Chương 14: Tiếp Cận Thành Công!
" Điệp Y tiểu thư, đã có tin tức về Dương Khắc Chân!"
" Tốt lắm!"
Cung nữ ghé tay nữ nhân đang nằm phất quạt trên ghế, toàn bộ vẻ đắt ý đều thể hiện trên gương mặt xinh đẹp kia. Với sự hậu thuẫn vững chắc của thái hậu đương triều cùng gia thế hoàng tộc hiển hách của mình thì dù có là tiên nhân phương nào cũng có thể tra ra huống chi chỉ là một tướng quân nhỏ bé. Tất cả về lý lịch lẫn mối quan hệ của Dương Khắc Chân chỉ trong 1 ngày Thái Điệp Y đã có thể tìm ra.
" Người đâu, giúp ta điểm trang thay y phục. Chúng ta sang cung Phi Loan một chuyến!"
Thái Điệp Y vẫn xinh đẹp như lần đầu gặp gỡ, vẫn là y phục trắng yêu thích chỉ là lần này ả ta không dùng mạn che mặt nữa...
Thái Điệp Y một mình di chuyển đến cung Phi Loan, cung Phi Loan lộng lẫy sắc hoa bách hợp. Loài hoa mà Dương Khắc Chân vô cùng yêu thích, tất cả đều làm theo ý mà Hàn Vân Dung căn dặn trước đó.
" Dương tỷ, Điệp Y xin thỉnh an tỷ!"
" Người là...?"
Khắc Chân nhìn Điệp Y bằng ánh mắt xa lạ, hình như gương mặt xinh đẹp kia chưa từng gặp qua.
" Thần thiếp là người trong buổi tiệc của thái hậu!"
Dương Khắc Chân vừa nghe đã nhận ra là vị tiên tử bạch y hôm đó.
" Thì ra là cô à, cô đến đây để tìm tôi ư?"
" Dạ phải, sau lần gặp mặt đó Điệp Y rất ngưỡng mộ tài năng của Dương tỷ mong muốn kết thâm giao với tỷ!"
Thái Điệp Y đảo mắt nhìn sang cung nữ hầu hạ Dương Khắc Chân ra hiệu, Dương Khắc Chân hiểu ý nàng ra lệnh cho cung nữ tránh mặt.
Dương Khắc Chân nhìn bộ dạng yểu điệu như thỏ nhỏ của Thái Điệp Y có chút đề phòng, dù sao thì người bên cạnh thái hậu chắc chắn không phải đơn giản.
hậu nhân của thái hậu không tầm thường, huống chi là kẻ được thái hậu xem trọng như Thái Điệp Y. Thái Điệp Y thông minh, chớp thời cơ ngay lập tức đã bước đến nắm tay Khắc Chân thân thiết.
" Dương tỷ đừng hiểu lầm, Điệp Y thật sự chỉ mong muốn được kết bạn với tỷ. Trong lòng Điệp Y đã có người thương... chỉ tiếc là bị thái hậu nhìn trúng, năm 16 tuổi đã bị đưa vào cung dạy bảo. Trong cung này chưa từng thân thiết với ai..."
"...''
Dương Khắc Chân nhìn đôi mắt ngấn lệ của Thái Điệp Y mà động lòng, nàng không ngờ hoàn cảnh của Khắc Chân lại đau lòng như vậy. Khắc Chân cuối cùng vẫn là buông lỏng cảnh giác, làm bạn với lưng ngựa đến khi thái quốc dân an, làm bạn với Điệp Y dẫu sau vẫn hơn là một mình trong cung điện này.
" Dương tỷ muội cầu xin tỷ,.... Người thương của muội bây giờ đang ở chiến trường chưa rõ sống chết, thiếp thần giờ đây sắp bị tấn nạp làm phi. Xin tỷ thương tình, giúp muội viết cho chàng một bức thư cuối cùng có được không?"
" Ta... văn phong của ta rất kém, e là...."
Dương Khắc Chân theo chân Hàn Vân Dung từ khi còn bé, suốt những năm đó chữ nghĩa mà nàng học được đều nhờ do hắn dạy dỗ.... Nhưng trời sinh tư chất học võ như Dương Khắc Chân thì chữ nghĩa kia chỉ là một môn học chán trường. Suốt 4 năm kiên nhẫn dạy dỗ có những lúc Hàn Vân Dung muốn từ bỏ vì bất lực, Dương Khắc Chân viết 10 chữ thì e là 8 chữ sai chính tả.... Đến bây giờ, khi đã trưởng thành văn phong vẫn kém như vậy.
" Không sao đâu, chỉ cần tỷ giúp muội là may mắn lắm rồi. Sai cũng được chỉ cần muội biết được tin tức của chàng, chỉ cầu xin tỷ thương Điệp Y mà che giấu tên đề trong thư... nếu để hoàng thượng biết phi tần sắp sắc phong có tư tình với nam nhân khác e là muội...."
" Thôi được rồi, ta sẽ giúp cô!"
Thái Điệp Y nhìn Dương Khắc Chân mỉm cười, tất cả nét hạnh phúc đều hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp ấy. Dương Khắc Chân nhìn Thái Điệp Y cảm thấy yên lòng, trong phúc chốc cũng thấy hạnh phúc lây...
Dương Khắc Chân chuẩn bị giấy bút, nàng mài mực bút đã đặt lên giấy bỗng dừng lại.
" Người mà cô muốn viết thư tên họ là gì?"
" Chàng ấy là... Thượng Quan Thu Lĩnh!"
Dương Khắc Chân sững sờ khi nghe thấy cái tên quen thuộc.
" Dương tỷ sao vậy... tỷ có quen biết với chàng ấy ư?"
" Ừm.... cũng từng có giao tình. Thôi không nói nữa, cô muốn viết như thế nào đọc ra đi!"
Dương Khắc Chân nhớ lại tiếc nuối, dù sao thì suốt đời mãi mãi cũng không thể tương phùng nữa.
"...."
Sau khi giúp đỡ Thái Điệp Y, nhìn Điệp Y cần mẫn gắp gọn lá thư, trân trọng nó như báu vật, Dương Khắc Chân có chút ngưỡng mộ.... thì ra, những nữ tử bình thường sẽ bày tỏ tình cảm của mình với người thương bằng cách này sao....
" Đạ tạ tỷ, muội xin phép cáo lui. Lần sau lại đến thăm tỷ!"
" Được!"
" Dương tỷ,.... muội đau... quá!"
Thái Điệp Y chưa kịp dời chân lập tức đã đau bụng dữ dội, đau như gan bào ruột thắt, một màn khiến Khắc Chân bạt vía. Nàng nhìn ngó xung quanh tìm cung nữ giúp đỡ nhưng chợt nhớ lại vừa nãy đã cho cung nữ tránh mặt. Dương Khắc Chân đỡ Thái Điệp Y nằm xuống giường tạm nghỉ còn bản thân mình chạy ra ngoài tìm cung nữ, nhờ tìm thái y giúp đỡ.
Sau khi Khắc Chân vắng mặt, Thái Điệp Y nhanh chóng giấu bức thư tình vào vỏ gối của nàng. Thái Điệp Y nhanh chóng đuổi theo Dương Khắc Chân viện cớ là bệnh cũ tái phát, tạm thời đã đỡ xin phép lui chân tránh làm phiền thái y, kinh động đến thái hậu. Dương Khắc Chân suy nghĩ cũng có lý, chuyện tư tình bị bại lộ là trọng tội nàng cũng không tránh được liên can.
Khắc Chân tiễn Thái Điệp Y về cung, nàng ngây thơ trở về mà không biết bản thân đã vô tình rơi vào cái bẫy nguy hiểm.
" Tốt lắm!"
Cung nữ ghé tay nữ nhân đang nằm phất quạt trên ghế, toàn bộ vẻ đắt ý đều thể hiện trên gương mặt xinh đẹp kia. Với sự hậu thuẫn vững chắc của thái hậu đương triều cùng gia thế hoàng tộc hiển hách của mình thì dù có là tiên nhân phương nào cũng có thể tra ra huống chi chỉ là một tướng quân nhỏ bé. Tất cả về lý lịch lẫn mối quan hệ của Dương Khắc Chân chỉ trong 1 ngày Thái Điệp Y đã có thể tìm ra.
" Người đâu, giúp ta điểm trang thay y phục. Chúng ta sang cung Phi Loan một chuyến!"
Thái Điệp Y vẫn xinh đẹp như lần đầu gặp gỡ, vẫn là y phục trắng yêu thích chỉ là lần này ả ta không dùng mạn che mặt nữa...
Thái Điệp Y một mình di chuyển đến cung Phi Loan, cung Phi Loan lộng lẫy sắc hoa bách hợp. Loài hoa mà Dương Khắc Chân vô cùng yêu thích, tất cả đều làm theo ý mà Hàn Vân Dung căn dặn trước đó.
" Dương tỷ, Điệp Y xin thỉnh an tỷ!"
" Người là...?"
Khắc Chân nhìn Điệp Y bằng ánh mắt xa lạ, hình như gương mặt xinh đẹp kia chưa từng gặp qua.
" Thần thiếp là người trong buổi tiệc của thái hậu!"
Dương Khắc Chân vừa nghe đã nhận ra là vị tiên tử bạch y hôm đó.
" Thì ra là cô à, cô đến đây để tìm tôi ư?"
" Dạ phải, sau lần gặp mặt đó Điệp Y rất ngưỡng mộ tài năng của Dương tỷ mong muốn kết thâm giao với tỷ!"
Thái Điệp Y đảo mắt nhìn sang cung nữ hầu hạ Dương Khắc Chân ra hiệu, Dương Khắc Chân hiểu ý nàng ra lệnh cho cung nữ tránh mặt.
Dương Khắc Chân nhìn bộ dạng yểu điệu như thỏ nhỏ của Thái Điệp Y có chút đề phòng, dù sao thì người bên cạnh thái hậu chắc chắn không phải đơn giản.
hậu nhân của thái hậu không tầm thường, huống chi là kẻ được thái hậu xem trọng như Thái Điệp Y. Thái Điệp Y thông minh, chớp thời cơ ngay lập tức đã bước đến nắm tay Khắc Chân thân thiết.
" Dương tỷ đừng hiểu lầm, Điệp Y thật sự chỉ mong muốn được kết bạn với tỷ. Trong lòng Điệp Y đã có người thương... chỉ tiếc là bị thái hậu nhìn trúng, năm 16 tuổi đã bị đưa vào cung dạy bảo. Trong cung này chưa từng thân thiết với ai..."
"...''
Dương Khắc Chân nhìn đôi mắt ngấn lệ của Thái Điệp Y mà động lòng, nàng không ngờ hoàn cảnh của Khắc Chân lại đau lòng như vậy. Khắc Chân cuối cùng vẫn là buông lỏng cảnh giác, làm bạn với lưng ngựa đến khi thái quốc dân an, làm bạn với Điệp Y dẫu sau vẫn hơn là một mình trong cung điện này.
" Dương tỷ muội cầu xin tỷ,.... Người thương của muội bây giờ đang ở chiến trường chưa rõ sống chết, thiếp thần giờ đây sắp bị tấn nạp làm phi. Xin tỷ thương tình, giúp muội viết cho chàng một bức thư cuối cùng có được không?"
" Ta... văn phong của ta rất kém, e là...."
Dương Khắc Chân theo chân Hàn Vân Dung từ khi còn bé, suốt những năm đó chữ nghĩa mà nàng học được đều nhờ do hắn dạy dỗ.... Nhưng trời sinh tư chất học võ như Dương Khắc Chân thì chữ nghĩa kia chỉ là một môn học chán trường. Suốt 4 năm kiên nhẫn dạy dỗ có những lúc Hàn Vân Dung muốn từ bỏ vì bất lực, Dương Khắc Chân viết 10 chữ thì e là 8 chữ sai chính tả.... Đến bây giờ, khi đã trưởng thành văn phong vẫn kém như vậy.
" Không sao đâu, chỉ cần tỷ giúp muội là may mắn lắm rồi. Sai cũng được chỉ cần muội biết được tin tức của chàng, chỉ cầu xin tỷ thương Điệp Y mà che giấu tên đề trong thư... nếu để hoàng thượng biết phi tần sắp sắc phong có tư tình với nam nhân khác e là muội...."
" Thôi được rồi, ta sẽ giúp cô!"
Thái Điệp Y nhìn Dương Khắc Chân mỉm cười, tất cả nét hạnh phúc đều hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp ấy. Dương Khắc Chân nhìn Thái Điệp Y cảm thấy yên lòng, trong phúc chốc cũng thấy hạnh phúc lây...
Dương Khắc Chân chuẩn bị giấy bút, nàng mài mực bút đã đặt lên giấy bỗng dừng lại.
" Người mà cô muốn viết thư tên họ là gì?"
" Chàng ấy là... Thượng Quan Thu Lĩnh!"
Dương Khắc Chân sững sờ khi nghe thấy cái tên quen thuộc.
" Dương tỷ sao vậy... tỷ có quen biết với chàng ấy ư?"
" Ừm.... cũng từng có giao tình. Thôi không nói nữa, cô muốn viết như thế nào đọc ra đi!"
Dương Khắc Chân nhớ lại tiếc nuối, dù sao thì suốt đời mãi mãi cũng không thể tương phùng nữa.
"...."
Sau khi giúp đỡ Thái Điệp Y, nhìn Điệp Y cần mẫn gắp gọn lá thư, trân trọng nó như báu vật, Dương Khắc Chân có chút ngưỡng mộ.... thì ra, những nữ tử bình thường sẽ bày tỏ tình cảm của mình với người thương bằng cách này sao....
" Đạ tạ tỷ, muội xin phép cáo lui. Lần sau lại đến thăm tỷ!"
" Được!"
" Dương tỷ,.... muội đau... quá!"
Thái Điệp Y chưa kịp dời chân lập tức đã đau bụng dữ dội, đau như gan bào ruột thắt, một màn khiến Khắc Chân bạt vía. Nàng nhìn ngó xung quanh tìm cung nữ giúp đỡ nhưng chợt nhớ lại vừa nãy đã cho cung nữ tránh mặt. Dương Khắc Chân đỡ Thái Điệp Y nằm xuống giường tạm nghỉ còn bản thân mình chạy ra ngoài tìm cung nữ, nhờ tìm thái y giúp đỡ.
Sau khi Khắc Chân vắng mặt, Thái Điệp Y nhanh chóng giấu bức thư tình vào vỏ gối của nàng. Thái Điệp Y nhanh chóng đuổi theo Dương Khắc Chân viện cớ là bệnh cũ tái phát, tạm thời đã đỡ xin phép lui chân tránh làm phiền thái y, kinh động đến thái hậu. Dương Khắc Chân suy nghĩ cũng có lý, chuyện tư tình bị bại lộ là trọng tội nàng cũng không tránh được liên can.
Khắc Chân tiễn Thái Điệp Y về cung, nàng ngây thơ trở về mà không biết bản thân đã vô tình rơi vào cái bẫy nguy hiểm.