Chương 37: Đại hội người quen
Bầu trời của tháng năm dần trở nên quang đãng hơn, Thủy tộc cũng đã lựa chọn được tân tộc trưởng. Sân sau của Vân Mãn Thiên coi như đã đủ khách mời. Buổi lễ dần bắt đầu.
Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân đi theo nha hoàn đến vị trí ngồi được chuẩn bị sẵn. Lúc nàng đi qua không ít người bị sắc vóc cùng hình xăm của nàng thu hút.
Nàng so với Mạc Liễu gốc kia có phần không đẹp bằng nhưng chiều cao chắc chắn hơn, cộng thêm khăn che mặt, nhìn thoáng qua cỡ cũng phải một chín một mười. Nàng tự giễu trong lòng.
Sân sau của Vân Mãn Thiên chỉ có chỗ ngồi của mấy vị khách và vũ đài là cao ngang nhau. Đường Song Nguyệt thầm tính toán.
Một hồi trống dài vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Lão tộc trưởng Thủy tộc một bên chống gậy, một bên được người khác dìu đi tới phía trước.
Tuy ông đã già nhưng giọng nói lại vô cùng trầm ổn: "Cảm ơn các vị đã tới buổi lễ của Thủy tộc ta. Từ hôm nay trở đi Thủy tộc sẽ do Đạm Cảnh Dương dẫn dắt. Ta hy vọng sau này con sẽ khiến Thủy tộc ngày càng lớn mạnh hơn nữa."
Sau đó lão tộc trưởng rút con ấn của Thủy tộc ra giao cho người đứng dìu ông bên cạnh. Đạm Cảnh Dương quỳ xuống, giơ hai tay ra nhận lấy: "Ta nhất định không phụ lòng của ngài và con dân Thủy tộc."
Bên dưới liền vang lên tiếng reo hò. Sau khi Đạm Cảnh Dương và lão tộc trưởng về chỗ ngồi, một vị giống như tướng quân của Thủy tộc thay họ tiếp tục buổi lễ: "Tiếp theo các vị khách quý sẽ có đôi lời chúc mừng gửi đến tân tộc trưởng."
Đường Song Nguyệt nghe đến đây cũng lười quan tâm. Nàng đã nhìn thấy người cần thấy nên giờ chỉ quan cách tiếp cận Đạm Cảnh Dương.
Bên trên không khí cũng náo nhiệt hơn hẳn. Đầu tiên là tộc trưởng Hoa tộc. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Sau khi chúc xong, nàng ta tặng một khối ngọc lớn, nghe nói khi mang theo người thì đông ấm, hạ mát.
Tiếp theo là tộc trưởng Bạch tộc cùng với thanh kiếm được rèn theo phương pháp truyền thống của họ. Rồi tới Phong tộc và vài rương châu báu. Hỏa tộc thì tặng mấy tấm lông cáo lại còn có một tấm màu đỏ rực. Trông thì đơn giản nhưng xích hồ không phải loại dễ kiếm.
Vị tướng quân tiếp tục hô lớn: "Xin mời thiếu chủ Kim tộc – Lâm Lãnh." Đường Song Nguyệt đang ăn bánh bên dưới, vừa nghe thấy cái tên này liền khiến nàng bị nghẹn lại. Phong Vân thấy tiểu thư nhà mình đấm đấm ngực vội rót cho nàng chén trà.
Đường Song Nguyệt ngửa cổ uống cạn, sau đó quay đầu nhìn. Ngoại trừ mái tóc vàng chói mắt, thì khuôn mặt giống y như đúc. Thậm chí nếu tên gọi chỉ là vô tình trùng phải, có đánh chết nàng, nói đây không phải Lâm Lãnh nàng cũng không tin.
Món đồ Kim tộc tặng càng khẳng định đây chính là Lâm Lãnh mà nàng biết, là thảo dược đấy.'Không ổn rồi, nhỡ chút nữa bị huynh ấy nhận ra thì phải làm sao?'Đường Song Nguyệt thầm nghĩ.
Một cái tên khác vang lên khiến Đường Song Nguyệt chút nữa thì sặc nước. "Xin mời đương kim thái tử Đông quốc – Đường Sở." Vị tướng quân nọ vẫn miệt mài với công việc của mình.
Đường Song Nguyệt giờ chỉ cầu mong mình có thể nhanh chóng biểu diễn rồi xác nhận xem Đạm Cảnh Dương có giữ chiếc nhẫn không. Càng ở lại lâu khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Người tiếp theo là trưởng công chúa Lạc quốc – Lạc Thanh Thu.
Nhưng cái tên cuối cùng khiến Đường Song Nguyệt đừng nói là chờ biểu diễn xong mà chính nàng cũng muốn bỏ về ngay lập tức. "Xin mời Lục hoàng tử Hạ quốc – Hạ Tử Phong." Giọng vị tướng quân lần nữa vang lên.
Phong Vân ngạc nhiên không thôi, nói: "Tiểu thư, An vương cũng tới rồi." "Ta, hiện tại, ngay bây giờ biến mất có được hay không?" Đường Song Nguyệt trợn mắt hỏi. Đây không còn lễ của Thủy tộc nữa mà trở thành đại hội nhận người quen của nàng rồi.
"Tiếp theo, đệ nhất thương nữ của Lương quốc sẽ gửi tới mọi người một màn biểu diễn." Lời của tướng quân còn chưa kết thúc, đám đông đã vỗ tay ầm ầm. Phong Vân nhìn Đường Song Nguyệt đầy ái ngại: "Xem ra nguyện vọng của người không thể thực hiện rồi."
Đường Song Nguyệt mắng thầm một câu, sau đó ôm cổ cầm lên vũ đài. Mặc dù đã rút ngắn khoảng cách nhưng nàng thấy vẫn chưa đủ gần, lại càng không dám tiến liên nữa vì sợ bị phát hiện.
Những người xung quanh bắt đầu thì thầm. Gần như bọn họ đều không rõ tướng mạo Mạc Liễu ra sao, nhưng tài nghệ của nàng thì chắc chắn không ai sánh bằng. Có người nói Mạc Liễu là người Hoa tộc, càng không ngờ vị này là người Thủy tộc, lại còn có hình xăm lớn như vậy.
Cả Lâm Lãnh lẫn Hạ Tử Phong không nhịn được mà nhìn chăm chăm về phía Đường Song Nguyệt. Sao người tên Mạc Liễu này lại khiến bọn họ có cảm giác quen thuộc vậy nhỉ.
Đặc biệt là Hạ Tử Phong, nhìn vào đôi mắt xanh kia, hắn liền nghĩ tới cô nương mình từng gặp ở Trà Châu.
Đường Song Nguyệt cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình. Nàng không nói gì, chỉ đơn giản hành lễ sau đó ngồi xuống, bắt đầu đàn những nốt đầu tiên. Không gian dần trở nên an tĩnh.
Khi nghe được nửa bài, không chỉ Hạ Tử Phong ngay cả Hàn Kỳ cũng thấy có gì đó không đúng. Đây chẳng phải là khúc nhạc vương phi đã đàn hồi năm mới sao? Hàn Kỳ nhìn về phía Hạ Tử Phong, nhìn cái chén trong tay càng ngày càng bị siết chặt kia thì hẳn là hắn đã đoán đúng rồi.
Khúc nhạc réo rắt như thôi thúc Hạ Tử Phong bước tới tháo chiếc khăn kia ra. Hắn phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc đây là cô nương ở Trà Châu hay là vương phi của hắn, hay hai người họ chính là một người.
Tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay tán thưởng không ngừng vang lên. Đạm Cảnh Dương hỏi nàng một câu: "Khúc nhạc này ta chưa từng nghe qua. Đây là Mạc tiểu thư tự sáng tác sao?"
"Ngài thật tinh ý. Đây là bản nhạc ta sáng tác riêng cho hôm nay. Mong ngài không chê." Đường Song Nguyệt hạ giọng trả lời. Nàng đứng dậy hành lễ, định âm thầm rút khỏi, chờ thời cơ khác.
Đường Song Nguyệt còn chưa kịp rời khỏi vũ đài, một giọng nói khác đã khiến nàng dừng lại: "Không biết Mạc tiểu thư có thể cho tại hạ vinh hạnh được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng không?"
Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân đi theo nha hoàn đến vị trí ngồi được chuẩn bị sẵn. Lúc nàng đi qua không ít người bị sắc vóc cùng hình xăm của nàng thu hút.
Nàng so với Mạc Liễu gốc kia có phần không đẹp bằng nhưng chiều cao chắc chắn hơn, cộng thêm khăn che mặt, nhìn thoáng qua cỡ cũng phải một chín một mười. Nàng tự giễu trong lòng.
Sân sau của Vân Mãn Thiên chỉ có chỗ ngồi của mấy vị khách và vũ đài là cao ngang nhau. Đường Song Nguyệt thầm tính toán.
Một hồi trống dài vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Lão tộc trưởng Thủy tộc một bên chống gậy, một bên được người khác dìu đi tới phía trước.
Tuy ông đã già nhưng giọng nói lại vô cùng trầm ổn: "Cảm ơn các vị đã tới buổi lễ của Thủy tộc ta. Từ hôm nay trở đi Thủy tộc sẽ do Đạm Cảnh Dương dẫn dắt. Ta hy vọng sau này con sẽ khiến Thủy tộc ngày càng lớn mạnh hơn nữa."
Sau đó lão tộc trưởng rút con ấn của Thủy tộc ra giao cho người đứng dìu ông bên cạnh. Đạm Cảnh Dương quỳ xuống, giơ hai tay ra nhận lấy: "Ta nhất định không phụ lòng của ngài và con dân Thủy tộc."
Bên dưới liền vang lên tiếng reo hò. Sau khi Đạm Cảnh Dương và lão tộc trưởng về chỗ ngồi, một vị giống như tướng quân của Thủy tộc thay họ tiếp tục buổi lễ: "Tiếp theo các vị khách quý sẽ có đôi lời chúc mừng gửi đến tân tộc trưởng."
Đường Song Nguyệt nghe đến đây cũng lười quan tâm. Nàng đã nhìn thấy người cần thấy nên giờ chỉ quan cách tiếp cận Đạm Cảnh Dương.
Bên trên không khí cũng náo nhiệt hơn hẳn. Đầu tiên là tộc trưởng Hoa tộc. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Sau khi chúc xong, nàng ta tặng một khối ngọc lớn, nghe nói khi mang theo người thì đông ấm, hạ mát.
Tiếp theo là tộc trưởng Bạch tộc cùng với thanh kiếm được rèn theo phương pháp truyền thống của họ. Rồi tới Phong tộc và vài rương châu báu. Hỏa tộc thì tặng mấy tấm lông cáo lại còn có một tấm màu đỏ rực. Trông thì đơn giản nhưng xích hồ không phải loại dễ kiếm.
Vị tướng quân tiếp tục hô lớn: "Xin mời thiếu chủ Kim tộc – Lâm Lãnh." Đường Song Nguyệt đang ăn bánh bên dưới, vừa nghe thấy cái tên này liền khiến nàng bị nghẹn lại. Phong Vân thấy tiểu thư nhà mình đấm đấm ngực vội rót cho nàng chén trà.
Đường Song Nguyệt ngửa cổ uống cạn, sau đó quay đầu nhìn. Ngoại trừ mái tóc vàng chói mắt, thì khuôn mặt giống y như đúc. Thậm chí nếu tên gọi chỉ là vô tình trùng phải, có đánh chết nàng, nói đây không phải Lâm Lãnh nàng cũng không tin.
Món đồ Kim tộc tặng càng khẳng định đây chính là Lâm Lãnh mà nàng biết, là thảo dược đấy.'Không ổn rồi, nhỡ chút nữa bị huynh ấy nhận ra thì phải làm sao?'Đường Song Nguyệt thầm nghĩ.
Một cái tên khác vang lên khiến Đường Song Nguyệt chút nữa thì sặc nước. "Xin mời đương kim thái tử Đông quốc – Đường Sở." Vị tướng quân nọ vẫn miệt mài với công việc của mình.
Đường Song Nguyệt giờ chỉ cầu mong mình có thể nhanh chóng biểu diễn rồi xác nhận xem Đạm Cảnh Dương có giữ chiếc nhẫn không. Càng ở lại lâu khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Người tiếp theo là trưởng công chúa Lạc quốc – Lạc Thanh Thu.
Nhưng cái tên cuối cùng khiến Đường Song Nguyệt đừng nói là chờ biểu diễn xong mà chính nàng cũng muốn bỏ về ngay lập tức. "Xin mời Lục hoàng tử Hạ quốc – Hạ Tử Phong." Giọng vị tướng quân lần nữa vang lên.
Phong Vân ngạc nhiên không thôi, nói: "Tiểu thư, An vương cũng tới rồi." "Ta, hiện tại, ngay bây giờ biến mất có được hay không?" Đường Song Nguyệt trợn mắt hỏi. Đây không còn lễ của Thủy tộc nữa mà trở thành đại hội nhận người quen của nàng rồi.
"Tiếp theo, đệ nhất thương nữ của Lương quốc sẽ gửi tới mọi người một màn biểu diễn." Lời của tướng quân còn chưa kết thúc, đám đông đã vỗ tay ầm ầm. Phong Vân nhìn Đường Song Nguyệt đầy ái ngại: "Xem ra nguyện vọng của người không thể thực hiện rồi."
Đường Song Nguyệt mắng thầm một câu, sau đó ôm cổ cầm lên vũ đài. Mặc dù đã rút ngắn khoảng cách nhưng nàng thấy vẫn chưa đủ gần, lại càng không dám tiến liên nữa vì sợ bị phát hiện.
Những người xung quanh bắt đầu thì thầm. Gần như bọn họ đều không rõ tướng mạo Mạc Liễu ra sao, nhưng tài nghệ của nàng thì chắc chắn không ai sánh bằng. Có người nói Mạc Liễu là người Hoa tộc, càng không ngờ vị này là người Thủy tộc, lại còn có hình xăm lớn như vậy.
Cả Lâm Lãnh lẫn Hạ Tử Phong không nhịn được mà nhìn chăm chăm về phía Đường Song Nguyệt. Sao người tên Mạc Liễu này lại khiến bọn họ có cảm giác quen thuộc vậy nhỉ.
Đặc biệt là Hạ Tử Phong, nhìn vào đôi mắt xanh kia, hắn liền nghĩ tới cô nương mình từng gặp ở Trà Châu.
Đường Song Nguyệt cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình. Nàng không nói gì, chỉ đơn giản hành lễ sau đó ngồi xuống, bắt đầu đàn những nốt đầu tiên. Không gian dần trở nên an tĩnh.
Khi nghe được nửa bài, không chỉ Hạ Tử Phong ngay cả Hàn Kỳ cũng thấy có gì đó không đúng. Đây chẳng phải là khúc nhạc vương phi đã đàn hồi năm mới sao? Hàn Kỳ nhìn về phía Hạ Tử Phong, nhìn cái chén trong tay càng ngày càng bị siết chặt kia thì hẳn là hắn đã đoán đúng rồi.
Khúc nhạc réo rắt như thôi thúc Hạ Tử Phong bước tới tháo chiếc khăn kia ra. Hắn phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc đây là cô nương ở Trà Châu hay là vương phi của hắn, hay hai người họ chính là một người.
Tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay tán thưởng không ngừng vang lên. Đạm Cảnh Dương hỏi nàng một câu: "Khúc nhạc này ta chưa từng nghe qua. Đây là Mạc tiểu thư tự sáng tác sao?"
"Ngài thật tinh ý. Đây là bản nhạc ta sáng tác riêng cho hôm nay. Mong ngài không chê." Đường Song Nguyệt hạ giọng trả lời. Nàng đứng dậy hành lễ, định âm thầm rút khỏi, chờ thời cơ khác.
Đường Song Nguyệt còn chưa kịp rời khỏi vũ đài, một giọng nói khác đã khiến nàng dừng lại: "Không biết Mạc tiểu thư có thể cho tại hạ vinh hạnh được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng không?"