Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mộng Càn Khôn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mộng Càn Khôn
  3. Chương : 11

Chương : 11

Khi Tiêu Vũ tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau, hắn cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, lục phủ ngũ tạng cứ như bị xáo trộn hết lên vậy, Tiêu Vũ gian nan nhỏm người ngồi dậy, thẫn thờ nhìn cảnh vật xung quanh, phiến rừng trúc quen thuộc mọi ngày, ngay đằng trước là mái ấm của gia đình hắn, mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, nhưng sao, nhưng sao không thấy ai cả? Mẫu thân, còn cả ngoại công hắn, sao không thấy ai hết? Hắn nhớ ra điều gì đó, hoảng hốt ngoái đầu nhìn về phía dưới chân núi. Tiêu Vũ gồng người cố hết sức đứng dậy, hắn run run bước từng bước về phía Tử Vân thôn, cứ đi được vài bước hắn lại lảo đảo ngã xuống.

-“Khốn kiếp, khốn kiếp...”

Tiêu Vũ cảm thấy bất lực, miệng liên tục mắng chửi, hai mắt đỏ hoe, bàn tay nắm lại thành quyền nện xuống đất liên hồi, cái thân thể này dường như là hắn mượn của ai chứ không phải của hắn vậy. Tiêu Vũ không biết rằng đêm qua khi Tiêu lão kích phát Thuấn Di Phù lên người hắn, dù chỉ di chuyển một đoạn không xa lắm, nhưng áp lực xé rách không gian khi thuấn di rất lớn, với một phàm nhân lại còn là tiểu hài tử, khó có thể thừa nhận áp lực ấy, Tiêu lão khi đó không còn cách nào khác, chỉ hy vọng Tiêu Vũ có thể vượt qua, lão cũng đã dùng thần thức nhắm chuẩn vị trí thuấn di, mọi chuyện sau này phải trông vào phúc phận của Tiêu Vũ mà thôi.

Ngày hôm nay sắc trời âm u, hôi vân trên cao vẫn đang chầm chậm phủ rộng, ngước nhìn lên chỉ thấy mặt trời lờ mờ, đến khi hôi vân che kín đi ánh nắng cuối cùng trên Tử Vân Sơn, vài tia chớp chợt lóe rồi theo đó là những đợt sấm vang rền, không lâu sau từng đợt từng đợt mưa bắt đầu thuận thế trút xuống một vùng núi rừng nơi đây. Tiêu Vũ lúc này đang vịn tay vào những thân trúc cố gắng bước đi, sau thời gian uống hết tách trà hắn mới cảm thấy cơ thể đã nghe lời mình, hắn cố sải bước thật nhanh ra khỏi rừng trúc, theo thông lộ chạy xuống Tử Vân thôn. Cơn mưa khiến mặt đất trở nên trơn ướt, Tiêu Vũ trượt chân ngã lăn lộn mấy lần nhưng hắn không bận tâm, đứng dậy thật nhanh rồi lại cắm đầu chạy, trong đầu hắn mơ hồ tưởng tượng ra một hình ảnh đáng sợ, Tiêu Vũ lắc lắc đầu thật mạnh cố xua đi suy nghĩ ấy, nhưng càng đến gần Tử Vân thôn thì nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng lớn hơn. Bọn Tiểu Phúc, A Lợi mỗi dịp trời mưa như thế này đều kéo nhau ra tắm rồi nô đùa inh ỏi cơ mà, sao hôm nay không thấy, sao im lặng vậy?

Không để Tiêu Vũ phải chờ lâu, rất nhanh đã có câu trả lời cho hắn, bởi lúc này hắn đã đến dưới chân ngọn Chủ phong, toàn cảnh nơi đây nhất nhất đều hiện lên trong mắt hắn. Tử Vân thôn trước mặt hắn bây giờ, không còn những căn nhà tranh vách đất kia nữa, không còn thấp thoáng bóng người nói cười như mọi khi nữa, không còn bất cứ một thứ gì nữa. Tử Vân thôn, đã bị san thành bình địa, chỉ còn từng cái hố sâu hoắm trồng chất lên nhau, trải rộng không thấy điểm cuối.

-“Không thể nào, không thể nào.” - Tiêu Vũ hai mắt vô thần, miệng run run khẽ lẩm bẩm, khóe mắt từng giọt lệ ấm nồng theo những hạt mưa buốt lạnh chảy xuống.

-“Nương, ngoại công, hai người ở đâu.” - Tiêu Vũ ôm hy vọng, xoay người lại hướng Tử Vân Sơn đằng sau gào khóc gọi tên.

Dưới cơn mưa tầm tã, Tiêu Vũ cứ đứng nơi đó mặc kệ tất cả, hắn càng cố hết sức gào to thì dường như cơn mưa cũng to hơn, lấn át hết tiếng gọi kèm lẫn tiếng nấc nghẹn ngào của hắn, đến khi đã lạc cả giọng, cổ họng khàn khàn đau rát, hắn mới tuyệt vọng quỳ sụp xuống. Thực ra khi nhớ đến cảnh tượng đêm qua, khoảnh khắc kiếm ảnh ngập trời ấy, cả lời dặn cuối cùng của ngoại công hắn, Tiêu Vũ biết rằng không một ai có thể chạy thoát hết, gọi thì vẫn cứ gọi thôi, nếu mẫu thân cùng ngoại công hắn còn sống thì đã dáo dác đi tìm hắn chứ không phải để hắn đi tìm hai người. Tiêu Vũ cảm thấy một bên ngực mình đau nhói, liền đưa tay lên túm chặt, lại sực nhớ ra cái gì, hắn nhìn xuống, một lá kim sắc linh phù vẫn dán trước ngực áo hắn, bất quá kim sắc trên linh phù này đã nhạt hơn trước nhiều, hoa văn đồ án trên phù cũng vậy.

Xé lá phù ra khỏi áo, Tiêu Vũ nhìn trân trân kim sắc linh phù nơi tay, trong lòng bất chợt tràn ngập một nỗi ân hận vô cùng vô tận. Tất cả tại hắn, là do hắn. Tiêu Vũ biết lá phù này hôm qua đã cứu mình một mạng, nếu hôm qua hắn không đòi đi theo mẫu thân hắn, chắc chắn ngoại công sẽ dùng lá phù này cứu mẫu thân hắn, thậm chí nếu không phải vì vướng bận hắn, biết đâu cả hai đều đã bình yên vô sự. Tiêu Vũ không kìm được, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn, hắn nắm chặt linh phù rồi ném ra xa, bây giờ nhìn phù này hắn không thấy một chút vui mừng vì nó đã cứu hắn gì cả, mà chỉ thấy tức giận bản thân cùng hối hận khôn nguôi.

Ngay khi hắn ném lá phù đi, một tiếng “Di” đầy kinh ngạc từ trên cao truyền xuống, Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn lên, ở trên không trung cách Tiêu Vũ khoảng hai mươi trượng, một lão giả thân vận bạch bào, mái tóc hoa râm, mắt sâu thâm thúy, mặt đầy nếp nhăn nhưng lại khiến người nhìn không có thấy một chút dáng vẻ tuổi cao sức yếu gì trên người lão cả. Lão giả một thân áo trắng lơ lửng trên không, những hạt mưa rơi xuống cách lão hai thước thì tự động rẽ ra, quanh thân lão như có một vòng bảo hộ, gió mưa không lọt, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào kim sắc linh phù Tiêu Vũ vừa ném đi, rồi lại quay sang nhìn hắn, tiếp lại nhìn linh phù. Khi Tiêu Vũ bị ánh mắt của lão giả này quét qua, hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái, hắn cảm thấy phút chốc lão giả này đã nhìn thấu hết mọi bí mật của hắn vậy, mặc dù hắn chẳng có cái bí mật gì cả.

Nhìn liền biết đây lại là một gã tiên nhân, Tiêu Vũ vội vàng cảnh giác chạy đến đưa tay cúi nhặt kim sắc linh phù lên, sau đó vòng tay ra sau lưng giấu đi, ánh mắt nhìn lão giả trên cao đầy vẻ thù địch, tác phong thật đúng chuẩn một tiểu hài tử. Lão giả thấy vậy có chút ngoài ý muốn, vẻ mặt đó là sao chứ, gia gia ta có thù oán gì với ngươi sao? Tuy vậy lão vẫn đứng yên không có hành động gì. Hai người bốn mắt nhìn nhau cả nửa ngày, bỗng nhiên lão giả cất tiếng hỏi.

-“Tiểu tử ngươi tên gì? Nơi đây xảy ra chuyện gì vậy?”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6018 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5462 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5179 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4838 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4781 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4729 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter