Chương 5: Hôn tôi
Edit bởi: Mụt chiếc Thiên Bình t10 u mê cái đẹp và Đường Đường
Tóm tắt chương: Hôn
- --------
Sau khi ăn xong, Thẩm Thuật bỏ bát vào máy rửa bát, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Khi anh đi ra, thấy Ngu Tích đang ngồi trên ghế sô pha xem phim, bộ dáng vô cùng tập trung. Cô đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ màu hồng, chân trần đặt trên thành ghế sô pha, đến cả ngón chân cũng có màu hồng.
Ánh mắt cô không hề chớp nhìn chằm chằm vào TV, trong tay còn cầm một túi kẹo.
Một vài cái vỏ kẹo trong suốt ngẫu nhiên ném trên bàn.
Thẩm Thuật đi tới, cúi người hỏi cô: "Sao lại đem hết rèm trong phòng đóng lại thế? Em không thích ánh nắng sao? "
Anh mới phát hiện ra điều này khi vừa trở về nhà.
Ngu Tích do dự một chút, gõ chữ ra trên điện thoại [ Tôi có hơi sợ độ cao, hơn nữa phòng ở quá lớn, tôi sợ hãi. ]
Thẩm Thuật sửng sốt một chút, không ngờ lại là nguyên nhân này, anh xin lỗi nói: "Là lỗi của tôi, tôi không sắp xếp chu toàn, nếu như em không thích nơi này, chúng ta có thể đổi nơi khác."
Ngu Tích vội vàng lắc đầu [ Không cần phiền toái vậy đâu. ]
Cô đã thấy hôm nay anh bận rộn như thế nào, chuyện nhỏ như vậy sao có thể chiếm mất thời gian của anh, lại cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nếu vì loại chuyện này mà làm phiền anh phải chuyển nhà, nếu chuyện đến tai nhà họ Ngu, họ sẽ cho rằng cô không hiểu chuyện.
Ngu Thanh chắc chắn sẽ chế giễu cô là "đạo đức giả".
"Em thích ăn loại kẹo này sao." Thẩm Thuật cầm lên cái vỏ kẹo trong suốt bị xé nửa, mở ra, dùng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.
Bàn tay của anh rất đẹp, với lòng bàn tay rộng, xương ngón tay mảnh khảnh, thon dài và những đường gân xanh hơi nổi lên.
Trông không hề dữ tợn mà còn hiện rõ hormone nam tính, thành thục trưởng thành của người đàn ông.
Trong khoang mũi của cô thoang thoảng có mùi tuyết tùng, hơi lạnh, cũng có chút nóng bỏng trêu chọc người, trộn lẫn với mùi thuốc lá cay nồng như có như không, xâm nhập vào hơi thở cô mà không hề báo trước.
Sự xâm lược này vô cùng tự nhiên không có chút nguyên tắc nào, trong khoảnh khắc khiến cô sa vào trong.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, cô hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, do dự nhìn anh.
Lúc này mới phát hiện, bất giác, Thẩm Thuật đã ở rất gần cô.
Ngu Tích tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng đáy mắt vẫn không giấu được một chút bối rối.
Thẩm Thuật vô cùng hứng thú nhìn cô, cảm thấy cô lúc này tựa như một con nai con đang sợ hãi, phảng phất đột nhiên đụng phải thợ săn, bối rối nhìn anh.
Không biết có phải vì xung quanh quá tối hay không, nhưng anh cảm thấy trong người như có lửa đốt, nóng lòng muốn phát tiết.
Bộ phim vẫn đang chiếu, đó là một bộ phim cũ từ thế kỷ trước, một bộ phim hài.
Có lẽ là bởi vì không nói được, mà Ngu Tích lại thích xem loại phim đen trắng không tiếng như vậy. Trên màn hình, hai người chủ trì ngã xuống đất cười to, nhưng chung quanh lại không có người, yên tĩnh đến khó tin.
Ngu Tích nhìn Thẩm Thuật chằm chằm, tay vẫn nắm chặt cái túi kẹo.
Tờ giấy gói bằng nhựa đã bị cô túm đến độ nhăn nhúm.
Cô không thể nói lúc này mình đang lo lắng vì điều gì, nhưng dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, trái tim trong lồng ngực cô không ngừng rung lên.
Thẩm Thuật thu hồi tầm mắt, xem bộ phim đang chiếu, "Em thích xem loại phim này sao?"
Hỏi xong, anh cười cười, lại quên mất cô không thể nói chuyện.
Bàn tay mảnh khảnh của anh đặt trên đầu gối, ngón trỏ gõ nhẹ, như đánh nhịp.
Ngu Tích nhìn thấy anh đeo nhẫn bạc ở ngón trỏ và ngón giữa, một chiếc là nhẫn rồng bằng bạc, chiếc còn lại là nhẫn trơn không có hoa văn.
Không phải là nhẫn cưới, nhưng rất đẹp, khiến ngón tay của anh càng thêm thon dài, hơi hơi duỗi ra, gân cốt có lực, cảm giác như có sức mạnh ẩn náu bên trong.
Thật khó để tưởng tượng cảm giác được đôi bàn tay này vuốt ve sẽ như thế nào.
Ngu Tích trước kia không hề có cảm giác mình là người tay khống, nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Cô cảm thấy mình có chút không bình thường, trong bóng tối hai gò má đã sung huyết ửng hồng.
May là vừa tắt đèn, nếu không thì cô không biết phải giải thích thế nào.
Cô trong lòng thở dài một hơi.
Vô thức bóc một viên kẹo khác và nhét nó vào miệng. Đột nhiên cô muốn ăn, hoặc là, nhét thứ gì đó vào miệng để xoa dịu trái tim đang dao động của mình.
Chẳng hiểu sao cô phải cùng anh ngồi song song trên sô pha xem phim câm, xem phim có tiếng thì tốt hơn, cũng sẽ không miên man suy nghĩ như vậy.
Nhưng cô lại không thể nói chuyện, họ không thể nói về bất cứ điều gì, điều này càng khiến không khí trở nên xấu hổ, kỳ lạ hơn.
"Ăn ngon lắm sao?" Trong bóng tối, Thẩm Thuật đột nhiên hỏi cô.
Ngu Tích sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Nếu không gật đầu, thật khó để giải thích tại sao cô lại liên tục ăn như thế này.
"Tôi có thể nếm thử không?" Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi.
Ánh sáng xẹt qua màn hình chiếu vào trên mặt anh, lúc sáng lúc tối, khiến cho khuôn mặt góc cạnh này càng thêm cương nghị tuấn tú, có một sức gợi cảm hấp dẫn khó tả.
Ánh mắt của anh rất yên tĩnh, nhưng lại quá mức tĩnh lặng, tựa hồ có một dòng nước ngầm đang bắt đầu khởi động, lại tựa hồ đang đè nén cái gì.
Ngu Tích trong lòng hỗn loạn dường như không có tiết tấu, một hồi lâu sau, cô do dự một chút, đem túi trong tay giao ra trước mặt anh.
Thẩm Thuật không nhận, trong bóng tối mơ màng, anh phát ra một tiếng cười rất khẽ.
Ngu Tích càng không yên, không hiểu vì sao anh cười.
Nhưng sau một lúc, cô dường như hiểu tại sao anh cười. Đúng vậy, tại sao anh muốn ăn kẹo lại phải hỏi ý kiến của cô, trừ phi thứ anh muốn ăn không phải là kẹo.
Đầu óc cô còn đang rối bời không nghĩ ra được gì, đột nhiên một bóng đen cao lớn đã hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Thẩm Thuật một tay đỡ lấy mép sô pha sau lưng cô, ghế sô pha bằng da lún xuống.
Khi cô phản ứng lại, cô đã bị giam giữ ở giữa ghế sofa và vòng tay của anh.
Anh cúi đầu, tầm mắt rơi vào môi cô, ánh mắt như chất chứa điều gì.
Giờ khắc này, Ngu Tích hoàn toàn hiểu rõ anh muốn nếm thử cái gì.
Hơi thở trên người đàn ông có chút lạnh lẽo, nhưng cũng có cảm giác xâm nhập mãnh liệt, Ngu Tích cảm thấy da mình nóng ran, nhưng cô bị giam chặt đến mức không thể động đậy.
Anh vẫn một tay giữ lưng ghế sô pha sau lưng cô, ngón tay cái hơi khép lại, vẻ mặt thoải mái hỏi cô: "Ngu Tích, em có biết tôi định làm gì em không?"
Giọng điệu của anh có chút ngạo mạn, thời điểm đến gần cũng rất khoan thai, cho cô đủ thời gian để phản ứng.
Nhưng Ngu Tích lúc này lại cảm thấy giống như bị lăng trì, còn không bằng nhanh lên một chút.
Cô không biết trả lời như thế nào cho phải, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong.
Cô thậm chí còn hơi ảo não, cảm thấy anh chính là đang bắt nạt mình.
Cô chậm chạp lại nhút nhát, khi cô còn đang mơ màng do dự không biết phải làm gì mới tốt, sự kiên nhẫn của Thẩm Thuật cuối cùng cũng cạn kiệt, tay anh mò tới eo cô, ôm cô vào lòng.
Anh nhấc nhấc tay lên, cô liền được bế lên, ngồi lên đùi anh.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thừng rơi vào trên mặt cô, "Hôn tôi."
Giống như sấm sét đánh mạnh xuống, Ngu Tích hoài nghi mình nghe lầm.
Đôi mắt cô do dự rơi trên khuôn mặt anh, nhưng anh trông rất bình tĩnh, như thể anh chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ.
Có lẽ là bởi vì biểu tình đáng yêu của cô đã lấy lòng được anh, Thẩm Thuật nhỏ giọng cười một tiếng.
Ngu Tích mặc dù không biết tại sao anh cười, nhưng lỗ tai của cô vẫn là bị nụ cười này hun đến đỏ bừng. May mà anh không bật đèn nên không thấy.
Nếu không, không chừng lại muốn chê cười chính mình.
Anh có vẻ thích trêu chọc cô, mặc dù đôi khi cô không biết anh cười gì.
Ngu Tích thân hình nhỏ nhắn, dáng người cân đối, vòng eo mềm mại không đủ một vòng tay, bị anh nhẹ nhàng nhéo một cái, cô cảm thấy có chút không tự nhiên, lại không dám lộn xộn.
Cô ngồi ở nơi này có chút nguy hiểm.
Cho dù cô có ngốc đến đâu, cô cũng biết điều này có ý gì.
Thật ra cô rất sợ. Thẩm Thuật tuy rằng thoạt nhìn cũng không giống người lỗ mãng, nhưng thân hình chênh lệch quá lớn, cô cảm thấy mình có lẽ chịu không nổi.
Hơn nữa con người bao giờ cũng sợ hãi cái mình không biết.
Không thể phủ nhận rằng Thẩm Thuật là một người đàn ông vô cùng có mị lực, tuy nhìn bề ngoài ôn hòa kín đáo, lại mang theo lễ độ từ trong xương, nhưng Ngu Tích có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt từ người anh tỏa ra, tràn đầy uy nghiêm.
Dường như không hài lòng với sự chậm chạp của cô, anh vươn tay vân vê cánh môi cô, nương theo đó nhéo cằm cô.
Ngu Tích theo bản năng đè lại bả vai của anh, anh đỡ lấy eo của cô, ngữ khí tùy ý lười biếng, "Ngồi yên nào."
Lỗ tai Ngu Tích đỏ bừng cả lên, cắn môi dưới.
Thẩm Thuật cũng không vội đòi hỏi, anh xoa eo cô như tán thưởng, nghiêm túc hỏi: "Em tập khiêu vũ sao?"
Vòng eo của cô mảnh khảnh tinh tế, nhưng cũng không phải kiểu gầy trơ xương, mà có ẩn chứa sự dẻo dai, hai bên thon gọn, không một chút mỡ thừa.
Bị bàn tay rộng lớn của anh vuốt ve như thế này, cô khó mà không cảm thấy gì.
Cố tình, anh lại có vẻ có tay nghề thành thạo, như thể anh chỉ đang trêu chọc cô.
Ngu Tích không biết là anh thật trêu chọc cô hay là thực sự muốn làm gì, trong lòng cô rối bời.
Cũng may lúc này chuông điện thoại vang lên, anh buông cô ra, với tay lấy chiếc điện thoại vừa đặt trên bàn cà phê.
Ngu Tích nhảy dựng lên như chạy trốn, trốn vào trong phòng.
Khi đến cửa, cô dừng lại, ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn.
Thẩm Thuật đặt điện thoại lên tai, vừa nói chuyện vừa đi đến bên cửa sổ, nhìn thành phố ở phía xa.
"Được, tôi hiểu rồi, lát nữa anh gửi thông tin của công ty AC cho tôi." Giọng điệu bình thản, thỉnh thoảng ánh đèn ngoài cửa sổ đột nhiên chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh trong bóng tối, mang theo vẻ lãnh đạm vô cảm.
Rất ôn hòa, nhưng cũng băng giá.
Sự ấm áp và nhiệt tình vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.
Ngu Tích như bị một chậu nước lạnh xối lên đầu thức tỉnh.
Cô mím môi dưới, nép vào trong chăn và quấn mình lại.
Sau khi nói chuyện điện thoại khoảng nửa giờ, Thẩm Thuật từ bên ngoài đi vào, tựa hồ còn dừng lại sau lưng cô.
"Ngu Tích, em ngủ rồi sao?"
Cô không để ý đến anh, hai mắt nhắm chặt, chủ yếu là không biết nên nói gì với anh, luôn cảm thấy khó xử, cho nên liền giả bộ ngủ.
"Thật sự ngủ rồi sao." Anh từ sau lưng cô cúi xuống, hơi thở nóng rực mãnh liệt trong nháy mắt từ phía sau ập đến, đồng thời là hương bạc hà trong veo từ khóe môi anh, "Nhưng tôi vẫn muốn hôn em."
Ngu Tích nhất thời khẽ run.
Rất nhẹ, nhưng vẫn bị Thẩm Thuật phát hiện.
Vốn dĩ anh chỉ muốn thử một chút, không nghĩ cô sẽ ngủ thiếp đi trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên.
Ngu Tích đang do dự có nên tiếp tục giả bộ ngủ hay không, nhưng anh đã đem cô từ trên giường bế lên, ngữ khí nguy hiểm, "Em giả vờ ngủ sao?"
Cánh tay cường tráng hữu lực, Ngu Tích theo bản năng bám lấy đôi vai của anh.
"Tôi đáng sợ lắm sao?" Ánh mắt anh lạnh lùng.
Ngu Tích do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Thẩm Thuật cười nhẹ: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Ngu Tích mím môi, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Thuật hơi nhướng mày, cẩn thận ánh mắt dò từ trên xuống dưới như muốn xem kỹ cô một lần, tay hơi dùng sức nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi mình, "Chúng ta tiếp tục nào. "
Tay kia rảnh rỗi ở trên đùi không chút để ý mà vỗ vỗ, kiên định nói: "Hôn tôi nào." Lực trong tay mạnh đến mức Ngu Tích không thể động đậy, chỉ có thể bị ép nằm ở trên người anh.
Hơi thở mãnh liệt của đàn ông trên người anh hun cô mặt đỏ bừng, tai nóng ran.
Mắt anh vẫn dán trên môi cô, anh không có ý để cô đi.
Cảm giác không thể tránh khỏi được, cô cúi đầu chạm nhẹ vào môi anh.
Sau đó, tách ra.
Ánh mắt nhìn anh, tựa hồ muốn nói như vậy được chưa?
Thẩm Thuật thần sắc kỳ quái, như có như không cười nhìn cô. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng nói: "Ngu Tích, em chưa từng yêu đương sao?"
Thực ra điều anh muốn nói là "Em coi như vậy là hôn sao?"
Tóm tắt chương: Hôn
- --------
Sau khi ăn xong, Thẩm Thuật bỏ bát vào máy rửa bát, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Khi anh đi ra, thấy Ngu Tích đang ngồi trên ghế sô pha xem phim, bộ dáng vô cùng tập trung. Cô đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ màu hồng, chân trần đặt trên thành ghế sô pha, đến cả ngón chân cũng có màu hồng.
Ánh mắt cô không hề chớp nhìn chằm chằm vào TV, trong tay còn cầm một túi kẹo.
Một vài cái vỏ kẹo trong suốt ngẫu nhiên ném trên bàn.
Thẩm Thuật đi tới, cúi người hỏi cô: "Sao lại đem hết rèm trong phòng đóng lại thế? Em không thích ánh nắng sao? "
Anh mới phát hiện ra điều này khi vừa trở về nhà.
Ngu Tích do dự một chút, gõ chữ ra trên điện thoại [ Tôi có hơi sợ độ cao, hơn nữa phòng ở quá lớn, tôi sợ hãi. ]
Thẩm Thuật sửng sốt một chút, không ngờ lại là nguyên nhân này, anh xin lỗi nói: "Là lỗi của tôi, tôi không sắp xếp chu toàn, nếu như em không thích nơi này, chúng ta có thể đổi nơi khác."
Ngu Tích vội vàng lắc đầu [ Không cần phiền toái vậy đâu. ]
Cô đã thấy hôm nay anh bận rộn như thế nào, chuyện nhỏ như vậy sao có thể chiếm mất thời gian của anh, lại cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nếu vì loại chuyện này mà làm phiền anh phải chuyển nhà, nếu chuyện đến tai nhà họ Ngu, họ sẽ cho rằng cô không hiểu chuyện.
Ngu Thanh chắc chắn sẽ chế giễu cô là "đạo đức giả".
"Em thích ăn loại kẹo này sao." Thẩm Thuật cầm lên cái vỏ kẹo trong suốt bị xé nửa, mở ra, dùng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.
Bàn tay của anh rất đẹp, với lòng bàn tay rộng, xương ngón tay mảnh khảnh, thon dài và những đường gân xanh hơi nổi lên.
Trông không hề dữ tợn mà còn hiện rõ hormone nam tính, thành thục trưởng thành của người đàn ông.
Trong khoang mũi của cô thoang thoảng có mùi tuyết tùng, hơi lạnh, cũng có chút nóng bỏng trêu chọc người, trộn lẫn với mùi thuốc lá cay nồng như có như không, xâm nhập vào hơi thở cô mà không hề báo trước.
Sự xâm lược này vô cùng tự nhiên không có chút nguyên tắc nào, trong khoảnh khắc khiến cô sa vào trong.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, cô hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, do dự nhìn anh.
Lúc này mới phát hiện, bất giác, Thẩm Thuật đã ở rất gần cô.
Ngu Tích tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng đáy mắt vẫn không giấu được một chút bối rối.
Thẩm Thuật vô cùng hứng thú nhìn cô, cảm thấy cô lúc này tựa như một con nai con đang sợ hãi, phảng phất đột nhiên đụng phải thợ săn, bối rối nhìn anh.
Không biết có phải vì xung quanh quá tối hay không, nhưng anh cảm thấy trong người như có lửa đốt, nóng lòng muốn phát tiết.
Bộ phim vẫn đang chiếu, đó là một bộ phim cũ từ thế kỷ trước, một bộ phim hài.
Có lẽ là bởi vì không nói được, mà Ngu Tích lại thích xem loại phim đen trắng không tiếng như vậy. Trên màn hình, hai người chủ trì ngã xuống đất cười to, nhưng chung quanh lại không có người, yên tĩnh đến khó tin.
Ngu Tích nhìn Thẩm Thuật chằm chằm, tay vẫn nắm chặt cái túi kẹo.
Tờ giấy gói bằng nhựa đã bị cô túm đến độ nhăn nhúm.
Cô không thể nói lúc này mình đang lo lắng vì điều gì, nhưng dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, trái tim trong lồng ngực cô không ngừng rung lên.
Thẩm Thuật thu hồi tầm mắt, xem bộ phim đang chiếu, "Em thích xem loại phim này sao?"
Hỏi xong, anh cười cười, lại quên mất cô không thể nói chuyện.
Bàn tay mảnh khảnh của anh đặt trên đầu gối, ngón trỏ gõ nhẹ, như đánh nhịp.
Ngu Tích nhìn thấy anh đeo nhẫn bạc ở ngón trỏ và ngón giữa, một chiếc là nhẫn rồng bằng bạc, chiếc còn lại là nhẫn trơn không có hoa văn.
Không phải là nhẫn cưới, nhưng rất đẹp, khiến ngón tay của anh càng thêm thon dài, hơi hơi duỗi ra, gân cốt có lực, cảm giác như có sức mạnh ẩn náu bên trong.
Thật khó để tưởng tượng cảm giác được đôi bàn tay này vuốt ve sẽ như thế nào.
Ngu Tích trước kia không hề có cảm giác mình là người tay khống, nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Cô cảm thấy mình có chút không bình thường, trong bóng tối hai gò má đã sung huyết ửng hồng.
May là vừa tắt đèn, nếu không thì cô không biết phải giải thích thế nào.
Cô trong lòng thở dài một hơi.
Vô thức bóc một viên kẹo khác và nhét nó vào miệng. Đột nhiên cô muốn ăn, hoặc là, nhét thứ gì đó vào miệng để xoa dịu trái tim đang dao động của mình.
Chẳng hiểu sao cô phải cùng anh ngồi song song trên sô pha xem phim câm, xem phim có tiếng thì tốt hơn, cũng sẽ không miên man suy nghĩ như vậy.
Nhưng cô lại không thể nói chuyện, họ không thể nói về bất cứ điều gì, điều này càng khiến không khí trở nên xấu hổ, kỳ lạ hơn.
"Ăn ngon lắm sao?" Trong bóng tối, Thẩm Thuật đột nhiên hỏi cô.
Ngu Tích sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Nếu không gật đầu, thật khó để giải thích tại sao cô lại liên tục ăn như thế này.
"Tôi có thể nếm thử không?" Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi.
Ánh sáng xẹt qua màn hình chiếu vào trên mặt anh, lúc sáng lúc tối, khiến cho khuôn mặt góc cạnh này càng thêm cương nghị tuấn tú, có một sức gợi cảm hấp dẫn khó tả.
Ánh mắt của anh rất yên tĩnh, nhưng lại quá mức tĩnh lặng, tựa hồ có một dòng nước ngầm đang bắt đầu khởi động, lại tựa hồ đang đè nén cái gì.
Ngu Tích trong lòng hỗn loạn dường như không có tiết tấu, một hồi lâu sau, cô do dự một chút, đem túi trong tay giao ra trước mặt anh.
Thẩm Thuật không nhận, trong bóng tối mơ màng, anh phát ra một tiếng cười rất khẽ.
Ngu Tích càng không yên, không hiểu vì sao anh cười.
Nhưng sau một lúc, cô dường như hiểu tại sao anh cười. Đúng vậy, tại sao anh muốn ăn kẹo lại phải hỏi ý kiến của cô, trừ phi thứ anh muốn ăn không phải là kẹo.
Đầu óc cô còn đang rối bời không nghĩ ra được gì, đột nhiên một bóng đen cao lớn đã hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Thẩm Thuật một tay đỡ lấy mép sô pha sau lưng cô, ghế sô pha bằng da lún xuống.
Khi cô phản ứng lại, cô đã bị giam giữ ở giữa ghế sofa và vòng tay của anh.
Anh cúi đầu, tầm mắt rơi vào môi cô, ánh mắt như chất chứa điều gì.
Giờ khắc này, Ngu Tích hoàn toàn hiểu rõ anh muốn nếm thử cái gì.
Hơi thở trên người đàn ông có chút lạnh lẽo, nhưng cũng có cảm giác xâm nhập mãnh liệt, Ngu Tích cảm thấy da mình nóng ran, nhưng cô bị giam chặt đến mức không thể động đậy.
Anh vẫn một tay giữ lưng ghế sô pha sau lưng cô, ngón tay cái hơi khép lại, vẻ mặt thoải mái hỏi cô: "Ngu Tích, em có biết tôi định làm gì em không?"
Giọng điệu của anh có chút ngạo mạn, thời điểm đến gần cũng rất khoan thai, cho cô đủ thời gian để phản ứng.
Nhưng Ngu Tích lúc này lại cảm thấy giống như bị lăng trì, còn không bằng nhanh lên một chút.
Cô không biết trả lời như thế nào cho phải, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong.
Cô thậm chí còn hơi ảo não, cảm thấy anh chính là đang bắt nạt mình.
Cô chậm chạp lại nhút nhát, khi cô còn đang mơ màng do dự không biết phải làm gì mới tốt, sự kiên nhẫn của Thẩm Thuật cuối cùng cũng cạn kiệt, tay anh mò tới eo cô, ôm cô vào lòng.
Anh nhấc nhấc tay lên, cô liền được bế lên, ngồi lên đùi anh.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thừng rơi vào trên mặt cô, "Hôn tôi."
Giống như sấm sét đánh mạnh xuống, Ngu Tích hoài nghi mình nghe lầm.
Đôi mắt cô do dự rơi trên khuôn mặt anh, nhưng anh trông rất bình tĩnh, như thể anh chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ.
Có lẽ là bởi vì biểu tình đáng yêu của cô đã lấy lòng được anh, Thẩm Thuật nhỏ giọng cười một tiếng.
Ngu Tích mặc dù không biết tại sao anh cười, nhưng lỗ tai của cô vẫn là bị nụ cười này hun đến đỏ bừng. May mà anh không bật đèn nên không thấy.
Nếu không, không chừng lại muốn chê cười chính mình.
Anh có vẻ thích trêu chọc cô, mặc dù đôi khi cô không biết anh cười gì.
Ngu Tích thân hình nhỏ nhắn, dáng người cân đối, vòng eo mềm mại không đủ một vòng tay, bị anh nhẹ nhàng nhéo một cái, cô cảm thấy có chút không tự nhiên, lại không dám lộn xộn.
Cô ngồi ở nơi này có chút nguy hiểm.
Cho dù cô có ngốc đến đâu, cô cũng biết điều này có ý gì.
Thật ra cô rất sợ. Thẩm Thuật tuy rằng thoạt nhìn cũng không giống người lỗ mãng, nhưng thân hình chênh lệch quá lớn, cô cảm thấy mình có lẽ chịu không nổi.
Hơn nữa con người bao giờ cũng sợ hãi cái mình không biết.
Không thể phủ nhận rằng Thẩm Thuật là một người đàn ông vô cùng có mị lực, tuy nhìn bề ngoài ôn hòa kín đáo, lại mang theo lễ độ từ trong xương, nhưng Ngu Tích có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt từ người anh tỏa ra, tràn đầy uy nghiêm.
Dường như không hài lòng với sự chậm chạp của cô, anh vươn tay vân vê cánh môi cô, nương theo đó nhéo cằm cô.
Ngu Tích theo bản năng đè lại bả vai của anh, anh đỡ lấy eo của cô, ngữ khí tùy ý lười biếng, "Ngồi yên nào."
Lỗ tai Ngu Tích đỏ bừng cả lên, cắn môi dưới.
Thẩm Thuật cũng không vội đòi hỏi, anh xoa eo cô như tán thưởng, nghiêm túc hỏi: "Em tập khiêu vũ sao?"
Vòng eo của cô mảnh khảnh tinh tế, nhưng cũng không phải kiểu gầy trơ xương, mà có ẩn chứa sự dẻo dai, hai bên thon gọn, không một chút mỡ thừa.
Bị bàn tay rộng lớn của anh vuốt ve như thế này, cô khó mà không cảm thấy gì.
Cố tình, anh lại có vẻ có tay nghề thành thạo, như thể anh chỉ đang trêu chọc cô.
Ngu Tích không biết là anh thật trêu chọc cô hay là thực sự muốn làm gì, trong lòng cô rối bời.
Cũng may lúc này chuông điện thoại vang lên, anh buông cô ra, với tay lấy chiếc điện thoại vừa đặt trên bàn cà phê.
Ngu Tích nhảy dựng lên như chạy trốn, trốn vào trong phòng.
Khi đến cửa, cô dừng lại, ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn.
Thẩm Thuật đặt điện thoại lên tai, vừa nói chuyện vừa đi đến bên cửa sổ, nhìn thành phố ở phía xa.
"Được, tôi hiểu rồi, lát nữa anh gửi thông tin của công ty AC cho tôi." Giọng điệu bình thản, thỉnh thoảng ánh đèn ngoài cửa sổ đột nhiên chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh trong bóng tối, mang theo vẻ lãnh đạm vô cảm.
Rất ôn hòa, nhưng cũng băng giá.
Sự ấm áp và nhiệt tình vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh.
Ngu Tích như bị một chậu nước lạnh xối lên đầu thức tỉnh.
Cô mím môi dưới, nép vào trong chăn và quấn mình lại.
Sau khi nói chuyện điện thoại khoảng nửa giờ, Thẩm Thuật từ bên ngoài đi vào, tựa hồ còn dừng lại sau lưng cô.
"Ngu Tích, em ngủ rồi sao?"
Cô không để ý đến anh, hai mắt nhắm chặt, chủ yếu là không biết nên nói gì với anh, luôn cảm thấy khó xử, cho nên liền giả bộ ngủ.
"Thật sự ngủ rồi sao." Anh từ sau lưng cô cúi xuống, hơi thở nóng rực mãnh liệt trong nháy mắt từ phía sau ập đến, đồng thời là hương bạc hà trong veo từ khóe môi anh, "Nhưng tôi vẫn muốn hôn em."
Ngu Tích nhất thời khẽ run.
Rất nhẹ, nhưng vẫn bị Thẩm Thuật phát hiện.
Vốn dĩ anh chỉ muốn thử một chút, không nghĩ cô sẽ ngủ thiếp đi trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên.
Ngu Tích đang do dự có nên tiếp tục giả bộ ngủ hay không, nhưng anh đã đem cô từ trên giường bế lên, ngữ khí nguy hiểm, "Em giả vờ ngủ sao?"
Cánh tay cường tráng hữu lực, Ngu Tích theo bản năng bám lấy đôi vai của anh.
"Tôi đáng sợ lắm sao?" Ánh mắt anh lạnh lùng.
Ngu Tích do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Thẩm Thuật cười nhẹ: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Ngu Tích mím môi, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Thuật hơi nhướng mày, cẩn thận ánh mắt dò từ trên xuống dưới như muốn xem kỹ cô một lần, tay hơi dùng sức nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi mình, "Chúng ta tiếp tục nào. "
Tay kia rảnh rỗi ở trên đùi không chút để ý mà vỗ vỗ, kiên định nói: "Hôn tôi nào." Lực trong tay mạnh đến mức Ngu Tích không thể động đậy, chỉ có thể bị ép nằm ở trên người anh.
Hơi thở mãnh liệt của đàn ông trên người anh hun cô mặt đỏ bừng, tai nóng ran.
Mắt anh vẫn dán trên môi cô, anh không có ý để cô đi.
Cảm giác không thể tránh khỏi được, cô cúi đầu chạm nhẹ vào môi anh.
Sau đó, tách ra.
Ánh mắt nhìn anh, tựa hồ muốn nói như vậy được chưa?
Thẩm Thuật thần sắc kỳ quái, như có như không cười nhìn cô. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng nói: "Ngu Tích, em chưa từng yêu đương sao?"
Thực ra điều anh muốn nói là "Em coi như vậy là hôn sao?"