Chương 19: Đội tuyển học sinh giỏi
"Mày thấy nó có khác gì mấy bộ phim romance chiếu tivi lúc 20 giờ không?"
"Ừ nhỉ? Vả lại nhìn tao và Phúc đẹp đôi như phim thật." Dương mắt lấp lánh nhìn về phía tôi như mong cầu sự thừa nhận.
"Bộ mày chỉ thích Phúc vì thế thôi hả? Trapgirl yếu lòng thế." Tôi nháy mắt trêu chọc.
Dương phụng phịu phủ nhận: "Khồng, tao có thiện cảm với nó từ lâu rồi mà. Ủa khoan, tao kể đến đâu rồi nhỉ?"
Tôi làm bộ lén lút nói thầm vào tai Dương: "Đến khúc hoàng tử cưỡi bạch mã ra rước công chúa về đấy nàng."
"Phải phải." Dương gật đầu lia lịa, "Lúc đó "hoàng tử" Phúc bước đến, cậy dáng người cao lớn chắn ngang tầm mắt tao. Rồi nói với tao, [Bọn này bắt nạt Thùy Dương à?] Đấy, thế là tao liền trở lại con người thật của mình. Hai mắt ngấn lệ gật đầu."
"Oke 'con người thật' ghê đấy."
"Nhưng không! Mọi chuyện rất bình thường đến khi nó THÁO KÍNH RA!!!! Ngay từ lúc nó tháo kính là tao đã muốn dắt tay Phúc lên lễ đường rồi. Đ* m* chưa thấy thằng d*o nào đẹp trai như vậy. Tao thề, mày thấy nó tháo kính bao giờ chưa? Đm, từ nay tao sẽ ép nó đeo kính, chỉ có chị đây được xem thôiiii. M* nó đẹp trai vcllll."
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy sợ hãi, "Bình tĩnh nào Thùy Dương, con người thật của mày đâu?"
"À ừ nhỉ, đấy thế là tao thích nó điên lên được." Dương nhảy xuống giường quay lại bảo tôi, "Khát quá, tí vô tao kể khúc tỏ tình cho."
"Oki."
****
"Từ từ đã, mày nói gì cơ?" Tôi lại một lần nữa không dám tin vào tai mình.
Dương thở dài, nói lại thật to rõ: "Tao bảo là, Minh Phúc và đám chợ búa kia hình như có quen nhau từ trước."
"Khoan, theo như mày nói vậy...Phúc thông đồng với mấy người đó để tao ấn tượng với mày hả?"
"Không phải, là lúc đó Phúc chạy đến rồi tháo mắt kính xắn tay áo lên định nhào vô rồi. Nhưng tự dưng mấy người đấy cúi đầu xuống xin lỗi còn tôn thờ Phúc như đại ca ấy..."
Tôi bịt miệng mình lại nói lớn: "Ui vậy Phúc là đầu gấu đội lốt thỏ hả. Trời ơi."
"Nghe tao nói không thì bảo?" Dương hậm hực nhìn tôi.
"Dạ nghe."
"Là lúc đó Phúc nó cũng chấm hỏi chấm thang rồi. Song lấy kính lên đeo lại thì mới dịu người đi. Còn nói cái gì ấy nhỉ? Đại khái là [Chưa chừa à?], [Đây là lần cuối cùng]. Lúc đó đến lượt tao chấm hỏi chấm thang, để mặc Phúc kéo tay tao đi về hướng ngược lại."
Tôi chấp tay hâm mộ nói: "Quao, romance thế."
"Ừ phải, tao cũng thấy vậy. À mà đừng có đánh trống lảng, mày với Hưng cũng chưa xong đâu."
"Xong gì cơ?"
Dương lườm tôi rồi kể nốt câu chuyện: "Đấy, rồi tao tỏ tình nó, tất nhiên là nó đồng ý rồi. Thế là bọn tao yêu nhau."
Tôi ngồi bật dậy, phồng má hỏi: "Ủa, vậy còn khúc tỏ tình như nào? Kế chi tiết điii."
"Đó là BÍ MẬT QUỐC GIA, không nói đâu." Dương quay người sang, tắt ánh đèn cuối cùng rồi nhắm mắt lại ngâm nga, "~Ngủ đi nào, mai còn có sức kéo Hưng về nữa~"
"Này!"
****
Chẳng hiểu sao, từ khi mẹ đi, tính cách tôi lại thay đổi đến lạ. Tôi hòa đồng với mọi người hơn, hay đùa, hay cười. Tôi cũng rất thích tính cách này, rất thoải mái. Tôi cũng dần tìm lại sở thích của mình, xác định được rằng tôi và toán không hợp nhau, nhưng lại rất thích văn. Tôi yêu thích cuộc sống hiện tại, xem Thùy Dương là người thân duy nhất và có những người bạn tuyệt vời.
Thật ra, Thế Hưng cũng không đáng ghét như tôi nghĩ. Cậu ấy rất tốt bụng, với tôi. Hòa đồng, giỏi giang, biết nấu ăn và tinh tế là những gì tôi thấy ở Gió Đông gần đây. Tính ra thì Hưng cũng không đến nỗi nhỉ?
****
"Chi ơi, cô Thùy kêu mày lên phòng giáo viên gặp cô." Dương ló đầu vào cửa nói lớn.
Tôi vội choàng cái áo khoác chạy ra, "Được."
"Chuyện gì thế?"
"Tao không biết, chắc là vụ đi thi học sinh giỏi." Dương vừa thổi phù vào tay vừa trả lời.
"Áo khoác của ai đấy, sáng nay mày bảo định luật thứ hai trời nóng gì đấy nên đâu thèm mang áo khoác."
Dương nháy mắt, cười nham hiểm: "Mày nghĩ còn của ai ngoài Phúc???"
Haiz, từ khi Thùy Dương làm rõ mối quan hệ giữa Phúc và cô ấy thì ngày nào cặp gà bông này cũng tình chàng ý thiếp. Có lần lớp phó rủ lớp trưởng trốn học đi ăn bún chả, ai ngờ Phúc nó đồng ý thật. Đứa dám nghĩ, đứa dám làm.
Dương đi với tôi được một đoạn liền rẽ sang hướng khác vì "anh bé" của nó đang chơi đá bóng ngoài kia. Và thế là như mọi ngày, tôi đi một mình!
Vừa tới cửa, cô Thùy đã trịnh trọng đứng dậy kéo tôi vào trong.
"Phạm Diệp Chi, con có muốn thi học sinh giỏi văn cấp quận không? Dù con chưa thì cấp trường nhưng cô nhìn thấy được con rất có tiềm năng." Cô Thùy mắt lấp lánh hi vọng nhìn tôi.
"Dạ.."
"Không cần gấp, cho cô câu trả lời vào cuối tuần này để cô chốt danh sách nhé. Cô đã xem những bài thi của con trước đây, nên tảng kiến thức rất vững. Dù không hiểu sao con chọn khối chuyên toán nhưng cô đảm bảo con mắt nhìn người của mình. Đừng để bỏ lỡ cơ hội của mình, đây là bước đệm lớn cho tương lai. Cô tin con có suy nghĩ và quyết định đúng đắn." Cô Thùy thuyết phục tôi một hơi dài cho đến khi trống đánh vào học.
"Con sẽ cần nhắc kĩ ạ. Cảm ơn cô." Tôi chào tạm biệt cô rồi bước về lớp.
Thực ra điều tôi sợ không phải mẹ mà là sự kì vọng của mình, sợ tôi thi không tốt, chính mình sẽ rất tổn thương và đau buồn. Tôi sợ mọi chuyện không như kì vọng sẽ khiến tôi day dứt mãi không thôi.
Tuần đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cùng với sự ủng hộ và thuyết phục bằng lí lẽ của Thùy Dương, tôi lại mềm lòng.
ĐÚNG VẬY, tôi thích văn mà, tôi giỏi văn mà. Tại sao lại không làm được cơ chứ? Vượt qua rào cản của bản thân là hơn sự kì vọng rồi. Tôi đã ở trong vùng an toàn quá lâu rồi, trải nghiệm biết đâu sẽ còn cơ hội, nhỉ?
Chủ nhật hôm đó tôi nhắn cho cô Thùy đồng ý vào đội tuyển.
Sau tết dương lịch chúng tôi sẽ thi học sinh giỏi ngữ văn, tức còn 2 tuần nữa.
Cố lên Diệp Chi. Hãy khẳng định bản thân với chính mình rằng, mày thật sự giỏi.
****
Sáng hôm chủ nhật, tôi bê một túi bánh kẹo đến trường để chào hỏi các anh chị trong đội tuyển, sẵn tẩm bổ cho kì thi sắp đến.
Mọi người trong đội tuyển rất thân thiện và thoải mái, nhất là Thế Hưng!
Ý tôi là Nguyễn Trịnh Thế Hưng lớp 10a3 trường Bình Trương Long đấy!
Mọi người thắc mắc vì sao cậu ta lại ở đây??? Chính tôi cũng thắc mắc đây.
Khi vừa thấy "nam thần tóc màu nắng" bước vào là tôi đã suýt nuốt miếng kẹo đang ăn dở.
Tôi chạy đến chỗ cậu ta trước khi anh chị trong đội tuyển kịp nhìn thấy.
_______________________________
Hôm nay toii viết 1 chương dài hơn mọi ngày luôn nè. Thấy tuiii năng suất khummmm. Còn không mau voteee điii. Không dỗi đấy?
"Ừ nhỉ? Vả lại nhìn tao và Phúc đẹp đôi như phim thật." Dương mắt lấp lánh nhìn về phía tôi như mong cầu sự thừa nhận.
"Bộ mày chỉ thích Phúc vì thế thôi hả? Trapgirl yếu lòng thế." Tôi nháy mắt trêu chọc.
Dương phụng phịu phủ nhận: "Khồng, tao có thiện cảm với nó từ lâu rồi mà. Ủa khoan, tao kể đến đâu rồi nhỉ?"
Tôi làm bộ lén lút nói thầm vào tai Dương: "Đến khúc hoàng tử cưỡi bạch mã ra rước công chúa về đấy nàng."
"Phải phải." Dương gật đầu lia lịa, "Lúc đó "hoàng tử" Phúc bước đến, cậy dáng người cao lớn chắn ngang tầm mắt tao. Rồi nói với tao, [Bọn này bắt nạt Thùy Dương à?] Đấy, thế là tao liền trở lại con người thật của mình. Hai mắt ngấn lệ gật đầu."
"Oke 'con người thật' ghê đấy."
"Nhưng không! Mọi chuyện rất bình thường đến khi nó THÁO KÍNH RA!!!! Ngay từ lúc nó tháo kính là tao đã muốn dắt tay Phúc lên lễ đường rồi. Đ* m* chưa thấy thằng d*o nào đẹp trai như vậy. Tao thề, mày thấy nó tháo kính bao giờ chưa? Đm, từ nay tao sẽ ép nó đeo kính, chỉ có chị đây được xem thôiiii. M* nó đẹp trai vcllll."
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy sợ hãi, "Bình tĩnh nào Thùy Dương, con người thật của mày đâu?"
"À ừ nhỉ, đấy thế là tao thích nó điên lên được." Dương nhảy xuống giường quay lại bảo tôi, "Khát quá, tí vô tao kể khúc tỏ tình cho."
"Oki."
****
"Từ từ đã, mày nói gì cơ?" Tôi lại một lần nữa không dám tin vào tai mình.
Dương thở dài, nói lại thật to rõ: "Tao bảo là, Minh Phúc và đám chợ búa kia hình như có quen nhau từ trước."
"Khoan, theo như mày nói vậy...Phúc thông đồng với mấy người đó để tao ấn tượng với mày hả?"
"Không phải, là lúc đó Phúc chạy đến rồi tháo mắt kính xắn tay áo lên định nhào vô rồi. Nhưng tự dưng mấy người đấy cúi đầu xuống xin lỗi còn tôn thờ Phúc như đại ca ấy..."
Tôi bịt miệng mình lại nói lớn: "Ui vậy Phúc là đầu gấu đội lốt thỏ hả. Trời ơi."
"Nghe tao nói không thì bảo?" Dương hậm hực nhìn tôi.
"Dạ nghe."
"Là lúc đó Phúc nó cũng chấm hỏi chấm thang rồi. Song lấy kính lên đeo lại thì mới dịu người đi. Còn nói cái gì ấy nhỉ? Đại khái là [Chưa chừa à?], [Đây là lần cuối cùng]. Lúc đó đến lượt tao chấm hỏi chấm thang, để mặc Phúc kéo tay tao đi về hướng ngược lại."
Tôi chấp tay hâm mộ nói: "Quao, romance thế."
"Ừ phải, tao cũng thấy vậy. À mà đừng có đánh trống lảng, mày với Hưng cũng chưa xong đâu."
"Xong gì cơ?"
Dương lườm tôi rồi kể nốt câu chuyện: "Đấy, rồi tao tỏ tình nó, tất nhiên là nó đồng ý rồi. Thế là bọn tao yêu nhau."
Tôi ngồi bật dậy, phồng má hỏi: "Ủa, vậy còn khúc tỏ tình như nào? Kế chi tiết điii."
"Đó là BÍ MẬT QUỐC GIA, không nói đâu." Dương quay người sang, tắt ánh đèn cuối cùng rồi nhắm mắt lại ngâm nga, "~Ngủ đi nào, mai còn có sức kéo Hưng về nữa~"
"Này!"
****
Chẳng hiểu sao, từ khi mẹ đi, tính cách tôi lại thay đổi đến lạ. Tôi hòa đồng với mọi người hơn, hay đùa, hay cười. Tôi cũng rất thích tính cách này, rất thoải mái. Tôi cũng dần tìm lại sở thích của mình, xác định được rằng tôi và toán không hợp nhau, nhưng lại rất thích văn. Tôi yêu thích cuộc sống hiện tại, xem Thùy Dương là người thân duy nhất và có những người bạn tuyệt vời.
Thật ra, Thế Hưng cũng không đáng ghét như tôi nghĩ. Cậu ấy rất tốt bụng, với tôi. Hòa đồng, giỏi giang, biết nấu ăn và tinh tế là những gì tôi thấy ở Gió Đông gần đây. Tính ra thì Hưng cũng không đến nỗi nhỉ?
****
"Chi ơi, cô Thùy kêu mày lên phòng giáo viên gặp cô." Dương ló đầu vào cửa nói lớn.
Tôi vội choàng cái áo khoác chạy ra, "Được."
"Chuyện gì thế?"
"Tao không biết, chắc là vụ đi thi học sinh giỏi." Dương vừa thổi phù vào tay vừa trả lời.
"Áo khoác của ai đấy, sáng nay mày bảo định luật thứ hai trời nóng gì đấy nên đâu thèm mang áo khoác."
Dương nháy mắt, cười nham hiểm: "Mày nghĩ còn của ai ngoài Phúc???"
Haiz, từ khi Thùy Dương làm rõ mối quan hệ giữa Phúc và cô ấy thì ngày nào cặp gà bông này cũng tình chàng ý thiếp. Có lần lớp phó rủ lớp trưởng trốn học đi ăn bún chả, ai ngờ Phúc nó đồng ý thật. Đứa dám nghĩ, đứa dám làm.
Dương đi với tôi được một đoạn liền rẽ sang hướng khác vì "anh bé" của nó đang chơi đá bóng ngoài kia. Và thế là như mọi ngày, tôi đi một mình!
Vừa tới cửa, cô Thùy đã trịnh trọng đứng dậy kéo tôi vào trong.
"Phạm Diệp Chi, con có muốn thi học sinh giỏi văn cấp quận không? Dù con chưa thì cấp trường nhưng cô nhìn thấy được con rất có tiềm năng." Cô Thùy mắt lấp lánh hi vọng nhìn tôi.
"Dạ.."
"Không cần gấp, cho cô câu trả lời vào cuối tuần này để cô chốt danh sách nhé. Cô đã xem những bài thi của con trước đây, nên tảng kiến thức rất vững. Dù không hiểu sao con chọn khối chuyên toán nhưng cô đảm bảo con mắt nhìn người của mình. Đừng để bỏ lỡ cơ hội của mình, đây là bước đệm lớn cho tương lai. Cô tin con có suy nghĩ và quyết định đúng đắn." Cô Thùy thuyết phục tôi một hơi dài cho đến khi trống đánh vào học.
"Con sẽ cần nhắc kĩ ạ. Cảm ơn cô." Tôi chào tạm biệt cô rồi bước về lớp.
Thực ra điều tôi sợ không phải mẹ mà là sự kì vọng của mình, sợ tôi thi không tốt, chính mình sẽ rất tổn thương và đau buồn. Tôi sợ mọi chuyện không như kì vọng sẽ khiến tôi day dứt mãi không thôi.
Tuần đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cùng với sự ủng hộ và thuyết phục bằng lí lẽ của Thùy Dương, tôi lại mềm lòng.
ĐÚNG VẬY, tôi thích văn mà, tôi giỏi văn mà. Tại sao lại không làm được cơ chứ? Vượt qua rào cản của bản thân là hơn sự kì vọng rồi. Tôi đã ở trong vùng an toàn quá lâu rồi, trải nghiệm biết đâu sẽ còn cơ hội, nhỉ?
Chủ nhật hôm đó tôi nhắn cho cô Thùy đồng ý vào đội tuyển.
Sau tết dương lịch chúng tôi sẽ thi học sinh giỏi ngữ văn, tức còn 2 tuần nữa.
Cố lên Diệp Chi. Hãy khẳng định bản thân với chính mình rằng, mày thật sự giỏi.
****
Sáng hôm chủ nhật, tôi bê một túi bánh kẹo đến trường để chào hỏi các anh chị trong đội tuyển, sẵn tẩm bổ cho kì thi sắp đến.
Mọi người trong đội tuyển rất thân thiện và thoải mái, nhất là Thế Hưng!
Ý tôi là Nguyễn Trịnh Thế Hưng lớp 10a3 trường Bình Trương Long đấy!
Mọi người thắc mắc vì sao cậu ta lại ở đây??? Chính tôi cũng thắc mắc đây.
Khi vừa thấy "nam thần tóc màu nắng" bước vào là tôi đã suýt nuốt miếng kẹo đang ăn dở.
Tôi chạy đến chỗ cậu ta trước khi anh chị trong đội tuyển kịp nhìn thấy.
_______________________________
Hôm nay toii viết 1 chương dài hơn mọi ngày luôn nè. Thấy tuiii năng suất khummmm. Còn không mau voteee điii. Không dỗi đấy?