Chương 52
Diệp Văn lướt qua Vu Chiêu Đệ, mỉm cười đi lên kéo tay Lâm Thịnh: “Chờ lâu rồi phải không.
Xin lỗi anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên hơi tốn thời gian, bọn Tiết Bân đến chưa?”
Diệp Văn vừa mới về nước, đây là công việc đầu tiên của cô sau khi về đây.
Lâm Thịnh và bọn Tiết Bân muốn chúc mừng ngày đầu tiên cô đi làm nên tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Mấy người khó có dịp tụ họp được đông đủ.
“Bọn họ đến rồi, đang chờ chúng ta.” Lâm Thịnh trầm giọng nói, cũng không giả vờ như không thấy Vu Chiêu Đệ mà chủ động chào hỏi: “Vu Chiêu Đệ, đã lâu không gặp.”
Diệp Văn quay lại, bây giờ mới chú ý đến Vu Chiêu Đệ đang đứng phía sau.
Cô vẫn còn ấn tượng với cái tên Vu Chiêu Đệ này, mặc dù cô không còn nhớ mặt cô ấy nhưng tên thì nhớ rõ bởi vì rất đặc biệt.
Thời điểm Lâm Thịnh học lại, cô, Tiết Bân, Nghiêm Hằng Kiệt lúc đó đang học đại học năm nhất nhân dịp nghỉ tết bắt xe từ thành phố Tấn về dưới thôn để thăm Lâm Thịnh, cô chỉ gặp Vu Chiêu Đệ một lần.
Lúc đó Lâm Thịnh ngồi cùng bàn với Vu Chiêu Đệ, ánh mắt anh nhìn Vu Chiêu Đệ rất ấm áp, lời nói luôn lộ ra vẻ che chở cô ấy, vì vậy cô mới ghi nhớ tên của cô nữ sinh này.
Vu Chiêu Đệ bày ra bộ dáng tươi cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
“Chào em, chị là Diệp Văn, bạn gái Lâm Thịnh.
Hai ta đã từng gặp nhau nhiều năm trước.” Diệp Văn chủ động vươn tay: “Em cũng làm việc ở tòa nhà này hả? Là công ty nào?”
Vu Chiêu Đệ vẫn nhớ rõ cô ấy, 7 năm trước đã từng gặp 1 lần.
Cô nói rằng mình làm việc ở công ty đại diện độc quyền phát minh của thành phố Tấn.
Diệp Văn mở to mắt: “Trùng hợp quá, chị cũng làm ở đây, nhưng hôm nay chị mới nhận chức ở bộ phận Pháp vụ.
Vậy là về sau chúng ta là đồng nghiệp.”
Hóa ra Diệp Văn chính là đại luật sư xinh đẹp du học nước ngoài trong miệng Viên Nghệ Đồng.
Đúng là rất đẹp, có phong cách, khiến cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Ba người không trò chuyện lâu, về cơ bản đều là Diệp Văn nói chuyện với cô, Lâm Thịnh không lên tiếng.
Trò chuyện vài câu khách sáo sau đó Lâm Thịnh đưa Diệp Văn rời đi.
Sáng hôm sau, lúc Vu Chiêu Đệ đang chờ thang máy lại gặp Diệp Văn.
Hai người đứng cạnh nhau, Diệp Văn chủ động nói chuyện với cô: “Hôm qua chị chưa kịp hỏi, em làm ở bộ phận nào?”
“Bộ phận khoa học kỹ thuật.”
“Em vào công ty bao lâu rồi?”
“Hơn hai năm.”
Diệp Văn gật đầu.
Hơn hai năm nghĩa là từ sau khi cô tốt nghiệp luôn làm việc ở đây.
Quan hệ của hai người không thân thiết, vì vậy nói chuyện vài câu rồi rơi vào trầm mặc.
Trong thang máy, Vu Chiêu Đệ nhận được tin nhắn Wechat của Đỗ Hạo Vũ.
Là một tin nhắn định vị, cậu ấy lại bắt đầu chạy xe đường dài, còn nói 3 ngày nữa mới trở lại thành phố Tấn.
Cô muốn nhắn lại gì đó nhưng viết tới viết lui đều không ưng ý.
Cô vừa định không trả lời nữa, chuẩn bị cất điện thoại đi thì Đỗ Hạo Vũ lại gửi tới một bức ảnh.
Đó là ảnh cậu ấy tùy tiện chụp phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, khung cảnh mờ mịt.
Vu Chiêu Đệ: “Trời mưa hả?”
Đỗ Hạo Vũ: “Đúng vậy, trời đang mưa.
Ở thành phố Tấn có mưa không?”
Vu Chiêu Đệ: “Không mưa, trời đang nắng.”
Đỗ Hạo Vũ: “Đợi tớ về sẽ mời cậu ăn cơm, không làm phiền cậu làm việc nữa.”
Vu Chiêu Đệ cầm điện thoại, hơi trầm tư.
“Chiêu Đệ, chúng ta đến rồi.” Diệp Văn thấy Chiêu Đệ không nhúc nhích, gọi cô.
Hai người cùng nhau ra khỏi thang máy.
Bận rộn làm việc từ sáng đến tối, tài liệu liên quan đến hạng mục độc quyền phát minh mà cô viết bị Dương Thiên Lỗi gửi về bắt sửa lại.
Vu Chiêu Đệ đã liên hệ với đồng nghiệp ở công ty bên kia để chuẩn bị tất cả quy trình và hệ thống phía sau.
Cô vừa sửa một phần, kết quả lại bị gửi lại.
Cô cũng không bực bội, tiếp tục sửa theo lời Dương Thiên Lỗi, mãi đến 9h tối mới tan làm.
Lúc này phòng làm việc đã không còn ai.
Cô ra khỏi tòa nhà mới phát hiện ngoài trời đang mưa to.
Thời tiết mùa hè ở thành phố Tấn chính là ngược đời như vậy, ban ngày thì nắng gắt còn buổi tối thì lại mưa giông.
Công ty cách trạm xe bus một đoạn, cô không muốn bị ướt bởi vì sức khỏe của cô bây giờ không được tốt lắm, mắc mưa là sẽ cảm ngay.
Vì thế cô quay lại sảnh tòa nhà, đứng dựa vào tường xem điện thoại, chờ mưa nhỏ hơn mới đi.
“Chiêu Đệ…” Diệp Văn vừa ra khỏi thang máy đã thấy Vu Chiêu Đệ đang đứng cạnh tường.
Nghe thấy có người gọi mình, Vu Chiêu Đệ ngẩng đầu.
Cả ngày ở công ty thì không gặp, ngược lại lúc đi về lại gặp nhau, quả thực là lạ lùng.
Cô cười, gật đầu với Diệp Văn.
Diệp Văn đến gần cô, hỏi: “Sao chưa đi về?”
“Chờ mưa nhỏ hơn rồi mới đi.”
“Đúng lúc Lâm Thịnh lái xe tới đón chị, em đi cùng với bọn chị đi.
Để chị bảo Lâm Thịnh chở em về.
Em đang ở đâu?”
Vu Chiêu Đệ không cần nghĩ đã từ chối.
“Trời mưa to lắm, không tạnh ngay được đâu.
Để bọn chị đưa em về, cũng không phải chuyện phiền phức gì.” Diệp Văn kéo tay cô, ý bảo cô đi theo cô ấy.
Diệp Văn nhiệt tình làm cô không từ chối được, đành phải đi theo.
Lâm Thịnh đậu xe ở ngay cửa công ty, hai người đi vài bước là đến.
Diệp Văn mở cửa ghế sau cho cô, Vu Chiêu Đệ khom lưng ngồi vào.
Diệp Văn ngồi vào ghế phụ, giải thích với Lâm Thịnh vài câu sau đó quay lại hỏi cô ở đâu.
“Bên cạnh trạm xe bus ở khu La Dương mới.”
Diệp Văn nói vừa khéo tiện đường với bọn họ.
Lâm Thịnh liếc nhìn Vu Chiêu Đệ qua kính chiếu hậu, sau đó chậm rãi khởi động xe.
Vu Chiêu Đệ ngồi phía sau, luôn chống tay vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bầu không khí bên trong xe rất quỷ dị, không có ai lên tiếng, cả không gian im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
“Là ở đây đúng không?” Lâm Thịnh nhìn trạm xe bus trước mặt, hỏi Vu Chiêu Đệ phía sau.
Cô nhìn qua cửa sổ xe thấy đã đến, gật đầu, bảo anh cho cô xuống ở gần đây là được.
“Ở phía bên này hay là phía bên kia, nếu như ở phía đối diện thì để anh quay xe sang bên kia rồi thả em xuống.”
“Ở bên này, anh dừng xe ở đây được rồi.”
Lâm Thịnh từ từ dừng xe.
Vu Chiêu Đệ nói cảm ơn sau đó mở cửa, bung dù.
Lúc anh nổ máy xe lần nữa, cô đi về phía trước vài bước rồi băng qua đường.
Mưa rất to lại kèm theo gió lớn, mưa xối vào ướt đẫm vai cô.
Lâm Thịnh loáng thoáng nhìn thấy Vu Chiêu Đệ che ô băng qua đường, không phải ở phía bên này như cô nói mà là bên đối diện.
Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố Tấn nên hiểu rõ đường xá ở đây.
Chắc là cô ở trong khu La Dương, đó là vùng ngoại thành, có rất nhiều công nhân, tiền thuê nhà khá rẻ nhưng an ninh thì không tốt lắm.
Diệp Văn nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thịnh, sau đó mới quay lại nhìn đường.
Hết chương 52.
- -----oOo------
Xin lỗi anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên hơi tốn thời gian, bọn Tiết Bân đến chưa?”
Diệp Văn vừa mới về nước, đây là công việc đầu tiên của cô sau khi về đây.
Lâm Thịnh và bọn Tiết Bân muốn chúc mừng ngày đầu tiên cô đi làm nên tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Mấy người khó có dịp tụ họp được đông đủ.
“Bọn họ đến rồi, đang chờ chúng ta.” Lâm Thịnh trầm giọng nói, cũng không giả vờ như không thấy Vu Chiêu Đệ mà chủ động chào hỏi: “Vu Chiêu Đệ, đã lâu không gặp.”
Diệp Văn quay lại, bây giờ mới chú ý đến Vu Chiêu Đệ đang đứng phía sau.
Cô vẫn còn ấn tượng với cái tên Vu Chiêu Đệ này, mặc dù cô không còn nhớ mặt cô ấy nhưng tên thì nhớ rõ bởi vì rất đặc biệt.
Thời điểm Lâm Thịnh học lại, cô, Tiết Bân, Nghiêm Hằng Kiệt lúc đó đang học đại học năm nhất nhân dịp nghỉ tết bắt xe từ thành phố Tấn về dưới thôn để thăm Lâm Thịnh, cô chỉ gặp Vu Chiêu Đệ một lần.
Lúc đó Lâm Thịnh ngồi cùng bàn với Vu Chiêu Đệ, ánh mắt anh nhìn Vu Chiêu Đệ rất ấm áp, lời nói luôn lộ ra vẻ che chở cô ấy, vì vậy cô mới ghi nhớ tên của cô nữ sinh này.
Vu Chiêu Đệ bày ra bộ dáng tươi cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
“Chào em, chị là Diệp Văn, bạn gái Lâm Thịnh.
Hai ta đã từng gặp nhau nhiều năm trước.” Diệp Văn chủ động vươn tay: “Em cũng làm việc ở tòa nhà này hả? Là công ty nào?”
Vu Chiêu Đệ vẫn nhớ rõ cô ấy, 7 năm trước đã từng gặp 1 lần.
Cô nói rằng mình làm việc ở công ty đại diện độc quyền phát minh của thành phố Tấn.
Diệp Văn mở to mắt: “Trùng hợp quá, chị cũng làm ở đây, nhưng hôm nay chị mới nhận chức ở bộ phận Pháp vụ.
Vậy là về sau chúng ta là đồng nghiệp.”
Hóa ra Diệp Văn chính là đại luật sư xinh đẹp du học nước ngoài trong miệng Viên Nghệ Đồng.
Đúng là rất đẹp, có phong cách, khiến cho người khác cảm giác rất thoải mái.
Ba người không trò chuyện lâu, về cơ bản đều là Diệp Văn nói chuyện với cô, Lâm Thịnh không lên tiếng.
Trò chuyện vài câu khách sáo sau đó Lâm Thịnh đưa Diệp Văn rời đi.
Sáng hôm sau, lúc Vu Chiêu Đệ đang chờ thang máy lại gặp Diệp Văn.
Hai người đứng cạnh nhau, Diệp Văn chủ động nói chuyện với cô: “Hôm qua chị chưa kịp hỏi, em làm ở bộ phận nào?”
“Bộ phận khoa học kỹ thuật.”
“Em vào công ty bao lâu rồi?”
“Hơn hai năm.”
Diệp Văn gật đầu.
Hơn hai năm nghĩa là từ sau khi cô tốt nghiệp luôn làm việc ở đây.
Quan hệ của hai người không thân thiết, vì vậy nói chuyện vài câu rồi rơi vào trầm mặc.
Trong thang máy, Vu Chiêu Đệ nhận được tin nhắn Wechat của Đỗ Hạo Vũ.
Là một tin nhắn định vị, cậu ấy lại bắt đầu chạy xe đường dài, còn nói 3 ngày nữa mới trở lại thành phố Tấn.
Cô muốn nhắn lại gì đó nhưng viết tới viết lui đều không ưng ý.
Cô vừa định không trả lời nữa, chuẩn bị cất điện thoại đi thì Đỗ Hạo Vũ lại gửi tới một bức ảnh.
Đó là ảnh cậu ấy tùy tiện chụp phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, khung cảnh mờ mịt.
Vu Chiêu Đệ: “Trời mưa hả?”
Đỗ Hạo Vũ: “Đúng vậy, trời đang mưa.
Ở thành phố Tấn có mưa không?”
Vu Chiêu Đệ: “Không mưa, trời đang nắng.”
Đỗ Hạo Vũ: “Đợi tớ về sẽ mời cậu ăn cơm, không làm phiền cậu làm việc nữa.”
Vu Chiêu Đệ cầm điện thoại, hơi trầm tư.
“Chiêu Đệ, chúng ta đến rồi.” Diệp Văn thấy Chiêu Đệ không nhúc nhích, gọi cô.
Hai người cùng nhau ra khỏi thang máy.
Bận rộn làm việc từ sáng đến tối, tài liệu liên quan đến hạng mục độc quyền phát minh mà cô viết bị Dương Thiên Lỗi gửi về bắt sửa lại.
Vu Chiêu Đệ đã liên hệ với đồng nghiệp ở công ty bên kia để chuẩn bị tất cả quy trình và hệ thống phía sau.
Cô vừa sửa một phần, kết quả lại bị gửi lại.
Cô cũng không bực bội, tiếp tục sửa theo lời Dương Thiên Lỗi, mãi đến 9h tối mới tan làm.
Lúc này phòng làm việc đã không còn ai.
Cô ra khỏi tòa nhà mới phát hiện ngoài trời đang mưa to.
Thời tiết mùa hè ở thành phố Tấn chính là ngược đời như vậy, ban ngày thì nắng gắt còn buổi tối thì lại mưa giông.
Công ty cách trạm xe bus một đoạn, cô không muốn bị ướt bởi vì sức khỏe của cô bây giờ không được tốt lắm, mắc mưa là sẽ cảm ngay.
Vì thế cô quay lại sảnh tòa nhà, đứng dựa vào tường xem điện thoại, chờ mưa nhỏ hơn mới đi.
“Chiêu Đệ…” Diệp Văn vừa ra khỏi thang máy đã thấy Vu Chiêu Đệ đang đứng cạnh tường.
Nghe thấy có người gọi mình, Vu Chiêu Đệ ngẩng đầu.
Cả ngày ở công ty thì không gặp, ngược lại lúc đi về lại gặp nhau, quả thực là lạ lùng.
Cô cười, gật đầu với Diệp Văn.
Diệp Văn đến gần cô, hỏi: “Sao chưa đi về?”
“Chờ mưa nhỏ hơn rồi mới đi.”
“Đúng lúc Lâm Thịnh lái xe tới đón chị, em đi cùng với bọn chị đi.
Để chị bảo Lâm Thịnh chở em về.
Em đang ở đâu?”
Vu Chiêu Đệ không cần nghĩ đã từ chối.
“Trời mưa to lắm, không tạnh ngay được đâu.
Để bọn chị đưa em về, cũng không phải chuyện phiền phức gì.” Diệp Văn kéo tay cô, ý bảo cô đi theo cô ấy.
Diệp Văn nhiệt tình làm cô không từ chối được, đành phải đi theo.
Lâm Thịnh đậu xe ở ngay cửa công ty, hai người đi vài bước là đến.
Diệp Văn mở cửa ghế sau cho cô, Vu Chiêu Đệ khom lưng ngồi vào.
Diệp Văn ngồi vào ghế phụ, giải thích với Lâm Thịnh vài câu sau đó quay lại hỏi cô ở đâu.
“Bên cạnh trạm xe bus ở khu La Dương mới.”
Diệp Văn nói vừa khéo tiện đường với bọn họ.
Lâm Thịnh liếc nhìn Vu Chiêu Đệ qua kính chiếu hậu, sau đó chậm rãi khởi động xe.
Vu Chiêu Đệ ngồi phía sau, luôn chống tay vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bầu không khí bên trong xe rất quỷ dị, không có ai lên tiếng, cả không gian im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
“Là ở đây đúng không?” Lâm Thịnh nhìn trạm xe bus trước mặt, hỏi Vu Chiêu Đệ phía sau.
Cô nhìn qua cửa sổ xe thấy đã đến, gật đầu, bảo anh cho cô xuống ở gần đây là được.
“Ở phía bên này hay là phía bên kia, nếu như ở phía đối diện thì để anh quay xe sang bên kia rồi thả em xuống.”
“Ở bên này, anh dừng xe ở đây được rồi.”
Lâm Thịnh từ từ dừng xe.
Vu Chiêu Đệ nói cảm ơn sau đó mở cửa, bung dù.
Lúc anh nổ máy xe lần nữa, cô đi về phía trước vài bước rồi băng qua đường.
Mưa rất to lại kèm theo gió lớn, mưa xối vào ướt đẫm vai cô.
Lâm Thịnh loáng thoáng nhìn thấy Vu Chiêu Đệ che ô băng qua đường, không phải ở phía bên này như cô nói mà là bên đối diện.
Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố Tấn nên hiểu rõ đường xá ở đây.
Chắc là cô ở trong khu La Dương, đó là vùng ngoại thành, có rất nhiều công nhân, tiền thuê nhà khá rẻ nhưng an ninh thì không tốt lắm.
Diệp Văn nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thịnh, sau đó mới quay lại nhìn đường.
Hết chương 52.
- -----oOo------