Chương 21
– May cho cô vết thương không vào nội tạng, xem như mạng cô lớn. Hay tôi đã coi thường khả năng của cô quá rồi?
Khóe miệng khẽ nhếch, Phúc mỉa mai kết luận, tay vặn nắp tuýp thuốc để lại bàn. Thực ra anh ta nói đúng, tuy tôi bị ăn đòn nhưng cũng biết cách tự bảo vệ mình. Tôi được rèn luyện rất nhiều khi còn ở tổ chức, dù không thể so bì sức khỏe với đám đàn ông cơ bắp cuồn cuộn lao vào giẫm đạp tôi nhưng nhiều chuyện tôi có thể làm được. Nếu không, chỉ sợ tôi đã sớm bỏ mạng trước những đòn đánh căm thù của bọn chúng.
– Chị Hợp… thế nào rồi?
– Chị ta bị thương ở chân, đang nằm một chỗ. Cô biết điều thì đừng nên làm loạn, nếu không muốn những người giúp đỡ cô gặp tai họa.
Thêm một lời đe dọa, anh ta thở hắt ra, nhìn tôi thâm tím nằm đó, đôi mắt tối sẫm tiếp lời:
– Ngoài kia có kẻ muốn giết cô hơn cả tôi. Cứ coi như cô may mắn thoát khỏi tay tôi, tôi không đảm bảo cô yên ổn với bọn chúng.
Ý của Phúc… tôi nên khôn ngoan hơn mà lựa chọn con đường ngoan ngoãn chịu đựng để anh ta hành hạ, ít nhất còn được anh ta bảo vệ khỏi Đức? Trước mắt tối tăm hũ nút, chưa bao giờ tôi cảm thấy bế tắc như lúc này. Nhưng… còn sống là còn hi vọng, tôi phải mạnh mẽ, phải tồn tại! Tôi vẫn còn việc phải làm. Kẻ đứng sau hại mẹ tôi… tôi muốn tìm được hắn hơn bất cứ điều gì!
Không đáp lại lời Phúc, tôi mệt mỏi nhắm hờ hai mắt. Coi như tôi thức thời nghe anh ta, ngoan ngoãn dưỡng thương trong vòng kim tỏa của anh ta, ít nhất là lúc này…
Mấy tuần sau đó, tôi dần quen với việc ban ngày thỉnh thoảng Phúc vào phòng kiểm tra tình hình của tôi một lát, hài lòng khi vết thâm tím trên cơ thể tôi dần nhạt màu, nơi xương sườn cũng không còn sưng đỏ. Ban đêm, anh ta không ngủ lại, chỉ có mình tôi trong căn phòng rộng lớn. Lúc ấy anh ta chăn ấm đệm êm với vợ rồi, không muốn mất thời gian với tôi, cũng không muốn nằm cùng lại lỡ chân lỡ tay đạp vào tôi khiến tôi lâu khỏi. Cảm giác trong tôi… chưa một giây phút nào dễ chịu…
Một người phụ nữ trẻ khác được phân công phục vụ tôi, có điều chị ta cực kỳ kiệm lời, chỉ làm duy nhất việc phục vụ bưng cơm dọn cơm, dọn dẹp quần áo phòng ốc, ngoài ra không nói lời nào với tôi. Tôi hiểu trong lòng chị ta ghét tôi nhưng không muốn biểu lộ ở thái độ, tôi cũng mặc kệ chị ta.
Một buổi chiều, bất ngờ chị ta nói với tôi:
– Cô sắp sửa một chút đi, tối nay cậu Phúc làm mâm cơm cưới cô làm lẽ.
Toàn thân tôi bần thần vô lực sau câu nói của chị ta. Làm… làm vợ lẽ anh ta sao? Nuốt nghẹn nơi cổ họng, tôi không nói nổi một lời. Cuối cùng thì… tôi vẫn phải theo sắp xếp của Phúc. Anh ta cho tôi một danh phận ở nơi này để tiện bề hành hạ tôi, cũng để dằn mặt Đức khi hắn ta thèm khát tôi không được. Ít nhất, lão Tâm đã chấp nhận tôi làm “con dâu” sau mọi chuyện, có phải tôi đã bớt đi một kẻ thù ở đây? Chỉ là… tôi không muốn làm vợ lẽ của Phúc? Làm vợ cả của anh ta, cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận trước pháp luật tôi còn không muốn, nói gì đến làm lẽ? Khốn nạn! Nước mắt lăn dài, tôi chỉ có thể dùng nước mắt uất giận để đối diện với sự thật, tôi không có quyền, tôi là kẻ yếu thế tay không tấc sắt ở chốn này. Vợ lẽ cái gì chứ? Chỉ là một con nô lệ tình dục hợp pháp nơi này cho anh ta mà thôi!
Xẩm tối, mấy người phục vụ bước vào phòng trang điểm cho tôi, vấn tóc tôi bằng một chiếc trâm cài, phủ lên đầu tôi một tấm khăn đỏ. Quần áo trong “ngày cưới” của tôi là một bộ váy thổ cẩm màu đỏ sẫm, đi giày thêu màu đỏ. Khẽ nhếch miệng chua chát, tôi có thể đòi hỏi gì đây?
Một người làm dẫn tay tôi ra nhà chính là ngôi nhà bề thế nhất thẳng cổng chính. Bước vào chính phòng, nhiều người mặc quần áo sang trọng bằng vải thổ cẩm đang ngồi quanh một chiếc bàn ăn lớn. Trên bàn ăn, nhiều món ăn được bày biện đẹp mắt. Nhìn qua tấm khăn voan tôi có thể thấy lão Tâm ngồi giữa, thái độ lão không vui không buồn, hai mắt đăm đăm nhìn tôi. Hai bên lão là hai người phụ nữ. Một người tầm tuổi bốn mươi còn trẻ đẹp, tôi đoán là mẹ của Đức, người phụ nữ còn lại chỉ tầm tuổi tôi nhưng thái độ kẻ cả bà chủ, thỉnh thoảng lại quay sang nói nhỏ vào tai lão Tâm kiểu vợ bảo chồng. Đức không có mặt, nếu không phải hắn còn hận tôi thì hắn cũng căm ghét tiệc cưới này. Ngồi bên cạnh người phụ nữ trẻ, không ai khác là vợ cả của Phúc. Khuôn mặt Mộc Miên là một màu trắng bệch, cô ta ấm ức vô cùng nhưng không thể nào ngăn cản quy tắc của xã hội thu nhỏ này.
Phúc từ một cửa bên bước ra. Mái tóc ngắn mới cắt lộ gáy trắng trẻo, anh ta mặc một bộ đồ vải thô đen tuyền có chỉ thêu kim tuyến như một loại trang phục cho chủ nhân ở đây, giống với trang phục trên người lão Tâm, chỉ khác là trước ngực anh ta có một bông hoa lớn màu đỏ. Tôi không rõ lão Tâm là người dân tộc nào hay lão muốn nhập gia tùy tục với người ở đây nên bày đặt như vậy. Có điều, dù mặc thứ quần áo gì trên người thì Lê Phúc vẫn cứ đẹp đến mức làm kẻ đứng trước anh ta phải nín thở ngắm nhìn.
Khóe miệng khẽ nhếch, Phúc mỉa mai kết luận, tay vặn nắp tuýp thuốc để lại bàn. Thực ra anh ta nói đúng, tuy tôi bị ăn đòn nhưng cũng biết cách tự bảo vệ mình. Tôi được rèn luyện rất nhiều khi còn ở tổ chức, dù không thể so bì sức khỏe với đám đàn ông cơ bắp cuồn cuộn lao vào giẫm đạp tôi nhưng nhiều chuyện tôi có thể làm được. Nếu không, chỉ sợ tôi đã sớm bỏ mạng trước những đòn đánh căm thù của bọn chúng.
– Chị Hợp… thế nào rồi?
– Chị ta bị thương ở chân, đang nằm một chỗ. Cô biết điều thì đừng nên làm loạn, nếu không muốn những người giúp đỡ cô gặp tai họa.
Thêm một lời đe dọa, anh ta thở hắt ra, nhìn tôi thâm tím nằm đó, đôi mắt tối sẫm tiếp lời:
– Ngoài kia có kẻ muốn giết cô hơn cả tôi. Cứ coi như cô may mắn thoát khỏi tay tôi, tôi không đảm bảo cô yên ổn với bọn chúng.
Ý của Phúc… tôi nên khôn ngoan hơn mà lựa chọn con đường ngoan ngoãn chịu đựng để anh ta hành hạ, ít nhất còn được anh ta bảo vệ khỏi Đức? Trước mắt tối tăm hũ nút, chưa bao giờ tôi cảm thấy bế tắc như lúc này. Nhưng… còn sống là còn hi vọng, tôi phải mạnh mẽ, phải tồn tại! Tôi vẫn còn việc phải làm. Kẻ đứng sau hại mẹ tôi… tôi muốn tìm được hắn hơn bất cứ điều gì!
Không đáp lại lời Phúc, tôi mệt mỏi nhắm hờ hai mắt. Coi như tôi thức thời nghe anh ta, ngoan ngoãn dưỡng thương trong vòng kim tỏa của anh ta, ít nhất là lúc này…
Mấy tuần sau đó, tôi dần quen với việc ban ngày thỉnh thoảng Phúc vào phòng kiểm tra tình hình của tôi một lát, hài lòng khi vết thâm tím trên cơ thể tôi dần nhạt màu, nơi xương sườn cũng không còn sưng đỏ. Ban đêm, anh ta không ngủ lại, chỉ có mình tôi trong căn phòng rộng lớn. Lúc ấy anh ta chăn ấm đệm êm với vợ rồi, không muốn mất thời gian với tôi, cũng không muốn nằm cùng lại lỡ chân lỡ tay đạp vào tôi khiến tôi lâu khỏi. Cảm giác trong tôi… chưa một giây phút nào dễ chịu…
Một người phụ nữ trẻ khác được phân công phục vụ tôi, có điều chị ta cực kỳ kiệm lời, chỉ làm duy nhất việc phục vụ bưng cơm dọn cơm, dọn dẹp quần áo phòng ốc, ngoài ra không nói lời nào với tôi. Tôi hiểu trong lòng chị ta ghét tôi nhưng không muốn biểu lộ ở thái độ, tôi cũng mặc kệ chị ta.
Một buổi chiều, bất ngờ chị ta nói với tôi:
– Cô sắp sửa một chút đi, tối nay cậu Phúc làm mâm cơm cưới cô làm lẽ.
Toàn thân tôi bần thần vô lực sau câu nói của chị ta. Làm… làm vợ lẽ anh ta sao? Nuốt nghẹn nơi cổ họng, tôi không nói nổi một lời. Cuối cùng thì… tôi vẫn phải theo sắp xếp của Phúc. Anh ta cho tôi một danh phận ở nơi này để tiện bề hành hạ tôi, cũng để dằn mặt Đức khi hắn ta thèm khát tôi không được. Ít nhất, lão Tâm đã chấp nhận tôi làm “con dâu” sau mọi chuyện, có phải tôi đã bớt đi một kẻ thù ở đây? Chỉ là… tôi không muốn làm vợ lẽ của Phúc? Làm vợ cả của anh ta, cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận trước pháp luật tôi còn không muốn, nói gì đến làm lẽ? Khốn nạn! Nước mắt lăn dài, tôi chỉ có thể dùng nước mắt uất giận để đối diện với sự thật, tôi không có quyền, tôi là kẻ yếu thế tay không tấc sắt ở chốn này. Vợ lẽ cái gì chứ? Chỉ là một con nô lệ tình dục hợp pháp nơi này cho anh ta mà thôi!
Xẩm tối, mấy người phục vụ bước vào phòng trang điểm cho tôi, vấn tóc tôi bằng một chiếc trâm cài, phủ lên đầu tôi một tấm khăn đỏ. Quần áo trong “ngày cưới” của tôi là một bộ váy thổ cẩm màu đỏ sẫm, đi giày thêu màu đỏ. Khẽ nhếch miệng chua chát, tôi có thể đòi hỏi gì đây?
Một người làm dẫn tay tôi ra nhà chính là ngôi nhà bề thế nhất thẳng cổng chính. Bước vào chính phòng, nhiều người mặc quần áo sang trọng bằng vải thổ cẩm đang ngồi quanh một chiếc bàn ăn lớn. Trên bàn ăn, nhiều món ăn được bày biện đẹp mắt. Nhìn qua tấm khăn voan tôi có thể thấy lão Tâm ngồi giữa, thái độ lão không vui không buồn, hai mắt đăm đăm nhìn tôi. Hai bên lão là hai người phụ nữ. Một người tầm tuổi bốn mươi còn trẻ đẹp, tôi đoán là mẹ của Đức, người phụ nữ còn lại chỉ tầm tuổi tôi nhưng thái độ kẻ cả bà chủ, thỉnh thoảng lại quay sang nói nhỏ vào tai lão Tâm kiểu vợ bảo chồng. Đức không có mặt, nếu không phải hắn còn hận tôi thì hắn cũng căm ghét tiệc cưới này. Ngồi bên cạnh người phụ nữ trẻ, không ai khác là vợ cả của Phúc. Khuôn mặt Mộc Miên là một màu trắng bệch, cô ta ấm ức vô cùng nhưng không thể nào ngăn cản quy tắc của xã hội thu nhỏ này.
Phúc từ một cửa bên bước ra. Mái tóc ngắn mới cắt lộ gáy trắng trẻo, anh ta mặc một bộ đồ vải thô đen tuyền có chỉ thêu kim tuyến như một loại trang phục cho chủ nhân ở đây, giống với trang phục trên người lão Tâm, chỉ khác là trước ngực anh ta có một bông hoa lớn màu đỏ. Tôi không rõ lão Tâm là người dân tộc nào hay lão muốn nhập gia tùy tục với người ở đây nên bày đặt như vậy. Có điều, dù mặc thứ quần áo gì trên người thì Lê Phúc vẫn cứ đẹp đến mức làm kẻ đứng trước anh ta phải nín thở ngắm nhìn.