Chương 86
Ngày khai giảng đầu tiên bởi vì thầy giáo đập vỡ cửa sổ dẫn đến lớp một vô cùng náo nhiệt, quét thủy tinh vỡ lau bệ cửa sổ, trong ngoài phòng học loạn thành một đám ầm ĩ.
Nhưng những âm thanh này không bù lại được câu nói kia của Bùi Dục - -"Mình cũng trọng sinh."
Cô nhìn Bùi Dục, mặc dù trong mắt của anh có hơi co lại nhưng vẫn có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô.
"A, khéo như vậy sao!" Âu Dương Tĩnh nháy mắt mấy cái rồi chủ động kéo anh đi vào trong phòng học: "Nhanh đi vào phòng học đi, ở bên ngoài để phơi nắng sao!"
Bùi Dục bị cô kéo vào phòng học, trong lúc này vẫn còn có chút không thể tin được là việc này cứ nhẹ như vậy mà cho qua rồi sao? Trước lúc thẳng thắn anh đã vô số lần nghĩ qua việc sau khi Âu Dương Tĩnh nghe được chân tướng thì khi đó sẽ phản ứng như thế nào, có thể là không tin, chấn kinh, thất vọng, không có tín nhiệm anh nữa, cùng với cư xử lạnh lùng. Nhưng anh thật không ngờ Âu Dương Tĩnh lại có biểu hiện giống như hiện tại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Không có sắp xếp chỗ ngồi nên tất cả học sinh đều tùy tiện tìm một chỗ để ngồi. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng lấy một viên phấn viết xuống ba chữ thật to "Trần Văn Bân", sau khi viết xong thì ném phấn xuống, vỗ vỗ bụi trên tay. "Thầy họ Trần, đây là tên của thầy. Ba năm kế tiếp sẽ do thầy làm chủ nhiệm lớp của các em, đồng thời là giáo viên số học.
Ông nói xong nhìn học sinh trong lớp một lần còn nói: "Các em đều đã chọn được chỗ ngồi rồi, về sau cứ dựa theo vị trí này mà ngồi. Thầy điểm danh, gọi đến tên ai thì đứng lên giới thiệu một chút. Trời hôm nay nóng, mọi người tùy tiện nói một hai câu là được, nói xong hôm nay cho các em về sớm hơn một chút."
Quả nhiên thầy Trần vẫn có dáng vẻ sảng khoái như trong trí nhớ, Bùi Dục suy nghĩ. Như vậy cũng được, hiện tại trong lòng anh sớm đã không yên, hận không thể lập tức kết thúc bài phát biểu, sau đó cùng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh thật tốt.
"Bùi Dục!" Vào lúc anh đang đi vào cõi thần tiên thì bị điểm danh, đột nhiên bị gọi tên Bùi Dục theo phản xạ có điều kiện đứng lên: "Có!" Giọng nói của anh có chút lớn dọa những bạn học chung quanh nhảy dựng.
Thầy Trần lại vô cùng vừa lòng: "Rất tốt! Có tinh thần! Quyền lớp trưởng chính là em đi!"
Thầy giáo thật tùy tiện đi... Sắp xếp chỗ ngồi cùng chọn ban cán sự lớp cũng quá là tùy ý đi?! Tất cả học sinh trong lớp đều nghĩ như vậy. Đời trước Bùi Dục chính là lớp trưởng, cho nên thầy giáo có sắp xếp như vậy anh cũng không có gì ngoài ý muốn. Chẳng qua sau khi thầy giáo bổ nhiệm lớp trưởng xong còn suy nghĩ rồi nói: "Một người không đủ dùng, lại thêm một lớp phó đi. Để thầy nhìn xem bạn xếp thứ hai... Âu Dương Tĩnh?"
Âu Dương Tĩnh cũng đứng lên. Thầy Trần liếc mắt đánh giá cô một cái, vừa lòng nói: "Tốt tốt, vừa đúng lúc một nam một nữ. Hai người các em cùng với các bạn xếp từ thứ ba đến thứ mười đi cùng thầy chuyển sách, những bạn học khác có thể tan học về nhà rồi."
Đang sốt ruột cùng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh, trong lòng Bùi Dục không khỏi thầm mắng ở trong lòng một tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy mấy việc của cán bộ lớp như vậy. Nếu không phải thầy Trần kêu cả tên Âu Dương Tĩnh thì quả thực anh hận không thể bỏ gánh giữa đường.
Nhưng mà đi theo giáo viên, bên cạnh lại có nhiều bạn học như vậy, ngay cả khi anh có một bụng lời muốn hỏi thì lúc này cũng không thể mở miệng được. Phòng học lớp một cách văn phòng xa nhất, trên đường đi đến văn phòng đột nhiên thầy Trần nói: "Hai người các em là người yêu đi."
Tuy bọn họ nói yêu đương quang minh chính đại nhưng lại bị thầy giáo hỏi trực tiếp như vậy làm cho Âu Dương Tĩnh không nhịn được mà đỏ cả mặt. Còn về phần Bùi Dục, đời trước anh cùng thầy giáo có quan hệ rất tốt, ở trước mặt thầy Trần gần như không có chút cố kỵ nào. Lúc này thừa nhận: "Đúng ạ!"
Thầy Trần liếc mắt nhìn anh một cái: "Em lại còn thừa nhận một cách sảng khoái như vậy? Trước mặt thầy giáo mà lại muốn nói chuyện yêu sớm, không sợ thầy gậy đánh uyên ương sao? Không dọa các em, thầy không có phản đối các em yêu đương, nhưng mà thầy phải cho hai em biết rõ, ở trung học việc học tập vẫn là quan trọng nhất, nếu các em yêu đương mà làm chậm trễ thành tích thì thầy lập tức sẽ chuyển các em đi đó."
Đời trước thầy Trần cũng dạy lớp Âu Dương Tĩnh, cho nên đó với tác phong làm việc sảng khoái của thầy Trần Âu Dương Tĩnh cũng coi như đã quen. Dù sao thì Bùi Dục cũng đã thừa nhận, cô cũng không có gì để mà ưỡn ẹo, vô cùng sảng khoái đảm bảo với giáo viên.
Sách giáo khoa đều được đặt ở trên một khoảng trống phía sau trong văn phòng, mỗi môn được xếp thành vài đống. Việc bọn họ cần làm chính là lấy sách giáo khoa cho lớp của chính mình. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, việc lấy sách giáo khoa luôn luôn không được đánh số, cho nên chủ nhiệm mỗi lớp đều mang theo vài học sinh cướp đoạt sách giáo khoa giống như cướp đoạt lương thực vào những năm mất mùa vậy.
Lớp một ít người, lại thêm thầy Trần có vẻ cũng nhanh nhẹn, rất nhanh liền phân tán, trước tiên bọn họ phải đuổi tới "Hiện trường cướp đoạt lương thực" đã. Vào trước khi những lớp khác kết thúc việc họp lớp thì giành trước việc kiểm kê sách của lớp mình trước.
Thời điểm chuyển sách, Bùi Dục vẫn nhớ đến vết thương ở trên cổ tay của Au Dương Tĩnh nên chỉ kêu cô đếm, không chịu để cho cô bê sách. Thật ra miệng vết thương của Âu Dương Tĩnh cực kỳ nông, bị Bùi Dục nháo thành như vậy lại khiến cho cô vô cùng xấu hổ, cũng không để ý đến việc Bùi Dục lải nhải, đếm xong liền ôm sách rời đi.
"Cô bé này rất tốt! Nhìn gầy nhưng sức lại không yếu." Thầy Trần đối với tác phong không chút yếu ớt nào của Âu Dương Tĩnh lại càng thêm tán thưởng.
Bùi Dục nhìn cô vì tránh cho cọ vào vết miệng vết thương nên thời điểm chuyển sách đã cong cổ tay thành độ cong có dáng vẻ kỳ quái, quả thực làm anh đau lòng muốn chết. "Đi, đi đến phòng y tế xử lý một chút." Sau khi chuyển sách xong Bùi Dục kéo Âu Dương Tĩnh đi ra khỏi văn phòng.
Lúc này trong lòng anh đều tràn đầy hình ảnh về vết thương của cô, gần như quên mất mới vừa rồi bản thân mình đã thẳng thắn với cô. "Mới vừa rồi cậu nói là bị cọ ở đâu?" Bùi Dục hỏi.
"Chính là thời điểm đổi xe ở trên đường có gặp một dì bị cướp nên mình đã đi qua giúp một chút. Không chú ý nên đã bị cọ, không đau!" Âu Dương Tĩnh cường điệu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
"Như vậy cũng không được." Bùi Dục lôi kéo Âu Dương Tĩnh đi đến phòng y tế mới phát hiện, hôm nay chỉ là ngày chào đón học sinh mới, ngay từ đầu phòng y tế có mở cửa đâu. "Cậu đợi một lát, để mình tìm rồi đưa cậu đến bệnh viện ở gần đây một phen." Anh nói xong liền mở bản đồ ra.
Âu Dương Tĩnh dở khóc dở cười: "Thật sự không cần nhiều chuyện như vậy đâu, về nhà mình bôi một chút thuốc tiêu viêm là được rồi. Cậu đừng có vì chuyện của kiếp trước mà làm cho thần kinh quá nhạy cảm, một vết thương nhỏ này không thể làm chết người được đâu."
Bùi Dục thoáng nhớ tới chuyện chính mình đã chủ động nói chuyện thẳng thắn với cô, cứng đờ ngay tại chỗ, nhìn biểu cảm của Âu Dương Tĩnh vẫn bình tĩnh như thường, hỏi: "Cậu... Không thèm để ý sao? Cậu không trách mình sao?"
Âu Dương Tĩnh nhìn anh đầy kỳ quái: "Trách cậu làm gì chứ, người khác thấy thế nào cũng chỉ là việc nhà mà thôi. Mà còn đời trước hai đứa mình lại không quen biết, mà bản thân mình cũng không có cầu cứu với cậu."
"Nhưng mà..." Tuy Âu Dương Tĩnh không có để chuyện anh thấy chết mà không cứu này ở trong lòng nhưng không có nghĩa là Bùi Dục có thể buông bỏ được. "Đó không phải là việc nhà, nếu lúc đó mình không do dự trực tiếp cản lại thì cậu cũng sẽ không bị hại chết."
"Nhưng nếu như vậy thì chúng ta cũng sẽ không có khả năng ở chung một chỗ nha."Âu Dương Tĩnh cười nói. "Nói ra không sợ cậu cười mình khờ, chứ đời trước mình không cầu cứu cậu là vì mình không muốn bị cậu biết những chuyện lộn xộn như vậy ở trong nhà của mình."
"Vì sao?" Bùi Dục khó hiểu, mặt mũi so với tính mạng còn quan trọng hơn sao?
Âu Dương Tĩnh nhìn anh, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Bởi vì khi đó mình thích cậu nha."
Bùi Dục ngẩn người, nói như vậy là năm đó Âu Dương Tĩnh trơ mắt nhìn người mình thích khoanh tay đứng nhìn để cho cô bị người khác kéo đi? "Thực xin lỗi." Anh không nhịn được mà nói lời xin lỗi, nắm chặt lấy tay của Âu Dương Tĩnh: "Đời này mình nhất định sẽ không để cho loại sự việc này xảy ra một lần nữa."
"Uhm." Âu Dương Tĩnh nghiêm túc gật đầu, hỏi anh: "Đúng rồi, mình còn chưa có hỏi cậu, cậu trọng sinh từ lúc nào vậy? Sẽ không phải là ngay lúc gặp được mình chứ..."
"Không có, mình so với cậu thì trọng sinh muộn hơn vài ngày." Bùi Dục nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, chỉ cảm thấy như đã cách một thế hệ vậy. Không, thật sự là cách một thế hệ rồi... "Ngay khi mình nhìn thấy tin tức của cậu khi cậu chết, còn có bà nội của cậu nữa..."
"Bà nội mình?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Lão nhân gia người bởi vì cậu qua đời mà cảm xúc quá kích thích, không thể chống đỡ được nên cũng đi theo.." Bùi Dục hít một hơi thật sâu. "Thời điểm mình nhìn thấy tin tức kia chỉ cảm thấy chính mình là một tên khốn nạn! Nếu lúc đó mình đi lên ngăn cản một chút thì ít nhất cũng có thể cứu được hai người. Mình vẫn nghĩ nếu ông trời cho mình một cơ hội thì thật tốt, mình nhất định sẽ cứu cậu. Rồi ngay đêm đó liền trọng sinh, vừa mở mắt thì đa ở trong cơ thể cậu rồi.
Đột nhiên Âu Dương Tĩnh bổ nhào vào người anh, ôm lấy anh, vùi mặt vào hõm vai anh rồi nói: "Thật tốt, ông trời thật sự cho thêm một cơ hội." Cô cảm thán, một cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn làm cho cả người cô như mất hết sức lực. "Bằng không thì bà nội sẽ quá đau lòng, đời này cả ba người thân thiết nhất đều đã chết trước bà rồi."
Bùi Dục ôm lại, vuốt tóc của cô rồi cũng ừ theo một tiếng.
- -------
"Đốt hết rồi hả? Quả nhiên." Vạn Bình nhíu mày, nhìn về phía cảnh sát: "Hiệu quả làm việc của mấy người thật không đáng tin, không phải đã bắt hết được những người liên quan đến vụ án rồi sao? Tại sao còn để cho người ta có thể làm ra việc đốt nhà cửa chứ? Cũng may, tôi vẫn còn một chút tâm tư, còn đặt một bản ở chỗ khác.
Nói xong bà ta ngoắc tay với một người cảnh sát trẻ tuổi: "Anh bạn nhỏ đẹp trai, cậu tới gần hơn một chút nữa tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Tôn trọng một chút đi!" Cậu cả tức giận cắt ngang lời bà ta nói. Sự lẳng lơ ở bên trong người phụ nữ này thật sự làm cho người ta nhìn thấy mà tức giận.
Vạn Bình hừ một tiếng: "Hung dữ cái gì? Có bản lĩnh thì mấy người tự tìm đi! Đã từng lục soát qua mà vẫn không tìm được, trình độ gì chứ."
Lục soát qua? Cậu cả sửng sốt: "Cô nói thứ kia đang ở trong căn nhà trọ của cô sao? Nhưng mà đó là căn nhà ông chủ Lâm cho cô thuê mà, cô dám dấu thứ kia sao?"
Vạn Bình cười nhạo: "Đừng giả bộ nữa, tôi không tin mấy người không biết căn nhà đó là tài sản của anh Lâm. Nhưng mà nơi nguy hiểm nhất không phải là nơi an toàn nhất sao. Theo lời nói của các cụ, có dùng trăm ngàn lần cũng không sai mà. Mấy người đến bàn trang điểm của tôi, trong bụng ba cây son môi có hình kèn clarinet(*) đều có một cái USB."
"Cô biết rõ phạm phải tội này sẽ không được phán thời gian ngắn mà, vì sao khi khai báo những tội đã phạm vẫn hợp tác như vậy?" Cậu cả hỏi.
"Bởi vì tôi có bệnh, u xơ tử cung, cần phải mổ." Vạn Bình nói. "Tôi muốn được phóng thích."
Người cảnh sát nhỏ lập tức liếc mắt nhìn cậu cả một cái. Người phụ nữ này nói chuyện thật thật giả giả, ai biết bà ta lại đang giở trò gì nữa.
Mặt cậu cả không chút thay đổi nhìn bà ta. "Muốn được phóng thích cũng cần phải có quy trình. Nếu không muốn nói chuyện gì khác thì câu hỏi hôm này sẽ kết thúc ở đây."
Vạn Bình nhún vai, rất phối hợp đứng lên để cho cảnh sát áp giải ra ngoài, thần thái lại vô cùng thoải mái, hình như cũng không có chút nóng nảy nào. Cậu cả cảm thấy bà ta đang nói dối người khác, lại thêm chuyện căn phòng thuê kia bị cháy ngoài ý muốn, làm cho ông cảm thấy chỉ sợ hậu trường người đứng sau lưng vụ án này có phần cứng rắn rồi.
(*)Kèn Clarinet có hình dáng tương tự sáo dọc, nhưng có miệng thổi bằng dăm đơn. Nó có âm thanh rất hay, phong phú đẹp đẽ và có nhiều kỹ xảo nên được mệnh danh là "Vua kèn gỗ".
Nhưng những âm thanh này không bù lại được câu nói kia của Bùi Dục - -"Mình cũng trọng sinh."
Cô nhìn Bùi Dục, mặc dù trong mắt của anh có hơi co lại nhưng vẫn có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô.
"A, khéo như vậy sao!" Âu Dương Tĩnh nháy mắt mấy cái rồi chủ động kéo anh đi vào trong phòng học: "Nhanh đi vào phòng học đi, ở bên ngoài để phơi nắng sao!"
Bùi Dục bị cô kéo vào phòng học, trong lúc này vẫn còn có chút không thể tin được là việc này cứ nhẹ như vậy mà cho qua rồi sao? Trước lúc thẳng thắn anh đã vô số lần nghĩ qua việc sau khi Âu Dương Tĩnh nghe được chân tướng thì khi đó sẽ phản ứng như thế nào, có thể là không tin, chấn kinh, thất vọng, không có tín nhiệm anh nữa, cùng với cư xử lạnh lùng. Nhưng anh thật không ngờ Âu Dương Tĩnh lại có biểu hiện giống như hiện tại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Không có sắp xếp chỗ ngồi nên tất cả học sinh đều tùy tiện tìm một chỗ để ngồi. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng lấy một viên phấn viết xuống ba chữ thật to "Trần Văn Bân", sau khi viết xong thì ném phấn xuống, vỗ vỗ bụi trên tay. "Thầy họ Trần, đây là tên của thầy. Ba năm kế tiếp sẽ do thầy làm chủ nhiệm lớp của các em, đồng thời là giáo viên số học.
Ông nói xong nhìn học sinh trong lớp một lần còn nói: "Các em đều đã chọn được chỗ ngồi rồi, về sau cứ dựa theo vị trí này mà ngồi. Thầy điểm danh, gọi đến tên ai thì đứng lên giới thiệu một chút. Trời hôm nay nóng, mọi người tùy tiện nói một hai câu là được, nói xong hôm nay cho các em về sớm hơn một chút."
Quả nhiên thầy Trần vẫn có dáng vẻ sảng khoái như trong trí nhớ, Bùi Dục suy nghĩ. Như vậy cũng được, hiện tại trong lòng anh sớm đã không yên, hận không thể lập tức kết thúc bài phát biểu, sau đó cùng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh thật tốt.
"Bùi Dục!" Vào lúc anh đang đi vào cõi thần tiên thì bị điểm danh, đột nhiên bị gọi tên Bùi Dục theo phản xạ có điều kiện đứng lên: "Có!" Giọng nói của anh có chút lớn dọa những bạn học chung quanh nhảy dựng.
Thầy Trần lại vô cùng vừa lòng: "Rất tốt! Có tinh thần! Quyền lớp trưởng chính là em đi!"
Thầy giáo thật tùy tiện đi... Sắp xếp chỗ ngồi cùng chọn ban cán sự lớp cũng quá là tùy ý đi?! Tất cả học sinh trong lớp đều nghĩ như vậy. Đời trước Bùi Dục chính là lớp trưởng, cho nên thầy giáo có sắp xếp như vậy anh cũng không có gì ngoài ý muốn. Chẳng qua sau khi thầy giáo bổ nhiệm lớp trưởng xong còn suy nghĩ rồi nói: "Một người không đủ dùng, lại thêm một lớp phó đi. Để thầy nhìn xem bạn xếp thứ hai... Âu Dương Tĩnh?"
Âu Dương Tĩnh cũng đứng lên. Thầy Trần liếc mắt đánh giá cô một cái, vừa lòng nói: "Tốt tốt, vừa đúng lúc một nam một nữ. Hai người các em cùng với các bạn xếp từ thứ ba đến thứ mười đi cùng thầy chuyển sách, những bạn học khác có thể tan học về nhà rồi."
Đang sốt ruột cùng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh, trong lòng Bùi Dục không khỏi thầm mắng ở trong lòng một tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy mấy việc của cán bộ lớp như vậy. Nếu không phải thầy Trần kêu cả tên Âu Dương Tĩnh thì quả thực anh hận không thể bỏ gánh giữa đường.
Nhưng mà đi theo giáo viên, bên cạnh lại có nhiều bạn học như vậy, ngay cả khi anh có một bụng lời muốn hỏi thì lúc này cũng không thể mở miệng được. Phòng học lớp một cách văn phòng xa nhất, trên đường đi đến văn phòng đột nhiên thầy Trần nói: "Hai người các em là người yêu đi."
Tuy bọn họ nói yêu đương quang minh chính đại nhưng lại bị thầy giáo hỏi trực tiếp như vậy làm cho Âu Dương Tĩnh không nhịn được mà đỏ cả mặt. Còn về phần Bùi Dục, đời trước anh cùng thầy giáo có quan hệ rất tốt, ở trước mặt thầy Trần gần như không có chút cố kỵ nào. Lúc này thừa nhận: "Đúng ạ!"
Thầy Trần liếc mắt nhìn anh một cái: "Em lại còn thừa nhận một cách sảng khoái như vậy? Trước mặt thầy giáo mà lại muốn nói chuyện yêu sớm, không sợ thầy gậy đánh uyên ương sao? Không dọa các em, thầy không có phản đối các em yêu đương, nhưng mà thầy phải cho hai em biết rõ, ở trung học việc học tập vẫn là quan trọng nhất, nếu các em yêu đương mà làm chậm trễ thành tích thì thầy lập tức sẽ chuyển các em đi đó."
Đời trước thầy Trần cũng dạy lớp Âu Dương Tĩnh, cho nên đó với tác phong làm việc sảng khoái của thầy Trần Âu Dương Tĩnh cũng coi như đã quen. Dù sao thì Bùi Dục cũng đã thừa nhận, cô cũng không có gì để mà ưỡn ẹo, vô cùng sảng khoái đảm bảo với giáo viên.
Sách giáo khoa đều được đặt ở trên một khoảng trống phía sau trong văn phòng, mỗi môn được xếp thành vài đống. Việc bọn họ cần làm chính là lấy sách giáo khoa cho lớp của chính mình. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, việc lấy sách giáo khoa luôn luôn không được đánh số, cho nên chủ nhiệm mỗi lớp đều mang theo vài học sinh cướp đoạt sách giáo khoa giống như cướp đoạt lương thực vào những năm mất mùa vậy.
Lớp một ít người, lại thêm thầy Trần có vẻ cũng nhanh nhẹn, rất nhanh liền phân tán, trước tiên bọn họ phải đuổi tới "Hiện trường cướp đoạt lương thực" đã. Vào trước khi những lớp khác kết thúc việc họp lớp thì giành trước việc kiểm kê sách của lớp mình trước.
Thời điểm chuyển sách, Bùi Dục vẫn nhớ đến vết thương ở trên cổ tay của Au Dương Tĩnh nên chỉ kêu cô đếm, không chịu để cho cô bê sách. Thật ra miệng vết thương của Âu Dương Tĩnh cực kỳ nông, bị Bùi Dục nháo thành như vậy lại khiến cho cô vô cùng xấu hổ, cũng không để ý đến việc Bùi Dục lải nhải, đếm xong liền ôm sách rời đi.
"Cô bé này rất tốt! Nhìn gầy nhưng sức lại không yếu." Thầy Trần đối với tác phong không chút yếu ớt nào của Âu Dương Tĩnh lại càng thêm tán thưởng.
Bùi Dục nhìn cô vì tránh cho cọ vào vết miệng vết thương nên thời điểm chuyển sách đã cong cổ tay thành độ cong có dáng vẻ kỳ quái, quả thực làm anh đau lòng muốn chết. "Đi, đi đến phòng y tế xử lý một chút." Sau khi chuyển sách xong Bùi Dục kéo Âu Dương Tĩnh đi ra khỏi văn phòng.
Lúc này trong lòng anh đều tràn đầy hình ảnh về vết thương của cô, gần như quên mất mới vừa rồi bản thân mình đã thẳng thắn với cô. "Mới vừa rồi cậu nói là bị cọ ở đâu?" Bùi Dục hỏi.
"Chính là thời điểm đổi xe ở trên đường có gặp một dì bị cướp nên mình đã đi qua giúp một chút. Không chú ý nên đã bị cọ, không đau!" Âu Dương Tĩnh cường điệu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
"Như vậy cũng không được." Bùi Dục lôi kéo Âu Dương Tĩnh đi đến phòng y tế mới phát hiện, hôm nay chỉ là ngày chào đón học sinh mới, ngay từ đầu phòng y tế có mở cửa đâu. "Cậu đợi một lát, để mình tìm rồi đưa cậu đến bệnh viện ở gần đây một phen." Anh nói xong liền mở bản đồ ra.
Âu Dương Tĩnh dở khóc dở cười: "Thật sự không cần nhiều chuyện như vậy đâu, về nhà mình bôi một chút thuốc tiêu viêm là được rồi. Cậu đừng có vì chuyện của kiếp trước mà làm cho thần kinh quá nhạy cảm, một vết thương nhỏ này không thể làm chết người được đâu."
Bùi Dục thoáng nhớ tới chuyện chính mình đã chủ động nói chuyện thẳng thắn với cô, cứng đờ ngay tại chỗ, nhìn biểu cảm của Âu Dương Tĩnh vẫn bình tĩnh như thường, hỏi: "Cậu... Không thèm để ý sao? Cậu không trách mình sao?"
Âu Dương Tĩnh nhìn anh đầy kỳ quái: "Trách cậu làm gì chứ, người khác thấy thế nào cũng chỉ là việc nhà mà thôi. Mà còn đời trước hai đứa mình lại không quen biết, mà bản thân mình cũng không có cầu cứu với cậu."
"Nhưng mà..." Tuy Âu Dương Tĩnh không có để chuyện anh thấy chết mà không cứu này ở trong lòng nhưng không có nghĩa là Bùi Dục có thể buông bỏ được. "Đó không phải là việc nhà, nếu lúc đó mình không do dự trực tiếp cản lại thì cậu cũng sẽ không bị hại chết."
"Nhưng nếu như vậy thì chúng ta cũng sẽ không có khả năng ở chung một chỗ nha."Âu Dương Tĩnh cười nói. "Nói ra không sợ cậu cười mình khờ, chứ đời trước mình không cầu cứu cậu là vì mình không muốn bị cậu biết những chuyện lộn xộn như vậy ở trong nhà của mình."
"Vì sao?" Bùi Dục khó hiểu, mặt mũi so với tính mạng còn quan trọng hơn sao?
Âu Dương Tĩnh nhìn anh, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Bởi vì khi đó mình thích cậu nha."
Bùi Dục ngẩn người, nói như vậy là năm đó Âu Dương Tĩnh trơ mắt nhìn người mình thích khoanh tay đứng nhìn để cho cô bị người khác kéo đi? "Thực xin lỗi." Anh không nhịn được mà nói lời xin lỗi, nắm chặt lấy tay của Âu Dương Tĩnh: "Đời này mình nhất định sẽ không để cho loại sự việc này xảy ra một lần nữa."
"Uhm." Âu Dương Tĩnh nghiêm túc gật đầu, hỏi anh: "Đúng rồi, mình còn chưa có hỏi cậu, cậu trọng sinh từ lúc nào vậy? Sẽ không phải là ngay lúc gặp được mình chứ..."
"Không có, mình so với cậu thì trọng sinh muộn hơn vài ngày." Bùi Dục nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, chỉ cảm thấy như đã cách một thế hệ vậy. Không, thật sự là cách một thế hệ rồi... "Ngay khi mình nhìn thấy tin tức của cậu khi cậu chết, còn có bà nội của cậu nữa..."
"Bà nội mình?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Lão nhân gia người bởi vì cậu qua đời mà cảm xúc quá kích thích, không thể chống đỡ được nên cũng đi theo.." Bùi Dục hít một hơi thật sâu. "Thời điểm mình nhìn thấy tin tức kia chỉ cảm thấy chính mình là một tên khốn nạn! Nếu lúc đó mình đi lên ngăn cản một chút thì ít nhất cũng có thể cứu được hai người. Mình vẫn nghĩ nếu ông trời cho mình một cơ hội thì thật tốt, mình nhất định sẽ cứu cậu. Rồi ngay đêm đó liền trọng sinh, vừa mở mắt thì đa ở trong cơ thể cậu rồi.
Đột nhiên Âu Dương Tĩnh bổ nhào vào người anh, ôm lấy anh, vùi mặt vào hõm vai anh rồi nói: "Thật tốt, ông trời thật sự cho thêm một cơ hội." Cô cảm thán, một cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn làm cho cả người cô như mất hết sức lực. "Bằng không thì bà nội sẽ quá đau lòng, đời này cả ba người thân thiết nhất đều đã chết trước bà rồi."
Bùi Dục ôm lại, vuốt tóc của cô rồi cũng ừ theo một tiếng.
- -------
"Đốt hết rồi hả? Quả nhiên." Vạn Bình nhíu mày, nhìn về phía cảnh sát: "Hiệu quả làm việc của mấy người thật không đáng tin, không phải đã bắt hết được những người liên quan đến vụ án rồi sao? Tại sao còn để cho người ta có thể làm ra việc đốt nhà cửa chứ? Cũng may, tôi vẫn còn một chút tâm tư, còn đặt một bản ở chỗ khác.
Nói xong bà ta ngoắc tay với một người cảnh sát trẻ tuổi: "Anh bạn nhỏ đẹp trai, cậu tới gần hơn một chút nữa tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Tôn trọng một chút đi!" Cậu cả tức giận cắt ngang lời bà ta nói. Sự lẳng lơ ở bên trong người phụ nữ này thật sự làm cho người ta nhìn thấy mà tức giận.
Vạn Bình hừ một tiếng: "Hung dữ cái gì? Có bản lĩnh thì mấy người tự tìm đi! Đã từng lục soát qua mà vẫn không tìm được, trình độ gì chứ."
Lục soát qua? Cậu cả sửng sốt: "Cô nói thứ kia đang ở trong căn nhà trọ của cô sao? Nhưng mà đó là căn nhà ông chủ Lâm cho cô thuê mà, cô dám dấu thứ kia sao?"
Vạn Bình cười nhạo: "Đừng giả bộ nữa, tôi không tin mấy người không biết căn nhà đó là tài sản của anh Lâm. Nhưng mà nơi nguy hiểm nhất không phải là nơi an toàn nhất sao. Theo lời nói của các cụ, có dùng trăm ngàn lần cũng không sai mà. Mấy người đến bàn trang điểm của tôi, trong bụng ba cây son môi có hình kèn clarinet(*) đều có một cái USB."
"Cô biết rõ phạm phải tội này sẽ không được phán thời gian ngắn mà, vì sao khi khai báo những tội đã phạm vẫn hợp tác như vậy?" Cậu cả hỏi.
"Bởi vì tôi có bệnh, u xơ tử cung, cần phải mổ." Vạn Bình nói. "Tôi muốn được phóng thích."
Người cảnh sát nhỏ lập tức liếc mắt nhìn cậu cả một cái. Người phụ nữ này nói chuyện thật thật giả giả, ai biết bà ta lại đang giở trò gì nữa.
Mặt cậu cả không chút thay đổi nhìn bà ta. "Muốn được phóng thích cũng cần phải có quy trình. Nếu không muốn nói chuyện gì khác thì câu hỏi hôm này sẽ kết thúc ở đây."
Vạn Bình nhún vai, rất phối hợp đứng lên để cho cảnh sát áp giải ra ngoài, thần thái lại vô cùng thoải mái, hình như cũng không có chút nóng nảy nào. Cậu cả cảm thấy bà ta đang nói dối người khác, lại thêm chuyện căn phòng thuê kia bị cháy ngoài ý muốn, làm cho ông cảm thấy chỉ sợ hậu trường người đứng sau lưng vụ án này có phần cứng rắn rồi.
(*)Kèn Clarinet có hình dáng tương tự sáo dọc, nhưng có miệng thổi bằng dăm đơn. Nó có âm thanh rất hay, phong phú đẹp đẽ và có nhiều kỹ xảo nên được mệnh danh là "Vua kèn gỗ".