Chương 27
Vừa ra ngoài đi được vài bước, phía sau nàng có tiếng bước chân nhanh chậm đều theo nàng, nàng đi mỗi lúc một chậm một phần là vì vết thương, một phần là vì người phía sau.
Bước chân Tuyết Cơ chợt dừng lại, sắt thái trở nên lạnh lùng sắt bén, ánh mắt lóe lên tia dảo hoặc. Lạnh lùng cất giọng.
" Không cần phải nấp phía sau đâu, mau ra đây đi"
Người phía sau lúc bấy giờ cũng giật mình, dù đã đi cách xa nàng và rất nhẹ nhàng nhưng lại bị nàng phát hiện chứng tỏ rằng người phải có võ công cao cường mới nhận ra được.
Lúc này A Sở mới từ phía sau bước tới, cười khẩy trong dây lát, giọng nói có chút châm biếm.
" Không ngờ lại bị cô phát hiện ra, đúng là ta đã đánh giá thấp cô rồi "
Bước đến gần chỗ nàng, cả hai nhìn nhau như trút hết những tia xét, sát khí ngút ngàn.
Nàng lúc này mới nhỏ giọng cảnh cáo.
" A Sở cô nương nói gì? ta thật sự không hiểu?"
Câu nói như đang bác bỏ hết những nghi ngờ vừa rồi a Sở đưa ra. A Sở không phải là người tốt, tính khí lại cực kỳ kiêu ngạo hóng hách, chỉ là hôm nay nàng nhìn rõ hơn một chút.
A Sở tiến sát đến gần nàng, như thiêu như đốt nhìn từ trên xuống dưới cuối cùng thì dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn rõ ràng sự xinh đẹp.
" Ta muốn xem xem, nếu gương mặt xinh đẹp này của cô không còn thì cốc chủ có còn yêu cô nữa không?"
Nàng không nghĩ a Sở lại mù quáng đến mức đến đây tìm mình chỉ vì những lí do này, nàng tỏ ra vô cùng khinh thường, không nói một lời quay người bỏ đi.
Chỉ là đi được vài bước, đằng sau có một thanh kiếm vung đến như tên bắn, nàng vô thức nghiêng người sang một bên làm cho thanh kiếm cùng người phóng tới bay qua trước mặt.
Hai tay nàng va vào nhau phát ra âm thanh êm tai, rồi lại phủi bụi bẩn trên người mình vẻ lười nhát.
Thấy được sự khinh thường trong mắt nàng khiến cho A Sở càng trở nên tức giận hơn, nàng ta khẳng định rằng nàng biết võ công nếu không sẽ không thể nào biết có người phía sau, càng không thể biết né tránh một cách nhẹ nhàng. Tay chân A Sở bắt đầu run lên, người trước mặt này tâm tư khó đoán, tính cách nhã nhặn nhưng lại vô cùng thâm độc, cuối cùng A Sở cũng dừng lại.
" Cô không phải là Phong Nhã Kỳ, rốt cuộc cô là ai?"
Như vẻ bình thản lúc thường ngày, nàng chỉ cười dịu dàng với A Sở.
" A Sở cô nương quá đa nghi rồi, ta làm sao lại không phải là Phong Nhã Kỳ, mà nếu có là thật thì tại sao cốc chủ các cô lại không nhận ra"
Dù lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự châm biếm vô cùng lớn, trong ngụ ý còn xem thường cốc chủ của cô là người không sáng suốt, ở cạnh người lâu như vậy mà không thể nhận ra được đâu là thật đâu là dã.
A Sở dậm chân hô hoán.
" Tiện nhân, hôm nay ta sẽ giết chết cô để không còn ai ngáng đường của ta "
Vết thương của nàng còn chưa lành lại thì lại gặp những chuyện thế này, dù rằng có thể đánh lại được A Sở nhưng cũng không khá hơn cô ta chút nào, tốt nhất nàng chạy là thượng sách.
Chân nàng nhanh chóng chạy về phía xuống núi, vì đường xuống dốc nên cũng khá thuận tiện cho việc chạy, ôm bả vai đang rỉ máu nàng cố sức mà chạy. Chạy một lúc lâu tới chân núi mà A Sở phía sau vẫn đuổi theo nàng như một cái đuôi khiến nàng nhíu mày phiền toái.
Nàng không chạy nữa mà đứng yên một chỗ đợi A Sở đang hì hục chạy tới, sắt mặt vô cùng khó coi.
" Có vẻ như A Sở cô nương hôm nay không giết ta là không được?"
A Sở lúc này vừa đến nên hơi thở có chút loạn, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi. Nhưng vẻ mặt vẫn câm phẫn như cũ.
" Đúng! chỉ cần giết cô cốc chủ nhất định sẽ nhìn thấy ta"
Tuyết Cơ cuối cùng cũng đã nhìn thấu được lòng của A Sở, không nghĩ nàng ta lại có thể thẳng thắn nói ra lòng mình như vậy, nàng không còn vẻ khinh thường như vừa nãy mà thay vào đó là tiếng cười bất lực. Ít nhất A Sở còn dám nói ra tâm tư của mình, còn nàng thì sao, trước nay nghĩ gì làm gì đều là lệnh.
Thấy nàng cười, A Sở nắm chặt tay vào thanh kiếm. Tuyết Cơ lúc này đã ngừng cười mà nhìn A Sở như nhiều thứ muốn nói với nàng ta rồi lại thôi.
" Cô thử nghĩ xem, ta và Ôn Huyết phu thê hòa hợp, dù cô có giết ta cô nghĩ Ôn Huyết sẽ buông tha cho cô sao?"
Câu nói của nàng như một nhát dao đâm thật mạnh vào tim A Sở, nàng nói đúng, cô cũng chỉ là người làm công cụ giết người cho hắn, nhưng chẳng thể nào kiềm nén được thứ tình cảm trong lòng mình.
Bước chân Tuyết Cơ chợt dừng lại, sắt thái trở nên lạnh lùng sắt bén, ánh mắt lóe lên tia dảo hoặc. Lạnh lùng cất giọng.
" Không cần phải nấp phía sau đâu, mau ra đây đi"
Người phía sau lúc bấy giờ cũng giật mình, dù đã đi cách xa nàng và rất nhẹ nhàng nhưng lại bị nàng phát hiện chứng tỏ rằng người phải có võ công cao cường mới nhận ra được.
Lúc này A Sở mới từ phía sau bước tới, cười khẩy trong dây lát, giọng nói có chút châm biếm.
" Không ngờ lại bị cô phát hiện ra, đúng là ta đã đánh giá thấp cô rồi "
Bước đến gần chỗ nàng, cả hai nhìn nhau như trút hết những tia xét, sát khí ngút ngàn.
Nàng lúc này mới nhỏ giọng cảnh cáo.
" A Sở cô nương nói gì? ta thật sự không hiểu?"
Câu nói như đang bác bỏ hết những nghi ngờ vừa rồi a Sở đưa ra. A Sở không phải là người tốt, tính khí lại cực kỳ kiêu ngạo hóng hách, chỉ là hôm nay nàng nhìn rõ hơn một chút.
A Sở tiến sát đến gần nàng, như thiêu như đốt nhìn từ trên xuống dưới cuối cùng thì dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn rõ ràng sự xinh đẹp.
" Ta muốn xem xem, nếu gương mặt xinh đẹp này của cô không còn thì cốc chủ có còn yêu cô nữa không?"
Nàng không nghĩ a Sở lại mù quáng đến mức đến đây tìm mình chỉ vì những lí do này, nàng tỏ ra vô cùng khinh thường, không nói một lời quay người bỏ đi.
Chỉ là đi được vài bước, đằng sau có một thanh kiếm vung đến như tên bắn, nàng vô thức nghiêng người sang một bên làm cho thanh kiếm cùng người phóng tới bay qua trước mặt.
Hai tay nàng va vào nhau phát ra âm thanh êm tai, rồi lại phủi bụi bẩn trên người mình vẻ lười nhát.
Thấy được sự khinh thường trong mắt nàng khiến cho A Sở càng trở nên tức giận hơn, nàng ta khẳng định rằng nàng biết võ công nếu không sẽ không thể nào biết có người phía sau, càng không thể biết né tránh một cách nhẹ nhàng. Tay chân A Sở bắt đầu run lên, người trước mặt này tâm tư khó đoán, tính cách nhã nhặn nhưng lại vô cùng thâm độc, cuối cùng A Sở cũng dừng lại.
" Cô không phải là Phong Nhã Kỳ, rốt cuộc cô là ai?"
Như vẻ bình thản lúc thường ngày, nàng chỉ cười dịu dàng với A Sở.
" A Sở cô nương quá đa nghi rồi, ta làm sao lại không phải là Phong Nhã Kỳ, mà nếu có là thật thì tại sao cốc chủ các cô lại không nhận ra"
Dù lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có sự châm biếm vô cùng lớn, trong ngụ ý còn xem thường cốc chủ của cô là người không sáng suốt, ở cạnh người lâu như vậy mà không thể nhận ra được đâu là thật đâu là dã.
A Sở dậm chân hô hoán.
" Tiện nhân, hôm nay ta sẽ giết chết cô để không còn ai ngáng đường của ta "
Vết thương của nàng còn chưa lành lại thì lại gặp những chuyện thế này, dù rằng có thể đánh lại được A Sở nhưng cũng không khá hơn cô ta chút nào, tốt nhất nàng chạy là thượng sách.
Chân nàng nhanh chóng chạy về phía xuống núi, vì đường xuống dốc nên cũng khá thuận tiện cho việc chạy, ôm bả vai đang rỉ máu nàng cố sức mà chạy. Chạy một lúc lâu tới chân núi mà A Sở phía sau vẫn đuổi theo nàng như một cái đuôi khiến nàng nhíu mày phiền toái.
Nàng không chạy nữa mà đứng yên một chỗ đợi A Sở đang hì hục chạy tới, sắt mặt vô cùng khó coi.
" Có vẻ như A Sở cô nương hôm nay không giết ta là không được?"
A Sở lúc này vừa đến nên hơi thở có chút loạn, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi. Nhưng vẻ mặt vẫn câm phẫn như cũ.
" Đúng! chỉ cần giết cô cốc chủ nhất định sẽ nhìn thấy ta"
Tuyết Cơ cuối cùng cũng đã nhìn thấu được lòng của A Sở, không nghĩ nàng ta lại có thể thẳng thắn nói ra lòng mình như vậy, nàng không còn vẻ khinh thường như vừa nãy mà thay vào đó là tiếng cười bất lực. Ít nhất A Sở còn dám nói ra tâm tư của mình, còn nàng thì sao, trước nay nghĩ gì làm gì đều là lệnh.
Thấy nàng cười, A Sở nắm chặt tay vào thanh kiếm. Tuyết Cơ lúc này đã ngừng cười mà nhìn A Sở như nhiều thứ muốn nói với nàng ta rồi lại thôi.
" Cô thử nghĩ xem, ta và Ôn Huyết phu thê hòa hợp, dù cô có giết ta cô nghĩ Ôn Huyết sẽ buông tha cho cô sao?"
Câu nói của nàng như một nhát dao đâm thật mạnh vào tim A Sở, nàng nói đúng, cô cũng chỉ là người làm công cụ giết người cho hắn, nhưng chẳng thể nào kiềm nén được thứ tình cảm trong lòng mình.