Chương 10: Ngoại truyện: Một giấc mộng xưa
Năm vừa tròn năm tuổi, Đích trưởng nữ Ngụy Doanh của phủ Vĩnh Ninh hầu bắt đầu học vỡ lòng. Thứ nàng được học là "Gia huấn Ngụy Thị", là "Tăng Quảng Hiền Văn" (*).
(*) Tăng Quảng Hiền Văn là một áng văn tập hợp những thành ngữ tục ngữ, những câu nói nôm na trong dân gian xen lẫn với các lời dạy của Thánh Hiền, tất cả được sắp xếp theo vần điệu dễ nhớ để cảnh giác và răn dạy người đời, để tu tập cho bản thân mà cũng để làm những lời răn dạy cho con cháu.
Năm nàng bảy tuổi, bà nội của nàng đã bắt đầu dốc lòng dạy bảo nàng học "Nữ huấn" và "Nữ giới".
Chỉ là nàng phát hiện ra cha mình cũng không thích nàng đọc những thứ này.
Trong Nữ giới của Ban Chiêu có viết, chương thứ nhất là ti nhược, chương thứ hai là phu phụ, chương thứ ba là kính thuận, chương thứ tư là phụ hạnh(*),...
(*) Trong Nữ giới, ti nhược nghĩa là khiêm nhường, kính thuận là cung kính và nhu thuận, phụ hạnh nói về việc tu dưỡng của phụ nữ, công dung ngôn hạnh được coi là tứ đức.
Nàng còn chưa đọc xong chương thứ nhất thì cha nàng đã mang cuốn sách kia đi đốt thành tro.
Ông ấy sờ đầu nhỏ của nàng và nói với nàng rằng: "A Doanh của chúng ta không cần đọc mấy thứ này."
"Nhưng bà nội nói nữ tử nào trên đời cũng phải đọc những thứ ấy, còn phải vừa đọc vừa chép nữa cơ!"
"Con có thể không cần làm thế, bởi vì con là con gái của ta."
Ngụy Doanh đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Nguy Trường Thư là ai cơ chứ? Ông ấy là tiểu hầu gia của phủ Vĩnh Ninh hầu, tuổi còn trẻ mà đã lên tới chức thái phó đương triều.
Ông ấy có tướng mạo cực kỳ tuấn tú, trông như trăng sáng sao xa, như tiên nhân trên bầu trời.
Có vô số quý nữ thế gia trong kinh thành này muốn gả cho ông ấy làm vợ kế. Nghe nói cô cháu gái ruột của Khương lão thái phó, cũng chính là Khương đại tiểu thư nổi tiếng kinh thành kia bị người ta xưng là gái lỡ thì vì mãi vẫn chưa chịu gả chồng, cũng chỉ bởi vì muốn chờ một cơ hội để còn có thể gả cho ông ấy.
Còn nghe nói hai người họ đã từng nghị thân nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng lại không thành.
Trong đầu Ngụy Doanh chứa đầy tò mò, nàng không nhịn được bèn chạy đến hỏi cha.
Lúc đó Ngụy Trường Thư đang bắc lò nấu rượu trong sân. Bấy giờ đang là tháng hai, tiết trời còn hơi lạnh nhưng ánh nắng lại rất ấm áp, nắng chiếu lên tà áo trắng của hắn, lấp lánh như sương giá giữa trời.
Trong sân có một cây lê rất tươi tốt, hoa lê rộ nở như những bông tuyết trắng tinh.
Khóe miệng hắn chứa chút ý cười, nói với con gái mình: "Nếu đã từng gặp được người mình thích thì sẽ rất khó chấp nhận người khác."
"Là mẹ của con sao?"
"Đúng vậy."
"Cha quen mẹ như thế nào ạ?"
Quen biết nàng như thế nào sao?
Ngụy Trường Thư lại cười.
Hôm đó bên ô cửa sổ ở quán trà, ánh nắng rơi đầy trên người nàng nhưng ánh mắt của nàng lại lười nhác, uể oải chẳng có chút tinh thần nào, trông hệt như một con mèo trắng đang nheo mắt đón nắng.
Ngụy tiểu hầu gia tuấn tú thanh cao tựa như áng mây tía trên trời, ấy mà nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua thêm một lần rồi lại mất hết hứng thú quay mặt đi chỗ khác.
Sau đó chẳng hiểu tại sao nàng lại đột nhiên phát điên, đi tới rút thanh kiếm của người hầu đang đứng bên cạnh hắn.
Ngụy Trường Thư tập võ từ thuở nhỏ, sao có thể không nhận ra giây phút ấy cả người nàng tràn đầy sát ý.
Lại sau nữa nàng đi theo huynh trưởng đến Hầu phủ nhận lỗi. Nàng nói muốn tự mình thay thuốc cho hắn.
Trong quán trà ngày hôm ấy, rõ ràng thái độ của cô nương này đã tỏ rằng nàng chẳng hề có ý gì với hắn cả, vậy mà không hiểu sao nàng lại đột nhiên cầm lấy tay hắn ngay lúc đang thay thuốc.
Trên cánh tay của nàng có nhiều vết thương như thế, nhưng khóe môi nàng vẫn chứa đựng ý cười, nàng kể cho hắn nghe về cỏ húng quế và nói rằng nàng cảm kích hắn, sẽ mãi mãi khắc ghi hắn trong lòng.
Cặp mắt kia sóng sánh ánh nước, lộng lẫy không gì tả nổi. Hắn biết rõ nàng chẳng hề đơn giản như những gì nàng đang thể hiện, nhưng có lẽ trong khoảnh khắc đó Ngụy Trường Thư vẫn đã động lòng.
Nhịp tim hắn bỗng đập như sấm vang, bàn tay của hắn bị nàng nắm lấy, cả người hắn đều bối rối ngẩn ngơ.
Nữ tử trên thế gian này nhiều không kể xiết, vậy mà nàng lại cứ thế xông vào lòng hắn, khiến hắn chẳng kịp phòng bị.
Hắn phái người tới nhà họ Thôi nghe ngóng tin tức, biết rằng nàng lớn lên ở thôn quê từ ngày nhỏ, mẹ nàng mất sớm, nàng cũng không được nhà họ Thôi yêu quý.
Nghĩ đến những vết thương trên tay nàng, đột nhiên hắn lại thấy hơi bực bội.
Trên lễ đầy tháng của cháu đích tôn nhà Thẩm công gia, hắn lại gặp được nàng một lần nữa.
Nàng vẫn là dáng vẻ kia, dáng vẻ lười nhác dựa vào lan can, nheo mắt lại rồi chẳng kề cố kỵ gì mà há to miệng ra ngáp.
Hoàn toàn không có chút tư thái nào của quý nữ thế gia.
Nhưng hắn lại cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng.
Sau đó nàng đến đình nghỉ chân gặp hắn, hắn chẳng ngờ được cô nương mà mình vốn đã có thiện cảm thế mà lại to gan chủ động trêu chọc mình. Bởi đã nhìn thấy quá nhiều quý nữ đoan trang, nàng như vậy thật sự khiến cho hắn phát điên phát cuồng.
Bọn họ ôm hôn trong đình nghỉ chân, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong thân thể đều đang thiêu đốt, sôi trào kịch liệt.
Hắn hỏi nàng gả vào Hầu phủ được chứ?
Hắn đã hỏi thăm được nhà họ Thôi định để nàng làm vợ kế cho Triệu thế tử của phủ Quận công. Gả cho cái tên chẳng ra gì đó thì chẳng thà đến phủ Vĩnh Ninh hầu của hắn còn hơn.
Huống hồ hắn đã hứa với nàng tương lai sau này sẽ nâng nàng làm bình thê.
Hôn ước với Khương Tri Hàm là do cô của hắn đã quyết định từ trước đó, hắn cũng không có ý định sẽ làm trái lời của bà ấy.
Nhưng nàng lại nói ra những lời khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Cô nương không sợ trời không sợ đất này bị điên rồi đúng không?
Suốt hai ngày sau đó trong đầu Ngụy tiểu hầu gia đều chứa đầy bóng hình của nàng.
Hắn cũng điên rồi phải không?
Trên lễ đầy tháng của cháu đích tôn nhà Thẩm công gia, tên ngự tiền đái đao thị vệ Diêu Kim An kia vì nàng mà đánh Triệu thế tử đến gần chết.
Mặc dù Diêu Kim An chỉ là một tên nhãi ranh nhưng hắn ta lại có ngoại hình rất ưa nhìn, trong kinh thành cũng có khá nhiều quý nữ phải lòng cái tên đó.
Ngụy Trường Thư cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định. Thực ra cưới nàng cũng không phải việc gì khó, dù sao nàng cũng là con gái của Lễ bộ thị lang. Ngụy thái hậu không đồng ý với hắn ngay, bà ấy chỉ nói còn cần suy nghĩ thêm, bảo hắn cứ về phủ trước đã.
Nhưng hai ngày sau nhà họ Thôi lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Diêu phi đang giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những quan viên đang âm thầm chọn lựa phe cánh kia.
Mà trưởng nữ của nhà họ Thôi đã lập tức biến thành nghĩa muội của Diêu phi.
Việc đã đến nước này, rốt cuộc Ngụy Trường Thư cũng bắt đầu tỉnh ngộ. Hắn sai người tới Ung Châu, chỉ vừa gác thanh đao lên cổ Lý tri phủ thì chuyện gì ông già đó cũng chịu nói.
Thôi Âm chính là Lê Bạch.
Lê Bạch là nghĩa muội của Diêu phi.
Nàng trải qua bao thăng trầm, đến kinh thành cũng chỉ vì muốn báo thù cho mẹ mình mà thôi.
Việc nàng trêu chọc hắn, hoặc chỉ là ngẫu nhiên, hoặc là chủ ý của Diêu phi.
Nhưng dù có là lý do nào đi chăng nữa, Ngụy Trường Thư nhận ra mình đều không thể chấp nhận được.
Cô nương luôn miệng nói thích hắn, ngưỡng mộ hắn, chỉ nhớ thương hắn thôi cũng cảm thấy cuộc đời này đáng giá kia, thì ra vẫn đều một mực lừa dối hắn.
Nhưng hắn đã điên mất rồi, đến nước này mà hắn vẫn còn muốn có nàng.
Cuối cùng hắn thắng.
Chẳng qua cô nương ấy đã khiến hắn phải trả một cái giá lớn.
Nàng sinh ra đứa con của người khác nhưng hắn lại coi đứa trẻ đó như con ruột của mình, ấy vậy mà nàng vẫn chẳng chịu chấp nhận hắn.
Nàng đi rồi, nàng đi vì trung nghĩa của nàng.
Ngụy Doanh vẫn luôn nghĩ rằng mẹ mình đã chết vì bệnh, tất cả mọi người trong Hầu phủ đều nói với con bé như vậy.
Nhưng chỉ có Ngụy Trường Thư biết rằng nàng đã qua đời ở nơi biên quan phía bắc.
Nàng dẫn theo một nhóm người tới đàm phán với người Khương Nhung, nàng muốn dùng toàn bộ gia sản của mình để đổi lấy mạng của Diêu Cảnh Niên.
Người Khương Nhung đồng ý.
Hai bên đều là người giảo hoạt, bọn họ giả vờ giao người ra rồi lại nhân lúc các nàng chưa đi quá xa, bắt đầu hạ lệnh truy sát.
Đương nhiên là nàng đã có chuẩn bị cho tình huống này, nhưng rốt cuộc đó là địa bàn của bọn họ, các nàng rất khó toàn thân trở ra.
Chuyện xưa kết thúc, trưởng nữ Thôi Âm của nhà họ Thôi bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể.
Nhị tiểu thư nhà họ Diêu vốn đã được giải cứu lại đột ngột dừng bước.
Nàng ấy quay đầu lại, bỗng nhiên cười rộ lên.
Sau đó chẳng hề có chút do dự nào, nàng lao tới nhào mình vào thanh trường kiếm trên người nghĩa muội của nàng.
Một thanh trường kiếm, xuyên thấu qua hai người.
Nàng và Tiểu Bạch của nàng, rốt cuộc không phải tách rời nữa.
.....
Con gái của Vĩnh Ninh hầu Ngụy Trường Thư tên là Ngụy Doanh.
Mười lăm tuổi gả vào Đông Cung, trở thành thái tử phi đương triều.
Hai mươi lăm tuổi thái tử đăng cơ, sắc phong là hoàng hậu.
Ngụy hoàng hậu thiết lập Ngọc Chương Đài trong cung, sáng lập Nữ Học, thứ mà học sinh ở nơi đó được học là tứ thư ngũ kinh, là bách gia chư tử (*).
(*) Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc. Đây là thời kỳ hoàng kim của triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng được phát triển và bàn luận một cách tự do.
Năm ấy Ngụy hầu đã tới tri mệnh chi niên (*), tóc mai cũng điểm chút sương trắng.
(*) Tri mệnh chi niên: Khoảng tầm 50 tuổi.
Cây lê trong sân lại đang độ rộ nở.
Hắn ngồi dưới tàng cây, hơi nghiêng người nhắm mắt nghỉ ngơi, quay đầu nhìn lại về cuộc đời của mình.
Hắn xuất thân từ gia tộc có bốn đời giữ chức trong tam công, là đích trưởng tử của Vĩnh Ninh hầu và cũng là thái phó đương triều.
Cả đời này của hắn, thanh danh hiển hách, quyền cao chức trọng.
Đạo làm quan lấy dân làm đầu, người người tán dương hắn cương trực công chính, xứng danh là một ông quan tốt.
Dưới gối hắn chỉ có một cô con gái là Ngụy Doanh.
Người ta đồn rằng tình cảm của Ngụy hầu và phu nhân rất sâu nặng. Từ sau khi phu nhân mình qua đời, hắn không lấy thêm vợ nữa.
Tiết trời hơi lạnh, hôm nay Ngụy Doanh dẫn tiểu công chúa về nhà chơi, thấy vậy liền đắp chiếc áo lông chồn lên cho cha mình.
Ngụy hầu mở to mắt, hắn nhìn thấy tiểu công chúa mới tám tuổi đang hoạt bát vây quanh người hắn, ríu rít muốn ông ngoại kể chuyện về nữ hiệp cho mình nghe.
Trong câu chuyện ấy nữ hiệp trung nghĩa song toàn, tràn ngập nhiệt huyết, vì cứu a tỷ của mình nên nàng đã chết ở biên quan.
Cũng may cuối cùng có trung bộc nhặt xác, mang các nàng trở về quê quán.
Quê quán ở đâu?
Vùng nông thôn của huyện Mi, nằm trong huyện Hòe Lý ở Ung Châu.
Nơi đó từng có một tên ngốc giết chó thịt mèo, có một cô nương tính cách lạnh lùng cứng rắn và còn có cả một tiểu thư thế gia với đôi mắt phượng khẽ nheo.
Sau đó bọn họ nắm tay nhau, cùng đi một chặng đường rất dài.
Nhưng may mắn là cuối cùng họ đều đã cùng nhau trở về.
Tiểu công chúa coi câu chuyện này như một chuyện xưa trong thoại bản, nàng nghe xong liền hỏi một cách trẻ con: "Trên đời này thật sự có nữ hiệp như vậy ư?"
Ngụy hầu cười nói: "Có chứ."
"Nàng tên là gì thế ạ?"
"Tiểu Bạch."
"Tiểu Bạch? Tên này nghe chẳng giống nữ hiệp chút nào!"
"Cũng được mà, ông thấy rất dễ nghe."
Tiểu công chúa chỉ là một đứa trẻ, nàng nghe kể chuyện xong liền chạy đi chỗ khác chơi.
Ngụy Doanh cùng ngồi dưới tàng cây với cha mình, hai người trò chuyện với nhau một lát.
Đang nói chuyện thì nàng lại chợt phát hiện Ngụy hầu tuy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng hai bàn tay vốn đang bắt chéo lại bỗng nhiên rũ xuống.
Vẻ mặt của nàng thoáng ngẩn ngơ.
Hoa lê tháng hai nở trắng tinh như bông tuyết.
Trong đó có một đóa hoa rơi xuống bàn tay của hắn.
Hoa rụng, trắng xóa.
Tiếc là cuối cùng hắn chẳng thể nắm chặt nó vào lòng bàn tay.
[HOÀN TOÀN VĂN]
(*) Tăng Quảng Hiền Văn là một áng văn tập hợp những thành ngữ tục ngữ, những câu nói nôm na trong dân gian xen lẫn với các lời dạy của Thánh Hiền, tất cả được sắp xếp theo vần điệu dễ nhớ để cảnh giác và răn dạy người đời, để tu tập cho bản thân mà cũng để làm những lời răn dạy cho con cháu.
Năm nàng bảy tuổi, bà nội của nàng đã bắt đầu dốc lòng dạy bảo nàng học "Nữ huấn" và "Nữ giới".
Chỉ là nàng phát hiện ra cha mình cũng không thích nàng đọc những thứ này.
Trong Nữ giới của Ban Chiêu có viết, chương thứ nhất là ti nhược, chương thứ hai là phu phụ, chương thứ ba là kính thuận, chương thứ tư là phụ hạnh(*),...
(*) Trong Nữ giới, ti nhược nghĩa là khiêm nhường, kính thuận là cung kính và nhu thuận, phụ hạnh nói về việc tu dưỡng của phụ nữ, công dung ngôn hạnh được coi là tứ đức.
Nàng còn chưa đọc xong chương thứ nhất thì cha nàng đã mang cuốn sách kia đi đốt thành tro.
Ông ấy sờ đầu nhỏ của nàng và nói với nàng rằng: "A Doanh của chúng ta không cần đọc mấy thứ này."
"Nhưng bà nội nói nữ tử nào trên đời cũng phải đọc những thứ ấy, còn phải vừa đọc vừa chép nữa cơ!"
"Con có thể không cần làm thế, bởi vì con là con gái của ta."
Ngụy Doanh đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Nguy Trường Thư là ai cơ chứ? Ông ấy là tiểu hầu gia của phủ Vĩnh Ninh hầu, tuổi còn trẻ mà đã lên tới chức thái phó đương triều.
Ông ấy có tướng mạo cực kỳ tuấn tú, trông như trăng sáng sao xa, như tiên nhân trên bầu trời.
Có vô số quý nữ thế gia trong kinh thành này muốn gả cho ông ấy làm vợ kế. Nghe nói cô cháu gái ruột của Khương lão thái phó, cũng chính là Khương đại tiểu thư nổi tiếng kinh thành kia bị người ta xưng là gái lỡ thì vì mãi vẫn chưa chịu gả chồng, cũng chỉ bởi vì muốn chờ một cơ hội để còn có thể gả cho ông ấy.
Còn nghe nói hai người họ đã từng nghị thân nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng lại không thành.
Trong đầu Ngụy Doanh chứa đầy tò mò, nàng không nhịn được bèn chạy đến hỏi cha.
Lúc đó Ngụy Trường Thư đang bắc lò nấu rượu trong sân. Bấy giờ đang là tháng hai, tiết trời còn hơi lạnh nhưng ánh nắng lại rất ấm áp, nắng chiếu lên tà áo trắng của hắn, lấp lánh như sương giá giữa trời.
Trong sân có một cây lê rất tươi tốt, hoa lê rộ nở như những bông tuyết trắng tinh.
Khóe miệng hắn chứa chút ý cười, nói với con gái mình: "Nếu đã từng gặp được người mình thích thì sẽ rất khó chấp nhận người khác."
"Là mẹ của con sao?"
"Đúng vậy."
"Cha quen mẹ như thế nào ạ?"
Quen biết nàng như thế nào sao?
Ngụy Trường Thư lại cười.
Hôm đó bên ô cửa sổ ở quán trà, ánh nắng rơi đầy trên người nàng nhưng ánh mắt của nàng lại lười nhác, uể oải chẳng có chút tinh thần nào, trông hệt như một con mèo trắng đang nheo mắt đón nắng.
Ngụy tiểu hầu gia tuấn tú thanh cao tựa như áng mây tía trên trời, ấy mà nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua thêm một lần rồi lại mất hết hứng thú quay mặt đi chỗ khác.
Sau đó chẳng hiểu tại sao nàng lại đột nhiên phát điên, đi tới rút thanh kiếm của người hầu đang đứng bên cạnh hắn.
Ngụy Trường Thư tập võ từ thuở nhỏ, sao có thể không nhận ra giây phút ấy cả người nàng tràn đầy sát ý.
Lại sau nữa nàng đi theo huynh trưởng đến Hầu phủ nhận lỗi. Nàng nói muốn tự mình thay thuốc cho hắn.
Trong quán trà ngày hôm ấy, rõ ràng thái độ của cô nương này đã tỏ rằng nàng chẳng hề có ý gì với hắn cả, vậy mà không hiểu sao nàng lại đột nhiên cầm lấy tay hắn ngay lúc đang thay thuốc.
Trên cánh tay của nàng có nhiều vết thương như thế, nhưng khóe môi nàng vẫn chứa đựng ý cười, nàng kể cho hắn nghe về cỏ húng quế và nói rằng nàng cảm kích hắn, sẽ mãi mãi khắc ghi hắn trong lòng.
Cặp mắt kia sóng sánh ánh nước, lộng lẫy không gì tả nổi. Hắn biết rõ nàng chẳng hề đơn giản như những gì nàng đang thể hiện, nhưng có lẽ trong khoảnh khắc đó Ngụy Trường Thư vẫn đã động lòng.
Nhịp tim hắn bỗng đập như sấm vang, bàn tay của hắn bị nàng nắm lấy, cả người hắn đều bối rối ngẩn ngơ.
Nữ tử trên thế gian này nhiều không kể xiết, vậy mà nàng lại cứ thế xông vào lòng hắn, khiến hắn chẳng kịp phòng bị.
Hắn phái người tới nhà họ Thôi nghe ngóng tin tức, biết rằng nàng lớn lên ở thôn quê từ ngày nhỏ, mẹ nàng mất sớm, nàng cũng không được nhà họ Thôi yêu quý.
Nghĩ đến những vết thương trên tay nàng, đột nhiên hắn lại thấy hơi bực bội.
Trên lễ đầy tháng của cháu đích tôn nhà Thẩm công gia, hắn lại gặp được nàng một lần nữa.
Nàng vẫn là dáng vẻ kia, dáng vẻ lười nhác dựa vào lan can, nheo mắt lại rồi chẳng kề cố kỵ gì mà há to miệng ra ngáp.
Hoàn toàn không có chút tư thái nào của quý nữ thế gia.
Nhưng hắn lại cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng.
Sau đó nàng đến đình nghỉ chân gặp hắn, hắn chẳng ngờ được cô nương mà mình vốn đã có thiện cảm thế mà lại to gan chủ động trêu chọc mình. Bởi đã nhìn thấy quá nhiều quý nữ đoan trang, nàng như vậy thật sự khiến cho hắn phát điên phát cuồng.
Bọn họ ôm hôn trong đình nghỉ chân, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong thân thể đều đang thiêu đốt, sôi trào kịch liệt.
Hắn hỏi nàng gả vào Hầu phủ được chứ?
Hắn đã hỏi thăm được nhà họ Thôi định để nàng làm vợ kế cho Triệu thế tử của phủ Quận công. Gả cho cái tên chẳng ra gì đó thì chẳng thà đến phủ Vĩnh Ninh hầu của hắn còn hơn.
Huống hồ hắn đã hứa với nàng tương lai sau này sẽ nâng nàng làm bình thê.
Hôn ước với Khương Tri Hàm là do cô của hắn đã quyết định từ trước đó, hắn cũng không có ý định sẽ làm trái lời của bà ấy.
Nhưng nàng lại nói ra những lời khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Cô nương không sợ trời không sợ đất này bị điên rồi đúng không?
Suốt hai ngày sau đó trong đầu Ngụy tiểu hầu gia đều chứa đầy bóng hình của nàng.
Hắn cũng điên rồi phải không?
Trên lễ đầy tháng của cháu đích tôn nhà Thẩm công gia, tên ngự tiền đái đao thị vệ Diêu Kim An kia vì nàng mà đánh Triệu thế tử đến gần chết.
Mặc dù Diêu Kim An chỉ là một tên nhãi ranh nhưng hắn ta lại có ngoại hình rất ưa nhìn, trong kinh thành cũng có khá nhiều quý nữ phải lòng cái tên đó.
Ngụy Trường Thư cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định. Thực ra cưới nàng cũng không phải việc gì khó, dù sao nàng cũng là con gái của Lễ bộ thị lang. Ngụy thái hậu không đồng ý với hắn ngay, bà ấy chỉ nói còn cần suy nghĩ thêm, bảo hắn cứ về phủ trước đã.
Nhưng hai ngày sau nhà họ Thôi lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Diêu phi đang giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những quan viên đang âm thầm chọn lựa phe cánh kia.
Mà trưởng nữ của nhà họ Thôi đã lập tức biến thành nghĩa muội của Diêu phi.
Việc đã đến nước này, rốt cuộc Ngụy Trường Thư cũng bắt đầu tỉnh ngộ. Hắn sai người tới Ung Châu, chỉ vừa gác thanh đao lên cổ Lý tri phủ thì chuyện gì ông già đó cũng chịu nói.
Thôi Âm chính là Lê Bạch.
Lê Bạch là nghĩa muội của Diêu phi.
Nàng trải qua bao thăng trầm, đến kinh thành cũng chỉ vì muốn báo thù cho mẹ mình mà thôi.
Việc nàng trêu chọc hắn, hoặc chỉ là ngẫu nhiên, hoặc là chủ ý của Diêu phi.
Nhưng dù có là lý do nào đi chăng nữa, Ngụy Trường Thư nhận ra mình đều không thể chấp nhận được.
Cô nương luôn miệng nói thích hắn, ngưỡng mộ hắn, chỉ nhớ thương hắn thôi cũng cảm thấy cuộc đời này đáng giá kia, thì ra vẫn đều một mực lừa dối hắn.
Nhưng hắn đã điên mất rồi, đến nước này mà hắn vẫn còn muốn có nàng.
Cuối cùng hắn thắng.
Chẳng qua cô nương ấy đã khiến hắn phải trả một cái giá lớn.
Nàng sinh ra đứa con của người khác nhưng hắn lại coi đứa trẻ đó như con ruột của mình, ấy vậy mà nàng vẫn chẳng chịu chấp nhận hắn.
Nàng đi rồi, nàng đi vì trung nghĩa của nàng.
Ngụy Doanh vẫn luôn nghĩ rằng mẹ mình đã chết vì bệnh, tất cả mọi người trong Hầu phủ đều nói với con bé như vậy.
Nhưng chỉ có Ngụy Trường Thư biết rằng nàng đã qua đời ở nơi biên quan phía bắc.
Nàng dẫn theo một nhóm người tới đàm phán với người Khương Nhung, nàng muốn dùng toàn bộ gia sản của mình để đổi lấy mạng của Diêu Cảnh Niên.
Người Khương Nhung đồng ý.
Hai bên đều là người giảo hoạt, bọn họ giả vờ giao người ra rồi lại nhân lúc các nàng chưa đi quá xa, bắt đầu hạ lệnh truy sát.
Đương nhiên là nàng đã có chuẩn bị cho tình huống này, nhưng rốt cuộc đó là địa bàn của bọn họ, các nàng rất khó toàn thân trở ra.
Chuyện xưa kết thúc, trưởng nữ Thôi Âm của nhà họ Thôi bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể.
Nhị tiểu thư nhà họ Diêu vốn đã được giải cứu lại đột ngột dừng bước.
Nàng ấy quay đầu lại, bỗng nhiên cười rộ lên.
Sau đó chẳng hề có chút do dự nào, nàng lao tới nhào mình vào thanh trường kiếm trên người nghĩa muội của nàng.
Một thanh trường kiếm, xuyên thấu qua hai người.
Nàng và Tiểu Bạch của nàng, rốt cuộc không phải tách rời nữa.
.....
Con gái của Vĩnh Ninh hầu Ngụy Trường Thư tên là Ngụy Doanh.
Mười lăm tuổi gả vào Đông Cung, trở thành thái tử phi đương triều.
Hai mươi lăm tuổi thái tử đăng cơ, sắc phong là hoàng hậu.
Ngụy hoàng hậu thiết lập Ngọc Chương Đài trong cung, sáng lập Nữ Học, thứ mà học sinh ở nơi đó được học là tứ thư ngũ kinh, là bách gia chư tử (*).
(*) Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc. Đây là thời kỳ hoàng kim của triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng được phát triển và bàn luận một cách tự do.
Năm ấy Ngụy hầu đã tới tri mệnh chi niên (*), tóc mai cũng điểm chút sương trắng.
(*) Tri mệnh chi niên: Khoảng tầm 50 tuổi.
Cây lê trong sân lại đang độ rộ nở.
Hắn ngồi dưới tàng cây, hơi nghiêng người nhắm mắt nghỉ ngơi, quay đầu nhìn lại về cuộc đời của mình.
Hắn xuất thân từ gia tộc có bốn đời giữ chức trong tam công, là đích trưởng tử của Vĩnh Ninh hầu và cũng là thái phó đương triều.
Cả đời này của hắn, thanh danh hiển hách, quyền cao chức trọng.
Đạo làm quan lấy dân làm đầu, người người tán dương hắn cương trực công chính, xứng danh là một ông quan tốt.
Dưới gối hắn chỉ có một cô con gái là Ngụy Doanh.
Người ta đồn rằng tình cảm của Ngụy hầu và phu nhân rất sâu nặng. Từ sau khi phu nhân mình qua đời, hắn không lấy thêm vợ nữa.
Tiết trời hơi lạnh, hôm nay Ngụy Doanh dẫn tiểu công chúa về nhà chơi, thấy vậy liền đắp chiếc áo lông chồn lên cho cha mình.
Ngụy hầu mở to mắt, hắn nhìn thấy tiểu công chúa mới tám tuổi đang hoạt bát vây quanh người hắn, ríu rít muốn ông ngoại kể chuyện về nữ hiệp cho mình nghe.
Trong câu chuyện ấy nữ hiệp trung nghĩa song toàn, tràn ngập nhiệt huyết, vì cứu a tỷ của mình nên nàng đã chết ở biên quan.
Cũng may cuối cùng có trung bộc nhặt xác, mang các nàng trở về quê quán.
Quê quán ở đâu?
Vùng nông thôn của huyện Mi, nằm trong huyện Hòe Lý ở Ung Châu.
Nơi đó từng có một tên ngốc giết chó thịt mèo, có một cô nương tính cách lạnh lùng cứng rắn và còn có cả một tiểu thư thế gia với đôi mắt phượng khẽ nheo.
Sau đó bọn họ nắm tay nhau, cùng đi một chặng đường rất dài.
Nhưng may mắn là cuối cùng họ đều đã cùng nhau trở về.
Tiểu công chúa coi câu chuyện này như một chuyện xưa trong thoại bản, nàng nghe xong liền hỏi một cách trẻ con: "Trên đời này thật sự có nữ hiệp như vậy ư?"
Ngụy hầu cười nói: "Có chứ."
"Nàng tên là gì thế ạ?"
"Tiểu Bạch."
"Tiểu Bạch? Tên này nghe chẳng giống nữ hiệp chút nào!"
"Cũng được mà, ông thấy rất dễ nghe."
Tiểu công chúa chỉ là một đứa trẻ, nàng nghe kể chuyện xong liền chạy đi chỗ khác chơi.
Ngụy Doanh cùng ngồi dưới tàng cây với cha mình, hai người trò chuyện với nhau một lát.
Đang nói chuyện thì nàng lại chợt phát hiện Ngụy hầu tuy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng hai bàn tay vốn đang bắt chéo lại bỗng nhiên rũ xuống.
Vẻ mặt của nàng thoáng ngẩn ngơ.
Hoa lê tháng hai nở trắng tinh như bông tuyết.
Trong đó có một đóa hoa rơi xuống bàn tay của hắn.
Hoa rụng, trắng xóa.
Tiếc là cuối cùng hắn chẳng thể nắm chặt nó vào lòng bàn tay.
[HOÀN TOÀN VĂN]