Chương 31
"Này... Không phải là cậu khóc đó chứ?" Bùi Dục thấy Âu Dương Tĩnh đột nhiên cúi đầu, một lúc lâu cũng không có ngẩng lên thì bỗng nhiên cảm giác được việc lớn không ổn rồi. Sau một hồi chỉ thấy Âu Dương Tĩnh bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, thật đúng là đang khóc!
Bỗng nhiên Bùi Dục cảm thấy choáng váng đầu óc, mắt thấy thực khách chung quanh bắt đầu chú ý bọn họ, Bùi Dục vội vàng đưa Âu Dương Tĩnh rời khỏi cửa hàng. "Van xin cậu, đừng khóc nữa! Tôi chọc cậu chơi thôi!" Quả thực Bùi Dục muốn điên rồi, trơ mắt nhìn "Bản thân mình" đứng ở ven đường nước mắt giống như không cần tiền mà rơi xuống dưới. Nếu như bị người quen trông thấy thì quả thực anh không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa rồi!
"Tôi biết... Nhưng... Tôi không nhịn được..." Âu Dương Tĩnh vừa lau nước mắt vừa thút tha thút thít nói, điều duy nhất có thể an ủi được Bùi Dục chính là khi Âu Dương Tĩnh khóc vẫn còn rất văn minh, nếu không nói lời nào thì cũng chỉ là những giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống mà thôi, không đến mức không để ý đến hình tượng mà gào khóc.
Cứu mạng! Mắt Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh đang khóc thì gấp đến mức kéo tóc của bản thân mình, miệng thì gọi tên của anh! Nói anh thích diễn xuất! Không có việc gì nên đã dọa đến cô! Hiện tại thì tốt rồi, tự bê đá đạp vào chân của chính mình!
Nam sinh không ngừng lau nước mắt còn nữ sinh đang ở bên cạnh anh lại không biết phải dỗ dành như thế nào, loại kết hợp kỳ lạ này lại được dẫn đến sự chú ý của mọi người. Người đi đường đi ngang qua bất luận là tuổi tác như thế nào thì cũng không thể nhịn được mà nhìn nhiều thêm một lần.
Rất nhanh Bùi Dục từ trong tấm kính của chiếc tủ thủy tinh thì cũng đã phát hiện ra được cảnh tượng này xấu hổ đến mức nào. "Cậu xem cậu đã làm cho dáng vẻ của tôi thành dạng gì rồi..." Bùi Dục mạnh mẽ kéo tay để cho mặt cô nhìn về phía tủ kính, cuối cùng Âu Dương Tĩnh cũng từ trong khe hở khóc lóc mà ngẩng đầu lên, hai người bọn họ đồng loạt nhìn vào tủ kính. Chỉ thấy trong tủ kính đối diện là một "Bùi Dục" nước mắt ròng ròng, hốc mắt đỏ lên, thậm chí có vài phần hương vị "Điềm đạm đáng yêu".
Bùi Dục chỉ nhìn thoáng qua liền hận không thể tự đâm mù hai mắt! Cay mắt quá đi.
Âu Dương Tĩnh sững sờ nhìn một hồi, đột nhiên cười "Ha ha" lên một tiếng, chỉ vào "Bùi Dục" ở trong gương nói với anh: "Cậu nhìn xem rất giống một cô gái đang chịu ấm ức..."
"Biến! Cũng không nhìn xem là ai làm hại!" Bùi Dục nhảy dựng lên đánh vào đầu cô một cái: "Cậu không có tư cách nói tôi như vậy nhất!"
"Khách quan mà nói thì đó là sự thật mà, đã vậy mà cũng không cho người ta nói..." Âu Dương Tĩnh làm mặt quỷ, rốt cuộc cũng thu nước mắt lại.
"Kỳ thật nếu cậu thật sự muốn gặp bà nội cũng có thể quay về thăm, chỉ cần viện một lý do tốt là được rồi." Bùi Dục nói.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Thôi đi, nếu hiện tại mà đi qua nhất định tôi sẽ không nhịn được mà bật khóc mất." Nói xong cô nhìn vào đồng hồ: "Vẫn nên quay lại thư viện đọc sách đi... Ai? Cậu muốn đi đâu vậy?"
Bùi Dục không đợi Âu Dương Tĩnh nói xong, liền lôi kéo cô chạy về phía trước. Vừa mới bắt đầu Âu Dương Tĩnh vẫn còn mờ mịt mà để anh kéo đi, chạy không được một lúc thì đã mang đến cảm xúc vui vẻ như khi chạy trốn làm cho cô cũng tham gia vào. Nghênh đón gió sông thổi tới, dịu dàng quét qua gương mặt giống như có thể mang đi tất cả những phiền não vậy.
"A! Phải đuổi tới!" Tốc độ của Bùi Dục nhanh hơn, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ: "Nhanh lên! Chỉ còn có hai phút nữa là thuyền sẽ chạy đó.
Oa? Ngồi thuyền để làm gì vậy? Âu Dương Tĩnh không kịp hỏi kỹ thì đã bị kéo lên thuyền.
Bọn họ tới muộn, vừa mới đứng được ở trên đuôi thuyền thì thuyền đã phát ra một tiếng còi có hơi rất dài chậm rãi tăng tốc.
Bùi Dục chống tay lên lan can, híp mắt, vô cùng thích thú mà hưởng thụ cảm giác gió đang thổi qua, tùy ý để cho gió sông thổi phồng chiếc áo khoác màu lam nhạt của anh thành một cái khinh khí cầu.
"Chúng ta muốn đi đâu vậy?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
Bùi Dục mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô: "Không đi đâu, chỉ là ngồi thuyền đi chơi mà thôi."
"?" Âu Dương Tĩnh mở to hai mắt: "Đi chơi? Nhưng đây cũng không phải là du thuyền ngắm cảnh mà."
Bùi Dục hơi nghiêng người đi, cười hì hì nhìn cô: "Đúng vậy, cho nên nó mới có giá là hai đồng. Với hai đồng cậu cũng không thể mua được gì nhiều mà còn có thể được ngắm ánh mặt trời buổi chiều trên sông, chỉ cần hai tệ là cậu có thể được ngắm thật là gần. Có phải cảm thấy cực kỳ có lời hay không?" Anh cười hì hì học cách nói của người địa phương.
Âu Dương Tĩnh cũng không nhịn được mà sững sờ một chút. Cho dù cô học tập hay là làm việc cũng đều có một mục tiêu ở phía trước. Dù cho có đi ra khỏi nhà để dạo phố thì cô cũng sẽ đi thẳng đến nơi cần đến. Nhưng khi bị Bùi Dục thức tỉnh thì cô mới phát hiện vì chạy theo mục đích nên trong quá trình đó cô đã bỏ qua không ít điều tốt đẹp.
Giống như hiện tại vậy, mặt trời đã nghiêng về hướng tây, áng mây ở bầu trời phía tây bị ánh mặt trời chiếu vào thành một vùng màu vàng, trên sông cũng giống như được trải một lớp ánh vàng vậy. Bọn họ đứng ở đuôi thuyền nhìn những con sóng xao động có quy luật khi thuyền tiến về phía trước, làm cho những ánh vàng đó lay động tản ra rồi lại khép lại.
"Hiện tại tâm tình đã tốt chưa." Bùi Dục hỏi cô.
Hả? Vì vậy nên mới đưa cô đi tới nơi này sao, chỉ vì để khuyên bảo cô sao? Trong lòng Âu Dương Tĩnh dâng lên một trận cảm động. Vừa muốn nói cám ơn liền nghe Bùi Dục nói: "Nhưng mà nói thật, thời điểm khi cậu khóc lên vẫn giống như một nữ sinh mười bốn tuổi.
Có ý gì chứ? Trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh chỉ vào chính gương mặt của anh: "Cậu nói là... Giống nữ sinh?"
Bùi Dục hừ một tiếng, nhất thời không muốn nói chuyện, chỉ tặng cô một cái liếc mắt.
Âu Dương Tĩnh biết mình lại vô tình chọc anh nên trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Thấy anh không để ý tới mình thì Âu Dương Tĩnh mới khép hai tay lại đặt trước miệng làm thành một cái loa quay về phía con sông kêu to: "Bùi - - Dục - - "
"Làm gì vậy?" Bùi Dục đã giật mình.
Chỉ thấy Âu Dương Tĩnh tiếp tục hướng về phía bờ sông mà kêu to: "Cảm - - ơn - - cậu - -"
Đồ ngốc... Bùi Dục bất đắc dĩ nhìn cô dùng cơ thể của bản thân mình làm điều ngớ ngẩn. Nhưng mà lại vẫn có một chút đáng yêu?
...
Rời thuyền lên bờ, giống như lập tức từ bức tranh màu vàng sáng lạn mà trở về thế giới chân thân của nhân gian vậy. Âu Dương Tĩnh có phần luyến tiếc mà nhìn về phía cửa nơi mà con thuyền đang đậu. Thời gian trôi qua cũng không có chậm chút nào nhưng cũng rất khó có được một đoạn thời gian mà cô không có nghĩ tới việc học hành.
"Về nhà đi." Bùi Dục nói với Âu Dương Tĩnh: "Thỉnh thoảng cũng nên cho bản thân mình nghỉ phép."
Cô không có từ chối. Nhưng mà khi cô đi về phía trạm xe buýt vậy mà Bùi Dục cũng đi theo. "Cậu trở về thì cần phải ngồi chuyến xe đối diện." Âu Dương Tĩnh nói.
"Tôi muốn đi về nhà của tôi." Bùi Dục chỉ chỉ vào thân thể của bản thân mình: "Cậu không trở về nhà thăm bà nội nhưng tôi phải về nhà thăm ba mẹ mình.
"Nhưng mà... Ba mẹ cậu nhìn thấy cậu mang theo nữ sinh về nhà thì không tốt lắm đâu." Cũng không có phải Âu Dương Tĩnh đang ngăn cản anh trở về nhà mà chỉ cảm thấy việc đưa người khác giới về nhà có chút kỳ quái. Tuy ba Bùi đã từng nói qua chỉ cần con trai không vi phạm việc yêu sớm thì ông ấy cũng sẽ không có quản nhưng nếu khi học cấp hai mà con trai thật sự dẫn theo một nữ sinh về nhà thì chẳng lẽ ba mẹ của anh không quan tâm sao?? Âu Dương Tĩnh rất khó tin tưởng.
Bùi Dục suy nghĩ một chút về cách phản ứng của cha mẹ thì bĩu môi nói: "Đương nhiên không hẳn là bọn họ không có quan tâm mà bọn họ sẽ cao hứng đến phát điên!" Hai người kia cả ngày đều tú ân ái trước mắt đứa nhỏ! Trước trọng sinh bọn họ sớm tối đã sốt ruột việc mãi cho đến khi anh đã tốt nghiệp trung học rồi mà vẫn không có bạn gái, thậm chí tâm tư kết giao bạn gái cũng không có.
"Không phải là do tính tình của con trai chúng ta quá lãnh đạm chứ?" Bùi Dục nhớ rõ chính tai anh đã nghe thấy mẹ anh đã nói với ba anh như vậy.
Anh chỉ có thể ở trong lòng gào thét, tính tình lãnh đạm cái rắm! Từ nhỏ đến lớn anh đã bị ba mẹ của anh đút cho ăn không ít cẩu lương rồi, ở trong nhà có hai người luôn tú ân ái làm cho anh đều đã tự hoài nghi chính bản thân mình có phải là có một đôi mắt chó được làm bằng hợp kim titanium hay không mà vẫn chưa có bị mù!
Làm sao lại có ba mẹ như vậy chứ.. Vốn Âu Dương Tĩnh không có tin nhưng mà chờ tới khi cô mở cửa, khi ba Bùi mẹ Bùi nhìn "Âu Dương Tĩnh" đứng ở cửa, trong nháy mắt giống như được bơm máu gà mà nhảy dựng lên thì cô mới không thể không tin...
"Tiểu Dục, tại sao đưa bạn học về nhà mà con lại không nói một tiếng vậy!' Mẹ Bùi oán trách, lại chỉ huy ba Bùi: "Trong nhà không có đồ ăn, còn không nhanh đi mua một ít đi! Lần đầu tiên tiểu Dục đưa bạn nữ về nhà đó."
Mẹ, biểu cảm kinh hỉ kia của người có thể thu liễm một chút lại được không! Bùi Dục muốn đỡ trán luôn rồi.
Bỗng nhiên Bùi Dục cảm thấy choáng váng đầu óc, mắt thấy thực khách chung quanh bắt đầu chú ý bọn họ, Bùi Dục vội vàng đưa Âu Dương Tĩnh rời khỏi cửa hàng. "Van xin cậu, đừng khóc nữa! Tôi chọc cậu chơi thôi!" Quả thực Bùi Dục muốn điên rồi, trơ mắt nhìn "Bản thân mình" đứng ở ven đường nước mắt giống như không cần tiền mà rơi xuống dưới. Nếu như bị người quen trông thấy thì quả thực anh không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa rồi!
"Tôi biết... Nhưng... Tôi không nhịn được..." Âu Dương Tĩnh vừa lau nước mắt vừa thút tha thút thít nói, điều duy nhất có thể an ủi được Bùi Dục chính là khi Âu Dương Tĩnh khóc vẫn còn rất văn minh, nếu không nói lời nào thì cũng chỉ là những giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống mà thôi, không đến mức không để ý đến hình tượng mà gào khóc.
Cứu mạng! Mắt Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh đang khóc thì gấp đến mức kéo tóc của bản thân mình, miệng thì gọi tên của anh! Nói anh thích diễn xuất! Không có việc gì nên đã dọa đến cô! Hiện tại thì tốt rồi, tự bê đá đạp vào chân của chính mình!
Nam sinh không ngừng lau nước mắt còn nữ sinh đang ở bên cạnh anh lại không biết phải dỗ dành như thế nào, loại kết hợp kỳ lạ này lại được dẫn đến sự chú ý của mọi người. Người đi đường đi ngang qua bất luận là tuổi tác như thế nào thì cũng không thể nhịn được mà nhìn nhiều thêm một lần.
Rất nhanh Bùi Dục từ trong tấm kính của chiếc tủ thủy tinh thì cũng đã phát hiện ra được cảnh tượng này xấu hổ đến mức nào. "Cậu xem cậu đã làm cho dáng vẻ của tôi thành dạng gì rồi..." Bùi Dục mạnh mẽ kéo tay để cho mặt cô nhìn về phía tủ kính, cuối cùng Âu Dương Tĩnh cũng từ trong khe hở khóc lóc mà ngẩng đầu lên, hai người bọn họ đồng loạt nhìn vào tủ kính. Chỉ thấy trong tủ kính đối diện là một "Bùi Dục" nước mắt ròng ròng, hốc mắt đỏ lên, thậm chí có vài phần hương vị "Điềm đạm đáng yêu".
Bùi Dục chỉ nhìn thoáng qua liền hận không thể tự đâm mù hai mắt! Cay mắt quá đi.
Âu Dương Tĩnh sững sờ nhìn một hồi, đột nhiên cười "Ha ha" lên một tiếng, chỉ vào "Bùi Dục" ở trong gương nói với anh: "Cậu nhìn xem rất giống một cô gái đang chịu ấm ức..."
"Biến! Cũng không nhìn xem là ai làm hại!" Bùi Dục nhảy dựng lên đánh vào đầu cô một cái: "Cậu không có tư cách nói tôi như vậy nhất!"
"Khách quan mà nói thì đó là sự thật mà, đã vậy mà cũng không cho người ta nói..." Âu Dương Tĩnh làm mặt quỷ, rốt cuộc cũng thu nước mắt lại.
"Kỳ thật nếu cậu thật sự muốn gặp bà nội cũng có thể quay về thăm, chỉ cần viện một lý do tốt là được rồi." Bùi Dục nói.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Thôi đi, nếu hiện tại mà đi qua nhất định tôi sẽ không nhịn được mà bật khóc mất." Nói xong cô nhìn vào đồng hồ: "Vẫn nên quay lại thư viện đọc sách đi... Ai? Cậu muốn đi đâu vậy?"
Bùi Dục không đợi Âu Dương Tĩnh nói xong, liền lôi kéo cô chạy về phía trước. Vừa mới bắt đầu Âu Dương Tĩnh vẫn còn mờ mịt mà để anh kéo đi, chạy không được một lúc thì đã mang đến cảm xúc vui vẻ như khi chạy trốn làm cho cô cũng tham gia vào. Nghênh đón gió sông thổi tới, dịu dàng quét qua gương mặt giống như có thể mang đi tất cả những phiền não vậy.
"A! Phải đuổi tới!" Tốc độ của Bùi Dục nhanh hơn, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ: "Nhanh lên! Chỉ còn có hai phút nữa là thuyền sẽ chạy đó.
Oa? Ngồi thuyền để làm gì vậy? Âu Dương Tĩnh không kịp hỏi kỹ thì đã bị kéo lên thuyền.
Bọn họ tới muộn, vừa mới đứng được ở trên đuôi thuyền thì thuyền đã phát ra một tiếng còi có hơi rất dài chậm rãi tăng tốc.
Bùi Dục chống tay lên lan can, híp mắt, vô cùng thích thú mà hưởng thụ cảm giác gió đang thổi qua, tùy ý để cho gió sông thổi phồng chiếc áo khoác màu lam nhạt của anh thành một cái khinh khí cầu.
"Chúng ta muốn đi đâu vậy?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
Bùi Dục mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô: "Không đi đâu, chỉ là ngồi thuyền đi chơi mà thôi."
"?" Âu Dương Tĩnh mở to hai mắt: "Đi chơi? Nhưng đây cũng không phải là du thuyền ngắm cảnh mà."
Bùi Dục hơi nghiêng người đi, cười hì hì nhìn cô: "Đúng vậy, cho nên nó mới có giá là hai đồng. Với hai đồng cậu cũng không thể mua được gì nhiều mà còn có thể được ngắm ánh mặt trời buổi chiều trên sông, chỉ cần hai tệ là cậu có thể được ngắm thật là gần. Có phải cảm thấy cực kỳ có lời hay không?" Anh cười hì hì học cách nói của người địa phương.
Âu Dương Tĩnh cũng không nhịn được mà sững sờ một chút. Cho dù cô học tập hay là làm việc cũng đều có một mục tiêu ở phía trước. Dù cho có đi ra khỏi nhà để dạo phố thì cô cũng sẽ đi thẳng đến nơi cần đến. Nhưng khi bị Bùi Dục thức tỉnh thì cô mới phát hiện vì chạy theo mục đích nên trong quá trình đó cô đã bỏ qua không ít điều tốt đẹp.
Giống như hiện tại vậy, mặt trời đã nghiêng về hướng tây, áng mây ở bầu trời phía tây bị ánh mặt trời chiếu vào thành một vùng màu vàng, trên sông cũng giống như được trải một lớp ánh vàng vậy. Bọn họ đứng ở đuôi thuyền nhìn những con sóng xao động có quy luật khi thuyền tiến về phía trước, làm cho những ánh vàng đó lay động tản ra rồi lại khép lại.
"Hiện tại tâm tình đã tốt chưa." Bùi Dục hỏi cô.
Hả? Vì vậy nên mới đưa cô đi tới nơi này sao, chỉ vì để khuyên bảo cô sao? Trong lòng Âu Dương Tĩnh dâng lên một trận cảm động. Vừa muốn nói cám ơn liền nghe Bùi Dục nói: "Nhưng mà nói thật, thời điểm khi cậu khóc lên vẫn giống như một nữ sinh mười bốn tuổi.
Có ý gì chứ? Trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh chỉ vào chính gương mặt của anh: "Cậu nói là... Giống nữ sinh?"
Bùi Dục hừ một tiếng, nhất thời không muốn nói chuyện, chỉ tặng cô một cái liếc mắt.
Âu Dương Tĩnh biết mình lại vô tình chọc anh nên trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Thấy anh không để ý tới mình thì Âu Dương Tĩnh mới khép hai tay lại đặt trước miệng làm thành một cái loa quay về phía con sông kêu to: "Bùi - - Dục - - "
"Làm gì vậy?" Bùi Dục đã giật mình.
Chỉ thấy Âu Dương Tĩnh tiếp tục hướng về phía bờ sông mà kêu to: "Cảm - - ơn - - cậu - -"
Đồ ngốc... Bùi Dục bất đắc dĩ nhìn cô dùng cơ thể của bản thân mình làm điều ngớ ngẩn. Nhưng mà lại vẫn có một chút đáng yêu?
...
Rời thuyền lên bờ, giống như lập tức từ bức tranh màu vàng sáng lạn mà trở về thế giới chân thân của nhân gian vậy. Âu Dương Tĩnh có phần luyến tiếc mà nhìn về phía cửa nơi mà con thuyền đang đậu. Thời gian trôi qua cũng không có chậm chút nào nhưng cũng rất khó có được một đoạn thời gian mà cô không có nghĩ tới việc học hành.
"Về nhà đi." Bùi Dục nói với Âu Dương Tĩnh: "Thỉnh thoảng cũng nên cho bản thân mình nghỉ phép."
Cô không có từ chối. Nhưng mà khi cô đi về phía trạm xe buýt vậy mà Bùi Dục cũng đi theo. "Cậu trở về thì cần phải ngồi chuyến xe đối diện." Âu Dương Tĩnh nói.
"Tôi muốn đi về nhà của tôi." Bùi Dục chỉ chỉ vào thân thể của bản thân mình: "Cậu không trở về nhà thăm bà nội nhưng tôi phải về nhà thăm ba mẹ mình.
"Nhưng mà... Ba mẹ cậu nhìn thấy cậu mang theo nữ sinh về nhà thì không tốt lắm đâu." Cũng không có phải Âu Dương Tĩnh đang ngăn cản anh trở về nhà mà chỉ cảm thấy việc đưa người khác giới về nhà có chút kỳ quái. Tuy ba Bùi đã từng nói qua chỉ cần con trai không vi phạm việc yêu sớm thì ông ấy cũng sẽ không có quản nhưng nếu khi học cấp hai mà con trai thật sự dẫn theo một nữ sinh về nhà thì chẳng lẽ ba mẹ của anh không quan tâm sao?? Âu Dương Tĩnh rất khó tin tưởng.
Bùi Dục suy nghĩ một chút về cách phản ứng của cha mẹ thì bĩu môi nói: "Đương nhiên không hẳn là bọn họ không có quan tâm mà bọn họ sẽ cao hứng đến phát điên!" Hai người kia cả ngày đều tú ân ái trước mắt đứa nhỏ! Trước trọng sinh bọn họ sớm tối đã sốt ruột việc mãi cho đến khi anh đã tốt nghiệp trung học rồi mà vẫn không có bạn gái, thậm chí tâm tư kết giao bạn gái cũng không có.
"Không phải là do tính tình của con trai chúng ta quá lãnh đạm chứ?" Bùi Dục nhớ rõ chính tai anh đã nghe thấy mẹ anh đã nói với ba anh như vậy.
Anh chỉ có thể ở trong lòng gào thét, tính tình lãnh đạm cái rắm! Từ nhỏ đến lớn anh đã bị ba mẹ của anh đút cho ăn không ít cẩu lương rồi, ở trong nhà có hai người luôn tú ân ái làm cho anh đều đã tự hoài nghi chính bản thân mình có phải là có một đôi mắt chó được làm bằng hợp kim titanium hay không mà vẫn chưa có bị mù!
Làm sao lại có ba mẹ như vậy chứ.. Vốn Âu Dương Tĩnh không có tin nhưng mà chờ tới khi cô mở cửa, khi ba Bùi mẹ Bùi nhìn "Âu Dương Tĩnh" đứng ở cửa, trong nháy mắt giống như được bơm máu gà mà nhảy dựng lên thì cô mới không thể không tin...
"Tiểu Dục, tại sao đưa bạn học về nhà mà con lại không nói một tiếng vậy!' Mẹ Bùi oán trách, lại chỉ huy ba Bùi: "Trong nhà không có đồ ăn, còn không nhanh đi mua một ít đi! Lần đầu tiên tiểu Dục đưa bạn nữ về nhà đó."
Mẹ, biểu cảm kinh hỉ kia của người có thể thu liễm một chút lại được không! Bùi Dục muốn đỡ trán luôn rồi.