Chương : 11
Suốt đêm, tôi không chợp mắt và việc đầu tiên tôi làm vào sáng sớm hôm sau là đến gặp Miss Hetherington. Tôi quyết định nói hết tất cả cho bà nghe và bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ của chúng tôi với người lạ mặt trong rừng. Bà im lặng như hóa đá.
“Tôi nghĩ rằng tôi và cháu phải đến điền trang ngay bây giờ để báo cho ngài Jason biết. Có vẻ như Eugenie đang gặp nguy hiểm.”
Tôi đồng ý và cảm thấy phấn chấn sau tâm trạng hoang mang của tôi suốt đêm qua.
Vừa tinh mơ, chúng tôi đã cưỡi ngựa đến điền trang. Jason cưỡi ngựa đi dạo, một việc anh vẫn làm trước giờ ăn sáng. Khi trở về thấy chúng tôi, anh tỏ vẻ rất sửng sốt.
“Tốt nhất là cháu hãy kể cho ngài Jason nghe tất cả như cháu đã nói với tôi.”
Tôi làm theo lời bà.
“Rõ ràng là một rong những người phục vụ chỗ chúng tôi đã dính líu đến một người đàn ông có thói quen gặp gỡ các cô gái trong rừng và sau đó tìm cách thủ tiêu, xóa dấu vết của họ.” Daisy nói sau khi tôi kể xong.
“Quá rõ ràng rồi. Hiển nhiên là con người này cũng định dành một số phận tương tự cho em, Cordelia ạ.”
“Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao hắn ta đột ngột biến mất. Đó là lúc hắn phát hiện ra rằng cô tôi đã bán mất trang viên. Sau đó, hắn quay qua Lydia và bây giờ là Fiona. Chỉ có điều tôi không rõ lý do đầu độc Eugenie.”
“Anh có biết một lý do: Fiona sẽ thừa hưởng toàn bộ gia tài để lại cho hai đứa con gái một khi con em bị chết.”
“Thế là Elsa cố gắng loại trừ Eugenie. Thật độc ác khôn lường.”
“Rồi sẽ đến lượt Fiona.”
“Hắn là một tên giết người hàng loạt!” Daisy kêu lên, mặt xanh như tàu lá.
“Tôi tin rằng điều đó rồi sẽ đến”, tôi nói. “Kẻ đồng mưu của hắn làm việc ở những trường danh giá nhất nơi có toàn những tiểu thư giàu có theo học. Ả chọn những nạn nhân béo bở nhất, kể cho họ nghe những chuyện hoang đường, lôi họ đến những nơi hắn có thể lộ diện, trổ hết tài quyến rũ và chọn nạn nhân kế tiếp của hắn. Lydia có một gia tài kha khá. Bạn ấy chết trong khi trượt băng xuống dốc. Mọi người có nhận thấy là hắn đang dạy Fiona trượt tuyết không?”
“Lạy Chúa,” Jason bật lên. “Chúng ta phải tìm con bé ngay.”
“Tìm bằng cách nào?” Tôi hỏi và cả ba đều im lặng.
“Hắn bảo tôi là hắn sống ở một làng ở Suffolk,” tôi nói. “Tôi đã đi đến đấy. Hắn nói tên hắn là Edward Compton nhưng cả gia đình Compton đã chết cách đây hơn hai mươi năm. Tôi tưởng hắn chọn một cái tên hú họa nhưng thực ra, tên và địa chỉ ấy có một mối liên hệ với hắn. Tôi nghĩ chúng ta phải tìm hiểu thêm về gia đình này. Trong khi đó ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”
“Đi tìm Fiona,” Jason lặp lại.
“Ông đã đi tìm nó mà không thấy tăm hơi. Có một điều tôi chắc chắn: Fiona dường như vẫn an toàn trong khi Eugenie còn sống. Hắn muốn toàn bộ gia tài... không phải là một nửa. Đó là lý do làm cho Fiona vẫn bình an vô sự.”
“Tôi nghĩ Eugenie cần phải được đưa đi nơi khác.” Daisy nói.
“Tôi đồng ý,” Tôi nói thêm. “Elsa... nếu như ả... vẫn cố gắng bỏ thuốc độc cho Eugenie. Bây giờ tôi có thể thấy rõ. Ả đã cố gắng làm việc này theo từng nấc sao cho khi dùng đến liều cuối cùng thì Eugenie sẽ bị ngộ độc nặng hơn tất cả những lần trước. Có lẽ cái liều mà Charlotte uống phải là liều cuối cùng. Charlotte vốn khỏe mạnh thế mà cũng còn bị quật ngã, nếu là Eugenie, vốn yếu đi nhiều sau mỗi lần bị đầu độc, chắc sẽ không cầm cự nổi.”
“Không thể tin được vào chuyện này nếu như không có những bằng chứng đáng tin cậy,” Jason nói. “Chúng ta phải có hành động ngay lập tức.”
“Ước gì tôi biết phải làm gì,” tôi nói.
“Hãy cùng suy nghĩ. Cố hình dung ra tất cả các manh mối. Tên giết người đang có trong tay Fiona. Hắn đã cưới con bé. Chúng ta không biết tên hắn. Không biết hiện hắn đang ở đâu.”
“Với Lydia Markham, hắn là Mark Chessingham.”
“Hắn sẽ không dùng lại cái tên ấy nữa.”
“Eugenie nói hắn là Carl gì gì đó. Nó chưa bao giờ nghe thấy họ của hắn.”
“Điều mà chúng ta sẽ làm: chạy vòng vòng khắp châu Âu tìm một người đàn ông tên là Carl có một cô vợ tên là Fiona ư? Tôi sợ rằng chẳng được tích sự gì. Tôi nghĩ chúng ta phải báo cảnh sát. Người đàn ông này phải được tìm ra càng sớm càng tốt.”
“Có một điều đang làm tôi suy nghĩ,” tôi trầm ngâm nói.
Cả hai người quay lại nhìn tôi, chờ đợi. “Phải,” tôi từ tốn nói. “Bà Baddicombe cũng có giá trị sử dụng. Tôi đã nghĩ đó là một bà già ngu ngốc khoái tung tin thất thiệt nhưng bây giờ tôi thật quý bà già lắm chuyện đó. Elsa thường gửi thư ra nước ngoài... Ả viết thư khá đều đặn. Hắn không thường ở cố định một nơi bởi vì ả phải hỏi bà chủ trạm bưu điện giá tem gửi đi những nơi này, nhờ thế mà bà chủ này biết được ả gửi thư sang Thụy Điển, Pháp, Đức và Áo... Ả cũng thường nhận được thư phúc đáp. Của một người đàn ông. Bây giờ nếu Elsa viết thư cho kẻ tòng phạm của ả, tôi chắc đó là tên này và rất có thể hắn sẽ viết thư hồi âm.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Daisy nói, nhìn tôi tán thưởng.
“Nếu chúng ta có thể chặn lại một trong những lá thư này, nó sẽ cho chúng ta biết đôi điều.”
“Việc này không có gì khó,” Daisy nhẩn nha. “Như hai người đã biết, một trong những người coi ngựa thường ra thị trấn lấy thư mỗi ngày vì đường tương đối xa đối với người bưu tá. Anh ta lại đưa thư cho một trong những cô hầu phòng. Tôi có thể chỉ thị anh ta mang thẳng đến cho tôi.”
“Tôi dám nói là Elsa sẽ theo dõi người mang thư trở về.”
“Cũng dễ xử lý thôi. Tôi sẽ phái người lấy thư đi vào những giờ khác nhau thế là ả sẽ không nghi ngờ gì hết. Ông nghĩ sao?” bà hỏi, đưa mắt nhìn Jason.
“Phải, cứ làm thế. Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ thư. Tôi sẽ đi London ngay hôm nay, trong khi đó tôi nghĩ Eugenie phải đến ở điền trang.”
“Chúng ta sẽ đưa ra một lý do hợp lý để làm thế và một câu chuyện đáng tin cho bọn con gái.” Daisy nói.
“Chúng ta có thể nói ông có những người khách đặc biệt và ông muốn nó gặp thế là nó được nghỉ sớm một hai tuần,” tôi thêm vào.
“Chúng ta sẽ cố làm thế. Nhưng còn Charlotte thì sao. Tôi lấy làm lo ngại cho con bé.” Daisy băn khoăn.
“Hãy đưa nó đến đây. Chắc nó cũng đủ khỏe để có thể đến đây và nó cũng có thể bầu bạn với Eugenie. Tôi nghĩ chúng ta có thể giải thích với bọn con gái... Tôi muốn nói Charlotte và Eugenie.”
Daisy nhìn tôi, “Cô biết chúng rõ hơn.”
“Tôi cũng không chắc lắm. Nhưng trong tâm trạng hiện thời của Eugenie, tôi nghĩ có thể nói chuyện với nó. Còn với Charlotte, nó còn quá yếu để có thể lý sự. Chúng ta sẽ nói đưa chúng đi dạo một vòng, rồi đưa thẳng chúng đến điền trang và bảo chúng ở lại đây.”
“Tôi để lại việc này cho cháu đấy, Cordelia,” Daisy nói, bỏ quên mất nghi thức xã giao lạnh lùng mà bà vẫn dùng khi giao một nhiệm vụ khó khăn cho thuộc cấp.
“Mong con bé đến đây ngay sáng nay,” Jason nói. “Tôi sẽ dàn xếp một vài chuyện để đi London ngay xem có thể làm được việc gì. Cũng chẳng làm được bao nhiêu việc đâu.”
“Tôi tin tưởng vào các lá thư. Tôi nghĩ thư đi từ về giữa bọn chúng khá thường xuyên.”
Trở về phòng mình, tôi thấy Charlotte đang ngồi trên ghế nom xanh xao tiều tụy. Tôi hỏi nó cảm thấy thế nào, nó đáp nó cảm thấy chán khi cứ ngồi trong phòng cả ngày.
“Em có muốn cưỡi ngựa một vòng không?”
Mắt nó sáng lên và nó đáp nó rất thích thế.
“Nếu vậy cô sẽ để Eugenie đi với chúng ta.”
Mọi việc diễn ra quá tốt. Tôi cảm thấy bình tâm, tự tin hơn khi bắt đầu hành động.
Eugenie rất sung sướng khi được nghỉ học và cùng đi ngựa với Charlotte.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Eugenie hỏi.
“Đến điền trang.”
“Để gặp chú Jason ạ?”
“Cô cũng không biết giờ này chú em ở đâu.”
“Hôm qua chú ấy vẫn ở đây mà.”
“Rồi chúng ta sẽ biết.”
Khi chúng tôi đến nơi tôi đi vào với hai đứa con gái. Charlotte rõ ràng là rất mệt nhọc và tôi yêu cầu một người hầu phòng dẫn chúng tôi đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho nó.
“Em có thể nằm nghỉ không?”
“Em muốn nằm, phải không?”
“Chỉ một lúc thôi.”
“Vậy em cứ nằm xuống. Eugenie và cô sẽ ngồi lại với em. Cô có điều muốn nói với cả hai em.”
Khi nó nằm xuống, tôi mở cánh cửa thông với phòng bên cạnh, đó cũng là một phòng ngủ.
“Bây giờ tôi muốn các em phải nghe tôi nói thật chăm chú. Các em sẽ ở lại đây một thời gian.”
“Ở lại đây?” Eugenie kêu lên. “Thế còn trường học thì sao?”
“Phải, cả hai em đều ốm... một cách rất bí ẩn. Chúng tôi nghĩ cả hai em sẽ ở đây cho đến ngày nghỉ lễ. Cô không biết kế hoạch của Charlotte như thế nào nhưng em sẽ ở lại đây trong bất cứ trường hợp nào, Eugenie ạ.”
“Miss Hetherington sẽ nói gì?”
“Bà hiệu trưởng biết. Thực ra đây là ý kiến của bà và chú em, và tôi nữa. Chúng tôi muốn các em ở đây vì có một cái gì đó ở trường không tốt cho các em.”
Hai đứa im lặng, đưa mắt nhìn nhau và tôi có thể thấy không đứa nào tỏ ra khó chịu vì khóa học kết thúc sớm đối với chúng.
“Em biết đó là cái gì rồi,” Eugenie nói. “Đó là luồng khí độc.”
“Luồng khí độc?”
“Vâng, thỉnh thoảng nó làm cô xỉu đi. Em cũng thế mà đến Charlotte cũng vậy, và mọi người nghĩ chúng em phải dọn đi. Có một cái gì đó trong phòng chúng em. Dưới cửa sổ.”
Tôi nghĩ mọi việc trở nên dễ dàng hơn, tôi không cần phải nói rằng chúng tôi sợ có một kẻ đang toan tính cướp đi mạng sống của Eugenie.
“Phải, các em sẽ có nhiều thời gian vui vẻ với nhau ở chỗ này. Eugenie, em sẽ trông nom Charlotte phải không? Các em sẽ có nhiều việc làm với nhau.”
Hai đứa nhìn nhau, bật cười.
“Thế còn vở Romeo và Juliet thì sao ạ?” Charlotte hỏi.
“Ôi trời, Romeo đáng thương ơi. Cậu đóng tốt lắm, Charlotte, còn tớ chả bao giờ thuộc vai. Người ta đã tước mất vai diễn của chúng mình rồi.”
“Cô nghĩ nó đã bị hoãn lại. Bây giờ mọi người tập trung vào vở Người lái buôn thành Venice.”
Charlotte nom có vẻ tiếc ra mặt.
“Em chưa khỏe mà, nghĩ coi em sẽ buồn khi có người nào đóng thay em.”
Nhận ra điều đó, Charlotte phải chấp nhận quyết định này. Nếu Romeo không phải là Charlotte Mackay thì không ai có thể đóng thế được.
“Bây giờ cô phải quay về trường. Chú em sẽ về đây trong một hai ngày tới, Eugenie ạ.”
Tôi để chúng ở lại và quay về trường. Khi tôi báo lại với Daisy về những chuyện đã xảy ra, đầu tiên bà cảm thấy bị lăng nhục bởi vấn đề luồng khí độc ở trường đã làm cho trường bà kém hoàn hảo nhưng bà sớm nhận ra như thế còn tốt hơn là nói sự thật với chúng.
“Tôi cảm thấy không yên lòng với cô ả Elsa này.”
“Phải, cháu cũng thấy thế, nhưng cháu nghĩ điều cấp bách là làm cho ả không biết chúng ta đã nghi ngờ. Cần phải mất một ít thời gian ả mới khám phá ra rằng Eugenie và Charlotte đã đi khỏi trường.”
“Còn khi ả biết?”
“Cháu nghĩ ả bắt đầu hành động. Chúng ta cần để ý đến ả, mọi đường đi nước bước của ả.”
“Tôi nghĩ chúng ta phải giam ả lại ngay.”
“Trên cơ sở nào? Tất cả mới chỉ là nghi vấn thôi. Chúng ta phải có bằng chứng. Cứ hy vọng là sẽ sớm có bằng chứng buộc tội. Trong khi đó chúng ta phải theo dõi Elsa thật sát sao.”
Ngày hôm sau bọn con gái chỉ nói đến chuyến ra đi của Eugenie và Charlotte. Tôi giải thích rằng Charlotte cần tĩnh dưỡng còn Eugenie, bạn thân nhất của nó, phải đi theo để bầu bạn với nó.
Elsa sẽ biết tin ngay, tôi tự hỏi cô ả sẽ đi nước cờ nào tiếp. Có thể cô ả không nghi ngờ gì. Mặt khác cô ả không có khả năng thực hiện hành vi tội ác... nếu chúng tôi đúng khi đặt ra giả thuyết về những gì ả đã làm.
Hai ngày sau Jason từ London trở về. Anh không đặt nhiều hy vọng vào Fiona và việc tìm lại được ngưòi chồng quỷ ám của nó. Đối với anh, chúng có thể ở bất cứ nơi nào ở Châu u và tất cả thông tin mà anh có được chỉ là một cái tên Carl và cô vợ là Fiona.
Tôi theo dõi Elsa và cố tìm xem ả đang nghĩ gì. Ả không để lộ bất cứ điều gì, làm tôi lại phải tự tra vấn xem mình có nhầm lẫn về ả không. Ả đã ở Schaffenbrucken và giờ đang ở đây. Chắc chắn ả sẽ không mò đến Colby nếu biết có tôi ở đây. Ả là tác giả của câu chuyện về việc gặp gỡ người đàn ông trong rừng. Đó có phải là một sự trùng hợp không? Ồ không... không... mọi việc quá khớp với nhau. Ả có liên quan trong vụ này. Tôi chắc chắn như vậy.
Tôi hỏi ả có về nhà vào dịp lễ không.
“Có chứ, tôi ở lại chỗ chị tôi. Đi cũng khá xa đấy. Ở tuốt miền Bắc cơ.”
“Ở đâu?”
“Newcastle.”
“Khá xa đấy.”
“Phải, nhưng đó là người chị duy nhất của tôi. Gia đình bao giờ cũng ràng buộc lấy nhau, phải không? Tôi cũng còn may mắn là có nơi để đi. Cô cũng muốn về với gia đình vào dịp Giáng sinh phải không? Teresa bảo nó sẽ đi nghỉ cùng với cô.”
“Phải...”
“Tôi hy vọng tiểu thư Charlotte đã khỏe hơn.”
“Tôi nghĩ thế.”
“Cô gái tội nghiệp. Lúc ốm đau mà lại có Eugenie bên cạnh. Tôi mừng lắm. Hai người thân nhau như hình với bóng.”
Cô ả tiếp tục lấy giẻ lau chùi mọi vật một cách máy móc không có chủ đích. Thật khó mà nghi ngờ ả.
Bắt đầu tuần lễ Giáng sinh và trường sẽ nghỉ học vào Thứ tư. Các buổi diễn tập kết thúc, rồi cũng đến ngày vở kịch trích đoạn chính thức ra mắt. Chỉ có vở Người lái buôn thành Venice mà theo lời Eileen thì đó là một thành công. Không ai đặt câu hỏi về chuyện con bé Charlotte đi nghỉ dưỡng bệnh và Eugenie đi theo nó. Thế là Eileen nhẹ cả người khi được giải phóng khỏi trách nhiệm với vở Romeo và Juliet.
Daisy gọi tôi đến và khi tôi bước vào phòng làm việc thì thấy bà đang cầm trong tay một lá thư. Người nhận là Elsa Kracken, dấu bưu điện ở Áo.
“Tôi nghĩ, đây có thể là cái mà ta đang mong đợi. Tôi còn chưa bóc thư. Tôi nghĩ chúng ta cần tính lại xem là cô ả cần có nó và trong trường hợp này ả không được biết là chúng ta đã đọc trộm. Vì thế tôi định bóc thư thật cẩn thận để nếu cần chúng ta có thể dán lại.”
Chúng tôi ngồi xuống bên nhau cùng đọc thư.
“Chị thân yêu;
Thật là tai họa! Nhưng chị không nên đổ lỗi cho mình. Những chuyện như thế vẫn xảy ra và e đã bảo chị biết bao lần là khi chúng ta cố gắng làm tốt mọi chuyện thì nếu có chuyện gì sai, chúng ta cũng không đáng bị trách cứ. Dù vậy đó cũng là điều xui xẻo nhất và em cảm thấy lo ngại chút ít. Em đánh hơi thấy nguy hiểm ngay khi em biết rằng người đàn bà đó đang ở chỗ chị. Có lẽ chị sẽ phải chuồn ngay sau khi chúng ta hoàn thành dự án này. Đó là điều chúng ta sẽ làm. Hãy thông báo cho họ biết chị sẽ không trở lại trường sau ngày lễ. Nói là vì lý do gia đình. Hãy làm sao cho tất cả mọi chuyện trở nên tự nhiên. Chị hiểu việc phải làm đấy.
Em biết khi nào nói câu “ Thế là đủ.” Chúng ta sẽ hài lòng với những gì hiện có. Con chim nhỏ của chúng ta cũng có một số tiền khơ khớ và chúng ta đành phải chấp nhận một nửa thay vì cố gắng có cả cái bánh, bởi điều đó rất nguy hiểm. Em sẽ sắp đặt lại một lần nữa và dứt điểm cho thật gọn. Có lẽ đây là lần cuối và chúng ta sẽ mua một tòa nhà nho nhỏ cho chúng ta ở đâu đó... ở bất cứ nơi nào. Nó sẽ là một tòa nhà lớn như tòa Compton, như chúng ta vẫn hằng mơ ước. Nhưng chúng ta sẽ là những chủ nhân ông thực sự. Chúng ta không phải là kẻ ăn người ở cho bọn nhà giàu. Chúng sẽ là nô lệ của chúng ta...
Nhưng điều quan trọng hơn hết, chị thân yêu ạ, em sẽ không để cho chị tự dằn vặt mình đâu. Bao giờ cũng có những điều bất như ý. Đáng lý em phải cẩn trọng hơn khi biết người đàn bà ấy đang ở đó. Cô ta là vị thần ác của chúng ta. Đầu tiên em đã lừa cô ả và nếu điều này có thể làm cho chị bớt đi mặc cảm thì để em nhắc cho chị biết em cũng mắc sai lầm đấy. Lỗi lầm lớn nhất của em là đưa ra cái tên một người đã chết. Điều ấy dễ xảy ra khi ta mất cảnh giác. Một cách thiếu suy nghĩ, em đã đưa ra một cái tên dính líu đến quá khứ của chúng ta... Mà đâu chỉ cái tên, còn cả địa điểm nữa chứ. Em đã nhận ngay ra sai lầm của mình, nhưng như chúng ta đã nói với nhau ai cũng có lúc vô ý. Điều này cũng làm cho em lo lắng lắm đấy, chị thân yêu ạ. Nhưng em cần nhắc lại lần nữa là chúng ta dễ mắc sai lầm trong một tích tắc lơ là cảnh giác.
Đó không phải là lỗi của chị. Phương pháp của chị là rất đúng. Làm sao chị biết được một cô gái khác lại uống ly sữa ấy chứ? Nếu chị cố gắng thủ tiêu nó như chị gợi ý nên làm thế, thì điều đó có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Thôi hãy chấm dứt chuyện đổ lỗi cho bản thân. Và thật nhanh, em cũng sẽ kết thúc dự án này rồi chúng ta sẽ được tự do.
Thế là chính chúng ta cũng tiến hành kế hoạch của hai chị em mình một cách thành công rồi, còn nếu như nó chỉ là một nửa thành công thì thế cũng là đủ với chúng ta.
Chị em mình sẽ sớm được đoàn tụ. Ngay khi chị rời đó mà không gây ra một nghi ngờ nào hãy đến khách sạn này. Em sẽ ở đó một thời gian. Cho đến khi em có thể nói em đã hoàn tất mọi việc.
Người em trai yêu thương nhất của chị dành cho chị những tình cảm sâu sắc nhất.
Mãi yêu thương chị, em trai.
Tái bút: Thật tuyệt khi có chị gái ở bên em. Chị có khả năng an ủi em trong tình trạng “vừa mất đi người thân yêu nhất.”
Daisy và tôi sững sờ nhìn nhau.
“Mọi chuyện đúng như ta dự đoán. Thật là quân ác thú! Còn Fiona...”
“Fiona đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm,” tôi nói. “Nhưng coi này, chúng ta có địa chỉ.”
“Nhưng không có tên.”
“Địa chỉ là cái quan trọng hơn. Cháu nghĩ cháu phải lập tức chuyển lá thư này cho ngài Jason.”
Bà gật đầu và chỉ trong vòng mười phút tôi đã phóng ngựa đến điền trang.
Khi đọc thư, Jason bàng hoàng không nói nên lời.
“Anh sẽ làm gì bây giờ?”
“Anh sẽ đến London, ở đây anh sẽ báo với cảnh sát rồi một mình tìm đến chỗ này. Không thể chậm một phút. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra cho Fiona.”
“Ôi anh Jason, Chúa sẽ phù hộ anh.”
Anh dừng lại chỉ một giây, đoạn quàng tay quanh người tôi và hôn nhẹ lên má.
“Anh phải đi ngay,” và tôi từ giã anh.
Hai ngày sau có một người đàn ông đến trường, xin gặp Miss Hetherington. Người này đóng cửa ngồi với bà một lúc và khi ông ta ra về có Elsa đi cùng.
“Họ mới tử tế làm sao,” Daisy trầm trồ. “Họ làm tất cả, cố gắng không gây ra một sự chú ý nào.”
“Vậy là một lệnh bắt?”
Bà gật đầu. “ Ả bị bắt vì bị tình nghi là kẻ đồng phạm với một tên giết người.”
Chúng tôi đi vào phòng ả. Trong ngăn tủ chúng tôi tìm thấy một dãy chai lọ và một số cỏ khô.
Daisy ngửi từng lọ, nói: “ Chắc ả tự pha chế thuốc độc. Đó là một cô gái thông minh. Đáng tiếc là tài năng của ả lại đi sai đường lạc lối.”
Vở Người lái buôn là một thành công thật sự và những bậc phụ huynh đến xem đều có ấn tượng tốt. Chúng tôi đứng vẫy tay tạm biệt các cô gái về thăm nhà. Ngày hôm sau tôi và Teresa sẽ đi Moldenbury.
“ Tôi đã nghĩ năm học vừa rồi là một sự kiện chấn động nhất trong đời,” Daisy nói. “Nhưng học kỳ này mọi chuyện còn đi xa hơn nữa. Tôi tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra với ngài Jason. Trời ơi, tôi chỉ mong cái chuyện kinh khủng này sớm chấm dứt. Cho đến nay, may mắn thay trường mình vẫn chưa hề hấn gì. Tôi hy vọng sẽ không có vụ báo chí nào đăng tải về cô ả đã làm việc ở đây. Chỉ nghĩ đến chuyện đó tôi đã không yên lòng với năm học sắp tới rồi.”
Teresa rất cao hứng, nó ước đoán cô Patty sẽ đội chiếc mũ nào và loại bánh gì Violet sẽ làm để chờ chúng tôi.
Trên chuyến tàu đưa chúng tôi đến Paddington, nơi chúng tôi có phòng riêng ở đấy tôi trò chuyện với Teresa nhưng thấy nó có vẻ gì bứt rứt. Tôi bèn hỏi nó có điều gì lo lắng không.
“Bây giờ thì không ạ. Em nghĩ bây giờ mọi chuyện đều ổn thỏa. Không có gì tuyệt vời hơn, chúng ta lại đến Epping nghỉ lễ Giáng sinh.”
“Cô chắc mọi người đều vui.”
“Cô Patty, Violet, cô và em... John và Charles. Tất cả mọi chuyện sẽ hết sức tuyệt đẹp.”
“Cô không hiểu tại sao với một viễn cảnh đẹp như vậy mà trông em lại có vẻ buồn buồn.”
Nó im lặng vài giây, cắn cắn môi, mắt nhìn ra những cánh đồng trải dài đang băng băng chạy ngược lại. “Có một điều em phải nói với cô. Bây giờ nó cũng chẳng thành vấn đề. Mọi chuyện đã qua rồi. Có lẽ...”
“Em sẽ cảm thấy tốt hơn khi em nói toạc ra cái gì đang cắn rứt lương tâm em.”
“Phải, bây giờ thì an toàn rồi. Ở Epping và John... em nghĩ anh ấy thật đáng yêu. Anh ấy bao giờ cũng đúng đắn.”
“Nói vào việc đi Teresa.”
“Em không tìm thấy chiếc bông tai bên bờ ao.”
“Cái gì?”
“Không. Bông tai ở trong phòng Eugenie. Nó tìm thấy chiếc bông tai ở gần chuồng ngựa ở điền trang định trả lại cho bà Martindale nhưng lại quên mất. Nó nằm trong ngăn kéo của Eugenie. Thế là em lấy cắp.”
“Teresa... em đã nói láo.”
“Vâng, nhưng em nghĩ đó là lời nói dối tốt đẹp. Ông ấy là một kẻ xấu xa, cô Cordelia, và ai cũng biết là ông ấy muốn cô.”
“Teresa. Sao em có thể?”
“Vâng, người ta đồn ông ta đã giết chết bà ấy. Nhưng không ai biết về vụ bông tai. Em chỉ nói dối là vì cô thôi. Để ngăn cô lại, để chứng tỏ cho cô thấy...”
Tôi im lặng.
“Cô giận em đấy à?” Teresa nhìn tôi lo lắng. “Em cũng nghĩ cô thích ông ấy... dù ông ta là kẻ xấu xa. Có một con quỷ trong con người ấy. Cả Charlotte cũng nói thế ạ. Nó nói cô và ông ta... đó là lý do em đã ném giày vào người nó. Cô không muốn có bất cứ cái gì với ông ta. Và bây giờ là Epping và John... Violet nói rằng bà ấy sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy ngỏ lời với cô trong dịp này.”
“Chúng ta sẽ đến Patddington ngay.”
“Cô giận em ư?”
“Không, điều em đã làm là vì tình yêu của em dành cho tôi. Có lẽ nó sẽ là cái cớ cho hầu hết mọi chuyện.”
“Thế thì tốt quá. Em mang hành lý xuống nhé.”
Cô Patty ôm chúng tôi với một niềm vui bừng sáng trên khuôn mặt.
“Ngày kia chúng ta sẽ đi Epping. Cô nghĩ các cháu cần một chút thời gian ở Moldenbury để chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện.”
“Sẽ vui lắm đấy,” Teresa reo lên. “ Em ước tuyết cứ rơi mãi.”
“Không dễ dàng thế đâu, bé cưng. Có thể thời tiết xấu đến nỗi chúng ta không đi lại được.” Cô Patty nhắc nhở nó.
“Vậy thì con sẽ sung sướng nếu tuyết ngừng rơi.”
“Như thế cánh rừng sẽ đẹp lắm đấy.”
Violet chào đón với bao nhiêu tình cảm nồng nhiệt và một câu tuyên bố chắc tất cả chúng tôi đều đói ngấu.
“Có món bánh mì nướng nóng đặt trong một thố nước để bơ ngấm hết vào bánh và giữ cho bánh nóng. Còn có bánh chiên nhân mỡ nữa bởi vì có một con chim nhỏ hót vào tai tôi rằng đó là món ăn ưa thích nhất của Teresa.”
Cũng vẫn cảnh gia đình ấm cúng ngọt ngào ấy. Thật khó mà tin rằng điều đó vẫn tồn tại trong khi ở đâu đó có bóng cái chết khủng khiếp đang đe dọa.
Ngày hôm sau có một lá thư đến. Vừa nhìn thấy con tem nước Áo là tôi đã run bắn cả người và phải mất vài giây tôi mới đủ can đảm mở phong thư.
Nét chữ của một người lạ thông báo với tôi rằng có một tai nạn đã xảy ra. Ngài Jason Verringer không có khả năng đi lại nữa và anh yêu cầu được gặp tôi. Anh đang ở trong một tình trạng mà tôi không nên để mất thời gian.
Chữ ký tôi không thể luận ra được nhưng có chữ bác sĩ ở dưới.
Cô Patty bước vào. Cô nhìn tôi rồi cầm lá thư từ tay tôi.
“Có một chuyện kinh khủng đã xảy ra. Cháu biết mà.”
Cô hiểu ngay bởi vì đêm trước tôi đã kể cho cô nghe mọi chuyện. Bây giờ cô nhìn tôi đăm chiêu.
“Con sẽ đi?” Cô nói.
Tôi gật đầu.
“Con không thể đi một mình.”
“Nhưng con phải đi.”
“Thôi được, cô sẽ đi cùng với con.”
Đó là một chuyến đi dài và tẻ ngắt băng qua châu Âu, dường như nó dài hơn trong thực tế bởi vì tôi ở trong tâm trạng vô cùng khắc khoải lo âu.
Không dễ gì đi khỏi Moldenbury. Violet phản ứng dữ dội nói rằng chúng tôi là đồ điên – ngay vào ngày trước Noel chứ! Teresa giận dữ, mặt mũi sưng sỉa vì thất vọng.
Chúng tôi cố giải thích nhưng không dễ dàng gì. Cho đến lúc Violet miễn cưỡng nói rằng nếu cô Patty đã cho điều đó là cần thiết thì hẳn là như vậy. Cô Patty nói Violet và Teresa vẫn nên đến Epping như đã định. Có một cuộc tranh luận rôm rả nhưng cuối cùng mọi người cũng đi đến chỗ nhất trí là hai người vẫn cứ đến trang trại mà không có chúng tôi.
Cô Patty thật là một thiên thần trong suốt chuyến đi. Cô nói rất ít vì cô biết rằng tôi cần được một mình và cô để mặc tôi với những suy nghĩ của mình mà tất cả những suy nghĩ ấy đều về Jason.
Tôi học được nhiều điều trong chuyến đi ấy bởi vì trong suốt thời gian ngồi trên tàu, tôi chỉ có một ý nghĩ có thể tôi đến quá trễ và không còn được gặp anh nữa. Tôi biết anh đang ở tình thế nguy hiểm, lời lẽ trong thư đã cho tôi biết thế. Trong khi tôi ngồi trên tàu ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ nhìn những ngọn đồi, dòng sông và những rặng núi đẹp một cách hùng vĩ, tôi cố hình dung cuộc sống này sẽ như thế nào nếu không có anh. Tôi đã cố sức tránh anh nhưng mọi chuyện sẽ ra sao nếu không còn anh để tránh né nữa?
Nếu anh không còn trên đời này, tôi sẽ không bao giờ quay lại tu viện nữa. Đó là một nỗi buồn sâu xa nhất trong đời tôi, những kỷ niệm mà tôi sẽ cố sức quên đi nhưng không bao giờ làm nổi điều đó.
“ Cô không nghĩ,” chợt cô Patty lên tiếng, “ ông bác sĩ lại muốn cháu đi một chặng đường dài như thế nếu không còn có nhiều hy vọng.”
Cô biết cách an ủi, vỗ về tôi. Tôi không cần những câu hỏi thăm dò, hay những biểu hiện cảm thông. Tôi biết cô Patty hiểu những gì đang diễn ra trong đầu tôi và không cố gắng lái ý nghĩ của tôi ra khỏi những vấn đề mà tôi không muốn nghĩ đến.
Cuối cùng sau bao nhiêu giờ mòn mỏi, chúng tôi cũng đến Trentnitz.
Đó là một khách sạn nhỏ, nằm ở giữa quãng đường lên núi - một điểm du lịch vào mùa đông ít được biết đến. Từ nhà ga, chúng tôi đi đến Gasthof bằng xe trượt có ngựa kéo. Ngay khi chúng tôi bước vào một căn nhà như kiểu nhà gỗ làm trên núi và xướng tên, người ta đã cho chúng tôi biết là ông bác sĩ đang ở chỗ ngài Jason và chắc chắn sẽ gặp chúng tôi ngay. Ông bác sĩ đã dành sẵn một phòng mà tôi có thể ở chung với cô Patty.
Bác sĩ đến gặp chúng tôi ngay tức thì. Ông nói tiếng Anh rất giỏi và rõ ràng là ông rất mừng khi gặp chúng tôi.
“Đây chính là điều mà bệnh nhân cần. Ông ấy muốn cô ở bên cạnh. Tôi tin rằng cô là người yêu của ông ấy. Chắc là điều này sẽ giúp được rất nhiều trong quá trình điều trị.”
“Tình trạng của anh ấy xấu thế nào?”
“Rất xấu. Cú va chạm...” Ông nhún vai, tìm từ diễn đạt. “Thật hết sức may mắn là ông ấy không bị giết cùng với người kia. Cảnh sát sẽ tìm đến đây. Họ muốn được gặp cô. Nhưng trước tiên hãy đến chỗ... bệnh nhân.”
Tôi đi theo ông ngay lập tức. Anh đang ở trong một căn phòng có cửa sổ mở trông ra cảnh núi non trùng điệp. Tất cả đều trắng toát và sạch bong. Sắc mặt anh có vẻ không còn giọt máu nào và trong mấy giây đầu tôi khó mà nhận ra anh.
“Cordelia,” anh gọi.
Tôi đến cạnh giường, quỳ xuống bên cạnh.
“Em đã đến,” anh thì thầm.
“Ngay khi em nghe tin. Cô Patty đi cùng với em.”
“Chắc đang là ngày lễ Giáng sinh.”
“Vâng.”
“Đáng lý em phải ở Epping.”
“Em nghĩ em nên ở đây.”
“Anh đã bị bầm dập hết rồi.”
“Em còn chưa nói chuyện với bác sĩ. Chúng em vừa mới đến và ông ấy đưa thẳng đến đây.”
Anh gật đầu. “Anh lại phải tập đi.”
“Anh sẽ đi lại bình thường.”
“Dù vậy, anh đã tóm được hắn. Fiona cũng ở đây. Em sẽ phải chăm sóc nó. Con bé đang ở trong một trạng thái tâm thần rất xấu. Nó cũng nằm liệt luôn. Chú cháu anh đã biến nơi này thành một bệnh viện dã chiến.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh tìm thấy hắn. Cũng không khó khi anh biết địa chỉ. Anh chỉ vừa mới đến. Carl và Fiona... Đó là tất cả những gì anh cần. Anh thấy chúng bên nhau. Điều đó làm anh cảm thấy anh muốn chơi tay đôi với hắn. Em biết không, cái cách mà hắn đối xử với con bé với biết bao là yêu thương, trìu mến và ngưỡng mộ. Còn nó... nó nhìn hắn như thể hắn là một thiên thần. Anh thấy hai đứa trước khi chúng nhìn thấy anh. Chúng đi ra ngoài trượt tuyết và một ý nghĩ truyền vào đầu anh như tia chớp. Hắn có thể làm chuyện đó. Hắn đưa con bé ra ngoài rồi dàn cảnh một tai nạn. Một cô gái đã chết như vậy... bây giờ đến lượt Fiona. Thế là anh đi theo chúng. Khi Fiona trông thấy anh, nó hét lên vì kinh hãi. Nghe thế, hắn xoay người lại. Thật đáng nhìn vẻ mặt hắn lúc ấy. Fiona kêu lên.” Chú Jason...” và hắn biết anh là ai. Anh hét lên, “ Mày là đồ giết người bẩn thỉu...” và anh trượt theo hắn. Bọn anh vật lộn ở đây. Anh biết hắn lừa anh. Hắn bẫy cho anh trượt vào một cái dốc rất gấp. Hắn biết rõ địa hình nơi này. Hắn là một nghệ sĩ trên băng và hắn có được lợi thế. Nhưng anh quyết bắt hắn cho bằng được. Hắn lừa anh lên đầu dốc... và anh nghĩ nếu anh vượt qua khoảng cách này anh sẽ tóm được hắn. Hắn sẽ không có cơ hội chơi tiếp trò chơi giết người nữa. Và cùng nhau bọn anh lộn nhào xuống...”
“Đáng lẽ anh phải đợi. Cảnh sát sẽ tóm cổ hắn. Họ đang điều tra. Họ đã bắt Elsa.”
“Nhưng khi nào họ mới chộp được hắn? Sau khi hắn đã ra tay giết Fiona ư? Không. Chúng ta đang đối phó với một tên giết người ngoại hạng, một tên mà nghề nghiệp chuyên môn là sát thủ. Anh biết cảnh sát sẽ tới đúng lúc, nhưng anh đã ở đây... ngay lúc anh biết. Anh không thể để cho mọi việc trở nên quá trễ.”
“Điều gì đã xảy ra bới hắn?”
“Điều tốt nhất. Hắn thật may mắn. Hẵn bị gẫy cổ. Còn anh bị dập nát tùm lum hết nhưng đầu vẫn còn nguyên trên cổ. Anh ngã xuống một đống tuyết... anh bị vùi trong đó. Hắn lăn trúng một tảng đá lớn.”
“Nói về chuyện này có làm anh khó chịu không?”
“Không. Nó làm cho anh cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ có Fiona làm cho anh lo lắng thôi.”
“Để xem em có thể làm gì được không?”
“Hãy cố giải thích cho nó hiểu. Nó sẽ không tin em đâu nhưng em phải làm cho nó hiểu. Anh biết là rất khó khăn, nhưng con bé không thể nhắm mắt trước sự thật. Cordelia... thật tuyệt vời, em đã đến đây. Chắc là anh cứ gọi mãi tên em khi anh còn biết mình đang nói gì nữa.”
“Có phải anh chỉ gọi em khi anh không còn biết mình là ai không?”
“Anh biết chuyện đi nghỉ ở Epping. Eugenie thông tin cho anh chuyện đó. Anh đoán ra phần còn lại.”
“Phải, nhưng thay vì thế em lại đến đây.”
“Em ngốc lắm.”
“Em nghĩ thế là khôn ngoan đấy chứ. Anh còn nhớ anh đã từng cầu hôn với em không?”
Anh cười yếu ớt: “Anh quả là có hơi hợm mình, phải không?”
“Lời cầu hôn vẫn còn giá trị chứ?”
Anh im lặng còn tôi thì nói tiếp: “Bởi vì, nếu đúng thế thì em quyết định nhận lời.”
“Em đang bị những cảm xúc nhất thời chi phối. Thương hại cho một gã đàn ông sẽ không bao giờ còn là hắn nữa. Đó là một điều không nên có giữa hai chúng ta. Có một người mẫu mực đang chờ đợi em. Anh ấy sẽ cho em tất cả những gì mà một người đàn bà có thể mong muốn.”
Tôi bật cười.
“Có gì vui nào?”
“Cách đây không lâu em bảo anh là không bao giờ em muốn gặp anh nữa, anh cứ khăng khăng là em phải gặp anh. Bây giờ em nói em sẽ bên anh suốt đời thì anh lại đưa ra những lý do cắt nghĩa tại sao em phải lấy một người khác.”
“Chúng ta thật là một cặp ngang ngạnh. Hai chúng ta đã thay đổi 180 độ. Em để lại cô giáo nghiêm nghị, mẫu mực ở Anh, còn anh trút bỏ cái tên vô lại vênh vênh váo váo ở nửa đường xuống núi. Sao người ra có thể thay đổi chóng thế?”
“Không phải đâu, chỉ là một vài nét tính cách của người ta bộc lộ thôi. Anh thật lòng yêu em chứ?”
“Anh có phải trả lời em không?”
“Có và em cần một câu trả lời rõ ràng.”
“Thế là cô giáo vẫn còn chưa đi xa. Nếu không phải là một câu trả lời đúng sẽ lãnh một trăm cái gậy. Tất nhiên, anh yêu em.”
“Vậy thì vấn đề đã được giải quyết xong. Anh có thể là một tên vô lại xấu xa mang dòng máu của quỷ sứ, cũng được, chả phải là em bao giờ cũng biết cách trị tên vô lại ấy hay sao?”
”Thậm chí cả ở trong Hang ổ của Quỷ.”
Chúng tôi im lặng, không dám nhìn nhau, sợ rằng sẽ để lộ những cảm xúc sâu xa nhất trong lòng. Tôi cầm tay anh đặt lên tim mình.
“Kể từ khi có những việc này xảy ra, em đã suy nghĩ rất nhiều về anh và bản thân mình và trên con tàu đi đến đây... Khi em còn chưa biết em sẽ tìm thấy cái gì, em đã hiểu về mình... về tình cảm của em và... cái mà em cần. Nếu em tìm thấy anh nằm trong một ngôi mộ nào đó... thì em cũng chẳng thiết sống nữa. Em nhận ra rằng em chưa bao giờ sống đúng nghĩa, với biết bao niềm vui sống như là khi em đấu trí với anh. Em đang muốn nói tới những cuộc đấu khẩu giữa hai chúng ta. Khuấy lên ý thức phản kháng chống lại anh là một việc làm hứng thú nhất với em. Vâng, cuộc sống trở nên buồn chán và vô nghĩa khi thiếu mất điều đó. Em cho rằng sự đối kháng đôi khi cũng ẩn giấu vẻ đẹp của sự hấp dẫn.”
“Em nói năng ngớ ngẩn lắm. Em đang bị tình cảm chi phối. Cô giáo bé nhỏ thân thương của anh bao giờ cũng làm cái điều mà cô ấy cho là ĐÚNG.”
“Nếu anh không muốn nghe em nói nữa thì em đi đây.”
“Ở lại đây.”
“Nghe như là một mệnh lệnh.”
“Em không thích mệnh lệnh. Em hãy tự quyết định.”
“Vậy thì em đã quyết định sẽ ở lại đây đến lúc nào em còn thích. Anh sẽ hồi phục như trước. Em sẽ chứng minh điều đó và chỉ có một cách em có thể làm, một cách hữu hiệu là cưới anh. Và cũng chỉ có một cách chặn em lại, đó là anh hãy bảo em rằng anh không muốn em.”
“Hãy nghe anh. Em cần chờ đợi, Cordelia ạ. Em cần phải biết chuyện gì sẽ đến với anh đã.”
“Anh đã cứu sống Fiona. Anh cần nhớ điều đó.”
“Nó sẽ không cảm ơn anh đâu.”
“Nó sẽ làm thế vào đúng thời điểm. Nào bây giờ thì anh nói gì?”
“Tốt nhất em nên đi với tay chủ ngân hàng.”
“Vậy để em quay lại đó nhé?”
“Đừng. Hãy ở lại. Giả sử em lấy anh. Sao em biết là anh lại không cho em một liều thuốc ngủ?”
“Em chấp nhận rủi ro.”
“Giả sử anh giết em rồi ném xuống ao cá hoặc chôn xác em dưới những đống đổ nát của tu viện?”
“Em cũng chấp nhận luôn.”
“Hãy tưởng tượng các vụ xì-căng-đan. Bà Baddicombe sẽ tha hồ mà múa tay trong bị.”
“Vào lúc này em còn cảm thấy biết ơn bà già này nữa là khác. Em sẽ sung sướng cung cấp thêm cho bà ấy vài đầu đề cho những giai thoại hết sức giật gân.”
“Em không nghiêm túc đâu.”
“Vô cùng nghiêm túc. Em đi gặp bác sĩ đây. Em muốn biết chính xác tình trạng thương tổn của anh. Em sẽ ở lại đây cho đến khi em có thể đưa anh về nhà cùng với em.”
Tôi giấu mặt mình đi bởi vì tôi sợ anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi và khi tôi nhìn vào anh tôi thấy một vẻ đẹp kỳ diệu và một niềm vui khôn tả trên khuôn mặt anh.
“Tôi nghĩ rằng tôi và cháu phải đến điền trang ngay bây giờ để báo cho ngài Jason biết. Có vẻ như Eugenie đang gặp nguy hiểm.”
Tôi đồng ý và cảm thấy phấn chấn sau tâm trạng hoang mang của tôi suốt đêm qua.
Vừa tinh mơ, chúng tôi đã cưỡi ngựa đến điền trang. Jason cưỡi ngựa đi dạo, một việc anh vẫn làm trước giờ ăn sáng. Khi trở về thấy chúng tôi, anh tỏ vẻ rất sửng sốt.
“Tốt nhất là cháu hãy kể cho ngài Jason nghe tất cả như cháu đã nói với tôi.”
Tôi làm theo lời bà.
“Rõ ràng là một rong những người phục vụ chỗ chúng tôi đã dính líu đến một người đàn ông có thói quen gặp gỡ các cô gái trong rừng và sau đó tìm cách thủ tiêu, xóa dấu vết của họ.” Daisy nói sau khi tôi kể xong.
“Quá rõ ràng rồi. Hiển nhiên là con người này cũng định dành một số phận tương tự cho em, Cordelia ạ.”
“Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao hắn ta đột ngột biến mất. Đó là lúc hắn phát hiện ra rằng cô tôi đã bán mất trang viên. Sau đó, hắn quay qua Lydia và bây giờ là Fiona. Chỉ có điều tôi không rõ lý do đầu độc Eugenie.”
“Anh có biết một lý do: Fiona sẽ thừa hưởng toàn bộ gia tài để lại cho hai đứa con gái một khi con em bị chết.”
“Thế là Elsa cố gắng loại trừ Eugenie. Thật độc ác khôn lường.”
“Rồi sẽ đến lượt Fiona.”
“Hắn là một tên giết người hàng loạt!” Daisy kêu lên, mặt xanh như tàu lá.
“Tôi tin rằng điều đó rồi sẽ đến”, tôi nói. “Kẻ đồng mưu của hắn làm việc ở những trường danh giá nhất nơi có toàn những tiểu thư giàu có theo học. Ả chọn những nạn nhân béo bở nhất, kể cho họ nghe những chuyện hoang đường, lôi họ đến những nơi hắn có thể lộ diện, trổ hết tài quyến rũ và chọn nạn nhân kế tiếp của hắn. Lydia có một gia tài kha khá. Bạn ấy chết trong khi trượt băng xuống dốc. Mọi người có nhận thấy là hắn đang dạy Fiona trượt tuyết không?”
“Lạy Chúa,” Jason bật lên. “Chúng ta phải tìm con bé ngay.”
“Tìm bằng cách nào?” Tôi hỏi và cả ba đều im lặng.
“Hắn bảo tôi là hắn sống ở một làng ở Suffolk,” tôi nói. “Tôi đã đi đến đấy. Hắn nói tên hắn là Edward Compton nhưng cả gia đình Compton đã chết cách đây hơn hai mươi năm. Tôi tưởng hắn chọn một cái tên hú họa nhưng thực ra, tên và địa chỉ ấy có một mối liên hệ với hắn. Tôi nghĩ chúng ta phải tìm hiểu thêm về gia đình này. Trong khi đó ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”
“Đi tìm Fiona,” Jason lặp lại.
“Ông đã đi tìm nó mà không thấy tăm hơi. Có một điều tôi chắc chắn: Fiona dường như vẫn an toàn trong khi Eugenie còn sống. Hắn muốn toàn bộ gia tài... không phải là một nửa. Đó là lý do làm cho Fiona vẫn bình an vô sự.”
“Tôi nghĩ Eugenie cần phải được đưa đi nơi khác.” Daisy nói.
“Tôi đồng ý,” Tôi nói thêm. “Elsa... nếu như ả... vẫn cố gắng bỏ thuốc độc cho Eugenie. Bây giờ tôi có thể thấy rõ. Ả đã cố gắng làm việc này theo từng nấc sao cho khi dùng đến liều cuối cùng thì Eugenie sẽ bị ngộ độc nặng hơn tất cả những lần trước. Có lẽ cái liều mà Charlotte uống phải là liều cuối cùng. Charlotte vốn khỏe mạnh thế mà cũng còn bị quật ngã, nếu là Eugenie, vốn yếu đi nhiều sau mỗi lần bị đầu độc, chắc sẽ không cầm cự nổi.”
“Không thể tin được vào chuyện này nếu như không có những bằng chứng đáng tin cậy,” Jason nói. “Chúng ta phải có hành động ngay lập tức.”
“Ước gì tôi biết phải làm gì,” tôi nói.
“Hãy cùng suy nghĩ. Cố hình dung ra tất cả các manh mối. Tên giết người đang có trong tay Fiona. Hắn đã cưới con bé. Chúng ta không biết tên hắn. Không biết hiện hắn đang ở đâu.”
“Với Lydia Markham, hắn là Mark Chessingham.”
“Hắn sẽ không dùng lại cái tên ấy nữa.”
“Eugenie nói hắn là Carl gì gì đó. Nó chưa bao giờ nghe thấy họ của hắn.”
“Điều mà chúng ta sẽ làm: chạy vòng vòng khắp châu Âu tìm một người đàn ông tên là Carl có một cô vợ tên là Fiona ư? Tôi sợ rằng chẳng được tích sự gì. Tôi nghĩ chúng ta phải báo cảnh sát. Người đàn ông này phải được tìm ra càng sớm càng tốt.”
“Có một điều đang làm tôi suy nghĩ,” tôi trầm ngâm nói.
Cả hai người quay lại nhìn tôi, chờ đợi. “Phải,” tôi từ tốn nói. “Bà Baddicombe cũng có giá trị sử dụng. Tôi đã nghĩ đó là một bà già ngu ngốc khoái tung tin thất thiệt nhưng bây giờ tôi thật quý bà già lắm chuyện đó. Elsa thường gửi thư ra nước ngoài... Ả viết thư khá đều đặn. Hắn không thường ở cố định một nơi bởi vì ả phải hỏi bà chủ trạm bưu điện giá tem gửi đi những nơi này, nhờ thế mà bà chủ này biết được ả gửi thư sang Thụy Điển, Pháp, Đức và Áo... Ả cũng thường nhận được thư phúc đáp. Của một người đàn ông. Bây giờ nếu Elsa viết thư cho kẻ tòng phạm của ả, tôi chắc đó là tên này và rất có thể hắn sẽ viết thư hồi âm.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Daisy nói, nhìn tôi tán thưởng.
“Nếu chúng ta có thể chặn lại một trong những lá thư này, nó sẽ cho chúng ta biết đôi điều.”
“Việc này không có gì khó,” Daisy nhẩn nha. “Như hai người đã biết, một trong những người coi ngựa thường ra thị trấn lấy thư mỗi ngày vì đường tương đối xa đối với người bưu tá. Anh ta lại đưa thư cho một trong những cô hầu phòng. Tôi có thể chỉ thị anh ta mang thẳng đến cho tôi.”
“Tôi dám nói là Elsa sẽ theo dõi người mang thư trở về.”
“Cũng dễ xử lý thôi. Tôi sẽ phái người lấy thư đi vào những giờ khác nhau thế là ả sẽ không nghi ngờ gì hết. Ông nghĩ sao?” bà hỏi, đưa mắt nhìn Jason.
“Phải, cứ làm thế. Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ thư. Tôi sẽ đi London ngay hôm nay, trong khi đó tôi nghĩ Eugenie phải đến ở điền trang.”
“Chúng ta sẽ đưa ra một lý do hợp lý để làm thế và một câu chuyện đáng tin cho bọn con gái.” Daisy nói.
“Chúng ta có thể nói ông có những người khách đặc biệt và ông muốn nó gặp thế là nó được nghỉ sớm một hai tuần,” tôi thêm vào.
“Chúng ta sẽ cố làm thế. Nhưng còn Charlotte thì sao. Tôi lấy làm lo ngại cho con bé.” Daisy băn khoăn.
“Hãy đưa nó đến đây. Chắc nó cũng đủ khỏe để có thể đến đây và nó cũng có thể bầu bạn với Eugenie. Tôi nghĩ chúng ta có thể giải thích với bọn con gái... Tôi muốn nói Charlotte và Eugenie.”
Daisy nhìn tôi, “Cô biết chúng rõ hơn.”
“Tôi cũng không chắc lắm. Nhưng trong tâm trạng hiện thời của Eugenie, tôi nghĩ có thể nói chuyện với nó. Còn với Charlotte, nó còn quá yếu để có thể lý sự. Chúng ta sẽ nói đưa chúng đi dạo một vòng, rồi đưa thẳng chúng đến điền trang và bảo chúng ở lại đây.”
“Tôi để lại việc này cho cháu đấy, Cordelia,” Daisy nói, bỏ quên mất nghi thức xã giao lạnh lùng mà bà vẫn dùng khi giao một nhiệm vụ khó khăn cho thuộc cấp.
“Mong con bé đến đây ngay sáng nay,” Jason nói. “Tôi sẽ dàn xếp một vài chuyện để đi London ngay xem có thể làm được việc gì. Cũng chẳng làm được bao nhiêu việc đâu.”
“Tôi tin tưởng vào các lá thư. Tôi nghĩ thư đi từ về giữa bọn chúng khá thường xuyên.”
Trở về phòng mình, tôi thấy Charlotte đang ngồi trên ghế nom xanh xao tiều tụy. Tôi hỏi nó cảm thấy thế nào, nó đáp nó cảm thấy chán khi cứ ngồi trong phòng cả ngày.
“Em có muốn cưỡi ngựa một vòng không?”
Mắt nó sáng lên và nó đáp nó rất thích thế.
“Nếu vậy cô sẽ để Eugenie đi với chúng ta.”
Mọi việc diễn ra quá tốt. Tôi cảm thấy bình tâm, tự tin hơn khi bắt đầu hành động.
Eugenie rất sung sướng khi được nghỉ học và cùng đi ngựa với Charlotte.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Eugenie hỏi.
“Đến điền trang.”
“Để gặp chú Jason ạ?”
“Cô cũng không biết giờ này chú em ở đâu.”
“Hôm qua chú ấy vẫn ở đây mà.”
“Rồi chúng ta sẽ biết.”
Khi chúng tôi đến nơi tôi đi vào với hai đứa con gái. Charlotte rõ ràng là rất mệt nhọc và tôi yêu cầu một người hầu phòng dẫn chúng tôi đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho nó.
“Em có thể nằm nghỉ không?”
“Em muốn nằm, phải không?”
“Chỉ một lúc thôi.”
“Vậy em cứ nằm xuống. Eugenie và cô sẽ ngồi lại với em. Cô có điều muốn nói với cả hai em.”
Khi nó nằm xuống, tôi mở cánh cửa thông với phòng bên cạnh, đó cũng là một phòng ngủ.
“Bây giờ tôi muốn các em phải nghe tôi nói thật chăm chú. Các em sẽ ở lại đây một thời gian.”
“Ở lại đây?” Eugenie kêu lên. “Thế còn trường học thì sao?”
“Phải, cả hai em đều ốm... một cách rất bí ẩn. Chúng tôi nghĩ cả hai em sẽ ở đây cho đến ngày nghỉ lễ. Cô không biết kế hoạch của Charlotte như thế nào nhưng em sẽ ở lại đây trong bất cứ trường hợp nào, Eugenie ạ.”
“Miss Hetherington sẽ nói gì?”
“Bà hiệu trưởng biết. Thực ra đây là ý kiến của bà và chú em, và tôi nữa. Chúng tôi muốn các em ở đây vì có một cái gì đó ở trường không tốt cho các em.”
Hai đứa im lặng, đưa mắt nhìn nhau và tôi có thể thấy không đứa nào tỏ ra khó chịu vì khóa học kết thúc sớm đối với chúng.
“Em biết đó là cái gì rồi,” Eugenie nói. “Đó là luồng khí độc.”
“Luồng khí độc?”
“Vâng, thỉnh thoảng nó làm cô xỉu đi. Em cũng thế mà đến Charlotte cũng vậy, và mọi người nghĩ chúng em phải dọn đi. Có một cái gì đó trong phòng chúng em. Dưới cửa sổ.”
Tôi nghĩ mọi việc trở nên dễ dàng hơn, tôi không cần phải nói rằng chúng tôi sợ có một kẻ đang toan tính cướp đi mạng sống của Eugenie.
“Phải, các em sẽ có nhiều thời gian vui vẻ với nhau ở chỗ này. Eugenie, em sẽ trông nom Charlotte phải không? Các em sẽ có nhiều việc làm với nhau.”
Hai đứa nhìn nhau, bật cười.
“Thế còn vở Romeo và Juliet thì sao ạ?” Charlotte hỏi.
“Ôi trời, Romeo đáng thương ơi. Cậu đóng tốt lắm, Charlotte, còn tớ chả bao giờ thuộc vai. Người ta đã tước mất vai diễn của chúng mình rồi.”
“Cô nghĩ nó đã bị hoãn lại. Bây giờ mọi người tập trung vào vở Người lái buôn thành Venice.”
Charlotte nom có vẻ tiếc ra mặt.
“Em chưa khỏe mà, nghĩ coi em sẽ buồn khi có người nào đóng thay em.”
Nhận ra điều đó, Charlotte phải chấp nhận quyết định này. Nếu Romeo không phải là Charlotte Mackay thì không ai có thể đóng thế được.
“Bây giờ cô phải quay về trường. Chú em sẽ về đây trong một hai ngày tới, Eugenie ạ.”
Tôi để chúng ở lại và quay về trường. Khi tôi báo lại với Daisy về những chuyện đã xảy ra, đầu tiên bà cảm thấy bị lăng nhục bởi vấn đề luồng khí độc ở trường đã làm cho trường bà kém hoàn hảo nhưng bà sớm nhận ra như thế còn tốt hơn là nói sự thật với chúng.
“Tôi cảm thấy không yên lòng với cô ả Elsa này.”
“Phải, cháu cũng thấy thế, nhưng cháu nghĩ điều cấp bách là làm cho ả không biết chúng ta đã nghi ngờ. Cần phải mất một ít thời gian ả mới khám phá ra rằng Eugenie và Charlotte đã đi khỏi trường.”
“Còn khi ả biết?”
“Cháu nghĩ ả bắt đầu hành động. Chúng ta cần để ý đến ả, mọi đường đi nước bước của ả.”
“Tôi nghĩ chúng ta phải giam ả lại ngay.”
“Trên cơ sở nào? Tất cả mới chỉ là nghi vấn thôi. Chúng ta phải có bằng chứng. Cứ hy vọng là sẽ sớm có bằng chứng buộc tội. Trong khi đó chúng ta phải theo dõi Elsa thật sát sao.”
Ngày hôm sau bọn con gái chỉ nói đến chuyến ra đi của Eugenie và Charlotte. Tôi giải thích rằng Charlotte cần tĩnh dưỡng còn Eugenie, bạn thân nhất của nó, phải đi theo để bầu bạn với nó.
Elsa sẽ biết tin ngay, tôi tự hỏi cô ả sẽ đi nước cờ nào tiếp. Có thể cô ả không nghi ngờ gì. Mặt khác cô ả không có khả năng thực hiện hành vi tội ác... nếu chúng tôi đúng khi đặt ra giả thuyết về những gì ả đã làm.
Hai ngày sau Jason từ London trở về. Anh không đặt nhiều hy vọng vào Fiona và việc tìm lại được ngưòi chồng quỷ ám của nó. Đối với anh, chúng có thể ở bất cứ nơi nào ở Châu u và tất cả thông tin mà anh có được chỉ là một cái tên Carl và cô vợ là Fiona.
Tôi theo dõi Elsa và cố tìm xem ả đang nghĩ gì. Ả không để lộ bất cứ điều gì, làm tôi lại phải tự tra vấn xem mình có nhầm lẫn về ả không. Ả đã ở Schaffenbrucken và giờ đang ở đây. Chắc chắn ả sẽ không mò đến Colby nếu biết có tôi ở đây. Ả là tác giả của câu chuyện về việc gặp gỡ người đàn ông trong rừng. Đó có phải là một sự trùng hợp không? Ồ không... không... mọi việc quá khớp với nhau. Ả có liên quan trong vụ này. Tôi chắc chắn như vậy.
Tôi hỏi ả có về nhà vào dịp lễ không.
“Có chứ, tôi ở lại chỗ chị tôi. Đi cũng khá xa đấy. Ở tuốt miền Bắc cơ.”
“Ở đâu?”
“Newcastle.”
“Khá xa đấy.”
“Phải, nhưng đó là người chị duy nhất của tôi. Gia đình bao giờ cũng ràng buộc lấy nhau, phải không? Tôi cũng còn may mắn là có nơi để đi. Cô cũng muốn về với gia đình vào dịp Giáng sinh phải không? Teresa bảo nó sẽ đi nghỉ cùng với cô.”
“Phải...”
“Tôi hy vọng tiểu thư Charlotte đã khỏe hơn.”
“Tôi nghĩ thế.”
“Cô gái tội nghiệp. Lúc ốm đau mà lại có Eugenie bên cạnh. Tôi mừng lắm. Hai người thân nhau như hình với bóng.”
Cô ả tiếp tục lấy giẻ lau chùi mọi vật một cách máy móc không có chủ đích. Thật khó mà nghi ngờ ả.
Bắt đầu tuần lễ Giáng sinh và trường sẽ nghỉ học vào Thứ tư. Các buổi diễn tập kết thúc, rồi cũng đến ngày vở kịch trích đoạn chính thức ra mắt. Chỉ có vở Người lái buôn thành Venice mà theo lời Eileen thì đó là một thành công. Không ai đặt câu hỏi về chuyện con bé Charlotte đi nghỉ dưỡng bệnh và Eugenie đi theo nó. Thế là Eileen nhẹ cả người khi được giải phóng khỏi trách nhiệm với vở Romeo và Juliet.
Daisy gọi tôi đến và khi tôi bước vào phòng làm việc thì thấy bà đang cầm trong tay một lá thư. Người nhận là Elsa Kracken, dấu bưu điện ở Áo.
“Tôi nghĩ, đây có thể là cái mà ta đang mong đợi. Tôi còn chưa bóc thư. Tôi nghĩ chúng ta cần tính lại xem là cô ả cần có nó và trong trường hợp này ả không được biết là chúng ta đã đọc trộm. Vì thế tôi định bóc thư thật cẩn thận để nếu cần chúng ta có thể dán lại.”
Chúng tôi ngồi xuống bên nhau cùng đọc thư.
“Chị thân yêu;
Thật là tai họa! Nhưng chị không nên đổ lỗi cho mình. Những chuyện như thế vẫn xảy ra và e đã bảo chị biết bao lần là khi chúng ta cố gắng làm tốt mọi chuyện thì nếu có chuyện gì sai, chúng ta cũng không đáng bị trách cứ. Dù vậy đó cũng là điều xui xẻo nhất và em cảm thấy lo ngại chút ít. Em đánh hơi thấy nguy hiểm ngay khi em biết rằng người đàn bà đó đang ở chỗ chị. Có lẽ chị sẽ phải chuồn ngay sau khi chúng ta hoàn thành dự án này. Đó là điều chúng ta sẽ làm. Hãy thông báo cho họ biết chị sẽ không trở lại trường sau ngày lễ. Nói là vì lý do gia đình. Hãy làm sao cho tất cả mọi chuyện trở nên tự nhiên. Chị hiểu việc phải làm đấy.
Em biết khi nào nói câu “ Thế là đủ.” Chúng ta sẽ hài lòng với những gì hiện có. Con chim nhỏ của chúng ta cũng có một số tiền khơ khớ và chúng ta đành phải chấp nhận một nửa thay vì cố gắng có cả cái bánh, bởi điều đó rất nguy hiểm. Em sẽ sắp đặt lại một lần nữa và dứt điểm cho thật gọn. Có lẽ đây là lần cuối và chúng ta sẽ mua một tòa nhà nho nhỏ cho chúng ta ở đâu đó... ở bất cứ nơi nào. Nó sẽ là một tòa nhà lớn như tòa Compton, như chúng ta vẫn hằng mơ ước. Nhưng chúng ta sẽ là những chủ nhân ông thực sự. Chúng ta không phải là kẻ ăn người ở cho bọn nhà giàu. Chúng sẽ là nô lệ của chúng ta...
Nhưng điều quan trọng hơn hết, chị thân yêu ạ, em sẽ không để cho chị tự dằn vặt mình đâu. Bao giờ cũng có những điều bất như ý. Đáng lý em phải cẩn trọng hơn khi biết người đàn bà ấy đang ở đó. Cô ta là vị thần ác của chúng ta. Đầu tiên em đã lừa cô ả và nếu điều này có thể làm cho chị bớt đi mặc cảm thì để em nhắc cho chị biết em cũng mắc sai lầm đấy. Lỗi lầm lớn nhất của em là đưa ra cái tên một người đã chết. Điều ấy dễ xảy ra khi ta mất cảnh giác. Một cách thiếu suy nghĩ, em đã đưa ra một cái tên dính líu đến quá khứ của chúng ta... Mà đâu chỉ cái tên, còn cả địa điểm nữa chứ. Em đã nhận ngay ra sai lầm của mình, nhưng như chúng ta đã nói với nhau ai cũng có lúc vô ý. Điều này cũng làm cho em lo lắng lắm đấy, chị thân yêu ạ. Nhưng em cần nhắc lại lần nữa là chúng ta dễ mắc sai lầm trong một tích tắc lơ là cảnh giác.
Đó không phải là lỗi của chị. Phương pháp của chị là rất đúng. Làm sao chị biết được một cô gái khác lại uống ly sữa ấy chứ? Nếu chị cố gắng thủ tiêu nó như chị gợi ý nên làm thế, thì điều đó có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Thôi hãy chấm dứt chuyện đổ lỗi cho bản thân. Và thật nhanh, em cũng sẽ kết thúc dự án này rồi chúng ta sẽ được tự do.
Thế là chính chúng ta cũng tiến hành kế hoạch của hai chị em mình một cách thành công rồi, còn nếu như nó chỉ là một nửa thành công thì thế cũng là đủ với chúng ta.
Chị em mình sẽ sớm được đoàn tụ. Ngay khi chị rời đó mà không gây ra một nghi ngờ nào hãy đến khách sạn này. Em sẽ ở đó một thời gian. Cho đến khi em có thể nói em đã hoàn tất mọi việc.
Người em trai yêu thương nhất của chị dành cho chị những tình cảm sâu sắc nhất.
Mãi yêu thương chị, em trai.
Tái bút: Thật tuyệt khi có chị gái ở bên em. Chị có khả năng an ủi em trong tình trạng “vừa mất đi người thân yêu nhất.”
Daisy và tôi sững sờ nhìn nhau.
“Mọi chuyện đúng như ta dự đoán. Thật là quân ác thú! Còn Fiona...”
“Fiona đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm,” tôi nói. “Nhưng coi này, chúng ta có địa chỉ.”
“Nhưng không có tên.”
“Địa chỉ là cái quan trọng hơn. Cháu nghĩ cháu phải lập tức chuyển lá thư này cho ngài Jason.”
Bà gật đầu và chỉ trong vòng mười phút tôi đã phóng ngựa đến điền trang.
Khi đọc thư, Jason bàng hoàng không nói nên lời.
“Anh sẽ làm gì bây giờ?”
“Anh sẽ đến London, ở đây anh sẽ báo với cảnh sát rồi một mình tìm đến chỗ này. Không thể chậm một phút. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra cho Fiona.”
“Ôi anh Jason, Chúa sẽ phù hộ anh.”
Anh dừng lại chỉ một giây, đoạn quàng tay quanh người tôi và hôn nhẹ lên má.
“Anh phải đi ngay,” và tôi từ giã anh.
Hai ngày sau có một người đàn ông đến trường, xin gặp Miss Hetherington. Người này đóng cửa ngồi với bà một lúc và khi ông ta ra về có Elsa đi cùng.
“Họ mới tử tế làm sao,” Daisy trầm trồ. “Họ làm tất cả, cố gắng không gây ra một sự chú ý nào.”
“Vậy là một lệnh bắt?”
Bà gật đầu. “ Ả bị bắt vì bị tình nghi là kẻ đồng phạm với một tên giết người.”
Chúng tôi đi vào phòng ả. Trong ngăn tủ chúng tôi tìm thấy một dãy chai lọ và một số cỏ khô.
Daisy ngửi từng lọ, nói: “ Chắc ả tự pha chế thuốc độc. Đó là một cô gái thông minh. Đáng tiếc là tài năng của ả lại đi sai đường lạc lối.”
Vở Người lái buôn là một thành công thật sự và những bậc phụ huynh đến xem đều có ấn tượng tốt. Chúng tôi đứng vẫy tay tạm biệt các cô gái về thăm nhà. Ngày hôm sau tôi và Teresa sẽ đi Moldenbury.
“ Tôi đã nghĩ năm học vừa rồi là một sự kiện chấn động nhất trong đời,” Daisy nói. “Nhưng học kỳ này mọi chuyện còn đi xa hơn nữa. Tôi tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra với ngài Jason. Trời ơi, tôi chỉ mong cái chuyện kinh khủng này sớm chấm dứt. Cho đến nay, may mắn thay trường mình vẫn chưa hề hấn gì. Tôi hy vọng sẽ không có vụ báo chí nào đăng tải về cô ả đã làm việc ở đây. Chỉ nghĩ đến chuyện đó tôi đã không yên lòng với năm học sắp tới rồi.”
Teresa rất cao hứng, nó ước đoán cô Patty sẽ đội chiếc mũ nào và loại bánh gì Violet sẽ làm để chờ chúng tôi.
Trên chuyến tàu đưa chúng tôi đến Paddington, nơi chúng tôi có phòng riêng ở đấy tôi trò chuyện với Teresa nhưng thấy nó có vẻ gì bứt rứt. Tôi bèn hỏi nó có điều gì lo lắng không.
“Bây giờ thì không ạ. Em nghĩ bây giờ mọi chuyện đều ổn thỏa. Không có gì tuyệt vời hơn, chúng ta lại đến Epping nghỉ lễ Giáng sinh.”
“Cô chắc mọi người đều vui.”
“Cô Patty, Violet, cô và em... John và Charles. Tất cả mọi chuyện sẽ hết sức tuyệt đẹp.”
“Cô không hiểu tại sao với một viễn cảnh đẹp như vậy mà trông em lại có vẻ buồn buồn.”
Nó im lặng vài giây, cắn cắn môi, mắt nhìn ra những cánh đồng trải dài đang băng băng chạy ngược lại. “Có một điều em phải nói với cô. Bây giờ nó cũng chẳng thành vấn đề. Mọi chuyện đã qua rồi. Có lẽ...”
“Em sẽ cảm thấy tốt hơn khi em nói toạc ra cái gì đang cắn rứt lương tâm em.”
“Phải, bây giờ thì an toàn rồi. Ở Epping và John... em nghĩ anh ấy thật đáng yêu. Anh ấy bao giờ cũng đúng đắn.”
“Nói vào việc đi Teresa.”
“Em không tìm thấy chiếc bông tai bên bờ ao.”
“Cái gì?”
“Không. Bông tai ở trong phòng Eugenie. Nó tìm thấy chiếc bông tai ở gần chuồng ngựa ở điền trang định trả lại cho bà Martindale nhưng lại quên mất. Nó nằm trong ngăn kéo của Eugenie. Thế là em lấy cắp.”
“Teresa... em đã nói láo.”
“Vâng, nhưng em nghĩ đó là lời nói dối tốt đẹp. Ông ấy là một kẻ xấu xa, cô Cordelia, và ai cũng biết là ông ấy muốn cô.”
“Teresa. Sao em có thể?”
“Vâng, người ta đồn ông ta đã giết chết bà ấy. Nhưng không ai biết về vụ bông tai. Em chỉ nói dối là vì cô thôi. Để ngăn cô lại, để chứng tỏ cho cô thấy...”
Tôi im lặng.
“Cô giận em đấy à?” Teresa nhìn tôi lo lắng. “Em cũng nghĩ cô thích ông ấy... dù ông ta là kẻ xấu xa. Có một con quỷ trong con người ấy. Cả Charlotte cũng nói thế ạ. Nó nói cô và ông ta... đó là lý do em đã ném giày vào người nó. Cô không muốn có bất cứ cái gì với ông ta. Và bây giờ là Epping và John... Violet nói rằng bà ấy sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy ngỏ lời với cô trong dịp này.”
“Chúng ta sẽ đến Patddington ngay.”
“Cô giận em ư?”
“Không, điều em đã làm là vì tình yêu của em dành cho tôi. Có lẽ nó sẽ là cái cớ cho hầu hết mọi chuyện.”
“Thế thì tốt quá. Em mang hành lý xuống nhé.”
Cô Patty ôm chúng tôi với một niềm vui bừng sáng trên khuôn mặt.
“Ngày kia chúng ta sẽ đi Epping. Cô nghĩ các cháu cần một chút thời gian ở Moldenbury để chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện.”
“Sẽ vui lắm đấy,” Teresa reo lên. “ Em ước tuyết cứ rơi mãi.”
“Không dễ dàng thế đâu, bé cưng. Có thể thời tiết xấu đến nỗi chúng ta không đi lại được.” Cô Patty nhắc nhở nó.
“Vậy thì con sẽ sung sướng nếu tuyết ngừng rơi.”
“Như thế cánh rừng sẽ đẹp lắm đấy.”
Violet chào đón với bao nhiêu tình cảm nồng nhiệt và một câu tuyên bố chắc tất cả chúng tôi đều đói ngấu.
“Có món bánh mì nướng nóng đặt trong một thố nước để bơ ngấm hết vào bánh và giữ cho bánh nóng. Còn có bánh chiên nhân mỡ nữa bởi vì có một con chim nhỏ hót vào tai tôi rằng đó là món ăn ưa thích nhất của Teresa.”
Cũng vẫn cảnh gia đình ấm cúng ngọt ngào ấy. Thật khó mà tin rằng điều đó vẫn tồn tại trong khi ở đâu đó có bóng cái chết khủng khiếp đang đe dọa.
Ngày hôm sau có một lá thư đến. Vừa nhìn thấy con tem nước Áo là tôi đã run bắn cả người và phải mất vài giây tôi mới đủ can đảm mở phong thư.
Nét chữ của một người lạ thông báo với tôi rằng có một tai nạn đã xảy ra. Ngài Jason Verringer không có khả năng đi lại nữa và anh yêu cầu được gặp tôi. Anh đang ở trong một tình trạng mà tôi không nên để mất thời gian.
Chữ ký tôi không thể luận ra được nhưng có chữ bác sĩ ở dưới.
Cô Patty bước vào. Cô nhìn tôi rồi cầm lá thư từ tay tôi.
“Có một chuyện kinh khủng đã xảy ra. Cháu biết mà.”
Cô hiểu ngay bởi vì đêm trước tôi đã kể cho cô nghe mọi chuyện. Bây giờ cô nhìn tôi đăm chiêu.
“Con sẽ đi?” Cô nói.
Tôi gật đầu.
“Con không thể đi một mình.”
“Nhưng con phải đi.”
“Thôi được, cô sẽ đi cùng với con.”
Đó là một chuyến đi dài và tẻ ngắt băng qua châu Âu, dường như nó dài hơn trong thực tế bởi vì tôi ở trong tâm trạng vô cùng khắc khoải lo âu.
Không dễ gì đi khỏi Moldenbury. Violet phản ứng dữ dội nói rằng chúng tôi là đồ điên – ngay vào ngày trước Noel chứ! Teresa giận dữ, mặt mũi sưng sỉa vì thất vọng.
Chúng tôi cố giải thích nhưng không dễ dàng gì. Cho đến lúc Violet miễn cưỡng nói rằng nếu cô Patty đã cho điều đó là cần thiết thì hẳn là như vậy. Cô Patty nói Violet và Teresa vẫn nên đến Epping như đã định. Có một cuộc tranh luận rôm rả nhưng cuối cùng mọi người cũng đi đến chỗ nhất trí là hai người vẫn cứ đến trang trại mà không có chúng tôi.
Cô Patty thật là một thiên thần trong suốt chuyến đi. Cô nói rất ít vì cô biết rằng tôi cần được một mình và cô để mặc tôi với những suy nghĩ của mình mà tất cả những suy nghĩ ấy đều về Jason.
Tôi học được nhiều điều trong chuyến đi ấy bởi vì trong suốt thời gian ngồi trên tàu, tôi chỉ có một ý nghĩ có thể tôi đến quá trễ và không còn được gặp anh nữa. Tôi biết anh đang ở tình thế nguy hiểm, lời lẽ trong thư đã cho tôi biết thế. Trong khi tôi ngồi trên tàu ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ nhìn những ngọn đồi, dòng sông và những rặng núi đẹp một cách hùng vĩ, tôi cố hình dung cuộc sống này sẽ như thế nào nếu không có anh. Tôi đã cố sức tránh anh nhưng mọi chuyện sẽ ra sao nếu không còn anh để tránh né nữa?
Nếu anh không còn trên đời này, tôi sẽ không bao giờ quay lại tu viện nữa. Đó là một nỗi buồn sâu xa nhất trong đời tôi, những kỷ niệm mà tôi sẽ cố sức quên đi nhưng không bao giờ làm nổi điều đó.
“ Cô không nghĩ,” chợt cô Patty lên tiếng, “ ông bác sĩ lại muốn cháu đi một chặng đường dài như thế nếu không còn có nhiều hy vọng.”
Cô biết cách an ủi, vỗ về tôi. Tôi không cần những câu hỏi thăm dò, hay những biểu hiện cảm thông. Tôi biết cô Patty hiểu những gì đang diễn ra trong đầu tôi và không cố gắng lái ý nghĩ của tôi ra khỏi những vấn đề mà tôi không muốn nghĩ đến.
Cuối cùng sau bao nhiêu giờ mòn mỏi, chúng tôi cũng đến Trentnitz.
Đó là một khách sạn nhỏ, nằm ở giữa quãng đường lên núi - một điểm du lịch vào mùa đông ít được biết đến. Từ nhà ga, chúng tôi đi đến Gasthof bằng xe trượt có ngựa kéo. Ngay khi chúng tôi bước vào một căn nhà như kiểu nhà gỗ làm trên núi và xướng tên, người ta đã cho chúng tôi biết là ông bác sĩ đang ở chỗ ngài Jason và chắc chắn sẽ gặp chúng tôi ngay. Ông bác sĩ đã dành sẵn một phòng mà tôi có thể ở chung với cô Patty.
Bác sĩ đến gặp chúng tôi ngay tức thì. Ông nói tiếng Anh rất giỏi và rõ ràng là ông rất mừng khi gặp chúng tôi.
“Đây chính là điều mà bệnh nhân cần. Ông ấy muốn cô ở bên cạnh. Tôi tin rằng cô là người yêu của ông ấy. Chắc là điều này sẽ giúp được rất nhiều trong quá trình điều trị.”
“Tình trạng của anh ấy xấu thế nào?”
“Rất xấu. Cú va chạm...” Ông nhún vai, tìm từ diễn đạt. “Thật hết sức may mắn là ông ấy không bị giết cùng với người kia. Cảnh sát sẽ tìm đến đây. Họ muốn được gặp cô. Nhưng trước tiên hãy đến chỗ... bệnh nhân.”
Tôi đi theo ông ngay lập tức. Anh đang ở trong một căn phòng có cửa sổ mở trông ra cảnh núi non trùng điệp. Tất cả đều trắng toát và sạch bong. Sắc mặt anh có vẻ không còn giọt máu nào và trong mấy giây đầu tôi khó mà nhận ra anh.
“Cordelia,” anh gọi.
Tôi đến cạnh giường, quỳ xuống bên cạnh.
“Em đã đến,” anh thì thầm.
“Ngay khi em nghe tin. Cô Patty đi cùng với em.”
“Chắc đang là ngày lễ Giáng sinh.”
“Vâng.”
“Đáng lý em phải ở Epping.”
“Em nghĩ em nên ở đây.”
“Anh đã bị bầm dập hết rồi.”
“Em còn chưa nói chuyện với bác sĩ. Chúng em vừa mới đến và ông ấy đưa thẳng đến đây.”
Anh gật đầu. “Anh lại phải tập đi.”
“Anh sẽ đi lại bình thường.”
“Dù vậy, anh đã tóm được hắn. Fiona cũng ở đây. Em sẽ phải chăm sóc nó. Con bé đang ở trong một trạng thái tâm thần rất xấu. Nó cũng nằm liệt luôn. Chú cháu anh đã biến nơi này thành một bệnh viện dã chiến.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Anh tìm thấy hắn. Cũng không khó khi anh biết địa chỉ. Anh chỉ vừa mới đến. Carl và Fiona... Đó là tất cả những gì anh cần. Anh thấy chúng bên nhau. Điều đó làm anh cảm thấy anh muốn chơi tay đôi với hắn. Em biết không, cái cách mà hắn đối xử với con bé với biết bao là yêu thương, trìu mến và ngưỡng mộ. Còn nó... nó nhìn hắn như thể hắn là một thiên thần. Anh thấy hai đứa trước khi chúng nhìn thấy anh. Chúng đi ra ngoài trượt tuyết và một ý nghĩ truyền vào đầu anh như tia chớp. Hắn có thể làm chuyện đó. Hắn đưa con bé ra ngoài rồi dàn cảnh một tai nạn. Một cô gái đã chết như vậy... bây giờ đến lượt Fiona. Thế là anh đi theo chúng. Khi Fiona trông thấy anh, nó hét lên vì kinh hãi. Nghe thế, hắn xoay người lại. Thật đáng nhìn vẻ mặt hắn lúc ấy. Fiona kêu lên.” Chú Jason...” và hắn biết anh là ai. Anh hét lên, “ Mày là đồ giết người bẩn thỉu...” và anh trượt theo hắn. Bọn anh vật lộn ở đây. Anh biết hắn lừa anh. Hắn bẫy cho anh trượt vào một cái dốc rất gấp. Hắn biết rõ địa hình nơi này. Hắn là một nghệ sĩ trên băng và hắn có được lợi thế. Nhưng anh quyết bắt hắn cho bằng được. Hắn lừa anh lên đầu dốc... và anh nghĩ nếu anh vượt qua khoảng cách này anh sẽ tóm được hắn. Hắn sẽ không có cơ hội chơi tiếp trò chơi giết người nữa. Và cùng nhau bọn anh lộn nhào xuống...”
“Đáng lẽ anh phải đợi. Cảnh sát sẽ tóm cổ hắn. Họ đang điều tra. Họ đã bắt Elsa.”
“Nhưng khi nào họ mới chộp được hắn? Sau khi hắn đã ra tay giết Fiona ư? Không. Chúng ta đang đối phó với một tên giết người ngoại hạng, một tên mà nghề nghiệp chuyên môn là sát thủ. Anh biết cảnh sát sẽ tới đúng lúc, nhưng anh đã ở đây... ngay lúc anh biết. Anh không thể để cho mọi việc trở nên quá trễ.”
“Điều gì đã xảy ra bới hắn?”
“Điều tốt nhất. Hắn thật may mắn. Hẵn bị gẫy cổ. Còn anh bị dập nát tùm lum hết nhưng đầu vẫn còn nguyên trên cổ. Anh ngã xuống một đống tuyết... anh bị vùi trong đó. Hắn lăn trúng một tảng đá lớn.”
“Nói về chuyện này có làm anh khó chịu không?”
“Không. Nó làm cho anh cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ có Fiona làm cho anh lo lắng thôi.”
“Để xem em có thể làm gì được không?”
“Hãy cố giải thích cho nó hiểu. Nó sẽ không tin em đâu nhưng em phải làm cho nó hiểu. Anh biết là rất khó khăn, nhưng con bé không thể nhắm mắt trước sự thật. Cordelia... thật tuyệt vời, em đã đến đây. Chắc là anh cứ gọi mãi tên em khi anh còn biết mình đang nói gì nữa.”
“Có phải anh chỉ gọi em khi anh không còn biết mình là ai không?”
“Anh biết chuyện đi nghỉ ở Epping. Eugenie thông tin cho anh chuyện đó. Anh đoán ra phần còn lại.”
“Phải, nhưng thay vì thế em lại đến đây.”
“Em ngốc lắm.”
“Em nghĩ thế là khôn ngoan đấy chứ. Anh còn nhớ anh đã từng cầu hôn với em không?”
Anh cười yếu ớt: “Anh quả là có hơi hợm mình, phải không?”
“Lời cầu hôn vẫn còn giá trị chứ?”
Anh im lặng còn tôi thì nói tiếp: “Bởi vì, nếu đúng thế thì em quyết định nhận lời.”
“Em đang bị những cảm xúc nhất thời chi phối. Thương hại cho một gã đàn ông sẽ không bao giờ còn là hắn nữa. Đó là một điều không nên có giữa hai chúng ta. Có một người mẫu mực đang chờ đợi em. Anh ấy sẽ cho em tất cả những gì mà một người đàn bà có thể mong muốn.”
Tôi bật cười.
“Có gì vui nào?”
“Cách đây không lâu em bảo anh là không bao giờ em muốn gặp anh nữa, anh cứ khăng khăng là em phải gặp anh. Bây giờ em nói em sẽ bên anh suốt đời thì anh lại đưa ra những lý do cắt nghĩa tại sao em phải lấy một người khác.”
“Chúng ta thật là một cặp ngang ngạnh. Hai chúng ta đã thay đổi 180 độ. Em để lại cô giáo nghiêm nghị, mẫu mực ở Anh, còn anh trút bỏ cái tên vô lại vênh vênh váo váo ở nửa đường xuống núi. Sao người ra có thể thay đổi chóng thế?”
“Không phải đâu, chỉ là một vài nét tính cách của người ta bộc lộ thôi. Anh thật lòng yêu em chứ?”
“Anh có phải trả lời em không?”
“Có và em cần một câu trả lời rõ ràng.”
“Thế là cô giáo vẫn còn chưa đi xa. Nếu không phải là một câu trả lời đúng sẽ lãnh một trăm cái gậy. Tất nhiên, anh yêu em.”
“Vậy thì vấn đề đã được giải quyết xong. Anh có thể là một tên vô lại xấu xa mang dòng máu của quỷ sứ, cũng được, chả phải là em bao giờ cũng biết cách trị tên vô lại ấy hay sao?”
”Thậm chí cả ở trong Hang ổ của Quỷ.”
Chúng tôi im lặng, không dám nhìn nhau, sợ rằng sẽ để lộ những cảm xúc sâu xa nhất trong lòng. Tôi cầm tay anh đặt lên tim mình.
“Kể từ khi có những việc này xảy ra, em đã suy nghĩ rất nhiều về anh và bản thân mình và trên con tàu đi đến đây... Khi em còn chưa biết em sẽ tìm thấy cái gì, em đã hiểu về mình... về tình cảm của em và... cái mà em cần. Nếu em tìm thấy anh nằm trong một ngôi mộ nào đó... thì em cũng chẳng thiết sống nữa. Em nhận ra rằng em chưa bao giờ sống đúng nghĩa, với biết bao niềm vui sống như là khi em đấu trí với anh. Em đang muốn nói tới những cuộc đấu khẩu giữa hai chúng ta. Khuấy lên ý thức phản kháng chống lại anh là một việc làm hứng thú nhất với em. Vâng, cuộc sống trở nên buồn chán và vô nghĩa khi thiếu mất điều đó. Em cho rằng sự đối kháng đôi khi cũng ẩn giấu vẻ đẹp của sự hấp dẫn.”
“Em nói năng ngớ ngẩn lắm. Em đang bị tình cảm chi phối. Cô giáo bé nhỏ thân thương của anh bao giờ cũng làm cái điều mà cô ấy cho là ĐÚNG.”
“Nếu anh không muốn nghe em nói nữa thì em đi đây.”
“Ở lại đây.”
“Nghe như là một mệnh lệnh.”
“Em không thích mệnh lệnh. Em hãy tự quyết định.”
“Vậy thì em đã quyết định sẽ ở lại đây đến lúc nào em còn thích. Anh sẽ hồi phục như trước. Em sẽ chứng minh điều đó và chỉ có một cách em có thể làm, một cách hữu hiệu là cưới anh. Và cũng chỉ có một cách chặn em lại, đó là anh hãy bảo em rằng anh không muốn em.”
“Hãy nghe anh. Em cần chờ đợi, Cordelia ạ. Em cần phải biết chuyện gì sẽ đến với anh đã.”
“Anh đã cứu sống Fiona. Anh cần nhớ điều đó.”
“Nó sẽ không cảm ơn anh đâu.”
“Nó sẽ làm thế vào đúng thời điểm. Nào bây giờ thì anh nói gì?”
“Tốt nhất em nên đi với tay chủ ngân hàng.”
“Vậy để em quay lại đó nhé?”
“Đừng. Hãy ở lại. Giả sử em lấy anh. Sao em biết là anh lại không cho em một liều thuốc ngủ?”
“Em chấp nhận rủi ro.”
“Giả sử anh giết em rồi ném xuống ao cá hoặc chôn xác em dưới những đống đổ nát của tu viện?”
“Em cũng chấp nhận luôn.”
“Hãy tưởng tượng các vụ xì-căng-đan. Bà Baddicombe sẽ tha hồ mà múa tay trong bị.”
“Vào lúc này em còn cảm thấy biết ơn bà già này nữa là khác. Em sẽ sung sướng cung cấp thêm cho bà ấy vài đầu đề cho những giai thoại hết sức giật gân.”
“Em không nghiêm túc đâu.”
“Vô cùng nghiêm túc. Em đi gặp bác sĩ đây. Em muốn biết chính xác tình trạng thương tổn của anh. Em sẽ ở lại đây cho đến khi em có thể đưa anh về nhà cùng với em.”
Tôi giấu mặt mình đi bởi vì tôi sợ anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi và khi tôi nhìn vào anh tôi thấy một vẻ đẹp kỳ diệu và một niềm vui khôn tả trên khuôn mặt anh.