Chương 38
Âu Dương Tĩnh trơ mắt nhìn Bùi Dục bị lôi đi, một lý do để từ chối giúp anh cũng không thể nói ra được. Chẳng lẽ có phòng thay quần áo mà lại đi đến WC thay sao, mặc kệ là ai biết cũng đều cảm thấy đầu óc có bệnh.
Mà còn Đinh Tư Di nói không có sai, lúc này gần như tất cả nữ sinh đều đã thay quần áo xong rồi. Anh đi vào trong đổi một chiếc váy chắc là một việc rất nhanh thôi. Nghĩ thì nghĩ nhưng Âu Dương Tĩnh vẫn lo lắng mà vội vàng đi theo, trong tiểu thuyết đã từng xem qua đã xảy ra rất nhiều, cảm thấy kiểu nữ sinh nhiệt tình quá mức này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay không. Có gì ho?? Chọ? ?hử ??a?g — ? R???R?YỆN﹒v? —
Kết quả là vừa đến cửa phòng thay quần áo thì thấy Đinh Tư Di khép cửa lại.
Đinh Tư Di ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, trong mắt hơi gợn sóng, đến gần đánh giá cô: " Thế nào, sao lại khẩn trương như vậy... Là sợ tôi gây bất lợi gì cho bạn gái của cậu sao? Cậu lại còn khẩn trương hơn cả cô ấy nữa!" Nói xong cô đứng thẳng lên, cười rất tự nhiên thoải mái: "Yên tâm đi, bụng dạ của tôi không hẹp hòi như vậy đâu. Trái lại cô ấy lại còn xấu hổ nữa, đến cả thay quần áo cũng muốn tôi đi ra ngoài. Nhưng mà cũng được, lễ hội sắp mở màn rồi, tôi là người dẫn chương trình cũng không thể vắng mặt được." Cô ấy nói xong còn nở một nụ cười đầy nghịch ngợm với "Bùi Dục", rồi vội vã đi đến hội trường biểu diễn.
Âu Dương Tĩnh nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn dáng vẻ của cô ấy, tuy đối với Bùi Dục có một chút ý tứ nhưng khi hiểu lầm anh có bạn gái thì về sau cũng không muốn vướng mắc gì thêm nữa. Một nữ sinh xinh đẹp lại thẳng thắn như vậy, nếu như cô thật sự là nam sinh có lẽ cũng sẽ thích đi.
Cũng không biết có phải từ trước tới nay Bùi Dục chưa từng mặc váy bao giờ hay không, mà Âu Dương Tĩnh đứng trước cửa phòng thay đồ đợi cho tới khi ở hội trường bắt đầu truyền đến tiếng nhạc mở màn, Bùi Dục vẫn còn chưa có ra. Chẳng lẽ lại có ý nghĩ không muốn mặc váy nữa, nhất thời thay đổi chủ ý rồi sao? Âu Dương Tĩnh đứng ở cửa cân nhắc, đang do dự xem có nên gõ cửa hay không thì cửa phòng thay quần áo liền mở ra.
Sau đó, cô nhìn thấy hình tượng "Chính mình"chưa từng có xuất hiện ngay trước mắt. Mái tóc bình thường vẫn được buộc thành đuôi ngựa nay đã được thả trên bờ vai, ở trên mái tóc còn kẹp một chiếc kẹp hình nơ bướm cùng màu với chiếc váy. Vạt áo trước ngực của chiếc váy được xử lý xếp thành hình cung đầy khóe léo để che đi bộ ngực bằng phẳng, tăng thêm một chút nữ tính vào đó. Mép váy vừa vặn đến đầu gối, lộ ra cẳng chân vừa thẳng vừa tinh tế, dẫm trên đôi giày múa màu trắng sữa, lại có thêm vài phần đẹp ngoài dự kiến của cô...
"... Thật đẹp!" Cô chủ động khen ngợi.
Bùi Dục không một chút lưu tình nào tặng cho cô một ánh mắt đầy xem thường: "Tự kỷ."
Được rồi. Phối hợp với biểu cảm như ai thiếu anh tám trăm vạn này đã nói lên việc vô duyên cùng xinh đẹp và đáng yêu rồi. Nhưng mà... "Từ nơi nào cậu kiếm được cái kẹp tóc này vậy, lại còn rất đẹp nữa." Âu Dương Tĩnh hỏi.
Bùi Dục kỳ quái nhìn cố: "Không phải cậu để trong túi giấy sao?"
"Không có nha..." Âu Dương Tĩnh nói xong bỗng nhiên dừng lại, không phải là cô thì chính là Vu Nhất Dương rồi. Hiểu nhiên Bùi Dục cũng ý thức được điều ấy, nhất thời sắc mặt anh trầm xuống, dơ tay muốn tháo kẹp tóc ra. Âu Dương Tĩnh vội vàng bắt lấy tay anh. "Cái đó... Thật sự rất đẹp. Cậu đừng có tháo ra!"
Cô thành khẩn nói, Bùi Dục nhìn cô, tuy sắc mặt vẫn còn rất thối nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Bài nhảy khai mạc để cho hai học sinh nhảy quả thực là một điệu Latin khá là khó, đoán chừng hai người kia đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp, nhảy rất là mạnh mẽ cùng bộc lộ được hết tình cảm, biểu diễn được một điệu nhảy sôi động vô cùng thuần thục. Ngay lập tức khơi gợi được cảm xúc của tất cả mọi người, có những nam sinh bướng bỉnh đã bắt đầu huýt sáo rồi.
Đợi cho đến khi bài nhảy của bọn họ xong, âm nhạc đổi thành một bản nhạc hoạt bát vui tươi, những học sinh này bình thường vẫn hay tập nhảy, cũng là tín hiệu kêu gọi mọi người cùng nhau khiêu vũ, nhưng mà còn phải có người đi vào sàn nhảy đầu tiên để bắt đầu. Người dẫn chương trình sớm đã dự liệu tới loại tình huống này, vào lúc hai người nhảy mở màn xong liền chuẩn bị trực tiếp chỉ đích danh.
Mà vừa lúc Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh ở phía sau đi vào.
"Oa a... - - Tôi nhìn thấy người nào đây? Bùi Dục! Nam thần Anh Hoa của chúng ta! Dẫn theo bạn nhảy bí mật của cậu ấy! Nào, ánh sáng! Xin hay cho họ một cảnh đặc ta đi!" Đôi mắt người dẫn chương trình vô cùng tinh tường, vừa nhìn thấy Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục thì đã khoa trương lên tiếng.
Vốn ánh sáng của hội trường rất sáng sủa trong nháy mắt tối sầm xuống, chỉ còn một ánh đèn ánh lên theo hướng tay của người dẫn chương trình mà từ trung tâm sân khấu di chuyển dọc theo đường đi, cuối cùng lại rơi trên người Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh. Mà lúc này chiếc áo khoác ngoài của Bùi Dục vẫn được vắt trên khuỷu tay.
Đột nhiên trở thành tiêu điểm, nhất thời Âu Dương Tĩnh bắt đầu khẩn trương, cả người đều đã cứng ngắc, không có cách nào, để cho cô lên sân khấu nói chuyện còn được nhưng lại muốn cô không chút chuẩn bị nào mà khiêu vũ thì thật sự là... Ngay vào lúc cô cảm thấy đầu óc của mình lập tức sẽ trống rỗng quên đi tất cả các bước nhảy đã học thì tay đã bị Bùi Dục nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Đừng lo lắng, đi theo tôi." Bùi Dục đưa mắt nhìn cô nói.
Trong ánh mắt đầy ung dung của Bùi Dục, sự khẩn trương vừa mới xuất hiện kia của Âu Dương Tĩnh lập tức tan thành mây khói luôn. Những bước nhảy vừa mới học cũng nhanh chóng hiện ra rất rõ ràng. Cô quay về phía Bùi Dục nở một nụ cười cảm ơn. Nhưng mà ánh mắt nhìn lẫn nhau của bọn họ ở trong mắt người khác lại biến thành mắt đi mày ngày, tú ân ái trước mặt mọi người. Những học sinh ở đây, mặc kệ là có quen biết Bùi Dục hay không cũng đều đã có chút kích động mà nhìn một đôi bị điểm danh này tiếp theo sẽ có tiết mục gì đây.
Trước mắt bao người, Bùi Dục bình tĩnh khom lưng đặt áo khoác ở trên ghế ngồi, sau đó xoay người quay mặt về phía Âu Dương Tĩnh, lưng cong thành một đường cong duyên dáng.
Lúc này nhạc dạo vừa mới kết thúc, một bản nhạc mới vang lên, Bùi Dục cùng hòa với tiếng nhạc đưa tay về phía Âu Dương Tĩnh, giống như đang khiêu vũ bước một nửa bước về phía cô, sau khi Âu Dương Tĩnh dắt tay anh, lại bước một nhịp lui về phía sau một bước nhỏ, không ít không nhiều, vừa đúng để cho cánh tay tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Âu Dương Tĩnh ít nhiều hiểu được ý của anh, vừa rồi Bùi Dục nhảy hai bước, ký thật là điệu nhảy mà bọn họ đã luyện tập qua. Bùi Dục đã như vậy thì cô cũng thật sự tiến vào trạng thái một cách chăm chú. Vốn dáng người đã rất xuất chúng nay lại vì khiêu vũ mà lại càng lộ vẻ rắn rỏi, ánh mắt hoàn toàn đặt vào trên người bạn gái.
Tuy hai người bọn họ thật sự chỉ đang khiêu vũ, nhưng ở dưới tác dụng của ánh đèn cùng âm nhạc thì vẫn làm cho người xem nhìn ra và cảm giác được tình cảm đầy chân thành.
Bởi vì chỗ hai người đứng là chỗ cao nhất gần ngay cửa tiến vào hội trường, vẫn còn cách sàn nhảy một đoạn. Nhìn thấy ý tứ của hai người họ là muốn từ chỗ cao này mà nhảy vào trung tâm sàn nhảy, cách thức mở màn này là lần đầu tiên các học sinh được nhìn thấy cho nên không khỏi bị kích động. Theo bước chân của Bùi Dục bắt đầu, chung quanh bọn họ tiếng hét chói tai cùng với tiếng huýt gió không bị gián đoạn một chút nào.
Bùi Dục nhón chân, từng bước từng bước giẫm theo nhịp điệu, giống như một con nai con nhẹ nhàng uyển một mặt chầm chậm đi về phía sàn nhảy, một mặt lại thường nghỉ chân để chơi đùa người đuổi theo nó, mà Âu Dương Tĩnh chỉ cần ở phía sau đi theo bước chân của anh là được. Ngay tại lúc hai người đi đến được bên cạnh sàn nhảy thì cũng vừa đúng lúc bản nhạc đã bước đến cao trào, không có cầu thang vướng víu, Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh không kiêng nể gì mà có thể nhảy rồi.
Nếu nói vừa mới bắt đầu động tác của Âu Dương Tĩnh vẫn còn mang theo một chút chần chờ cùng trói buộc, nhưng lúc này cô đã toàn tâm toàn ý tập trung vào trong điệu nhảy.
Kỳ thật trong điệu nhảy của bọn họ chỉ ở trong phạm vi tiếp xúc tay chân mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ là nắm lấy bàn tay nhỏ, ngay cả đỡ thắt lưng lâu cũng đều không có, nhưng mà trong tiết tấu vui tươi, nữ sinh mặc chiếc váy vàng nhẹ nhàng linh động, làn váy chuyển động làm cho những bông hoa như đang bay lên. người bên cạnh cô là một nam sinh mặc áo sơ mi màu xám bạc, giống như một kỵ sĩ trung thành, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người cô gái.
Cũng giống như thời điểm hai người họ luyện tập, Âu Dương Tĩnh phải dựa vào động tác của Bùi Dục để tìm tiết tấu. Hoàn toàn không thể ngờ được loại hành vi của người mới học này lại làm cho quần chúng vây xem thét chói tai liên tục.
Ở trong mắt bọn họ, dưới sự dao động của ánh đèn, trên sàn nhảy hai người họ giúp đỡ, hấp dẫn, truy đuổi, giống như xa mà lại như gần, gương mặt trẻ trung, ngẫu nhiên ánh mắt còn giao nhau, giống như một giấc mộng ngọt ngào nhất của tuổi trẻ.
Tới lúc bản nhạc kết thúc, thời điểm hai người kéo tay nhau đột nhiên sát lại gần thì bầu không khí bên trong đã gần như muốn nổ tung! Những tiếng la hét của thiếu nam thiếu nữ quả thực giống như muốn xốc cả mái hội trường của Anh Hoa luôn rồi!
Cùng với việc vây chung quanh xem hai người họ nhảy thì nhưng học sinh đó cũng nhao nhao ùa vào sàn nhảy. Đoán chừng cũng bởi vì tuy Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh nhảy cũng rất được nhưng bước nhảy lại vô cùng bình thường, so với màn nhảy Latin chuyên nghiệp lúc mở màn thì lại càng tiếp xúc dễ hơn, làm giảm bớt sự sợ hãi chênh lệch quá lớn, khó xử không dám nhảy của học sinh.
Là người điều hành, Đinh Tư Di nhìn một màn này thì phát hiện tuy "Bùi Dục" cự tuyệt nhảy mở màn nhưng một điệu nhảy này của bọn họ cũng không khác biệt nhiều với nhảy mở màn rồi. Không thể tưởng tượng được người bạn nhảy gầy yếu bình thường mà Bùi Dục tìm đến, vậy mà lại nhảy tốt đến như vậy, giống như trời sinh đã có năng lực tập trung ánh sáng, có thể làm cho tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô, thậm chí còn đẩy cả Bùi Dục, người từ trước đến giờ đều là ánh sáng của sân khấu xuống.
"Thật là lợi hại..." Đinh Tư Di thì thào nói, mặc dù có chút không cam lòng nhưng mà vẫn thật lòng chịu thua.
Mắt thấy không khí đã sinh động trở lại, Bùi Dục lặng lẽ kéo Âu Dương Tĩnh rời khỏi sân khấu, tìm một góc đứng đợi. Rời khỏi đám người đang chen chúc. Cuối cùng Âu Dương Tĩnh cũng thả lỏng thở hắt ra: "Cậu rất lợi hại, không thể tưởng tượng được rằng đến bước nữ mà cậu cũng có thể nhảy được tốt như vậy!"
Bùi Dục cũng không thấy lời khen ngợi này có gì đáng để mà vui vẻ, chỉ tùy ý "Uhm" một tiếng: "Tôi phải đi về, đã nói với bà nội rằng ở trường học có việc đến tám giờ rưỡi, hiện tại cũng sắp đến giờ rồi."
Âu Dương Tĩnh gật đầu, đột nhiên lại có chút buồn cười: Tính cách của Bùi Dục bây giờ so với cô thì rất giống Âu Dương Tĩnh, ngoan vô cùng!
Hai người nói xong thì đến chỗ cũ cầm lấy quần áo rồi đi ra ngoài, theo thông lệ chào hỏi với bảo vệ trông coi cửa một tiếng, biết được rằng học sinh trường khác cần phải về nhà gấp nên cũng không có ngăn cản.
Thời điểm lễ hội bắt đầu phía chân trời vẫn còn ánh nắng chiều, chờ tới khi bọn họ từ bên trong đi ra thì bầu trời cũng đã tối đen như mực rồi.
Trong bóng đêm trường học yên tĩnh cùng với hội trường sôi động giống như là hai thế giới vậy. Vừa ra khỏi cửa, gió đêm liền thổi qua người một cái. Bùi Dục không khỏi kéo chiếc áo choàng lại thật chặt, nửa người trên cũng khá tốt, có áo khoác giữ ấm. PHía dưới là cẳng chân để trần bị gió lạnh thổi qua, liền bắt đầu run lên. Mùa đông mà mặc váy quả thật không phải là việc người lên làm! Bùi Dục thầm nghĩ.
Vì muốn nhanh chóng đi đến phòng thay đồ để thay quần áo nên hai người đã bước nhanh hơn, nhưng khi sắp tới bậc thang trước cửa hội trường thì đột nhiên không biết từ đâu tới có một bóng đen nhắm thẳng vào Bùi Dục nhảy "Vù" lên một cái.
Anh né tránh theo bản năng, nhưng lại quên bản thân đang đi một đôi giày cao gót nhỏ, gót giày bị vấp phải bậc cầu thang thứ nhất, tay của anh lại cách xa tay vịn, hoàn toàn không có chỗ để mượn lực, chỉ đành phải trơ mắt nhìn chính mình bị ngã xuống.
May mà Âu Dương Tĩnh ở bên cạnh anh phản ứng rất nhanh, trong lúc đó nhanh như chớp, cô đã đưa tay bám vào tay vịn, một tay thì đưa ra đỡ lấy Bùi Dục. Tuy nhiên bởi vì chịu trọng lượng của hai người nên không thể tránh đụng trúng một nơi.
Lần này không phải là trán, mà là một chỗ mềm mại khác. Nhưng mà hai người vẫn lại chưa kịp xấu hổ thì đã phát hiện có cái gì không đúng rồi.
Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt thoáng qua một cái, vốn dĩ tay đang cầm lấy tay vịn mà lại biến thành níu chặt quần áo của Bùi Dục. Chỗ cẳng chân truyền đến cảm giác mát lạnh đã nhắc nhở việc đích thực trên người cô đang mặc váy!? Sau đó nghe được giọng nói trầm thấp của Bùi Dục vang lên ở bên tai: "Xem ra lần này thật sự đổi lại rồi."
Mà còn Đinh Tư Di nói không có sai, lúc này gần như tất cả nữ sinh đều đã thay quần áo xong rồi. Anh đi vào trong đổi một chiếc váy chắc là một việc rất nhanh thôi. Nghĩ thì nghĩ nhưng Âu Dương Tĩnh vẫn lo lắng mà vội vàng đi theo, trong tiểu thuyết đã từng xem qua đã xảy ra rất nhiều, cảm thấy kiểu nữ sinh nhiệt tình quá mức này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa hay không. Có gì ho?? Chọ? ?hử ??a?g — ? R???R?YỆN﹒v? —
Kết quả là vừa đến cửa phòng thay quần áo thì thấy Đinh Tư Di khép cửa lại.
Đinh Tư Di ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, trong mắt hơi gợn sóng, đến gần đánh giá cô: " Thế nào, sao lại khẩn trương như vậy... Là sợ tôi gây bất lợi gì cho bạn gái của cậu sao? Cậu lại còn khẩn trương hơn cả cô ấy nữa!" Nói xong cô đứng thẳng lên, cười rất tự nhiên thoải mái: "Yên tâm đi, bụng dạ của tôi không hẹp hòi như vậy đâu. Trái lại cô ấy lại còn xấu hổ nữa, đến cả thay quần áo cũng muốn tôi đi ra ngoài. Nhưng mà cũng được, lễ hội sắp mở màn rồi, tôi là người dẫn chương trình cũng không thể vắng mặt được." Cô ấy nói xong còn nở một nụ cười đầy nghịch ngợm với "Bùi Dục", rồi vội vã đi đến hội trường biểu diễn.
Âu Dương Tĩnh nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn dáng vẻ của cô ấy, tuy đối với Bùi Dục có một chút ý tứ nhưng khi hiểu lầm anh có bạn gái thì về sau cũng không muốn vướng mắc gì thêm nữa. Một nữ sinh xinh đẹp lại thẳng thắn như vậy, nếu như cô thật sự là nam sinh có lẽ cũng sẽ thích đi.
Cũng không biết có phải từ trước tới nay Bùi Dục chưa từng mặc váy bao giờ hay không, mà Âu Dương Tĩnh đứng trước cửa phòng thay đồ đợi cho tới khi ở hội trường bắt đầu truyền đến tiếng nhạc mở màn, Bùi Dục vẫn còn chưa có ra. Chẳng lẽ lại có ý nghĩ không muốn mặc váy nữa, nhất thời thay đổi chủ ý rồi sao? Âu Dương Tĩnh đứng ở cửa cân nhắc, đang do dự xem có nên gõ cửa hay không thì cửa phòng thay quần áo liền mở ra.
Sau đó, cô nhìn thấy hình tượng "Chính mình"chưa từng có xuất hiện ngay trước mắt. Mái tóc bình thường vẫn được buộc thành đuôi ngựa nay đã được thả trên bờ vai, ở trên mái tóc còn kẹp một chiếc kẹp hình nơ bướm cùng màu với chiếc váy. Vạt áo trước ngực của chiếc váy được xử lý xếp thành hình cung đầy khóe léo để che đi bộ ngực bằng phẳng, tăng thêm một chút nữ tính vào đó. Mép váy vừa vặn đến đầu gối, lộ ra cẳng chân vừa thẳng vừa tinh tế, dẫm trên đôi giày múa màu trắng sữa, lại có thêm vài phần đẹp ngoài dự kiến của cô...
"... Thật đẹp!" Cô chủ động khen ngợi.
Bùi Dục không một chút lưu tình nào tặng cho cô một ánh mắt đầy xem thường: "Tự kỷ."
Được rồi. Phối hợp với biểu cảm như ai thiếu anh tám trăm vạn này đã nói lên việc vô duyên cùng xinh đẹp và đáng yêu rồi. Nhưng mà... "Từ nơi nào cậu kiếm được cái kẹp tóc này vậy, lại còn rất đẹp nữa." Âu Dương Tĩnh hỏi.
Bùi Dục kỳ quái nhìn cố: "Không phải cậu để trong túi giấy sao?"
"Không có nha..." Âu Dương Tĩnh nói xong bỗng nhiên dừng lại, không phải là cô thì chính là Vu Nhất Dương rồi. Hiểu nhiên Bùi Dục cũng ý thức được điều ấy, nhất thời sắc mặt anh trầm xuống, dơ tay muốn tháo kẹp tóc ra. Âu Dương Tĩnh vội vàng bắt lấy tay anh. "Cái đó... Thật sự rất đẹp. Cậu đừng có tháo ra!"
Cô thành khẩn nói, Bùi Dục nhìn cô, tuy sắc mặt vẫn còn rất thối nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Bài nhảy khai mạc để cho hai học sinh nhảy quả thực là một điệu Latin khá là khó, đoán chừng hai người kia đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp, nhảy rất là mạnh mẽ cùng bộc lộ được hết tình cảm, biểu diễn được một điệu nhảy sôi động vô cùng thuần thục. Ngay lập tức khơi gợi được cảm xúc của tất cả mọi người, có những nam sinh bướng bỉnh đã bắt đầu huýt sáo rồi.
Đợi cho đến khi bài nhảy của bọn họ xong, âm nhạc đổi thành một bản nhạc hoạt bát vui tươi, những học sinh này bình thường vẫn hay tập nhảy, cũng là tín hiệu kêu gọi mọi người cùng nhau khiêu vũ, nhưng mà còn phải có người đi vào sàn nhảy đầu tiên để bắt đầu. Người dẫn chương trình sớm đã dự liệu tới loại tình huống này, vào lúc hai người nhảy mở màn xong liền chuẩn bị trực tiếp chỉ đích danh.
Mà vừa lúc Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh ở phía sau đi vào.
"Oa a... - - Tôi nhìn thấy người nào đây? Bùi Dục! Nam thần Anh Hoa của chúng ta! Dẫn theo bạn nhảy bí mật của cậu ấy! Nào, ánh sáng! Xin hay cho họ một cảnh đặc ta đi!" Đôi mắt người dẫn chương trình vô cùng tinh tường, vừa nhìn thấy Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục thì đã khoa trương lên tiếng.
Vốn ánh sáng của hội trường rất sáng sủa trong nháy mắt tối sầm xuống, chỉ còn một ánh đèn ánh lên theo hướng tay của người dẫn chương trình mà từ trung tâm sân khấu di chuyển dọc theo đường đi, cuối cùng lại rơi trên người Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh. Mà lúc này chiếc áo khoác ngoài của Bùi Dục vẫn được vắt trên khuỷu tay.
Đột nhiên trở thành tiêu điểm, nhất thời Âu Dương Tĩnh bắt đầu khẩn trương, cả người đều đã cứng ngắc, không có cách nào, để cho cô lên sân khấu nói chuyện còn được nhưng lại muốn cô không chút chuẩn bị nào mà khiêu vũ thì thật sự là... Ngay vào lúc cô cảm thấy đầu óc của mình lập tức sẽ trống rỗng quên đi tất cả các bước nhảy đã học thì tay đã bị Bùi Dục nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Đừng lo lắng, đi theo tôi." Bùi Dục đưa mắt nhìn cô nói.
Trong ánh mắt đầy ung dung của Bùi Dục, sự khẩn trương vừa mới xuất hiện kia của Âu Dương Tĩnh lập tức tan thành mây khói luôn. Những bước nhảy vừa mới học cũng nhanh chóng hiện ra rất rõ ràng. Cô quay về phía Bùi Dục nở một nụ cười cảm ơn. Nhưng mà ánh mắt nhìn lẫn nhau của bọn họ ở trong mắt người khác lại biến thành mắt đi mày ngày, tú ân ái trước mặt mọi người. Những học sinh ở đây, mặc kệ là có quen biết Bùi Dục hay không cũng đều đã có chút kích động mà nhìn một đôi bị điểm danh này tiếp theo sẽ có tiết mục gì đây.
Trước mắt bao người, Bùi Dục bình tĩnh khom lưng đặt áo khoác ở trên ghế ngồi, sau đó xoay người quay mặt về phía Âu Dương Tĩnh, lưng cong thành một đường cong duyên dáng.
Lúc này nhạc dạo vừa mới kết thúc, một bản nhạc mới vang lên, Bùi Dục cùng hòa với tiếng nhạc đưa tay về phía Âu Dương Tĩnh, giống như đang khiêu vũ bước một nửa bước về phía cô, sau khi Âu Dương Tĩnh dắt tay anh, lại bước một nhịp lui về phía sau một bước nhỏ, không ít không nhiều, vừa đúng để cho cánh tay tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Âu Dương Tĩnh ít nhiều hiểu được ý của anh, vừa rồi Bùi Dục nhảy hai bước, ký thật là điệu nhảy mà bọn họ đã luyện tập qua. Bùi Dục đã như vậy thì cô cũng thật sự tiến vào trạng thái một cách chăm chú. Vốn dáng người đã rất xuất chúng nay lại vì khiêu vũ mà lại càng lộ vẻ rắn rỏi, ánh mắt hoàn toàn đặt vào trên người bạn gái.
Tuy hai người bọn họ thật sự chỉ đang khiêu vũ, nhưng ở dưới tác dụng của ánh đèn cùng âm nhạc thì vẫn làm cho người xem nhìn ra và cảm giác được tình cảm đầy chân thành.
Bởi vì chỗ hai người đứng là chỗ cao nhất gần ngay cửa tiến vào hội trường, vẫn còn cách sàn nhảy một đoạn. Nhìn thấy ý tứ của hai người họ là muốn từ chỗ cao này mà nhảy vào trung tâm sàn nhảy, cách thức mở màn này là lần đầu tiên các học sinh được nhìn thấy cho nên không khỏi bị kích động. Theo bước chân của Bùi Dục bắt đầu, chung quanh bọn họ tiếng hét chói tai cùng với tiếng huýt gió không bị gián đoạn một chút nào.
Bùi Dục nhón chân, từng bước từng bước giẫm theo nhịp điệu, giống như một con nai con nhẹ nhàng uyển một mặt chầm chậm đi về phía sàn nhảy, một mặt lại thường nghỉ chân để chơi đùa người đuổi theo nó, mà Âu Dương Tĩnh chỉ cần ở phía sau đi theo bước chân của anh là được. Ngay tại lúc hai người đi đến được bên cạnh sàn nhảy thì cũng vừa đúng lúc bản nhạc đã bước đến cao trào, không có cầu thang vướng víu, Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh không kiêng nể gì mà có thể nhảy rồi.
Nếu nói vừa mới bắt đầu động tác của Âu Dương Tĩnh vẫn còn mang theo một chút chần chờ cùng trói buộc, nhưng lúc này cô đã toàn tâm toàn ý tập trung vào trong điệu nhảy.
Kỳ thật trong điệu nhảy của bọn họ chỉ ở trong phạm vi tiếp xúc tay chân mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ là nắm lấy bàn tay nhỏ, ngay cả đỡ thắt lưng lâu cũng đều không có, nhưng mà trong tiết tấu vui tươi, nữ sinh mặc chiếc váy vàng nhẹ nhàng linh động, làn váy chuyển động làm cho những bông hoa như đang bay lên. người bên cạnh cô là một nam sinh mặc áo sơ mi màu xám bạc, giống như một kỵ sĩ trung thành, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người cô gái.
Cũng giống như thời điểm hai người họ luyện tập, Âu Dương Tĩnh phải dựa vào động tác của Bùi Dục để tìm tiết tấu. Hoàn toàn không thể ngờ được loại hành vi của người mới học này lại làm cho quần chúng vây xem thét chói tai liên tục.
Ở trong mắt bọn họ, dưới sự dao động của ánh đèn, trên sàn nhảy hai người họ giúp đỡ, hấp dẫn, truy đuổi, giống như xa mà lại như gần, gương mặt trẻ trung, ngẫu nhiên ánh mắt còn giao nhau, giống như một giấc mộng ngọt ngào nhất của tuổi trẻ.
Tới lúc bản nhạc kết thúc, thời điểm hai người kéo tay nhau đột nhiên sát lại gần thì bầu không khí bên trong đã gần như muốn nổ tung! Những tiếng la hét của thiếu nam thiếu nữ quả thực giống như muốn xốc cả mái hội trường của Anh Hoa luôn rồi!
Cùng với việc vây chung quanh xem hai người họ nhảy thì nhưng học sinh đó cũng nhao nhao ùa vào sàn nhảy. Đoán chừng cũng bởi vì tuy Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh nhảy cũng rất được nhưng bước nhảy lại vô cùng bình thường, so với màn nhảy Latin chuyên nghiệp lúc mở màn thì lại càng tiếp xúc dễ hơn, làm giảm bớt sự sợ hãi chênh lệch quá lớn, khó xử không dám nhảy của học sinh.
Là người điều hành, Đinh Tư Di nhìn một màn này thì phát hiện tuy "Bùi Dục" cự tuyệt nhảy mở màn nhưng một điệu nhảy này của bọn họ cũng không khác biệt nhiều với nhảy mở màn rồi. Không thể tưởng tượng được người bạn nhảy gầy yếu bình thường mà Bùi Dục tìm đến, vậy mà lại nhảy tốt đến như vậy, giống như trời sinh đã có năng lực tập trung ánh sáng, có thể làm cho tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô, thậm chí còn đẩy cả Bùi Dục, người từ trước đến giờ đều là ánh sáng của sân khấu xuống.
"Thật là lợi hại..." Đinh Tư Di thì thào nói, mặc dù có chút không cam lòng nhưng mà vẫn thật lòng chịu thua.
Mắt thấy không khí đã sinh động trở lại, Bùi Dục lặng lẽ kéo Âu Dương Tĩnh rời khỏi sân khấu, tìm một góc đứng đợi. Rời khỏi đám người đang chen chúc. Cuối cùng Âu Dương Tĩnh cũng thả lỏng thở hắt ra: "Cậu rất lợi hại, không thể tưởng tượng được rằng đến bước nữ mà cậu cũng có thể nhảy được tốt như vậy!"
Bùi Dục cũng không thấy lời khen ngợi này có gì đáng để mà vui vẻ, chỉ tùy ý "Uhm" một tiếng: "Tôi phải đi về, đã nói với bà nội rằng ở trường học có việc đến tám giờ rưỡi, hiện tại cũng sắp đến giờ rồi."
Âu Dương Tĩnh gật đầu, đột nhiên lại có chút buồn cười: Tính cách của Bùi Dục bây giờ so với cô thì rất giống Âu Dương Tĩnh, ngoan vô cùng!
Hai người nói xong thì đến chỗ cũ cầm lấy quần áo rồi đi ra ngoài, theo thông lệ chào hỏi với bảo vệ trông coi cửa một tiếng, biết được rằng học sinh trường khác cần phải về nhà gấp nên cũng không có ngăn cản.
Thời điểm lễ hội bắt đầu phía chân trời vẫn còn ánh nắng chiều, chờ tới khi bọn họ từ bên trong đi ra thì bầu trời cũng đã tối đen như mực rồi.
Trong bóng đêm trường học yên tĩnh cùng với hội trường sôi động giống như là hai thế giới vậy. Vừa ra khỏi cửa, gió đêm liền thổi qua người một cái. Bùi Dục không khỏi kéo chiếc áo choàng lại thật chặt, nửa người trên cũng khá tốt, có áo khoác giữ ấm. PHía dưới là cẳng chân để trần bị gió lạnh thổi qua, liền bắt đầu run lên. Mùa đông mà mặc váy quả thật không phải là việc người lên làm! Bùi Dục thầm nghĩ.
Vì muốn nhanh chóng đi đến phòng thay đồ để thay quần áo nên hai người đã bước nhanh hơn, nhưng khi sắp tới bậc thang trước cửa hội trường thì đột nhiên không biết từ đâu tới có một bóng đen nhắm thẳng vào Bùi Dục nhảy "Vù" lên một cái.
Anh né tránh theo bản năng, nhưng lại quên bản thân đang đi một đôi giày cao gót nhỏ, gót giày bị vấp phải bậc cầu thang thứ nhất, tay của anh lại cách xa tay vịn, hoàn toàn không có chỗ để mượn lực, chỉ đành phải trơ mắt nhìn chính mình bị ngã xuống.
May mà Âu Dương Tĩnh ở bên cạnh anh phản ứng rất nhanh, trong lúc đó nhanh như chớp, cô đã đưa tay bám vào tay vịn, một tay thì đưa ra đỡ lấy Bùi Dục. Tuy nhiên bởi vì chịu trọng lượng của hai người nên không thể tránh đụng trúng một nơi.
Lần này không phải là trán, mà là một chỗ mềm mại khác. Nhưng mà hai người vẫn lại chưa kịp xấu hổ thì đã phát hiện có cái gì không đúng rồi.
Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt thoáng qua một cái, vốn dĩ tay đang cầm lấy tay vịn mà lại biến thành níu chặt quần áo của Bùi Dục. Chỗ cẳng chân truyền đến cảm giác mát lạnh đã nhắc nhở việc đích thực trên người cô đang mặc váy!? Sau đó nghe được giọng nói trầm thấp của Bùi Dục vang lên ở bên tai: "Xem ra lần này thật sự đổi lại rồi."