Chương 43: Vẫn là một Alpha
Edit: Ry
Túc Khiêm buông Tô Dục Chu ra, đứng dậy gọi điện thoại để người của khách sạn mang bữa tối lên.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
Từ chiều đến giờ Tô Dục Chu chỉ gặm một thanh sô cô la nên đúng là đang rất đói.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Em muốn ăn thịt."
Túc Khiêm dừng lại một lát, gật đầu: "Được."
Sau đó anh dùng tiếng S lưu loát dặn nhân viên phục vụ vài câu.
Khi Túc Khiêm đặt điện thoại xuống, thu tầm mắt lại thì đã thấy cậu thanh niên bên mình đang khoanh chân ngồi, mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Túc Khiêm hơi đờ ra, dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi hoặc.
Câu trai toét miệng cười, lời nói mang theo vài phần sùng bái: "Anh Túc, anh siêu thật đấy, anh còn biết nói tiếng ở đây nữa."
Ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng nhất cậu còn nói ngắc ngứ, chứ đừng nói là tiếng của một nước nhỏ như nước S.
Túc Khiêm vươn tay xoa đầu cậu, có lẽ là cơn đau dạ dày đã không còn nghiêm trọng như trước, vẻ mặt anh cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Có muốn học không?" Anh thuận miệng hỏi.
Tô Dục Chu lập tức nói: "Có ạ, anh sẽ dạy em à?"
Túc Khiêm chần chừ một lúc mới gật đầu: "Học vài câu giao tiếp thường ngày cũng không thừa."
Thế là trong lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Túc Khiêm bèn ngồi dựa vào đầu giường, dạy cho Tô Dục Chu vài câu ngắn thường dùng trong giao tiếp.
Tô Dục Chu khoanh chân ngồi cạnh anh, Túc Khiêm nói câu nào cậu lặp lại câu đó.
Không biết là do còn nhỏ nên trí nhớ tốt, hay là cậu thật sự có tài năng, từng câu Túc Khiêm dạy cậu đều nhớ hết, về sau kiểm tra lại thì trả lời còn rất tốt.
Túc Khiêm cũng không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ đến việc cậu vừa phân hóa thành Alpha cao cấp, với khả năng trời phú của một A thượng hạng, có được trí nhớ tốt như vậy cũng không lạ.
Anh nhìn chàng trai đang cười tủm tỉm, không nhịn được xoa đầu cậu, khẽ nói: "Có lẽ em có thể nghiêm túc học bài bản hơn."
Nhiều kĩ năng cũng không thiệt, không cần biết có cần không, có thêm kiến thức bao giờ cũng tốt.
Tô Dục Chu nghiêng đầu cười nói: "Anh dạy thì em học."
"..."
Túc Khiêm nhìn cậu, nhưng không đợi anh từ chối hay đồng ý, cậu thanh niên đã bẻ ngón tay đếm số, sau đó giơ ra cho anh.
"Yêu cầu thứ chín."
Túc Khiêm mím môi, cuối cùng hết cách thở dài: "Được rồi."
Thật ra, dù cậu không dùng điều kiện, thì anh... Cũng sẽ đồng ý.
Dường như giờ anh đã không thể từ chối Tô Dục Chu.
Nghĩ như vậy, Túc Khiêm không nhịn được nhìn nhóc Alpha đang thích chí, ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Em đừng có hối hận là được."
Tô Dục Chu cứng đờ, đắc ý trong mắt bị thấp thỏm thay thế.
Đừng bảo là anh ấy sẽ giao một đống bài tập cho mình nhé? Nhóc Alpha vừa mới được giải thoát khỏi cửa ải cuối cấp, lập tức cảm thấy không ổn tẹo nào.
Cậu đáng thương nhìn Túc Khiêm, kéo ống tay áo anh, mềm giọng nói: "Thầy Túc ơi, nương tay đi mà."
Túc Khiêm liếc cậu, rồi nhanh chóng ép mình phải nhìn sang chỗ khác.
Nếu không phải dạ dày anh thật sự đang khó chịu, lại thêm vì chuyến công tác lần này mà tối qua mới làm em ấy, không biết đã khôi phục được đến đâu, thì giờ chắc chắn anh sẽ...
Túc Khiêm thầm thở dài, thấp giọng mở miệng: "Xem biểu hiện của em thế nào."
"Vậy em phải biểu hiện thế nào?"
Tô Dục Chu nằm xuống, vô cùng tự nhiên gối đầu lên đùi người đàn ông. Lúc ngẩng lên nhìn anh, đỉnh đầu cậu vừa hay chống ở phần bụng Túc Khiêm.
Chàng trai lại như không hề ý thức được tư thế này mờ ám thân mật nhường nào, còn cong mắt cười: "Anh đặt tiêu chuẩn đi."
Túc Khiêm: "..."
Anh không nói không rằng, hai tay ôm mặt cậu, cúi xuống hôn.
Nửa mặt Tô Dục Chu dán lên lồng ngực anh, bị nhiệt độ nóng rực của người đàn ông hun cho chóng mặt, cảm giác hôn ngược thế này thật mới lạ.
Mùi dừa và hạt dẻ lan tỏa khắp phòng.
Chỉ là nụ hôn này không kéo dài được bao lâu.
"Leng keng ---- leng keng ---"
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Dục Chu vươn tay đẩy Túc Khiêm ra, người đàn ông lưu luyến không rời thả cậu, nhìn cậu bò dậy ra mở cửa, sau đó tẩy xe ăn vào.
Cuối cùng dừng lại bên bàn ăn.
Tô Dục Chu mở cái nắp ra, đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn, không ngờ còn có đùi gà chiên yêu thích của mình, chỉ ngửi mùi thôi cậu đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Anh Túc, anh không ăn thật à?" Cậu hỏi Túc Khiêm.
Túc Khiêm lắc đầu, giờ anh thật sự không đói.
Sau đó anh cứ như vậy ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Tô Dục Chu quét sạch đồ ăn trên bàn.
Em ấy thật sự không hề kén ăn.
Tất cả đều là món ăn của nước S, toàn đồ anh không quen, cậu trai lại ăn đến ngon lành mê say. Chỉ nhìn cậu ăn thôi cũng khiến người ta có một cảm giác thật hạnh phúc.
Túc Khiêm không hề phát hiện, ánh mắt anh dành cho Tô Dục Chu lúc này dịu dàng tựa như làn nước chảy sau ngày tuyết tan, tuôn trào những tình cảm mà chính hai người bọn họ cũng không nhận ra.
Đợi đến khi Tô Dục Chu hài lòng đặt đĩa xuống, ngẩng lên nhìn thì người đàn ông đã dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại thiếp đi từ lúc nào, vẻ mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt.
Trong ấn tượng của cậu, Túc Khiêm vẫn luôn thật lớn mạnh và sắc bén, cậu chưa từng thấy một anh như vậy.
Luôn cảm thấy...
Hình như cậu lại gần anh hơn một chút rồi, được gặp một Túc Khiêm khác lạ.
Xem ra lần này tới nước S là một lựa chọn đúng đắn.
Tô Dục Chu rón rén đứng dậy, đi tới kéo chăn, nhẹ nhàng đắp cho Túc Khiêm, sau đó khom lưng mở ba lô, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân.
Sau đó cậu phát hiện một vấn đề...
Quên mang đồ ngủ rồi!
Tô Dục Chu cau mày ngẩn người một lát, quay sang nhìn Túc Khiêm, thấy anh vẫn nhắm mắt ngủ, thế là...
Cậu vươn bàn tay tội ác về phía hành lí của Túc Khiêm.
Nhưng Tô Dục Chu vừa kéo khóa, đang mở va li chuẩn bị xem Túc Khiêm có áo ngủ không, đã nghe thấy tiếng người kia vang lên sau lưng: "Chu Chu, em làm gì vậy?"
Tô Dục Chu giật bắn, như con mèo bị đạp đuôi, vớ bừa lấy một cái, không dám quay đầu lại: "Em quên không mang áo ngủ, cho em mượn tạm quần áo của anh nhé!"
Sau đó chạy biến vào phòng tắm.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, hơi nhíu mày, cái em ấy đang cầm hình như là...
Từ phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước.
May là cửa phòng tắm khách sạn không phải kiểu kính mờ, nhưng nghe tiếng nước chảy và âm thanh của cậu, trong đầu Túc Khiêm không khỏi hiện lên cái đêm ở công ty...
Anh nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân không nghĩ đến những chuyện này.
Không bao lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng.
Túc Khiêm không khỏi thầm thở ra một hơi.
Nhưng không biết sao, Tô Dục Chu lại lề mề trong phòng tắm, mãi không thấy ra ngoài.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Túc Khiêm ngẩng lên nhìn đồng hồ, lâu vậy rồi, đã vượt quá thời gian tắm rửa bình thường của em ấy.
Anh chau mày, cuối cùng không nhịn được mà xuống giường, ôm bụng đi tới trước cửa phòng tắm, dựa người vào khung cửa, gập ngón tay giơ lên gõ vài tiếng.
"Chu Chu?"
Giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
"Dạ."
Bên trong truyền đến một tiếng đáp lại ngắn ngủi, nghe không giống có chuyện xảy ra.
Túc Khiêm không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
"Em ổn không?"
"Ổn ạ, em ra ngay đây."
Trong phòng tắm, Tô Dục Chu cất cao giọng trả lời, sau đó nhìn đống quần áo bẩn ướt nhẹp, lại nhìn "đồ ngủ" mình vừa mặc, nhăn mặt túm tóc. Cuối cùng cậu vẫn chậm rì rì đi sát vào tường, dè dặt he hé cửa phòng tắm.
"Ôi..."
Không ngờ Túc Khiêm lại tựa ngay ở cửa, Tô Dục Chu giật bắn mình, cái khăn mặt đang cầm để che chắn cũng rơi xuống mặt đất.
Cậu hốt hoảng cúi người, tầm mắt Túc Khiêm cũng theo đó mà đi xuống.
Chàng trai đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, vạt áo thùng thình rủ xuống, che khuất đi cặp đùi, chừa lại đôi chân dài thẳng trắng nõn.
Hơi thở của Túc Khiêm nghẹn lại.
Tô Dục Chu cũng nhanh chóng lùi lại một bước, núp sau ánh cửa, nửa người trên lấp ló nhìn anh: "Anh có dư quần cho em mượn không?"
Túc Khiêm thấy cậu như vậy, bỗng nhớ tới lần trước ở khách sạn, anh đã cảnh cáo Tô Dục Chu. Từ lần đó về sau, cậu thanh niên rất vâng lời quy củ, dù có đang ở nhà mặc đồ dài rộng cũng phải mặc thêm quần.
Nhưng...
"Không có." Anh nhàn nhạt đáp.
Tô Dục Chu cắn môi, vừa mới tắm xong nên cặp mắt vẫn còn đựng chút hơi nước, tội nghiệp nhìn anh: "Vậy giờ em ra ngoài, liệu anh có đánh em không?"
Túc Khiêm nhướng mày: "Chẳng phải cái gì cũng đã thấy hết rồi à?"
Anh cảm thấy nhóc con này không phải đang trêu chọc mình, mà là... Đang lên án lời cảnh cáo lần trước của anh.
Tô Dục Chu khẽ hừ một tiếng, thế là thoải mái mở cửa, bước ra khỏi phòng tắm.
"Thế đêm nay em ngủ ở đâu? Ngủ ghế sô pha được không?"
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt rơi trên phần đùi. Cậu có nước da rất trắng, thế nên dấu vết in lại trên đó cũng rất dễ thấy, đó rõ ràng là...
Dấu hôn đêm qua anh để lại.
Yết hầu người đàn ông không nhịn được bỗng nhúc nhích. Anh không khỏi nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh trong đầu lại không vì anh trốn tránh mà biến mất.
Tô Dục Chu...
Từ khi nào mà ảnh hưởng của cậu với anh đã lớn như vậy?
"Lên giường ngủ đi."
Túc Khiêm nói một câu như vậy rồi đi ra va li lấy đồ ngủ, quay người vội vàng vào nhà tắm, sầm cái đóng cửa lại. Tiếng nước nhanh chóng vọng ra.
Người ta đã nói vậy rồi, Tô Dục Chu cũng sẽ không khách sáo.
Cậu nằm phịch xuống giường, kéo chăn lên trùm kín người, sau đó đợi Túc tiên sinh trở lại.
Túc tiên sinh mong manh như thế chắc sẽ không ngủ trên ghế sô pha đâu nhỉ?
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ màng nghĩ vậy. Đợi đến lúc ý thức cậu một lần nữa tỉnh táo trở lại, đèn trong phòng đã tắt, bên cạnh có thêm một cơ thể ấm nóng.
Cậu không khỏi nhếch miệng, trở mình, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy.
Túc Khiêm vừa mới nhắm mắt đã bị cậu làm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn Tô Dục Chu, sau đó rất tự nhiên mà vươn tay ôm lại, đặt cằm lên đỉnh đầu chàng trai, tiếp tục nhắm mắt ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Thuốc dạ dày đã có hiệu quả, đầu óc anh dần mơ màng, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới.
Nhưng chỉ trong một thoáng, cảm nhận được thứ gì đó, Túc tiên sinh lại mở mắt ra, hàng mi chớp chớp vì kinh ngạc.
"Tô Dục Chu?" Anh vô thức mở miệng.
Chàng trai đang nằm sấp trên người anh, cơ thể rõ ràng cứng lại một chút. Cậu im lặng, sau đó lắp bắp nói: "Em cũng là đàn ôn... Alpha mà..."
Còn là một Alpha tràn đầy sinh lực, vừa mới trưởng thành!
Mà trong vòng tay còn là Omega thơm ngọt cậu thích nhất...
Trong bóng tối có tiếng sột soạt.
Cậu thanh niên buông tay, lật người, buồn buồn tủi tủi đưa lưng về phía Túc Khiêm, co lại thành một cục.
Túc Khiêm hơi nhìn xuống, nương theo ánh trăng quan sát người kia.
Rõ ràng trong tầm mắt chỉ là bóng tối mịt mờ, nhưng anh lại có thể từ cái mờ tối ấy, cảm nhận được sự xấu hổ và tủi thân của chàng trai.
Anh không khỏi bật cười.
Tô Dục Chu cuộn người lại, cố gắng làm lắng xuống, nhưng sự khô nóng vẫn không ngừng tuôn trào ra từ sâu trong cơ thể. Mà ngửi được mùi hạt dẻ ngập tràn trong không khí, nó lại càng thêm sục sôi.
Cậu sắp vùi mặt vào trong đầu gối rồi.
Xấu hổ chết mất...
Cậu biết Túc Khiêm rất ghét Alpha có phản ứng như vậy với mình, anh ấy cũng nói sẽ không chấp nhận để bất cứ Alpha nào đánh dấu...
Tô Dục Chu cấu mấy sợi vải dệt trên nệm, muốn dùng thứ này để di dời sự chú ý.
Lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng sột soạt từ đằng sau.
Ván giường kẽo kẹt kêu, người đàn ông trở mình, từ phía sau kéo cậu vào lòng.
Tô Dục Chu chớp mắt, dựa vào lồng ngực ấm áp dày rộng kia, cõi lòng bỗng lắng lại. Nhưng ngay sau đó, phát hiện động tác của anh, cậu không khỏi trợn to mắt.
"Anh Túc?"
"Ngoan."
Người đàn ông dán lên người cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên sau tai, hơi thở ấm áp không ngừng phả vào, làm cậu nghĩ chắc chắn tai mình đã đỏ rực rồi. Và rồi rất nhanh, Tô Dục Chu đã không còn tâm trí để nghĩ đến điều gì nữa.
Những ngón tay trắng nõn của cậu thanh niên bấu chặt lấy tấm ga trải giường, cổ họng đè nén thanh âm, cuối cùng vẫn không nhịn được, tràn ra vài tiếng rên rỉ lí nhí.
"Anh ơi..."
Giọng cậu trở nên nghèn nghẹn, hình như còn mang theo tiếng khóc.
Túc Khiêm dừng lại một chút, lại tiếp tục nắm lấy mà tiến hành, cuối cùng của cuối cùng, anh hơi nhổm dậy, dịu dàng hôn lên khóe mắt đã ướt át của chàng trai.
Túc Khiêm buông Tô Dục Chu ra, đứng dậy gọi điện thoại để người của khách sạn mang bữa tối lên.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
Từ chiều đến giờ Tô Dục Chu chỉ gặm một thanh sô cô la nên đúng là đang rất đói.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Em muốn ăn thịt."
Túc Khiêm dừng lại một lát, gật đầu: "Được."
Sau đó anh dùng tiếng S lưu loát dặn nhân viên phục vụ vài câu.
Khi Túc Khiêm đặt điện thoại xuống, thu tầm mắt lại thì đã thấy cậu thanh niên bên mình đang khoanh chân ngồi, mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Túc Khiêm hơi đờ ra, dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi hoặc.
Câu trai toét miệng cười, lời nói mang theo vài phần sùng bái: "Anh Túc, anh siêu thật đấy, anh còn biết nói tiếng ở đây nữa."
Ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng nhất cậu còn nói ngắc ngứ, chứ đừng nói là tiếng của một nước nhỏ như nước S.
Túc Khiêm vươn tay xoa đầu cậu, có lẽ là cơn đau dạ dày đã không còn nghiêm trọng như trước, vẻ mặt anh cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Có muốn học không?" Anh thuận miệng hỏi.
Tô Dục Chu lập tức nói: "Có ạ, anh sẽ dạy em à?"
Túc Khiêm chần chừ một lúc mới gật đầu: "Học vài câu giao tiếp thường ngày cũng không thừa."
Thế là trong lúc chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Túc Khiêm bèn ngồi dựa vào đầu giường, dạy cho Tô Dục Chu vài câu ngắn thường dùng trong giao tiếp.
Tô Dục Chu khoanh chân ngồi cạnh anh, Túc Khiêm nói câu nào cậu lặp lại câu đó.
Không biết là do còn nhỏ nên trí nhớ tốt, hay là cậu thật sự có tài năng, từng câu Túc Khiêm dạy cậu đều nhớ hết, về sau kiểm tra lại thì trả lời còn rất tốt.
Túc Khiêm cũng không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ đến việc cậu vừa phân hóa thành Alpha cao cấp, với khả năng trời phú của một A thượng hạng, có được trí nhớ tốt như vậy cũng không lạ.
Anh nhìn chàng trai đang cười tủm tỉm, không nhịn được xoa đầu cậu, khẽ nói: "Có lẽ em có thể nghiêm túc học bài bản hơn."
Nhiều kĩ năng cũng không thiệt, không cần biết có cần không, có thêm kiến thức bao giờ cũng tốt.
Tô Dục Chu nghiêng đầu cười nói: "Anh dạy thì em học."
"..."
Túc Khiêm nhìn cậu, nhưng không đợi anh từ chối hay đồng ý, cậu thanh niên đã bẻ ngón tay đếm số, sau đó giơ ra cho anh.
"Yêu cầu thứ chín."
Túc Khiêm mím môi, cuối cùng hết cách thở dài: "Được rồi."
Thật ra, dù cậu không dùng điều kiện, thì anh... Cũng sẽ đồng ý.
Dường như giờ anh đã không thể từ chối Tô Dục Chu.
Nghĩ như vậy, Túc Khiêm không nhịn được nhìn nhóc Alpha đang thích chí, ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Em đừng có hối hận là được."
Tô Dục Chu cứng đờ, đắc ý trong mắt bị thấp thỏm thay thế.
Đừng bảo là anh ấy sẽ giao một đống bài tập cho mình nhé? Nhóc Alpha vừa mới được giải thoát khỏi cửa ải cuối cấp, lập tức cảm thấy không ổn tẹo nào.
Cậu đáng thương nhìn Túc Khiêm, kéo ống tay áo anh, mềm giọng nói: "Thầy Túc ơi, nương tay đi mà."
Túc Khiêm liếc cậu, rồi nhanh chóng ép mình phải nhìn sang chỗ khác.
Nếu không phải dạ dày anh thật sự đang khó chịu, lại thêm vì chuyến công tác lần này mà tối qua mới làm em ấy, không biết đã khôi phục được đến đâu, thì giờ chắc chắn anh sẽ...
Túc Khiêm thầm thở dài, thấp giọng mở miệng: "Xem biểu hiện của em thế nào."
"Vậy em phải biểu hiện thế nào?"
Tô Dục Chu nằm xuống, vô cùng tự nhiên gối đầu lên đùi người đàn ông. Lúc ngẩng lên nhìn anh, đỉnh đầu cậu vừa hay chống ở phần bụng Túc Khiêm.
Chàng trai lại như không hề ý thức được tư thế này mờ ám thân mật nhường nào, còn cong mắt cười: "Anh đặt tiêu chuẩn đi."
Túc Khiêm: "..."
Anh không nói không rằng, hai tay ôm mặt cậu, cúi xuống hôn.
Nửa mặt Tô Dục Chu dán lên lồng ngực anh, bị nhiệt độ nóng rực của người đàn ông hun cho chóng mặt, cảm giác hôn ngược thế này thật mới lạ.
Mùi dừa và hạt dẻ lan tỏa khắp phòng.
Chỉ là nụ hôn này không kéo dài được bao lâu.
"Leng keng ---- leng keng ---"
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Dục Chu vươn tay đẩy Túc Khiêm ra, người đàn ông lưu luyến không rời thả cậu, nhìn cậu bò dậy ra mở cửa, sau đó tẩy xe ăn vào.
Cuối cùng dừng lại bên bàn ăn.
Tô Dục Chu mở cái nắp ra, đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn, không ngờ còn có đùi gà chiên yêu thích của mình, chỉ ngửi mùi thôi cậu đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Anh Túc, anh không ăn thật à?" Cậu hỏi Túc Khiêm.
Túc Khiêm lắc đầu, giờ anh thật sự không đói.
Sau đó anh cứ như vậy ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Tô Dục Chu quét sạch đồ ăn trên bàn.
Em ấy thật sự không hề kén ăn.
Tất cả đều là món ăn của nước S, toàn đồ anh không quen, cậu trai lại ăn đến ngon lành mê say. Chỉ nhìn cậu ăn thôi cũng khiến người ta có một cảm giác thật hạnh phúc.
Túc Khiêm không hề phát hiện, ánh mắt anh dành cho Tô Dục Chu lúc này dịu dàng tựa như làn nước chảy sau ngày tuyết tan, tuôn trào những tình cảm mà chính hai người bọn họ cũng không nhận ra.
Đợi đến khi Tô Dục Chu hài lòng đặt đĩa xuống, ngẩng lên nhìn thì người đàn ông đã dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại thiếp đi từ lúc nào, vẻ mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt.
Trong ấn tượng của cậu, Túc Khiêm vẫn luôn thật lớn mạnh và sắc bén, cậu chưa từng thấy một anh như vậy.
Luôn cảm thấy...
Hình như cậu lại gần anh hơn một chút rồi, được gặp một Túc Khiêm khác lạ.
Xem ra lần này tới nước S là một lựa chọn đúng đắn.
Tô Dục Chu rón rén đứng dậy, đi tới kéo chăn, nhẹ nhàng đắp cho Túc Khiêm, sau đó khom lưng mở ba lô, lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân.
Sau đó cậu phát hiện một vấn đề...
Quên mang đồ ngủ rồi!
Tô Dục Chu cau mày ngẩn người một lát, quay sang nhìn Túc Khiêm, thấy anh vẫn nhắm mắt ngủ, thế là...
Cậu vươn bàn tay tội ác về phía hành lí của Túc Khiêm.
Nhưng Tô Dục Chu vừa kéo khóa, đang mở va li chuẩn bị xem Túc Khiêm có áo ngủ không, đã nghe thấy tiếng người kia vang lên sau lưng: "Chu Chu, em làm gì vậy?"
Tô Dục Chu giật bắn, như con mèo bị đạp đuôi, vớ bừa lấy một cái, không dám quay đầu lại: "Em quên không mang áo ngủ, cho em mượn tạm quần áo của anh nhé!"
Sau đó chạy biến vào phòng tắm.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, hơi nhíu mày, cái em ấy đang cầm hình như là...
Từ phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước.
May là cửa phòng tắm khách sạn không phải kiểu kính mờ, nhưng nghe tiếng nước chảy và âm thanh của cậu, trong đầu Túc Khiêm không khỏi hiện lên cái đêm ở công ty...
Anh nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân không nghĩ đến những chuyện này.
Không bao lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng.
Túc Khiêm không khỏi thầm thở ra một hơi.
Nhưng không biết sao, Tô Dục Chu lại lề mề trong phòng tắm, mãi không thấy ra ngoài.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Túc Khiêm ngẩng lên nhìn đồng hồ, lâu vậy rồi, đã vượt quá thời gian tắm rửa bình thường của em ấy.
Anh chau mày, cuối cùng không nhịn được mà xuống giường, ôm bụng đi tới trước cửa phòng tắm, dựa người vào khung cửa, gập ngón tay giơ lên gõ vài tiếng.
"Chu Chu?"
Giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
"Dạ."
Bên trong truyền đến một tiếng đáp lại ngắn ngủi, nghe không giống có chuyện xảy ra.
Túc Khiêm không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
"Em ổn không?"
"Ổn ạ, em ra ngay đây."
Trong phòng tắm, Tô Dục Chu cất cao giọng trả lời, sau đó nhìn đống quần áo bẩn ướt nhẹp, lại nhìn "đồ ngủ" mình vừa mặc, nhăn mặt túm tóc. Cuối cùng cậu vẫn chậm rì rì đi sát vào tường, dè dặt he hé cửa phòng tắm.
"Ôi..."
Không ngờ Túc Khiêm lại tựa ngay ở cửa, Tô Dục Chu giật bắn mình, cái khăn mặt đang cầm để che chắn cũng rơi xuống mặt đất.
Cậu hốt hoảng cúi người, tầm mắt Túc Khiêm cũng theo đó mà đi xuống.
Chàng trai đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, vạt áo thùng thình rủ xuống, che khuất đi cặp đùi, chừa lại đôi chân dài thẳng trắng nõn.
Hơi thở của Túc Khiêm nghẹn lại.
Tô Dục Chu cũng nhanh chóng lùi lại một bước, núp sau ánh cửa, nửa người trên lấp ló nhìn anh: "Anh có dư quần cho em mượn không?"
Túc Khiêm thấy cậu như vậy, bỗng nhớ tới lần trước ở khách sạn, anh đã cảnh cáo Tô Dục Chu. Từ lần đó về sau, cậu thanh niên rất vâng lời quy củ, dù có đang ở nhà mặc đồ dài rộng cũng phải mặc thêm quần.
Nhưng...
"Không có." Anh nhàn nhạt đáp.
Tô Dục Chu cắn môi, vừa mới tắm xong nên cặp mắt vẫn còn đựng chút hơi nước, tội nghiệp nhìn anh: "Vậy giờ em ra ngoài, liệu anh có đánh em không?"
Túc Khiêm nhướng mày: "Chẳng phải cái gì cũng đã thấy hết rồi à?"
Anh cảm thấy nhóc con này không phải đang trêu chọc mình, mà là... Đang lên án lời cảnh cáo lần trước của anh.
Tô Dục Chu khẽ hừ một tiếng, thế là thoải mái mở cửa, bước ra khỏi phòng tắm.
"Thế đêm nay em ngủ ở đâu? Ngủ ghế sô pha được không?"
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt rơi trên phần đùi. Cậu có nước da rất trắng, thế nên dấu vết in lại trên đó cũng rất dễ thấy, đó rõ ràng là...
Dấu hôn đêm qua anh để lại.
Yết hầu người đàn ông không nhịn được bỗng nhúc nhích. Anh không khỏi nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh trong đầu lại không vì anh trốn tránh mà biến mất.
Tô Dục Chu...
Từ khi nào mà ảnh hưởng của cậu với anh đã lớn như vậy?
"Lên giường ngủ đi."
Túc Khiêm nói một câu như vậy rồi đi ra va li lấy đồ ngủ, quay người vội vàng vào nhà tắm, sầm cái đóng cửa lại. Tiếng nước nhanh chóng vọng ra.
Người ta đã nói vậy rồi, Tô Dục Chu cũng sẽ không khách sáo.
Cậu nằm phịch xuống giường, kéo chăn lên trùm kín người, sau đó đợi Túc tiên sinh trở lại.
Túc tiên sinh mong manh như thế chắc sẽ không ngủ trên ghế sô pha đâu nhỉ?
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ màng nghĩ vậy. Đợi đến lúc ý thức cậu một lần nữa tỉnh táo trở lại, đèn trong phòng đã tắt, bên cạnh có thêm một cơ thể ấm nóng.
Cậu không khỏi nhếch miệng, trở mình, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy.
Túc Khiêm vừa mới nhắm mắt đã bị cậu làm bừng tỉnh, mở to mắt nhìn Tô Dục Chu, sau đó rất tự nhiên mà vươn tay ôm lại, đặt cằm lên đỉnh đầu chàng trai, tiếp tục nhắm mắt ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Thuốc dạ dày đã có hiệu quả, đầu óc anh dần mơ màng, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới.
Nhưng chỉ trong một thoáng, cảm nhận được thứ gì đó, Túc tiên sinh lại mở mắt ra, hàng mi chớp chớp vì kinh ngạc.
"Tô Dục Chu?" Anh vô thức mở miệng.
Chàng trai đang nằm sấp trên người anh, cơ thể rõ ràng cứng lại một chút. Cậu im lặng, sau đó lắp bắp nói: "Em cũng là đàn ôn... Alpha mà..."
Còn là một Alpha tràn đầy sinh lực, vừa mới trưởng thành!
Mà trong vòng tay còn là Omega thơm ngọt cậu thích nhất...
Trong bóng tối có tiếng sột soạt.
Cậu thanh niên buông tay, lật người, buồn buồn tủi tủi đưa lưng về phía Túc Khiêm, co lại thành một cục.
Túc Khiêm hơi nhìn xuống, nương theo ánh trăng quan sát người kia.
Rõ ràng trong tầm mắt chỉ là bóng tối mịt mờ, nhưng anh lại có thể từ cái mờ tối ấy, cảm nhận được sự xấu hổ và tủi thân của chàng trai.
Anh không khỏi bật cười.
Tô Dục Chu cuộn người lại, cố gắng làm lắng xuống, nhưng sự khô nóng vẫn không ngừng tuôn trào ra từ sâu trong cơ thể. Mà ngửi được mùi hạt dẻ ngập tràn trong không khí, nó lại càng thêm sục sôi.
Cậu sắp vùi mặt vào trong đầu gối rồi.
Xấu hổ chết mất...
Cậu biết Túc Khiêm rất ghét Alpha có phản ứng như vậy với mình, anh ấy cũng nói sẽ không chấp nhận để bất cứ Alpha nào đánh dấu...
Tô Dục Chu cấu mấy sợi vải dệt trên nệm, muốn dùng thứ này để di dời sự chú ý.
Lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng sột soạt từ đằng sau.
Ván giường kẽo kẹt kêu, người đàn ông trở mình, từ phía sau kéo cậu vào lòng.
Tô Dục Chu chớp mắt, dựa vào lồng ngực ấm áp dày rộng kia, cõi lòng bỗng lắng lại. Nhưng ngay sau đó, phát hiện động tác của anh, cậu không khỏi trợn to mắt.
"Anh Túc?"
"Ngoan."
Người đàn ông dán lên người cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên sau tai, hơi thở ấm áp không ngừng phả vào, làm cậu nghĩ chắc chắn tai mình đã đỏ rực rồi. Và rồi rất nhanh, Tô Dục Chu đã không còn tâm trí để nghĩ đến điều gì nữa.
Những ngón tay trắng nõn của cậu thanh niên bấu chặt lấy tấm ga trải giường, cổ họng đè nén thanh âm, cuối cùng vẫn không nhịn được, tràn ra vài tiếng rên rỉ lí nhí.
"Anh ơi..."
Giọng cậu trở nên nghèn nghẹn, hình như còn mang theo tiếng khóc.
Túc Khiêm dừng lại một chút, lại tiếp tục nắm lấy mà tiến hành, cuối cùng của cuối cùng, anh hơi nhổm dậy, dịu dàng hôn lên khóe mắt đã ướt át của chàng trai.