Chương 45
La thần không chút tiếng động đánh giá Bùi Dục, vốn cảm thấy tên của anh có chút quen thuộc, hiện lại lại nhìn kỹ gương mặt này, hình như cũng đã nhớ ra trước kia thật lâu đã từng gặp được ở nơi nào. Anh ta nhớ giáo viên tiểu học đã từng nói đến một học sinh có tư chất cũng gần giống như anh ta, hiện tại xem ra chính là Bùi Dục rồi.
Thời điểm anh ta nhớ lại, giáo viên đã đi tới, ý bảo hai người bọn họ nói xong rồi thì có thể đi xuống. La Thần cũng tiện thể nói lời chào giáo viên rồi rời khỏi phòng học. Bùi Dục cũng bước về chỗ ngồi của chính mình, bởi vì vừa rồi đón hết gió đầu, cho nên lúc này toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trên người anh. Ngay cả Âu Dương Tĩnh ngồi bên cạnh anh dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người cũng trở thành trung tâm.
Biểu cảm của Âu Dương Tĩnh có chút cứng ngắc.
Bùi Dục chạm nhẹ vào người cô: "Đừng khẩn trương, không phải chỉ là bị người khác nhìn chằm chằm thôi sao."
Âu Dương Tĩnh liếc nhìn anh một cái: "Tôi không có khẩn trường." Dừng lại một chút rồi nói thêm: "Tôi thi với thân phận của cậu lại được số điểm thấp như vậy mà cậu cũng không tức giận sao?"
Bùi Dục dừng thẳng ngón trở lên, cười rồi đặt ở trước đôi môi, đối diện với cô tào thành khẩu hình của miệng khi phát âm: "Không nên nói ở chỗ này."
Vừa rồi anh ở trên bục giảng vẫn còn là một người lão luyện có dáng vẻ hung hãn bức người, nhưng lúc này lại cười vô cùng nghịch ngợm nhưng không mất đi sự dịu dàng. Âu Dương Tĩnh nhanh chóng gật đầu một cái rồi lập tức chuyển ánh mắt đi chỗ khác, dồn tất cả mọi sự chú ý lên người giáo viên, quả thực so với vừa rồi khi nghe La Thần nói chuyện thì còn chuyên tâm hơn.
Sau khi Bùi Dục "Quấy rầy" hai lần không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể ngừng lại, chán muốn chết nghe giáo viên tổng kết lại buổi nói chuyện vào tối nay.
Đồ ranh con này! Lông còn chưa có mọc đủ mà đã biết chọc ghẹo con gái rồi! Toàn bộ hành động của hai người bọn họ đều làm cho giáo viên chú ý đến cảm thấy mệt tâm. Lại nhấn mạnh thời gian và địa điểm đi học ngày mai rồi tuyên bốp giải tán.
Đám học sinh mệt mỏi cả một buổi tối nhao nhao tiến về phía ký túc xá, nghĩ muốn nhanh chóng đi rửa mặt rồi đi ngủ. Bùi Dục từ trong nhà vệ sinh đi ra, phát hiện không thấy bóng dáng của Âu Dương Tĩnh đâu, sau khi chạy một đoạn dài khi đến sân thể dục mới có thể đuổi đến chỗ của cô.
"Không phải nói cậu chờ tôi sao, đi nhanh như vậy làm gì chứ?" Bùi Dục hỏi nàng.
Âu Dương Tĩnh lại vấn đi nhanh như bay, nhìn cũng không có nhìn anh: "Chờ cậu làm gì chứ, cũng không phải chung một toàn nhà."
"Tuy vậy nhưng cũng gần nhau mà." Bùi Dục nói xong rồi cúi người nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Âu Dương Tĩnh không chút đề phòng đột nhiên bị mặt anh sáp lại gần, bối rối đưa tay đẩy người ra, thiếu chút nữa đẩy Bùi Dục ngã luôn trên mặt đất rồi. Nhìn thấy Bùi Dục lảo đảo vài cái, Âu Dương Tĩnh cũng hoảng sợ, vội vàng kéo anh lại: "Cậu không sao chứ."
"Thiếu chút nữa là có chuyện rồi!" Bùi Dục không biết làm sao mà lại bị cô đẩy ra, ít nhiều cũng có chút khó chịu: "Cậu không có làm sao thì đẩy tôi ra làm gì?"
"Ai Kêu cậu đột nhiên sáp đến gần vậy làm gì chứ!" Âu Dương Tĩnh trừng anh, cô phát hiện loại biểu cảm tức giận này hình như đang có vẻ như che dấu một chút tình cảm khác. Sau khi trừng xong lại nhanh chóng đi về phía trước.
"Này?" Bùi Dục nhất quyết không tha cho cô mà nhìn cô thật kỹ: "Không phải trước kia chúng ta cũng như vậy sao? Đêm nay cậu thật kỳ quái! Chẳng lẽ lại thay đổi với người nào khác sao?"
"Không có! Cậu cho là thay quần áo sao, tùy tiện đổi chơi vậy... A, tôi đến ký túc xá rồi, tôi lên trước đây, cậu cũng đi đi!" Âu Dương Tĩnh nói như bắn liên hồi xong, quay đầu liền vọt vào trong ký túc xá.
Nhìn cô biến mất ở cửa ký túc xá, mà Bùi Dục vẫn như một hòa thượng không hiểu gì, không biết Âu Dương Tĩnh tại sao lại thay đổi sắc mặt như vậy. Trước đây không phải là ở chung rất tốt sao?
Đang nghĩ ngợi, bả vai bị vỗ một cái, gương mặt tròn, mang theo đôi mắt kính cũng cân xứng, dáng vẻ có vài phần cảm tình: "Xin chào, tôi tên là Lý Hạo Nham, Nhất Trung." Cậu ta nói.
"Xin chào." Bùi Dục nhận ra cậu ta, hai người bọn họ học cùng trường trung học ba năm. Ở trong lớp, quan hệ của Lý Hạo Nham cùng với anh cũng khá tốt, thường xuyên cùng nhau chuồn qua một lỗ hổng ở gần cổng trường ra ngoài. Lý Hạo Nham đầy lòng hiếu kỳ, lại là một người yêu thích nói nhảm, một khi mở miệng ra là bắt đầu nói dài dòng không dứt, cùng với Vu Nhất Dương, hai người ở chung một chỗ có thể nói là song cẩu của trường trung học phụ thuộc, biệt đội cẩu tử.
"Bạn gái cậu sao?" Quả thực không khác với dự đoán của anh, lúc này mới quen biết, mà Lý Hạo Nham vừa mở miệng đã hỏi quan hệ của anh cùng Âu Dương Tĩnh.
"Bỏ chữ nữ đi được rồi đó." Bùi Dục vỗ vỗ vai của cậu ta: "Tuổi còn nhỏ, không cần học người lớn hỏi thăm lung tung." Anh tự nhận quan hệ với Âu Dương Tĩnh vô cùng trong sáng, không chút che giấu, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của anh đối với Lý Hạo Nham, một khi cho cậu ta một chỗ trống để chui vào, thì cậu ta có thể đào được cả gia phả ba đời nhà người ta ra luôn.
Dù sao hai người bọn họ cũng "Mới quen" cho nên Lý Hạo Nham cũng coi như có vẻ thu liễm đi một chút, nhìn Bùi Dục không muốn cho cậu ta hỏi thăm thì cũng chỉ cười tít mắt nói: "Nhìn dáng vẻ của hai người, tôi còn tưởng rằng là một cặp tình nhân học bá chứ."
"Làm gì có chuyện đó." Bùi Dục nói cho qua với cậu ta: "Chúng ta vẫn nhanh đi về thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
Lý Hạo Nham muốn nói lại thội, gật đầu, mãi cho đến khi hai người cùng nhau đi sắp vào phòng ngủ của từng người ở ký túc xá, cuối cùng cậu ta vẫn không thể nhịn được, kéo Bùi Dục nhỏ giọng nói: "Nếu cậu có ý đối với bạn nữ đó, nếu đi thổ lộ đảm bảo thành công! Tin tưởng tôi đi! Thời điểm bạn nữ đó tiến vào toàn nhà mặt đều đã đỏ ửng."
A? Bùi Dục mơ hồ nửa giây rồi mới kịp phản ứng. Nhất thời bội phục sát đất. Có năng lực này, cậu ta còn đi thi đấu Olympic toán học làm gì chứ! Sau khi tốt nghiệp xong mở một công ty mai mối đảm bào kiếm lời lớn! Bùi Dục giật mình đi qua nhấc một bên vai áo của Lý Hạo Nham lên, nói lời uy hiếp: "Lời này cậu nói với tôi coi nhhuw chưa tính, nếu để cho tôi biết cậu còn nói bậy với những người khác... Hừ hừ."
Lý Hạo Nham tuyệt đối không ngờ Bùi Dục lại có phản ứng lớn như vậy, thêm nữa thể trạng của anh lại gầy yếu, lập tức bị Bùi Dục doạn sợ sững người rồi.
Bùi Dục nhìn mặt cậu ta trắng bệch, nhanh chóng buông tay ra, bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi) nói: "Ý của tôi là, da mặt của con gái mỏng, cậu đừng có truyền lung tung có chút không hay, có được không?"
"Biết, biết." Lý Hạo Nham liên tục gật đầu, giống như một con chuột lập tức lủi về phòng ngủ.
Bùi Dục cũng đi vào phòng của mình, vừa thu chỉnh đốn bản thân, vừa nghĩ tới phản ứng của Âu Dương Tĩnh lúc tối, lời nói của Lý Hạo Nham giống như có ma lực đặc biệtcàng về sau anh cũng càng hiểu được là Âu Dương Tĩnh đỏ mặt chạy trốn. Đây là nói Âu Dương Tĩnh thích anh sao?
Đừng nói giỡn! Bùi Dục lắc đầu, rất nhanh liền vứt bỏ cái ý nghĩ buồn cười này. Âu Dương Tĩnh là người coi cuộc thi cùng học tập lớn hơn trời, làm gì còn tâm trí mà thích anh chứ? Trừu phi gặp quỷ. Mà anh, tuy bên ngoài là mười bốn tuổi, nhưng bên trong lại là linh hồn mười tám tuổi, Âu Dương Tĩnh trong suy nghĩ của anh, cơ bản còn là một hạt đậu nành chưa mọc mầm đâu. Anh lại không phải là luyến đồng (người yêu thích trẻ con), làm sao có thể thích cô được chứ?
Âu Dương Tĩnh trở lại phòng ngủ, nhưng cảm thấy hai má vẫn nóng rực, tối nay Bùi Dục thật sự quá khác thường! Cô nhớ lại trong lòng rồi lại ra sức cho chính mình hai cái tát, không được, phải tập trung học tập thật tốt! Đang suy nghĩ chuyện lung tung gì cơ chứ!"
Buổi tối tập huấn đầu tiên, hai người ngủ cũng không được say.
Nhưng rất nhanh, bọn họ không còn dư sức lực để suy nghĩ đến những chuyện lung tung nhỏ nhặt này được nữa. Chương trình huấn luyện được sắp xếp vô cùng chặt chẽ, có lẽ bởi vì tất cả bọn họ đều là học sinh mũi nhọn được tuyển chọn ra, đề được dùng huấn luyện có độ khó siêu cao không nói, tiết tấu của giáo viên giảng dạy cũng nhanh như bay, không sợ có người không theo kịp, chỉ sợ nhóm học sinh giỏi có người cảm thấy tính khiêu chiến của đề bài không đủ.
Bởi vậy, bất luận là Bùi Dục hay là Âu Dương Tĩnh, mấy ngày trôi qua đều là dính giường liền ngủ ngay lập tức, những bạn học khác cũng có tình huống tương tự như bọn họ, ngay cả Lý Hạo Nham kia cũng mệt đến mức không còn tâm trí để tám chuyện nữa.
Ngoại trừ bài tập huấn luyện có cường độ cao, lại còn cách một ngày lại sắp xếp kiểm tra một lần, danh sách sẽ được dán ngay trước cửa phòng học một cách rõ ràng. Điểm số rất sát sao, số thứ tự cũng vẫn luôn thay đổi. Chỉ duy nhất có tên của người đúng nhất là không thay đổi. Bùi Dục.
Anh cũng là người học một cách thoải mái nhất trong tất cả số học sinh, buổi tối trở về ký túc xá, người duy nhất không đọc sách không làm đề cũng chính là anh.
Thật sự làm cho người ta nhìn thấy là muốn đánh!
Thậm chí mấy ngày sau, vốn những người vẫn luôn ngồi gần anh đều lặng lẽ cách xa anh - - Tốc độ làm bài kiểm tra của người này quá nhanh, người khác vừa mới làm được nửa trang, anh đã lật giất rồi. Cùng với tốc độ đó có thể so sánh với quái vật rồi, người nào dám ngồi gần quá chứ, đến thời điểm thi đấu thật sự rất dễ ảnh hưởng tới tâm lý.
Nhưng từ đầu tới cuối Âu Dương Tĩnh vẫn không có thay đổi chỗ ngồi, không biết tới cùng là do lười, hay vẫn là do nguyên nhân khác, tóm lại, cô trở thành người duy nhất hoàn toàn không sợ bị Bùi Dục ảnh hưởng. Bất luận là đi học là là kiểm tra, cô đều có thể chuyên tâm làm cho hết coi như không có Bùi Dục ở bên cạnh.
Trừ lần đó ra, mỗi ngày Âu Dương Tĩnh đều mang những đều bài ban ngày không có giải được về ký túc xá để làm tiếp, thậm chí có lúc mọi người đều đã nằm ở trên giường rồi đột nhiên ý tưởng lóe lên, thì cô lại từ trên giường nhảu xuống tiếp tục múa bút thành văn. Những nữ sinh ở cùng ký túc xá đều cảm thấy người này tuyệt đối là "Người kiểm tra đến phát điên.
Nhưng chính là dựa vào tinh thần nghiên cứu gần như "Điên cuồng" như vậy, sau mấy ngày trôi qua, Âu Dương Tĩnh là một trong những người tiến bộ nhất trong lớp học. Vào ngày kiểm tra thứ mười bốn đó, cô pk được rớt cả hai người đứng vị trí thứ hai và thứ ba trước đó, nhảy lên thành vị trí thứ hai.
Thời điểm anh ta nhớ lại, giáo viên đã đi tới, ý bảo hai người bọn họ nói xong rồi thì có thể đi xuống. La Thần cũng tiện thể nói lời chào giáo viên rồi rời khỏi phòng học. Bùi Dục cũng bước về chỗ ngồi của chính mình, bởi vì vừa rồi đón hết gió đầu, cho nên lúc này toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở trên người anh. Ngay cả Âu Dương Tĩnh ngồi bên cạnh anh dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người cũng trở thành trung tâm.
Biểu cảm của Âu Dương Tĩnh có chút cứng ngắc.
Bùi Dục chạm nhẹ vào người cô: "Đừng khẩn trương, không phải chỉ là bị người khác nhìn chằm chằm thôi sao."
Âu Dương Tĩnh liếc nhìn anh một cái: "Tôi không có khẩn trường." Dừng lại một chút rồi nói thêm: "Tôi thi với thân phận của cậu lại được số điểm thấp như vậy mà cậu cũng không tức giận sao?"
Bùi Dục dừng thẳng ngón trở lên, cười rồi đặt ở trước đôi môi, đối diện với cô tào thành khẩu hình của miệng khi phát âm: "Không nên nói ở chỗ này."
Vừa rồi anh ở trên bục giảng vẫn còn là một người lão luyện có dáng vẻ hung hãn bức người, nhưng lúc này lại cười vô cùng nghịch ngợm nhưng không mất đi sự dịu dàng. Âu Dương Tĩnh nhanh chóng gật đầu một cái rồi lập tức chuyển ánh mắt đi chỗ khác, dồn tất cả mọi sự chú ý lên người giáo viên, quả thực so với vừa rồi khi nghe La Thần nói chuyện thì còn chuyên tâm hơn.
Sau khi Bùi Dục "Quấy rầy" hai lần không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể ngừng lại, chán muốn chết nghe giáo viên tổng kết lại buổi nói chuyện vào tối nay.
Đồ ranh con này! Lông còn chưa có mọc đủ mà đã biết chọc ghẹo con gái rồi! Toàn bộ hành động của hai người bọn họ đều làm cho giáo viên chú ý đến cảm thấy mệt tâm. Lại nhấn mạnh thời gian và địa điểm đi học ngày mai rồi tuyên bốp giải tán.
Đám học sinh mệt mỏi cả một buổi tối nhao nhao tiến về phía ký túc xá, nghĩ muốn nhanh chóng đi rửa mặt rồi đi ngủ. Bùi Dục từ trong nhà vệ sinh đi ra, phát hiện không thấy bóng dáng của Âu Dương Tĩnh đâu, sau khi chạy một đoạn dài khi đến sân thể dục mới có thể đuổi đến chỗ của cô.
"Không phải nói cậu chờ tôi sao, đi nhanh như vậy làm gì chứ?" Bùi Dục hỏi nàng.
Âu Dương Tĩnh lại vấn đi nhanh như bay, nhìn cũng không có nhìn anh: "Chờ cậu làm gì chứ, cũng không phải chung một toàn nhà."
"Tuy vậy nhưng cũng gần nhau mà." Bùi Dục nói xong rồi cúi người nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Âu Dương Tĩnh không chút đề phòng đột nhiên bị mặt anh sáp lại gần, bối rối đưa tay đẩy người ra, thiếu chút nữa đẩy Bùi Dục ngã luôn trên mặt đất rồi. Nhìn thấy Bùi Dục lảo đảo vài cái, Âu Dương Tĩnh cũng hoảng sợ, vội vàng kéo anh lại: "Cậu không sao chứ."
"Thiếu chút nữa là có chuyện rồi!" Bùi Dục không biết làm sao mà lại bị cô đẩy ra, ít nhiều cũng có chút khó chịu: "Cậu không có làm sao thì đẩy tôi ra làm gì?"
"Ai Kêu cậu đột nhiên sáp đến gần vậy làm gì chứ!" Âu Dương Tĩnh trừng anh, cô phát hiện loại biểu cảm tức giận này hình như đang có vẻ như che dấu một chút tình cảm khác. Sau khi trừng xong lại nhanh chóng đi về phía trước.
"Này?" Bùi Dục nhất quyết không tha cho cô mà nhìn cô thật kỹ: "Không phải trước kia chúng ta cũng như vậy sao? Đêm nay cậu thật kỳ quái! Chẳng lẽ lại thay đổi với người nào khác sao?"
"Không có! Cậu cho là thay quần áo sao, tùy tiện đổi chơi vậy... A, tôi đến ký túc xá rồi, tôi lên trước đây, cậu cũng đi đi!" Âu Dương Tĩnh nói như bắn liên hồi xong, quay đầu liền vọt vào trong ký túc xá.
Nhìn cô biến mất ở cửa ký túc xá, mà Bùi Dục vẫn như một hòa thượng không hiểu gì, không biết Âu Dương Tĩnh tại sao lại thay đổi sắc mặt như vậy. Trước đây không phải là ở chung rất tốt sao?
Đang nghĩ ngợi, bả vai bị vỗ một cái, gương mặt tròn, mang theo đôi mắt kính cũng cân xứng, dáng vẻ có vài phần cảm tình: "Xin chào, tôi tên là Lý Hạo Nham, Nhất Trung." Cậu ta nói.
"Xin chào." Bùi Dục nhận ra cậu ta, hai người bọn họ học cùng trường trung học ba năm. Ở trong lớp, quan hệ của Lý Hạo Nham cùng với anh cũng khá tốt, thường xuyên cùng nhau chuồn qua một lỗ hổng ở gần cổng trường ra ngoài. Lý Hạo Nham đầy lòng hiếu kỳ, lại là một người yêu thích nói nhảm, một khi mở miệng ra là bắt đầu nói dài dòng không dứt, cùng với Vu Nhất Dương, hai người ở chung một chỗ có thể nói là song cẩu của trường trung học phụ thuộc, biệt đội cẩu tử.
"Bạn gái cậu sao?" Quả thực không khác với dự đoán của anh, lúc này mới quen biết, mà Lý Hạo Nham vừa mở miệng đã hỏi quan hệ của anh cùng Âu Dương Tĩnh.
"Bỏ chữ nữ đi được rồi đó." Bùi Dục vỗ vỗ vai của cậu ta: "Tuổi còn nhỏ, không cần học người lớn hỏi thăm lung tung." Anh tự nhận quan hệ với Âu Dương Tĩnh vô cùng trong sáng, không chút che giấu, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của anh đối với Lý Hạo Nham, một khi cho cậu ta một chỗ trống để chui vào, thì cậu ta có thể đào được cả gia phả ba đời nhà người ta ra luôn.
Dù sao hai người bọn họ cũng "Mới quen" cho nên Lý Hạo Nham cũng coi như có vẻ thu liễm đi một chút, nhìn Bùi Dục không muốn cho cậu ta hỏi thăm thì cũng chỉ cười tít mắt nói: "Nhìn dáng vẻ của hai người, tôi còn tưởng rằng là một cặp tình nhân học bá chứ."
"Làm gì có chuyện đó." Bùi Dục nói cho qua với cậu ta: "Chúng ta vẫn nhanh đi về thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
Lý Hạo Nham muốn nói lại thội, gật đầu, mãi cho đến khi hai người cùng nhau đi sắp vào phòng ngủ của từng người ở ký túc xá, cuối cùng cậu ta vẫn không thể nhịn được, kéo Bùi Dục nhỏ giọng nói: "Nếu cậu có ý đối với bạn nữ đó, nếu đi thổ lộ đảm bảo thành công! Tin tưởng tôi đi! Thời điểm bạn nữ đó tiến vào toàn nhà mặt đều đã đỏ ửng."
A? Bùi Dục mơ hồ nửa giây rồi mới kịp phản ứng. Nhất thời bội phục sát đất. Có năng lực này, cậu ta còn đi thi đấu Olympic toán học làm gì chứ! Sau khi tốt nghiệp xong mở một công ty mai mối đảm bào kiếm lời lớn! Bùi Dục giật mình đi qua nhấc một bên vai áo của Lý Hạo Nham lên, nói lời uy hiếp: "Lời này cậu nói với tôi coi nhhuw chưa tính, nếu để cho tôi biết cậu còn nói bậy với những người khác... Hừ hừ."
Lý Hạo Nham tuyệt đối không ngờ Bùi Dục lại có phản ứng lớn như vậy, thêm nữa thể trạng của anh lại gầy yếu, lập tức bị Bùi Dục doạn sợ sững người rồi.
Bùi Dục nhìn mặt cậu ta trắng bệch, nhanh chóng buông tay ra, bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi) nói: "Ý của tôi là, da mặt của con gái mỏng, cậu đừng có truyền lung tung có chút không hay, có được không?"
"Biết, biết." Lý Hạo Nham liên tục gật đầu, giống như một con chuột lập tức lủi về phòng ngủ.
Bùi Dục cũng đi vào phòng của mình, vừa thu chỉnh đốn bản thân, vừa nghĩ tới phản ứng của Âu Dương Tĩnh lúc tối, lời nói của Lý Hạo Nham giống như có ma lực đặc biệtcàng về sau anh cũng càng hiểu được là Âu Dương Tĩnh đỏ mặt chạy trốn. Đây là nói Âu Dương Tĩnh thích anh sao?
Đừng nói giỡn! Bùi Dục lắc đầu, rất nhanh liền vứt bỏ cái ý nghĩ buồn cười này. Âu Dương Tĩnh là người coi cuộc thi cùng học tập lớn hơn trời, làm gì còn tâm trí mà thích anh chứ? Trừu phi gặp quỷ. Mà anh, tuy bên ngoài là mười bốn tuổi, nhưng bên trong lại là linh hồn mười tám tuổi, Âu Dương Tĩnh trong suy nghĩ của anh, cơ bản còn là một hạt đậu nành chưa mọc mầm đâu. Anh lại không phải là luyến đồng (người yêu thích trẻ con), làm sao có thể thích cô được chứ?
Âu Dương Tĩnh trở lại phòng ngủ, nhưng cảm thấy hai má vẫn nóng rực, tối nay Bùi Dục thật sự quá khác thường! Cô nhớ lại trong lòng rồi lại ra sức cho chính mình hai cái tát, không được, phải tập trung học tập thật tốt! Đang suy nghĩ chuyện lung tung gì cơ chứ!"
Buổi tối tập huấn đầu tiên, hai người ngủ cũng không được say.
Nhưng rất nhanh, bọn họ không còn dư sức lực để suy nghĩ đến những chuyện lung tung nhỏ nhặt này được nữa. Chương trình huấn luyện được sắp xếp vô cùng chặt chẽ, có lẽ bởi vì tất cả bọn họ đều là học sinh mũi nhọn được tuyển chọn ra, đề được dùng huấn luyện có độ khó siêu cao không nói, tiết tấu của giáo viên giảng dạy cũng nhanh như bay, không sợ có người không theo kịp, chỉ sợ nhóm học sinh giỏi có người cảm thấy tính khiêu chiến của đề bài không đủ.
Bởi vậy, bất luận là Bùi Dục hay là Âu Dương Tĩnh, mấy ngày trôi qua đều là dính giường liền ngủ ngay lập tức, những bạn học khác cũng có tình huống tương tự như bọn họ, ngay cả Lý Hạo Nham kia cũng mệt đến mức không còn tâm trí để tám chuyện nữa.
Ngoại trừ bài tập huấn luyện có cường độ cao, lại còn cách một ngày lại sắp xếp kiểm tra một lần, danh sách sẽ được dán ngay trước cửa phòng học một cách rõ ràng. Điểm số rất sát sao, số thứ tự cũng vẫn luôn thay đổi. Chỉ duy nhất có tên của người đúng nhất là không thay đổi. Bùi Dục.
Anh cũng là người học một cách thoải mái nhất trong tất cả số học sinh, buổi tối trở về ký túc xá, người duy nhất không đọc sách không làm đề cũng chính là anh.
Thật sự làm cho người ta nhìn thấy là muốn đánh!
Thậm chí mấy ngày sau, vốn những người vẫn luôn ngồi gần anh đều lặng lẽ cách xa anh - - Tốc độ làm bài kiểm tra của người này quá nhanh, người khác vừa mới làm được nửa trang, anh đã lật giất rồi. Cùng với tốc độ đó có thể so sánh với quái vật rồi, người nào dám ngồi gần quá chứ, đến thời điểm thi đấu thật sự rất dễ ảnh hưởng tới tâm lý.
Nhưng từ đầu tới cuối Âu Dương Tĩnh vẫn không có thay đổi chỗ ngồi, không biết tới cùng là do lười, hay vẫn là do nguyên nhân khác, tóm lại, cô trở thành người duy nhất hoàn toàn không sợ bị Bùi Dục ảnh hưởng. Bất luận là đi học là là kiểm tra, cô đều có thể chuyên tâm làm cho hết coi như không có Bùi Dục ở bên cạnh.
Trừ lần đó ra, mỗi ngày Âu Dương Tĩnh đều mang những đều bài ban ngày không có giải được về ký túc xá để làm tiếp, thậm chí có lúc mọi người đều đã nằm ở trên giường rồi đột nhiên ý tưởng lóe lên, thì cô lại từ trên giường nhảu xuống tiếp tục múa bút thành văn. Những nữ sinh ở cùng ký túc xá đều cảm thấy người này tuyệt đối là "Người kiểm tra đến phát điên.
Nhưng chính là dựa vào tinh thần nghiên cứu gần như "Điên cuồng" như vậy, sau mấy ngày trôi qua, Âu Dương Tĩnh là một trong những người tiến bộ nhất trong lớp học. Vào ngày kiểm tra thứ mười bốn đó, cô pk được rớt cả hai người đứng vị trí thứ hai và thứ ba trước đó, nhảy lên thành vị trí thứ hai.