Chương : 24
Không lâu sau, công ty ở Vân Thành của Thịnh gia thay đổi nhân sự, người phụ trách thành Thịnh Tịch Văn, Từ Tân từ trợ lý biến thành giám đốc.
Khởi Tinh nhận thức chuyện này muộn màng, một buổi tối nọ khi Thịnh Tịch Niên đang làm việc trong thư phòng, cậu hỏi: “Cho nên vào tuần trăng mật chuyện chúng ta đã sửa lại thành đi Hà Lan, cũng là do Từ Tân nói cho Thịnh Minh Lễ?”
Thấy Thịnh Tịch Niên gật đầu, Khởi Tinh thở dài: “Trước đây em vẫn cứ nghĩ trợ lý Từ là người tốt ___ nhưng Thịnh Tịch Văn lại có thể thay thế được anh ta trở thành người phụ trách chính, xem ra làm tình báo về chuyện của anh cũng không phải quá đáng giá.”
Thịnh Tịch Niên vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn cậu một cái: “Lúc trước Thịnh Minh Lễ đã chọn lầm anh, giờ muốn bán mặt mũi với người Thịnh gia, lại biết Thịnh Tịch Văn thật ra chỉ là một kẻ vô dụng, sợ hắn sẽ mắc sai lầm, muốn dựa vào Từ Tân để áp trận.”
Thịnh Tịch Niên nói xong, khóe môi khẽ câu lên, vô cùng chắc chắn mà tiếp: “Đáng tiếc là Từ Tân có muốn áp trận cũng làm không thể áp nổi.”
Chuyện Thịnh Tịch Niên và Thịnh Minh Lễ trở mặt nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, chuyện này đã lan truyền rộng rãi khắp thương giới. Thịnh Minh Lễ muốn dạy cho Thịnh Tịch Niên một bài học, nhưng rốt cuộc Vân Thành vẫn là địa giới của Chúc Phong Nhậm. Còn chưa thể làm ầm ĩ chuyện đó lên, thì Chúc Phong Nhậm đã lấy danh nghĩa là tổ chức đại thọ cho mình mà mở một tiệc rượu, địa điểm tổ chức là ở ngay tại nhà.
Chúc Phong Nhậm chỉ có một người con gái duy nhất là Chúc Mạn, sau khi Chúc Mạn qua đời, Khởi Tinh không có ý muốn thừa kế sản nghiệp, ông cụ cũng không muốn ép buộc cháu ngoại. Bởi vậy đến khi đã lớn tuổi, chuyện làm ăn trên cơ bản ông cụ đều giao cho trợ lý của mình giải quyết, mà bản thân thì đã rất lâu rồi không ra mặt.
Nhưng chẳng có ai ngu ngốc tới mức không nể mặt ông cụ, ở nơi tổ chức tiệc người đi lại đông như dệt cửi. Tinh thần của Chúc Phong Nhậm cũng coi như là không tồi, ông cụ đứng ở đại sảnh nói chuyện với mấy người bạn già hồi lâu, Thịnh Tịch Niên và Khởi Tinh đều một thân âu phục đen đứng tiếp khách cùng ông.
Có lúc thảo luận tới chuyện kinh doanh, Chúc Phong Nhậm còn quay đầu lại ý bảo Thịnh Tịch Niên nói mấy câu, sau đó lại phất tay với mọi người.
“Tôi già rồi, bây giờ là phải nhờ cậy đến mấy đứa thanh niên.”
Đối phương liền mau mắn nói Chúc Phong Nhậm là càng già càng dẻo dai, vẫn còn rất trẻ. Khởi Tinh nghe một lúc, lại len lén thì thầm với Thịnh Tịch Niên.
“Em đói.”
Thịnh Tịch Niên mới rồi còn thảo luận tình hình kinh tế với người ta, giờ vẻ mặt vẫn không đổi cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ăn gì, để anh đi lấy cho em?”
Khởi Tinh nhìn một vòng, trên bàn đều bày mấy món thức ăn lạnh (*) và bánh ngọt, cậu không thích chúng.
(*) Là những món không cần phải đun nóng hoặc nấu lên như salad hay các loại cuốn …
“Bỏ đi, em vào bếp nhờ dì giúp việc làm chút đồ cho em.”
Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, “Trưa nay lại không chịu ăn cơm tử tế.”
Khởi Tinh giả bộ như không nghe thấy, cậu đi vào trong bếp, ở đó vẫn còn món chân giò hun khói hầm măng tươi, dì giúp việc liền hâm nóng một bát cho cậu ăn. Khởi Tinh mặc trên người bộ âu phục quý giá, tay thì cầm bát lén lút ăn khuya trong bếp, xong rồi mới lại quay về đại sảnh.
Chờ đến khi cậu quay lại, thì phát hiện không thấy cả ông ngoại và Thịnh Tịch Niên đâu.
Khởi Tinh dạo quanh một vòng vẫn không tìm thấy người, chỉ thấy mỗi trợ lý của Chúc Phong Nhậm.
Trợ lý của Chúc Phong Nhậm tên là Chung Trữ, là một Alpha. Chung Trứ lớn hơn Khởi Tinh khoảng chừng mười tuổi, trước đây là một học sinh được Chúc Phong Nhậm tài trợ, sau này lại vào xí nghiệp của Chúc gia làm. Bình thường Chung Trữ luôn nói năng thận trọng, trên thương trường cũng là một người ngoan độc sấm rền gió cuốn, luôn xử lý mọi công việc trong xí nghiệp Chúc gia ngăn nắp rõ ràng. Khởi Tinh bình thường không hay gặp mặt anh ta, cậu luôn cảm thấy mình ở trong mắt đối phương chắc là một tên bại gia tử văn dốt võ nát.
Bại gia tử không tìm thấy người, đành phải bất chấp khó khăn mà đi tới hỏi. Chung Trữ tiếc chữ như vàng: “Chúc tiên sinh và Thịnh tiên sinh có việc cần nói chuyện nên đã lên thư phòng rồi.”
Khởi Tinh sau khi nói cảm ơn thì cũng lủi lên trên tầng, cậu không tới quấy rầy hai người họ, mà ngoan ngoãn đứng ở hành lang. Qua một lúc lâu, cửa thư phòng mới được mở ra.
Người ra ngoài là Thịnh Tịch Niên. Khởi Tinh nhanh nhẹn tiến tới hỏi: “Ông ngoại em đâu? Ông gọi anh lên để làm gì thế?”
“Ông ngoại có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Nơ của Khởi Tinh bị lệch, Thịnh Tịch Niên liền đưa tay lên chỉnh giúp cậu, cũng trả lời câu hỏi thứ hai, “Anh và ông nói chuyện làm ăn.”
Khởi Tinh yên tâm, Thịnh Tịch Niên bỏ tay xuống nhìn cậu, rồi đột nhiên nói: “Ông ngoại thật sự rất yêu thương em.”
“Đương nhiên rồi.” Khởi Tinh không hiểu sao anh đột nhiên nói vậy là có ý gì, nhưng nghe thế liền đắc ý khẳng định, rồi cậu lại đảo mắt nghĩ, nói tiếp: “Em còn biết anh cũng yêu em nữa.”
Thịnh Tịch Niên lộ ra chút vui vẻ, anh cầm lấy tay Khởi Tinh.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, Chúc Phong Nhậm cũng xuống, còn để cho Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên kính trà mình trước mặt mọi người.
Đó là tập tục của con cháu ruột trong gia đình với người lớn tại Vân Thành, ý tứ trong hành động của Chúc Phong Nhậm không cần nói cũng đã rõ.
Sau hành động (mời trà) ấy, có nhóm người đứng tụm vào một bên, cũng có người đứng từ xa ngó lại, nhất thời không khí xôn xao hẳn lên.
Khởi Tinh cũng lười quản mấy thứ loanh quanh lòng vòng này, chỉ cảm thấy khoảng thời gian này nói chuyện yêu đương với Thịnh Tịch Niên vui chết đi được, cậu điên cuồng tú ân ái ở trong vòng bạn bè, bị Trác Trừng Dương dọa kéo vào danh sách đen vô số lần nhưng vẫn không hối cải.
Ngày hôm nay Khởi Tinh dậy muộn, lười không muốn tới cửa hàng hoa, thế là nằm ở nhà chơi game. Ai ngờ vừa mới chơi được một ván thì điện thoại đổ chuông, cậu nhìn qua, vậy mà lại là Khởi Vinh Bân.
Khởi Tinh quẳng điện thoại sang bên, tiếp tục chăm chú vào máy game, cho tới tận khi lần đổ chuông thứ hai của điện thoại sắp kết thúc, Khởi Tinh mới nhận điện, lười biếng mở miệng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngay cả một tiếng ‘Ba’ cũng không gọi, cái tính của mày thế nào vậy.” Khởi Vinh Bân không thể nghe nổi cái giọng điệu của cậu, vừa mở miệng đã lại giáo huấn, sau đó ông ta mới bảo: “Tối nay về nhà ăn cơm đi.”
Khởi Tinh bỏ máy chơi game sang bên cạnh, có chút ngạc nhiên hỏi: “Ha, sao đột nhiên lại nhớ tới con trai mình vậy?”
“Mày nói gì thế hả!” Khởi Vinh Bân chỉ cảm thấy Khởi Tinh kết hôn rồi cũng chẳng khiến ông ta bớt lo được, “Bao lâu rồi mày chưa về? Tối nay về đi, ba có chuyện muốn nói với mày.”
Chẳng cần đoán Khởi Tinh cũng biết là chuyện của Thịnh Tịch Niên, cậu vốn còn định từ chối, nhưng lại nghĩ tới lần trước ra ngoài ăn cơm có bắt gặp Thịnh Tịch Văn và Khởi Hằng, cậu ngừng một chút, đáp: “Được rồi, tối nay tôi về.”
Cúp điện thoại, cậu liền nhắn cho Thịnh Tịch Niên một tin.
“Khởi Vinh Bân gọi em về ăn cơm tối nay.”
Một lát sau, Thịnh Tịch Niên liền gọi tới. Khởi Tinh nhanh chóng nhận điện, có lẽ là Thịnh Tịch Niên đang ở trong văn phòng, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có giọng anh là truyền qua đây.
“Muốn anh về cùng em không?”
“Không cần đâu, em đoán là muốn nói với em về chuyện của anh.” Khởi Tinh đi tới phòng quần áo để thay đồ, cậu muốn mặc bộ đồ phản nghịch một chút để làm Khởi Vinh Bân tức chết.
“Chắc là nghe nói anh và cha anh trở mặt với nhau, nghĩ rằng anh không có tiền đồ gì, muốn em nhanh chóng biết sai đường mà quay lại.”
Tiếng cười khẽ của Thịnh Tịch Niên từ bên đó truyền tới: “Vậy phải làm sao đây?”
“Chẳng sao cả,” Khởi Tinh vui vẻ nói, “Em bán hoa nuôi anh.”
Trước khi về nhà, Khởi Tinh còn bớt chút thời gian để nhuộm tóc. Từ lúc kết hôn tới giờ cậu đều để tóc đen, mỗi lần ra ngoài trông cứ như học sinh trung học vậy, trong lòng cậu đã sớm ngứa ngáy, lần này dứt khoát nhuộm thành màu cam đậm, ở trong bóng tối thì cũng không tính là quá nổi bật, nhưng ở dưới ánh mặt trời thì trông giống như một quả quýt nhỏ chói lọi.
Khởi Tinh chụp một tấm ảnh gửi Thịnh Tịch Niên, mãi sau đối phương vẫn chưa đáp lại, chắc là mất một lúc tiêu hóa xong, mới nhắn tới một câu: “Rất đẹp.”
Khởi Tinh thấy vừa lòng thỏa ý, đi thẳng tới nhà của Khởi Vinh Bân. Quả nhiên, Khởi Vinh Bân vừa thấy tóc của Khởi Tinh thì huyết áp nhanh chóng tăng vọt, quở mắng ngay trên bàn cơm: “Cái bộ dạng này của mày trông có giống người đã kết hôn không hả!”
Khởi Tinh chờ ông ta mắng xong, liền đúng lý hợp tình mở miệng: “Sao lại không giống, chồng tôi lại rất thích đấy.”
Khởi Vinh Bân tức giận hồi lâu cũng không nói gì, Khởi Hằng ở một bên cười khẩy: “Bùn nhão không trát nổi tường.”
Khởi Tinh uống một ngụm canh, từ từ tốn tốn nói: “Anh tự giới thiệu bản thân à.”
Khởi Hằng đứng bật dậy muốn nổi cơn, Khởi Vinh Bân liền quay sang mắng: “Muốn làm cái gì hả!”
Vẻ mặt của Phương Vân đang ngồi bên cạnh rất bối rối, bà ta nhanh chóng hòa giải: “Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi.”
Khởi Tinh lại nhìn về phía Khởi Hằng, nói: “Không đúng, chẳng phải anh đã theo chân Thịnh Tịch Văn để lăn lộn cùng một khối sao, người khác ăn thịt, thì chung quy cũng có thể cho anh uống chén canh.”
Đầu tiên Khởi Hằng cảnh giác nhìn Khởi Tinh, sau đó không phát hiện có gì khác thường thì mới hài lòng ngồi xuống, trong giọng nói còn có chút dương dương tự đắc.
“Là vị trí và hạng mục lúc trước của Hứa Dật.”
Khởi Vinh Bân từng nói để cho y theo Thịnh Tịch Niên học tập, thế nhưng Thịnh Tịch Niên vậy mà lại chỉ cho y một cái chức con cỏn, y nghĩ đối phương đang chèn ép mình nên được vài ngày đã chẳng muốn tới nữa, hiện tại thật vất vả mới móc nối được với Thịnh Tịch Văn, nở mày nở mặt, đương nhiên là muốn khoe khoang một trận.
Khởi Tinh đã chứng thực được suy đoán của mình, thật lòng thật dạ mà nói: “Vậy Thịnh gia càng thảm hơn rồi.”
Khởi Hằng quẳng cái bát rồi rời đi, Phương Vân liền chạy theo sau dỗ dành y, đó là chuyện chẳng liên quan tới mình nên Khởi Tinh tiếp tục gắp thức ăn. Chờ ăn uống xong xuôi, cơn giận của Khởi Vinh Bân cũng đã tiêu tán không ít, ông ta nhìn Khởi Tinh, “Đi theo ba vào thư phòng.”
Cả hai đi vào đó, Khởi Vinh Bân liền bảo Khởi Tinh đóng cửa lại, rồi mới mở miệng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra với Thịnh Tịch Niên và cha nó?”
“Thì trở mặt.” Khởi Tinh ngồi xuống ghế, “Không phải ông biết rồi à?”
“Vậy sau này mày định làm thế nào?”
Khởi Tinh ngạc nhiên: “Làm thế nào cái gì cơ?”
Khởi Vinh Bân chỉ tưởng cậu chưa suy nghĩ cẩn thận, nên kiên nhẫn giải thích: “Thịnh Tịch Niên và cha nó trở mặt với nhau, tài nguyên ít nhiều cũng bị tổn thất, mày có thể khuyên được nó thì khuyên, không khuyên được ____”
“Không khuyên được thì sao, đổi người?” Khởi Tinh ngắt lời đối phương, “Làm giống như ông năm đó?”
Đây chính là tử huyệt của Khởi Vinh Bân, khí thế của ông ta trong nháy mắt liền suy yếu đi, trầm giọng bảo: “Chuyện của mẹ con là khi đó ba suy nghĩ chưa thỏa đáng, nhưng ba nghe nói ông ngoại con vì Thịnh Tịch Niên mà cố ý tổ chức tiệc rượu, đây là con đang thách thức Thịnh gia đó có biết không hả, tương lai sau này công ty của ba sẽ đưa cho con, con làm sao phải có chỗ đứng trong thương giới ____”
“Tôi không phải là ông.”
Khởi Tinh không muốn nghe tiếp nữa, trực tiếp cắt ngang lời ông ta, rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi không phải ông. Năm đó vì muốn có chỗ đứng mà ông làm ra việc ấy nhưng tôi thì không, tài sản của ông tôi cũng không cần.”
Khởi Tinh đã đi về phía cửa, nhưng đứng trước cửa rồi, cậu lại quay đầu nhìn Khởi Vinh Bân, ánh mặt trời từ cửa sổ thư phòng hắt lên mái tóc cậu, khiến cho cậu thoạt nhìn trông rất hoạt bát sinh động, nhưng ngữ khí của Khởi Tinh lại vô cùng bình tĩnh mà nghiêm túc.
“Mấy năm nay tuy rằng tôi không thể gọi ông là ‘ba’, nhưng vì dòng máu đang chảy trong người nên tôi đối với ông cũng như là tận tình tận nghĩa. Nhưng mẹ tôi, ông ngoại tôi, bây giờ còn có cả Thịnh Tịch Niên, ông không có tư cách nói về bất kì ai trong số họ trước mặt tôi.”
“Bằng không tôi thật sự sẽ trở mặt với ông, không tin thì ông cứ thử xem.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Khởi Vinh Bân nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nhất thời không thể nói được nữa. Khởi Tinh bước ra khỏi thư phòng, cậu đi qua phòng khách, đến lúc đi tới sân mới chậm bước lại.
Trong sân có một bụi hồng vừa mới nở, kích thước rất nhỏ, na ná hoa Tường Vi, gần như cả bông hoa đều là màu cam, viền cánh hoa lại mang sắc đỏ, đây chính là một trong những giống hoa hồng Austin, được gọi là Hành Tinh.
Khởi Tinh nhìn một lúc, rồi cậu lấy cái kéo đặt ở bên cạnh cắt bụi hồng ấy xuống, đường hoàng mà bước ra khỏi căn nhà đó.
Khởi Vinh Bân chọc cho tâm tình của cậu không tốt, cậu cắt lấy bụi hồng của đối phương, công bằng.
Về tới nhà, Khởi Tinh kiên nhẫn sửa sang lại bó hoa, rồi lấy bình cắm vào, đặt trên đầu giường. Buổi tối lúc gần ngủ Thịnh Tịch Niên mới vào phòng, anh vừa liếc mắt liền thấy được bình hoa.
Khởi Tinh giống như đang dâng vật quý, chỉ vào hoa: “Tặng hoa hồng cho anh đó.”
“Rất hợp với màu tóc của em.” Thịnh Tịch Niên khen một câu, rồi lại hỏi, “Ở đâu ra vậy em?”
Khởi Tinh đến một cái chớp mắt cũng chẳng có, đáp: “Em trộm.”
Thịnh Tịch Niên: “….”
Khởi Tinh cười lớn, rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh biết loài hoa này tên gì không?”
“Là Hành Tinh, giống tên của em.”
Thịnh Tịch Niên nghe vậy thì nâng mắt nhìn lại, một bó hoa Hành Tinh nở rực rỡ tỏa ra mùi hương nhã nhặn giữa đêm tối, giống một ngọn lửa đang nhảy nhót.
Đẹp tới tráng lệ (*), đẹp đến mức thản thản đãng đãng (**).
(*) Gốc ‘声势浩大’
(**) Gốc ‘坦坦荡荡’ ý chỉ sự thản nhiên, thư thái (Thường để miêu tả người.)
Khởi Tinh không nhìn Thịnh Tịch Niên, chỉ chăm chú nhìn vào hoa, nhỏ giọng nói: “Em mong anh sẽ thích hoa, cũng mong rằng anh sẽ thích em.”
Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, một lát sau, anh thấp giọng gọi: “Em qua đây.”
Từ trước đến nơi Khởi Tinh đều chẳng đi đứng cho tử tế, cậu vừa nghe thấy thế liền chạy ào về phía Thịnh Tịch Niên, rồi dừng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Thịnh Tịch Niên cũng cúi đầu đối diện với cậu, thả chậm giọng nói, hỏi: “Hôm nay em không vui sao?”
Khởi Tinh không đáp lời, cậu thấy được ảnh ngược của mình trong mắt của Thịnh Tịch Niên, dường như cả con người cậu đều đã được giấu ở trong đôi mắt anh.
Cậu ngắm nhìn một chốc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Thịnh Tịch Niên.”
Cuối cùng cậu cũng thu lại dáng vẻ tươi cười, lộ ra vẻ mặt có phần tủi thân hiếm thấy được.
“Anh đánh dấu em đi.”
Lúc lâu sau Thịnh Tịch Niên vẫn không nói gì cả, Khởi Tinh không biết ý của anh là sao, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hơi bĩu môi: “Thôi bỏ đi.”
Cậu vừa nói vừa lùi về phía sau một bước, nhưng đối phương lại nắm lấy cổ tay cậu.
Một giây tiếp theo, nụ hôn của Thịnh Tịch Niên liền rơi xuống.
Hết chương 24.
Khởi Tinh nhận thức chuyện này muộn màng, một buổi tối nọ khi Thịnh Tịch Niên đang làm việc trong thư phòng, cậu hỏi: “Cho nên vào tuần trăng mật chuyện chúng ta đã sửa lại thành đi Hà Lan, cũng là do Từ Tân nói cho Thịnh Minh Lễ?”
Thấy Thịnh Tịch Niên gật đầu, Khởi Tinh thở dài: “Trước đây em vẫn cứ nghĩ trợ lý Từ là người tốt ___ nhưng Thịnh Tịch Văn lại có thể thay thế được anh ta trở thành người phụ trách chính, xem ra làm tình báo về chuyện của anh cũng không phải quá đáng giá.”
Thịnh Tịch Niên vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn cậu một cái: “Lúc trước Thịnh Minh Lễ đã chọn lầm anh, giờ muốn bán mặt mũi với người Thịnh gia, lại biết Thịnh Tịch Văn thật ra chỉ là một kẻ vô dụng, sợ hắn sẽ mắc sai lầm, muốn dựa vào Từ Tân để áp trận.”
Thịnh Tịch Niên nói xong, khóe môi khẽ câu lên, vô cùng chắc chắn mà tiếp: “Đáng tiếc là Từ Tân có muốn áp trận cũng làm không thể áp nổi.”
Chuyện Thịnh Tịch Niên và Thịnh Minh Lễ trở mặt nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, chuyện này đã lan truyền rộng rãi khắp thương giới. Thịnh Minh Lễ muốn dạy cho Thịnh Tịch Niên một bài học, nhưng rốt cuộc Vân Thành vẫn là địa giới của Chúc Phong Nhậm. Còn chưa thể làm ầm ĩ chuyện đó lên, thì Chúc Phong Nhậm đã lấy danh nghĩa là tổ chức đại thọ cho mình mà mở một tiệc rượu, địa điểm tổ chức là ở ngay tại nhà.
Chúc Phong Nhậm chỉ có một người con gái duy nhất là Chúc Mạn, sau khi Chúc Mạn qua đời, Khởi Tinh không có ý muốn thừa kế sản nghiệp, ông cụ cũng không muốn ép buộc cháu ngoại. Bởi vậy đến khi đã lớn tuổi, chuyện làm ăn trên cơ bản ông cụ đều giao cho trợ lý của mình giải quyết, mà bản thân thì đã rất lâu rồi không ra mặt.
Nhưng chẳng có ai ngu ngốc tới mức không nể mặt ông cụ, ở nơi tổ chức tiệc người đi lại đông như dệt cửi. Tinh thần của Chúc Phong Nhậm cũng coi như là không tồi, ông cụ đứng ở đại sảnh nói chuyện với mấy người bạn già hồi lâu, Thịnh Tịch Niên và Khởi Tinh đều một thân âu phục đen đứng tiếp khách cùng ông.
Có lúc thảo luận tới chuyện kinh doanh, Chúc Phong Nhậm còn quay đầu lại ý bảo Thịnh Tịch Niên nói mấy câu, sau đó lại phất tay với mọi người.
“Tôi già rồi, bây giờ là phải nhờ cậy đến mấy đứa thanh niên.”
Đối phương liền mau mắn nói Chúc Phong Nhậm là càng già càng dẻo dai, vẫn còn rất trẻ. Khởi Tinh nghe một lúc, lại len lén thì thầm với Thịnh Tịch Niên.
“Em đói.”
Thịnh Tịch Niên mới rồi còn thảo luận tình hình kinh tế với người ta, giờ vẻ mặt vẫn không đổi cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ăn gì, để anh đi lấy cho em?”
Khởi Tinh nhìn một vòng, trên bàn đều bày mấy món thức ăn lạnh (*) và bánh ngọt, cậu không thích chúng.
(*) Là những món không cần phải đun nóng hoặc nấu lên như salad hay các loại cuốn …
“Bỏ đi, em vào bếp nhờ dì giúp việc làm chút đồ cho em.”
Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, “Trưa nay lại không chịu ăn cơm tử tế.”
Khởi Tinh giả bộ như không nghe thấy, cậu đi vào trong bếp, ở đó vẫn còn món chân giò hun khói hầm măng tươi, dì giúp việc liền hâm nóng một bát cho cậu ăn. Khởi Tinh mặc trên người bộ âu phục quý giá, tay thì cầm bát lén lút ăn khuya trong bếp, xong rồi mới lại quay về đại sảnh.
Chờ đến khi cậu quay lại, thì phát hiện không thấy cả ông ngoại và Thịnh Tịch Niên đâu.
Khởi Tinh dạo quanh một vòng vẫn không tìm thấy người, chỉ thấy mỗi trợ lý của Chúc Phong Nhậm.
Trợ lý của Chúc Phong Nhậm tên là Chung Trữ, là một Alpha. Chung Trứ lớn hơn Khởi Tinh khoảng chừng mười tuổi, trước đây là một học sinh được Chúc Phong Nhậm tài trợ, sau này lại vào xí nghiệp của Chúc gia làm. Bình thường Chung Trữ luôn nói năng thận trọng, trên thương trường cũng là một người ngoan độc sấm rền gió cuốn, luôn xử lý mọi công việc trong xí nghiệp Chúc gia ngăn nắp rõ ràng. Khởi Tinh bình thường không hay gặp mặt anh ta, cậu luôn cảm thấy mình ở trong mắt đối phương chắc là một tên bại gia tử văn dốt võ nát.
Bại gia tử không tìm thấy người, đành phải bất chấp khó khăn mà đi tới hỏi. Chung Trữ tiếc chữ như vàng: “Chúc tiên sinh và Thịnh tiên sinh có việc cần nói chuyện nên đã lên thư phòng rồi.”
Khởi Tinh sau khi nói cảm ơn thì cũng lủi lên trên tầng, cậu không tới quấy rầy hai người họ, mà ngoan ngoãn đứng ở hành lang. Qua một lúc lâu, cửa thư phòng mới được mở ra.
Người ra ngoài là Thịnh Tịch Niên. Khởi Tinh nhanh nhẹn tiến tới hỏi: “Ông ngoại em đâu? Ông gọi anh lên để làm gì thế?”
“Ông ngoại có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Nơ của Khởi Tinh bị lệch, Thịnh Tịch Niên liền đưa tay lên chỉnh giúp cậu, cũng trả lời câu hỏi thứ hai, “Anh và ông nói chuyện làm ăn.”
Khởi Tinh yên tâm, Thịnh Tịch Niên bỏ tay xuống nhìn cậu, rồi đột nhiên nói: “Ông ngoại thật sự rất yêu thương em.”
“Đương nhiên rồi.” Khởi Tinh không hiểu sao anh đột nhiên nói vậy là có ý gì, nhưng nghe thế liền đắc ý khẳng định, rồi cậu lại đảo mắt nghĩ, nói tiếp: “Em còn biết anh cũng yêu em nữa.”
Thịnh Tịch Niên lộ ra chút vui vẻ, anh cầm lấy tay Khởi Tinh.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, Chúc Phong Nhậm cũng xuống, còn để cho Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên kính trà mình trước mặt mọi người.
Đó là tập tục của con cháu ruột trong gia đình với người lớn tại Vân Thành, ý tứ trong hành động của Chúc Phong Nhậm không cần nói cũng đã rõ.
Sau hành động (mời trà) ấy, có nhóm người đứng tụm vào một bên, cũng có người đứng từ xa ngó lại, nhất thời không khí xôn xao hẳn lên.
Khởi Tinh cũng lười quản mấy thứ loanh quanh lòng vòng này, chỉ cảm thấy khoảng thời gian này nói chuyện yêu đương với Thịnh Tịch Niên vui chết đi được, cậu điên cuồng tú ân ái ở trong vòng bạn bè, bị Trác Trừng Dương dọa kéo vào danh sách đen vô số lần nhưng vẫn không hối cải.
Ngày hôm nay Khởi Tinh dậy muộn, lười không muốn tới cửa hàng hoa, thế là nằm ở nhà chơi game. Ai ngờ vừa mới chơi được một ván thì điện thoại đổ chuông, cậu nhìn qua, vậy mà lại là Khởi Vinh Bân.
Khởi Tinh quẳng điện thoại sang bên, tiếp tục chăm chú vào máy game, cho tới tận khi lần đổ chuông thứ hai của điện thoại sắp kết thúc, Khởi Tinh mới nhận điện, lười biếng mở miệng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngay cả một tiếng ‘Ba’ cũng không gọi, cái tính của mày thế nào vậy.” Khởi Vinh Bân không thể nghe nổi cái giọng điệu của cậu, vừa mở miệng đã lại giáo huấn, sau đó ông ta mới bảo: “Tối nay về nhà ăn cơm đi.”
Khởi Tinh bỏ máy chơi game sang bên cạnh, có chút ngạc nhiên hỏi: “Ha, sao đột nhiên lại nhớ tới con trai mình vậy?”
“Mày nói gì thế hả!” Khởi Vinh Bân chỉ cảm thấy Khởi Tinh kết hôn rồi cũng chẳng khiến ông ta bớt lo được, “Bao lâu rồi mày chưa về? Tối nay về đi, ba có chuyện muốn nói với mày.”
Chẳng cần đoán Khởi Tinh cũng biết là chuyện của Thịnh Tịch Niên, cậu vốn còn định từ chối, nhưng lại nghĩ tới lần trước ra ngoài ăn cơm có bắt gặp Thịnh Tịch Văn và Khởi Hằng, cậu ngừng một chút, đáp: “Được rồi, tối nay tôi về.”
Cúp điện thoại, cậu liền nhắn cho Thịnh Tịch Niên một tin.
“Khởi Vinh Bân gọi em về ăn cơm tối nay.”
Một lát sau, Thịnh Tịch Niên liền gọi tới. Khởi Tinh nhanh chóng nhận điện, có lẽ là Thịnh Tịch Niên đang ở trong văn phòng, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có giọng anh là truyền qua đây.
“Muốn anh về cùng em không?”
“Không cần đâu, em đoán là muốn nói với em về chuyện của anh.” Khởi Tinh đi tới phòng quần áo để thay đồ, cậu muốn mặc bộ đồ phản nghịch một chút để làm Khởi Vinh Bân tức chết.
“Chắc là nghe nói anh và cha anh trở mặt với nhau, nghĩ rằng anh không có tiền đồ gì, muốn em nhanh chóng biết sai đường mà quay lại.”
Tiếng cười khẽ của Thịnh Tịch Niên từ bên đó truyền tới: “Vậy phải làm sao đây?”
“Chẳng sao cả,” Khởi Tinh vui vẻ nói, “Em bán hoa nuôi anh.”
Trước khi về nhà, Khởi Tinh còn bớt chút thời gian để nhuộm tóc. Từ lúc kết hôn tới giờ cậu đều để tóc đen, mỗi lần ra ngoài trông cứ như học sinh trung học vậy, trong lòng cậu đã sớm ngứa ngáy, lần này dứt khoát nhuộm thành màu cam đậm, ở trong bóng tối thì cũng không tính là quá nổi bật, nhưng ở dưới ánh mặt trời thì trông giống như một quả quýt nhỏ chói lọi.
Khởi Tinh chụp một tấm ảnh gửi Thịnh Tịch Niên, mãi sau đối phương vẫn chưa đáp lại, chắc là mất một lúc tiêu hóa xong, mới nhắn tới một câu: “Rất đẹp.”
Khởi Tinh thấy vừa lòng thỏa ý, đi thẳng tới nhà của Khởi Vinh Bân. Quả nhiên, Khởi Vinh Bân vừa thấy tóc của Khởi Tinh thì huyết áp nhanh chóng tăng vọt, quở mắng ngay trên bàn cơm: “Cái bộ dạng này của mày trông có giống người đã kết hôn không hả!”
Khởi Tinh chờ ông ta mắng xong, liền đúng lý hợp tình mở miệng: “Sao lại không giống, chồng tôi lại rất thích đấy.”
Khởi Vinh Bân tức giận hồi lâu cũng không nói gì, Khởi Hằng ở một bên cười khẩy: “Bùn nhão không trát nổi tường.”
Khởi Tinh uống một ngụm canh, từ từ tốn tốn nói: “Anh tự giới thiệu bản thân à.”
Khởi Hằng đứng bật dậy muốn nổi cơn, Khởi Vinh Bân liền quay sang mắng: “Muốn làm cái gì hả!”
Vẻ mặt của Phương Vân đang ngồi bên cạnh rất bối rối, bà ta nhanh chóng hòa giải: “Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi.”
Khởi Tinh lại nhìn về phía Khởi Hằng, nói: “Không đúng, chẳng phải anh đã theo chân Thịnh Tịch Văn để lăn lộn cùng một khối sao, người khác ăn thịt, thì chung quy cũng có thể cho anh uống chén canh.”
Đầu tiên Khởi Hằng cảnh giác nhìn Khởi Tinh, sau đó không phát hiện có gì khác thường thì mới hài lòng ngồi xuống, trong giọng nói còn có chút dương dương tự đắc.
“Là vị trí và hạng mục lúc trước của Hứa Dật.”
Khởi Vinh Bân từng nói để cho y theo Thịnh Tịch Niên học tập, thế nhưng Thịnh Tịch Niên vậy mà lại chỉ cho y một cái chức con cỏn, y nghĩ đối phương đang chèn ép mình nên được vài ngày đã chẳng muốn tới nữa, hiện tại thật vất vả mới móc nối được với Thịnh Tịch Văn, nở mày nở mặt, đương nhiên là muốn khoe khoang một trận.
Khởi Tinh đã chứng thực được suy đoán của mình, thật lòng thật dạ mà nói: “Vậy Thịnh gia càng thảm hơn rồi.”
Khởi Hằng quẳng cái bát rồi rời đi, Phương Vân liền chạy theo sau dỗ dành y, đó là chuyện chẳng liên quan tới mình nên Khởi Tinh tiếp tục gắp thức ăn. Chờ ăn uống xong xuôi, cơn giận của Khởi Vinh Bân cũng đã tiêu tán không ít, ông ta nhìn Khởi Tinh, “Đi theo ba vào thư phòng.”
Cả hai đi vào đó, Khởi Vinh Bân liền bảo Khởi Tinh đóng cửa lại, rồi mới mở miệng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra với Thịnh Tịch Niên và cha nó?”
“Thì trở mặt.” Khởi Tinh ngồi xuống ghế, “Không phải ông biết rồi à?”
“Vậy sau này mày định làm thế nào?”
Khởi Tinh ngạc nhiên: “Làm thế nào cái gì cơ?”
Khởi Vinh Bân chỉ tưởng cậu chưa suy nghĩ cẩn thận, nên kiên nhẫn giải thích: “Thịnh Tịch Niên và cha nó trở mặt với nhau, tài nguyên ít nhiều cũng bị tổn thất, mày có thể khuyên được nó thì khuyên, không khuyên được ____”
“Không khuyên được thì sao, đổi người?” Khởi Tinh ngắt lời đối phương, “Làm giống như ông năm đó?”
Đây chính là tử huyệt của Khởi Vinh Bân, khí thế của ông ta trong nháy mắt liền suy yếu đi, trầm giọng bảo: “Chuyện của mẹ con là khi đó ba suy nghĩ chưa thỏa đáng, nhưng ba nghe nói ông ngoại con vì Thịnh Tịch Niên mà cố ý tổ chức tiệc rượu, đây là con đang thách thức Thịnh gia đó có biết không hả, tương lai sau này công ty của ba sẽ đưa cho con, con làm sao phải có chỗ đứng trong thương giới ____”
“Tôi không phải là ông.”
Khởi Tinh không muốn nghe tiếp nữa, trực tiếp cắt ngang lời ông ta, rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi không phải ông. Năm đó vì muốn có chỗ đứng mà ông làm ra việc ấy nhưng tôi thì không, tài sản của ông tôi cũng không cần.”
Khởi Tinh đã đi về phía cửa, nhưng đứng trước cửa rồi, cậu lại quay đầu nhìn Khởi Vinh Bân, ánh mặt trời từ cửa sổ thư phòng hắt lên mái tóc cậu, khiến cho cậu thoạt nhìn trông rất hoạt bát sinh động, nhưng ngữ khí của Khởi Tinh lại vô cùng bình tĩnh mà nghiêm túc.
“Mấy năm nay tuy rằng tôi không thể gọi ông là ‘ba’, nhưng vì dòng máu đang chảy trong người nên tôi đối với ông cũng như là tận tình tận nghĩa. Nhưng mẹ tôi, ông ngoại tôi, bây giờ còn có cả Thịnh Tịch Niên, ông không có tư cách nói về bất kì ai trong số họ trước mặt tôi.”
“Bằng không tôi thật sự sẽ trở mặt với ông, không tin thì ông cứ thử xem.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Khởi Vinh Bân nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nhất thời không thể nói được nữa. Khởi Tinh bước ra khỏi thư phòng, cậu đi qua phòng khách, đến lúc đi tới sân mới chậm bước lại.
Trong sân có một bụi hồng vừa mới nở, kích thước rất nhỏ, na ná hoa Tường Vi, gần như cả bông hoa đều là màu cam, viền cánh hoa lại mang sắc đỏ, đây chính là một trong những giống hoa hồng Austin, được gọi là Hành Tinh.
Khởi Tinh nhìn một lúc, rồi cậu lấy cái kéo đặt ở bên cạnh cắt bụi hồng ấy xuống, đường hoàng mà bước ra khỏi căn nhà đó.
Khởi Vinh Bân chọc cho tâm tình của cậu không tốt, cậu cắt lấy bụi hồng của đối phương, công bằng.
Về tới nhà, Khởi Tinh kiên nhẫn sửa sang lại bó hoa, rồi lấy bình cắm vào, đặt trên đầu giường. Buổi tối lúc gần ngủ Thịnh Tịch Niên mới vào phòng, anh vừa liếc mắt liền thấy được bình hoa.
Khởi Tinh giống như đang dâng vật quý, chỉ vào hoa: “Tặng hoa hồng cho anh đó.”
“Rất hợp với màu tóc của em.” Thịnh Tịch Niên khen một câu, rồi lại hỏi, “Ở đâu ra vậy em?”
Khởi Tinh đến một cái chớp mắt cũng chẳng có, đáp: “Em trộm.”
Thịnh Tịch Niên: “….”
Khởi Tinh cười lớn, rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh biết loài hoa này tên gì không?”
“Là Hành Tinh, giống tên của em.”
Thịnh Tịch Niên nghe vậy thì nâng mắt nhìn lại, một bó hoa Hành Tinh nở rực rỡ tỏa ra mùi hương nhã nhặn giữa đêm tối, giống một ngọn lửa đang nhảy nhót.
Đẹp tới tráng lệ (*), đẹp đến mức thản thản đãng đãng (**).
(*) Gốc ‘声势浩大’
(**) Gốc ‘坦坦荡荡’ ý chỉ sự thản nhiên, thư thái (Thường để miêu tả người.)
Khởi Tinh không nhìn Thịnh Tịch Niên, chỉ chăm chú nhìn vào hoa, nhỏ giọng nói: “Em mong anh sẽ thích hoa, cũng mong rằng anh sẽ thích em.”
Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, một lát sau, anh thấp giọng gọi: “Em qua đây.”
Từ trước đến nơi Khởi Tinh đều chẳng đi đứng cho tử tế, cậu vừa nghe thấy thế liền chạy ào về phía Thịnh Tịch Niên, rồi dừng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Thịnh Tịch Niên cũng cúi đầu đối diện với cậu, thả chậm giọng nói, hỏi: “Hôm nay em không vui sao?”
Khởi Tinh không đáp lời, cậu thấy được ảnh ngược của mình trong mắt của Thịnh Tịch Niên, dường như cả con người cậu đều đã được giấu ở trong đôi mắt anh.
Cậu ngắm nhìn một chốc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Thịnh Tịch Niên.”
Cuối cùng cậu cũng thu lại dáng vẻ tươi cười, lộ ra vẻ mặt có phần tủi thân hiếm thấy được.
“Anh đánh dấu em đi.”
Lúc lâu sau Thịnh Tịch Niên vẫn không nói gì cả, Khởi Tinh không biết ý của anh là sao, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hơi bĩu môi: “Thôi bỏ đi.”
Cậu vừa nói vừa lùi về phía sau một bước, nhưng đối phương lại nắm lấy cổ tay cậu.
Một giây tiếp theo, nụ hôn của Thịnh Tịch Niên liền rơi xuống.
Hết chương 24.