chênh lệch lớn, bóng đen mạnh mẽ bao phủ xuống, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Thịnh Tuệ.
“Bé ngoan.” Chu Thời Dư thấp giọng khàn khàn, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, đôi mắt đen sâu không đáy:
“Anh có thể hiểu hành vi hiện tại của em là lời mời làm chuyện đó không?”
“…….”
Ánh mắt lảng tránh của Thịnh Tuệ dừng ở yết hầu đang lăn lên lăn xuống của anh, Thịnh Tuệ vô thức nín thở, trái tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Chuyện đã đến nước này, cô không thể giả vờ như mình không hiểu được nữa, nghĩ đến mục tiêu khó khăn còn chưa hoàn thành, cô cắn răng gật đầu, ngước mắt nhìn anh.
“…… Có thể.”
Căn phòng ngủ to lớn không kịp bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng lờ mờ từ hành lang xuyên qua khe cửa lọt vào phòng, chiếu vào hai người đang ngồi ôm nhau.
Thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh nho nhỏ của Bình An đang chơi một mình trong phòng khách.
Chu Thời Dư luôn do dự, không biết làm thế nào để giữ cô đứng vững, nhưng Thịnh Tuệ không còn kiên nhẫn, cô nhỏ giọng nói: “… Được rồi mà.”
Cô còn có việc gấp phải làm, kinh nghiệm quá khứ mách bảo cô rằng nếu Chu Thời Dư mưu ma chước quỷ dùng đủ loại phương pháp thì nhất định cô sẽ thua, cô nhất định phải cố gắng tốc chiến tốc thắng.
…………………………………
Hôn môi luôn làm người ta thấy nghiện, đôi môi mỏng của Chu Thời Dư hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Thịnh Tuệ, khàn giọng nói:
“… Bé cưng, sao tối nay em ngoan thế?”
Thịnh Tuệ xấu hổ đến mức lỗ tai gần như chảy máu, lông mi dài như cánh bướm trong mưa, đôi mắt chứa đầy hơi nước.
Cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu, nhẹ hỏi:
“Vậy anh có thích không?”
Vừa dứt câu, không đợi anh trả lời, Thịnh Tuệ lại cúi đầu, đảo khách thành chủ hôn lên vết thương đã có nhiều năm của anh.
Kỹ năng hôn của cô dường như không tiến bộ nhiều, đôi khi có hơi trúc trắc và non nớt, nhưng vẻ mặt cô rất nghiêm túc, từ từ áp đôi môi mỏng của mình lên vết sẹo dữ tợn nhô lên của anh, lần lượt từng cái một.
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của anh cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Anh rủ mắt nhìn xuống người phụ nữ của anh trông giống như hải yêu, còn anh là một kẻ lạc lối bị sóng bão nuốt chửng khiến anh không còn nơi nào để trốn, cũng không có cách nào chống cự.
“… Chu Thời Dư.” Thịnh Tuệ cẩn thận hôn môi anh, trong đôi mắt long lanh ngấn nước chứa đầy vầng trăng sáng bạc và dải ngân hà, đợi một lúc lâu vẫn không nhận được hồi đáp, cô hơi ngước mắt lên, nhíu mày hỏi lại:
“Anh thích không?”
Sau mấy giây im phăng phắc, trong phòng ngủ cuối cùng cũng vang tiếng của Chu Thời Dư, anh khàn giọng đáp: “… Thích.”
Cảnh tượng trước mắt khiến Chu Thời Dư đột nhiên có cảm giác như mình vừa rơi từ độ cao ngàn mét xuống, gần như sắp chết vậy.
Anh không biết tại sao Thịnh Tuệ lại có thể làm được điều này.
Anh không bị bệnh mà đầu óc lại hỗn loạn quay cuồng.
“…………………………..”
Thực tế đã chứng minh, dù hành trình có khó khăn đến đâu, nhiệm vụ có gian nan thế nào thì “người còn ở lại” cuối cùng sẽ là vua.
Thịnh Tuệ nhanh chóng nhéo cánh tay để ngăn mình không chìm vào giấc nồng khi đầu tựa lên gối.
Ngay cả khi cô buồn ngủ nhất, cô vẫn nắm chặt cánh tay phải của Chu Thời Dư, như để nhắc nhở bản thân rằng cô còn có việc quan trọng phải làm.
Tiếng thở bên tai cô chậm rãi và kéo dài, hàng mi đen dài khẽ run lên theo từng nhịp thở, hoàn toàn khác với những gì cô thấy ở khách sạn Kinh Bắc lần trước.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư ngủ bình yên như vậy, ngay cả khi cô quay đầu tìm mảnh giấy mỏng đặt dưới gối anh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hậu quả của việc quá chủ động là tay cô run run cho dù chỉ cầm một mảnh giấy.
Thịnh Tuệ dở khóc dở cười, tay phải của cô dường như đang mắc bệnh Parkinson, khi cô run rẩy quấn vòng quanh ngón tay của Chu Thời Dư, cô không hiểu sao mình lại có một cảm giác ngẩn ngơ xuất thần.
—— Cô phải cầu hôn Chu Thời Dư.
—— Cô muốn nhìn vào đôi mắt của anh, nói rõ từng từ từng chữ rằng cô thích anh, rồi lại hỏi anh có bằng lòng kết hôn cùng cô hay không.
—
Thư ký Trần không ngờ Thịnh Tuệ sẽ gọi điện vào những thời điểm quan trọng.
Lúc đó, Chu Thời Dư đang ở biệt thự Thành Tây chuẩn bị những khâu cuối cùng: các cửa sổ và cửa ra vào trong hành lang đều đang đóng, cửa ra của quạt thông gió đều được bịt kín, vị trí và thông số của chùm đèn lẫn máy tạo độ ẩm, máy tạo sương khói, tất cả đều được điều chỉnh đến thực nghiệm để tính toán ra trị số.
Màn hình bỗng hiển thị hai chữ to “cô Thịnh”, thư ký Trần đang đứng ở cửa còn Chu Thời Dư thì ở giữa đại sảnh, anh ta ra hiệu mình rời khỏi đây rồi đi vào phòng vệ sinh không có người, khóa cửa lại nghe điện thoại.
Với tính cách của Thịnh Tuệ, đây nhất định là chuyện quan trọng có liên quan đến Chu Thời Dư nên cô mới bỏ qua anh mà trực tiếp liên hệ cho anh ta.
Nói cách khác, rất có thể cô ấy không muốn Chu Thời Dư biết chuyện này.
“Cô Thịnh.”
“Chào anh, thư ký Trần, rất xin lỗi đã làm phiền anh.”
Vào lúc một giờ chiều, trong khung cảnh hơi ồn ào, giọng nói của Thịnh Tuệ nghe nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Giống như cô kìm nén rất nhiều lời muốn nói, không thể không nói ra thật nhanh: “Tôi nhớ lúc trước Chu Thời Dư từng nói là những bất động sản của anh ấy đều sẽ trang bị một chìa khóa cho anh.”
“Đúng vậy.” Đây là quy củ mà ông cụ Chu đã lập ra hơn mười năm trước để phòng ngừa Chu Thời Dư tự sát.
“Vậy xin hỏi, thư ký Trần chắc cũng có chìa khóa của căn nhà bên Thành Tây chứ?”
Trong điện thoại, Thịnh Tuệ thận trọng dò hỏi: “Nếu anh đến nhà hiện tại thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Buổi chiều chúng ta đến nhà ở Thành Tây một chuyến, vậy có tiện không?”
“Ồ, tôi quên nói cho anh biết.” Thịnh Tuệ nói nửa chừng mới nhớ ra tin tức quan trọng nhất còn chưa được thông báo:
“Tôi dự định hôm nay sẽ cầu hôn Chu Thời Dư.”
“……”
Thư ký Trần từ trước đến nay luôn trầm ổn, chín chắn nghe thấy kế hoạch bất ngờ của Thịnh Tuệ thì tỏ ra ngạc nhiên.
“Xin lỗi cô Thịnh, tôi không có chìa khóa của căn nhà bên Thành Tây.”
Thư ký Trần nhớ tới sự chuẩn bị kỹ càng hai ngày nay của Chu Thời Dư, uyển chuyển tỏ vẻ muốn giúp mà không giúp được: “Nhưng tôi nghĩ chỉ cần là cô cầu hôn, dù thế nào sếp Chu cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.”
“… Vậy à.” Chỉ nghe qua giọng nói cũng có thể biết lúc này Thịnh Tuệ đang thất vọng.
“Không sao đâu, tôi làm phiền Thư ký Trần rồi, vậy anh làm việc tiếp đi nhé.”
“Được.” Thư ký Trần hơi dừng một chút, mỉm cười: “Trước tiên, tôi chúc hai người kết hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.”
Thư ký Trần cúp điện thoại, rời khỏi phòng vệ sinh, lúc quay lại đại sảnh liền nhìn thấy Chu Thời Dư đang ấn nút trên tay để thử lần cuối.
Anh ta bước tới, hơi cúi đầu, chủ động báo cáo: “Vừa rồi người nhà tôi gọi điện thoại, nói con gái tôi đang khóc ở nhà trẻ, khăng khăng đòi về nhà.”
Mắt Chu Thời Dư nhìn về phía trước, anh im lặng một lát, không nghi ngờ gì anh ta: “Anh đi về trước đi, buổi chiều cho anh nghỉ.”
Thấy thư ký Trần cúi đầu không nói gì, Chu Thời Dư quay đầu nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì nhiều, hơn nữa trẻ con bốn, năm tuổi rất cần có cha mẹ làm bạn.
“
Thư ký Trần âm thầm nhìn Chu Thời Dư – người nhỏ hơn anh ta rất nhiều tuổi.
Vốn dĩ anh ta được ông cụ Chu xếp đặt để thành người thân cận của Chu Thời Dư.
Cho đến chín năm trước, bà nội một tay nuôi nấng anh ta lâm bệnh nặng, anh ta đã tìm các bác sĩ nổi tiếng khắp trên cả nước nhưng đều không chữa trị được.
Khi đó, Chu Thời Dư đang nằm viện ở nước ngoài.
Sau khi biết tin, anh không ngần ngại tận dụng mọi mối quan hệ, bỏ ra hàng chục triệu để cử một đội y tế trở về Trung Quốc, thành công cứu sống một bà cụ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Từ đó trở đi, thư ký Trần bằng lòng để Chu Thời Dư sai sử, đồng thời anh ta tự giác cắt đứt mọi liên lạc riêng với ông cụ Chu.
“…..
Cảm ơn anh.”
Thư ký Trần chân thành cúi đầu, trước khi rời đi, anh ta không kìm được mà nói: “Cô Thịnh chắc chắn sẽ thích sự chuẩn bị hôm nay của anh.”
Khi nhắc đến Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư không còn thờ ơ như thường ngày, anh nhìn cảnh tượng trước mắt, cong môi cười:
“Vậy mượn lời tốt đẹp của anh.”
Sau khi thư ký Trần rời đi, một mình Chu Thời Dư ở đại sảnh thử tới thử lui, chốc chốc lại bấm vào điện thoại.
Thứ nhất là để kiểm tra độ ẩm, nhiệt độ và các thông số khác trong phòng.
Thứ hai là đợi điện thoại của Thịnh Tuệ.
Tối hôm qua, cô nhấn mạnh mấy lần anh không cần đến đón, Chu Thời Dư không lay chuyển được cô nên đành gửi địa chỉ qua cho cô.
Anh cũng đã dặn bảo vệ khu biệt thự, nhìn thấy cô thì cứ tự động cho cô vào.
Mùa xuân ban ngày dài hơn, đã gần năm giờ nhưng ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng, Chu Thời Dư cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Thịnh Tuệ, điện thoại trong lòng bàn tay anh rung lên.
“Chu Thời Dư, tài xế nói sắp đến cửa biệt thự rồi.”
Giọng nói của Thịnh Tuệ rõ ràng nhẹ nhàng êm ái hơn trước, Chu Thời Dư bị cảm xúc của cô truyền nhiễm, anh cong môi nói: “Được, bây giờ anh đến đón em.”
Lúc sáng khi cô ra ngoài vẫn để mặt mộc, nhưng bây giờ lại trang điểm nhẹ, tóc buộc cao lên để lộ chiếc cổ thiên nga cao, thon gầy trắng nõn.
Trông cô không giống như tình cờ đến xem nhà, mà giống như là sửa soạn kỹ càng cho một nghi thức quan trọng nào đó.
Chu Thời Dư chắc chắn đồ đạc trong đại sảnh đã được cất giấu rất kỹ.
Anh đứng ở cửa biệt thự, vẻ mặt khá kinh ngạc, đôi mắt đen sau cặp kính nhìn từ trên xuống đánh giá người vợ xinh đẹp động lòng người của mình.
“…… Buổi chiều có lãnh đạo tới thị sát nên em mới trang điểm.”
Thịnh Tuệ nói dối, ánh mắt cô liên tục đảo quanh, tay phải vô thức nắm chặt túi xách, cứng nhắc lảng sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta đi xem nhà nhé?”
Chu Thời Dư nhìn sơ qua bàn tay phải không mấy tự nhiên của cô, anh vươn tay nắm lấy tay trái Thịnh Tuệ: “Ừ, anh dẫn em đi.”
Biệt thự trong thực tế lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Thịnh Tuệ.
Biệt thự có 3 tầng, mỗi tầng có diện tích 300 mét vuông, chỉ cần nhìn vào dãy hành lang dài thì sẽ có cảm giác như nó kéo dài vô tận.
Lối trang trí theo phong cách cung điện Baroque cổ điển và sang trọng, tạo cho người ta cảm giác có thể chiêm ngưỡng nó từ xa nhưng không thể đến gần.
Hơn nữa, trong lòng cô đang ấp ủ chuyện lớn, mặc dù cô đi theo Chu Thời Dư tham quan biệt thự, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ làm sao để có thể giải quyết chiếc nhẫn mà cô cố ý xin nghỉ để đi mua lúc trưa.
Cặp nhẫn đôi có giá năm chữ số, có thể nó là số tiền mà trong chớp mắt Chu Thời Dư có thể tạo ra, nhưng với Thịnh Tuệ, nó lại là món đồ đắt giá nhất mà cô đã mua trong 27 năm qua.
Vì cô nóng lòng muốn hành động ngay nên các nghi thức chuẩn bị đều bị gác lại sang một bên.
Ngay cả kế hoạch định chuẩn bị một số thứ ở biệt thự Thành Tây nảy ra trong đầu cô lúc chiều lại vì nhiều lý do mà bị thất bại.
Vậy củ khoai lang nóng phỏng tay trong túi xách này, rốt cuộc khi nào mới lấy ra đây?
“…… Tuệ Tuệ.”
Đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ, Chu Thời Dư đang đi trước cô nửa bước đột nhiên bước chậm lại, anh đặt tay trái lên nắm cửa của cánh cửa đang đóng kín trước mặt, quay đầu nhìn cô:
“Đây là căn phòng tiếp theo.”
Những căn phòng cô thấy nãy giờ hầu hết đều có phong cách giống nhau, Thịnh Tuệ nghĩ căn phòng tiếp theo cũng giống vậy nên cô thất thần trả lời: “Dạ dạ, được ——”
Lời còn chưa dứt cô liền thấy anh gạt tay nắm cửa xuống, phát ra tiếng kèn kẹt nho nhỏ.
Tiếp theo đó, trước mắt cô là một căn phòng lớn với ánh đèn mờ mờ, cửa sổ sát đất ba phía bị che kín bởi bức rèm màu rượu đỏ.
Không giống với những căn phòng mà cô từng ghé qua trước đó, khi Thịnh Tuệ được anh dẫn vào, cô cảm nhận rõ ràng căn phòng trước mặt tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo hơn bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, cô quên mất nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu trong túi xách.
Cuối cùng cô cũng lấy lại sự tập trung, nghi hoặc ngẩng đầu ngước nhìn Chu Thời Dư bên cạnh.
Bàn tay trái của anh không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ.
Ngón trỏ thon dài của anh nhấn nút trên cùng của bảng điều khiển, ngay lập tức có thứ gì đó trông giống như chất lỏng phun sương tuôn ra từ bốn góc tường của đại sảnh.
Ở bức tường đối diện có lắp một chiếc máy với phần đầu hình vuông màu đen, vị trí đặt máy cao khoảng một người rưỡi.
Ngay lúc đó, nó phun ra một làn sương khói mờ ảo.
Dưới ánh sáng vàng ấm áp của chiếc đèn chùm, khi sương khói và hơi nước tiếp xúc với nhau, cả hai bám chặt vào nhau tạo thành cụm, cuối cùng hiện ra cảnh đám mây lớn và sương mù lơ lửng trên không, đọng lại thật lâu không tan mất.
—— Đây là dáng hình của mây.
Những đám mây trước mắt không ngừng cuộn xoáy tụ lại, lúc này nó đang lơ lửng trong không trung, nằm trong tầm với.
Mỗi đám mây có hình dạng khác nhau, dưới ánh sáng từ nhiều góc độ, mỗi đám mây đều mang một vẻ đẹp thần tiên không thể bắt chước được.
Thịnh Tuệ kinh ngạc đến mức quên thở trong giây lát, cô ngơ ngác nhìn đám mây lớn và sương mù mà trước đây cô chỉ thấy trong giấc mơ, không thể tin nổi.
Hóa ra cô còn có thể dùng cách này để ngắm nhìn đám mây mà cô mê mẩn rất lâu khi còn nhỏ.
“Hôm rời khỏi bệnh viện, em nói vì em thích mây nên luôn muốn ăn kẹo bông gòn bán ở xe đẩy bên kia đường.”
“Cho nên anh nghĩ có nên mua cho em thật nhiều, thật nhiều kẹo bông gòn để bù đắp cho tuổi thơ của em hay không.”
Giọng nói trầm thấp cuốn hút của Chu Thời Dư vang lên bên tai cô, Thịnh Tuệ ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng của anh, cô thấy anh đang mỉm cười: “Nhưng trong lòng anh luôn có một âm thanh nói ‘không nên’.”
“Thịnh Tuệ, từ ngày anh gặp em, anh đã biết thật ra em sống rất vất vả.”
“Cho nên, trong nhiều chuyện, anh hy vọng em tùy hứng một chút, ích kỷ một chút, không cần phải tạm bợ chấp nhận cho qua.”
Thở dài một hơi, Chu Thời Dư rủ mắt nhìn Thịnh Tuệ, đôi mắt cô vốn đã đỏ ửng từ lâu, anh mỉm cười đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của cô, giọng anh vẫn ấm áp như thế:
“Anh biết anh có thể cho em rất ít, cho nên trước đây anh lựa chọn làm kẻ hèn nhát, không dám tùy tiện tiếp cận, anh lo tấm lòng này ——”
Anh còn chưa nói xong, Chu Thời Dư nhìn thấy Thịnh Tuệ im lặng hồi lâu đột nhiên tỏ vẻ hạ quyết tâm.
Cô bỗng kiễng chân lên, đặt tay lên vai anh, vội vàng cắt ngang câu nói còn dang dở của anh bằng một nụ hôn.
“….
Lần này anh nhường em một chút đi.” Cô gọi tên anh với giọng nói nức nở, âm cuối ướt át: “Để em nói ba từ đó trước, được không?”
Ngoại trừ lúc trên giường, những thời điểm còn lại Chu Thời Dư không muốn nghe cô khóc, anh ôm eo cô, giơ tay vỗ nhẹ lên tấm lưng thon thả của Thịnh Tuệ, dịu dàng an ủi cô: “Được.”
Đến tận bây giờ, Thịnh Tuệ vẫn chưa hồi phục trước cảnh tượng chấn động trước mắt và lời bộc bạch bất ngờ của Chu Thời Dư.
Nhưng hiện giờ cô có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành ngay lập tức.
Phía sau là những đám mây lớn mà cô đã ngắm nhìn vô số lần trong mơ, Thịnh Tuệ rời khỏi vòng tay của anh, cô vụng về cuống quýt lấy chiếc nhẫn cô mua trong túi ra.
“…… Chu Thời Dư, em thích anh.”
Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Chu Thời Dư, đôi tay run rẩy của Thịnh Tuệ mở hộp nhẫn, đôi mắt nhòe nước vì rơi lệ, cô chỉ có thể hít thở sâu liên tục để kìm nén sự run rẩy của mình:
“Không phải giống như lời anh nói trước đây: ‘bởi vì thích hợp nên cùng chung sống’, mà dựa trên lý do nông cạn là ’em thích anh’…”
“Anh có muốn cân nhắc đến việc kết hôn với em không?”
- -----oOo------
Editor: Cỏ May Mắn
–
Về việc hôm nay Thịnh Tuệ về muộn, Chu Thời Dư cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Với lại tối hôm qua cô đã nhìn lén bản ghi nhớ của anh, nếu lại đối mặt với anh, Thịnh Tuệ khó tránh khỏi cảm giác áy náy và thiếu tự tin.
Trên đường về nhà, cô cầu nguyện Chu Thời Dư đừng nghi ngờ, nhưng bây giờ anh không hỏi thêm gì nữa, cô lại bắt đầu hoài nghi, bình thường khi Chu Thời Dư về nhà, dù về sớm hay muộn anh cũng sẽ hỏi buổi sáng cô đi làm ra sao.
Không hỏi là bởi vì anh đã phát hiện chuyện gì khác thường sao?
Hay là do cô quá đa nghi?
Hơn nữa, trưa mai cô sẽ đến cửa hàng trang sức, vậy tối nay cô đo kích cỡ ngón áp út của Chu Thời Dư bằng cách nào?
“……”
“Công việc vất vả lắm hả em?”
Giọng nam ôn hòa kéo cô khỏi suy nghĩ hỗn loạn, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư đang bưng đồ ăn mới nấu xong đặt lên bàn: “Từ lúc em về nhà, anh thấy em cứ thất thần mãi.”
Bữa cơm tối nay là sự kết hợp giữa thịt thà và rau củ: sườn heo thì là, mực hoa và ngó xuân sốt dầu hào, còn có súp sủi cảo trứng cà chua rong biển.
Trước mặt là các món ăn đầy màu sắc được bày biện ngay ngắn khiến người ta nhìn là phát thèm.
Lúc trước Thịnh Tuệ vui vẻ bắt tay vào ăn ngay.
Còn hôm nay, cô nhìn trên bàn đầy món ăn yêu thích của mình rồi quay lại nhìn Chu Thời Dư đang lột vỏ nho đỏ trên quầy bếp, cô chợt nhận ra mọi thứ cô cho là hài lòng trước đó hóa ra đều có lý do.
Điều cô tự cho là duyên phận trùng hợp, nhưng đó chỉ là “ngồi mát ăn bát vàng”, tận hưởng thành quả lao động của người khác.
“Không vất vả đâu anh.”
Thịnh Tuệ lắc đầu, chờ Chu Thời Dư ngồi xuống ăn cùng, cô vừa gắp đồ ăn vừa nghiêng đầu nói bóng gió: “Buổi trưa em đang ăn cơm ở căn tin thì mới biết được cô giáo ngồi ở bàn đối diện cũng học ở Tam Trung, hình như cô ấy học cùng lớp với anh.”
Sau khi nói ra tên của cô giáo đó, Thịnh Tuệ giả vờ tùy ý hỏi: “Cô ấy nói mình cũng thuộc top đầu lớp, anh còn nhớ cô ấy không?”
“Anh không nhớ.”
Chu Thời Dư không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức.
Nhìn khóe miệng Thịnh Tuệ dính mấy giọt nước sốt sườn heo, anh liền lấy khăn giấy lau cho cô.
“…Ồ.” Chủ đề nhắc đến quá khứ bị gián đoạn, Thịnh Tuệ không biết tiếp tục như thế nào, ngượng ngùng nói: “Vậy mà lần trước anh nói mình có trí nhớ rất tốt.”
Anh còn nhớ được thứ hạng của cô trong kỳ thi nọ, vậy mà không thể nhớ tên của người bạn học cùng lớp cấp ba của mình.
Anh thu vào mắt vẻ mặt phụng phịu của cô, Chu Thời Dư nhếch môi cười nhàn nhạt:
“Trí nhớ tốt cũng nên dành cho người đáng trân trọng chứ.”
Quả nhiên vừa nói xong, Thịnh Tuệ mới giây vừa rồi còn đang ủ rũ đột nhiên ngước mắt lên.
Nếu con người cũng có đuôi thì phía sau lưng cô lúc này chắc chắn đã dựng thẳng đứng lên rồi.
Thịnh Tuệ chọc nhẹ chiếc đũa dài vào cơm hai lần, trầm ngâm vài giây rồi thận trọng hỏi: “Vậy hồi cấp ba anh có để ý đến em không?”
Quả nhiên, cô không thích hợp với những lời nói khách sáo, Chu Thời Dư chưa kịp trả lời thì cô đã bị câu hỏi tự mình đa tình đó làm cho xấu hổ, trên gò má trắng nõn ấm áp hiện lên một mảng hồng phấn đáng ngờ.
“Thỉnh thoảng.”
Đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, Chu Thời Dư dùng đũa tách xương và thịt sườn ra, sau đó gắp thịt cho vào chén cơm của Thịnh Tuệ, mặt không đổi sắc nói:
Trong tiết thể dục*, em luôn đứng hàng đầu.
Giữa các tiết học cách nhau mười phút, em thích nằm ngủ trên bàn.
Buổi trưa thì em luôn xuống căn tin ăn một mình.
(*)
Bản raw chỗ này bị mất chữ, dựa theo tình tiết bên dưới mà mình dự đoán chỗ này là tiết thể dục.
Chiều nay thư ký Trần thông báo với anh rằng Tiêu Mính – người phụ trách của công ty chip mới hợp tác với Thành Hòa là bạn cấp ba của Thịnh Tuệ – đột nhiên xin nghỉ phép.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chuyện cô ấy xin nghỉ có liên quan đến việc Thịnh Tuệ “trùng hợp” tăng ca hôm nay.
Việc che che giấu giấu này chẳng có ý nghĩa gì.
Có một số lời nói hay một số việc, Chu Thời Dư không nghĩ giữ cho riêng mình nữa.
“Mỗi lần các khối có buổi kiểm tra thể dục, thể chất của em không bao giờ đạt chuẩn, phần eo em quá cứng nên không thể cong eo thêm.
Cấp ba có tổng cộng 4 bài kiểm tra thể dục thì có 3 lần em không thể đánh bóng qua vạch.”
Hơn nữa, mặc dù có thể nộp đơn xin miễn thi, nhưng trước mỗi lần chạy 800 mét, Thịnh Tuệ sẽ lén trốn đi ăn sô cô la để ngăn ngừa tình trạng hạ đường huyết, vì cô không muốn các bạn cùng lớp biết mình bị bệnh.
Sau bài kiểm tra, cô vừa thở hồng hộc vừa quay về lớp một mình, lấy máy đo đường huyết ra rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Các bạn học khác sau khi thi xong hoặc là đến sân thể dục chơi đá bóng đá cầu, hoặc là đi theo nhóm đến siêu thị trường để mua đồ uống và đồ ăn vặt.
Vào ngày cô được chẩn đoán mắc bệnh, lối sinh hoạt ở trường cấp ba tưởng chừng như bình thường đơn giản đối với người khác lại trở thành một hy vọng xa vời đối với Thịnh Tuệ.
Khi đó, Chu Thời Dư chỉ nhìn cô từ xa, cả ngày cô ở một mình, luôn cố gắng che giấu bệnh tình, nỗ lực hết sức để hòa nhập như một người bình thường, thỉnh thoảng cảm giác ngột ngạt không thể thở.
“Thầy thể dục nói em không dẻo dai…” Chu Thời Dư cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh nhướng mày cười nhẹ:
“Nhưng giờ thì, thật ra anh không thấy thế.”
“…… Chu Thời Dư!”
Thịnh Tuệ bị lời nói th ô tục của làm cho mặt đỏ bừng, cô kịp thời ngắt lời: “Sao anh biết những chuyện này?!”
“Trốn học nhiều thì có thể thấy một ít.”
Chu Thời Dư tỉnh bơ nói ra sự thật rằng từ hồi cấp ba đến giờ không có ai dám quản lý anh.
Anh hơi dừng một chút rồi nói sang chuyện khác:
“Ngày mai tan làm, em có muốn cùng anh đi Thành Tây xem nhà không? Nếu em thích thì chúng ta sẽ chuyển đến đó.”
Chủ đề nói chuyện đột nhiên bị dời đi, Thịnh Tuệ biết anh không muốn nói nữa, cũng không nghĩ sẽ làm khó anh.
Cô nói: “Anh không thích ở đây sao? Vì sao lại muốn đổi nhà?”
“Nơi này cách trường học của em quá xa, buổi sáng đi tàu điện ngầm cũng vất vả lắm.” Chu Thời Dư luôn nói ngắn gọn và súc tích: “Có rất nhiều nhân viên sống ở bên Thành Tây, đến lúc đó em chỉ cần đi xe đưa đón của công ty là được.”
Thịnh Tuệ sửng sốt: “…Nhưng em đâu phải người công ty của anh.”
“Đúng vậy.” Chu Thời Dư nhìn thấy đỉnh đầu của cô có vài sợi tóc xù lên, anh giơ tay giúp cô chỉnh lại, ôn tồn nói:
“Nhưng em là vợ của ông chủ của công ty.”
Sau bữa ăn, Chu Thời Dư chủ động rửa chén, Thịnh Tuệ không tranh được với anh nên chỉ có thể đứng dậy đi quanh người anh tìm việc để làm, cuối cùng cô đi buộc tạp dề cho anh.
Có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, trước mắt cô chỉ có thể tập trung vào một việc, vì vậy toàn bộ nơ ron thần kinh của cô đều là làm sao để có thể đo được kích cỡ chiếc nhẫn.
Trước khi đi, nhân viên bán hàng ở tiệm trang sức đã tận tình hướng dẫn cô cách cắt tờ giấy trắng thành một dải mảnh có chiều rộng bằng móng tay, dùng nó quấn quanh ngón tay, chiều dài thu được chính là chu vi ngón áp út.
Phương pháp này không khó, nhưng mấu chốt của vấn đề là làm sao Thịnh Tuệ có thể che giấu Chu Thời Dư mà hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Nếu không thì chờ đến khi anh đi ngủ?
“…… Tuệ Tuệ?”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói vừa cưng chiều vừa hơi bất đắc dĩ của Chu Thời Dư: “Em ôm anh như vậy, anh không thể rửa chén được.”
“…… Ồ ồ.”
Lúc này Thịnh Tuệ mới nhận ra, vì quá mải mê suy tư nên bây giờ cô đang ôm chặt Chu Thời Dư như một con lười ôm cây, trước ngực cô dán chặt vào lưng anh, tay cô còn đang nắm lấy hai dây đeo màu đen của tạp dề.
Mí mắt cô giật giật, ngay lúc cô đang định vội vàng bỏ chạy thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Tất cả kiến thức của Thịnh Tuệ ở phương diện đó đều được Chu Thời Dư cầm tay chỉ dạy từng bước.
“Bắt khoan, nắn nhẹ, dạo, vê”, cô như có như không bấm phím đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ống tay áo sơ mi, từ trước người rồi đến phần lưng anh.
Cách lớp vải đắt tiền, cô cảm nhận cơ bắp cánh tay của anh dần dần căng chặt.
Phản ứng của anh cứ như một sự khích lệ mạnh mẽ, Thịnh Tuệ chưa bao giờ nghĩ mình thực sự có thể trêu chọc hay k1ch thích Chu Thời Dư, nhưng giờ cô đã tận mắt chứng kiến nên càng muốn tiếp tục nỗ lực.
Giây tiếp theo, cổ tay của cô bị anh bắt được, Chu Thời Dư quay người bao vây lấy cô, chiều cao giữa hai người có sự chênh lệch lớn, bóng đen mạnh mẽ bao phủ xuống, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Thịnh Tuệ.
“Bé ngoan.” Chu Thời Dư thấp giọng khàn khàn, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, đôi mắt đen sâu không đáy:
“Anh có thể hiểu hành vi hiện tại của em là lời mời làm chuyện đó không?”
“…….”
Ánh mắt lảng tránh của Thịnh Tuệ dừng ở yết hầu đang lăn lên lăn xuống của anh, Thịnh Tuệ vô thức nín thở, trái tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Chuyện đã đến nước này, cô không thể giả vờ như mình không hiểu được nữa, nghĩ đến mục tiêu khó khăn còn chưa hoàn thành, cô cắn răng gật đầu, ngước mắt nhìn anh.
“…… Có thể.”
Căn phòng ngủ to lớn không kịp bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng lờ mờ từ hành lang xuyên qua khe cửa lọt vào phòng, chiếu vào hai người đang ngồi ôm nhau.
Thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh nho nhỏ của Bình An đang chơi một mình trong phòng khách.
Chu Thời Dư luôn do dự, không biết làm thế nào để giữ cô đứng vững, nhưng Thịnh Tuệ không còn kiên nhẫn, cô nhỏ giọng nói: “… Được rồi mà.”
Cô còn có việc gấp phải làm, kinh nghiệm quá khứ mách bảo cô rằng nếu Chu Thời Dư mưu ma chước quỷ dùng đủ loại phương pháp thì nhất định cô sẽ thua, cô nhất định phải cố gắng tốc chiến tốc thắng.
…………………………………
Hôn môi luôn làm người ta thấy nghiện, đôi môi mỏng của Chu Thời Dư hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Thịnh Tuệ, khàn giọng nói:
“… Bé cưng, sao tối nay em ngoan thế?”
Thịnh Tuệ xấu hổ đến mức lỗ tai gần như chảy máu, lông mi dài như cánh bướm trong mưa, đôi mắt chứa đầy hơi nước.
Cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu, nhẹ hỏi:
“Vậy anh có thích không?”
Vừa dứt câu, không đợi anh trả lời, Thịnh Tuệ lại cúi đầu, đảo khách thành chủ hôn lên vết thương đã có nhiều năm của anh.
Kỹ năng hôn của cô dường như không tiến bộ nhiều, đôi khi có hơi trúc trắc và non nớt, nhưng vẻ mặt cô rất nghiêm túc, từ từ áp đôi môi mỏng của mình lên vết sẹo dữ tợn nhô lên của anh, lần lượt từng cái một.
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của anh cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Anh rủ mắt nhìn xuống người phụ nữ của anh trông giống như hải yêu, còn anh là một kẻ lạc lối bị sóng bão nuốt chửng khiến anh không còn nơi nào để trốn, cũng không có cách nào chống cự.
“… Chu Thời Dư.” Thịnh Tuệ cẩn thận hôn môi anh, trong đôi mắt long lanh ngấn nước chứa đầy vầng trăng sáng bạc và dải ngân hà, đợi một lúc lâu vẫn không nhận được hồi đáp, cô hơi ngước mắt lên, nhíu mày hỏi lại:
“Anh thích không?”
Sau mấy giây im phăng phắc, trong phòng ngủ cuối cùng cũng vang tiếng của Chu Thời Dư, anh khàn giọng đáp: “… Thích.”
Cảnh tượng trước mắt khiến Chu Thời Dư đột nhiên có cảm giác như mình vừa rơi từ độ cao ngàn mét xuống, gần như sắp chết vậy.
Anh không biết tại sao Thịnh Tuệ lại có thể làm được điều này.
Anh không bị bệnh mà đầu óc lại hỗn loạn quay cuồng.
“…………………………..”
Thực tế đã chứng minh, dù hành trình có khó khăn đến đâu, nhiệm vụ có gian nan thế nào thì “người còn ở lại” cuối cùng sẽ là vua.
Thịnh Tuệ nhanh chóng nhéo cánh tay để ngăn mình không chìm vào giấc nồng khi đầu tựa lên gối.
Ngay cả khi cô buồn ngủ nhất, cô vẫn nắm chặt cánh tay phải của Chu Thời Dư, như để nhắc nhở bản thân rằng cô còn có việc quan trọng phải làm.
Tiếng thở bên tai cô chậm rãi và kéo dài, hàng mi đen dài khẽ run lên theo từng nhịp thở, hoàn toàn khác với những gì cô thấy ở khách sạn Kinh Bắc lần trước.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư ngủ bình yên như vậy, ngay cả khi cô quay đầu tìm mảnh giấy mỏng đặt dưới gối anh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hậu quả của việc quá chủ động là tay cô run run cho dù chỉ cầm một mảnh giấy.
Thịnh Tuệ dở khóc dở cười, tay phải của cô dường như đang mắc bệnh Parkinson, khi cô run rẩy quấn vòng quanh ngón tay của Chu Thời Dư, cô không hiểu sao mình lại có một cảm giác ngẩn ngơ xuất thần.
—— Cô phải cầu hôn Chu Thời Dư.
—— Cô muốn nhìn vào đôi mắt của anh, nói rõ từng từ từng chữ rằng cô thích anh, rồi lại hỏi anh có bằng lòng kết hôn cùng cô hay không.
—
Thư ký Trần không ngờ Thịnh Tuệ sẽ gọi điện vào những thời điểm quan trọng.
Lúc đó, Chu Thời Dư đang ở biệt thự Thành Tây chuẩn bị những khâu cuối cùng: các cửa sổ và cửa ra vào trong hành lang đều đang đóng, cửa ra của quạt thông gió đều được bịt kín, vị trí và thông số của chùm đèn lẫn máy tạo độ ẩm, máy tạo sương khói, tất cả đều được điều chỉnh đến thực nghiệm để tính toán ra trị số.
Màn hình bỗng hiển thị hai chữ to “cô Thịnh”, thư ký Trần đang đứng ở cửa còn Chu Thời Dư thì ở giữa đại sảnh, anh ta ra hiệu mình rời khỏi đây rồi đi vào phòng vệ sinh không có người, khóa cửa lại nghe điện thoại.
Với tính cách của Thịnh Tuệ, đây nhất định là chuyện quan trọng có liên quan đến Chu Thời Dư nên cô mới bỏ qua anh mà trực tiếp liên hệ cho anh ta.
Nói cách khác, rất có thể cô ấy không muốn Chu Thời Dư biết chuyện này.
“Cô Thịnh.”
“Chào anh, thư ký Trần, rất xin lỗi đã làm phiền anh.”
Vào lúc một giờ chiều, trong khung cảnh hơi ồn ào, giọng nói của Thịnh Tuệ nghe nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Giống như cô kìm nén rất nhiều lời muốn nói, không thể không nói ra thật nhanh: “Tôi nhớ lúc trước Chu Thời Dư từng nói là những bất động sản của anh ấy đều sẽ trang bị một chìa khóa cho anh.”
“Đúng vậy.” Đây là quy củ mà ông cụ Chu đã lập ra hơn mười năm trước để phòng ngừa Chu Thời Dư tự sát.
“Vậy xin hỏi, thư ký Trần chắc cũng có chìa khóa của căn nhà bên Thành Tây chứ?”
Trong điện thoại, Thịnh Tuệ thận trọng dò hỏi: “Nếu anh đến nhà hiện tại thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Buổi chiều chúng ta đến nhà ở Thành Tây một chuyến, vậy có tiện không?”
“Ồ, tôi quên nói cho anh biết.” Thịnh Tuệ nói nửa chừng mới nhớ ra tin tức quan trọng nhất còn chưa được thông báo:
“Tôi dự định hôm nay sẽ cầu hôn Chu Thời Dư.”
“……”
Thư ký Trần từ trước đến nay luôn trầm ổn, chín chắn nghe thấy kế hoạch bất ngờ của Thịnh Tuệ thì tỏ ra ngạc nhiên.
“Xin lỗi cô Thịnh, tôi không có chìa khóa của căn nhà bên Thành Tây.”
Thư ký Trần nhớ tới sự chuẩn bị kỹ càng hai ngày nay của Chu Thời Dư, uyển chuyển tỏ vẻ muốn giúp mà không giúp được: “Nhưng tôi nghĩ chỉ cần là cô cầu hôn, dù thế nào sếp Chu cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.”
“… Vậy à.” Chỉ nghe qua giọng nói cũng có thể biết lúc này Thịnh Tuệ đang thất vọng.
“Không sao đâu, tôi làm phiền Thư ký Trần rồi, vậy anh làm việc tiếp đi nhé.”
“Được.” Thư ký Trần hơi dừng một chút, mỉm cười: “Trước tiên, tôi chúc hai người kết hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.”
Thư ký Trần cúp điện thoại, rời khỏi phòng vệ sinh, lúc quay lại đại sảnh liền nhìn thấy Chu Thời Dư đang ấn nút trên tay để thử lần cuối.
Anh ta bước tới, hơi cúi đầu, chủ động báo cáo: “Vừa rồi người nhà tôi gọi điện thoại, nói con gái tôi đang khóc ở nhà trẻ, khăng khăng đòi về nhà.”
Mắt Chu Thời Dư nhìn về phía trước, anh im lặng một lát, không nghi ngờ gì anh ta: “Anh đi về trước đi, buổi chiều cho anh nghỉ.”
Thấy thư ký Trần cúi đầu không nói gì, Chu Thời Dư quay đầu nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì nhiều, hơn nữa trẻ con bốn, năm tuổi rất cần có cha mẹ làm bạn.
“
Thư ký Trần âm thầm nhìn Chu Thời Dư – người nhỏ hơn anh ta rất nhiều tuổi.
Vốn dĩ anh ta được ông cụ Chu xếp đặt để thành người thân cận của Chu Thời Dư.
Cho đến chín năm trước, bà nội một tay nuôi nấng anh ta lâm bệnh nặng, anh ta đã tìm các bác sĩ nổi tiếng khắp trên cả nước nhưng đều không chữa trị được.
Khi đó, Chu Thời Dư đang nằm viện ở nước ngoài.
Sau khi biết tin, anh không ngần ngại tận dụng mọi mối quan hệ, bỏ ra hàng chục triệu để cử một đội y tế trở về Trung Quốc, thành công cứu sống một bà cụ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Từ đó trở đi, thư ký Trần bằng lòng để Chu Thời Dư sai sử, đồng thời anh ta tự giác cắt đứt mọi liên lạc riêng với ông cụ Chu.
“…..
Cảm ơn anh.”
Thư ký Trần chân thành cúi đầu, trước khi rời đi, anh ta không kìm được mà nói: “Cô Thịnh chắc chắn sẽ thích sự chuẩn bị hôm nay của anh.”
Khi nhắc đến Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư không còn thờ ơ như thường ngày, anh nhìn cảnh tượng trước mắt, cong môi cười:
“Vậy mượn lời tốt đẹp của anh.”
Sau khi thư ký Trần rời đi, một mình Chu Thời Dư ở đại sảnh thử tới thử lui, chốc chốc lại bấm vào điện thoại.
Thứ nhất là để kiểm tra độ ẩm, nhiệt độ và các thông số khác trong phòng.
Thứ hai là đợi điện thoại của Thịnh Tuệ.
Tối hôm qua, cô nhấn mạnh mấy lần anh không cần đến đón, Chu Thời Dư không lay chuyển được cô nên đành gửi địa chỉ qua cho cô.
Anh cũng đã dặn bảo vệ khu biệt thự, nhìn thấy cô thì cứ tự động cho cô vào.
Mùa xuân ban ngày dài hơn, đã gần năm giờ nhưng ngoài cửa sổ trời vẫn còn sáng, Chu Thời Dư cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Thịnh Tuệ, điện thoại trong lòng bàn tay anh rung lên.
“Chu Thời Dư, tài xế nói sắp đến cửa biệt thự rồi.”
Giọng nói của Thịnh Tuệ rõ ràng nhẹ nhàng êm ái hơn trước, Chu Thời Dư bị cảm xúc của cô truyền nhiễm, anh cong môi nói: “Được, bây giờ anh đến đón em.”
Lúc sáng khi cô ra ngoài vẫn để mặt mộc, nhưng bây giờ lại trang điểm nhẹ, tóc buộc cao lên để lộ chiếc cổ thiên nga cao, thon gầy trắng nõn.
Trông cô không giống như tình cờ đến xem nhà, mà giống như là sửa soạn kỹ càng cho một nghi thức quan trọng nào đó.
Chu Thời Dư chắc chắn đồ đạc trong đại sảnh đã được cất giấu rất kỹ.
Anh đứng ở cửa biệt thự, vẻ mặt khá kinh ngạc, đôi mắt đen sau cặp kính nhìn từ trên xuống đánh giá người vợ xinh đẹp động lòng người của mình.
“…… Buổi chiều có lãnh đạo tới thị sát nên em mới trang điểm.”
Thịnh Tuệ nói dối, ánh mắt cô liên tục đảo quanh, tay phải vô thức nắm chặt túi xách, cứng nhắc lảng sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta đi xem nhà nhé?”
Chu Thời Dư nhìn sơ qua bàn tay phải không mấy tự nhiên của cô, anh vươn tay nắm lấy tay trái Thịnh Tuệ: “Ừ, anh dẫn em đi.”
Biệt thự trong thực tế lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Thịnh Tuệ.
Biệt thự có 3 tầng, mỗi tầng có diện tích 300 mét vuông, chỉ cần nhìn vào dãy hành lang dài thì sẽ có cảm giác như nó kéo dài vô tận.
Lối trang trí theo phong cách cung điện Baroque cổ điển và sang trọng, tạo cho người ta cảm giác có thể chiêm ngưỡng nó từ xa nhưng không thể đến gần.
Hơn nữa, trong lòng cô đang ấp ủ chuyện lớn, mặc dù cô đi theo Chu Thời Dư tham quan biệt thự, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ làm sao để có thể giải quyết chiếc nhẫn mà cô cố ý xin nghỉ để đi mua lúc trưa.
Cặp nhẫn đôi có giá năm chữ số, có thể nó là số tiền mà trong chớp mắt Chu Thời Dư có thể tạo ra, nhưng với Thịnh Tuệ, nó lại là món đồ đắt giá nhất mà cô đã mua trong 27 năm qua.
Vì cô nóng lòng muốn hành động ngay nên các nghi thức chuẩn bị đều bị gác lại sang một bên.
Ngay cả kế hoạch định chuẩn bị một số thứ ở biệt thự Thành Tây nảy ra trong đầu cô lúc chiều lại vì nhiều lý do mà bị thất bại.
Vậy củ khoai lang nóng phỏng tay trong túi xách này, rốt cuộc khi nào mới lấy ra đây?
“…… Tuệ Tuệ.”
Đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ, Chu Thời Dư đang đi trước cô nửa bước đột nhiên bước chậm lại, anh đặt tay trái lên nắm cửa của cánh cửa đang đóng kín trước mặt, quay đầu nhìn cô:
“Đây là căn phòng tiếp theo.”
Những căn phòng cô thấy nãy giờ hầu hết đều có phong cách giống nhau, Thịnh Tuệ nghĩ căn phòng tiếp theo cũng giống vậy nên cô thất thần trả lời: “Dạ dạ, được ——”
Lời còn chưa dứt cô liền thấy anh gạt tay nắm cửa xuống, phát ra tiếng kèn kẹt nho nhỏ.
Tiếp theo đó, trước mắt cô là một căn phòng lớn với ánh đèn mờ mờ, cửa sổ sát đất ba phía bị che kín bởi bức rèm màu rượu đỏ.
Không giống với những căn phòng mà cô từng ghé qua trước đó, khi Thịnh Tuệ được anh dẫn vào, cô cảm nhận rõ ràng căn phòng trước mặt tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo hơn bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, cô quên mất nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu trong túi xách.
Cuối cùng cô cũng lấy lại sự tập trung, nghi hoặc ngẩng đầu ngước nhìn Chu Thời Dư bên cạnh.
Bàn tay trái của anh không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ.
Ngón trỏ thon dài của anh nhấn nút trên cùng của bảng điều khiển, ngay lập tức có thứ gì đó trông giống như chất lỏng phun sương tuôn ra từ bốn góc tường của đại sảnh.
Ở bức tường đối diện có lắp một chiếc máy với phần đầu hình vuông màu đen, vị trí đặt máy cao khoảng một người rưỡi.
Ngay lúc đó, nó phun ra một làn sương khói mờ ảo.
Dưới ánh sáng vàng ấm áp của chiếc đèn chùm, khi sương khói và hơi nước tiếp xúc với nhau, cả hai bám chặt vào nhau tạo thành cụm, cuối cùng hiện ra cảnh đám mây lớn và sương mù lơ lửng trên không, đọng lại thật lâu không tan mất.
—— Đây là dáng hình của mây.
Những đám mây trước mắt không ngừng cuộn xoáy tụ lại, lúc này nó đang lơ lửng trong không trung, nằm trong tầm với.
Mỗi đám mây có hình dạng khác nhau, dưới ánh sáng từ nhiều góc độ, mỗi đám mây đều mang một vẻ đẹp thần tiên không thể bắt chước được.
Thịnh Tuệ kinh ngạc đến mức quên thở trong giây lát, cô ngơ ngác nhìn đám mây lớn và sương mù mà trước đây cô chỉ thấy trong giấc mơ, không thể tin nổi.
Hóa ra cô còn có thể dùng cách này để ngắm nhìn đám mây mà cô mê mẩn rất lâu khi còn nhỏ.
“Hôm rời khỏi bệnh viện, em nói vì em thích mây nên luôn muốn ăn kẹo bông gòn bán ở xe đẩy bên kia đường.”
“Cho nên anh nghĩ có nên mua cho em thật nhiều, thật nhiều kẹo bông gòn để bù đắp cho tuổi thơ của em hay không.”
Giọng nói trầm thấp cuốn hút của Chu Thời Dư vang lên bên tai cô, Thịnh Tuệ ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng của anh, cô thấy anh đang mỉm cười: “Nhưng trong lòng anh luôn có một âm thanh nói ‘không nên’.”
“Thịnh Tuệ, từ ngày anh gặp em, anh đã biết thật ra em sống rất vất vả.”
“Cho nên, trong nhiều chuyện, anh hy vọng em tùy hứng một chút, ích kỷ một chút, không cần phải tạm bợ chấp nhận cho qua.”
Thở dài một hơi, Chu Thời Dư rủ mắt nhìn Thịnh Tuệ, đôi mắt cô vốn đã đỏ ửng từ lâu, anh mỉm cười đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của cô, giọng anh vẫn ấm áp như thế:
“Anh biết anh có thể cho em rất ít, cho nên trước đây anh lựa chọn làm kẻ hèn nhát, không dám tùy tiện tiếp cận, anh lo tấm lòng này ——”
Anh còn chưa nói xong, Chu Thời Dư nhìn thấy Thịnh Tuệ im lặng hồi lâu đột nhiên tỏ vẻ hạ quyết tâm.
Cô bỗng kiễng chân lên, đặt tay lên vai anh, vội vàng cắt ngang câu nói còn dang dở của anh bằng một nụ hôn.
“….
Lần này anh nhường em một chút đi.” Cô gọi tên anh với giọng nói nức nở, âm cuối ướt át: “Để em nói ba từ đó trước, được không?”
Ngoại trừ lúc trên giường, những thời điểm còn lại Chu Thời Dư không muốn nghe cô khóc, anh ôm eo cô, giơ tay vỗ nhẹ lên tấm lưng thon thả của Thịnh Tuệ, dịu dàng an ủi cô: “Được.”
Đến tận bây giờ, Thịnh Tuệ vẫn chưa hồi phục trước cảnh tượng chấn động trước mắt và lời bộc bạch bất ngờ của Chu Thời Dư.
Nhưng hiện giờ cô có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành ngay lập tức.
Phía sau là những đám mây lớn mà cô đã ngắm nhìn vô số lần trong mơ, Thịnh Tuệ rời khỏi vòng tay của anh, cô vụng về cuống quýt lấy chiếc nhẫn cô mua trong túi ra.
“…… Chu Thời Dư, em thích anh.”
Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Chu Thời Dư, đôi tay run rẩy của Thịnh Tuệ mở hộp nhẫn, đôi mắt nhòe nước vì rơi lệ, cô chỉ có thể hít thở sâu liên tục để kìm nén sự run rẩy của mình:
“Không phải giống như lời anh nói trước đây: ‘bởi vì thích hợp nên cùng chung sống’, mà dựa trên lý do nông cạn là ’em thích anh’…”
“Anh có muốn cân nhắc đến việc kết hôn với em không?”
- -----oOo------