Chương 36
Cuối cùng sự kiện đen tối Vu Nhất Dương thổ lộ cũng chấm dứt. Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh dần dần đều đã quẳng việc này ra sau đầu, chỉ có Vu Nhất Dương, tuy ngậm miệng không đề cập đến việc này nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà cân nhắn - - Cuối cùng cậu ta là lẫn lộn tình yêu cùng tình bạn hay là vẫn thật sự thích phiên bản nữ của Bùi Dục.
Suy nghĩ nhiều cho nên ánh mắt nhìn "Bùi Dục" cũng trở nên không đúng lắm. Người khác không có khả phát hiện nhưng Khưu Minh Đạt ngồi ở gần cậu ta thì đã thấy rất rõ ràng.
Đợi đến khi tan học, cuối cùng Khưu Minh Đạt cũng không nhịn được mà hỏi: "Lão Ngư, cả một ngày hôm nay cậu đều nhìn anh Bùi, là có chuyện gì xảy ra sao? Không lẽ cậu là... Tuy hiện tại loại chuyện này rất nhiều... Nhưng chẳng lẽ cậu cũng thật sự như vậy sao?" Cậu ta khoa trương cắn nắm đấm.
"Đúng... Nhưng cũng không phải..." So sánh với tính chất vấn đề đầy trêu đùa của Khưu Minh Đạt thì ngược lại Vu Nhất Dương có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều. Tuy chuyện tỏ tình ở bên ngoài trung tâm trò chơi điện tử chỉ mang tính chất vội vàng cùng ngây thơ, ở trong mắt người khác cũng chỉ giống như đứa nhỏ chơi trò chơi gia đình mà thôi. Thậm chí cả Bùi Dục cũng cảm thấy đó chỉ là lời nói kích động nhất thời của thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi. Nhưng Vu Nhất Dương lại biết cậu ta rất thật lòng.
"A a a a a a a a a a - - Tôi không thể nào nói với cậu được!" Vu Nhất Dương lo âu nắm lấy tóc, cậu ta đã phát lời thề với Bùi Dục và Âu Dương Tĩnh, đối với chuyện bọn họ trao đổi thân thể phải giữ bí mật một cách chặt chẽ. Cho nên căn bản hoàn toàn không biết phải giải thích với Khưu Minh Đạt như thế nào cả.
Đương nhiên, biểu cảm này ở trong mắt Khưu Minh Đạt lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. "Tôi đã hiểu rồi..." Khưu Minh Đạt khoác bả vai của cậu ta, trịnh trọng nói: "Cậu thật sự thích anh Bùi. Yên tâm, tuy tình cảm của cậu có theo phương hướng không giống với chúng mình nhưng làm bạn bè tôi tuyệt đối sẽ không ghét bỏ cậu đâu." Cậu ta nói xong còn dùng lực vỗ hai lần lên bản vai của Vu Nhất Dương.
"Chuyện căn bản không phải là như vậy!" Vẻ mặt Vu Nhất Dương đầy bất lực, sự tình đơn giản như vậy thì tốt rồi! Cậu ta ngồi xuống cạnh bồn hoa để suy nghĩ, sau khi suy nghĩ lại nói với Khưu Minh Đạt: "Đạt tử, quan hệ của hai chúng rất thân thiết đúng không?"
Khưu Minh Đạt gật gật đầu: "Đó là đương nhiên!"
"Được, vậy tôi nói với cậu một chuyện." Cậu ta liếm môi: "Nếu, tôi nói là nếu tôi biến thành con gái thì cậu sẽ thích tôi không? Đừng hiểu lầm, đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi!"
Vẻ mặt Khưu Minh Đạt đầy ghét bỏ đánh giá cậu ta: "Với tầm vóc này của cậu nếu biến thành con gái thì tôi cảm thấy không thể nhìn được..."
Lời còn chưa nói dứt đã bị Vu Nhất Dương đánh cho một cái: "Tính cách! Cái tôi nói chính là tính cách! Không phải là tôi nói khoác với cậu! Nhưng với gương mặt này của tôi nếu thực sự biến thành con gái thì nhất định sẽ là đại mỹ nhân!"
Khưu Minh Đạt đành phải tiếp tục đánh gãy sự mơ mộng của cậu ta: "Không được, tôi không thể tưởng tượng ra được... Từ từ..." Đột nhiên cậu ta nghĩ đến một người: "Kỳ thật cậu với dì nhỏ của cậu vẫn có vài phần giống nhau. Nếu như khi lớn lên giống với dì nhỏ của cậu thì khẳng định tôi sẽ thích!" Cậu ta nói xong trên gương mặt mập mạp lại còn xuất hiện hai vệt hồng nhạt.
"Cái gì?!" Vu Nhất Dương vừa thấy dáng vẻ hoa si này của cậu ta liền bùng nổ, cậu ta dùng cánh tay ghim chặt cổ của Khưu Minh Đạt. "Vậy mà cậu lại dám có ý nghĩ không đứng đắn với dì nhỏ của tôi! Xem tôi sẽ thu thập cậu như thế nào!"
"Này này... Không phải cậu để cho tôi suy nghĩ về... Dáng vẻ khi cậu là nữ sao? Tôi nghĩ không có ra!" Khưu Minh Đạt kêu thảm thiết.
Lúc này Vu Nhất Dương mới thả cậu ta ra: "Chuyện vừa rồi bỏ qua, ý của tôi là cậu đừng nghĩ tới khi tôi trở thành con gái sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào mà cậu phải nghĩ nếu có một nữ sinh có tính cách giống với tôi cậu có thích không."
Vấn đề thật cổ quái, Khưu Minh Đạt gãi cằm buồn rầu bắt đầu suy nghĩ: "Nghĩ không ra... Nếu như tính cách giống như với cậu thì chúng ta sẽ chơi rất vui... Nhưng mà tôi lại chưa từng yêu mến qua người nào... Cho nên không thể nghĩ ra được..."
Vu Nhất Dương nhìn ra được cậu ta thật sự rất buồn bực cho nên đành phải buông tha cho cậu ta, ủ rũ đứng lên đi về phía cổng trường.
"Đợi tôi với!" Khưu Minh Đạt nhảy dựng lên đuổi theo: "Làm sao cậu lại hỏi đến vấn đề kỳ quái này chứ?"
Vu Nhất Dương đành phải nói là đã vô tình đọc một quyển truyện tranh của dì nhỏ có một nam sinh thích một nữ sinh lại là bạn thân của mình biến thành, cho nên cậu ta không thể nhịn được nghĩ đến nếu Bùi Dục biến thành con gái thì cậu ta có thể thích anh không.
Khưu Minh Đạt nghe được liên tục gật đầu rồi suy nghĩ hỏi cậu ta: "Lão Ngư, cậu có từng suy nghĩ qua hay chưa, vì sao nói đến bạn thân cậu lại chỉ nghĩ đến Bùi Dục chứ? Nếu tôi biến thành con gái..."
Vu Nhất Dương cổ quái nhìn về phía cậu ta, từ trên xuống dưới đánh giá thể trọng gần một trăm tám mươi cân giống như Bàn tử của cậu ta: "... Tôi cảm thấy nếu như cậu biến thành nữ sinh thì thật sự không thể nhìn được."
"Ai!" Khưu Minh Đạt bị đả kích nặng, bổ nhào ôm lấy cổ cậu ta: "Mới vừa rồi là ai nói muốn nhìn về tính cách chứ?!"
Hai người đùa giỡn một trận rồi ai về nhà nấy, cuối cùng Vu Nhất Dương đành phải buông tha không làm rõ vấn đề kia nữa - - Dù sao sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ đổi trở lại, rồi cậu ta cũng biết được thôi.
Âu Dương Tĩnh cũng không biết Vu Nhất Dương đã trải qua một quá trình dày vò trong lòng như vậy. Cô đang buồn rầu một sự việc khác - - Khối tốt nghiệp tại Anh Hoa có truyền thống là mở một buổi vũ hội đón năm mới, thời gian ngay trước Tết Nguyên Đán. Cái vũ hội này không giống như những buổi biểu diễn văn nghệ Nguyên Đán khác mà thật sự là một vũ hội có tiếng cũng có miếng, còn có loại nhảy khiêu vũ các loại nữa.
Từ nhỏ Âu Dương Tĩnh bị bà của cô trông coi rất nghiêm khắc, lên sân khấu ca hát, nhảy múa tập thể một chút là thôi, chuyện giao lưu tình cảm như thế này trong mắt bà nội thuộc loại hoạt động giải trí "Đồi phong bại tục", tối đa là cô cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy trên tivi mà thôi. Đương nhiên là cũng do bản thân cô cũng không có hứng thú nữa.
Nhưng mà hiện tại cô là Bùi Dục, sở dĩ Bùi Dục nổi tiếng ở Anh Hoa như vậy ngoại trừ thành tích tốt, dáng vẻ bên ngoài đẹp trai thì còn là một người phát triển rất toàn diện về mặt văn nghệ. Trong nhà anh có ảnh chụp khi anh còn học tiểu học tham gia một trận thi đấu về vũ đạo, tuy từ sau khi lên sơ trung anh giống như chưa từng nhảy qua lần nào nhưng ở Anh Hoa không hề thiếu những bạn học cùng học chung tiểu học với anh, đối với tư thế oai hùng của Bùi Dục năm đó vẫn còn là một loại ký ức rất mới mẻ.
Cho nên khi lớp phó văn nghệ của lớp bọn họ đến tìm "Bùi Dục" thương lượng để cho anh "Nhảy mở đầu" thì Âu Dương Tĩnh rất hoảng sợ. "Vì cái gì lại là tôi?" Cô lãnh đạm hỏi, che dấu trái tim đang đập thình thịch của mình đi.
"Đương nhiên là vì cậu nhảy tốt nhất rồi!" Lớp phó văn nghệ là một bạn nữ có dáng người cao gầy diện mạo xinh đẹp, thuộc kiểu người nếu đứng trong đám người cũng sẽ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh. Nữ sinh như vậy mà cười rộ lên đương nhiên cũng đầy sự thu hút, Âu Dương Tĩnh không chút nghi ngờ nếu lúc này đúng thật sự là Bùi Dục thì khẳng định sẽ mở miệng đồng ý với cô ấy.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc hiện tại vỏ bọc Bùi Dục mà cô đang giả trang lại không có một chút tế bào nghệ thuật nào: "Không nhảy." Âu Dương Tĩnh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt cô ấy. Nói đùa à, muốn cô nhảy mở đầu sao? Nhảy thể dục tập thể theo nhạc à?
Lớp phó văn nghệ khuyên can mãi, nói đến rách cả môi mà cô cũng không có nhả ra. Kỳ thật nam sinh trong số học sinh Anh Hoa biết khiêu vũ cũng không hề ít, ít nhất những người hàng năm vẫn lấy được mấy giải thưởng nghệ thuật kia nhảy so với Bùi Dục cũng không kém. Vậy mà nữ sinh này lại tận tình khuyên bảo "Bùi Dục" như vậy thật sự làm cho người ta hoài nghi cô ấy có ý đồ gì đó.
Tuy Âu Dương Tĩnh là một người không thích yêu đương nhưng không có nghĩa là cô là người đần độn. Bị lớp phó văn nghệ quấn lấy trọn vẹn khoảng thời gian nghỉ giữa giờ mà cô vẫn không hiểu thì chính là có quỷ rồi.
"Đừng vội vàng từ chối, vào xế chiều ngày mai mới xác định danh sách, cậu hãy suy nghĩ lại một phen." Lớp phó văn nghệ nói, hiển nhiên giữa hai hàng lông mày không thể che được sự thất vọng. Từ trước đến này Bùi Dục tuy ngạo khí nhưng dù sao cũng không phải là không dễ gần vẫn được cho là bình dị gần gũi, nhưng không biết hiện tại sao lại cả người đều toát ra một khí chất lãnh đạm "Người sống chớ lại gần", giống như là đổi một người khác vậy.
Về trò cười Vu Nhất Dương cùng Bùi Dục chụp ảnh chung cô ấy cũng từng nghe qua một chút, còn nghĩ rằng do sự việc lần đó ban tặng nên mới khiến cho Bùi Dục thay đổi tính cách. Vì thế trước khi đi cô ấy đã nói với "Bùi Dục": "Kỳ thật nếu muốn thoát khỏi hiền nghi là bị gay thì chủ động mời nữ sinh khiêu vũ là tốt rồi."
Âu Dương Tĩnh liếc nhìn cô ấy một cái, cảm thấy được cô ấy chỉ kém một chút nữa viết những chữ "Ví dụ như mời tôi chẳng hạn" ở trên mặt mà thôi. Đối với kiểu nữ sinh xinh đẹp này mời cô cũng không cảm thấy đáng ghét, nếu cô biết khiêu vũ thì có khả năng cô cũng sẽ đồng ý rồi. Chỉ tiếc...
"Đinh đại mỹ nhân tìm cậu để làm gì vậy?" Vu Nhất Dương cho tới khi lớp phó văn nghệ rời đi mới lại gần hỏi.
"Cô ấy tìm tôi để tham gia khiêu vũ."." Âu Dương Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không phải là Bùi Dục, tôi làm sao làm được chứ!"
Vu Nhất Dương nhìn cô: "Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết khiêu vũ nha?"
Âu Dương Tĩnh kỳ quái nhìn cậu ta: "Không biết rất kỳ quái sao?"
Vu Nhất Dương nói: "Cậu thì cũng không kỳ quái nhưng Bùi Dục không biết thì khẳng định là kỳ quái rồi." Nói xong lại nói những chuyện khá thông dụng ở Anh Hoa. Lần đầu Âu Dương Tĩnh mới biết mặc dù học sinh lớp một và lớp hai(tương tự như lớp sáu và lớp bảy ở Việt Nam) không tham gia tiệc khiêu vũ mừng năm mới của lớp tốt nghiệp, nhưng cũng có tiệc của riêng mình, đồng thời phải học khiêu vũ.
Đối với chuyện này Âu Dương Tĩnh chỉ có thể đỡ trán: "Mấy người có tiền các cậu chơi thực là lớn!" Theo ý của cô học sinh thì cần phải tập trung để học tập cho tốt chứ, muốn làm những trò lộn xộn này làm gì chứ!
"Cậu nói vậy là không đúng rồi." Vu Nhất Dương kiên nhẫn sửa lại đúng cho cô: "Chơi đùa cũng là một môn học vấn, giống như anh Bùi thuộc loại không chỉ là học tốt mà cũng có thể chơi ở một cấp độ nhất định. Còn cậu, tuy thành tích của cậu cũng không sai nhưng nói tóm lại khi so với cậu ấy thì..."
"Không phải là khiêu vũ sao?" Âu Dương Tĩnh hận nhất là người ta nói cô không bằng, cho dù là khiêu vũ cũng không được! "Hiện tại tôi bắt đầu học."
Ai! Nhiều người thông minh nhưng vẫn không chịu được phép khích tướng. Tuy Vu Nhất Dương tuy có hứng thú nhìn dáng vẻ của cô sôi sục ý chí chiến đấu rồi lại nhịn không được mà nhắc nhở: "Kỳ thật bạn nhảy cậu cũng phải tự mình tìm đó."
Âu Dương Tĩnh từ từ há to miệng, từ khi cô ở Anh Hoa bởi vì sợ trêu chọc phiền toái cho Bùi Dục cho nên tối đa cũng chỉ là nói chuyện phiếm với mấy người Vu Nhất Dương bọn họ mà thôi, tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện cùng với nữ sinh. Hiện tại bảo cô đi đâu để tìm bạn nhảy đây.
Vu Nhất Dương thưởng thức biểu cảm đờ đẫn của học bá một phen rồi cực kỳ thoải mái nở nụ cười: "Kỳ thật Anh Hoa cũng có vé mời."
"Có ý gì chứ?"
"Ý chính là cầm giấy mời đi mời bạn bè ở bên ngoài của mình tham gia, đương nhiên chỉ hạn chế là cùng cấp mà thôi." Vu Nhất Dương giải thích cho cô biết.
Suy nghĩ nhiều cho nên ánh mắt nhìn "Bùi Dục" cũng trở nên không đúng lắm. Người khác không có khả phát hiện nhưng Khưu Minh Đạt ngồi ở gần cậu ta thì đã thấy rất rõ ràng.
Đợi đến khi tan học, cuối cùng Khưu Minh Đạt cũng không nhịn được mà hỏi: "Lão Ngư, cả một ngày hôm nay cậu đều nhìn anh Bùi, là có chuyện gì xảy ra sao? Không lẽ cậu là... Tuy hiện tại loại chuyện này rất nhiều... Nhưng chẳng lẽ cậu cũng thật sự như vậy sao?" Cậu ta khoa trương cắn nắm đấm.
"Đúng... Nhưng cũng không phải..." So sánh với tính chất vấn đề đầy trêu đùa của Khưu Minh Đạt thì ngược lại Vu Nhất Dương có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều. Tuy chuyện tỏ tình ở bên ngoài trung tâm trò chơi điện tử chỉ mang tính chất vội vàng cùng ngây thơ, ở trong mắt người khác cũng chỉ giống như đứa nhỏ chơi trò chơi gia đình mà thôi. Thậm chí cả Bùi Dục cũng cảm thấy đó chỉ là lời nói kích động nhất thời của thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi. Nhưng Vu Nhất Dương lại biết cậu ta rất thật lòng.
"A a a a a a a a a a - - Tôi không thể nào nói với cậu được!" Vu Nhất Dương lo âu nắm lấy tóc, cậu ta đã phát lời thề với Bùi Dục và Âu Dương Tĩnh, đối với chuyện bọn họ trao đổi thân thể phải giữ bí mật một cách chặt chẽ. Cho nên căn bản hoàn toàn không biết phải giải thích với Khưu Minh Đạt như thế nào cả.
Đương nhiên, biểu cảm này ở trong mắt Khưu Minh Đạt lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. "Tôi đã hiểu rồi..." Khưu Minh Đạt khoác bả vai của cậu ta, trịnh trọng nói: "Cậu thật sự thích anh Bùi. Yên tâm, tuy tình cảm của cậu có theo phương hướng không giống với chúng mình nhưng làm bạn bè tôi tuyệt đối sẽ không ghét bỏ cậu đâu." Cậu ta nói xong còn dùng lực vỗ hai lần lên bản vai của Vu Nhất Dương.
"Chuyện căn bản không phải là như vậy!" Vẻ mặt Vu Nhất Dương đầy bất lực, sự tình đơn giản như vậy thì tốt rồi! Cậu ta ngồi xuống cạnh bồn hoa để suy nghĩ, sau khi suy nghĩ lại nói với Khưu Minh Đạt: "Đạt tử, quan hệ của hai chúng rất thân thiết đúng không?"
Khưu Minh Đạt gật gật đầu: "Đó là đương nhiên!"
"Được, vậy tôi nói với cậu một chuyện." Cậu ta liếm môi: "Nếu, tôi nói là nếu tôi biến thành con gái thì cậu sẽ thích tôi không? Đừng hiểu lầm, đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi!"
Vẻ mặt Khưu Minh Đạt đầy ghét bỏ đánh giá cậu ta: "Với tầm vóc này của cậu nếu biến thành con gái thì tôi cảm thấy không thể nhìn được..."
Lời còn chưa nói dứt đã bị Vu Nhất Dương đánh cho một cái: "Tính cách! Cái tôi nói chính là tính cách! Không phải là tôi nói khoác với cậu! Nhưng với gương mặt này của tôi nếu thực sự biến thành con gái thì nhất định sẽ là đại mỹ nhân!"
Khưu Minh Đạt đành phải tiếp tục đánh gãy sự mơ mộng của cậu ta: "Không được, tôi không thể tưởng tượng ra được... Từ từ..." Đột nhiên cậu ta nghĩ đến một người: "Kỳ thật cậu với dì nhỏ của cậu vẫn có vài phần giống nhau. Nếu như khi lớn lên giống với dì nhỏ của cậu thì khẳng định tôi sẽ thích!" Cậu ta nói xong trên gương mặt mập mạp lại còn xuất hiện hai vệt hồng nhạt.
"Cái gì?!" Vu Nhất Dương vừa thấy dáng vẻ hoa si này của cậu ta liền bùng nổ, cậu ta dùng cánh tay ghim chặt cổ của Khưu Minh Đạt. "Vậy mà cậu lại dám có ý nghĩ không đứng đắn với dì nhỏ của tôi! Xem tôi sẽ thu thập cậu như thế nào!"
"Này này... Không phải cậu để cho tôi suy nghĩ về... Dáng vẻ khi cậu là nữ sao? Tôi nghĩ không có ra!" Khưu Minh Đạt kêu thảm thiết.
Lúc này Vu Nhất Dương mới thả cậu ta ra: "Chuyện vừa rồi bỏ qua, ý của tôi là cậu đừng nghĩ tới khi tôi trở thành con gái sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào mà cậu phải nghĩ nếu có một nữ sinh có tính cách giống với tôi cậu có thích không."
Vấn đề thật cổ quái, Khưu Minh Đạt gãi cằm buồn rầu bắt đầu suy nghĩ: "Nghĩ không ra... Nếu như tính cách giống như với cậu thì chúng ta sẽ chơi rất vui... Nhưng mà tôi lại chưa từng yêu mến qua người nào... Cho nên không thể nghĩ ra được..."
Vu Nhất Dương nhìn ra được cậu ta thật sự rất buồn bực cho nên đành phải buông tha cho cậu ta, ủ rũ đứng lên đi về phía cổng trường.
"Đợi tôi với!" Khưu Minh Đạt nhảy dựng lên đuổi theo: "Làm sao cậu lại hỏi đến vấn đề kỳ quái này chứ?"
Vu Nhất Dương đành phải nói là đã vô tình đọc một quyển truyện tranh của dì nhỏ có một nam sinh thích một nữ sinh lại là bạn thân của mình biến thành, cho nên cậu ta không thể nhịn được nghĩ đến nếu Bùi Dục biến thành con gái thì cậu ta có thể thích anh không.
Khưu Minh Đạt nghe được liên tục gật đầu rồi suy nghĩ hỏi cậu ta: "Lão Ngư, cậu có từng suy nghĩ qua hay chưa, vì sao nói đến bạn thân cậu lại chỉ nghĩ đến Bùi Dục chứ? Nếu tôi biến thành con gái..."
Vu Nhất Dương cổ quái nhìn về phía cậu ta, từ trên xuống dưới đánh giá thể trọng gần một trăm tám mươi cân giống như Bàn tử của cậu ta: "... Tôi cảm thấy nếu như cậu biến thành nữ sinh thì thật sự không thể nhìn được."
"Ai!" Khưu Minh Đạt bị đả kích nặng, bổ nhào ôm lấy cổ cậu ta: "Mới vừa rồi là ai nói muốn nhìn về tính cách chứ?!"
Hai người đùa giỡn một trận rồi ai về nhà nấy, cuối cùng Vu Nhất Dương đành phải buông tha không làm rõ vấn đề kia nữa - - Dù sao sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ đổi trở lại, rồi cậu ta cũng biết được thôi.
Âu Dương Tĩnh cũng không biết Vu Nhất Dương đã trải qua một quá trình dày vò trong lòng như vậy. Cô đang buồn rầu một sự việc khác - - Khối tốt nghiệp tại Anh Hoa có truyền thống là mở một buổi vũ hội đón năm mới, thời gian ngay trước Tết Nguyên Đán. Cái vũ hội này không giống như những buổi biểu diễn văn nghệ Nguyên Đán khác mà thật sự là một vũ hội có tiếng cũng có miếng, còn có loại nhảy khiêu vũ các loại nữa.
Từ nhỏ Âu Dương Tĩnh bị bà của cô trông coi rất nghiêm khắc, lên sân khấu ca hát, nhảy múa tập thể một chút là thôi, chuyện giao lưu tình cảm như thế này trong mắt bà nội thuộc loại hoạt động giải trí "Đồi phong bại tục", tối đa là cô cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy trên tivi mà thôi. Đương nhiên là cũng do bản thân cô cũng không có hứng thú nữa.
Nhưng mà hiện tại cô là Bùi Dục, sở dĩ Bùi Dục nổi tiếng ở Anh Hoa như vậy ngoại trừ thành tích tốt, dáng vẻ bên ngoài đẹp trai thì còn là một người phát triển rất toàn diện về mặt văn nghệ. Trong nhà anh có ảnh chụp khi anh còn học tiểu học tham gia một trận thi đấu về vũ đạo, tuy từ sau khi lên sơ trung anh giống như chưa từng nhảy qua lần nào nhưng ở Anh Hoa không hề thiếu những bạn học cùng học chung tiểu học với anh, đối với tư thế oai hùng của Bùi Dục năm đó vẫn còn là một loại ký ức rất mới mẻ.
Cho nên khi lớp phó văn nghệ của lớp bọn họ đến tìm "Bùi Dục" thương lượng để cho anh "Nhảy mở đầu" thì Âu Dương Tĩnh rất hoảng sợ. "Vì cái gì lại là tôi?" Cô lãnh đạm hỏi, che dấu trái tim đang đập thình thịch của mình đi.
"Đương nhiên là vì cậu nhảy tốt nhất rồi!" Lớp phó văn nghệ là một bạn nữ có dáng người cao gầy diện mạo xinh đẹp, thuộc kiểu người nếu đứng trong đám người cũng sẽ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh. Nữ sinh như vậy mà cười rộ lên đương nhiên cũng đầy sự thu hút, Âu Dương Tĩnh không chút nghi ngờ nếu lúc này đúng thật sự là Bùi Dục thì khẳng định sẽ mở miệng đồng ý với cô ấy.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc hiện tại vỏ bọc Bùi Dục mà cô đang giả trang lại không có một chút tế bào nghệ thuật nào: "Không nhảy." Âu Dương Tĩnh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt cô ấy. Nói đùa à, muốn cô nhảy mở đầu sao? Nhảy thể dục tập thể theo nhạc à?
Lớp phó văn nghệ khuyên can mãi, nói đến rách cả môi mà cô cũng không có nhả ra. Kỳ thật nam sinh trong số học sinh Anh Hoa biết khiêu vũ cũng không hề ít, ít nhất những người hàng năm vẫn lấy được mấy giải thưởng nghệ thuật kia nhảy so với Bùi Dục cũng không kém. Vậy mà nữ sinh này lại tận tình khuyên bảo "Bùi Dục" như vậy thật sự làm cho người ta hoài nghi cô ấy có ý đồ gì đó.
Tuy Âu Dương Tĩnh là một người không thích yêu đương nhưng không có nghĩa là cô là người đần độn. Bị lớp phó văn nghệ quấn lấy trọn vẹn khoảng thời gian nghỉ giữa giờ mà cô vẫn không hiểu thì chính là có quỷ rồi.
"Đừng vội vàng từ chối, vào xế chiều ngày mai mới xác định danh sách, cậu hãy suy nghĩ lại một phen." Lớp phó văn nghệ nói, hiển nhiên giữa hai hàng lông mày không thể che được sự thất vọng. Từ trước đến này Bùi Dục tuy ngạo khí nhưng dù sao cũng không phải là không dễ gần vẫn được cho là bình dị gần gũi, nhưng không biết hiện tại sao lại cả người đều toát ra một khí chất lãnh đạm "Người sống chớ lại gần", giống như là đổi một người khác vậy.
Về trò cười Vu Nhất Dương cùng Bùi Dục chụp ảnh chung cô ấy cũng từng nghe qua một chút, còn nghĩ rằng do sự việc lần đó ban tặng nên mới khiến cho Bùi Dục thay đổi tính cách. Vì thế trước khi đi cô ấy đã nói với "Bùi Dục": "Kỳ thật nếu muốn thoát khỏi hiền nghi là bị gay thì chủ động mời nữ sinh khiêu vũ là tốt rồi."
Âu Dương Tĩnh liếc nhìn cô ấy một cái, cảm thấy được cô ấy chỉ kém một chút nữa viết những chữ "Ví dụ như mời tôi chẳng hạn" ở trên mặt mà thôi. Đối với kiểu nữ sinh xinh đẹp này mời cô cũng không cảm thấy đáng ghét, nếu cô biết khiêu vũ thì có khả năng cô cũng sẽ đồng ý rồi. Chỉ tiếc...
"Đinh đại mỹ nhân tìm cậu để làm gì vậy?" Vu Nhất Dương cho tới khi lớp phó văn nghệ rời đi mới lại gần hỏi.
"Cô ấy tìm tôi để tham gia khiêu vũ."." Âu Dương Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không phải là Bùi Dục, tôi làm sao làm được chứ!"
Vu Nhất Dương nhìn cô: "Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết khiêu vũ nha?"
Âu Dương Tĩnh kỳ quái nhìn cậu ta: "Không biết rất kỳ quái sao?"
Vu Nhất Dương nói: "Cậu thì cũng không kỳ quái nhưng Bùi Dục không biết thì khẳng định là kỳ quái rồi." Nói xong lại nói những chuyện khá thông dụng ở Anh Hoa. Lần đầu Âu Dương Tĩnh mới biết mặc dù học sinh lớp một và lớp hai(tương tự như lớp sáu và lớp bảy ở Việt Nam) không tham gia tiệc khiêu vũ mừng năm mới của lớp tốt nghiệp, nhưng cũng có tiệc của riêng mình, đồng thời phải học khiêu vũ.
Đối với chuyện này Âu Dương Tĩnh chỉ có thể đỡ trán: "Mấy người có tiền các cậu chơi thực là lớn!" Theo ý của cô học sinh thì cần phải tập trung để học tập cho tốt chứ, muốn làm những trò lộn xộn này làm gì chứ!
"Cậu nói vậy là không đúng rồi." Vu Nhất Dương kiên nhẫn sửa lại đúng cho cô: "Chơi đùa cũng là một môn học vấn, giống như anh Bùi thuộc loại không chỉ là học tốt mà cũng có thể chơi ở một cấp độ nhất định. Còn cậu, tuy thành tích của cậu cũng không sai nhưng nói tóm lại khi so với cậu ấy thì..."
"Không phải là khiêu vũ sao?" Âu Dương Tĩnh hận nhất là người ta nói cô không bằng, cho dù là khiêu vũ cũng không được! "Hiện tại tôi bắt đầu học."
Ai! Nhiều người thông minh nhưng vẫn không chịu được phép khích tướng. Tuy Vu Nhất Dương tuy có hứng thú nhìn dáng vẻ của cô sôi sục ý chí chiến đấu rồi lại nhịn không được mà nhắc nhở: "Kỳ thật bạn nhảy cậu cũng phải tự mình tìm đó."
Âu Dương Tĩnh từ từ há to miệng, từ khi cô ở Anh Hoa bởi vì sợ trêu chọc phiền toái cho Bùi Dục cho nên tối đa cũng chỉ là nói chuyện phiếm với mấy người Vu Nhất Dương bọn họ mà thôi, tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện cùng với nữ sinh. Hiện tại bảo cô đi đâu để tìm bạn nhảy đây.
Vu Nhất Dương thưởng thức biểu cảm đờ đẫn của học bá một phen rồi cực kỳ thoải mái nở nụ cười: "Kỳ thật Anh Hoa cũng có vé mời."
"Có ý gì chứ?"
"Ý chính là cầm giấy mời đi mời bạn bè ở bên ngoài của mình tham gia, đương nhiên chỉ hạn chế là cùng cấp mà thôi." Vu Nhất Dương giải thích cho cô biết.