Chương 52
Tập huấn kết thúc không đến hai ngày sau là khai giảng, nghỉ đông qua đi, kỳ trung khảo giống như lập tức cách đó rất gần rồi. Mỗi giáo viên một bộ môn đều cố gắng hết sức lực phát bài thi cùng bài tập, toán học ít nhất một ngày một bài, nhiều thì ngày ba bài, Anh văn cũng từ phần tổng hợp kiến thức thành một bài thi mô phỏng hoàn chỉnh, giáo viên ngữ văn không có chuẩn bị đề thi mô phỏng mà lại làm một phần tài liệu tổng hợp tất cả những tài liệu liên quan đến kỳ thi trung khảo thật là dày.
Những giáo viên bộ môn phụ cũng đều dùng hết sức, để cho những giáo viên môn chính giành giật thời gian nhỏ như kẽ răng. Cuối cùng giáo viên lịch sử của bọn họ vẫn không có bị đổi, nghe nói vào thời điểm qua năm cô giáo Từ đã ly hôn, hơn nữa vì tranh đoạt quyền nuôi dưỡng mà gần như vét sạch tài sản.
Tuy nghe qua khá là thảm, nhưng ở góc độ học sinh mà nói, tuy sau khi ly hôn cô giáo Từ vẫn còn u ám, nhưng ngược lại hành vi đã không còn quái đản nữa rồi. Ít nhất sẽ không chơi đùa việc "âm thầm quan sát" nữa.
Bời vì thành tích học kỳ cuối của lớp sáu vô cùng xuất sắc, dẫn đến các lớp khác cũng bắt đầu noi theo việc tổ chức học tập theo nhóm như bọn họ. Chẳng qua các lớp khác thứ nhất là không có chủ nhiệm lớp diệt tuyệt sư thái đầy cứng rắn, thứ hai không có kiểu học thần như Âu Dương Tĩnh tọa trấn, tuy việc học tập theo nhóm hiệu quả nhưng vẫn không thể theo kịp lớp sáu được. Kỳ kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ mới, bất luận là mười người đứng đầu khối hay là đã chia đều, vẫn là lớp sáu đứng thứ nhất.
Dùng cách nói của học sinh lớp sáu mà nói "Tôi mới là bản gốc, đương nhiên là phải mạnh hơn so với bản sao rồi!" Đi ở trên đường cằm đều đã muốn cao hơn học sinh lớp khác rồi.
Thời điểm Ngũ trung chuẩn bị với khí thế hừng hực như vậy, đương nhiên thầy trò Anh Hoa cũng không có nhàn rỗi chút nào. Bao gồm cả học thần Bùi Dục.
Ban đầu Bùi Dục vẫn luôn là người đạt được vị trí thứ nhất, bây giờ còn bỏ xa người xếp thứ hai một quãng xa, theo lý thuyết, anh hẳn là người rảnh rỗi nhất. Nhưng mà hiện tại mỗi ngày anh ngoại trừ hoàn thành bài tập cùng luyện tập, vậy mà lại còn bắt đầu chỉnh lý kiến thức học tập ba năm sơ trung! Vu Nhất Dương cùng Khưu Minh Đạt hai người vừa nhìn cũng đã thấy hoa mắt chóng mắt.
Phải biết rằng, vị anh hai này chưa bao giờ đụng vào việc ghi chép bài. Hiện tại nhìn thấy anh bắt đầu lật sách vở sao chép kiến thức, thậm chí Vu Nhất Dương còn hoài nghi có phải anh lại xuyên qua một lần nữa.
"Này, cậu vẫn là Bùi Dục sao?" Cậu ta nằm sấp trên bàn sáp đến gần Bùi Dục nhỏ giọng hỏi.
"Uhm, vô nghĩa." Bùi Dục nhìn không chớp mắt, đặt bút viết như bay: "Từ trong ra người đều là vừa mới đóng gói xong."
Khưu Minh Đạt cũng bu lại: "Anh Bùi, anh chỉ sửa lại sách vở là muốn làm tư liệu cho bạn cùng lớp sao?"
Bùi Dục gật đầu.
Nhất thời Khưu béo lệ nóng quanh tròng: "Nhìn tầm mắt của anh Bùi mà xem! Ý chí này! Cái từ kia gọi là gì ấy nhỉ... A... Đúng! Đức hạnh cao! Anh Bùi, quả thực quá sùng bái anh rồi!"
Vu Nhất Dương nhìn Khưu Minh Đạt đang nổi điên, hắt cho cậu ta một gáo nước lạnh: "Đừng tự mình đa tình, bản ghi chép này anh Bùi chuẩn bị cho Âu Dương Tĩnh sao?"
Bùi Dục ngẩng đầu: "Thông minh. Nhưng mà dù sao cũng đã sắp xếp rồi, cũng không ngại cho hai người một phần." Anh nói xong lại tiếp tục múa bút thành văn.
Khưu Minh Đạt lau lệ nóng ở khóe mắt, nghi hoặc nói: "Chẳng phải chị Tĩnh cũng là học bá sao? Cô ấy dùng được cái này sao, Cậu lấy sách giáo khoa đánh dấu những nội dung cần ghi chép rồi sao chép một lần không phải là xong rồi sao."
Bùi Dục ngừng bút lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy: "Như vậy mà được sao? Mình muốn theo đuổi cô ấy, tặng đồ đương nhiên cần phải suy nghĩ kỹ một chút! Sao chép cũng quá qua loa rồi!"
"Cái gì?!" Vu Nhất Dương phun một ngụm nước ra, thiếu chút nữa là bắn vào laptop của Bùi Dục. Vẻ mặt Bùi Dục đầy ghét bỏ ngừng bút lại, lấy khăn tay tới lau nước miếng của cậu ta.
"Nghe được rồi mà còn hỏi." Nói được trắng ra như vậy, cuối cùng Bùi Dục cũng đã vất bỏ được một chút xấu hổi rồi.
"Đợi một chút, anh Bùi, anh theo đuổi người ta mà lại đưa cái này sao?" Khưu Minh Đạt cũng kinh ngạc, là thế giới của học bá cùng người thương không có giống nhau sao? Cạu ta đẩy Vu Nhất Dương: "Lão ngư, cậu cũng nói một câu đi, cảm thấy theo đuổi người khác làm như vậy cũng được sao?"
Vu Nhất Dương bị cậu ta lay cho phát hoảng trợn trắng mắt, hỏi lại cậu ta: "Sổ ghi chép của anh Bùi cậu có muốn không?"
"Đương nhiên là muốn rồi! Ghi chép của anh Bùi, có cảm giác chỉ cần tìm hiểu một phen là thành tích đều sẽ tốt hơn rồi!"
"Cậu cảm thấy những bạn học khác như thế nào?"
"Tất nhiên cũng giống như vậy!"
"Vậy không phải là xong rồi sao!" Vu Nhất Dương tổng kết: "Đây là hợp ý anh Bùi. Mà bản đưa cho Âu Dương Tĩnh nhất định là bản gốc. Cậu, mình, mọi người chúng ta cũng chỉ là bản sao chép mà thôi."
Vừa vặn Bùi Dục đã chỉnh lý xong số phần đã định ra, đứng lên bắt đầu thu thập túi sách.
Vu Nhất Dương hỏi: "Cậu đi về sao? Một lúc nữa có tham gia trận bóng không?"
Bùi Dục túm lấy cặp sách, vừa đi ra cửa, vừa xua tay: "Có việc, đi về trước đây."
"Anh Bùi thật sự là..." Khưu Mình Đạt nhìn bóng lưng của anh nói.
Vu Nhất Dương cũng nhìn theo Bùi Dục, tâm tình hết sức phức tạp. Không nghĩ đến lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác thất tình, tuy không biết thật sự là thích ai.
...
Buổi sáng chủ nhật, Âu Dương Tĩnh cũng giống như ngày thường dậy sớm đi về phía thư viện. Từ khi khai giảng học kỳ này đến nay, mỗi tuần cô cùng Bùi Dục gặp mặt một lần đã trở thành một chuyện thường lệ. Dựa theo cách nói của Bùi Dục, lúc trước việc xây dựng học tập theo nhóm là anh, anh đương nhiên là muốn làm việc đến nơi đến chốn, cho nên mỗi tuần anh đều chỉnh lý vở ghi chéo cùng một số đề kiểm tra giao cho cô, để cô đưa lại cho bạn học trong Ngũ trung.
Nhưng mà ngày hôm nay, còn chưa đi đến thư viện, thời điểm đi ngang qua đầu một con hẻm, đột nhiên Âu Dương Tĩnh thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, dáng người cao gầy, tuy tóc đã nhuộm một nhúm màu hồng, mặc quần áo da bó sát người, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, đó chính là Trần Lập Linh.
Từ sau khi phát sinh sự việc tự sát kia, cách ăn mặc của Trần Lập Linh càng giống những người hỗn tạp trong xã hội, mà còn nghe nói số lần trốn học càng ngày càng tăng, mẹ cô ta đánh cô ta thì cô ta liền bỏ chạy. Đối với kiểu học sinh như thế này, giáo viên cũng không có biện pháp gì, chỉ thể thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao cũng không thể trông cậy vào năng lực học tập của cô ta để làm ra sự cống hiến nào.
Vốn Âu Dương Tĩnh không muốn để ý đến cô ta, huống chi nhìn thấy cô ta lại còn ở chung một chỗ với mấy người không ra gì nữa. Cô chỉ muốn coi như không có nhìn thấy. Nhưng mà không đợi cô quay đầu đi, thì người đàn ông bên phải Trần Lập Linh đã vung tay cho cô ta một cái tát! Trần Lập Linh bị đánh bất ngờ không chút phòng bị, còn chưa kịp ngã sấp xuống thì đã bị người đàn ông kia túm lấy cổ áo nhấc lên.
"Con điếm thối tha! Nể mặt mày! Mà mày còn dám mắng tao? Mày thật sự nghĩ rằng mày là người của Húc ca sao? Chẳng qua Húc ca chỉ đang chơi đùa với mày mà thôi!" Người đàn ông càng nói càng thô bỉ, ngày từ đầu mấy người trẻ tuổi ở bên cạnh còn giúp Trần Lập Linh khuyên hắn ta, càng về sau, bọn họ rất nhanh đều bị người đàn ông mắng cho không dám ngẩng đầu, ngược lại còn bắt đầu khuyên Trần Lập Linh "Cùng chơi đùa với anh ấy" "Dù sao cũng sẽ không chịu thiệt".
"Mấy người đền là phế vật! Cút đi cho tôi!" Trần Lập Linh vừa tức vừa sợ, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra. "mày chờ đó! Tao sẽ gọi điện cho Húc ca!"
"Tao cho mày gọi sao!" Người đàn ông kia túm lấy cổ tay của cô bẻ ra bên ngoài, nhất thời Trần Lập Linh bị đau kêu thành tiếng, điện thoại di động cũng rơi xuống đất. Mà lúc này những tên côn đồ kia không biết đã chạy trốn từ lúc nào rồi.
Aanh Dương Tĩnh nói với chính mình, không cần xen vào, không mắc mớ gì tới cô, nhưng không biết tiếng chửi bậy nào của Trần Lập Linh đã kích thích dây thần kinh của cô. Cô chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, liền hắng giọng kêu lớn: "Có người không! Bắt kẻ trộm! Có người cướp giật rồi!" Vừa kêu hộ vừa gọi những người qua đường đi vào trong ngõ nhỏ xem xét.
"Kẻ cướp chính là người đàn ông kia! Mấy người qua đường vây quanh, cô vừa chỉ vào người đàn ông đang túm lấy tay của Trần Lập Linh vừa nói.
"Nhìn cái rắm! Cô ta là người phụ nữ của tôi! Người đàn ông kia hung hãn rống lên.
Lúc này Trần Lập Linh cũng thông minh ra, vừa vùng vẫy vừa kêu to với mấy người quần chúng vây xem: "Không phải! Tôi không có biết hắn ta!"
Âu Dương Tĩnh tiếp tục nói dối: "Cháu đã nhìn thấy hắn ta cướp bóc! Hắn là người xấu! Đừng để cho hắn chạy! Hô xong cô đã dẫn đầu vọt tới.
Mấy người vây xem vừa thấy cô gái nhỏ cũng đã làm gương xông tới, một đám người lớn cũng xấu hổ không thể tiếp tục đứng xem, đi theo cô chạy tới. Người túm lấy Trần Lập Linh thấy tình hình không tốt, nên đã bỏ tay đẩy Trần Lập Linh một cái rồi nói một câu: "Coi như số mày gặp may!" Trước khi chạy trốn còn hung tợn liếc mắt nhìn Âu Dương Tĩnh một cái.
Nguy cơ được hóa giải.
Trần Lập Linh kinh hồn bạt vía ngột bệp luôn xuống đất, mãi đến khi Âu Dương Tĩnh cùng mấy quần chúng vây xme nhặt túi sách cùng điện thoại di động đưa qua, cô ta mới lấy lại tinh thần, nói cảm ơn với mấy người đã giúp cô ta nhặt đồ.
"Nhìn cách ăn mặc như vậy, xem ra cũng không phải thứ tốt lành gì." Trong nhóm người vây xem đột nhiên có người nói như vậy.
Quan điểm này lập tức có người phụ họa theo: "Uhm, cũng giống với kiểu người như người vừa rồi."
Chỉ trong một lát mà bác gái đã bắt đầu cố gắng, lôi kéo Âu Dương Tĩnh cách xa Trần Lập Linh, lại còn đầy ý tốt khuyên bảo cô: "Cô gái nhỏ à, lần tới không nên kích động như vậy, ít quản chuyện bên ngoài thôi, nếu như người xấu lại kéo luôn cả cháu thì làm sao bây giờ?"
Âu Dương Tĩnh không biết phải nói gì, đành phải gật đầu tỏ ý tiếp nhận ý tốt của bọn họ.
"Âu Dương Tĩnh!" Vốn dĩ Bùi Dục chỉ tò mò vì sao nơi này lại có nhiều người vây xem như vậy, kết quả vừa ló đầu vào liền nhìn thấy Âu Dương Tĩnh đứng trong đám người. Trong lòng anh đầy căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh cô: "Sao lại thế này? Cậu ở đây làm gì vậy?" Đánh giá từ trên xuống dưới cô xong, phát hiện không có chút dấu vết xô xát nào, lúc này mới phát hiện Trần Lập Linh đang ngồi dưới đất.
Vừa nhìn thấy thì Bùi Dục thật hoảng sợ. Từ lúc nào mà Trần Lập Linh đã biến thành yêu tinh tóc hồng vậy?
Không còn náo nhiệt để xem, những người vây quanh cũng đã tản đi, Trần Lập Linh vẫn ngồi tại chỗ, nhìn Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục đứng dưới ánh mắt trời, trong lòng là tư vị không nói thành lời. Trước đây, cô ta bắt gặp Âu Dương Tĩnh liền muốn mắng, là do ảnh hưởng từ mẹ cô ta, cô ta vẫn cảm thấy con gái của người phụ nữ đã quyến rũ cha mình nhất định cũng là đồ đê tiện. Nhưng hiện tại... Đột nhiên cô ta phát hiện không biết từ lúc nào, cô ta cùng Âu Dương Tĩnh ở trong mắt người khác đã không còn là người cùng đẳng cấp, muốn mắng Âu Dương Tĩnh mà nhất thời một câu cũng không thể mắng ra khỏi miệng, cô ta chỉ có thể yên lặng ôm túi của mình từ mặt đát đứng lên.
"Hôm nay tôi nợ cô." Trước khi đi, cô ta nói với Âu Dương Tĩnh.
"Không cần." Âu Dương Tĩnh trả lời, lại giữ cô ta lại: "Trần Lập Linh, quay về trường học học tập thật tốt đi, đừng trộn lẫn cùng với những người đó nữa."
Trần Lập Linh sửng sốt, không trả lời cô, đưa lưng về phía Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục để tránh mặt.
Âu Dương Tĩnh cảm thấy hình như cô ta đang khóc.
Những giáo viên bộ môn phụ cũng đều dùng hết sức, để cho những giáo viên môn chính giành giật thời gian nhỏ như kẽ răng. Cuối cùng giáo viên lịch sử của bọn họ vẫn không có bị đổi, nghe nói vào thời điểm qua năm cô giáo Từ đã ly hôn, hơn nữa vì tranh đoạt quyền nuôi dưỡng mà gần như vét sạch tài sản.
Tuy nghe qua khá là thảm, nhưng ở góc độ học sinh mà nói, tuy sau khi ly hôn cô giáo Từ vẫn còn u ám, nhưng ngược lại hành vi đã không còn quái đản nữa rồi. Ít nhất sẽ không chơi đùa việc "âm thầm quan sát" nữa.
Bời vì thành tích học kỳ cuối của lớp sáu vô cùng xuất sắc, dẫn đến các lớp khác cũng bắt đầu noi theo việc tổ chức học tập theo nhóm như bọn họ. Chẳng qua các lớp khác thứ nhất là không có chủ nhiệm lớp diệt tuyệt sư thái đầy cứng rắn, thứ hai không có kiểu học thần như Âu Dương Tĩnh tọa trấn, tuy việc học tập theo nhóm hiệu quả nhưng vẫn không thể theo kịp lớp sáu được. Kỳ kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ mới, bất luận là mười người đứng đầu khối hay là đã chia đều, vẫn là lớp sáu đứng thứ nhất.
Dùng cách nói của học sinh lớp sáu mà nói "Tôi mới là bản gốc, đương nhiên là phải mạnh hơn so với bản sao rồi!" Đi ở trên đường cằm đều đã muốn cao hơn học sinh lớp khác rồi.
Thời điểm Ngũ trung chuẩn bị với khí thế hừng hực như vậy, đương nhiên thầy trò Anh Hoa cũng không có nhàn rỗi chút nào. Bao gồm cả học thần Bùi Dục.
Ban đầu Bùi Dục vẫn luôn là người đạt được vị trí thứ nhất, bây giờ còn bỏ xa người xếp thứ hai một quãng xa, theo lý thuyết, anh hẳn là người rảnh rỗi nhất. Nhưng mà hiện tại mỗi ngày anh ngoại trừ hoàn thành bài tập cùng luyện tập, vậy mà lại còn bắt đầu chỉnh lý kiến thức học tập ba năm sơ trung! Vu Nhất Dương cùng Khưu Minh Đạt hai người vừa nhìn cũng đã thấy hoa mắt chóng mắt.
Phải biết rằng, vị anh hai này chưa bao giờ đụng vào việc ghi chép bài. Hiện tại nhìn thấy anh bắt đầu lật sách vở sao chép kiến thức, thậm chí Vu Nhất Dương còn hoài nghi có phải anh lại xuyên qua một lần nữa.
"Này, cậu vẫn là Bùi Dục sao?" Cậu ta nằm sấp trên bàn sáp đến gần Bùi Dục nhỏ giọng hỏi.
"Uhm, vô nghĩa." Bùi Dục nhìn không chớp mắt, đặt bút viết như bay: "Từ trong ra người đều là vừa mới đóng gói xong."
Khưu Minh Đạt cũng bu lại: "Anh Bùi, anh chỉ sửa lại sách vở là muốn làm tư liệu cho bạn cùng lớp sao?"
Bùi Dục gật đầu.
Nhất thời Khưu béo lệ nóng quanh tròng: "Nhìn tầm mắt của anh Bùi mà xem! Ý chí này! Cái từ kia gọi là gì ấy nhỉ... A... Đúng! Đức hạnh cao! Anh Bùi, quả thực quá sùng bái anh rồi!"
Vu Nhất Dương nhìn Khưu Minh Đạt đang nổi điên, hắt cho cậu ta một gáo nước lạnh: "Đừng tự mình đa tình, bản ghi chép này anh Bùi chuẩn bị cho Âu Dương Tĩnh sao?"
Bùi Dục ngẩng đầu: "Thông minh. Nhưng mà dù sao cũng đã sắp xếp rồi, cũng không ngại cho hai người một phần." Anh nói xong lại tiếp tục múa bút thành văn.
Khưu Minh Đạt lau lệ nóng ở khóe mắt, nghi hoặc nói: "Chẳng phải chị Tĩnh cũng là học bá sao? Cô ấy dùng được cái này sao, Cậu lấy sách giáo khoa đánh dấu những nội dung cần ghi chép rồi sao chép một lần không phải là xong rồi sao."
Bùi Dục ngừng bút lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy: "Như vậy mà được sao? Mình muốn theo đuổi cô ấy, tặng đồ đương nhiên cần phải suy nghĩ kỹ một chút! Sao chép cũng quá qua loa rồi!"
"Cái gì?!" Vu Nhất Dương phun một ngụm nước ra, thiếu chút nữa là bắn vào laptop của Bùi Dục. Vẻ mặt Bùi Dục đầy ghét bỏ ngừng bút lại, lấy khăn tay tới lau nước miếng của cậu ta.
"Nghe được rồi mà còn hỏi." Nói được trắng ra như vậy, cuối cùng Bùi Dục cũng đã vất bỏ được một chút xấu hổi rồi.
"Đợi một chút, anh Bùi, anh theo đuổi người ta mà lại đưa cái này sao?" Khưu Minh Đạt cũng kinh ngạc, là thế giới của học bá cùng người thương không có giống nhau sao? Cạu ta đẩy Vu Nhất Dương: "Lão ngư, cậu cũng nói một câu đi, cảm thấy theo đuổi người khác làm như vậy cũng được sao?"
Vu Nhất Dương bị cậu ta lay cho phát hoảng trợn trắng mắt, hỏi lại cậu ta: "Sổ ghi chép của anh Bùi cậu có muốn không?"
"Đương nhiên là muốn rồi! Ghi chép của anh Bùi, có cảm giác chỉ cần tìm hiểu một phen là thành tích đều sẽ tốt hơn rồi!"
"Cậu cảm thấy những bạn học khác như thế nào?"
"Tất nhiên cũng giống như vậy!"
"Vậy không phải là xong rồi sao!" Vu Nhất Dương tổng kết: "Đây là hợp ý anh Bùi. Mà bản đưa cho Âu Dương Tĩnh nhất định là bản gốc. Cậu, mình, mọi người chúng ta cũng chỉ là bản sao chép mà thôi."
Vừa vặn Bùi Dục đã chỉnh lý xong số phần đã định ra, đứng lên bắt đầu thu thập túi sách.
Vu Nhất Dương hỏi: "Cậu đi về sao? Một lúc nữa có tham gia trận bóng không?"
Bùi Dục túm lấy cặp sách, vừa đi ra cửa, vừa xua tay: "Có việc, đi về trước đây."
"Anh Bùi thật sự là..." Khưu Mình Đạt nhìn bóng lưng của anh nói.
Vu Nhất Dương cũng nhìn theo Bùi Dục, tâm tình hết sức phức tạp. Không nghĩ đến lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác thất tình, tuy không biết thật sự là thích ai.
...
Buổi sáng chủ nhật, Âu Dương Tĩnh cũng giống như ngày thường dậy sớm đi về phía thư viện. Từ khi khai giảng học kỳ này đến nay, mỗi tuần cô cùng Bùi Dục gặp mặt một lần đã trở thành một chuyện thường lệ. Dựa theo cách nói của Bùi Dục, lúc trước việc xây dựng học tập theo nhóm là anh, anh đương nhiên là muốn làm việc đến nơi đến chốn, cho nên mỗi tuần anh đều chỉnh lý vở ghi chéo cùng một số đề kiểm tra giao cho cô, để cô đưa lại cho bạn học trong Ngũ trung.
Nhưng mà ngày hôm nay, còn chưa đi đến thư viện, thời điểm đi ngang qua đầu một con hẻm, đột nhiên Âu Dương Tĩnh thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, dáng người cao gầy, tuy tóc đã nhuộm một nhúm màu hồng, mặc quần áo da bó sát người, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, đó chính là Trần Lập Linh.
Từ sau khi phát sinh sự việc tự sát kia, cách ăn mặc của Trần Lập Linh càng giống những người hỗn tạp trong xã hội, mà còn nghe nói số lần trốn học càng ngày càng tăng, mẹ cô ta đánh cô ta thì cô ta liền bỏ chạy. Đối với kiểu học sinh như thế này, giáo viên cũng không có biện pháp gì, chỉ thể thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao cũng không thể trông cậy vào năng lực học tập của cô ta để làm ra sự cống hiến nào.
Vốn Âu Dương Tĩnh không muốn để ý đến cô ta, huống chi nhìn thấy cô ta lại còn ở chung một chỗ với mấy người không ra gì nữa. Cô chỉ muốn coi như không có nhìn thấy. Nhưng mà không đợi cô quay đầu đi, thì người đàn ông bên phải Trần Lập Linh đã vung tay cho cô ta một cái tát! Trần Lập Linh bị đánh bất ngờ không chút phòng bị, còn chưa kịp ngã sấp xuống thì đã bị người đàn ông kia túm lấy cổ áo nhấc lên.
"Con điếm thối tha! Nể mặt mày! Mà mày còn dám mắng tao? Mày thật sự nghĩ rằng mày là người của Húc ca sao? Chẳng qua Húc ca chỉ đang chơi đùa với mày mà thôi!" Người đàn ông càng nói càng thô bỉ, ngày từ đầu mấy người trẻ tuổi ở bên cạnh còn giúp Trần Lập Linh khuyên hắn ta, càng về sau, bọn họ rất nhanh đều bị người đàn ông mắng cho không dám ngẩng đầu, ngược lại còn bắt đầu khuyên Trần Lập Linh "Cùng chơi đùa với anh ấy" "Dù sao cũng sẽ không chịu thiệt".
"Mấy người đền là phế vật! Cút đi cho tôi!" Trần Lập Linh vừa tức vừa sợ, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra. "mày chờ đó! Tao sẽ gọi điện cho Húc ca!"
"Tao cho mày gọi sao!" Người đàn ông kia túm lấy cổ tay của cô bẻ ra bên ngoài, nhất thời Trần Lập Linh bị đau kêu thành tiếng, điện thoại di động cũng rơi xuống đất. Mà lúc này những tên côn đồ kia không biết đã chạy trốn từ lúc nào rồi.
Aanh Dương Tĩnh nói với chính mình, không cần xen vào, không mắc mớ gì tới cô, nhưng không biết tiếng chửi bậy nào của Trần Lập Linh đã kích thích dây thần kinh của cô. Cô chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, liền hắng giọng kêu lớn: "Có người không! Bắt kẻ trộm! Có người cướp giật rồi!" Vừa kêu hộ vừa gọi những người qua đường đi vào trong ngõ nhỏ xem xét.
"Kẻ cướp chính là người đàn ông kia! Mấy người qua đường vây quanh, cô vừa chỉ vào người đàn ông đang túm lấy tay của Trần Lập Linh vừa nói.
"Nhìn cái rắm! Cô ta là người phụ nữ của tôi! Người đàn ông kia hung hãn rống lên.
Lúc này Trần Lập Linh cũng thông minh ra, vừa vùng vẫy vừa kêu to với mấy người quần chúng vây xem: "Không phải! Tôi không có biết hắn ta!"
Âu Dương Tĩnh tiếp tục nói dối: "Cháu đã nhìn thấy hắn ta cướp bóc! Hắn là người xấu! Đừng để cho hắn chạy! Hô xong cô đã dẫn đầu vọt tới.
Mấy người vây xem vừa thấy cô gái nhỏ cũng đã làm gương xông tới, một đám người lớn cũng xấu hổ không thể tiếp tục đứng xem, đi theo cô chạy tới. Người túm lấy Trần Lập Linh thấy tình hình không tốt, nên đã bỏ tay đẩy Trần Lập Linh một cái rồi nói một câu: "Coi như số mày gặp may!" Trước khi chạy trốn còn hung tợn liếc mắt nhìn Âu Dương Tĩnh một cái.
Nguy cơ được hóa giải.
Trần Lập Linh kinh hồn bạt vía ngột bệp luôn xuống đất, mãi đến khi Âu Dương Tĩnh cùng mấy quần chúng vây xme nhặt túi sách cùng điện thoại di động đưa qua, cô ta mới lấy lại tinh thần, nói cảm ơn với mấy người đã giúp cô ta nhặt đồ.
"Nhìn cách ăn mặc như vậy, xem ra cũng không phải thứ tốt lành gì." Trong nhóm người vây xem đột nhiên có người nói như vậy.
Quan điểm này lập tức có người phụ họa theo: "Uhm, cũng giống với kiểu người như người vừa rồi."
Chỉ trong một lát mà bác gái đã bắt đầu cố gắng, lôi kéo Âu Dương Tĩnh cách xa Trần Lập Linh, lại còn đầy ý tốt khuyên bảo cô: "Cô gái nhỏ à, lần tới không nên kích động như vậy, ít quản chuyện bên ngoài thôi, nếu như người xấu lại kéo luôn cả cháu thì làm sao bây giờ?"
Âu Dương Tĩnh không biết phải nói gì, đành phải gật đầu tỏ ý tiếp nhận ý tốt của bọn họ.
"Âu Dương Tĩnh!" Vốn dĩ Bùi Dục chỉ tò mò vì sao nơi này lại có nhiều người vây xem như vậy, kết quả vừa ló đầu vào liền nhìn thấy Âu Dương Tĩnh đứng trong đám người. Trong lòng anh đầy căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh cô: "Sao lại thế này? Cậu ở đây làm gì vậy?" Đánh giá từ trên xuống dưới cô xong, phát hiện không có chút dấu vết xô xát nào, lúc này mới phát hiện Trần Lập Linh đang ngồi dưới đất.
Vừa nhìn thấy thì Bùi Dục thật hoảng sợ. Từ lúc nào mà Trần Lập Linh đã biến thành yêu tinh tóc hồng vậy?
Không còn náo nhiệt để xem, những người vây quanh cũng đã tản đi, Trần Lập Linh vẫn ngồi tại chỗ, nhìn Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục đứng dưới ánh mắt trời, trong lòng là tư vị không nói thành lời. Trước đây, cô ta bắt gặp Âu Dương Tĩnh liền muốn mắng, là do ảnh hưởng từ mẹ cô ta, cô ta vẫn cảm thấy con gái của người phụ nữ đã quyến rũ cha mình nhất định cũng là đồ đê tiện. Nhưng hiện tại... Đột nhiên cô ta phát hiện không biết từ lúc nào, cô ta cùng Âu Dương Tĩnh ở trong mắt người khác đã không còn là người cùng đẳng cấp, muốn mắng Âu Dương Tĩnh mà nhất thời một câu cũng không thể mắng ra khỏi miệng, cô ta chỉ có thể yên lặng ôm túi của mình từ mặt đát đứng lên.
"Hôm nay tôi nợ cô." Trước khi đi, cô ta nói với Âu Dương Tĩnh.
"Không cần." Âu Dương Tĩnh trả lời, lại giữ cô ta lại: "Trần Lập Linh, quay về trường học học tập thật tốt đi, đừng trộn lẫn cùng với những người đó nữa."
Trần Lập Linh sửng sốt, không trả lời cô, đưa lưng về phía Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục để tránh mặt.
Âu Dương Tĩnh cảm thấy hình như cô ta đang khóc.