Chương 16
Thứ bảy, Ngu Tích dậy sớm, muốn đi thăm ông ngoại Thẩm Thuật, cô đánh chữ hỏi anh [có cần chuẩn bị gì không anh?]
Thẩm Thuật cảm thấy bộ dạng thấp thỏm của cô rất thú vị: "Không cần, ông không thiếu gì cả. Nhưng nếu em muốn bày tỏ một chút tâm ý, mang theo chút hoa quả đi."
Ngu Tích vui vẻ đáp ứng.
Ông ngoại Giang ở tại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện quân tổng bên kia, thời điểm bọn họ đến, y tá đang nhắc nhở ông "Tuổi ngài đã cao rồi, làm sao ngài lại không quản nổi miệng của mình chứ, cũng đã nhắc nhở ngài không được ăn đồ ngọt, ngài còn muốn vụng trộm ăn."
Lão nhân gia bị khuyên bảo đến mặt xám mày tro (chán nản).
Thẩm Thuật đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, cắt đứt lời của y tá: "Thật ngại quá, có phải tôi tới không đúng lúc hay không?"
Thấy có người ngoài đến, y tá mới dừng lời, xụ mặt nói: "Đến thăm bệnh nhân anh phải khuyên ông cụ, không thể tham ăn như thế được."
Trên mặt ông Giang không còn rạng rỡ nào, càng thêm xấu hổ.
Thẩm Thuật vội vàng ứng phó qua loa vài câu, hai ba câu liền đuổi y tá đi.
Sắc mặt ông mới dễ nhìn hơn một chút: "ai không biết, còn tưởng cô ấy là lãnh đạo của ông ấy chứ, một y tá nhỏ, còn kiêu ngạo hơn cả viện trưởng."
"Còn chê người ta kiêu ngạo, chính là cần có một cô gái nhỏ mạnh mẽ như vậy mới có thể trị được mấy vị lọc lõi già đời như ông chứ" Thẩm Thuật buồn cười nhìn ông, đột nhiên nghiêm mặt nhướng mày," ông lại vụng trộm ăn đồ ngọt rồi sao"
Y tá này cũng rất có mặt mũi, nghe nói là cháu gái của một đại lão nào đó, tính tình rất nóng nảy, ông Giang cũng không có biện pháp với cô.
Nhưng vừa mới bị giáo huấn một trận, lại bị chính mình cháu ngoại giáo huấn, sắc mặt ông liền không được tự nhiên "chỉ ăn một miếng, cũng không ăn nhiều"
"Thật sao "Thẩm Thuật nhìn ông.
Ông ngoại Giang giơ tay lên thề "Thật sự chỉ có một miếng".
Ngu Tích ở bên cạnh nghẹn cười.
Thẩm Thuật đối với tiểu bối rất có biện pháp, cũng đối với lão nhân gia không nghe lời như vậy cũng rất có biện pháp.
Ông ngoại Giang thấy Ngu Tích, vội vàng chuyển đề tài "Vợ cháu sao".
"Đây là Ngu Tích ạ. "Thẩm Thuật cười giới thiệu cho ông.
"rất xinh đẹp, ánh mắt của cháu không tệ."
Ngu Tích hai má ửng đỏ, không được tự nhiên đứng ở bên kia.
"Đứng bên kia làm gì mau ngồi đi." Ông ngoại Giang vội vàng tiếp đón cô, lôi kéo cô nói chuyện một lát, đối mặt với việc cô không thể trả lời, toàn bộ quá trình cũng không hỏi một câu, tựa hồ đã sớm biết.
Ngu Tích ngay từ đầu còn rất thấp thỏm, sau đó liền thoải mái, lặng lẽ nhìn Thẩm Thuật.
Anh ngồi bên giường, cúi đầu nghiêm túc gọt táo cho bọn họ.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, động tác mặc dù không chậm nhưng rất vững vàng, vỏ táo không hề đứt.
Anh có nói gì với ông ngoại về cô không?
Bằng không cô không thể nói chuyện, ông ngoại Giang sao lại không hỏi một câu chứ?
Thẩm Thuật dường như luôn có thói quen sắp xếp mọi chuyện cho tốt, không để người khác khó xử.
Trong công việc anh đặc biệt lạnh lùng hà khắc, đối xử với người ngoài không chút nương tay, nhưng đối với thân bằng hảo hữu bên cạnh đặc biệt chiếu cố, là một người trắng đen phân minh.
Cô bây giờ, ở chỗ anh cũng coi như là "người một nhà" sao?
Từ bệnh viện đi ra, trên người Ngu Tích hơi đổ một tầng mồ hôi, dính vào người có chút khó chịu, nhưng cô lại không tiện đưa tay vén quần áo, nhịn đến khi lên xe, mới cởi cổ áo ra một chút.
"Nóng sao"Thẩm Thuật tới gần cô, đưa tay vén sợi tóc dính trên cổ áo cô ra.
Đầu ngón tay của anh mang theo cảm giác mát mẻ nào đó, chạm vào làn da của cô, giống như là lửa nóng gặp nước, khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng khi vừa chạm đến ánh mắt nóng bỏng của anh, hơi nóng lại một lần nữa bốc lên.
Ngu Tích né tránh một chút, tránh được sự đụng chạm của anh, chỉ vào tài xế phía trước.
Thẩm Thuật cười cười, quay lại không chạm vào cô nữa.
Tiệc cưới sắp được tiến hành, Thẩm Thuật cùng cô thương lượng về nhà một chuyến, Ngu Tích do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra băn khoăn của cô, nói: "Cha mẹ anh em đều đã từng gặp qua, không cần sợ hãi, cha anh tuy rằng nghiêm túc, nhưng cũng chỉ có như vậy, không có gì đáng sợ, mẹ anh ăn nói có chút khó nghe nhưng lại là người rất mềm lòng."
Ngu Tích tuy rằng gật đầu, nhưng trong lòng kỳ thật lo sợ.
Cô nhìn ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua từng tia sáng lúc sáng lúc tối, có chút giật mình, không biết trời đã tối tự lúc nào.
Có lúc đèn xe chói mắt thoáng qua trên mặt cô, cô nhịn không được nhắm mắt lại, giống như con cò biển bị giật mình trên bãi cát, có chút hoảng sợ.
Đang suy tư, lại bỗng nhiên bị lực đạo giữ lấy.
Ngu Tích giật mình quay đầu lại, phát hiện là Thẩm Thuật cầm tay cô.
Tay của anh to lớn rộng rãi, chính là kiểu có năng lực làm cho người khác trấn định lại.
Ngu Tích không khỏi nhìn anh, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình "đừng khẩn trương như vậy, anh đã nói trước với họ rồi, sẽ không có ai gây khó dễ cho em."
Ngu Tích ở trước mặt người nhà của anh khó tránh khỏi bối rối.
Bởi vì trong lòng cũng rõ ràng, kỳ thật thân thế của cô không tính là hào quang cỡ nào.
Mẹ của cô là Dương Kế Lan từng là tiểu thư nhà giàu, lúc còn trẻ quen biết cha ruột của cô là Ngu Trầm, lúc ấy Ngu Trầm là gia sư ngoại ngữ của bà ấy, sau đó bị người trong nhà cản trở, hai liền người tách ra. Nhiều năm sau, nhà họ Dương sa sút, Dương Kế Lan trăn trở đi Bắc Kinh tìm bạn cùng trường ngày xưa hỗ trợ, muốn buôn bán quần áo, tình cờ gặp được Ngu Trầm quyền cao chức trọng.
Ông ấy đã sớm cưới vợ sinh con, bà cũng có đang có vị hôn phu.
Cô sinh ra là một chuyện ngoài ý muốn, là Dương Kế Lan bị lợi ích ở hiện thực trần trụi cám dỗ mà một lần trượt chân, là quá khứ ô nhục, cũng là vết nhơ mà Ngu Trầm muốn che giấu, không muốn bị người phát hiện.
Hơn hai mươi năm qua, Ngu Tích vẫn đi theo mẹ, cha dượng còn có em trai cùng mẹ khác cha cùng nhau sinh hoạt, số lần thấy Ngu Trầm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong ấn tượng, lần trước gặp ông vẫn là bởi vì Dương Kế Lan muốn vì cô tìm một công việc có thể diện, lúc này mới đến Ngu gia.
Thẩm phu nhân tuy rằng khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng đáy mắt lại không có ý cười, chị cả Ngu Việt ánh mắt lạnh lùng, như là đang nhìn người xa lạ, Ngu Thanh càng thêm rõ ràng, ánh mắt khinh bỉ tựa hồ là đang nhìn đám người thấy sang bắt quàng làm họ. Ngoại trừ anh hai Ngu Khiêm Minh nhìn thấy cô sẽ phát ra từ nội tâm cho cô một khuôn mặt tươi cười, những người khác đều nhìn không nổi cô.
Cho nên, cô không thích đến Ngu gia, vô cùng không thích.
Không cần suy nghĩ, cũng biết người Thẩm gia đối xử với cô như thế nào. Cho dù không kỳ thị, khẳng định cũng không thích nổi.
Ngu Tích theo bản năng nắm chặt tay Thẩm Thuật, giống như người chết đuối bắt lấy cây gỗ trôi cuối cùng.
Thẩm Thuật trấn an cầm ngược tay cô.
Đúng như dự liệu của Ngu Tích, trên bàn cơm rất bình tĩnh, Giang Từ bảo dì giúp việc làm một bàn thức ăn tới nghênh đón bọn họ.
Bà vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Thuật, trong miệng thỉnh thoảng nhắc tới hai câu "Cũng không trở lại xem", cũng không làm khó cô, đương nhiên, cũng không nói gì với cô, dường như không biết nên nói gì với cô cho phải.
"có vẻ con gầy hơn lần trước..." bà chần chừ mở miệng, dường như cảm thấy mình nên nói gì đó với cô, vì vậy mở miệng, "Trong tiệc cưới mà gầy như vậy không được."
Thẩm Thuật nói: "Cô ấy vốn gầy, lời này của mẹ, giống như là con ngược đãi cô ấy vậy."
Anh không thèm để ý cười một cái, gắp thức ăn cho Ngu Tích.
Ngu Tích nhìn anh một cái, phát hiện anh lại gắp thức ăn cho Giang Từ, giọng nói dỗ dành: "mẹ cũng ăn một chút, đừng suốt ngày la hét muốn giảm béo, đến tuổi của mẹ, hơi béo một chút so với gầy lại càng xinh đẹp."
Giang Từ như là không tin, sờ xuống mặt, nghiêm túc hỏi anh, "Gần đây làn da của mẹ có phải trở nên kém đi hay không, hai ngày nay mẹ hận không thể mỗi ngày đi thẩm mỹ viện, chính là hy vọng đến lúc đó lấy trạng thái tốt nhất tham dự tiệc cưới của con. Lễ phục mẹ đều mua hết rồi, tổng cộng có bốn bộ."
"Bốn bộ lễ phục! có vị trưởng bối nào trong tiệc cưới của con cháu liền đổi bốn bộ chứ, người bình thường đều chỉ có hai bộ, mẹ đây là muốn đem sự chú ý của vợ con toàn bộ đoạt đi sao?"
Giang Từ trách móc anh, vẫn đang chọn đồ ăn ăn " sao mẹ có thể dành hết sự chú ý của vợ con được chứ"
Miệng tuy nói như vậy, khóe miệng vẫn là đắc ý giương lên.
Ngu Tích nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, anh bình thường đều dỗ mẹ anh như vậy sao.
Quả nhiên, ngay từ đầu Giang Từ còn nghiêm mặt, lúc này hoàn toàn là một bộ dáng rạng rỡ, ngay cả nhìn cô cũng hòa ái nhiều hơn, còn gắp đồ ăn cho cô "Ăn nhiều một chút, con gầy quá."
Ngu Tích thụ sủng nhược kinh, vội vàng đồng ý.
Vốn buổi tối là phải trở về, nhưng Giang Từ nói muốn cùng Thẩm Thuật thương lượng về việc danh sách nhân viên mở tiệc chiêu đãi trong tiệc cưới, liền để bọn họ ở nhà chính qua đêm.
"đi theo anh." Thẩm Thuật đưa cô lên lầu ba, đẩy vào một gian phòng cuối hành lang, "Đây là phòng ngủ trước kia của anh, buổi tối chúng ta ở chỗ này, anh xuống trước bàn bạc danh sách tiệc cưới với mẹ, em tự chơi một lát, được không?"
Anh lại bảo người giúp việc lấy áo ngủ mang đến cho cô ra, đặt ở bên cạnh.
Ngu Tích gật đầu, đánh chữ [anh đi làm việc của anh đi.]
Sau khi Thẩm Thuật rời đi, cô mới đứng lên, quan sát chung quanh trong phòng ngủ.
Phòng Thẩm Thuật rất sạch sẽ, trang trí theo phong cách rất đơn giản, màu vàng nhạt và màu xanh nhạt đan xen, giấy dán tường đều là màu vàng nhạt, nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái hào phóng.
Trên bức tường bên cạnh bàn học trưng bày một ít sách vở, có tiếng Trung cũng có tiếng nước ngoài, cô tùy ý lật xem một chút, rất nhiều thứ cô chưa từng nghe nói qua, xem lại chả hiểu gì liền chán đến chết trả trở về.
Cô chú ý đến bức ảnh trên cùng.
Đó là một bức ảnh tinh xảo được khảm trên bàn.
Trong ảnh, cô gái ăn mặc như Quan Âm, mi tâm điểm một nốt chu sa đỏ, váy trắng hơn tuyết, gương mặt trắng nõn ngước lên trời, mặt mày lại có chút quyến rũ phong lưu, lúc không cười cũng giống như mang theo ba phần ý cười.
Cô gái trong ảnh đang chắp tay tạo dáng, tư thái kia cực kỳ ưu nhã, đoan trang, nhìn về phía cô bên ngoài khung ảnh, ánh mắt bễ nghễ.
Ngu Tích ngay từ đầu rất khó hiểu, Thẩm Thuật vì sao lại đem ảnh chụp cô bé ấy đặt ở trong phòng ngủ của mình, cô nhìn nhìn, liền cảm thấy không đúng.
Cô gái này...
"Đây là ảnh hồi tiểu học của anh..." Giọng Thẩm Thuật vang lên từ phía sau cô, mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Lịch sử đen tối."
Đây dĩ nhiên là Thẩm Thuật.
Ngu Tích thật sự không nhịn cười được, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
Thẩm Thuật lành lạnh nhìn cô: "em còn cười, ảnh chụp lúc anh học tiểu học, khi đó còn không hiểu chuyện, cô giáo bảo anh chụp anh liền chụp, mẹ anh nói đẹp, còn mời một bậc thầy đến đoán mệnh, nói anh ngũ hành thiếu nước, nữ tướng có thể cho anh thêm phúc thêm thọ, liền để người ta đóng khung cho anh, ai cũng không cho động."
Nói đến phía sau, ngữ khí của anh đều có chút hết chỗ nói, nói thầm, "Cái gì đại sư, anh nhìn giống như mấy lão pháp sư lừa đảo đấy."
Ngu Tích thề, cô thật sự không muốn cười.
Không nghĩ tới người như anh, cũng có chuyện xấu hổ lại không thể làm gì như vậy.
Thấy sắc mặt anh khó coi, cô vội vàng thu lại nụ cười, chỉ là, thật sự nhịn không được.
Thẩm Thuật: "thật sự buồn cười như vậy sao."
Cô cố gắng thu lại vẻ mặt, lấy di động ra đánh chữ cho anh xem [cũng hơi hơi.]
Thấy thần sắc của anh hòa hoãn hai phần, cô lại thêm một câu [em bình thường sẽ không cười, trừ phi là thật sự nhịn không được. Anh không trách em đấy chứ?]
Khó có được một lần đùa dai một hồi, tim cô đập thình thịch, trước khi anh muốn tới bắt cô đã nhanh chóng chạy vào toilet. Đóng cửa, khóa cửa, vô cùng lưu loát.
Thẩm Thuật còn có chút mơ hồ, cô đã chạy rồi, sau khi biết liền mỉm cười một tiếng.
Là tự giễu.
Anh lại bị một cô bé như cô trêu chọc.
Có lẽ cảm thấy hoang đường, liền bật cười lắc đầu, khóe môi lại không nhịn được khẽ nhếch lên.
Thẩm Thuật cảm thấy bộ dạng thấp thỏm của cô rất thú vị: "Không cần, ông không thiếu gì cả. Nhưng nếu em muốn bày tỏ một chút tâm ý, mang theo chút hoa quả đi."
Ngu Tích vui vẻ đáp ứng.
Ông ngoại Giang ở tại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện quân tổng bên kia, thời điểm bọn họ đến, y tá đang nhắc nhở ông "Tuổi ngài đã cao rồi, làm sao ngài lại không quản nổi miệng của mình chứ, cũng đã nhắc nhở ngài không được ăn đồ ngọt, ngài còn muốn vụng trộm ăn."
Lão nhân gia bị khuyên bảo đến mặt xám mày tro (chán nản).
Thẩm Thuật đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, cắt đứt lời của y tá: "Thật ngại quá, có phải tôi tới không đúng lúc hay không?"
Thấy có người ngoài đến, y tá mới dừng lời, xụ mặt nói: "Đến thăm bệnh nhân anh phải khuyên ông cụ, không thể tham ăn như thế được."
Trên mặt ông Giang không còn rạng rỡ nào, càng thêm xấu hổ.
Thẩm Thuật vội vàng ứng phó qua loa vài câu, hai ba câu liền đuổi y tá đi.
Sắc mặt ông mới dễ nhìn hơn một chút: "ai không biết, còn tưởng cô ấy là lãnh đạo của ông ấy chứ, một y tá nhỏ, còn kiêu ngạo hơn cả viện trưởng."
"Còn chê người ta kiêu ngạo, chính là cần có một cô gái nhỏ mạnh mẽ như vậy mới có thể trị được mấy vị lọc lõi già đời như ông chứ" Thẩm Thuật buồn cười nhìn ông, đột nhiên nghiêm mặt nhướng mày," ông lại vụng trộm ăn đồ ngọt rồi sao"
Y tá này cũng rất có mặt mũi, nghe nói là cháu gái của một đại lão nào đó, tính tình rất nóng nảy, ông Giang cũng không có biện pháp với cô.
Nhưng vừa mới bị giáo huấn một trận, lại bị chính mình cháu ngoại giáo huấn, sắc mặt ông liền không được tự nhiên "chỉ ăn một miếng, cũng không ăn nhiều"
"Thật sao "Thẩm Thuật nhìn ông.
Ông ngoại Giang giơ tay lên thề "Thật sự chỉ có một miếng".
Ngu Tích ở bên cạnh nghẹn cười.
Thẩm Thuật đối với tiểu bối rất có biện pháp, cũng đối với lão nhân gia không nghe lời như vậy cũng rất có biện pháp.
Ông ngoại Giang thấy Ngu Tích, vội vàng chuyển đề tài "Vợ cháu sao".
"Đây là Ngu Tích ạ. "Thẩm Thuật cười giới thiệu cho ông.
"rất xinh đẹp, ánh mắt của cháu không tệ."
Ngu Tích hai má ửng đỏ, không được tự nhiên đứng ở bên kia.
"Đứng bên kia làm gì mau ngồi đi." Ông ngoại Giang vội vàng tiếp đón cô, lôi kéo cô nói chuyện một lát, đối mặt với việc cô không thể trả lời, toàn bộ quá trình cũng không hỏi một câu, tựa hồ đã sớm biết.
Ngu Tích ngay từ đầu còn rất thấp thỏm, sau đó liền thoải mái, lặng lẽ nhìn Thẩm Thuật.
Anh ngồi bên giường, cúi đầu nghiêm túc gọt táo cho bọn họ.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, động tác mặc dù không chậm nhưng rất vững vàng, vỏ táo không hề đứt.
Anh có nói gì với ông ngoại về cô không?
Bằng không cô không thể nói chuyện, ông ngoại Giang sao lại không hỏi một câu chứ?
Thẩm Thuật dường như luôn có thói quen sắp xếp mọi chuyện cho tốt, không để người khác khó xử.
Trong công việc anh đặc biệt lạnh lùng hà khắc, đối xử với người ngoài không chút nương tay, nhưng đối với thân bằng hảo hữu bên cạnh đặc biệt chiếu cố, là một người trắng đen phân minh.
Cô bây giờ, ở chỗ anh cũng coi như là "người một nhà" sao?
Từ bệnh viện đi ra, trên người Ngu Tích hơi đổ một tầng mồ hôi, dính vào người có chút khó chịu, nhưng cô lại không tiện đưa tay vén quần áo, nhịn đến khi lên xe, mới cởi cổ áo ra một chút.
"Nóng sao"Thẩm Thuật tới gần cô, đưa tay vén sợi tóc dính trên cổ áo cô ra.
Đầu ngón tay của anh mang theo cảm giác mát mẻ nào đó, chạm vào làn da của cô, giống như là lửa nóng gặp nước, khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng khi vừa chạm đến ánh mắt nóng bỏng của anh, hơi nóng lại một lần nữa bốc lên.
Ngu Tích né tránh một chút, tránh được sự đụng chạm của anh, chỉ vào tài xế phía trước.
Thẩm Thuật cười cười, quay lại không chạm vào cô nữa.
Tiệc cưới sắp được tiến hành, Thẩm Thuật cùng cô thương lượng về nhà một chuyến, Ngu Tích do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra băn khoăn của cô, nói: "Cha mẹ anh em đều đã từng gặp qua, không cần sợ hãi, cha anh tuy rằng nghiêm túc, nhưng cũng chỉ có như vậy, không có gì đáng sợ, mẹ anh ăn nói có chút khó nghe nhưng lại là người rất mềm lòng."
Ngu Tích tuy rằng gật đầu, nhưng trong lòng kỳ thật lo sợ.
Cô nhìn ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua từng tia sáng lúc sáng lúc tối, có chút giật mình, không biết trời đã tối tự lúc nào.
Có lúc đèn xe chói mắt thoáng qua trên mặt cô, cô nhịn không được nhắm mắt lại, giống như con cò biển bị giật mình trên bãi cát, có chút hoảng sợ.
Đang suy tư, lại bỗng nhiên bị lực đạo giữ lấy.
Ngu Tích giật mình quay đầu lại, phát hiện là Thẩm Thuật cầm tay cô.
Tay của anh to lớn rộng rãi, chính là kiểu có năng lực làm cho người khác trấn định lại.
Ngu Tích không khỏi nhìn anh, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình "đừng khẩn trương như vậy, anh đã nói trước với họ rồi, sẽ không có ai gây khó dễ cho em."
Ngu Tích ở trước mặt người nhà của anh khó tránh khỏi bối rối.
Bởi vì trong lòng cũng rõ ràng, kỳ thật thân thế của cô không tính là hào quang cỡ nào.
Mẹ của cô là Dương Kế Lan từng là tiểu thư nhà giàu, lúc còn trẻ quen biết cha ruột của cô là Ngu Trầm, lúc ấy Ngu Trầm là gia sư ngoại ngữ của bà ấy, sau đó bị người trong nhà cản trở, hai liền người tách ra. Nhiều năm sau, nhà họ Dương sa sút, Dương Kế Lan trăn trở đi Bắc Kinh tìm bạn cùng trường ngày xưa hỗ trợ, muốn buôn bán quần áo, tình cờ gặp được Ngu Trầm quyền cao chức trọng.
Ông ấy đã sớm cưới vợ sinh con, bà cũng có đang có vị hôn phu.
Cô sinh ra là một chuyện ngoài ý muốn, là Dương Kế Lan bị lợi ích ở hiện thực trần trụi cám dỗ mà một lần trượt chân, là quá khứ ô nhục, cũng là vết nhơ mà Ngu Trầm muốn che giấu, không muốn bị người phát hiện.
Hơn hai mươi năm qua, Ngu Tích vẫn đi theo mẹ, cha dượng còn có em trai cùng mẹ khác cha cùng nhau sinh hoạt, số lần thấy Ngu Trầm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong ấn tượng, lần trước gặp ông vẫn là bởi vì Dương Kế Lan muốn vì cô tìm một công việc có thể diện, lúc này mới đến Ngu gia.
Thẩm phu nhân tuy rằng khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng đáy mắt lại không có ý cười, chị cả Ngu Việt ánh mắt lạnh lùng, như là đang nhìn người xa lạ, Ngu Thanh càng thêm rõ ràng, ánh mắt khinh bỉ tựa hồ là đang nhìn đám người thấy sang bắt quàng làm họ. Ngoại trừ anh hai Ngu Khiêm Minh nhìn thấy cô sẽ phát ra từ nội tâm cho cô một khuôn mặt tươi cười, những người khác đều nhìn không nổi cô.
Cho nên, cô không thích đến Ngu gia, vô cùng không thích.
Không cần suy nghĩ, cũng biết người Thẩm gia đối xử với cô như thế nào. Cho dù không kỳ thị, khẳng định cũng không thích nổi.
Ngu Tích theo bản năng nắm chặt tay Thẩm Thuật, giống như người chết đuối bắt lấy cây gỗ trôi cuối cùng.
Thẩm Thuật trấn an cầm ngược tay cô.
Đúng như dự liệu của Ngu Tích, trên bàn cơm rất bình tĩnh, Giang Từ bảo dì giúp việc làm một bàn thức ăn tới nghênh đón bọn họ.
Bà vẫn luôn nói chuyện với Thẩm Thuật, trong miệng thỉnh thoảng nhắc tới hai câu "Cũng không trở lại xem", cũng không làm khó cô, đương nhiên, cũng không nói gì với cô, dường như không biết nên nói gì với cô cho phải.
"có vẻ con gầy hơn lần trước..." bà chần chừ mở miệng, dường như cảm thấy mình nên nói gì đó với cô, vì vậy mở miệng, "Trong tiệc cưới mà gầy như vậy không được."
Thẩm Thuật nói: "Cô ấy vốn gầy, lời này của mẹ, giống như là con ngược đãi cô ấy vậy."
Anh không thèm để ý cười một cái, gắp thức ăn cho Ngu Tích.
Ngu Tích nhìn anh một cái, phát hiện anh lại gắp thức ăn cho Giang Từ, giọng nói dỗ dành: "mẹ cũng ăn một chút, đừng suốt ngày la hét muốn giảm béo, đến tuổi của mẹ, hơi béo một chút so với gầy lại càng xinh đẹp."
Giang Từ như là không tin, sờ xuống mặt, nghiêm túc hỏi anh, "Gần đây làn da của mẹ có phải trở nên kém đi hay không, hai ngày nay mẹ hận không thể mỗi ngày đi thẩm mỹ viện, chính là hy vọng đến lúc đó lấy trạng thái tốt nhất tham dự tiệc cưới của con. Lễ phục mẹ đều mua hết rồi, tổng cộng có bốn bộ."
"Bốn bộ lễ phục! có vị trưởng bối nào trong tiệc cưới của con cháu liền đổi bốn bộ chứ, người bình thường đều chỉ có hai bộ, mẹ đây là muốn đem sự chú ý của vợ con toàn bộ đoạt đi sao?"
Giang Từ trách móc anh, vẫn đang chọn đồ ăn ăn " sao mẹ có thể dành hết sự chú ý của vợ con được chứ"
Miệng tuy nói như vậy, khóe miệng vẫn là đắc ý giương lên.
Ngu Tích nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, anh bình thường đều dỗ mẹ anh như vậy sao.
Quả nhiên, ngay từ đầu Giang Từ còn nghiêm mặt, lúc này hoàn toàn là một bộ dáng rạng rỡ, ngay cả nhìn cô cũng hòa ái nhiều hơn, còn gắp đồ ăn cho cô "Ăn nhiều một chút, con gầy quá."
Ngu Tích thụ sủng nhược kinh, vội vàng đồng ý.
Vốn buổi tối là phải trở về, nhưng Giang Từ nói muốn cùng Thẩm Thuật thương lượng về việc danh sách nhân viên mở tiệc chiêu đãi trong tiệc cưới, liền để bọn họ ở nhà chính qua đêm.
"đi theo anh." Thẩm Thuật đưa cô lên lầu ba, đẩy vào một gian phòng cuối hành lang, "Đây là phòng ngủ trước kia của anh, buổi tối chúng ta ở chỗ này, anh xuống trước bàn bạc danh sách tiệc cưới với mẹ, em tự chơi một lát, được không?"
Anh lại bảo người giúp việc lấy áo ngủ mang đến cho cô ra, đặt ở bên cạnh.
Ngu Tích gật đầu, đánh chữ [anh đi làm việc của anh đi.]
Sau khi Thẩm Thuật rời đi, cô mới đứng lên, quan sát chung quanh trong phòng ngủ.
Phòng Thẩm Thuật rất sạch sẽ, trang trí theo phong cách rất đơn giản, màu vàng nhạt và màu xanh nhạt đan xen, giấy dán tường đều là màu vàng nhạt, nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái hào phóng.
Trên bức tường bên cạnh bàn học trưng bày một ít sách vở, có tiếng Trung cũng có tiếng nước ngoài, cô tùy ý lật xem một chút, rất nhiều thứ cô chưa từng nghe nói qua, xem lại chả hiểu gì liền chán đến chết trả trở về.
Cô chú ý đến bức ảnh trên cùng.
Đó là một bức ảnh tinh xảo được khảm trên bàn.
Trong ảnh, cô gái ăn mặc như Quan Âm, mi tâm điểm một nốt chu sa đỏ, váy trắng hơn tuyết, gương mặt trắng nõn ngước lên trời, mặt mày lại có chút quyến rũ phong lưu, lúc không cười cũng giống như mang theo ba phần ý cười.
Cô gái trong ảnh đang chắp tay tạo dáng, tư thái kia cực kỳ ưu nhã, đoan trang, nhìn về phía cô bên ngoài khung ảnh, ánh mắt bễ nghễ.
Ngu Tích ngay từ đầu rất khó hiểu, Thẩm Thuật vì sao lại đem ảnh chụp cô bé ấy đặt ở trong phòng ngủ của mình, cô nhìn nhìn, liền cảm thấy không đúng.
Cô gái này...
"Đây là ảnh hồi tiểu học của anh..." Giọng Thẩm Thuật vang lên từ phía sau cô, mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Lịch sử đen tối."
Đây dĩ nhiên là Thẩm Thuật.
Ngu Tích thật sự không nhịn cười được, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
Thẩm Thuật lành lạnh nhìn cô: "em còn cười, ảnh chụp lúc anh học tiểu học, khi đó còn không hiểu chuyện, cô giáo bảo anh chụp anh liền chụp, mẹ anh nói đẹp, còn mời một bậc thầy đến đoán mệnh, nói anh ngũ hành thiếu nước, nữ tướng có thể cho anh thêm phúc thêm thọ, liền để người ta đóng khung cho anh, ai cũng không cho động."
Nói đến phía sau, ngữ khí của anh đều có chút hết chỗ nói, nói thầm, "Cái gì đại sư, anh nhìn giống như mấy lão pháp sư lừa đảo đấy."
Ngu Tích thề, cô thật sự không muốn cười.
Không nghĩ tới người như anh, cũng có chuyện xấu hổ lại không thể làm gì như vậy.
Thấy sắc mặt anh khó coi, cô vội vàng thu lại nụ cười, chỉ là, thật sự nhịn không được.
Thẩm Thuật: "thật sự buồn cười như vậy sao."
Cô cố gắng thu lại vẻ mặt, lấy di động ra đánh chữ cho anh xem [cũng hơi hơi.]
Thấy thần sắc của anh hòa hoãn hai phần, cô lại thêm một câu [em bình thường sẽ không cười, trừ phi là thật sự nhịn không được. Anh không trách em đấy chứ?]
Khó có được một lần đùa dai một hồi, tim cô đập thình thịch, trước khi anh muốn tới bắt cô đã nhanh chóng chạy vào toilet. Đóng cửa, khóa cửa, vô cùng lưu loát.
Thẩm Thuật còn có chút mơ hồ, cô đã chạy rồi, sau khi biết liền mỉm cười một tiếng.
Là tự giễu.
Anh lại bị một cô bé như cô trêu chọc.
Có lẽ cảm thấy hoang đường, liền bật cười lắc đầu, khóe môi lại không nhịn được khẽ nhếch lên.