Chương 84
Âu Dương Tĩnh cảm thấy Bùi Dục không được thích hợp cho lắm. Bình thường hai người bọn họ ra khỏi cửa cho tới bây giờ khi đi đường Bùi Dục đều đi chậm rì rì, hận không thể làm cho khoảng thời gian hai người bọn họ ở bên nhau kéo dài thật dài. Nhưng mà hôm nay Bùi Dục cầm lấy tay cô đi thật là nhanh, cô gần như phải chạy chậm mới có thể theo được.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Bệnh của bà nội nặng hơn rồi sao? Trong đầu Âu Dương Tĩnh xuất hiện ý nghĩ này, lo lắng hỏi: "Có phải bệnh của bà nội mình nặng hơn rồi hay không? Bà có nói gì với cậu không?"
Bùi Dục dừng chân quay đầu lại nhìn cô: "Cái gì?"
Âu Dương Tĩnh vừa nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh thì đã biết bản thân mình đoán sai rồi, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng có thể để xuống được: "Mới vừa rồi cậu kéo mình đi nhanh như vậy làm mình tường rằng bà nội có vấn đề gì cơ chứ."
"Không có." Bùi Dục ý thức được điều gì đó nên thả chậm bước chân. Có vẻ nhưng không để ý hỏi: "Cậu tới tảo mộ mà sao lại có thể đi cùng với La Thần vậy?"
"Sau khi quét mộ xong thì gặp. Anh ấy cũng thật đáng thương nha, mới thi lên đại học thì mẹ lại qua đời..." Âu Dương Tĩnh có phần thổn thức.
"Cậu cùng anh ta rất quen thuộc sao?" Bàn tay Bùi Dục đang cầm lấy tay cô không tự giác mà nắm chặt hơn.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Không quen nha! Lần tập huấn ở kỳ nghỉ động đã gặp qua. A.. Hẳn là hai lần! Lần đầu tiên vào thời điểm hai chúng ta còn chưa có đổi về, đã gặp ở MacDonald."
"Nha, vậy làm sao cậu lại biết mẹ người ta mới qua đời?" Bùi Dục liếc xéo cô, khinh thường hừ hai tiếng: "Có phải cậu nhìn thấy thần tượng liền nhào tới gần hay không hả?"
Âu Dương Tĩnh lập tức phản bác: "Mới không có nha. Là anh ta chủ động gọi mình lại, hỏi mình tảo mộ cho ai, sau đó anh ta nói chuyện mẹ anh ta qua đời, tổng cộng chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi. Mình còn thấy kỳ quái nha, làm sao anh ta có thể nhớ rõ mình chứ, lại còn biết tên của mình nữa... Đợi một lát, Bùi Duc, có phải cậu đã từng dùng cơ thể của mình tán gẫu với La Thần rồi đúng không? Cho nên anh ta mới nhớ rõ mình?"
Bùi Dục sửng sốt, đột nhiên mới nhớ tới chuyện anh mạnh mẽ giữ La Thần lại đua xe... Vừa rồi ánh mắt khi La Thần nhìn Âu Dương Tĩnh anh đều đã thấy rõ, đều là nam sinh đương nhiên anh biết đó là có ý tứ gì. Ngay cả khi La Thần đối với Âu Dương Tinh còn chưa tới mức là thích nhưng tuyệt đối là có hảo cảm rồi... Hiện tại xem ra cái hảo cảm này chắc là do chính anh tự tìm đường chết khi đó chứ sao... Nữa.
Bùi Dục thật sự muốn quay lại lúc đó rồi tự cho chính mình một cái bạt tai!
Âu Dương Tĩnh nhìn mặt anh lúc trắng lúc xanh không khỏi khẩn trương bắt đầu hỏi: "Tới cùng là sao thế nào? Cậu nói thực đi, lúc đó cậu dùng thân thể mình làm cái gì chứ?"
"Chỉ là mời anh ta chơi một ván trò chơi thôi, sau đó mình thắng. Nhưng có khả năng có rất ít nữ sinh có thể thắng được anh ta cho nên anh ta nhớ rõ cậu." Bùi Duc khẳng định nói.
"Thật chứ?" Âu Dương Tĩnh có phần nghi ngờ: "Vậy vừa rồi cậu bày ra biểu cảm như vậy là có chuyện gì xảy ra chứ?"
Bùi Dục nhìn cô: "Mình là đang hối hận nha! Nếu mà mình biết về sau sẽ thích cậu thì mình sẽ không mời anh ta chời trò chơi gì đâu. Hiện tại thì tốt rồi, tự làm cho bản thân mình có thêm một tình địch nữa."
"Phốc!" Âu Dương Tĩnh bật cười: "Thì ra là cậu đang ghen sao!?"
Quả thưc Bùi Dục muốn thổ huyết: "Mình biểu hiện rõ ràng như vậy thì cậu mới nhìn ra sao!"
Âu Dương Tĩnh nhìn anh mà không thể dừng cười được, Bùi Dục mười mấy tuổi thật đáng yêu nha! "Cậu có phải bị ngốc rồi hay không? Người ta mới cùng nói với mình mấy câu mà cậu đã mơ mộng đến tận đâu vậy? Ghen loạn cái gì chứ, người bạn nhỏ, đầu óc không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy được không!"
"Ai là người bạn nhỏ!" Bùi Dục khó chịu. Lời còn chưa dứt đã đột nhiên bước tới gần Âu Dương Tĩnh nửa bước.
Vốn bọn họ đã đứng gần, Âu Dương Tĩnh bị khí thế của anh đè ép nhìn không được mà lui về phía sau một bước, lập tức tựa vào hộp đèn quảng cáo ở nhà ga. "Cậu đã quên là mình trọng sinh sao, này, nếu tính tuổi vền mặt tâm lý thì vốn cậu nhỏ tuổi hơn mình đó! Cùng... Từ từ... Cậu đừng dựa vào gần thể, rất áp lực đó!" Âu Dương Tĩnh nói xong thì phát hiện Bùi Dục lại càng dựa vào gần đã vội vàng đưa tay đẩy anh ra.
Bùi Dục như không có gì đưa hai tay ra khẽ chống lên trên hộp đèn quảng cáo, trực tiếp vây Âu Dương Tĩnh trong vòng tay của anh.
Khoảng cách gần quá rồi! Từng sợi lông mi đều đã thấy rất rõ ràng, khoảng cách này lại càng ngày càng gần, hơi thở thanh thoát của thiếu niên khôi ngôi bình thường đột nhiên trở nên gần hơn, giống như hơi thở của một dã thú nguy hiểm gần đánh tới chính diện.
Trong lúc ánh đèn sáng nhấp nháy Âu Dương Tĩnh theo bản năng dựa sát vào phía sau muốn tránh khí thế của Bùi Dục. Nhưng mà phía sau lại là hộp đèn quảng cáo, muốn trốn cũng trốn không được. Cô đành phải nghiêng đầu tránh né ánh mắt của anh, ngược lại miệng cũng không có ngừng: "Bảo cậu đừng có đến gần như thế nữa mà, cẩn thận mình đánh cậu đó!"
Bùi Dục khẽ cười: "Đánh thắng được thì cậu thử xem sao." Nói xong lại đến gần hơn một chút, hơi thở thổi qua sường mặt của Âu Dương Tĩnh, giọng nói mang theo một chút nguy hiểm cùng sự hấp dẫn không quá rõ ràng: "Không phải cậu nói mình là người bạn nhỏ sao? Người bạn nhỏ đến gần như vậy thì cậu có gì mà khẩn trương? Cô chị gái Tĩnh Tĩnh?" Giọng nói của Bùi Dục mang theo một chút ý cười, giống như là đang trêu tức hoặc ở đây cũng giống như đang... Uy hiếp.
Nhịp tim của Âu Dương Tĩnh lập tức đập vô cùng mạnh mẽ, tay vốn muốn đẩy Bùi Dục ra rồi lập tức rụt trở lại, không thể làm cho khoảng cách của hai người rộng hơn một chút, cũng không biết nên để tay ở chỗ nào. Dưới tình thế cấp bách cô nhắm chặt hai mắt của mình lại, học đà điểu giả bộ không nhìn thấy thì toàn bộ uy hiếp cũng không tồn tại.
Nhưng mà lúc này giọng nói của Bùi Dục lại đột nhiên nhu hòa không biết, luồng hơi thở lợi hại kia cũng trong nháy mắt được thu liễm lại: "Mình đáng sợ như thế sao? Cậu cũng không dám nhìn mình?" Giọng nói của anh thậm chí còn mang theo một chút ủy khuất.
Lòng Âu Dương Tĩnh mềm nhũn, quay đầu trợn mắt nhìn anh. Nhưng mà lúc vừa mới quay đầu lại thì Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, gương mặt của Bùi Dục lập tức phóng lớn trước mặt cô, đồng thời đôi môi cũng bị thứ gì đó mềm mại ngăn chặn, uhm, cũng là môi.
Hoàn toàn không có giống nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mấy ngày hôm trước nữa, nụ hôn bây giờ của Bùi Dục tới vô cùng mạnh và nóng bỏng, lại còn mang theo một chút xâm lược có tính nguy hiểm nữa, đến sau cùng lại biến thành dịu dàng triền miêng không buông.
Âu Dương Tĩnh đã hoàn toàn u mê, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể hoàn toàn để cho Bùi Dục nắm chặt tiết tấu trong tay, mãi cho đến khi tách ra thì vẻ mặt của cô vẫn còn rất đờ đẫn.
"Mình thích cậu." Vừa kết thúc nụ hôn, Bùi Dục ôm lấy mặt cô nhìn thẳng vào mắt cô chân thành nói. Không đợi Âu Dương Tĩnh đáp lời, anh lại mang theo một chút oán giận: "Mình nhớ tới chúng ta đã ở chung một chỗ lâu như vậy rồi mà cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nói những lời này với mình." Nói xong, anh đứng thẳng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người ra một chút.
"Mình... Cậu, trước tiên cậu buông ra đã... Tất cả đều là mồ hôi, hơi dính..." Âu Dương Tĩnh có từ nào để diễn tả được, có ý muốn tiếp tục nghiêng đầu tránh né cái nhìn thẳng của anh.
Bùi Dục lại giữ chặt gương mặt của cô, không có tính toán thỏa hiệp một chút nào cả: "Cậu nói xong mình xẽ thả tay ra."
"Nói cái gì chứ! Cậu thả tay ra trước đi!" Âu Dương Tĩnh đỏ bừng cả mặt, gần như muốn thẹn quá hóa giận rồi.
"Đừng giả ngu!" Bùi Dục tới gần nhìn cô.
Âu Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nhất thời tỉnh táo lại biết một cặp tình nhân đích thực cần phải thẳng thắn thành khẩn một chút, vốn thích là thích, nói ra cũng có sao đâu? Làm xong chỗ dựa ở trong lòng xong, cô dùng giọng nói như tiếng muỗi bay nói ra: "Mình, mình thích cậu." Nói xong liền đẩy Bùi Dục ra: "Mình nói rồi, cậu mau buông tay ra."
"Hừ, lần này cho qua!" Bất mãn thì bất mãn nhưng Bùi Dục vẫn buông tay ra.
Đầu óc của Âu Dương Tĩnh đang ông ông, tim cũng đập lộn xộn luôn, vừa đúng lúc tuyến xe cô đợi ở trạm đã đến, cô nhanh chóng lên xe để giảm bớt không khí ái muội này.
Bùi Dục cũng bước hai bước đi lên xe, ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Anh vừa ngồi xuống, Âu Dương Tĩnh lập tức nhớ lại cảm giác bị hơi thở của anh bao bọc ở trong lồng ngực, gần như là phản xạ có điều kiện rụt lại gần về phía cửa sổ ở bên cạnh, tránh khỏi cánh tay của anh.
Bùi Dục lập tức nhìn cô một cái. Tuy cái gì cũng chưa có nói nhưng Âu Dương Tĩnh nhìn rất rõ ở trong mắt của anh nhìn được một chút khiển trách. Nhưng mà cô cũng không phải cố ý, chỉ là hôm nay thật sự Bùi Dục có phần... Nguy hiểm? Thật giống như lập tức từ một còn mèo con biến thành một con báo nhỏ? Tuy ví dụ kiểu này có chút kỳ quái nhưng mà quả thật vẫn có thể hình dung được cảm nhận trước mắt của cô.
Nhưng sau khi lên xe Bùi Dục liền trở nên trầm mặc, nhìn biểu cảm lại đặc biệt nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Loại trầm mặc này vẫn tiếp tục khi xuống xe, mãi cho đến khi đến của tiểu khu nhà Âu Dương Tĩnh mà Bùi Dục vẫn mặt lạnh không nói được một lời nào. Ngược lại Âu Dương Tĩnh đã tỉnh táo, cô dùng cánh tay chọc chọc Bùi Dục: "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn tức giận sao? Thời điểm mình chơi đùa cùng lão Ngư cùng Đạt tử cũng không thấy cậu như vậy nha. Mình mới nói với La Thần được mấy câu chứ? Ngay cả là bạn bè cũng không tính thì cậu khẩn trương cái gì chứ?"
"Có thể giống nhau được sao?" Bùi Dục không chút suy nghĩ thốt ra. Sau đó lại im bặt không nói, chỉ nuốt những lời phía sau xuống.
"Mình về đây." Bùi đại thiếu gia cáu kỉnh, Âu Dương Tĩnh cũng không có biện pháp nào khác đành phải ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vẫy tay nói lời tạm biệt với anh.
Mới xoay người liền nghe thấy Bùi Dục ở sau lưng gọi cô lại: "Âu Dương Tĩnh!" Âu Dương Tĩnh vẫn còn chưa kịp xoay người lại đã nghe thấy anh ở phía sau lưng hỏi rất nhanh một câu không đầu không đuôi: "Nếu mình cũng mười tám tuổi thì sao?"
- ---
Cùng lúc đó, cảnh sát tóm được tất cả những thành viên chủ yếu có liên quan đến vụ án, vốn ông chủ hội sở Lâm tiên sinh cùng với Trác thiếu vẫn chống cự không chịu thừa nhận việc bọn họ bắt buộc người chưa thành niên bán dâm. Nhưng điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là lúc thẩm vấn Vạn Bình, không cần đến những lời nói khách sáo của cảnh sát thì Vạn Bình đã kể tượng tận tỉ mỉ những chuyện bà ta biết và cùng tham dự một cách chi tiết không hề giữ lại một chút nào.
Thậm chí thái độ hợp tác của bà ta làm cho cảnh sát cảm thấy việc này có phần không tin được. Nhân viên ghi chép ở bên cạnh vừa ghi lại vừa không nhin được mà liếc mắt nhìn cậu cả Bùi Dục ngồi ở bên cạnh.
"Như thế nào, không tin lời tôi nói sao?" Vạn Bình đặt biểu hiện của cảnh sát nhỏ kia vào trong mắt, cười nhạo một tiếng. "Không phải sau lưng mấy người viết thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị sao? Tôi tranh thủ cách xử lý khoan hồng nên đa thẳng thắn mà mấy người còn không tin? Đừng nói với tôi mấy chữ này là dùng để lừa gạt người khác đó..."
"Nghiêm túc chút." Người cảnh sát nhỏ vỗ bàn.
Cậu cả cầm cây bút để ở trên bàn một chút, rồi ngăn cản người cảnh sát nhỏ tiếp tục nói chuyện. Ông nhìn người phụ nữ này tuy đa nghèo túng nhưng vẫn có thể xem là một người phụ nữ quyến rũ động lòng người như cũ. "Cô nói rất đúng, chỉ cần cô hợp tác nói rõ ràng những tội đa phạm phải thì chúng tôi sẽ xem xét tranh thủ sự khoan hồng.
"Anh cảnh sát, anh còn muốn biết gì nữa?" Cơ thể bà ta hơi nghiêng về phía trước, đá lông nheo với cậu cả. "Tôi đã nói tất cả những chuyện đã từng làm cùng với anh Lâm hết cả rồi. Không phải các anh vẫn còn thiếu nhưng phương thức liên lạc với những cô bé này sao? Tôi có nha, bài bản danh sách cực kỳ đầy đủ."
"Lâm Cường tín nhiệm cô như vậy sao?" Cậu cả hỏi. Trong bức thư tố cáo của Âu Dương Tĩnh có đề cập tới danh sách quả nhiên có trong tay Vạn Bình, khó trách cô biết được.
"Làm sao có thể!" Vạn Bình giống như nghe được một truyện cười: "Danh sách đương nhiên là tôi vụng trộm lấy được nha. Còn có cảnh ảnh chụp cùng video, tôi cũng đều có. Muốn nói cho mấy người cũng đều được cả."
Nói tới đây, cậu cả cùng người cảnh sát nhỏ không nhịn được mà liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy người phụ nữ này muốn giảm án đến muốn điên rồi, giống như là cùng ông chủ Lâm có chuyện gì đó khắc sâu vậy.
Hình như Vạn Bình không có phát hiện, vẫn còn đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn nói: "Không sai biệt lắm là hơn buốn mươi video cá nhân, trong đó có mấy đoạn là của vị Trác thiếu kia! Đừng nhìn hắn ta xuất thân tốt, nhưng là dạng chó hình người đó, hành hạ cô gái nhỏ là sở trường tốt nhất của hắn ta, video của hắn a... Chậc chậc chậc, chỉ có thể kêu lên kích thích nha! A, quên nói, những chuyện đó đều ở trong căn phòng tôi đã thuê, mấy người không cần phải đi đến ngôi nhà kia khám xét, đó là của anh Lâm, tôi sẽ không ngu đến mức mà giấu ở đó." Bà ta nói xong lại báo địa chỉ cụ để giấu video ảnh chụp cùng với bảng danh sách.
Bởi vì sự phối hợp của bà ta nên công tác thẩm vấn kết thúc vô cùng nhanh chóng. Thẩm vấn hoàn tất, thời điểm Vạn Bình bị áp giải đi đến của phòng thẩm vấn, bà ta quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu cả lộ ra một cụ cười đầy quỷ dị nói: "Mấy người đừng cho là tôi không có biết, ép buộc cùng tổ chức người khác bán dâm bước đầu là năm năm,còn nếu đếu tượng là vị thành niên thì còn xử phạt nặng hơn nhiều! Để tôi đoán thử một chút, các người có thể bởi vì hai người anh Lâm cùng họ Trác kia có bối cảnh mà đổ hết lên lưng tôi hay không?" Nói xong đột nhiên bà ta bật ra mấy tiếng cười to liên tiếp. Tiếng cường vang vọng trong phòng thẩm vấn, có vẻ đặc biệt lạnh lùng.
"Chắc là người phụ nữ này điên rồi hay sao đó?" Người cảnh sát nhỏ bị tiếng người của bà ta làm cho sợ nổi cả da gà.
"Điên hay không điên thì phải đợi đơn vị bệnh viện tiến hành xem xét." Cậu cả trả lời. "Những đối với trước mắt mà nói nhưng gì cô ta cung cấp vô cùng có giá trị." Chỉ cần lấy được bản ghi hình cùng danh sách, trên cơ bản là đoàn đội ác mà của ông chủ Lâm này sẽ không trốn khỏi chế tài pháp luật rồi.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, cậu cả lập tức dẫn người đi đến địa chỉ mà Vạn Bình nói để tìm bàn ghi hình cùng danh sách. Nhưng thời điểm bọn họ đi đến nơi lại được cho là phòng thuê kia một ngày trước đa gặp hỏa hoạn rồi, vừa đúng lúc những gì Vạn Bình giấu trong phòng ngủ cùng thư phòng đều bị thiêu cháy hết tất cả rồi.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Bệnh của bà nội nặng hơn rồi sao? Trong đầu Âu Dương Tĩnh xuất hiện ý nghĩ này, lo lắng hỏi: "Có phải bệnh của bà nội mình nặng hơn rồi hay không? Bà có nói gì với cậu không?"
Bùi Dục dừng chân quay đầu lại nhìn cô: "Cái gì?"
Âu Dương Tĩnh vừa nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh thì đã biết bản thân mình đoán sai rồi, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng có thể để xuống được: "Mới vừa rồi cậu kéo mình đi nhanh như vậy làm mình tường rằng bà nội có vấn đề gì cơ chứ."
"Không có." Bùi Dục ý thức được điều gì đó nên thả chậm bước chân. Có vẻ nhưng không để ý hỏi: "Cậu tới tảo mộ mà sao lại có thể đi cùng với La Thần vậy?"
"Sau khi quét mộ xong thì gặp. Anh ấy cũng thật đáng thương nha, mới thi lên đại học thì mẹ lại qua đời..." Âu Dương Tĩnh có phần thổn thức.
"Cậu cùng anh ta rất quen thuộc sao?" Bàn tay Bùi Dục đang cầm lấy tay cô không tự giác mà nắm chặt hơn.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Không quen nha! Lần tập huấn ở kỳ nghỉ động đã gặp qua. A.. Hẳn là hai lần! Lần đầu tiên vào thời điểm hai chúng ta còn chưa có đổi về, đã gặp ở MacDonald."
"Nha, vậy làm sao cậu lại biết mẹ người ta mới qua đời?" Bùi Dục liếc xéo cô, khinh thường hừ hai tiếng: "Có phải cậu nhìn thấy thần tượng liền nhào tới gần hay không hả?"
Âu Dương Tĩnh lập tức phản bác: "Mới không có nha. Là anh ta chủ động gọi mình lại, hỏi mình tảo mộ cho ai, sau đó anh ta nói chuyện mẹ anh ta qua đời, tổng cộng chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi. Mình còn thấy kỳ quái nha, làm sao anh ta có thể nhớ rõ mình chứ, lại còn biết tên của mình nữa... Đợi một lát, Bùi Duc, có phải cậu đã từng dùng cơ thể của mình tán gẫu với La Thần rồi đúng không? Cho nên anh ta mới nhớ rõ mình?"
Bùi Dục sửng sốt, đột nhiên mới nhớ tới chuyện anh mạnh mẽ giữ La Thần lại đua xe... Vừa rồi ánh mắt khi La Thần nhìn Âu Dương Tĩnh anh đều đã thấy rõ, đều là nam sinh đương nhiên anh biết đó là có ý tứ gì. Ngay cả khi La Thần đối với Âu Dương Tinh còn chưa tới mức là thích nhưng tuyệt đối là có hảo cảm rồi... Hiện tại xem ra cái hảo cảm này chắc là do chính anh tự tìm đường chết khi đó chứ sao... Nữa.
Bùi Dục thật sự muốn quay lại lúc đó rồi tự cho chính mình một cái bạt tai!
Âu Dương Tĩnh nhìn mặt anh lúc trắng lúc xanh không khỏi khẩn trương bắt đầu hỏi: "Tới cùng là sao thế nào? Cậu nói thực đi, lúc đó cậu dùng thân thể mình làm cái gì chứ?"
"Chỉ là mời anh ta chơi một ván trò chơi thôi, sau đó mình thắng. Nhưng có khả năng có rất ít nữ sinh có thể thắng được anh ta cho nên anh ta nhớ rõ cậu." Bùi Duc khẳng định nói.
"Thật chứ?" Âu Dương Tĩnh có phần nghi ngờ: "Vậy vừa rồi cậu bày ra biểu cảm như vậy là có chuyện gì xảy ra chứ?"
Bùi Dục nhìn cô: "Mình là đang hối hận nha! Nếu mà mình biết về sau sẽ thích cậu thì mình sẽ không mời anh ta chời trò chơi gì đâu. Hiện tại thì tốt rồi, tự làm cho bản thân mình có thêm một tình địch nữa."
"Phốc!" Âu Dương Tĩnh bật cười: "Thì ra là cậu đang ghen sao!?"
Quả thưc Bùi Dục muốn thổ huyết: "Mình biểu hiện rõ ràng như vậy thì cậu mới nhìn ra sao!"
Âu Dương Tĩnh nhìn anh mà không thể dừng cười được, Bùi Dục mười mấy tuổi thật đáng yêu nha! "Cậu có phải bị ngốc rồi hay không? Người ta mới cùng nói với mình mấy câu mà cậu đã mơ mộng đến tận đâu vậy? Ghen loạn cái gì chứ, người bạn nhỏ, đầu óc không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy được không!"
"Ai là người bạn nhỏ!" Bùi Dục khó chịu. Lời còn chưa dứt đã đột nhiên bước tới gần Âu Dương Tĩnh nửa bước.
Vốn bọn họ đã đứng gần, Âu Dương Tĩnh bị khí thế của anh đè ép nhìn không được mà lui về phía sau một bước, lập tức tựa vào hộp đèn quảng cáo ở nhà ga. "Cậu đã quên là mình trọng sinh sao, này, nếu tính tuổi vền mặt tâm lý thì vốn cậu nhỏ tuổi hơn mình đó! Cùng... Từ từ... Cậu đừng dựa vào gần thể, rất áp lực đó!" Âu Dương Tĩnh nói xong thì phát hiện Bùi Dục lại càng dựa vào gần đã vội vàng đưa tay đẩy anh ra.
Bùi Dục như không có gì đưa hai tay ra khẽ chống lên trên hộp đèn quảng cáo, trực tiếp vây Âu Dương Tĩnh trong vòng tay của anh.
Khoảng cách gần quá rồi! Từng sợi lông mi đều đã thấy rất rõ ràng, khoảng cách này lại càng ngày càng gần, hơi thở thanh thoát của thiếu niên khôi ngôi bình thường đột nhiên trở nên gần hơn, giống như hơi thở của một dã thú nguy hiểm gần đánh tới chính diện.
Trong lúc ánh đèn sáng nhấp nháy Âu Dương Tĩnh theo bản năng dựa sát vào phía sau muốn tránh khí thế của Bùi Dục. Nhưng mà phía sau lại là hộp đèn quảng cáo, muốn trốn cũng trốn không được. Cô đành phải nghiêng đầu tránh né ánh mắt của anh, ngược lại miệng cũng không có ngừng: "Bảo cậu đừng có đến gần như thế nữa mà, cẩn thận mình đánh cậu đó!"
Bùi Dục khẽ cười: "Đánh thắng được thì cậu thử xem sao." Nói xong lại đến gần hơn một chút, hơi thở thổi qua sường mặt của Âu Dương Tĩnh, giọng nói mang theo một chút nguy hiểm cùng sự hấp dẫn không quá rõ ràng: "Không phải cậu nói mình là người bạn nhỏ sao? Người bạn nhỏ đến gần như vậy thì cậu có gì mà khẩn trương? Cô chị gái Tĩnh Tĩnh?" Giọng nói của Bùi Dục mang theo một chút ý cười, giống như là đang trêu tức hoặc ở đây cũng giống như đang... Uy hiếp.
Nhịp tim của Âu Dương Tĩnh lập tức đập vô cùng mạnh mẽ, tay vốn muốn đẩy Bùi Dục ra rồi lập tức rụt trở lại, không thể làm cho khoảng cách của hai người rộng hơn một chút, cũng không biết nên để tay ở chỗ nào. Dưới tình thế cấp bách cô nhắm chặt hai mắt của mình lại, học đà điểu giả bộ không nhìn thấy thì toàn bộ uy hiếp cũng không tồn tại.
Nhưng mà lúc này giọng nói của Bùi Dục lại đột nhiên nhu hòa không biết, luồng hơi thở lợi hại kia cũng trong nháy mắt được thu liễm lại: "Mình đáng sợ như thế sao? Cậu cũng không dám nhìn mình?" Giọng nói của anh thậm chí còn mang theo một chút ủy khuất.
Lòng Âu Dương Tĩnh mềm nhũn, quay đầu trợn mắt nhìn anh. Nhưng mà lúc vừa mới quay đầu lại thì Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, gương mặt của Bùi Dục lập tức phóng lớn trước mặt cô, đồng thời đôi môi cũng bị thứ gì đó mềm mại ngăn chặn, uhm, cũng là môi.
Hoàn toàn không có giống nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mấy ngày hôm trước nữa, nụ hôn bây giờ của Bùi Dục tới vô cùng mạnh và nóng bỏng, lại còn mang theo một chút xâm lược có tính nguy hiểm nữa, đến sau cùng lại biến thành dịu dàng triền miêng không buông.
Âu Dương Tĩnh đã hoàn toàn u mê, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể hoàn toàn để cho Bùi Dục nắm chặt tiết tấu trong tay, mãi cho đến khi tách ra thì vẻ mặt của cô vẫn còn rất đờ đẫn.
"Mình thích cậu." Vừa kết thúc nụ hôn, Bùi Dục ôm lấy mặt cô nhìn thẳng vào mắt cô chân thành nói. Không đợi Âu Dương Tĩnh đáp lời, anh lại mang theo một chút oán giận: "Mình nhớ tới chúng ta đã ở chung một chỗ lâu như vậy rồi mà cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nói những lời này với mình." Nói xong, anh đứng thẳng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người ra một chút.
"Mình... Cậu, trước tiên cậu buông ra đã... Tất cả đều là mồ hôi, hơi dính..." Âu Dương Tĩnh có từ nào để diễn tả được, có ý muốn tiếp tục nghiêng đầu tránh né cái nhìn thẳng của anh.
Bùi Dục lại giữ chặt gương mặt của cô, không có tính toán thỏa hiệp một chút nào cả: "Cậu nói xong mình xẽ thả tay ra."
"Nói cái gì chứ! Cậu thả tay ra trước đi!" Âu Dương Tĩnh đỏ bừng cả mặt, gần như muốn thẹn quá hóa giận rồi.
"Đừng giả ngu!" Bùi Dục tới gần nhìn cô.
Âu Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nhất thời tỉnh táo lại biết một cặp tình nhân đích thực cần phải thẳng thắn thành khẩn một chút, vốn thích là thích, nói ra cũng có sao đâu? Làm xong chỗ dựa ở trong lòng xong, cô dùng giọng nói như tiếng muỗi bay nói ra: "Mình, mình thích cậu." Nói xong liền đẩy Bùi Dục ra: "Mình nói rồi, cậu mau buông tay ra."
"Hừ, lần này cho qua!" Bất mãn thì bất mãn nhưng Bùi Dục vẫn buông tay ra.
Đầu óc của Âu Dương Tĩnh đang ông ông, tim cũng đập lộn xộn luôn, vừa đúng lúc tuyến xe cô đợi ở trạm đã đến, cô nhanh chóng lên xe để giảm bớt không khí ái muội này.
Bùi Dục cũng bước hai bước đi lên xe, ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Anh vừa ngồi xuống, Âu Dương Tĩnh lập tức nhớ lại cảm giác bị hơi thở của anh bao bọc ở trong lồng ngực, gần như là phản xạ có điều kiện rụt lại gần về phía cửa sổ ở bên cạnh, tránh khỏi cánh tay của anh.
Bùi Dục lập tức nhìn cô một cái. Tuy cái gì cũng chưa có nói nhưng Âu Dương Tĩnh nhìn rất rõ ở trong mắt của anh nhìn được một chút khiển trách. Nhưng mà cô cũng không phải cố ý, chỉ là hôm nay thật sự Bùi Dục có phần... Nguy hiểm? Thật giống như lập tức từ một còn mèo con biến thành một con báo nhỏ? Tuy ví dụ kiểu này có chút kỳ quái nhưng mà quả thật vẫn có thể hình dung được cảm nhận trước mắt của cô.
Nhưng sau khi lên xe Bùi Dục liền trở nên trầm mặc, nhìn biểu cảm lại đặc biệt nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Loại trầm mặc này vẫn tiếp tục khi xuống xe, mãi cho đến khi đến của tiểu khu nhà Âu Dương Tĩnh mà Bùi Dục vẫn mặt lạnh không nói được một lời nào. Ngược lại Âu Dương Tĩnh đã tỉnh táo, cô dùng cánh tay chọc chọc Bùi Dục: "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn tức giận sao? Thời điểm mình chơi đùa cùng lão Ngư cùng Đạt tử cũng không thấy cậu như vậy nha. Mình mới nói với La Thần được mấy câu chứ? Ngay cả là bạn bè cũng không tính thì cậu khẩn trương cái gì chứ?"
"Có thể giống nhau được sao?" Bùi Dục không chút suy nghĩ thốt ra. Sau đó lại im bặt không nói, chỉ nuốt những lời phía sau xuống.
"Mình về đây." Bùi đại thiếu gia cáu kỉnh, Âu Dương Tĩnh cũng không có biện pháp nào khác đành phải ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vẫy tay nói lời tạm biệt với anh.
Mới xoay người liền nghe thấy Bùi Dục ở sau lưng gọi cô lại: "Âu Dương Tĩnh!" Âu Dương Tĩnh vẫn còn chưa kịp xoay người lại đã nghe thấy anh ở phía sau lưng hỏi rất nhanh một câu không đầu không đuôi: "Nếu mình cũng mười tám tuổi thì sao?"
- ---
Cùng lúc đó, cảnh sát tóm được tất cả những thành viên chủ yếu có liên quan đến vụ án, vốn ông chủ hội sở Lâm tiên sinh cùng với Trác thiếu vẫn chống cự không chịu thừa nhận việc bọn họ bắt buộc người chưa thành niên bán dâm. Nhưng điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là lúc thẩm vấn Vạn Bình, không cần đến những lời nói khách sáo của cảnh sát thì Vạn Bình đã kể tượng tận tỉ mỉ những chuyện bà ta biết và cùng tham dự một cách chi tiết không hề giữ lại một chút nào.
Thậm chí thái độ hợp tác của bà ta làm cho cảnh sát cảm thấy việc này có phần không tin được. Nhân viên ghi chép ở bên cạnh vừa ghi lại vừa không nhin được mà liếc mắt nhìn cậu cả Bùi Dục ngồi ở bên cạnh.
"Như thế nào, không tin lời tôi nói sao?" Vạn Bình đặt biểu hiện của cảnh sát nhỏ kia vào trong mắt, cười nhạo một tiếng. "Không phải sau lưng mấy người viết thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị sao? Tôi tranh thủ cách xử lý khoan hồng nên đa thẳng thắn mà mấy người còn không tin? Đừng nói với tôi mấy chữ này là dùng để lừa gạt người khác đó..."
"Nghiêm túc chút." Người cảnh sát nhỏ vỗ bàn.
Cậu cả cầm cây bút để ở trên bàn một chút, rồi ngăn cản người cảnh sát nhỏ tiếp tục nói chuyện. Ông nhìn người phụ nữ này tuy đa nghèo túng nhưng vẫn có thể xem là một người phụ nữ quyến rũ động lòng người như cũ. "Cô nói rất đúng, chỉ cần cô hợp tác nói rõ ràng những tội đa phạm phải thì chúng tôi sẽ xem xét tranh thủ sự khoan hồng.
"Anh cảnh sát, anh còn muốn biết gì nữa?" Cơ thể bà ta hơi nghiêng về phía trước, đá lông nheo với cậu cả. "Tôi đã nói tất cả những chuyện đã từng làm cùng với anh Lâm hết cả rồi. Không phải các anh vẫn còn thiếu nhưng phương thức liên lạc với những cô bé này sao? Tôi có nha, bài bản danh sách cực kỳ đầy đủ."
"Lâm Cường tín nhiệm cô như vậy sao?" Cậu cả hỏi. Trong bức thư tố cáo của Âu Dương Tĩnh có đề cập tới danh sách quả nhiên có trong tay Vạn Bình, khó trách cô biết được.
"Làm sao có thể!" Vạn Bình giống như nghe được một truyện cười: "Danh sách đương nhiên là tôi vụng trộm lấy được nha. Còn có cảnh ảnh chụp cùng video, tôi cũng đều có. Muốn nói cho mấy người cũng đều được cả."
Nói tới đây, cậu cả cùng người cảnh sát nhỏ không nhịn được mà liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy người phụ nữ này muốn giảm án đến muốn điên rồi, giống như là cùng ông chủ Lâm có chuyện gì đó khắc sâu vậy.
Hình như Vạn Bình không có phát hiện, vẫn còn đang ở trạng thái vô cùng hưng phấn nói: "Không sai biệt lắm là hơn buốn mươi video cá nhân, trong đó có mấy đoạn là của vị Trác thiếu kia! Đừng nhìn hắn ta xuất thân tốt, nhưng là dạng chó hình người đó, hành hạ cô gái nhỏ là sở trường tốt nhất của hắn ta, video của hắn a... Chậc chậc chậc, chỉ có thể kêu lên kích thích nha! A, quên nói, những chuyện đó đều ở trong căn phòng tôi đã thuê, mấy người không cần phải đi đến ngôi nhà kia khám xét, đó là của anh Lâm, tôi sẽ không ngu đến mức mà giấu ở đó." Bà ta nói xong lại báo địa chỉ cụ để giấu video ảnh chụp cùng với bảng danh sách.
Bởi vì sự phối hợp của bà ta nên công tác thẩm vấn kết thúc vô cùng nhanh chóng. Thẩm vấn hoàn tất, thời điểm Vạn Bình bị áp giải đi đến của phòng thẩm vấn, bà ta quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu cả lộ ra một cụ cười đầy quỷ dị nói: "Mấy người đừng cho là tôi không có biết, ép buộc cùng tổ chức người khác bán dâm bước đầu là năm năm,còn nếu đếu tượng là vị thành niên thì còn xử phạt nặng hơn nhiều! Để tôi đoán thử một chút, các người có thể bởi vì hai người anh Lâm cùng họ Trác kia có bối cảnh mà đổ hết lên lưng tôi hay không?" Nói xong đột nhiên bà ta bật ra mấy tiếng cười to liên tiếp. Tiếng cường vang vọng trong phòng thẩm vấn, có vẻ đặc biệt lạnh lùng.
"Chắc là người phụ nữ này điên rồi hay sao đó?" Người cảnh sát nhỏ bị tiếng người của bà ta làm cho sợ nổi cả da gà.
"Điên hay không điên thì phải đợi đơn vị bệnh viện tiến hành xem xét." Cậu cả trả lời. "Những đối với trước mắt mà nói nhưng gì cô ta cung cấp vô cùng có giá trị." Chỉ cần lấy được bản ghi hình cùng danh sách, trên cơ bản là đoàn đội ác mà của ông chủ Lâm này sẽ không trốn khỏi chế tài pháp luật rồi.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, cậu cả lập tức dẫn người đi đến địa chỉ mà Vạn Bình nói để tìm bàn ghi hình cùng danh sách. Nhưng thời điểm bọn họ đi đến nơi lại được cho là phòng thuê kia một ngày trước đa gặp hỏa hoạn rồi, vừa đúng lúc những gì Vạn Bình giấu trong phòng ngủ cùng thư phòng đều bị thiêu cháy hết tất cả rồi.