Chương : 27
Tôn Duệ không ngẩng đầu lên, trốn tránh mà giả bộ ngủ. Hắn không ngừng suy nghĩ, thế này là sao? Làm thế nào giải thích được hảo cảm đối với Cao Vinh? Kéo dài khoảng cách một thời gian, tình cảm lại như càng tăng thêm, đầu óc mình chắc hỏng rồi đi! Quan trọng nhất, đối phương tuy độc thân, thế nhưng lại là giai thẳng... Ai, lại là giai thẳng.
Bị cảm giác thích giai thẳng dằn vặt không thôi, trong lòng Tôn Duệ lại thở dài.
Hắn bắt đầu suy tư, rốt cuộc là làm thể nào lại có ấn tượng tốt với Cao Vinh, liền hồi tưởng lại lần đầu bọn hắn gặp nhau____ nói thật, hắn cũng không nhớ rõ ràng cho lắm, dù sao lúc đó hắn chỉ mù quáng lao đầu vào thứ "tình yêu cuồng nhiệt" với người nào đó, trong mắt cũng không có ai khác.
Hiện tại nhớ lại, Tôn Duệ hận không thể đập đầu chết luôn. Sớm biết như vậy, hắn nhất định muốn thể hiện hình tượng hoàn hảo nhất của bản thân, dùng trạng thái hoàn mỹ nhất tiến vào đoàn phim___ thế nhưng, nếu không có chuyện lúc trước, hắn cũng sẽ không ma xui quỷ khiến mà kết một hồi nghiệt duyên này với Cao Vinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Duệ cảm thấy không tìm ra nguyên nhân, mà như vậy tám phần mười sau này cảm giác này cũng sẽ tự biến mất. Tâm tình phức tạp một hồi, nghĩ đến sau này, rồi lại nhớ đến chuyện trước kia, cứ như vậy ngả nghiêng trên xe một hồi, thực sự ngủ mất.
Cao Vinh lái đến khu để xe trong tiểu khu, nhìn sang thấy Tôn Duệ vẫn đang ngủ, nghĩ thầm, e rằng quay show mệt muốn chết rồi, không tắt máy, ngồi xem di động trên xe một lúc. Chuyển mắt nhìn sang, vẫn thấy đối phương hô hấp đều đều, rất có khả năng muốn ngủ như vậy một đêm. Cao Vinh cũng không có cách khác, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: "Tôn Duệ, Tôn Duệ? Tỉnh nào, về nhà rồi, lên nhà rồi ngủ tiếp."
"Hả?... Ưm!? Về rồi? Nhanh vậy." Tôn Duệ giật mình, đầu óc xoay chuyển vài giây mới thanh tỉnh lại.
"Không nhanh đâu, cậu ngủ cũng hai tiếng rồi." Cao Vinh có chút buồn cười, nói. Tôn Duệ luôn dán mặt vào cửa kính mà ngủ, trên má vẫn lưu lại một vệt hồng hồng, giống như bị người tát một cái vậy. Một bên tóc cũng bị ép bẹp dí.
Tôn Duệ nhận ra ý cười từ Cao Vinh, liếc mắt soi qua cửa kính, lập tức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Hắn hắng giọng một cái, làm bộ bình tĩnh mà vuốt vuốt tóc, sau đó quẹt quẹt qua bên mép xác nhận một chút ___ hoàn hảo, tốt xấu gì cũng không có chảy nước miếng.
"Đi thôi, đi thôi. Ha ha ha, dạo này ngày nào cũng chạy tới chạy lui, tôi mệt quá." Tôn Duệ giải thích.
"Ừ." Cao Vinh cũng nghĩ như vậy.
Tôn Duệ về nhà, rất hiếm có mà không cùng Cơm Nắm thân thiết một phen, chỉ xoa xoa hai cái đã vội vã chạy vào soi gương, nhìn một đầu tóc tai lộn xộn cùng vệt hồng hồng trên má. Cơm Nắm đã lâu không thấy Tôn Duệ, bị hành động đó của hắn làm cho mất mát, "ẳng ẳng" kêu rên, rồi chui vào phòng vệ sinh gặm gặm ống quần Tôn Duệ.
Cao Vinh cũng tham gia trò vui, dựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn nhìn Tôn Duệ làm hắn nhất thời luống cuống tay chân: "Anh nhìn cái gì!"
"Không có gì," Cao Vinh nhìn liền không nhịn được cười, "Đằng nào cũng phải tắm rửa đi ngủ, cậu để ý tóc tai làm gì?"
Tôn Duệ nói không nên lời, nghĩ cả ngày không nói được câu nào, không thể làm gì hơn ngoài từ bỏ: "Vậy anh mau đi ra, để tôi tắm rồi đi ngủ!"
"Được rồi. Sáng mai tôi muốn đến đoàn phim mới chào hỏi. Có lẽ lúc đó cậu còn chưa dậy, tự chuẩn bị đồ ăn nhé." Cao Vinh nhớ tới điều này, báo trước cho Tôn Duệ một tiếng rồi chúc ngủ ngon, giúp hắn cài cửa lại.
"A, được..."
Tôn Duệ đứng tại chỗ một lát, rồi bước vào bồn tắm mở vòi hoa sen. Hắn đứng dưới nước nóng suy nghĩ, bản thân giữ khoảng cách cùng Cao Vinh, hai tháng sau, đợi đối phương chuyển ra ngoài bọn họ liền triệt để không có quan hệ... hay vẫn là thử nỗ lực một chút? Có thể hay không?
Đến tưởng tượng ra cũng không được đi...
Hắn trong phòng tắm trầm ngâm một lúc lâu, tắm xong về phòng liền ngồi ngốc trên giường, một bên vò đầu Cơm Nắm, một bên lâm vào trầm tư, phảng phất như một nhà triết học.
"Gâu..." Cơm Nắm đã lâu chưa thấy Tôn Duệ, lập tức chạy vòng quanh hai vòng tại chỗ bày tỏ hưng phấn.
Tôn Duệ nghiêm túc nhìn Cơm Nắm: "Cơm Nắm, mày nói xem, ngày mai tao có nên mặt dày bảo muốn cùng đi cùng anh ấy không?"
"Gâu gâu!" Cơm Nắm không hiểu gì vẫn kêu to.
"Được hả?"
"Gâu gâu ____"
"Nghĩa là được đúng không?" Tôn Duệ một giọng chắc chắn, "Được thôi!" Như là đột nhiên cũng quyết định, đứng bật dậy.
Cơm Nắm hoàn toàn không hiểu mô tê gì, chỉ biết là chủ nhân nhà mình đang cao hứng: "...Gâu?"
Tôn Duệ nghe trong buồng tắm có tiếng nước, biết là Cao Vinh đang tắm. Hắn thấy mình cứ ngóng ở cửa phòng tắm ngóng thì có chút quá có ý đồ, muốn thể hiện tuỳ ý tự nhiên chút. Vì vậy hắn cố ý thay một bộ đồ ngủ màu xám trông gọn gàng, suy nghĩ một lát, lại đổi quần dài thành quần đùi, sau đó chạy ra phòng khách ngồi trên sô pha, giống như tuỳ ý vắt chéo chân, lấy điện thoại ra lướt weibo.
Qua hơn mọt phút đồng hồ, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng. Tôn Duệ vểnh tai lên nghe ngóng, hắng giọng một cái.
Cửa phòng mở ra, Tôn Duệ tuỳ ý quay đầu lại nhìn.
Sau đó liền quên mất nên nói cái gì.
"A, sao cậu vẫn ở phòng khách." Cao Vinh sửng sốt một chút, trước đây, Tôn Duệ tắm xong, chui vào phòng liền không đi ra, mà có ra ngoài cùng lắm cũng chỉ vào bếp lấy cốc nước, đây là lần đầu anh thấy đối phương mặc đồ ngủ ngồi trên ghế... Có gì muốn nói với mình sao?
"Tôi... Anh..." Tôn Duệ nhất thời không biết nên để mắt ở đâu mới tốt___ tại sao Cao Vinh không mặc áo đã đi ra!??
"Hả?" Cao Vinh chỉ mặc boxer, khăn tắm chùm trên đầu để lau tóc vẫn còn ướt, anh thấy biểu tình như gặp quỷ của Tôn Duệ, cúi đầu nhìn bản thân một chút "Sao vậy? Trên người tôi có dính cái gì sao?"
"Vì sao anh... Tắm xong lại không mặc đồ ngủ?!" Tôn Duệ vừa mở miệng liền cảm thấy giọng mình hơi cao, có chút chuyện nhỏ xé ra to, liền vội vàng đem âm thanh đè xuống.
"Tại sao phải mặc đồ ngủ?" Cao Vinh mơ hồ, "Thế này là ngủ luôn được mà."
"Hic, a..." Ánh mắt Tôn Duệ từ mặt Cao Vinh chuyển qua phía trên trần trụi của đối phương, vừa mới tắm xong nên ngực vẫn còn dính chút nước. Sau đó lại không biết làm thế nào thu mắt lại. Hắn cảm thấy mặt mình đang có khả năng đỏ bừng lên, siêu cấp mất mặt.
Cao Vinh nhìn ra Tôn Duệ đang ngượng ngùng, chủ động nói: "Tôi không biết cậu ở ngoài, vậy tôi về phòng."
Dứt lời, anh vừa lau tóc, vừa nhanh chóng đi vào phòng. Tôn Duệ cứng người trên ghế sô pha, nghe tiếng đóng cửa, suy nghĩ nửa ngày mới thấy sai sai. Hắn ra đây chờ không phải vì muốn hỏi Cao Vinh xem ngày mai có thể đến đoàn phim cùng anh không sao? Kết quả, hết hồn một cái, nói chưa ra hơi thì đối phương đã về phòng. Tôn Duệ do dự một chút, cảm thấy bản thân không thể mất công chờ không, liền mặt dày chạy đến cửa phòng Cao Vinh, gõ gõ cửa.
"Sao vậy?" Cao Vinh mở cửa, hơi nghi hoặc nghiêng nửa người ra.
"Ngày mai anh muốn đến đoàn phim nhỉ?"
"Phải."
"Tôi có chút hứng thú, dù sao cũng không có gì để làm... Như vậy, tôi theo anh hóng hớt một chút? Có phiền không?" Tôn Duệ nhìn mặt Cao Vinh, kết quả mắt lại không khống chế được mà hướng xuống dưới một chút. Cao Vinh tuy không cố ý tập thể hình, nhưng lúc nhàn rỗi cũng thỉnh thoảng ra ngoài chạy bộ, vóc người rất cân xứng, không gầy yếu cũng không quá cường tráng.
"Không có phiền. Nhưng đoàn phim còn chưa bố trí kỹ càng, còn thuộc hạng "nghèo khó", khả năng không có gì thú vị."
"Sao lại thế được, lần trước lúc anh gửi hình qua, thoạt nhìn rất ổn đó!"
Cao Vinh nghĩ mình mang nguời qua xem hẳn không thành vấn đề, huống hồ Tôn Duệ thoạt nhìn thực sự có hứng thú, anh đương nhiên nguyện ý mang đối phương đi xem: "Được, vậy đặt chuông tầm 8:40. Không dậy nổi thì tính sau."
Tôn Duệ lập tức đáp: "Không thành vấn đề!"
Sau đó, Tôn Duệ có vẻ không muốn cứ như vậy mà nói sau, muốn nán lại lải nhải thêm vài câu, bộ dạng muốn nói lại thôi. Cao Vinh cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy hai người cách một khung cửa, lâm vào tình cảnh hơi lúng túng.
Cao Vinh thấy ánh mắt liếc loạn của Tôn Duệ, cứ quét tới quét lui trên người mình lại không dám nhìn mặt, đột nhiên ý thức được, bầu không khí có chút... vi diệu.
"Nhìn đủ chưa, tiếp tục là thu phí đấy." Cao Vinh dùng giọng đùa giỡn nói với Tôn Duệ.
"Không phải, tôi không có xem... A, chỉ hơi nhìn chút xíu thôi," Tôn Duệ vội vã giải thích, "Ai bảo anh không mặc đồ ngủ, để trần như thế. Quá mức chói mắt."
Cao Vinh nghe ra ngữ khí hoang mang hoảng loạn trong giọng hắn, đột nhiên đối với phản ứng của đối phương có chút ngạc nhiên: "Tôi có, cậu cũng có, nhìn tôi so với soi gương có gì khác nhau sao?"
"Khác nhiều lắm chứ? Cảm giác không có giống nhau..." Tôn Duệ im lặng nửa ngày, cũng không giải thích nổi.
"Có sao?" Cao Vinh vờ như muốn so, tiến lên một bước.
Anh cao hơn Tôn Duệ vài cm, tiến đến gần một chút, cúi đầu có thể nhìn thấy lông mi Tôn Duệ. Anh vừa nghĩ chính mình có phải ở gần quá rồi không, Tôn Duệ đã theo bản năng mà lùi về sau vài bước. Cao Vinh không nghĩ tới đối phương lại phản ứng lớn như vậy, có chút sửng sốt. Tôn Duệ cũng cảm thấy phản ứng của mình thoạt nhìn sai sai, không nghĩ ra phải giải thích thế nào, chỉ có thể quyết đoán lựa chọn quay đầu chạy trốn: "...Không, không nói nữa. Tôi ngủ trước, mai gặp!"
"Được rồi, vậy ngủ ngon..." Cao Vinh không biết Tôn Duệ có nghe thấy hay không, vừa dứt lời đối phương đã nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cao Vinh đóng cửa, ngồi xuống giường lấy khăn tiếp tục lau tóc. Anh tự kiểm điểm một chút, biết rõ tính hướng của Tôn Duệ, ban nãy, anh xác định cũng có chút tâm tư trêu đùa đối phương, bởi vì phản ứng của Tôn Duệ thực sự rất buồn cười. Đối với bản thân chơi ác còn thấy thú vị, Cao Vinh giờ phút này cảm thấy rất hổ thẹn.
Chỉ là, nói một chút, cũng phản ứng lớn đến mức này à...?
Cao Vinh cau mày.
Bị cảm giác thích giai thẳng dằn vặt không thôi, trong lòng Tôn Duệ lại thở dài.
Hắn bắt đầu suy tư, rốt cuộc là làm thể nào lại có ấn tượng tốt với Cao Vinh, liền hồi tưởng lại lần đầu bọn hắn gặp nhau____ nói thật, hắn cũng không nhớ rõ ràng cho lắm, dù sao lúc đó hắn chỉ mù quáng lao đầu vào thứ "tình yêu cuồng nhiệt" với người nào đó, trong mắt cũng không có ai khác.
Hiện tại nhớ lại, Tôn Duệ hận không thể đập đầu chết luôn. Sớm biết như vậy, hắn nhất định muốn thể hiện hình tượng hoàn hảo nhất của bản thân, dùng trạng thái hoàn mỹ nhất tiến vào đoàn phim___ thế nhưng, nếu không có chuyện lúc trước, hắn cũng sẽ không ma xui quỷ khiến mà kết một hồi nghiệt duyên này với Cao Vinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Duệ cảm thấy không tìm ra nguyên nhân, mà như vậy tám phần mười sau này cảm giác này cũng sẽ tự biến mất. Tâm tình phức tạp một hồi, nghĩ đến sau này, rồi lại nhớ đến chuyện trước kia, cứ như vậy ngả nghiêng trên xe một hồi, thực sự ngủ mất.
Cao Vinh lái đến khu để xe trong tiểu khu, nhìn sang thấy Tôn Duệ vẫn đang ngủ, nghĩ thầm, e rằng quay show mệt muốn chết rồi, không tắt máy, ngồi xem di động trên xe một lúc. Chuyển mắt nhìn sang, vẫn thấy đối phương hô hấp đều đều, rất có khả năng muốn ngủ như vậy một đêm. Cao Vinh cũng không có cách khác, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: "Tôn Duệ, Tôn Duệ? Tỉnh nào, về nhà rồi, lên nhà rồi ngủ tiếp."
"Hả?... Ưm!? Về rồi? Nhanh vậy." Tôn Duệ giật mình, đầu óc xoay chuyển vài giây mới thanh tỉnh lại.
"Không nhanh đâu, cậu ngủ cũng hai tiếng rồi." Cao Vinh có chút buồn cười, nói. Tôn Duệ luôn dán mặt vào cửa kính mà ngủ, trên má vẫn lưu lại một vệt hồng hồng, giống như bị người tát một cái vậy. Một bên tóc cũng bị ép bẹp dí.
Tôn Duệ nhận ra ý cười từ Cao Vinh, liếc mắt soi qua cửa kính, lập tức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Hắn hắng giọng một cái, làm bộ bình tĩnh mà vuốt vuốt tóc, sau đó quẹt quẹt qua bên mép xác nhận một chút ___ hoàn hảo, tốt xấu gì cũng không có chảy nước miếng.
"Đi thôi, đi thôi. Ha ha ha, dạo này ngày nào cũng chạy tới chạy lui, tôi mệt quá." Tôn Duệ giải thích.
"Ừ." Cao Vinh cũng nghĩ như vậy.
Tôn Duệ về nhà, rất hiếm có mà không cùng Cơm Nắm thân thiết một phen, chỉ xoa xoa hai cái đã vội vã chạy vào soi gương, nhìn một đầu tóc tai lộn xộn cùng vệt hồng hồng trên má. Cơm Nắm đã lâu không thấy Tôn Duệ, bị hành động đó của hắn làm cho mất mát, "ẳng ẳng" kêu rên, rồi chui vào phòng vệ sinh gặm gặm ống quần Tôn Duệ.
Cao Vinh cũng tham gia trò vui, dựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn nhìn Tôn Duệ làm hắn nhất thời luống cuống tay chân: "Anh nhìn cái gì!"
"Không có gì," Cao Vinh nhìn liền không nhịn được cười, "Đằng nào cũng phải tắm rửa đi ngủ, cậu để ý tóc tai làm gì?"
Tôn Duệ nói không nên lời, nghĩ cả ngày không nói được câu nào, không thể làm gì hơn ngoài từ bỏ: "Vậy anh mau đi ra, để tôi tắm rồi đi ngủ!"
"Được rồi. Sáng mai tôi muốn đến đoàn phim mới chào hỏi. Có lẽ lúc đó cậu còn chưa dậy, tự chuẩn bị đồ ăn nhé." Cao Vinh nhớ tới điều này, báo trước cho Tôn Duệ một tiếng rồi chúc ngủ ngon, giúp hắn cài cửa lại.
"A, được..."
Tôn Duệ đứng tại chỗ một lát, rồi bước vào bồn tắm mở vòi hoa sen. Hắn đứng dưới nước nóng suy nghĩ, bản thân giữ khoảng cách cùng Cao Vinh, hai tháng sau, đợi đối phương chuyển ra ngoài bọn họ liền triệt để không có quan hệ... hay vẫn là thử nỗ lực một chút? Có thể hay không?
Đến tưởng tượng ra cũng không được đi...
Hắn trong phòng tắm trầm ngâm một lúc lâu, tắm xong về phòng liền ngồi ngốc trên giường, một bên vò đầu Cơm Nắm, một bên lâm vào trầm tư, phảng phất như một nhà triết học.
"Gâu..." Cơm Nắm đã lâu chưa thấy Tôn Duệ, lập tức chạy vòng quanh hai vòng tại chỗ bày tỏ hưng phấn.
Tôn Duệ nghiêm túc nhìn Cơm Nắm: "Cơm Nắm, mày nói xem, ngày mai tao có nên mặt dày bảo muốn cùng đi cùng anh ấy không?"
"Gâu gâu!" Cơm Nắm không hiểu gì vẫn kêu to.
"Được hả?"
"Gâu gâu ____"
"Nghĩa là được đúng không?" Tôn Duệ một giọng chắc chắn, "Được thôi!" Như là đột nhiên cũng quyết định, đứng bật dậy.
Cơm Nắm hoàn toàn không hiểu mô tê gì, chỉ biết là chủ nhân nhà mình đang cao hứng: "...Gâu?"
Tôn Duệ nghe trong buồng tắm có tiếng nước, biết là Cao Vinh đang tắm. Hắn thấy mình cứ ngóng ở cửa phòng tắm ngóng thì có chút quá có ý đồ, muốn thể hiện tuỳ ý tự nhiên chút. Vì vậy hắn cố ý thay một bộ đồ ngủ màu xám trông gọn gàng, suy nghĩ một lát, lại đổi quần dài thành quần đùi, sau đó chạy ra phòng khách ngồi trên sô pha, giống như tuỳ ý vắt chéo chân, lấy điện thoại ra lướt weibo.
Qua hơn mọt phút đồng hồ, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng. Tôn Duệ vểnh tai lên nghe ngóng, hắng giọng một cái.
Cửa phòng mở ra, Tôn Duệ tuỳ ý quay đầu lại nhìn.
Sau đó liền quên mất nên nói cái gì.
"A, sao cậu vẫn ở phòng khách." Cao Vinh sửng sốt một chút, trước đây, Tôn Duệ tắm xong, chui vào phòng liền không đi ra, mà có ra ngoài cùng lắm cũng chỉ vào bếp lấy cốc nước, đây là lần đầu anh thấy đối phương mặc đồ ngủ ngồi trên ghế... Có gì muốn nói với mình sao?
"Tôi... Anh..." Tôn Duệ nhất thời không biết nên để mắt ở đâu mới tốt___ tại sao Cao Vinh không mặc áo đã đi ra!??
"Hả?" Cao Vinh chỉ mặc boxer, khăn tắm chùm trên đầu để lau tóc vẫn còn ướt, anh thấy biểu tình như gặp quỷ của Tôn Duệ, cúi đầu nhìn bản thân một chút "Sao vậy? Trên người tôi có dính cái gì sao?"
"Vì sao anh... Tắm xong lại không mặc đồ ngủ?!" Tôn Duệ vừa mở miệng liền cảm thấy giọng mình hơi cao, có chút chuyện nhỏ xé ra to, liền vội vàng đem âm thanh đè xuống.
"Tại sao phải mặc đồ ngủ?" Cao Vinh mơ hồ, "Thế này là ngủ luôn được mà."
"Hic, a..." Ánh mắt Tôn Duệ từ mặt Cao Vinh chuyển qua phía trên trần trụi của đối phương, vừa mới tắm xong nên ngực vẫn còn dính chút nước. Sau đó lại không biết làm thế nào thu mắt lại. Hắn cảm thấy mặt mình đang có khả năng đỏ bừng lên, siêu cấp mất mặt.
Cao Vinh nhìn ra Tôn Duệ đang ngượng ngùng, chủ động nói: "Tôi không biết cậu ở ngoài, vậy tôi về phòng."
Dứt lời, anh vừa lau tóc, vừa nhanh chóng đi vào phòng. Tôn Duệ cứng người trên ghế sô pha, nghe tiếng đóng cửa, suy nghĩ nửa ngày mới thấy sai sai. Hắn ra đây chờ không phải vì muốn hỏi Cao Vinh xem ngày mai có thể đến đoàn phim cùng anh không sao? Kết quả, hết hồn một cái, nói chưa ra hơi thì đối phương đã về phòng. Tôn Duệ do dự một chút, cảm thấy bản thân không thể mất công chờ không, liền mặt dày chạy đến cửa phòng Cao Vinh, gõ gõ cửa.
"Sao vậy?" Cao Vinh mở cửa, hơi nghi hoặc nghiêng nửa người ra.
"Ngày mai anh muốn đến đoàn phim nhỉ?"
"Phải."
"Tôi có chút hứng thú, dù sao cũng không có gì để làm... Như vậy, tôi theo anh hóng hớt một chút? Có phiền không?" Tôn Duệ nhìn mặt Cao Vinh, kết quả mắt lại không khống chế được mà hướng xuống dưới một chút. Cao Vinh tuy không cố ý tập thể hình, nhưng lúc nhàn rỗi cũng thỉnh thoảng ra ngoài chạy bộ, vóc người rất cân xứng, không gầy yếu cũng không quá cường tráng.
"Không có phiền. Nhưng đoàn phim còn chưa bố trí kỹ càng, còn thuộc hạng "nghèo khó", khả năng không có gì thú vị."
"Sao lại thế được, lần trước lúc anh gửi hình qua, thoạt nhìn rất ổn đó!"
Cao Vinh nghĩ mình mang nguời qua xem hẳn không thành vấn đề, huống hồ Tôn Duệ thoạt nhìn thực sự có hứng thú, anh đương nhiên nguyện ý mang đối phương đi xem: "Được, vậy đặt chuông tầm 8:40. Không dậy nổi thì tính sau."
Tôn Duệ lập tức đáp: "Không thành vấn đề!"
Sau đó, Tôn Duệ có vẻ không muốn cứ như vậy mà nói sau, muốn nán lại lải nhải thêm vài câu, bộ dạng muốn nói lại thôi. Cao Vinh cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy hai người cách một khung cửa, lâm vào tình cảnh hơi lúng túng.
Cao Vinh thấy ánh mắt liếc loạn của Tôn Duệ, cứ quét tới quét lui trên người mình lại không dám nhìn mặt, đột nhiên ý thức được, bầu không khí có chút... vi diệu.
"Nhìn đủ chưa, tiếp tục là thu phí đấy." Cao Vinh dùng giọng đùa giỡn nói với Tôn Duệ.
"Không phải, tôi không có xem... A, chỉ hơi nhìn chút xíu thôi," Tôn Duệ vội vã giải thích, "Ai bảo anh không mặc đồ ngủ, để trần như thế. Quá mức chói mắt."
Cao Vinh nghe ra ngữ khí hoang mang hoảng loạn trong giọng hắn, đột nhiên đối với phản ứng của đối phương có chút ngạc nhiên: "Tôi có, cậu cũng có, nhìn tôi so với soi gương có gì khác nhau sao?"
"Khác nhiều lắm chứ? Cảm giác không có giống nhau..." Tôn Duệ im lặng nửa ngày, cũng không giải thích nổi.
"Có sao?" Cao Vinh vờ như muốn so, tiến lên một bước.
Anh cao hơn Tôn Duệ vài cm, tiến đến gần một chút, cúi đầu có thể nhìn thấy lông mi Tôn Duệ. Anh vừa nghĩ chính mình có phải ở gần quá rồi không, Tôn Duệ đã theo bản năng mà lùi về sau vài bước. Cao Vinh không nghĩ tới đối phương lại phản ứng lớn như vậy, có chút sửng sốt. Tôn Duệ cũng cảm thấy phản ứng của mình thoạt nhìn sai sai, không nghĩ ra phải giải thích thế nào, chỉ có thể quyết đoán lựa chọn quay đầu chạy trốn: "...Không, không nói nữa. Tôi ngủ trước, mai gặp!"
"Được rồi, vậy ngủ ngon..." Cao Vinh không biết Tôn Duệ có nghe thấy hay không, vừa dứt lời đối phương đã nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cao Vinh đóng cửa, ngồi xuống giường lấy khăn tiếp tục lau tóc. Anh tự kiểm điểm một chút, biết rõ tính hướng của Tôn Duệ, ban nãy, anh xác định cũng có chút tâm tư trêu đùa đối phương, bởi vì phản ứng của Tôn Duệ thực sự rất buồn cười. Đối với bản thân chơi ác còn thấy thú vị, Cao Vinh giờ phút này cảm thấy rất hổ thẹn.
Chỉ là, nói một chút, cũng phản ứng lớn đến mức này à...?
Cao Vinh cau mày.