Chương 32
"Phương. Lam đâu?"
Gương mặt Hạ trắng bệch. Bàn tay lạnh toát của cô nắm chặt lấy bờ vai đang run lên bần bật của Jenny.
"Em không biết." Jenny òa khóc nức nở. "Em cũng vừa mới tới, bác sĩ nói chị ấy đang trong phòng cấp cứu. Cũng không biết tình trạng của chị ấy thế nào nữa. Em sợ lắm."
"Bình tĩnh nào." Khuyên Jenny bình tĩnh, nhưng tim Hạ lại đập loạn lên. Nghe điện thoại của Jenny xong, cô cứ thế mà lao vội ra khỏi nhà, vẫy một chiếc taxi rồi đi tới đây. "Em đã nói cho bố mẹ biết chuyện chưa?"
"Em chưa dám nói. Em sợ bố mẹ sẽ không chịu nổi."
Cũng may mà bố mẹ Lam đã vào phòng nghỉ sớm, chỉ còn lại một mình Jenny ngồi ngoài phòng khách xem tivi để đợi Lam về. Nếu như người nghe cuộc điện thoại đó là bố mẹ Lam, cô không chắc, họ có đủ bình tĩnh mà tiếp nhận hung tin về con gái mình hay không? Cô đành phải nói dối ông bà, là Lam có việc, nên ngủ lại bên chung cư, và kêu cô qua đó ngủ cùng, sáng mai cả hai sẽ về cho hai người yên lòng.
"Em làm đúng lắm. Vậy ai thông báo chuyện của Lam cho em biết?"
"Là họ. Họ gọi điện về nhà. Lúc đó em đang ngồi chờ Lam về, nên mới nhấc máy để nghe."
Jenny đưa tay, chỉ về phía hai người công an đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Lúc này Hạ mới quay sang để ý tới họ, cô khẽ gật đầu chào.
"Chào chị. Chúng tôi ở bên đội cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội của thành phố. Sau khi nghe báo cáo của các đồng chí bên tổ tuần tra của lực lượng cảnh sát cơ động, chúng tôi có mặt tại đây, để lấy thêm thông tin, giúp cho việc điều tra và truy bắt đối tượng phạm tội. Chị vui lòng cung cấp cho chúng tôi thông tin cá nhân của hai người nằm trong kia được chứ?"
Giọng nói ấm áp của người công an kia cũng khiến cho Hạ và Jenny cảm thấy vững tâm phần nào. Hạ vừa định cất tiếng trả lời, thì ở phía ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Cô vội quay lại nhìn, là bố mẹ Bình, vợ chồng Sơn, và cả Lâm theo cùng nữa.
"Hai đứa nó sao rồi?"
Sơn nôn nóng lên tiếng trước.
Jenny lắc đầu không trả lời, nước mắt cô lại lã chã rơi xuống.
"Em đừng khóc nữa được không? Cho anh biết tình hình của Lam và Bình đi."
Vì lo lắng cho Lam mà Sơn đâm ra cáu gắt với Jenny. Thấy Jenny và Hạ đều chẳng nói được lời nào, nên anh thực sự rất sợ sẽ có điều gì không hay xảy ra với đứa em gái tội nghiệp của mình. Đôi mắt anh cũng dần hoe đỏ.
"Anh bớt làm loạn một chút đi. Mọi người ở đây ai cũng đều sốt ruột và lo lắng cho hai đứa nó, chứ đâu phải một mình anh. Có gì cũng phải đợi bác sĩ ra thì mới biết được chứ. Anh mau qua bên kia nói chuyện với mấy anh công an xem sự việc thế nào? Đừng ở đây làm ầm lên nữa."
Chị Hương vội đẩy chồng sang một bên, ngăn anh không lớn tiếng ở nơi này.
"Chị Hạ, sao lại có cả công an ở đây?"
Lâm ghé vào tai Hạ thì thầm. Anh cũng chỉ nghe Sơn nói qua là Lam và Bình gặp tai nạn, phải vào viện, chứ cũng chưa rõ sự tình như thế nào.
"Hai người họ bị bọn côn đồ chặn đường, hành hung."
Hạ cũng chẳng còn tâm trí đâu mà dài dòng với Lâm, cô chỉ nói qua loa cho anh biết, những gì mình vừa được công an thông báo. Mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào bảng đèn đang sáng rực của phòng cấp cứu để ngóng chờ.
"Con mời cô chú ra ghế ngồi." Chị Hương đưa mắt nhìn Lâm, ra hiệu cho cậu dìu bố mẹ Bình ngồi xuống ghế chờ. "Cô chú đừng quá lo lắng, hai đứa nó không sao đâu."
"Em ra ghế ngồi nghỉ đi. Anh qua nói chuyện với mấy chú công an một lát."
Bố Bình nhẹ nhàng vỗ vào vai vợ động viên. Ông cố giữ nét điềm đạm trên khuôn mặt mình, mọi nỗi lo sợ, bất an đều phải nén sâu trong lòng, mới có thể khiến bà an tâm mà dựa vào ông.
Hạ vẫn tiếp tục đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Móng tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào. Có chăng là một nỗi đau khác, đang thắt lại ở một nơi trong lồng ngực.
"Hạ này, ra ghế ngồi đi em. Chân không tất, không dép thế kia, đứng lâu trên nền gạch sẽ bị nhiễm lạnh đấy."
Nhìn đôi chân trần của Hạ, chị Hương cảm thấy đau lòng.
"Em không sao đâu. Cô ấy còn quan trọng hơn."
Hạ cúi xuống nhìn bàn chân đang tím ngắt đi vì lạnh của mình, rồi lại vội ngước lên, dõi mắt về phía trước.
"Bác sĩ ra rồi kìa?"
Lâm reo lên khi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, cùng với đó là sự xuất hiện của vị bác sĩ mặc chiếc áo blouse màu xanh.
"Bác sĩ, tình hình hai bệnh nhân đang cấp cứu ở trong đó thế nào rồi ạ?"
Cả mấy người cùng xông đến, mong mỏi sẽ có một tin vui được đưa tới.
"Chúng tôi đang tiến hành khâu lại vết thương cho bệnh nhân nam, anh ta đã bị mất máu quá nhiều, cần phải được cung cấp kịp thời, nếu không bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên nhóm máu của anh ta lại thuộc dạng hiếm, nên nguồn máu dự phòng của bệnh viện không còn. Cho hỏi, trong số các vị có ai có cùng nhóm máu B - tương thích, có thể cùng tôi đi làm xét nghiệm được không?"
Nỗi thất vọng bao trùm, khiến không gian trở nên đông cứng lại, bởi không một ai có cùng nhóm máu với Bình. Mẹ anh không còn gắng gượng thêm được nữa, bà ngã khuỵu xuống, toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Bác sĩ, có thể lấy máu của tôi truyền cho cậu ấy."
Tất cả mọi người đều quay về phía phát ra giọng nói ấy. Vy chỉ kịp mỉm cười chào hỏi những người đang có mặt, rồi vội vàng theo chân người bác sĩ để đi kiểm tra.
Vì Vy và Bình thường xuyên đi hiến máu tình nguyện với Lam, nên cô mới biết được mình và anh có cùng nhóm máu. Vậy nên, chỉ vừa kịp nghe thông báo của bác sĩ khi mới đặt chân tới đây, cô liền không nghĩ ngợi gì mà nhận lời. Cô chỉ mong, sau khi bình phục, Bình sẽ vì hành động này mà tha thứ cho lỗi lầm mà cô đã gây ra cho anh và Lam trước đó.
"Thế còn Lam thì sao? Sao không thấy ai ra nói gì vậy? Có phải là chị ấy?"
"Em nói linh tinh gì vậy? Lam sẽ không sao đâu? Mà không, Lam phải nhất định không được làm sao? Còn rất nhiều chuyện, Lam đã hứa với chị nhưng vẫn chưa kịp làm nữa mà."
Hạ không ngăn kịp những giọt nước đang trào ra từ khóe mắt. Nỗi sợ hãi đang dần chiếm trọn tâm trí cô, khiến cô không thể đứng vững được nữa. Cô dựa lưng vào tường, để cho trái tim mình, tìm thấy từ bên ngoài một điểm tựa.
"Có kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này. Công an nói là mấy thằng lưu manh kia chỉ đánh người, còn không hề lấy thứ gì cả. Xe máy, điện thoại, ví tiền vẫn còn nguyên. Khi thấy cảnh sát cơ động đến, chúng mới chịu bỏ chạy. Nhưng thương tích mà bọn nó để lại trên người Lam và Bình có vẻ rất nghiêm trọng. Không cần phiền tới công an, tự anh cũng có thể tìm ra được bọn chúng. Anh sẽ bắt mấy thằng đó phải trả giá gấp trăm, gấp nghìn lần, những gì mà chúng đã gây ra."
Sau khi nói chuyện với hai người công an, Sơn đã không còn giữ được bình tĩnh. Đợi tới khi họ đi khỏi, anh liền gọi cho mấy người anh em trước kia của mình, nhờ họ tìm ra kẻ đã khiến Lam và Bình ra nông nỗi này.
"Anh lại thế rồi. Anh có còn nhớ là mình vẫn còn hai đứa con nhỏ đang ở nhà không hả? Tới khi Lam tỉnh dậy, anh nghĩ cô ấy có thể thoải mái khi biết anh làm như thế vì mình sao? Chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà suy nghĩ cho thấu đáo chứ."
Biết là chồng đang trong cơn tức giận, nên chị Hương phải xuống nước khuyên nhủ. Với bản tính nóng nảy của anh, chỉ sợ sau này sẽ gây ra họa lớn.
"Em bảo anh phải bình tĩnh thế nào, khi mấy thằng mất dạy đó đã chặt đứt bàn tay của em gái mình? Em cũng biết, thiết kế thời trang là niềm đam mê cả đời của nó, giờ tay đã bị như thế, liệu nó có thể vui vẻ mà sống tiếp được không?"
"Anh.. anh vừa nói, tay Lam.. tay của cô ấy?"
Hạ lắp bắp không thành lời. Vẻ mặt đau khổ của Sơn đã thay cho lời xác nhận, với những gì mà cô vừa nghe thấy. Trái tim cô như bị cây gai nhọn, đang đâm liên tiếp nhiều nhát vào đó. Đau đớn đến tận xương tủy. Nỗi đau này, ngoài Lam ra, thì chỉ có duy nhất một mình cô là có thể thấu hiểu được hết. Cô đau thay Lam, hay đúng hơn, là cô đang đau nỗi đau của cô ấy. Bàn tay của Lam tài hoa là thế, vậy mà..
Sự thông cảm, xót thương với Lam trong lúc này dường như không thể diễn tả được bằng lời. Dù là người mạnh mẽ nhất cũng không thể cầm được nước mắt khi biết được tình trạng của cô. Mắt ai cũng nhòa lệ.
Không khí im lặng bao trùm, khiến không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo tới ghê sợ. Giờ thì Hạ đã hiểu vì sao, sau bao nhiêu năm như vậy, cảm giác sợ hãi đó vẫn còn y nguyên trong tâm trí Lam, mỗi khi cô ấy phải vào bệnh viện.
Mọi người lại chạy ào đến, khi cánh cửa của khu vực cấp cứu tiếp tục mở ra một lần nữa. Hai người y tá cùng đẩy chiếc băng ca cấp cứu đi ra. Những tưởng đó là Lam, nên Hạ vội đẩy Lâm ra để có thể tiếp xúc được gần hơn với người nằm trên đó. Nhưng rồi, cô phải nhanh chóng lùi lại, nhường bước cho bố mẹ của Bình, trong tâm không khỏi tràn lên một niềm thất vọng. Lam của cô vẫn còn ở trong kia. Không biết đến khi nào mới được ra?
"Cậu đưa Bình và cô chú về phòng bệnh nghỉ ngơi, rồi đi xem Vy thế nào? Để anh chị và hai cô này ở đây chờ Lam là được rồi."
Sơn giao nhiệm vụ cho Lâm. Tình trạng của Bình đã không còn lo ngại, nỗi lo lắng trong lòng anh cũng được vơi đi phần nào. Đợi cho mấy người kia đi khuất, Sơn cởi chiếc áo khoác trên người mình ra đưa cho vợ.
"Em khoác cho con bé kia hộ anh. Nhìn nó cứ run rẩy giữa đêm lạnh thế này, không khéo lại tiếp tục vào phòng cấp cứu mà nằm."
Chị Hương cầm lấy chiếc áo từ tay chồng, rồi khoác lên vai Hạ. Đôi vai cô ấy run rẩy vì lạnh, và cũng vì lo cho người còn ở trong kia nữa, khiến chị không khỏi thương cảm. Hóa ra, những người như Lam và Hạ lại có thể dành cho nhau được thứ tình cảm mãnh liệt đến như vậy. Chị cứ nghĩ, thứ tình yêu giữa những người thuộc thế giới thứ ba này, vốn dĩ không lung linh, tươi đẹp như người đời vẫn tưởng. Có chăng là do những người trong cuộc đã tô vẽ cho nó quá nhiều màu sắc, khoác lên cho nó quá nhiều tấm áo ấm áp, để che giấu với xã hội. Cho đến tận bây giờ, khi đối diện với sự thật, chị phải ngỡ ngàng vì nó khác quá xa so với trí tưởng tượng của mình trước kia. Tình yêu của Lam và Hạ, nó nhẹ nhàng đơn thuần như một cốc nước lọc, trong lành, thanh khiết, không pha tạp. Chỉ cần họ ở bên cạnh nhau là có thể cảm nhận được sự bình yên và an toàn. Hai cô gái này cứ an yên mà yêu nhau bằng thứ tình cảm keo sơn và bền chặt như thế. Nếu như, trong tình yêu khác giới, người đàn ông có thể đứng lên chở che, bảo vệ cho người con gái mà mình yêu thương suốt cả cuộc đời, thì bằng với sự quan tâm, yêu thương và lo lắng của mình, tình yêu của Hạ dành cho Lam cũng chẳng hề thua kém một ai. Dù cho, Hạ và Lam chỉ là những cô gái yếu đuối.
"Anh còn chuyện này muốn nói với các em, để các em chuẩn bị sẵn tinh thần. Khi nào Lam tỉnh lại, hãy an ủi và động viên nó thêm." Giọng Sơn trầm lại. "Mấy thằng lưu manh đã giở trò định hãm hiếp Lam. Chúng xé còn nát quần áo trên người con bé, suýt chút nữa thì.. Thật may là công an đến kịp thời. Nhưng anh vẫn lo rằng rằng, Lam sẽ vì chuyện này mà tiếp tục bị ám ảnh suốt phần đời còn lại. Nên các em hãy cố gắng giúp nó, làm sao có thể quên đi được ký ức buồn này."
Không có lời đáp nào sau những thông tin mà Sơn vừa tiết lộ. Thay vào đó là những dòng nước mắt, nỗi đau đớn xót xa của ba người phụ nữ. Riêng với Hạ, cô cảm thấy cơ thể mình như bị tê liệt, suy sụp hoàn toàn. Cô sẽ phải làm gì, khi Lam sắp phải tự mình vật lộn với nỗi đau đớn sâu đậm về cả tinh thần lẫn thể xác như thế? Cô không dám chắc là mình hoặc một ai đó có thể làm được gì nhiều, để xoa dịu nỗi đau đang đeo bám lấy Lam.
Jenny ôm chặt lấy Hạ. Cô cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, khi biết Lam vừa phải trải qua những điều kinh khủng nhất trong cuộc đời của cô ấy. Lồng ngực cô cứ co thắt liên hồi, có lúc, cô thấy toàn thân mình rơi vào trạng thái tê dại, đờ đẫn, không còn cảm giác gì nữa. Tình cảm của cô với Lam lúc này, không chỉ đơn giản là tình yêu, mà còn có thêm cả tình thân nữa. Thế nên, khi càng gắng bó, gần gũi, càng thân thiết với nhau, thì nỗi đau càng nhiều hơn.
++***++
Hạ dần thiếp đi trên vai Jenny. Dường như, cô đã khóc cạn cả nước mắt trong suốt một đêm dài. Đến ngay cả trong giấc ngủ chập chờn, cô vẫn còn nấc lên từng hồi đau đớn.
Tiếng nói khe khẽ vang lên bên cạnh, khiến Hạ giật mình choàng tỉnh. Trước mắt cô, là vị bác sĩ già, đang trao đổi điều gì đó với vợ chồng Sơn. Nỗi bất an trong lòng tràn đến, cô đứng bật dậy, níu tay người bác sĩ đó mà khẩn khoản.
"Bác sĩ. Bạn cháu ở trong kia, cô ấy sao rồi?"
"Cô ấy không sao. Chúng tôi vừa tiến hành thành công ca phẫu thuật, nối gân bàn tay và tái tạo dây chằng chéo ở đầu gối cho cô ấy. Lát nữa, cô ấy sẽ được đưa về phòng bệnh để chăm sóc. Mọi người cứ yên tâm."
Người bác sĩ đưa ánh mắt hiền từ, nhìn Hạ đầy thông cảm. Ông vỗ nhẹ vào vai cô để an ủi, trước khi bước về phòng làm việc của mình. Gần năm tiếng đồng hồ đứng trong phòng cấp cứu, cơ thể ông cũng mỏi rã rời, đôi mắt căng lên vì phải tập trung trong suốt một khoảng thời gian dài. Ca phẫu thuật thành công, có thể giúp cho cô gái trẻ kia không phải trở thành người tàn phế, ông cảm thấy thật vui mừng, và có thêm niềm tin vào sự nghiệp mà mình đã chọn.
++***++
"Anh đưa chị và Phương về giúp em, rồi phiền anh đón bố mẹ Lam vào đây. Em muốn khi Lam tỉnh dậy, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy sẽ là bố mẹ. Có như vậy, cô ấy mới cảm thấy bớt sợ hãi đi phần nào."
Miệng nói, nhưng mắt Hạ vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của Lam. Bàn tay cô nắm chặt lấy bàn tay còn lành lặn của cô ấy.
"Em không muốn về. Anh chị cứ về đi, em sẽ ở đây, cho tới lúc Lam tỉnh lại."
Jenny cũng chẳng nỡ rời đi.
"Hạ nói đúng đấy. Em cũng thức trắng cả đêm rồi, mau về nhà nghỉ một lúc, còn lấy sức chiều vào đây trông Lam thay cô ấy. Mọi người đều phải thay phiên mà chăm sóc Lam. Bình thì đã có Lâm rồi. Anh vừa qua bên đó, nó cũng đã tỉnh, muốn qua đây xem Lam thế nào, nhưng bác sĩ vẫn chưa cho rời khỏi giường."
"Nhưng.."
"Nghe chị, cứ về nghỉ ngơi đi. Lam còn phải nằm viện lâu đấy." Chị Hương nhẹ nhàng khuyên nhủ. Chị đặt cặp lồng cháo lên bàn, rồi để đôi dép mình mới mua xuống dưới chân Hạ. "Em qua ăn chút cháo đi. Đi tạm đôi dép này vào."
"Em cảm ơn chị. Em vẫn chưa đói, lát nữa em sẽ ăn sau. Mọi người cứ về trước đi."
Hạ xỏ chân vào đôi dép mới. Nhìn Lam vẫn mê man bất tỉnh, cô đâu còn tâm trí mà nuốt nổi bất cứ thứ gì.
"Chưa đói cũng phải ăn. Em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ tới Lam. Không thể tự hành hạ mình thế được."
Hạ miễn cưỡng nghe lời. Cô cầm lấy chiếc cặp lồng cháo mà chị Hương đã mở nắp sẵn, rồi xúc một thìa đưa lên miệng. Miếng cháo trở nên đắng nghét, nghẹn ứ nơi cuống họng. Nước mắt lại lã chã rơi khi khuôn mặt đầy vết trầy xước của Lam đập vào mắt cô. Cháo và nước mắt hòa lẫn vào với nhau, khiến Hạ càng khó nuốt hơn. Cố gắng xúc đến thìa thứ ba bỏ vào miệng, cô không thể nuốt tiếp được nữa, đành phải buông cặp lồng cháo xuống.
"Cứ để ở đây, lát nữa đói em lấy ăn tạm nhé." Chị Hương đỡ lấy, đậy nắp lại rồi đặt lên bàn giúp Hạ. "Bọn chị về trước, nếu có vấn đề gì, thì em bấm chuông, gọi bác sĩ nhé."
"Vâng ạ."
Vợ chồng Sơn và Jenny đi khỏi, căn phòng bệnh lại rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Lam vẫn nằm im lìm kể từ lúc được chuyển ra từ phòng cấp cứu. Hạ cầm lấy bàn tay còn nguyên vẹn của Lam đặt lên môi mình. Chẳng mấy chốc, nước mắt của cô đã đủ để rửa sạch bàn tay đó.
"Lam à, mau tỉnh lại đi. Đừng ngủ mãi như thế. Chẳng phải, Lam hứa với mình, sáng nay sẽ đưa mình đi thử váy cưới ư? Sao đến giờ vẫn còn không chịu dậy? Có biết là mình đã chờ Lam cả đêm qua rồi không? Lam mà không dậy, mình sẽ giận đấy." Hạ lẩm nhẩm, độc thoại một mình. "Có nghe mình nói gì không hả? Trời sáng rồi, mình muốn là người đầu tiên được mặc chiếc váy cưới đó. Mau dậy đi, đồ lười biếng. Đừng tiếp tục ngủ nữa."
Tiếng chốt cửa khẽ vang lên. Vị bác sĩ phẫu thuật cho Lam đêm qua bước vào, khiến Hạ vội vàng lau đi những giọt nước còn vương trên má mình.
"Cô gái này vẫn chưa tỉnh sao?"
Ông hỏi Hạ, nhưng đã đưa tay lên kiểm tra độ giãn của đồng tử để tự tìm câu trả lời. Ông kiểm tra lại bàn tay đã được nối gân của Lam, rồi lại nhìn xuống đầu gối đang được băng bó, nẹp bất động của cô.
"Bác sĩ, sao bạn cháu cứ nằm im mãi vậy? Liệu có khi nào?"
"Tình trạng của bệnh nhân không có gì đáng ngại. Diễn tiến sau mổ khá tốt, bàn tay bệnh nhân có biểu hiện hồng hào và ấm. Điều này cho thấy phần bị đứt rời đã tiếp nhận tốt lượng máu nuôi. Còn về phần đầu gối của cô ấy, thì phải mang nẹp bất động ngay cả khi nằm ngủ. Khoảng ba, bốn tuần sau, mới có thể tháo nẹp, và tập cử động nhẹ nhàng được. Có thể là do cô ấy bị shock tâm lý tạm thời, nên khả năng hồi tỉnh sẽ chậm hơn một chút."
"Vậy tay và chân cô ấy, sau này có để lại di chứng gì không thưa bác sĩ?"
"Sau khi phẫu thuật nối liền, bệnh nhân dễ gặp tình trạng co mạch máu dẫn đến hoại tử. Ăn uống không cần kiêng cữ, chỉ cần đảm bảo dinh dưỡng là được. Cần phải chú ý không để chỗ nối va chạm mạnh, ảnh hưởng đến vết thương của người bệnh. Khi vết thương lành, cần tập vật lý trị liệu để phần chi nối liền được vận động tốt. Thường thì bệnh nhân cần ba đến sáu tháng sau phẫu thuật để phục hồi phần tay bị đứt. Nếu bệnh nhân tuân thủ chế độ điều trị tập luyện tốt, thì chức năng tay có thể phục hồi. Tuy nhiên, sẽ rất khó để được linh hoạt giống như trước. Còn về đầu gối của cô ấy, sau mổ nội soi tái tạo dây chằng chéo trước, người bệnh cũng cần phải trải qua giai đoạn quan trọng là tập luyện. Và quy trình luyện tập cũng có thể kéo dài từ hai đến ba tháng."
Hạ chăm chú lắng nghe lời dặn dò của bác sĩ. Nhưng điều đọng lại trong tâm trí cô lúc này, lại chính là bàn tay Lam có thể không còn hoạt động linh hoạt được như trước. Nếu như để Lam biết được chuyện này, cô ấy sẽ thực sự rất đau khổ. Bởi với Lam, bàn tay đó chính là mạng sống, đó chính là bàn tay tạo nên ước mơ, niềm đam mê mà cô ấy hằng theo đuổi. Nếu như, Lam không thể vẽ lên những bức tranh, không thể thiết kế ra những bộ quần áo, cô ấy có lẽ sẽ không thể lạc quan mà sống tiếp được nữa.
Bác sĩ rời khỏi phòng lúc nào, Hạ cũng chẳng để ý. Người cô cứ lặng dần đi mà nghĩ cho Lam. Hy vọng, Lam của cô sẽ có thể kiên cường, mạnh mẽ mà đối mặt với thực tại, sẽ tiếp tục cùng cô vui vẻ mà sống tiếp những ngày hạnh phúc sau này.
"Lam tỉnh rồi à? Để mình đi gọi bác sĩ nhé."
Hạ reo lên vui sướng, khi nhìn thấy đôi mắt Lam đang dần mở ra. Cô vội đưa tay lên chuông báo để bấm, thì bàn tay kia của Lam giữ chặt lại. Lam lắc đầu ra hiệu cô đừng gọi bác sĩ.
"Lam có đau ở đâu không?"
Anh mắt Hạ ánh lên những tia vui mừng. Nhưng đáp lại câu hỏi của cô, lại là cái lắc đầu nữa của Lam.
"Lam sao vậy? Sao không chịu nói gì với mình? Hay là?"
Hạ bật khác vì lo lắng.
"Không sao. Mình muốn ngủ thêm một lát."
Nói rồi, Lam nhắm nghiền mắt lại, cứ để cho những dòng nước kia tự động tràn qua khóe mi. Tất cả những lời mà bác sĩ vừa nói với Hạ, cô đã đều nghe thấy hết, không sót một từ.
++***++
Hạ gục đầu vào giường bệnh của Lam. Rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cả một đêm thức trắng, và sống trong tâm trạng đầy bất an và lo lắng, khiến cơ thể cô như không còn chút sức lực.
"Chúng ta chia tay đi. Nếu đã không thể chăm sóc cho Hạ, thì mình cũng không muốn sau này, sẽ trở thành gánh nặng của Hạ."
Hạ chuếnh choáng như người say, khi nghe được lời đề nghị từ Lam. Đôi mắt cô rưng rưng, bàn tay bám chặt lấy tay Lam, níu kéo.
"Mình không cần Lam chăm sóc, cũng chẳng bao giờ coi Lam là gánh nặng của mình. Chỉ cần Lam mãi ở cạnh mình, là mình cảm thấy hạnh phúc lắm rồi."
"Nhưng mình không muốn sự thương hại của bất cứ ai, nhất là Hạ. Nếu ở bên Hạ, mình sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào. Lần cuối cùng, mình xin Hạ, hãy để cho mình được buông tay."
Lam tàn nhẫn, gạt tay Hạ ra khỏi người mình.
"Đó là tình yêu, không phải là thương hại. Mình yêu Lam, dù Lam có thế nào đi nữa, mình vẫn sẽ yêu Lam. Chúng ta vốn dĩ là thuộc về nhau, không phải sao?" Hạ gào lên trong tuyệt vọng. Khi bóng Lam cứ xa dần, xa dần, rồi khuất khỏi tầm nhìn của cô. "Lam, đừng bỏ mình đi như thế. Mình không thể mất Lam."
Người Hạ bắt đầu rung lên. Cô khóc nấc. Một bàn tay nào đó, giữ chặt lấy bờ vai Hạ, giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng. Hạ ngẩng đầu lên, ngước nhìn người đang đứng trước mặt mình, với đôi mắt còn long lanh nước.
"Bố, mẹ. Hai người đến từ khi nào vậy?"
Hạ loạng choạng đứng dậy, chào hỏi bố mẹ Lam.
"Cũng được một lúc rồi. Nhưng thấy hai đứa con đang ngủ nên không muốn đánh thức. Con về nhà nghỉ ngơi đi, có bố mẹ ở đây rồi."
Mẹ Lam đưa tay, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên má Hạ. Trái tim người mẹ như vỡ thành trăm mảnh, khi nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình đang nằm bất động một chỗ, với những vòng băng bó trắng toát trên cơ thể. Gương mặt thì đầy những vết trầy xước. Rồi bà lại đau lòng, khi chứng kiến sự giật mình, thảng thốt trong cơn mơ của Hạ. Không rõ là con bé đã mơ thấy điều kinh khủng gì, mà lại khóc nấc lên ngay cả trong giấc ngủ như thế?
"Con không sao đâu. Con cũng vừa chợp mắt được một lát, giờ đã thấy khỏe hơn rồi. Bố mẹ yên tâm, tình trạng của Lam không có gì đáng ngại cả. Bác sĩ nói, chỉ cần nằm lại vài ngày để theo dõi là có thể về nhà được rồi."
"Thật không con? Lam sẽ không sao chứ?"
"Dạ, thật. Lam sẽ không sao đâu mẹ."
Hạ cắn chặt môi để kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Dù biết là có lỗi với bố mẹ Lam, khi che giấu sự thật với họ, nhưng cô không còn cách nào khác. Với họ, Lam như thế này, đã là quá sức chịu đựng rồi.
"Anh nói rồi mà. Em cứ làm quá lên, khóc lóc ầm ĩ cả nhà."
Bố Lam quay sang trách nhẹ vợ.
"Bố, mẹ, hay chúng ta ra ngoài nói chuyện. Để Lam nằm ngủ thêm lát nữa."
Hạ kéo chiếc chăn lên giúp Lam. Cô sợ Lam sẽ vì một tiếng động nhỏ mà thức giấc. Và hơn hết, cô không muốn hình ảnh của Lam lúc này, sẽ in sâu vào tâm trí của bậc sinh thành. Điều đó sẽ càng khiến họ phải đau lòng nhiều hơn.
"Hai người cứ đi đi. Em muốn ngồi cùng với con. Lỡ như nó có tỉnh lại, thì còn có người bên cạnh."
Dù được Hạ trấn an về sức khỏe hiện giờ của con gái, nhưng mẹ Lam vẫn không thể an tâm, mà rời khỏi cô. Bà ngồi xuống chiếc ghế mà Hạ vừa mới đứng lên, rồi nâng bàn tay lành lặn còn lại của Lam lên, mà nhìn ngắm. Sau một đêm, từ nước da trắng trẻo, hồng hào mà bàn tay Lam đã trở nên xanh xao, gầy guộc đi nhiều quá. Bà nhìn con, những giọt nước mắt lại không thể kiềm chế được, cứ thế mà trào ra, qua khóe mắt nhăn nheo.
"Mẹ, đừng khóc nữa mà."
Lam cất tiếng nói yếu ớt. Cô không muốn tiếp tục giả vờ như đang ngủ nữa, khi những giọt nước mắt ấm nóng của mẹ đang rơi xuống tay mình.
"Con tỉnh rồi à? Con thấy sao rồi? Có cảm thấy đau ở đâu, hay khó chịu chỗ nào không?"
Lam giơ bàn tay lên, giữ lấy đôi tay của mẹ đang áp vào má mình. Cô thấy mình thật bất hiếu, khi cứ hết lần này đến lần khác, khiến cho bố mẹ phải vì mình mà hao tâm tổn sức.
"Mẹ, con không sao. Con xin lỗi."
"Không sao là tốt rồi. Bố mẹ sẽ không giận và trách con đâu."
"Để mình lấy cháo, Lam ăn một chút để lấy lại sức nhé."
"Bố mẹ ở lại với con nhé."
Lam không trả lời Hạ. Cô ngoảnh mặt về phía bố mẹ mình, đề nghị.
Thái độ của Lam, khiến Hạ đau xé lòng. Là Lam đang cố tình đuổi cô về. Cô ấy đang không hề muốn sự có mặt của cô ở nơi này. Nhưng Hạ không giận. Vì cô biết, Lam đang phải đấu tranh với chính bản thân mình sau những điều khủng khiếp vừa xảy ra. Không muốn Lam phải khó xử khi nhìn thấy mình, Hạ lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang. Cô gục mặt vào lòng bàn tay, và lặng lẽ khóc.
"Con về nhà tắm giặt và thay quần áo đi, rồi chiều lại vào đây trông Lam cho mẹ. Bố mẹ giao Lam cho con, vì chỉ có con mới có thể chăm sóc nó tốt được."
Mẹ Lam ngồi xuống bên cạnh Hạ an ủi. Sau khi Hạ vừa khép cánh cửa lại, Lam đã nhờ bà ra khuyên nhủ cô. Bà cảm nhận được điều gì đó vô hình, đang cản trở tình cảm của hai người trẻ này. Nhưng bà tin tưởng con gái mình, chắc hẳn Lam có nguyên do nào đó, nên mới cố tình tỏ ra lạnh lùng, và thờ ơ với người mà cô yêu đến vậy.
"Con cảm ơn mẹ. Con hứa, sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần Lam được hạnh phúc."
Hạ mỉm cười rạng rỡ, khi nhận được sự ủng hộ từ bố mẹ Lam.
"Con không cần phải làm gì cả. Chỉ cần có con ở bên cạnh, là nó đã hạnh phúc lắm rồi. Con gái mẹ, mẹ biết mà. Miệng thì nói vậy, nhưng trong tâm lại nghĩ khác. Thôi, con mau về đi. Chiều lại vào đây với nó."
"Dạ, con biết rồi."
Hạ ngoan ngoãn đứng lên, nghe theo lời mẹ Lam mà trở về nhà. Cô đặt niềm tin vào sự giao phó của bà, và cũng tin vào chính bản thân mình. Với tình cảm mà bấy lâu nay cô dành cho Lam, cô hy vọng, sẽ khiến Lam xóa bỏ được mặc cảm, mà cùng cô bước tiếp trên con đường hạnh phúc sau này.
++***++
"Chị phải thấy làm vinh dự, khi được một vedette của làng thời trang chăm sóc tận tình thế này chứ. Mau ăn đi, không là sẽ không có cơ hội cho lần sau đâu."
Jenny cố bày trò, để giúp Lam lấy lại nụ cười.
"Em để đó, chị tự ăn được mà."
Lam né đầu, tránh thìa cháo của Jenny đang đưa sát vào miệng mình. Biết là mọi người, vì quan tâm, lo lắng cho mình nên mới vậy, nhưng cô lại cảm thấy chán ghét cái cảm giác này. Nó khiến cô thấy mình giống như một kẻ tàn phế thực sự.
"Em biết là chị tự làm được, nhưng đây là tấm lòng của em với chị gái mình. Chị không muốn nhận sao? Nào," à "to ra, nếu không là em ăn hết, để chị nhịn đói luôn đấy."
Lam lắc đầu, chịu thua độ lỳ lợm của Jenny. Cô miễn cưỡng, để Jenny tự tay đút thìa cháo vào miệng cho mình.
"Vậy mới ngoan chứ. Lát nữa về, bố mẹ có hỏi, em có cơ hội mà báo cáo thành tích rồi."
Đặt bát cháo xuống bàn, Jenny đưa cốc nước cho Lam.
"Không phải là em đến đây trông chị sao?"
"Chị ngạc nhiên gì chứ? Em chỉ có trách nhiệm đến đưa cháo cho chị ăn thôi. Còn việc chăm sóc chị, em không dám giành với người ta đâu."
"Em ở lại đi. Chị không muốn Hạ tới đây."
Lam hạ thấp giọng xuống, năn nỉ.
"Sao chị phải làm vậy? Chị nghĩ rằng mình đang làm phiền chị ấy phải không?"
Lam gật đầu xác nhận. Cô không thể nói cho Jenny biết hết được những vướng mắc trong lòng mình. Bản thân cô còn chưa thể chấp nhận với sự thật của mình, thì làm sao có thể vững tâm mà tiếp tục đối diện với Hạ được.
"Ấu trĩ. Chị chỉ biết nghĩ cho mình mà không chịu nghĩ đến cảm nhận của người khác. Chị thử đứng trên cương vị của chị Hạ xem. Nếu như người nằm đây là chị ấy, thì chị có muốn ở bên cạnh mà chăm lo cho người ta không? Chị, tốt nhất là cứ đường đường chính chính mà hưởng thụ đi, đừng có suy nghĩ quá nhiều."
Lam giữ im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận với Jenny nữa. Cô cúi xuống nhìn bàn tay vừa được nối lại, rồi nghĩ về tương lai sau này của chính mình.
"Lam này, có phải chị vì chuyện gặp nạn tối qua, nên mới có cảm giác này, đúng không?"
Jenny nhìn sâu vào mắt Lam để tìm câu trả lời.
"Mấy tên đó cũng chưa làm gì Lam, và nếu có đi chăng nữa, thì em nghĩ, chị Hạ cũng sẽ không để ý đến điều đó đâu. Chị đừng vì chuyện này mà mặc cảm với Hạ. Chị biết không, cả đêm qua, chị ấy cứ như người mất hồn, ngồi bần thần ngoài cửa phòng cấp cứu mà chờ chị. Người ta lo cho chị như vậy, mà giờ chị lại đối xử lạnh nhạt thế này, không sợ sẽ khiến chị ấy bị tổn thương sao?"
"Không phải vì chuyện đó. Chỉ là bỗng nhiên, chị cảm thấy không thoải mái, khi đối mặt hay nói chuyện với Hạ."
"Chị phức tạp quá. Vậy em hỏi một câu đơn giản hơn, Lam còn yêu Hạ nữa không?"
Lam cười nhạt. Nếu nói cô không còn yêu Hạ là sai, nhưng hiện tại, cô cần có thời gian, để có thể chịu đựng chính mình, trước khi, cô bắt Hạ phải chấp nhận. Cô sợ, nếu như bàn tay mình không còn khả năng hoạt động linh hoạt như trước, thì một ngày nào đó, cô sẽ trở thành gánh nặng, cho những người yêu thương bên cạnh cô.
"Nếu như không còn yêu, vậy là em có cơ hội để quay trở lại rồi."
"Em lại nói linh tinh gì vậy? Có muốn bị đuổi ra khỏi đây không?"
"Em chịu buông tay, vì nghĩ tình cảm của chị và Hạ là không thể chia rẽ được. Nhưng chị xem, đến ngay cả bây giờ, chị còn không xác định được rõ, mình có còn yêu Hạ nữa hay không mà. Vậy nên, em cứ hy vọng, biết đâu sau này, chị lại có thể đón nhận tình cảm của em thì sao?"
Biết là Jenny đang cố tìm cách để chọc giận mình, nên Lam đành nhịn, không tiếp tục tranh luận với cô ấy nữa. Cô giả vờ mệt, kéo chăn lên ngang cổ, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.
"Lại muốn trốn tránh rồi. Chẳng lẽ, vì tai nạn nhỏ đó, mà chị đã trở thành một người hoàn toàn khác rồi sao? Người con gái mạnh mẽ, quyết đoán mà em biết trước kia đâu rồi? Có gì thì phải nói thẳng ra chứ. Cứ giữ mãi trong lòng, không phải là càng khó chịu hơn sao?"
Jenny đâm ra bực bội, khi chỉ có mình cô độc thoại. Lam vẫn nằm im, cố tình tỏ ra không nghe thấy những gì cô đang nói. Bất lực trước thái độ lỳ lợm của Lam, cô bỏ ra ngoài, để cảm thấy bớt ngột ngạt hơn, và cũng là để cơn giận trong lòng mình nguôi ngoai đi phần nào.
Vừa khép của phòng bệnh lại, Jenny định kêu lên thì người ngồi phía trước vội đưa tay lên miệng, ra hiệu cho cô hãy giữ im lặng.
Jenny gật đầu đồng ý, cô bước về phía Hạ, giọng nhỏ nhẹ.
"Chị đã nghe thấy hết rồi phải không?"
"Ừ. Nhưng chị không trách Lam. Em cũng đừng ép cô ấy quá. Có thể là do tâm lý vẫn chưa được ổn định, nên cô ấy mới biểu hiện như thế."
"Chị chấp nhận để chị ấy như thế sao? Hình như Lam còn điều gì đó khó nói, mà không chịu chia sẻ với bất cứ ai."
"Chị hiểu tính Lam. Cô ấy có lý do để làm vậy. Đến khi nào cảm thấy thích hợp, chẳng cần hỏi, thì cô ấy cũng sẽ tự khai."
"Chị không thắc mắc sao?"
"Không. Chị học được cách tôn trọng quyền riêng tư từ Lam. Chị sẽ để cô ấy tự mình giải quyết. Nếu cô ấy cần, chị sẽ vẫn luôn ở cạnh, như vậy là đủ rồi."
"Được. Vậy em cũng không xen vào chuyện của hai người nữa. À, những lời khi nãy em nói, chỉ là để kích thích Lam giải thích rõ lý do thôi, không có ý gì khác đâu. Đừng hiểu lầm nhé. Em vẫn luôn ủng hộ chị."
"Chị biết mà. Cảm ơn em."
Hạ cảm động, siết chặt lấy tay của Jenny.
"Cảm ơn gì chứ. Em cũng là vì Lam nữa mà." Jenny vỗ vỗ vào tay Hạ động viên. "Bình với Lâm kìa. Từ chiều vào đây, em cũng chưa kịp sang hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh ấy."
Nhìn thấy Bình và Lâm đang tiến lại gần, Jenny vội vàng đứng dậy, giơ tay lên chào hỏi.
"Anh khỏe rồi chứ?"
"Anh không sao. Lam thế nào rồi?"
"Cũng không vấn đề gì. Chúng ta vào trong phòng rồi nói chuyện."
Jenny nhanh chân đi trước. Cô mở sẵn cửa, để Lâm đẩy chiếc xe lăn vào.
Nghe tiếng động vang lên, Lam kéo chăn ra khỏi đầu mình. Cô nhìn Bình ngồi trên chiếc xe lăn, mà không thể tránh khỏi cảm giác đau lòng.
"Có vẻ như cậu không sao rồi. Chỉ sợ, nếu cậu có mệnh hệ nào, tôi khó lòng mà ăn nói với hai bác."
"Ừ, tôi rất khỏe." Bình vụng về đưa tay lên gạt nước mắt. "Xin lỗi Lam, nếu không phải vì tôi, thì Lam đã không ra nông nỗi này."
"Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Chúng ta không sao là tốt rồi. Cậu xem, mấy khi tôi được mọi người phục vụ chu đáo, và nhiệt tình thế này đâu."
Lam cố tạo ra bầu không khí vui vẻ, để mọi người có thể yên tâm hơn về mình. Cô không muốn, mình là tâm điểm, để nhận sự thương hại của những người xung quanh.
Đợi Lâm đưa Jenny xuống nhà bắt taxi cho cô ấy về, còn Hạ thì chạy đi gặp bác sĩ để lấy thêm thuốc uống bữa tối cho mình, Lam mới lên tiếng đề nghị Bình.
"Chuyện tối qua, nếu công an có hỏi, cậu cứ nói là không biết gì, được không?"
"Tại sao phải làm vậy? Cả tôi và Lam đều biết chính xác, là ai đứng sau vụ này rồi mà."
"Chúng ta đều không biết cái gì gọi là chính xác cả. Nếu bỏ qua được, thì hãy bỏ qua. Bé Duy đã phải chịu cảnh mất mẹ ngay từ khi mới sinh ra, tôi và câu không thể nhẫn tâm, mà để nó chứng kiến cảnh bố mình tù tội được. Hơn nữa, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nếu không phải vì tôi, thì anh ta cũng không cần phải hành động như vậy."
"Không được. Việc ai làm, thì người đó phải chịu. Chuyện này, tôi nhất định sẽ không nghe theo Lam."
"Cậu đừng cố chấp. Nếu không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho bố cậu chứ. Hãy bỏ qua cho anh ta lần này đi."
"Bố tôi đã biết rồi. Ông cũng không thể chấp nhận được cách hành xử vô nhân tính của anh ta. Thế nên, Lam đừng khuyên tôi thêm nữa. Lam nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây."
Bình tự tay đẩy xe ra khỏi phòng bệnh của Lam. Anh hiểu mục đích của Lam, nhưng anh không thể tha thứ cho những việc mà Nhật Minh đã gây ra cho anh và cô. Còn Duy, thằng bé cũng không nhất thiết phải cần có một người cha xấu xa như vậy.
Gương mặt Hạ trắng bệch. Bàn tay lạnh toát của cô nắm chặt lấy bờ vai đang run lên bần bật của Jenny.
"Em không biết." Jenny òa khóc nức nở. "Em cũng vừa mới tới, bác sĩ nói chị ấy đang trong phòng cấp cứu. Cũng không biết tình trạng của chị ấy thế nào nữa. Em sợ lắm."
"Bình tĩnh nào." Khuyên Jenny bình tĩnh, nhưng tim Hạ lại đập loạn lên. Nghe điện thoại của Jenny xong, cô cứ thế mà lao vội ra khỏi nhà, vẫy một chiếc taxi rồi đi tới đây. "Em đã nói cho bố mẹ biết chuyện chưa?"
"Em chưa dám nói. Em sợ bố mẹ sẽ không chịu nổi."
Cũng may mà bố mẹ Lam đã vào phòng nghỉ sớm, chỉ còn lại một mình Jenny ngồi ngoài phòng khách xem tivi để đợi Lam về. Nếu như người nghe cuộc điện thoại đó là bố mẹ Lam, cô không chắc, họ có đủ bình tĩnh mà tiếp nhận hung tin về con gái mình hay không? Cô đành phải nói dối ông bà, là Lam có việc, nên ngủ lại bên chung cư, và kêu cô qua đó ngủ cùng, sáng mai cả hai sẽ về cho hai người yên lòng.
"Em làm đúng lắm. Vậy ai thông báo chuyện của Lam cho em biết?"
"Là họ. Họ gọi điện về nhà. Lúc đó em đang ngồi chờ Lam về, nên mới nhấc máy để nghe."
Jenny đưa tay, chỉ về phía hai người công an đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Lúc này Hạ mới quay sang để ý tới họ, cô khẽ gật đầu chào.
"Chào chị. Chúng tôi ở bên đội cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội của thành phố. Sau khi nghe báo cáo của các đồng chí bên tổ tuần tra của lực lượng cảnh sát cơ động, chúng tôi có mặt tại đây, để lấy thêm thông tin, giúp cho việc điều tra và truy bắt đối tượng phạm tội. Chị vui lòng cung cấp cho chúng tôi thông tin cá nhân của hai người nằm trong kia được chứ?"
Giọng nói ấm áp của người công an kia cũng khiến cho Hạ và Jenny cảm thấy vững tâm phần nào. Hạ vừa định cất tiếng trả lời, thì ở phía ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Cô vội quay lại nhìn, là bố mẹ Bình, vợ chồng Sơn, và cả Lâm theo cùng nữa.
"Hai đứa nó sao rồi?"
Sơn nôn nóng lên tiếng trước.
Jenny lắc đầu không trả lời, nước mắt cô lại lã chã rơi xuống.
"Em đừng khóc nữa được không? Cho anh biết tình hình của Lam và Bình đi."
Vì lo lắng cho Lam mà Sơn đâm ra cáu gắt với Jenny. Thấy Jenny và Hạ đều chẳng nói được lời nào, nên anh thực sự rất sợ sẽ có điều gì không hay xảy ra với đứa em gái tội nghiệp của mình. Đôi mắt anh cũng dần hoe đỏ.
"Anh bớt làm loạn một chút đi. Mọi người ở đây ai cũng đều sốt ruột và lo lắng cho hai đứa nó, chứ đâu phải một mình anh. Có gì cũng phải đợi bác sĩ ra thì mới biết được chứ. Anh mau qua bên kia nói chuyện với mấy anh công an xem sự việc thế nào? Đừng ở đây làm ầm lên nữa."
Chị Hương vội đẩy chồng sang một bên, ngăn anh không lớn tiếng ở nơi này.
"Chị Hạ, sao lại có cả công an ở đây?"
Lâm ghé vào tai Hạ thì thầm. Anh cũng chỉ nghe Sơn nói qua là Lam và Bình gặp tai nạn, phải vào viện, chứ cũng chưa rõ sự tình như thế nào.
"Hai người họ bị bọn côn đồ chặn đường, hành hung."
Hạ cũng chẳng còn tâm trí đâu mà dài dòng với Lâm, cô chỉ nói qua loa cho anh biết, những gì mình vừa được công an thông báo. Mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào bảng đèn đang sáng rực của phòng cấp cứu để ngóng chờ.
"Con mời cô chú ra ghế ngồi." Chị Hương đưa mắt nhìn Lâm, ra hiệu cho cậu dìu bố mẹ Bình ngồi xuống ghế chờ. "Cô chú đừng quá lo lắng, hai đứa nó không sao đâu."
"Em ra ghế ngồi nghỉ đi. Anh qua nói chuyện với mấy chú công an một lát."
Bố Bình nhẹ nhàng vỗ vào vai vợ động viên. Ông cố giữ nét điềm đạm trên khuôn mặt mình, mọi nỗi lo sợ, bất an đều phải nén sâu trong lòng, mới có thể khiến bà an tâm mà dựa vào ông.
Hạ vẫn tiếp tục đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Móng tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào. Có chăng là một nỗi đau khác, đang thắt lại ở một nơi trong lồng ngực.
"Hạ này, ra ghế ngồi đi em. Chân không tất, không dép thế kia, đứng lâu trên nền gạch sẽ bị nhiễm lạnh đấy."
Nhìn đôi chân trần của Hạ, chị Hương cảm thấy đau lòng.
"Em không sao đâu. Cô ấy còn quan trọng hơn."
Hạ cúi xuống nhìn bàn chân đang tím ngắt đi vì lạnh của mình, rồi lại vội ngước lên, dõi mắt về phía trước.
"Bác sĩ ra rồi kìa?"
Lâm reo lên khi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, cùng với đó là sự xuất hiện của vị bác sĩ mặc chiếc áo blouse màu xanh.
"Bác sĩ, tình hình hai bệnh nhân đang cấp cứu ở trong đó thế nào rồi ạ?"
Cả mấy người cùng xông đến, mong mỏi sẽ có một tin vui được đưa tới.
"Chúng tôi đang tiến hành khâu lại vết thương cho bệnh nhân nam, anh ta đã bị mất máu quá nhiều, cần phải được cung cấp kịp thời, nếu không bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên nhóm máu của anh ta lại thuộc dạng hiếm, nên nguồn máu dự phòng của bệnh viện không còn. Cho hỏi, trong số các vị có ai có cùng nhóm máu B - tương thích, có thể cùng tôi đi làm xét nghiệm được không?"
Nỗi thất vọng bao trùm, khiến không gian trở nên đông cứng lại, bởi không một ai có cùng nhóm máu với Bình. Mẹ anh không còn gắng gượng thêm được nữa, bà ngã khuỵu xuống, toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Bác sĩ, có thể lấy máu của tôi truyền cho cậu ấy."
Tất cả mọi người đều quay về phía phát ra giọng nói ấy. Vy chỉ kịp mỉm cười chào hỏi những người đang có mặt, rồi vội vàng theo chân người bác sĩ để đi kiểm tra.
Vì Vy và Bình thường xuyên đi hiến máu tình nguyện với Lam, nên cô mới biết được mình và anh có cùng nhóm máu. Vậy nên, chỉ vừa kịp nghe thông báo của bác sĩ khi mới đặt chân tới đây, cô liền không nghĩ ngợi gì mà nhận lời. Cô chỉ mong, sau khi bình phục, Bình sẽ vì hành động này mà tha thứ cho lỗi lầm mà cô đã gây ra cho anh và Lam trước đó.
"Thế còn Lam thì sao? Sao không thấy ai ra nói gì vậy? Có phải là chị ấy?"
"Em nói linh tinh gì vậy? Lam sẽ không sao đâu? Mà không, Lam phải nhất định không được làm sao? Còn rất nhiều chuyện, Lam đã hứa với chị nhưng vẫn chưa kịp làm nữa mà."
Hạ không ngăn kịp những giọt nước đang trào ra từ khóe mắt. Nỗi sợ hãi đang dần chiếm trọn tâm trí cô, khiến cô không thể đứng vững được nữa. Cô dựa lưng vào tường, để cho trái tim mình, tìm thấy từ bên ngoài một điểm tựa.
"Có kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này. Công an nói là mấy thằng lưu manh kia chỉ đánh người, còn không hề lấy thứ gì cả. Xe máy, điện thoại, ví tiền vẫn còn nguyên. Khi thấy cảnh sát cơ động đến, chúng mới chịu bỏ chạy. Nhưng thương tích mà bọn nó để lại trên người Lam và Bình có vẻ rất nghiêm trọng. Không cần phiền tới công an, tự anh cũng có thể tìm ra được bọn chúng. Anh sẽ bắt mấy thằng đó phải trả giá gấp trăm, gấp nghìn lần, những gì mà chúng đã gây ra."
Sau khi nói chuyện với hai người công an, Sơn đã không còn giữ được bình tĩnh. Đợi tới khi họ đi khỏi, anh liền gọi cho mấy người anh em trước kia của mình, nhờ họ tìm ra kẻ đã khiến Lam và Bình ra nông nỗi này.
"Anh lại thế rồi. Anh có còn nhớ là mình vẫn còn hai đứa con nhỏ đang ở nhà không hả? Tới khi Lam tỉnh dậy, anh nghĩ cô ấy có thể thoải mái khi biết anh làm như thế vì mình sao? Chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà suy nghĩ cho thấu đáo chứ."
Biết là chồng đang trong cơn tức giận, nên chị Hương phải xuống nước khuyên nhủ. Với bản tính nóng nảy của anh, chỉ sợ sau này sẽ gây ra họa lớn.
"Em bảo anh phải bình tĩnh thế nào, khi mấy thằng mất dạy đó đã chặt đứt bàn tay của em gái mình? Em cũng biết, thiết kế thời trang là niềm đam mê cả đời của nó, giờ tay đã bị như thế, liệu nó có thể vui vẻ mà sống tiếp được không?"
"Anh.. anh vừa nói, tay Lam.. tay của cô ấy?"
Hạ lắp bắp không thành lời. Vẻ mặt đau khổ của Sơn đã thay cho lời xác nhận, với những gì mà cô vừa nghe thấy. Trái tim cô như bị cây gai nhọn, đang đâm liên tiếp nhiều nhát vào đó. Đau đớn đến tận xương tủy. Nỗi đau này, ngoài Lam ra, thì chỉ có duy nhất một mình cô là có thể thấu hiểu được hết. Cô đau thay Lam, hay đúng hơn, là cô đang đau nỗi đau của cô ấy. Bàn tay của Lam tài hoa là thế, vậy mà..
Sự thông cảm, xót thương với Lam trong lúc này dường như không thể diễn tả được bằng lời. Dù là người mạnh mẽ nhất cũng không thể cầm được nước mắt khi biết được tình trạng của cô. Mắt ai cũng nhòa lệ.
Không khí im lặng bao trùm, khiến không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo tới ghê sợ. Giờ thì Hạ đã hiểu vì sao, sau bao nhiêu năm như vậy, cảm giác sợ hãi đó vẫn còn y nguyên trong tâm trí Lam, mỗi khi cô ấy phải vào bệnh viện.
Mọi người lại chạy ào đến, khi cánh cửa của khu vực cấp cứu tiếp tục mở ra một lần nữa. Hai người y tá cùng đẩy chiếc băng ca cấp cứu đi ra. Những tưởng đó là Lam, nên Hạ vội đẩy Lâm ra để có thể tiếp xúc được gần hơn với người nằm trên đó. Nhưng rồi, cô phải nhanh chóng lùi lại, nhường bước cho bố mẹ của Bình, trong tâm không khỏi tràn lên một niềm thất vọng. Lam của cô vẫn còn ở trong kia. Không biết đến khi nào mới được ra?
"Cậu đưa Bình và cô chú về phòng bệnh nghỉ ngơi, rồi đi xem Vy thế nào? Để anh chị và hai cô này ở đây chờ Lam là được rồi."
Sơn giao nhiệm vụ cho Lâm. Tình trạng của Bình đã không còn lo ngại, nỗi lo lắng trong lòng anh cũng được vơi đi phần nào. Đợi cho mấy người kia đi khuất, Sơn cởi chiếc áo khoác trên người mình ra đưa cho vợ.
"Em khoác cho con bé kia hộ anh. Nhìn nó cứ run rẩy giữa đêm lạnh thế này, không khéo lại tiếp tục vào phòng cấp cứu mà nằm."
Chị Hương cầm lấy chiếc áo từ tay chồng, rồi khoác lên vai Hạ. Đôi vai cô ấy run rẩy vì lạnh, và cũng vì lo cho người còn ở trong kia nữa, khiến chị không khỏi thương cảm. Hóa ra, những người như Lam và Hạ lại có thể dành cho nhau được thứ tình cảm mãnh liệt đến như vậy. Chị cứ nghĩ, thứ tình yêu giữa những người thuộc thế giới thứ ba này, vốn dĩ không lung linh, tươi đẹp như người đời vẫn tưởng. Có chăng là do những người trong cuộc đã tô vẽ cho nó quá nhiều màu sắc, khoác lên cho nó quá nhiều tấm áo ấm áp, để che giấu với xã hội. Cho đến tận bây giờ, khi đối diện với sự thật, chị phải ngỡ ngàng vì nó khác quá xa so với trí tưởng tượng của mình trước kia. Tình yêu của Lam và Hạ, nó nhẹ nhàng đơn thuần như một cốc nước lọc, trong lành, thanh khiết, không pha tạp. Chỉ cần họ ở bên cạnh nhau là có thể cảm nhận được sự bình yên và an toàn. Hai cô gái này cứ an yên mà yêu nhau bằng thứ tình cảm keo sơn và bền chặt như thế. Nếu như, trong tình yêu khác giới, người đàn ông có thể đứng lên chở che, bảo vệ cho người con gái mà mình yêu thương suốt cả cuộc đời, thì bằng với sự quan tâm, yêu thương và lo lắng của mình, tình yêu của Hạ dành cho Lam cũng chẳng hề thua kém một ai. Dù cho, Hạ và Lam chỉ là những cô gái yếu đuối.
"Anh còn chuyện này muốn nói với các em, để các em chuẩn bị sẵn tinh thần. Khi nào Lam tỉnh lại, hãy an ủi và động viên nó thêm." Giọng Sơn trầm lại. "Mấy thằng lưu manh đã giở trò định hãm hiếp Lam. Chúng xé còn nát quần áo trên người con bé, suýt chút nữa thì.. Thật may là công an đến kịp thời. Nhưng anh vẫn lo rằng rằng, Lam sẽ vì chuyện này mà tiếp tục bị ám ảnh suốt phần đời còn lại. Nên các em hãy cố gắng giúp nó, làm sao có thể quên đi được ký ức buồn này."
Không có lời đáp nào sau những thông tin mà Sơn vừa tiết lộ. Thay vào đó là những dòng nước mắt, nỗi đau đớn xót xa của ba người phụ nữ. Riêng với Hạ, cô cảm thấy cơ thể mình như bị tê liệt, suy sụp hoàn toàn. Cô sẽ phải làm gì, khi Lam sắp phải tự mình vật lộn với nỗi đau đớn sâu đậm về cả tinh thần lẫn thể xác như thế? Cô không dám chắc là mình hoặc một ai đó có thể làm được gì nhiều, để xoa dịu nỗi đau đang đeo bám lấy Lam.
Jenny ôm chặt lấy Hạ. Cô cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, khi biết Lam vừa phải trải qua những điều kinh khủng nhất trong cuộc đời của cô ấy. Lồng ngực cô cứ co thắt liên hồi, có lúc, cô thấy toàn thân mình rơi vào trạng thái tê dại, đờ đẫn, không còn cảm giác gì nữa. Tình cảm của cô với Lam lúc này, không chỉ đơn giản là tình yêu, mà còn có thêm cả tình thân nữa. Thế nên, khi càng gắng bó, gần gũi, càng thân thiết với nhau, thì nỗi đau càng nhiều hơn.
++***++
Hạ dần thiếp đi trên vai Jenny. Dường như, cô đã khóc cạn cả nước mắt trong suốt một đêm dài. Đến ngay cả trong giấc ngủ chập chờn, cô vẫn còn nấc lên từng hồi đau đớn.
Tiếng nói khe khẽ vang lên bên cạnh, khiến Hạ giật mình choàng tỉnh. Trước mắt cô, là vị bác sĩ già, đang trao đổi điều gì đó với vợ chồng Sơn. Nỗi bất an trong lòng tràn đến, cô đứng bật dậy, níu tay người bác sĩ đó mà khẩn khoản.
"Bác sĩ. Bạn cháu ở trong kia, cô ấy sao rồi?"
"Cô ấy không sao. Chúng tôi vừa tiến hành thành công ca phẫu thuật, nối gân bàn tay và tái tạo dây chằng chéo ở đầu gối cho cô ấy. Lát nữa, cô ấy sẽ được đưa về phòng bệnh để chăm sóc. Mọi người cứ yên tâm."
Người bác sĩ đưa ánh mắt hiền từ, nhìn Hạ đầy thông cảm. Ông vỗ nhẹ vào vai cô để an ủi, trước khi bước về phòng làm việc của mình. Gần năm tiếng đồng hồ đứng trong phòng cấp cứu, cơ thể ông cũng mỏi rã rời, đôi mắt căng lên vì phải tập trung trong suốt một khoảng thời gian dài. Ca phẫu thuật thành công, có thể giúp cho cô gái trẻ kia không phải trở thành người tàn phế, ông cảm thấy thật vui mừng, và có thêm niềm tin vào sự nghiệp mà mình đã chọn.
++***++
"Anh đưa chị và Phương về giúp em, rồi phiền anh đón bố mẹ Lam vào đây. Em muốn khi Lam tỉnh dậy, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy sẽ là bố mẹ. Có như vậy, cô ấy mới cảm thấy bớt sợ hãi đi phần nào."
Miệng nói, nhưng mắt Hạ vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của Lam. Bàn tay cô nắm chặt lấy bàn tay còn lành lặn của cô ấy.
"Em không muốn về. Anh chị cứ về đi, em sẽ ở đây, cho tới lúc Lam tỉnh lại."
Jenny cũng chẳng nỡ rời đi.
"Hạ nói đúng đấy. Em cũng thức trắng cả đêm rồi, mau về nhà nghỉ một lúc, còn lấy sức chiều vào đây trông Lam thay cô ấy. Mọi người đều phải thay phiên mà chăm sóc Lam. Bình thì đã có Lâm rồi. Anh vừa qua bên đó, nó cũng đã tỉnh, muốn qua đây xem Lam thế nào, nhưng bác sĩ vẫn chưa cho rời khỏi giường."
"Nhưng.."
"Nghe chị, cứ về nghỉ ngơi đi. Lam còn phải nằm viện lâu đấy." Chị Hương nhẹ nhàng khuyên nhủ. Chị đặt cặp lồng cháo lên bàn, rồi để đôi dép mình mới mua xuống dưới chân Hạ. "Em qua ăn chút cháo đi. Đi tạm đôi dép này vào."
"Em cảm ơn chị. Em vẫn chưa đói, lát nữa em sẽ ăn sau. Mọi người cứ về trước đi."
Hạ xỏ chân vào đôi dép mới. Nhìn Lam vẫn mê man bất tỉnh, cô đâu còn tâm trí mà nuốt nổi bất cứ thứ gì.
"Chưa đói cũng phải ăn. Em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ tới Lam. Không thể tự hành hạ mình thế được."
Hạ miễn cưỡng nghe lời. Cô cầm lấy chiếc cặp lồng cháo mà chị Hương đã mở nắp sẵn, rồi xúc một thìa đưa lên miệng. Miếng cháo trở nên đắng nghét, nghẹn ứ nơi cuống họng. Nước mắt lại lã chã rơi khi khuôn mặt đầy vết trầy xước của Lam đập vào mắt cô. Cháo và nước mắt hòa lẫn vào với nhau, khiến Hạ càng khó nuốt hơn. Cố gắng xúc đến thìa thứ ba bỏ vào miệng, cô không thể nuốt tiếp được nữa, đành phải buông cặp lồng cháo xuống.
"Cứ để ở đây, lát nữa đói em lấy ăn tạm nhé." Chị Hương đỡ lấy, đậy nắp lại rồi đặt lên bàn giúp Hạ. "Bọn chị về trước, nếu có vấn đề gì, thì em bấm chuông, gọi bác sĩ nhé."
"Vâng ạ."
Vợ chồng Sơn và Jenny đi khỏi, căn phòng bệnh lại rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Lam vẫn nằm im lìm kể từ lúc được chuyển ra từ phòng cấp cứu. Hạ cầm lấy bàn tay còn nguyên vẹn của Lam đặt lên môi mình. Chẳng mấy chốc, nước mắt của cô đã đủ để rửa sạch bàn tay đó.
"Lam à, mau tỉnh lại đi. Đừng ngủ mãi như thế. Chẳng phải, Lam hứa với mình, sáng nay sẽ đưa mình đi thử váy cưới ư? Sao đến giờ vẫn còn không chịu dậy? Có biết là mình đã chờ Lam cả đêm qua rồi không? Lam mà không dậy, mình sẽ giận đấy." Hạ lẩm nhẩm, độc thoại một mình. "Có nghe mình nói gì không hả? Trời sáng rồi, mình muốn là người đầu tiên được mặc chiếc váy cưới đó. Mau dậy đi, đồ lười biếng. Đừng tiếp tục ngủ nữa."
Tiếng chốt cửa khẽ vang lên. Vị bác sĩ phẫu thuật cho Lam đêm qua bước vào, khiến Hạ vội vàng lau đi những giọt nước còn vương trên má mình.
"Cô gái này vẫn chưa tỉnh sao?"
Ông hỏi Hạ, nhưng đã đưa tay lên kiểm tra độ giãn của đồng tử để tự tìm câu trả lời. Ông kiểm tra lại bàn tay đã được nối gân của Lam, rồi lại nhìn xuống đầu gối đang được băng bó, nẹp bất động của cô.
"Bác sĩ, sao bạn cháu cứ nằm im mãi vậy? Liệu có khi nào?"
"Tình trạng của bệnh nhân không có gì đáng ngại. Diễn tiến sau mổ khá tốt, bàn tay bệnh nhân có biểu hiện hồng hào và ấm. Điều này cho thấy phần bị đứt rời đã tiếp nhận tốt lượng máu nuôi. Còn về phần đầu gối của cô ấy, thì phải mang nẹp bất động ngay cả khi nằm ngủ. Khoảng ba, bốn tuần sau, mới có thể tháo nẹp, và tập cử động nhẹ nhàng được. Có thể là do cô ấy bị shock tâm lý tạm thời, nên khả năng hồi tỉnh sẽ chậm hơn một chút."
"Vậy tay và chân cô ấy, sau này có để lại di chứng gì không thưa bác sĩ?"
"Sau khi phẫu thuật nối liền, bệnh nhân dễ gặp tình trạng co mạch máu dẫn đến hoại tử. Ăn uống không cần kiêng cữ, chỉ cần đảm bảo dinh dưỡng là được. Cần phải chú ý không để chỗ nối va chạm mạnh, ảnh hưởng đến vết thương của người bệnh. Khi vết thương lành, cần tập vật lý trị liệu để phần chi nối liền được vận động tốt. Thường thì bệnh nhân cần ba đến sáu tháng sau phẫu thuật để phục hồi phần tay bị đứt. Nếu bệnh nhân tuân thủ chế độ điều trị tập luyện tốt, thì chức năng tay có thể phục hồi. Tuy nhiên, sẽ rất khó để được linh hoạt giống như trước. Còn về đầu gối của cô ấy, sau mổ nội soi tái tạo dây chằng chéo trước, người bệnh cũng cần phải trải qua giai đoạn quan trọng là tập luyện. Và quy trình luyện tập cũng có thể kéo dài từ hai đến ba tháng."
Hạ chăm chú lắng nghe lời dặn dò của bác sĩ. Nhưng điều đọng lại trong tâm trí cô lúc này, lại chính là bàn tay Lam có thể không còn hoạt động linh hoạt được như trước. Nếu như để Lam biết được chuyện này, cô ấy sẽ thực sự rất đau khổ. Bởi với Lam, bàn tay đó chính là mạng sống, đó chính là bàn tay tạo nên ước mơ, niềm đam mê mà cô ấy hằng theo đuổi. Nếu như, Lam không thể vẽ lên những bức tranh, không thể thiết kế ra những bộ quần áo, cô ấy có lẽ sẽ không thể lạc quan mà sống tiếp được nữa.
Bác sĩ rời khỏi phòng lúc nào, Hạ cũng chẳng để ý. Người cô cứ lặng dần đi mà nghĩ cho Lam. Hy vọng, Lam của cô sẽ có thể kiên cường, mạnh mẽ mà đối mặt với thực tại, sẽ tiếp tục cùng cô vui vẻ mà sống tiếp những ngày hạnh phúc sau này.
"Lam tỉnh rồi à? Để mình đi gọi bác sĩ nhé."
Hạ reo lên vui sướng, khi nhìn thấy đôi mắt Lam đang dần mở ra. Cô vội đưa tay lên chuông báo để bấm, thì bàn tay kia của Lam giữ chặt lại. Lam lắc đầu ra hiệu cô đừng gọi bác sĩ.
"Lam có đau ở đâu không?"
Anh mắt Hạ ánh lên những tia vui mừng. Nhưng đáp lại câu hỏi của cô, lại là cái lắc đầu nữa của Lam.
"Lam sao vậy? Sao không chịu nói gì với mình? Hay là?"
Hạ bật khác vì lo lắng.
"Không sao. Mình muốn ngủ thêm một lát."
Nói rồi, Lam nhắm nghiền mắt lại, cứ để cho những dòng nước kia tự động tràn qua khóe mi. Tất cả những lời mà bác sĩ vừa nói với Hạ, cô đã đều nghe thấy hết, không sót một từ.
++***++
Hạ gục đầu vào giường bệnh của Lam. Rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cả một đêm thức trắng, và sống trong tâm trạng đầy bất an và lo lắng, khiến cơ thể cô như không còn chút sức lực.
"Chúng ta chia tay đi. Nếu đã không thể chăm sóc cho Hạ, thì mình cũng không muốn sau này, sẽ trở thành gánh nặng của Hạ."
Hạ chuếnh choáng như người say, khi nghe được lời đề nghị từ Lam. Đôi mắt cô rưng rưng, bàn tay bám chặt lấy tay Lam, níu kéo.
"Mình không cần Lam chăm sóc, cũng chẳng bao giờ coi Lam là gánh nặng của mình. Chỉ cần Lam mãi ở cạnh mình, là mình cảm thấy hạnh phúc lắm rồi."
"Nhưng mình không muốn sự thương hại của bất cứ ai, nhất là Hạ. Nếu ở bên Hạ, mình sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào. Lần cuối cùng, mình xin Hạ, hãy để cho mình được buông tay."
Lam tàn nhẫn, gạt tay Hạ ra khỏi người mình.
"Đó là tình yêu, không phải là thương hại. Mình yêu Lam, dù Lam có thế nào đi nữa, mình vẫn sẽ yêu Lam. Chúng ta vốn dĩ là thuộc về nhau, không phải sao?" Hạ gào lên trong tuyệt vọng. Khi bóng Lam cứ xa dần, xa dần, rồi khuất khỏi tầm nhìn của cô. "Lam, đừng bỏ mình đi như thế. Mình không thể mất Lam."
Người Hạ bắt đầu rung lên. Cô khóc nấc. Một bàn tay nào đó, giữ chặt lấy bờ vai Hạ, giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng. Hạ ngẩng đầu lên, ngước nhìn người đang đứng trước mặt mình, với đôi mắt còn long lanh nước.
"Bố, mẹ. Hai người đến từ khi nào vậy?"
Hạ loạng choạng đứng dậy, chào hỏi bố mẹ Lam.
"Cũng được một lúc rồi. Nhưng thấy hai đứa con đang ngủ nên không muốn đánh thức. Con về nhà nghỉ ngơi đi, có bố mẹ ở đây rồi."
Mẹ Lam đưa tay, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên má Hạ. Trái tim người mẹ như vỡ thành trăm mảnh, khi nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình đang nằm bất động một chỗ, với những vòng băng bó trắng toát trên cơ thể. Gương mặt thì đầy những vết trầy xước. Rồi bà lại đau lòng, khi chứng kiến sự giật mình, thảng thốt trong cơn mơ của Hạ. Không rõ là con bé đã mơ thấy điều kinh khủng gì, mà lại khóc nấc lên ngay cả trong giấc ngủ như thế?
"Con không sao đâu. Con cũng vừa chợp mắt được một lát, giờ đã thấy khỏe hơn rồi. Bố mẹ yên tâm, tình trạng của Lam không có gì đáng ngại cả. Bác sĩ nói, chỉ cần nằm lại vài ngày để theo dõi là có thể về nhà được rồi."
"Thật không con? Lam sẽ không sao chứ?"
"Dạ, thật. Lam sẽ không sao đâu mẹ."
Hạ cắn chặt môi để kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Dù biết là có lỗi với bố mẹ Lam, khi che giấu sự thật với họ, nhưng cô không còn cách nào khác. Với họ, Lam như thế này, đã là quá sức chịu đựng rồi.
"Anh nói rồi mà. Em cứ làm quá lên, khóc lóc ầm ĩ cả nhà."
Bố Lam quay sang trách nhẹ vợ.
"Bố, mẹ, hay chúng ta ra ngoài nói chuyện. Để Lam nằm ngủ thêm lát nữa."
Hạ kéo chiếc chăn lên giúp Lam. Cô sợ Lam sẽ vì một tiếng động nhỏ mà thức giấc. Và hơn hết, cô không muốn hình ảnh của Lam lúc này, sẽ in sâu vào tâm trí của bậc sinh thành. Điều đó sẽ càng khiến họ phải đau lòng nhiều hơn.
"Hai người cứ đi đi. Em muốn ngồi cùng với con. Lỡ như nó có tỉnh lại, thì còn có người bên cạnh."
Dù được Hạ trấn an về sức khỏe hiện giờ của con gái, nhưng mẹ Lam vẫn không thể an tâm, mà rời khỏi cô. Bà ngồi xuống chiếc ghế mà Hạ vừa mới đứng lên, rồi nâng bàn tay lành lặn còn lại của Lam lên, mà nhìn ngắm. Sau một đêm, từ nước da trắng trẻo, hồng hào mà bàn tay Lam đã trở nên xanh xao, gầy guộc đi nhiều quá. Bà nhìn con, những giọt nước mắt lại không thể kiềm chế được, cứ thế mà trào ra, qua khóe mắt nhăn nheo.
"Mẹ, đừng khóc nữa mà."
Lam cất tiếng nói yếu ớt. Cô không muốn tiếp tục giả vờ như đang ngủ nữa, khi những giọt nước mắt ấm nóng của mẹ đang rơi xuống tay mình.
"Con tỉnh rồi à? Con thấy sao rồi? Có cảm thấy đau ở đâu, hay khó chịu chỗ nào không?"
Lam giơ bàn tay lên, giữ lấy đôi tay của mẹ đang áp vào má mình. Cô thấy mình thật bất hiếu, khi cứ hết lần này đến lần khác, khiến cho bố mẹ phải vì mình mà hao tâm tổn sức.
"Mẹ, con không sao. Con xin lỗi."
"Không sao là tốt rồi. Bố mẹ sẽ không giận và trách con đâu."
"Để mình lấy cháo, Lam ăn một chút để lấy lại sức nhé."
"Bố mẹ ở lại với con nhé."
Lam không trả lời Hạ. Cô ngoảnh mặt về phía bố mẹ mình, đề nghị.
Thái độ của Lam, khiến Hạ đau xé lòng. Là Lam đang cố tình đuổi cô về. Cô ấy đang không hề muốn sự có mặt của cô ở nơi này. Nhưng Hạ không giận. Vì cô biết, Lam đang phải đấu tranh với chính bản thân mình sau những điều khủng khiếp vừa xảy ra. Không muốn Lam phải khó xử khi nhìn thấy mình, Hạ lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang. Cô gục mặt vào lòng bàn tay, và lặng lẽ khóc.
"Con về nhà tắm giặt và thay quần áo đi, rồi chiều lại vào đây trông Lam cho mẹ. Bố mẹ giao Lam cho con, vì chỉ có con mới có thể chăm sóc nó tốt được."
Mẹ Lam ngồi xuống bên cạnh Hạ an ủi. Sau khi Hạ vừa khép cánh cửa lại, Lam đã nhờ bà ra khuyên nhủ cô. Bà cảm nhận được điều gì đó vô hình, đang cản trở tình cảm của hai người trẻ này. Nhưng bà tin tưởng con gái mình, chắc hẳn Lam có nguyên do nào đó, nên mới cố tình tỏ ra lạnh lùng, và thờ ơ với người mà cô yêu đến vậy.
"Con cảm ơn mẹ. Con hứa, sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần Lam được hạnh phúc."
Hạ mỉm cười rạng rỡ, khi nhận được sự ủng hộ từ bố mẹ Lam.
"Con không cần phải làm gì cả. Chỉ cần có con ở bên cạnh, là nó đã hạnh phúc lắm rồi. Con gái mẹ, mẹ biết mà. Miệng thì nói vậy, nhưng trong tâm lại nghĩ khác. Thôi, con mau về đi. Chiều lại vào đây với nó."
"Dạ, con biết rồi."
Hạ ngoan ngoãn đứng lên, nghe theo lời mẹ Lam mà trở về nhà. Cô đặt niềm tin vào sự giao phó của bà, và cũng tin vào chính bản thân mình. Với tình cảm mà bấy lâu nay cô dành cho Lam, cô hy vọng, sẽ khiến Lam xóa bỏ được mặc cảm, mà cùng cô bước tiếp trên con đường hạnh phúc sau này.
++***++
"Chị phải thấy làm vinh dự, khi được một vedette của làng thời trang chăm sóc tận tình thế này chứ. Mau ăn đi, không là sẽ không có cơ hội cho lần sau đâu."
Jenny cố bày trò, để giúp Lam lấy lại nụ cười.
"Em để đó, chị tự ăn được mà."
Lam né đầu, tránh thìa cháo của Jenny đang đưa sát vào miệng mình. Biết là mọi người, vì quan tâm, lo lắng cho mình nên mới vậy, nhưng cô lại cảm thấy chán ghét cái cảm giác này. Nó khiến cô thấy mình giống như một kẻ tàn phế thực sự.
"Em biết là chị tự làm được, nhưng đây là tấm lòng của em với chị gái mình. Chị không muốn nhận sao? Nào," à "to ra, nếu không là em ăn hết, để chị nhịn đói luôn đấy."
Lam lắc đầu, chịu thua độ lỳ lợm của Jenny. Cô miễn cưỡng, để Jenny tự tay đút thìa cháo vào miệng cho mình.
"Vậy mới ngoan chứ. Lát nữa về, bố mẹ có hỏi, em có cơ hội mà báo cáo thành tích rồi."
Đặt bát cháo xuống bàn, Jenny đưa cốc nước cho Lam.
"Không phải là em đến đây trông chị sao?"
"Chị ngạc nhiên gì chứ? Em chỉ có trách nhiệm đến đưa cháo cho chị ăn thôi. Còn việc chăm sóc chị, em không dám giành với người ta đâu."
"Em ở lại đi. Chị không muốn Hạ tới đây."
Lam hạ thấp giọng xuống, năn nỉ.
"Sao chị phải làm vậy? Chị nghĩ rằng mình đang làm phiền chị ấy phải không?"
Lam gật đầu xác nhận. Cô không thể nói cho Jenny biết hết được những vướng mắc trong lòng mình. Bản thân cô còn chưa thể chấp nhận với sự thật của mình, thì làm sao có thể vững tâm mà tiếp tục đối diện với Hạ được.
"Ấu trĩ. Chị chỉ biết nghĩ cho mình mà không chịu nghĩ đến cảm nhận của người khác. Chị thử đứng trên cương vị của chị Hạ xem. Nếu như người nằm đây là chị ấy, thì chị có muốn ở bên cạnh mà chăm lo cho người ta không? Chị, tốt nhất là cứ đường đường chính chính mà hưởng thụ đi, đừng có suy nghĩ quá nhiều."
Lam giữ im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận với Jenny nữa. Cô cúi xuống nhìn bàn tay vừa được nối lại, rồi nghĩ về tương lai sau này của chính mình.
"Lam này, có phải chị vì chuyện gặp nạn tối qua, nên mới có cảm giác này, đúng không?"
Jenny nhìn sâu vào mắt Lam để tìm câu trả lời.
"Mấy tên đó cũng chưa làm gì Lam, và nếu có đi chăng nữa, thì em nghĩ, chị Hạ cũng sẽ không để ý đến điều đó đâu. Chị đừng vì chuyện này mà mặc cảm với Hạ. Chị biết không, cả đêm qua, chị ấy cứ như người mất hồn, ngồi bần thần ngoài cửa phòng cấp cứu mà chờ chị. Người ta lo cho chị như vậy, mà giờ chị lại đối xử lạnh nhạt thế này, không sợ sẽ khiến chị ấy bị tổn thương sao?"
"Không phải vì chuyện đó. Chỉ là bỗng nhiên, chị cảm thấy không thoải mái, khi đối mặt hay nói chuyện với Hạ."
"Chị phức tạp quá. Vậy em hỏi một câu đơn giản hơn, Lam còn yêu Hạ nữa không?"
Lam cười nhạt. Nếu nói cô không còn yêu Hạ là sai, nhưng hiện tại, cô cần có thời gian, để có thể chịu đựng chính mình, trước khi, cô bắt Hạ phải chấp nhận. Cô sợ, nếu như bàn tay mình không còn khả năng hoạt động linh hoạt như trước, thì một ngày nào đó, cô sẽ trở thành gánh nặng, cho những người yêu thương bên cạnh cô.
"Nếu như không còn yêu, vậy là em có cơ hội để quay trở lại rồi."
"Em lại nói linh tinh gì vậy? Có muốn bị đuổi ra khỏi đây không?"
"Em chịu buông tay, vì nghĩ tình cảm của chị và Hạ là không thể chia rẽ được. Nhưng chị xem, đến ngay cả bây giờ, chị còn không xác định được rõ, mình có còn yêu Hạ nữa hay không mà. Vậy nên, em cứ hy vọng, biết đâu sau này, chị lại có thể đón nhận tình cảm của em thì sao?"
Biết là Jenny đang cố tìm cách để chọc giận mình, nên Lam đành nhịn, không tiếp tục tranh luận với cô ấy nữa. Cô giả vờ mệt, kéo chăn lên ngang cổ, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.
"Lại muốn trốn tránh rồi. Chẳng lẽ, vì tai nạn nhỏ đó, mà chị đã trở thành một người hoàn toàn khác rồi sao? Người con gái mạnh mẽ, quyết đoán mà em biết trước kia đâu rồi? Có gì thì phải nói thẳng ra chứ. Cứ giữ mãi trong lòng, không phải là càng khó chịu hơn sao?"
Jenny đâm ra bực bội, khi chỉ có mình cô độc thoại. Lam vẫn nằm im, cố tình tỏ ra không nghe thấy những gì cô đang nói. Bất lực trước thái độ lỳ lợm của Lam, cô bỏ ra ngoài, để cảm thấy bớt ngột ngạt hơn, và cũng là để cơn giận trong lòng mình nguôi ngoai đi phần nào.
Vừa khép của phòng bệnh lại, Jenny định kêu lên thì người ngồi phía trước vội đưa tay lên miệng, ra hiệu cho cô hãy giữ im lặng.
Jenny gật đầu đồng ý, cô bước về phía Hạ, giọng nhỏ nhẹ.
"Chị đã nghe thấy hết rồi phải không?"
"Ừ. Nhưng chị không trách Lam. Em cũng đừng ép cô ấy quá. Có thể là do tâm lý vẫn chưa được ổn định, nên cô ấy mới biểu hiện như thế."
"Chị chấp nhận để chị ấy như thế sao? Hình như Lam còn điều gì đó khó nói, mà không chịu chia sẻ với bất cứ ai."
"Chị hiểu tính Lam. Cô ấy có lý do để làm vậy. Đến khi nào cảm thấy thích hợp, chẳng cần hỏi, thì cô ấy cũng sẽ tự khai."
"Chị không thắc mắc sao?"
"Không. Chị học được cách tôn trọng quyền riêng tư từ Lam. Chị sẽ để cô ấy tự mình giải quyết. Nếu cô ấy cần, chị sẽ vẫn luôn ở cạnh, như vậy là đủ rồi."
"Được. Vậy em cũng không xen vào chuyện của hai người nữa. À, những lời khi nãy em nói, chỉ là để kích thích Lam giải thích rõ lý do thôi, không có ý gì khác đâu. Đừng hiểu lầm nhé. Em vẫn luôn ủng hộ chị."
"Chị biết mà. Cảm ơn em."
Hạ cảm động, siết chặt lấy tay của Jenny.
"Cảm ơn gì chứ. Em cũng là vì Lam nữa mà." Jenny vỗ vỗ vào tay Hạ động viên. "Bình với Lâm kìa. Từ chiều vào đây, em cũng chưa kịp sang hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh ấy."
Nhìn thấy Bình và Lâm đang tiến lại gần, Jenny vội vàng đứng dậy, giơ tay lên chào hỏi.
"Anh khỏe rồi chứ?"
"Anh không sao. Lam thế nào rồi?"
"Cũng không vấn đề gì. Chúng ta vào trong phòng rồi nói chuyện."
Jenny nhanh chân đi trước. Cô mở sẵn cửa, để Lâm đẩy chiếc xe lăn vào.
Nghe tiếng động vang lên, Lam kéo chăn ra khỏi đầu mình. Cô nhìn Bình ngồi trên chiếc xe lăn, mà không thể tránh khỏi cảm giác đau lòng.
"Có vẻ như cậu không sao rồi. Chỉ sợ, nếu cậu có mệnh hệ nào, tôi khó lòng mà ăn nói với hai bác."
"Ừ, tôi rất khỏe." Bình vụng về đưa tay lên gạt nước mắt. "Xin lỗi Lam, nếu không phải vì tôi, thì Lam đã không ra nông nỗi này."
"Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Chúng ta không sao là tốt rồi. Cậu xem, mấy khi tôi được mọi người phục vụ chu đáo, và nhiệt tình thế này đâu."
Lam cố tạo ra bầu không khí vui vẻ, để mọi người có thể yên tâm hơn về mình. Cô không muốn, mình là tâm điểm, để nhận sự thương hại của những người xung quanh.
Đợi Lâm đưa Jenny xuống nhà bắt taxi cho cô ấy về, còn Hạ thì chạy đi gặp bác sĩ để lấy thêm thuốc uống bữa tối cho mình, Lam mới lên tiếng đề nghị Bình.
"Chuyện tối qua, nếu công an có hỏi, cậu cứ nói là không biết gì, được không?"
"Tại sao phải làm vậy? Cả tôi và Lam đều biết chính xác, là ai đứng sau vụ này rồi mà."
"Chúng ta đều không biết cái gì gọi là chính xác cả. Nếu bỏ qua được, thì hãy bỏ qua. Bé Duy đã phải chịu cảnh mất mẹ ngay từ khi mới sinh ra, tôi và câu không thể nhẫn tâm, mà để nó chứng kiến cảnh bố mình tù tội được. Hơn nữa, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nếu không phải vì tôi, thì anh ta cũng không cần phải hành động như vậy."
"Không được. Việc ai làm, thì người đó phải chịu. Chuyện này, tôi nhất định sẽ không nghe theo Lam."
"Cậu đừng cố chấp. Nếu không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho bố cậu chứ. Hãy bỏ qua cho anh ta lần này đi."
"Bố tôi đã biết rồi. Ông cũng không thể chấp nhận được cách hành xử vô nhân tính của anh ta. Thế nên, Lam đừng khuyên tôi thêm nữa. Lam nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây."
Bình tự tay đẩy xe ra khỏi phòng bệnh của Lam. Anh hiểu mục đích của Lam, nhưng anh không thể tha thứ cho những việc mà Nhật Minh đã gây ra cho anh và cô. Còn Duy, thằng bé cũng không nhất thiết phải cần có một người cha xấu xa như vậy.