Chương 12: Bạn đời
Tóm tắt chương: Tôi biết loại người nào tôi muốn dành cho họ cả cuộc đời của mình
- ----
Ngu Tích không bị thương. Thẩm Thuật cẩn thận kiểm tra cho cô, thậm chí còn dùng đèn pin trong điện thoại di động tự chiếu sáng trong sự phản kháng của cô: "Là do em bị tâm lý thôi, không sao."
Ngu Tích lấy chăn trùm lên đầu, không muốn nói chuyện với anh.
Cô chỉ muốn đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống.
Sau khi bị anh nhìn thấy nơi đó, cô xấu hổ muốn chết.
Thẩm Thuật vặn nắp chai thuốc, "Chờ anh một chút, anh đi rửa tay."
Tiếng bước chân dần xa.
Ngu Tích lúc này mới vén chăn lên, thò nửa cái đầu ra, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thuật đi vào phòng tắm. Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Mặt cô lại không chịu thua kém mà đỏ bừng.
việc này khiến cô còn xấu hổ hơn cả lần đầu tiên, bản thân cô cũng chưa từng chạm vào chỗ đó.
Khi Thẩm Thuật rửa tay xong liền trở về, Ngu Tích lại chui vào trong chăn.
đáng tiếc lại chậm một bước, anh từ phía sau vỗ vai cô, "Đừng giả bộ ngủ, anh vừa thấy em ló đầu ra ngoài."
Thẩm Thuật chơi đùa xoa nhẹ tóc cô, đem một lọn tóc quấn quanh ngón tay của anh, tùy ý nói: "Em có biết lừa gạt anh có hậu quả ra sao không?"
Trong lòng cô khẽ run lên, suy cho cùng cũng rất sợ anh, liền quay người lại.
Nhưng chăn vẫn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn.
Thẩm Thuật theo một bên chăn dò xét vào trong, sờ soạng liền bắt được bàn nhỏ bé của cô giấu ở dưới chăn, cười nói: "bắt được em rồi."
Ngu Tích muốn ngọ nguậy một chút, lại không dám giãy giụa quá mức, ngoan ngoãn bị anh nắm lấy, nhưng lại có chút không cam lòng mà trừng mắt liếc anh một cái.
Ai ngờ cái liếc mắt lơ đãng này lại để anh nhìn thấy được, trực tiếp túm lấy chăn, Thẩm Thuật hừ một tiếng, dựa sát vào cô: "còn dám trừng anh?"
Ngu Tích sợ nhất chính là bị Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắt như vậy, hơn nữa lại có tật giật mình, liền co rúm lại trong chăn.
Điện thoại của Thẩm Thuật trên bàn cạnh giường rung lên, màn hình sáng lên.
Thẩm Thuật liếc mắt nhìn, đã là mười giờ tối.
Anh tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại đèn ngủ, chỉnh tới mức tối nhất.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt khiến trong phòng thêm ấm áp, Ngu Tích không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ chiếu vào trên tường.
Anh cao lớn, một tay chống bên người cô, cô vùi trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, thân hình chênh lệch rõ ràng.
Điều này khiến cô nhớ lại cảm giác mỗi lần ở trong vòng lồng ngực đều bị bao vây chặt chẽ, tuy rằng có chút sợ hãi với anh, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.
Nghĩ kỹ lại, Ngu Tích sợ anh không chỉ vì từng thấy anh giáo huận người khác nặng lời, mà còn vì một cảm giác vô cớ, giống như học sinh sợ giáo viên chủ nhiệm.
Đây là một nỗi sợ hãi bản năng, giống như Ngu Tích sợ cha mình, Ngu Thần.
Trong tiềm thức của cô, Thẩm Thuật và cha cô có vai vế tương đương nhau, lòng dạ kín đáo, khó phỏng đoán.
Cô làm sao có thể ngang hàng ngang vế với anh được?
"Làm sao vậy, sao lại ngẩn người rồi?" Thẩm Thuật tháo kính xuống, nằm vào trong chăn bên cạnh cô. Bàn tay nhỏ giấu dưới chăn của cô lại bị anh bắt lấy.
Lòng bàn tay anh rất nóng lại có chút thô ráp, anh khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé không xương mềm mại của cô, dường như có chút hứng thú, vuốt ve dọc theo đường vân trên lòng bàn tay cô.
Ngu Tích ngứa ngáy rụt tay lại.
"Vẫn còn sớm, chúng ta lại nói chuyện tiếp." Thẩm Thuật dựa vào thành giường, quay đầu đối mặt với cô mà nói.
Ngu Tích thực sự không giỏi giao tiếp với mọi người, với cả những người giao tiếp với cô sẽ cảm thấy khó khăn. Tuy nhiên, Thẩm Thuật là một người rất giỏi giao tiếp, một khi quyết tâm giao tiếp với người khác, anh sẽ cực kỳ kiên nhẫn, nói về tất cả các vấn đề. Ngu Tích suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho anh xem: [ Chúng ta nói về cái gì?]
Thẩm Thuật cười cười, cánh tay dài ôm lấy Ngu Tích, trước tiên đem cô ôm vào trong lòng, sau lại cúi đầu áp vào bên tai, chậm rãi truyền hơi thở ấm áp cho cô.
Anh có vẻ rất thích ôm cô như thế này, Ngu Tích cảm thấy hơi ngứa, cũng có chút không tự nhiên, vì vậy lại gõ: [ anh nói trước đi.]
Bộ dáng cô còn thật sự vô cùng ngốc nghếch mà nghiêm túc như vậy, thực sự quá đáng yêu.
Thẩm Thuật trong lòng cười thầm, không vội nói chuyện, lại đưa tay gác qua bên hông cô. Thân thể Ngu Tích lại một lần nữa trở nên căng thẳng, cảm giác tất cả giác quan lại lần nữa tập trung ở cái địa phương mềm mại kia, phảng phất tim đập thình thịch ngứa ngáy không ngừng từ tứ chi truyền đến.
Anh thực sự giỏi trong việc khám phá những điểm yếu trên cơ thể cô một cách dễ dàng.
Cả người cô bị ép dán vào ngực anh, muốn đẩy ra lại không dám, tim đập mạnh tựa như trống bỏi.
làm gì có bộ dáng muốn nói chuyện cơ chứ?
Cô cảm thấy hướng đi này khác với những gì cô đã tưởng tượng.
Thẩm Thuật không trêu chọc cô nữa, nghiêm mặt nói: "Em có gì thắc mắc cứ hỏi."
Ngu Tích sửng sốt một chút, không hiểu vì sao lại trở thành cô là người hỏi.
Thẩm Thuật nói: "Anh đối với em rất hài lòng, nhưng em lại vẫn luôn trốn tránh anh, cho nên anh cho em cơ hội này để đặt câu hỏi. Nếu như em nói cho anh biết không hài lòng chỗ nào, anh nhất định sẽ sửa đổi."
Cô liền ngơ ngác.
Thẩm Thuật nhìn thấy vẻ mặt mê mang của cô thì bật cười, nắm lấy tay cô khẽ lắc: "Em không muốn hỏi sao?"
Ngu Tích cảm thấy có đôi khi anh giống như coi cô là món đồ chơi, hơn nữa cô cũng có tôn nghiêm, cho nên hơi buồn bực rút tay lại.
Cô gõ trên di động: [ Anh có thích em không, Thẩm Thuật?]
Đây là câu hỏi mà cô vẫn luôn muốn hỏi.
Thẩm Thuật suy nghĩ một chút, lại chỉ trầm tư một hồi: "thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em liền thích."
Ngu Tích nhìn ánh mắt của anh thì rất nghi ngờ.
"nói thật thì em lại không tin" Thẩm Thuật bất đắc dĩ, "là thật, lần đầu tiên anh đến gặp cha của em, lần gặp em ở Thập Sát Hải, anh đã bị em hấp dẫn."
Dung mạo lẫn khí chất của cô hoàn toàn phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của anh.
Lúc đầu là vì cân nhắc kết hôn, mặt khác, anh cũng đã đến tuổi kết hôn, đối tượng ứng cử viên duy nhất chỉ có cô và Ngu Thanh, một bộ dáng đại tiểu thư của Ngu Thanh hoàn toàn không hợp gu thẩm mỹ của anh, nên anh đã chọn cô.
Ngu Tích tiếp tục gõ: [thích như thế nào cơ?]
Cô không tự kỷ như vậy, cũng không nghĩ rằng chỉ cần có vài phần sắc đẹp là có thể được lọt vào mắt xanh của người khác.
Trải nghiệm từ nhỏ đến lớn cũng nói rõ cho cô biết, cô không hấp dẫn đến thế, không xuất sắc đến thế. Làm sao mà một người đàn ông ưu tú như Thẩm Thuật lại có thể yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên? Đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Thẩm Thuật đương nhiên không yêu say đắm từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng khi họ gặp nhau lần đầu tiên, hảo cảm của anh dành cho cô là không thể nghi ngờ.
Không thể nghi ngờ rằng cái nhìn thoáng qua đã chạm vào lòng anh.
Anh nghĩ, nếu anh trẻ hơn mười tuổi, có thể thực sự giống một cậu thiếu niên đơn thuần liền lập tức theo đuổi cô.
Nhưng ở tuổi của anh, tình yêu thực sự chỉ là một phần của cuộc sống.
Thậm chí, đó không phải là tình yêu, nó chỉ có thể được coi là hảo cảm.
Anh là người quyết đoán trong thế giới kinh doanh, chưa từng thất bại trong việc đối nhân xử thế, thanh danh cũng rất tốt, mà phần lớn tinh lực của anh cũng dùng để đầu tư, giữ gìn điều đó.
Đối với tình yêu, anh vốn cũng không mấy mặn mà, thậm chí còn không coi trọng việc kết hôn lắm.
Trong nhân sinh quan của anh xưa nay, sự nghiệp và người thân luôn là trên hết.
Mà người bạn đời, cũng là người thân trong nhà.
Anh làm gì cũng nghĩ sâu tính kỹ, từ giây phút quyết định lấy cô, anh đã coi cô là người bạn đời cả đời của mình, là một trong những người thân quan trọng nhất.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, càng lâu, dường như có nhiều thứ đang thay đổi.
Thẩm Thuật không thể nói rõ điều gì đã thay đổi, nhưng tâm tình thực sự khác với ban đầu.
Nghĩ đến đây, anh trịnh trọng nói với cô: "Ngu Tích, anh đã gặp qua vô số người, có lẽ số người phụ nữ anh đã từng gặp so với số lượng cả nam cả nữ mà em gặp còn nhiều hơn. Nhưng anh biết mình cần gì, muốn chọn người nào để đồng hành đến suốt cuộc đời. về điểm này, em không cần phải nghi ngờ. "
Trái tim của Ngu Tích lại lần nữa rung động.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Thuật sẽ nói với cô điều này một cách thẳng thắn như vậy.
Anh lựa chọn cô, mặc dù là hành động cân nhắc lợi hại, nhưng đó không phải là sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Anh có quá nhiều sự lựa chọn, nếu phải chọn đối tượng kết hôn thì họ Ngu chỉ là một trong rất nhiều sự lựa chọn. Dù sao với xuất thân của nhà họ Ngu, xét về xuất thân thì vẫn kém hơn một chút so với nhà họ Thẩm.
Ít nhất thì một khắc động tâm lúc ấy tuyệt đối không phải là giả.
Thấy cô không nói gì, anh mỉm cười, nắm chặt tay cô: "Em phải tin tưởng ở anh, anh không còn ở độ tuổi muốn làm gì thì làm, anh biết mình muốn sống như thế nào, muốn làm gì và nên làm gì."
Ngu Tích cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, nhưng trái tim trong lồng ngực càng nóng hơn.
Anh chưa từng nói những điều này với cô.
Dù cô không hiểu lắm những gì anh nói, nhưng cô hiểu một điều, anh quyết định cùng cô đồng hành cả đời.
Anh nói đúng, cô nên cho cuộc hôn nhân này thêm một chút tin tưởng.
không biết qua bao lâu, cô trịnh trọng gật đầu.
Thẩm Thuật cũng cười, ấn đầu của cô dán vào trong ngực mình, lại cúi đầu hôn lên trán của cô, "Đã khuya rồi, ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi."
Ngu Tích gật gật đầu.
Sau khi thân mật, bọn họ cũng không ngủ từng góc giường như trước. Cô vốn chỉ yên lặng cuộn người, đem chính mình cuộn thành một con tôm nhỏ, nhưng Thẩm Thuật lại đem cô ôm vào trong ngực, một tay cố định cô: "Ngủ đi, anh ôm em ngủ, một mình không phải rất sợ sao?"
Tấm lưng gầy yếu của cô áp vào lồng ngực săn chắc, nóng bỏng của anh. Cô có chút chưa thích ứng được, nhưng không hiểu sao cô lại thích cảm giác được anh ôm thật chặt như thế này.
Cô cảm thấy thỏa mãn khi được nâng niu, yêu thương.
Ít nhất, chưa từng có ai ôm cô như thế này, kể cả cha mẹ cô.
Anh không ghét bỏ cô vì không thể nói chuyện, cũng không phiền nếu cô không thể trả lời anh, mà vẫn tiếp tục chủ đề một cách kiên nhẫn.
Hơn nữa EQ của anh rất cao, có khi không cần trả lời cũng đoán được cô đang nghĩ gì.
Thật ra, sống cả đời với một người như vậy cũng không tệ.
Ngoại trừ việc Thẩm Thuật rất bận rộn với công việc thì trên thực tế, họ khá hợp nhau về mọi mặt. Ít nhất anh sẽ không hung dữ với cô như Ngu Thần, cũng sẽ không để cô phải xem sắc mặt mà sống.
Mặc dù Dương Quý Lan rất yêu thương cô nhưng tính tình bà ấy không tốt, thường xuyên đánh Ngu Tích khi cô còn đi học.
Dù là nhà họ Dương hay nhà họ Ngu, thực ra ở đâu cô cũng không thích ở lại. Ngược lại, cô thà ở bên Thẩm Thuật, cô thích bầu không khí trầm tĩnh điềm tĩnh ở anh, giống như một nơi trú ẩn an toàn, có thể khiến cô cảm thấy bình yên.
Đêm nay, Ngu Tích ngủ rất say.
Tuy nhiên, giấc mộng của cô cũng không thực sự sâu lắm, cô biết Thẩm Thuật lại lén lút hôn cô.
- ----
Ngu Tích không bị thương. Thẩm Thuật cẩn thận kiểm tra cho cô, thậm chí còn dùng đèn pin trong điện thoại di động tự chiếu sáng trong sự phản kháng của cô: "Là do em bị tâm lý thôi, không sao."
Ngu Tích lấy chăn trùm lên đầu, không muốn nói chuyện với anh.
Cô chỉ muốn đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống.
Sau khi bị anh nhìn thấy nơi đó, cô xấu hổ muốn chết.
Thẩm Thuật vặn nắp chai thuốc, "Chờ anh một chút, anh đi rửa tay."
Tiếng bước chân dần xa.
Ngu Tích lúc này mới vén chăn lên, thò nửa cái đầu ra, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thuật đi vào phòng tắm. Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Mặt cô lại không chịu thua kém mà đỏ bừng.
việc này khiến cô còn xấu hổ hơn cả lần đầu tiên, bản thân cô cũng chưa từng chạm vào chỗ đó.
Khi Thẩm Thuật rửa tay xong liền trở về, Ngu Tích lại chui vào trong chăn.
đáng tiếc lại chậm một bước, anh từ phía sau vỗ vai cô, "Đừng giả bộ ngủ, anh vừa thấy em ló đầu ra ngoài."
Thẩm Thuật chơi đùa xoa nhẹ tóc cô, đem một lọn tóc quấn quanh ngón tay của anh, tùy ý nói: "Em có biết lừa gạt anh có hậu quả ra sao không?"
Trong lòng cô khẽ run lên, suy cho cùng cũng rất sợ anh, liền quay người lại.
Nhưng chăn vẫn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn.
Thẩm Thuật theo một bên chăn dò xét vào trong, sờ soạng liền bắt được bàn nhỏ bé của cô giấu ở dưới chăn, cười nói: "bắt được em rồi."
Ngu Tích muốn ngọ nguậy một chút, lại không dám giãy giụa quá mức, ngoan ngoãn bị anh nắm lấy, nhưng lại có chút không cam lòng mà trừng mắt liếc anh một cái.
Ai ngờ cái liếc mắt lơ đãng này lại để anh nhìn thấy được, trực tiếp túm lấy chăn, Thẩm Thuật hừ một tiếng, dựa sát vào cô: "còn dám trừng anh?"
Ngu Tích sợ nhất chính là bị Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắt như vậy, hơn nữa lại có tật giật mình, liền co rúm lại trong chăn.
Điện thoại của Thẩm Thuật trên bàn cạnh giường rung lên, màn hình sáng lên.
Thẩm Thuật liếc mắt nhìn, đã là mười giờ tối.
Anh tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại đèn ngủ, chỉnh tới mức tối nhất.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt khiến trong phòng thêm ấm áp, Ngu Tích không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ chiếu vào trên tường.
Anh cao lớn, một tay chống bên người cô, cô vùi trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, thân hình chênh lệch rõ ràng.
Điều này khiến cô nhớ lại cảm giác mỗi lần ở trong vòng lồng ngực đều bị bao vây chặt chẽ, tuy rằng có chút sợ hãi với anh, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.
Nghĩ kỹ lại, Ngu Tích sợ anh không chỉ vì từng thấy anh giáo huận người khác nặng lời, mà còn vì một cảm giác vô cớ, giống như học sinh sợ giáo viên chủ nhiệm.
Đây là một nỗi sợ hãi bản năng, giống như Ngu Tích sợ cha mình, Ngu Thần.
Trong tiềm thức của cô, Thẩm Thuật và cha cô có vai vế tương đương nhau, lòng dạ kín đáo, khó phỏng đoán.
Cô làm sao có thể ngang hàng ngang vế với anh được?
"Làm sao vậy, sao lại ngẩn người rồi?" Thẩm Thuật tháo kính xuống, nằm vào trong chăn bên cạnh cô. Bàn tay nhỏ giấu dưới chăn của cô lại bị anh bắt lấy.
Lòng bàn tay anh rất nóng lại có chút thô ráp, anh khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé không xương mềm mại của cô, dường như có chút hứng thú, vuốt ve dọc theo đường vân trên lòng bàn tay cô.
Ngu Tích ngứa ngáy rụt tay lại.
"Vẫn còn sớm, chúng ta lại nói chuyện tiếp." Thẩm Thuật dựa vào thành giường, quay đầu đối mặt với cô mà nói.
Ngu Tích thực sự không giỏi giao tiếp với mọi người, với cả những người giao tiếp với cô sẽ cảm thấy khó khăn. Tuy nhiên, Thẩm Thuật là một người rất giỏi giao tiếp, một khi quyết tâm giao tiếp với người khác, anh sẽ cực kỳ kiên nhẫn, nói về tất cả các vấn đề. Ngu Tích suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho anh xem: [ Chúng ta nói về cái gì?]
Thẩm Thuật cười cười, cánh tay dài ôm lấy Ngu Tích, trước tiên đem cô ôm vào trong lòng, sau lại cúi đầu áp vào bên tai, chậm rãi truyền hơi thở ấm áp cho cô.
Anh có vẻ rất thích ôm cô như thế này, Ngu Tích cảm thấy hơi ngứa, cũng có chút không tự nhiên, vì vậy lại gõ: [ anh nói trước đi.]
Bộ dáng cô còn thật sự vô cùng ngốc nghếch mà nghiêm túc như vậy, thực sự quá đáng yêu.
Thẩm Thuật trong lòng cười thầm, không vội nói chuyện, lại đưa tay gác qua bên hông cô. Thân thể Ngu Tích lại một lần nữa trở nên căng thẳng, cảm giác tất cả giác quan lại lần nữa tập trung ở cái địa phương mềm mại kia, phảng phất tim đập thình thịch ngứa ngáy không ngừng từ tứ chi truyền đến.
Anh thực sự giỏi trong việc khám phá những điểm yếu trên cơ thể cô một cách dễ dàng.
Cả người cô bị ép dán vào ngực anh, muốn đẩy ra lại không dám, tim đập mạnh tựa như trống bỏi.
làm gì có bộ dáng muốn nói chuyện cơ chứ?
Cô cảm thấy hướng đi này khác với những gì cô đã tưởng tượng.
Thẩm Thuật không trêu chọc cô nữa, nghiêm mặt nói: "Em có gì thắc mắc cứ hỏi."
Ngu Tích sửng sốt một chút, không hiểu vì sao lại trở thành cô là người hỏi.
Thẩm Thuật nói: "Anh đối với em rất hài lòng, nhưng em lại vẫn luôn trốn tránh anh, cho nên anh cho em cơ hội này để đặt câu hỏi. Nếu như em nói cho anh biết không hài lòng chỗ nào, anh nhất định sẽ sửa đổi."
Cô liền ngơ ngác.
Thẩm Thuật nhìn thấy vẻ mặt mê mang của cô thì bật cười, nắm lấy tay cô khẽ lắc: "Em không muốn hỏi sao?"
Ngu Tích cảm thấy có đôi khi anh giống như coi cô là món đồ chơi, hơn nữa cô cũng có tôn nghiêm, cho nên hơi buồn bực rút tay lại.
Cô gõ trên di động: [ Anh có thích em không, Thẩm Thuật?]
Đây là câu hỏi mà cô vẫn luôn muốn hỏi.
Thẩm Thuật suy nghĩ một chút, lại chỉ trầm tư một hồi: "thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em liền thích."
Ngu Tích nhìn ánh mắt của anh thì rất nghi ngờ.
"nói thật thì em lại không tin" Thẩm Thuật bất đắc dĩ, "là thật, lần đầu tiên anh đến gặp cha của em, lần gặp em ở Thập Sát Hải, anh đã bị em hấp dẫn."
Dung mạo lẫn khí chất của cô hoàn toàn phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của anh.
Lúc đầu là vì cân nhắc kết hôn, mặt khác, anh cũng đã đến tuổi kết hôn, đối tượng ứng cử viên duy nhất chỉ có cô và Ngu Thanh, một bộ dáng đại tiểu thư của Ngu Thanh hoàn toàn không hợp gu thẩm mỹ của anh, nên anh đã chọn cô.
Ngu Tích tiếp tục gõ: [thích như thế nào cơ?]
Cô không tự kỷ như vậy, cũng không nghĩ rằng chỉ cần có vài phần sắc đẹp là có thể được lọt vào mắt xanh của người khác.
Trải nghiệm từ nhỏ đến lớn cũng nói rõ cho cô biết, cô không hấp dẫn đến thế, không xuất sắc đến thế. Làm sao mà một người đàn ông ưu tú như Thẩm Thuật lại có thể yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên? Đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Thẩm Thuật đương nhiên không yêu say đắm từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng khi họ gặp nhau lần đầu tiên, hảo cảm của anh dành cho cô là không thể nghi ngờ.
Không thể nghi ngờ rằng cái nhìn thoáng qua đã chạm vào lòng anh.
Anh nghĩ, nếu anh trẻ hơn mười tuổi, có thể thực sự giống một cậu thiếu niên đơn thuần liền lập tức theo đuổi cô.
Nhưng ở tuổi của anh, tình yêu thực sự chỉ là một phần của cuộc sống.
Thậm chí, đó không phải là tình yêu, nó chỉ có thể được coi là hảo cảm.
Anh là người quyết đoán trong thế giới kinh doanh, chưa từng thất bại trong việc đối nhân xử thế, thanh danh cũng rất tốt, mà phần lớn tinh lực của anh cũng dùng để đầu tư, giữ gìn điều đó.
Đối với tình yêu, anh vốn cũng không mấy mặn mà, thậm chí còn không coi trọng việc kết hôn lắm.
Trong nhân sinh quan của anh xưa nay, sự nghiệp và người thân luôn là trên hết.
Mà người bạn đời, cũng là người thân trong nhà.
Anh làm gì cũng nghĩ sâu tính kỹ, từ giây phút quyết định lấy cô, anh đã coi cô là người bạn đời cả đời của mình, là một trong những người thân quan trọng nhất.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, càng lâu, dường như có nhiều thứ đang thay đổi.
Thẩm Thuật không thể nói rõ điều gì đã thay đổi, nhưng tâm tình thực sự khác với ban đầu.
Nghĩ đến đây, anh trịnh trọng nói với cô: "Ngu Tích, anh đã gặp qua vô số người, có lẽ số người phụ nữ anh đã từng gặp so với số lượng cả nam cả nữ mà em gặp còn nhiều hơn. Nhưng anh biết mình cần gì, muốn chọn người nào để đồng hành đến suốt cuộc đời. về điểm này, em không cần phải nghi ngờ. "
Trái tim của Ngu Tích lại lần nữa rung động.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Thuật sẽ nói với cô điều này một cách thẳng thắn như vậy.
Anh lựa chọn cô, mặc dù là hành động cân nhắc lợi hại, nhưng đó không phải là sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Anh có quá nhiều sự lựa chọn, nếu phải chọn đối tượng kết hôn thì họ Ngu chỉ là một trong rất nhiều sự lựa chọn. Dù sao với xuất thân của nhà họ Ngu, xét về xuất thân thì vẫn kém hơn một chút so với nhà họ Thẩm.
Ít nhất thì một khắc động tâm lúc ấy tuyệt đối không phải là giả.
Thấy cô không nói gì, anh mỉm cười, nắm chặt tay cô: "Em phải tin tưởng ở anh, anh không còn ở độ tuổi muốn làm gì thì làm, anh biết mình muốn sống như thế nào, muốn làm gì và nên làm gì."
Ngu Tích cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, nhưng trái tim trong lồng ngực càng nóng hơn.
Anh chưa từng nói những điều này với cô.
Dù cô không hiểu lắm những gì anh nói, nhưng cô hiểu một điều, anh quyết định cùng cô đồng hành cả đời.
Anh nói đúng, cô nên cho cuộc hôn nhân này thêm một chút tin tưởng.
không biết qua bao lâu, cô trịnh trọng gật đầu.
Thẩm Thuật cũng cười, ấn đầu của cô dán vào trong ngực mình, lại cúi đầu hôn lên trán của cô, "Đã khuya rồi, ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi."
Ngu Tích gật gật đầu.
Sau khi thân mật, bọn họ cũng không ngủ từng góc giường như trước. Cô vốn chỉ yên lặng cuộn người, đem chính mình cuộn thành một con tôm nhỏ, nhưng Thẩm Thuật lại đem cô ôm vào trong ngực, một tay cố định cô: "Ngủ đi, anh ôm em ngủ, một mình không phải rất sợ sao?"
Tấm lưng gầy yếu của cô áp vào lồng ngực săn chắc, nóng bỏng của anh. Cô có chút chưa thích ứng được, nhưng không hiểu sao cô lại thích cảm giác được anh ôm thật chặt như thế này.
Cô cảm thấy thỏa mãn khi được nâng niu, yêu thương.
Ít nhất, chưa từng có ai ôm cô như thế này, kể cả cha mẹ cô.
Anh không ghét bỏ cô vì không thể nói chuyện, cũng không phiền nếu cô không thể trả lời anh, mà vẫn tiếp tục chủ đề một cách kiên nhẫn.
Hơn nữa EQ của anh rất cao, có khi không cần trả lời cũng đoán được cô đang nghĩ gì.
Thật ra, sống cả đời với một người như vậy cũng không tệ.
Ngoại trừ việc Thẩm Thuật rất bận rộn với công việc thì trên thực tế, họ khá hợp nhau về mọi mặt. Ít nhất anh sẽ không hung dữ với cô như Ngu Thần, cũng sẽ không để cô phải xem sắc mặt mà sống.
Mặc dù Dương Quý Lan rất yêu thương cô nhưng tính tình bà ấy không tốt, thường xuyên đánh Ngu Tích khi cô còn đi học.
Dù là nhà họ Dương hay nhà họ Ngu, thực ra ở đâu cô cũng không thích ở lại. Ngược lại, cô thà ở bên Thẩm Thuật, cô thích bầu không khí trầm tĩnh điềm tĩnh ở anh, giống như một nơi trú ẩn an toàn, có thể khiến cô cảm thấy bình yên.
Đêm nay, Ngu Tích ngủ rất say.
Tuy nhiên, giấc mộng của cô cũng không thực sự sâu lắm, cô biết Thẩm Thuật lại lén lút hôn cô.