Chương 9: Người Nổi Tiếng
Nguyễn Diệc Vân trước chuẩn bị những gì mà lớp buổi chiều yêu cầu, đành chịu thời gian có hạn, bữa trưa chỉ có thể ăn ở canteen trường học.
Cũng không biết có phải hay ảo giác hay không, hai người bọn họ chọn một góc khuất ở nhà ăn ngồi xuống, chung quanh ánh mắt đưa tới đây so buổi sáng càng nhiều hơn.
Quách Vị nhỏ giọng oán giận: "Người đàn ông bên kia, chính là Alpha mặc quần áo trắng, có phải vẫn luôn ở hướng bên này hay không?"
Nguyễn Diệc Vân liếc mắt một cái, tiếp theo đưa tay tới, để ở bên cạnh gương mặt Quách Vị, nói: "Không cho anh ta nhìn."
Quách Vị nở nụ cười: "Người ta là đang nhìn cậu!"
"Rõ ràng chính là đang nhìn cậu." Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị cẩn thận tưởng tượng, có lẽ đúng. Người ta có thể là muốn nhìn một chút, rốt cuộc là người nào có thể cùng Nguyễn Diệc Vân thân mật mà ngồi chung với nhau như vậy.
Cậu kéo tay ra Nguyễn Diệc Vân, nói: "Vậy thì cho nhìn, tớ cũng chẳng làm gì sai!"
Nói xong, câuh cố tình mà xoay đầu, đón nhận ánh mắt của Alpha kia thậm trí còn trả ngược lại. Alpha kia tự biết không lễ phép, lập tức tránh đi.
"Nếu là có người tới phiền cậu, cậu cứ nói với tớ." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Không có việc gì đâu, cùng lắm chỉ là tò mò đối với tớ mà thôi," Quách Vị xúc động nói, "Cậu thật nổi tiếng nha!"
Nguyễn Diệc Vân cũng không phủ nhận, cười nhẹ một chút rồi thở dài.
Quách Vị cũng chưa từng hiểu cảm giác đứng dưới ánh đèn sân khấu nhận hết thảy mọi sự chú ý, trước giờ vẫn luôn ngầm cho rằng việc nổi tiếng và được nhiều người yêu mến thì là chuyện nên vui vẻ và đáng được tự mãn. Thấy Nguyễn Diệc Vân mqng bộ dạng buồn rầu, có vài phần kinh ngạc.
"Cậu không thích như vậy?"
Nguyễn Diệc Vân lắc lắc đầu, trầm mặc một lát sau lại lần nữa đối với cậu lộ ra nụ cười: "Cũng không có đến mức quá phiền phức, không cần lo lắng."
Cái này trông như là muốn tỏ ra mạnh mẽ, Quách Vị trong lòng nháy mắt bạo phát ý muốn bảo hộ.
Cậu nắm lạ bàn tay Nguyễn Diệc Vân để trên mặt mình, nghiêm túc nói: "Về sau những người đó sẽ biết cậu là hoa tươi đã có chủ, khẳng định sẽ tự biết kiềm chế, đồng nghĩa với việc tớ cùng chia sẻ một ít sự chú ý với cậu!"
"...... Sẽ ảnh hưởng đến cậu." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Tớ không sao hết," Quách Vị nói, "Tớ...... Tớ có lẽ thích một chút hư vinh, khiến mọi người đều vui, đều thích tớ, tớ cảm thấy khá tốt."
Nhìn Kim lão đại ở trong nhóm chat hô to gọi nhỏ, trong lòng cậu tràn đầy ý nghĩ khoe khoang.
"Cậu là thích kiểu thể hiện tình cảm à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị nghiêm túc tự hỏi một chút: "Có lẽ là một chút? Cậu là khiến tớ muốn khoe khoang."
Nguyễn Diệc Vân trầm tư, gật gật đầu.
"Lời này của chú nghe thật rẻ mạt," Vương Đồng cau mày phàn nàn, "Cẩn thận đấy, người ta sẽ nghĩ chú hời hợt, theo đuổi người ta chỉ là vì khoe khoang."
"Anh theo đuổi cậu ấy là bởi vì thích cậu ấy," Quách Vị nói, "Cậu ấy tốt như vậy, còn thích anh, anh sao không thể khoe ra?"
Vương Đồng thở dài: "...... Với loại đầu óc này của chú, anh cũng khó có thể giải thích rõ ràng với chú."
Hiện tại đang là thời gian trong lớp. Hai người bọn họ vì không gây sự chú ý, cố tình ngồi ở một góc cuối cùng phòng học, nói chuyện khi âm thanh ép tới cực thấp. Nhưng thường thường sẽ có người quay đầu lại hướng về phía Quách Vị đánh giá, còn có người làm bộ làm tịch giơ lên di động hướng cậu, giống như là ở chụp lén.
Quách Vị nằm lên bàn, dựng thẳng lên sách vở chặn mặt.
"Chú không phải rất đắc ý sao," Vương Đồng đậu hắn, "Chắn cái gì mà chắn?"
"Chuyện này khác! Anh không thích chuyện này!" Quách Vị oán giận.
"Thôi bỏ đi, chú không phát hiện hôm nay trong phòng học người đặc biệt đông sao," Vương Đồng nói, "Anh hoài nghi trong đó có không ít người tới là vì chú."
Tiết học này, phòng tương đối rộng, giáo sư cũng không nghiêm khắc, thường xuyên quên điểm danh, ngày thường nhiều lắm ngồi đầy khoảng 60-70%. Nhưng hôm nay, ngồi ở dãy cuối phóng mắt nhìn xung quanh, ôi trời toàn là mấy cái đầu đen ngòm.
Là một người không ưa hóng chuyện, Quách Vị thật sự khó có thể hiểu được.
"Nguyễn Diệc Vân có phải còn có thân phận gì đặc biệt hay không," cậu hỏi Vương Đồng, "Ví dụ như chủ tịch hội sinh viên hay gì đó?"
"Không," Vương Đồng lắc đầu, "Chú suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?"
"Hoặc là, cậu ấy có vinh nhận được danh hiệu gì, đại thể như là thiếu niên thiên tài nổi tiếng?" Quách Vị lại hỏi.
Để đọc bạn dịch chuẩn không phải bản demo chưa sửa vui lòng tìm đúng trang chính chủ để đọc.
"Chú đối cậu ta còn có rất nhiều kì vọng nha," Vương Đồng nói, "Chắc là đều không có đi, ít nhất anh chưa nghe nói qua."
"Vậy cậu ấy rốt cuộc vì cái gì mà nổi tiếng và thu hút sự chú ý như vậy?" Quách Vị khó hiểu.
"Bởi vì khuôn mặt đó," Vương Đồng vẻ mặt đương nhiên, "Chú đã quên chính mình lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta khi đó là bộ dạng như nào sao?"
Quách Vị tâm tình phức tạp. Một mặt cảm thấy bọn người kia không khỏi quá mức nhàm chán, về mặt khác cũng ý thức được chính mình không có tư cách phản đối.
"Dù sao, chú chuẩn bị tâm lý thật tốt đi," Vương Đồng nhắc nhở cậu, "Lúc này mới chỉ là cái bắt đầu, kế tiếp chỉ sợ sẽ càng tệ hơn."
Quách Vị nhăn mặt bò ở ở trên bàn một hồi, đột nhiên ngồi dậy, tự buông xuống quyển sách che mặt.
"Quên đi, muốn xem liền xem đi," cậu nói, "Coi như là tiếp nhận kiểm duyệt!"
Cùng Vương Đồng nói chuyện lần này Quách Vị ý thức được một việc.
"Tớ biết quá ít về cậu, tớ với cậu thế mà có cùng niên khóa hay không cũng không biết."
Nguyễn Diệc Vân nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Anh cho tới nay đã nhận quá nhiều sự chú ý, chỉ sợ sớm đã cam chịu tình cảnh người khác tiếp cận anh đều mặc định là hiểu rõ về mình.
Quách Vị thực hổ thẹn, kéo tay anh lại, nhẹ nhàng mà đung đưa hai cái, nhìn về phía anh khi biểu cảm chân thành tha thiết: "Tớ phải học bù cho thật tốt!"
Nguyễn Diệc Vân nở nụ cười, gật gật đầu: "Cậu muốn biết cái gì nào?"
Quách Vị nghĩ nghĩ: "Ví dụ...... Cậu niên khóa nào, chuyên ngành gì?"
Nguyễn Diệc Vân vẫn chưa mở miệng, xoay người đem cặp sách ở sau lưng mở ra, từ trong túi bên mạn sườn lấy ra thẻ sinh viên của chính mình, đưa cho Quách Vị.
Hiện tại là 7 giờ tối. Bọn họ không trở về kí túc xá sau giờ học, hôm nay đây là lần thứ ba tính từ khi ở canteen gặp mặt. Cùng nhau ăn cơm tối sau đó còn không chịu tách ra, dứt khoát đeo theo cặp sách đi dạo ở khuôn viên trường.
"Hóa ra anh so với em lớn hơn một tuổi!" Quách Vị nhìn thẻ sinh viên kinh ngạc nói.
"Để ý à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không!"
Cậu nói, tầm mắt dừng ở bức ảnh bị đóng dấu nổi trên tấm thẻ sinh viên kia, thấp giọng thở dài: "Trông không quá giống như bây giờ!"
Trên ảnh chụp bộ dạng Nguyễn Diệc Vân so với hiện giờ hơi có chút trẻ con, tóc cắt thật ngắn, không chỉ có xinh đẹp, còn lộ ra vài phần đáng yêu.
Thấy cậu cầm thẻ sinh viên của chính mình ở trong tay ngó trái ngó phải miễn cưỡng trả lại, Nguyễn Diệc Vân tùy tay vén lại một chút tóc, hỏi: "Tóc anh bây giờ hơi dài có phải không?"
Quách Vị ngẩng đầu lên nhin anh, nghiêm túc so sánh một hồi, mới đáp: "Mỗi lúc có một nét đẹp riêng."
Nguyễn Diệc Vân bị cậu chọc cười, nói: "Có người cùng anh nói, đem chính mình chỉnh sửa trông lôi thôi một chút, có lẽ có thể đổi lấy chút yên bình, cho nên anh mới nhịn hơn nửa năm không đi cắt."
Quách Vị kinh ngạc. Cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm mái tóc Nguyễn Diệc Vân cẩn thận quan sát, thấy thế nào đều cảm thấy mái tóc dài mượt mà, óng ả và bồng bềnh này như là được tỉ mỉ cắt tỉa chăm sóc cẩn thận.
Hóa ra đã là người đẹp thì không dùng đến chỉnh sửa kiểu tóc, ngược lại có thể sử dụng khuôn mặt để chỉnh sửa kiểu tóc chứ không cần chăm sóc kỹ lưỡng.
Nguyễn Diệc Vân chỉ sợ rất khó trở nên "Luộm thuộm", chỉ sợ anh có mặc một bộ quần áo rách nát, cũng chỉ sẽ trở thành một loại "Phong cách".
Không lâu trước đây, cậu từng cảm thấy những sinh viên tới vây quanh là những kẻ làm lố, quá mức nhàm chán. Hiện tại, nhìn khuôn mặt mang nét cười của Nguyễn Diệc Vân, cậu lại ý thức được những điều cỡ nào hợp tình hợp lý.
Nếu chính mình là người ngoài cuộc, nghe nói Omage tiên tử cùng với Beta tầm thường ở chung một chỗ với nhau, cũng sẽ tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy.
Nguyễn Diệc Vân có chút bất mãn, đưa tay tới, ở trên trán cậu nhẹ nhàng búng một cái, nhỏ giọng oán giận: "Cười cái gì đấy?"
Quách Vị giơ tay sờ sờ, nói: "Lại biết thêm một chút về chuyện của anh, thực vui vẻ."
Nguyễn Diệc Vân cúi đầu cũng cười một lát, lại lần nữa vươn tay: "Không trả cho anh à?"
Quách Vị nhanh nhẹn đem thẻ sinh viên trả về.
"Còn muốn biết cái gì?" Nguyễn Diệc Vân đem thẻ sinh viên thả lại trong cặp đồng thời hỏi.
Quách Vị muốn biết quá nhiều.
Cậu nắm lấy tay Nguyễn Diệc Vân, thong thả đi về phía trước đồng thời thuận miệng hỏi: "Anh thích ăn bánh trôi không?"
"Rất thích, anh thích đồ nếp." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Thích ăn nhân gì, ngọt hay mặn?"
"Ngọt," Nguyễn Diệc Vân nói, "Đồ nếp mặn có vị lạ."
"Vậy, bánh chưng gạo nếp cũng thích ngọt à?"
Nguyễn Diệc Vân lập tức bác bỏ lời mới vừa rồi lên tiếng: "Bánh chưng vẫn là mặn ăn mới ngon."
Quách Vị ở trong lòng nghiêm túc nhớ kỹ, lại hỏi: "Thích trà hay là cà phê?"
"Đều thích," Nguyễn Diệc Vân nói, "Gần đây có hơi thích Coca."
Quách Vị trong lòng giật mình, sờ sờ cái mũi, tiếp tục hỏi: "Thích hoành thánh hqy là sủi cảo?"
"Cũng đều thích," Nguyễn Diệc Vân hỏi lại cậu, "Anh rất dễ ăn? Anh trước giờ không kén ăn mấy món này."
Quách Vị suy nghĩ một lát, thay đổi phương hướng: "Thích mèo vẫn là chó?"
"Đều thích, càng thích chó hơn một chút." Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị tiếp tục hỏi: "Vậy là thích loại chó to hay chó nhỏ hơn?"
Nguyễn Diệc Vân nghiêm túc suy nghĩ: "Mỗi loại đều có nét đáng yêu riêng, nếu nói muốn nuôi, anh sẽ nuôi loại không lớn không nhỏ cỡ trung bình."
Lúc nghe câu trả lời của anh đồng thời, Quách Vị nhấn hai cái vào di động ở trong túi. Quách Vị lấy ra nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt.
Vương Đồng cho hắn đã gửi cho cậu liên tiếp mấy bức ảnh chụp.
Trong khi cậu vì vui sướng khi nhìn thấy ảnh chụp thẻ sinh viên, cũng hiểu biết thêm một ít về Nguyễn Diệc Vân, thì lúc này, bức ảnh chụp chính diện độ nét cao và thông tin chi tiết của anh đã được trích xuất và đăng lên trang BBS của trường.
- - Anh giúp chú xin xóa bài bị bác bỏ rồi, nói muốn xin thì phải tự bản thân xin mới được, thật không nói nổi, chú mau làm đi!
Thấy cậu nhìn di động không nói tiếng nào, Nguyễn Diệc Vân hỏi: "Có chuyện gì hả?"
"Không có gì!" Quách Vị đem điện thoại nhét trở lại trong túi.
So với những cái đó, cậu bây giờ còn có chuyện càng để ý, càng quan trọng hơn.
Nguyễn Diệc Vân thấy thế liền không truy hỏi nữa, nói: "Những việc này em cũng không cần vội hỏi anh, ở chung lâu rồi, tự nhiên đều cứ thế mà biết thôi."
Quách Vị gật gật đầu: "Chính là...... Còn có một việc, em hiện tại rất muốn biết."
"Cái gì?"
"...... Tin nhắn anh gửi đêm hôm qua," Quách Vị hít sâu một hơi, "Em hiện tại có thể thử xem không?"
Nguyễn Diệc Vân ngẩn người, dừng bước chân. Anh xoay người đối mặt Quách Vị, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Hiện tại không sai biệt lắm là chúng ta ở bên nhau 24 tiếng đồng hồ."
Quách Vị hỏi dò: "Quá nhanh sao?"
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: "Anh là nói...... Đây là một khoảnh khắc đáng để chúc mừng."
- ------------
Lần này lời tác giả kêu gọi mọi người thả sao. Tui cũng vậy nhóooo mọi người.
Cũng không biết có phải hay ảo giác hay không, hai người bọn họ chọn một góc khuất ở nhà ăn ngồi xuống, chung quanh ánh mắt đưa tới đây so buổi sáng càng nhiều hơn.
Quách Vị nhỏ giọng oán giận: "Người đàn ông bên kia, chính là Alpha mặc quần áo trắng, có phải vẫn luôn ở hướng bên này hay không?"
Nguyễn Diệc Vân liếc mắt một cái, tiếp theo đưa tay tới, để ở bên cạnh gương mặt Quách Vị, nói: "Không cho anh ta nhìn."
Quách Vị nở nụ cười: "Người ta là đang nhìn cậu!"
"Rõ ràng chính là đang nhìn cậu." Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị cẩn thận tưởng tượng, có lẽ đúng. Người ta có thể là muốn nhìn một chút, rốt cuộc là người nào có thể cùng Nguyễn Diệc Vân thân mật mà ngồi chung với nhau như vậy.
Cậu kéo tay ra Nguyễn Diệc Vân, nói: "Vậy thì cho nhìn, tớ cũng chẳng làm gì sai!"
Nói xong, câuh cố tình mà xoay đầu, đón nhận ánh mắt của Alpha kia thậm trí còn trả ngược lại. Alpha kia tự biết không lễ phép, lập tức tránh đi.
"Nếu là có người tới phiền cậu, cậu cứ nói với tớ." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Không có việc gì đâu, cùng lắm chỉ là tò mò đối với tớ mà thôi," Quách Vị xúc động nói, "Cậu thật nổi tiếng nha!"
Nguyễn Diệc Vân cũng không phủ nhận, cười nhẹ một chút rồi thở dài.
Quách Vị cũng chưa từng hiểu cảm giác đứng dưới ánh đèn sân khấu nhận hết thảy mọi sự chú ý, trước giờ vẫn luôn ngầm cho rằng việc nổi tiếng và được nhiều người yêu mến thì là chuyện nên vui vẻ và đáng được tự mãn. Thấy Nguyễn Diệc Vân mqng bộ dạng buồn rầu, có vài phần kinh ngạc.
"Cậu không thích như vậy?"
Nguyễn Diệc Vân lắc lắc đầu, trầm mặc một lát sau lại lần nữa đối với cậu lộ ra nụ cười: "Cũng không có đến mức quá phiền phức, không cần lo lắng."
Cái này trông như là muốn tỏ ra mạnh mẽ, Quách Vị trong lòng nháy mắt bạo phát ý muốn bảo hộ.
Cậu nắm lạ bàn tay Nguyễn Diệc Vân để trên mặt mình, nghiêm túc nói: "Về sau những người đó sẽ biết cậu là hoa tươi đã có chủ, khẳng định sẽ tự biết kiềm chế, đồng nghĩa với việc tớ cùng chia sẻ một ít sự chú ý với cậu!"
"...... Sẽ ảnh hưởng đến cậu." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Tớ không sao hết," Quách Vị nói, "Tớ...... Tớ có lẽ thích một chút hư vinh, khiến mọi người đều vui, đều thích tớ, tớ cảm thấy khá tốt."
Nhìn Kim lão đại ở trong nhóm chat hô to gọi nhỏ, trong lòng cậu tràn đầy ý nghĩ khoe khoang.
"Cậu là thích kiểu thể hiện tình cảm à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị nghiêm túc tự hỏi một chút: "Có lẽ là một chút? Cậu là khiến tớ muốn khoe khoang."
Nguyễn Diệc Vân trầm tư, gật gật đầu.
"Lời này của chú nghe thật rẻ mạt," Vương Đồng cau mày phàn nàn, "Cẩn thận đấy, người ta sẽ nghĩ chú hời hợt, theo đuổi người ta chỉ là vì khoe khoang."
"Anh theo đuổi cậu ấy là bởi vì thích cậu ấy," Quách Vị nói, "Cậu ấy tốt như vậy, còn thích anh, anh sao không thể khoe ra?"
Vương Đồng thở dài: "...... Với loại đầu óc này của chú, anh cũng khó có thể giải thích rõ ràng với chú."
Hiện tại đang là thời gian trong lớp. Hai người bọn họ vì không gây sự chú ý, cố tình ngồi ở một góc cuối cùng phòng học, nói chuyện khi âm thanh ép tới cực thấp. Nhưng thường thường sẽ có người quay đầu lại hướng về phía Quách Vị đánh giá, còn có người làm bộ làm tịch giơ lên di động hướng cậu, giống như là ở chụp lén.
Quách Vị nằm lên bàn, dựng thẳng lên sách vở chặn mặt.
"Chú không phải rất đắc ý sao," Vương Đồng đậu hắn, "Chắn cái gì mà chắn?"
"Chuyện này khác! Anh không thích chuyện này!" Quách Vị oán giận.
"Thôi bỏ đi, chú không phát hiện hôm nay trong phòng học người đặc biệt đông sao," Vương Đồng nói, "Anh hoài nghi trong đó có không ít người tới là vì chú."
Tiết học này, phòng tương đối rộng, giáo sư cũng không nghiêm khắc, thường xuyên quên điểm danh, ngày thường nhiều lắm ngồi đầy khoảng 60-70%. Nhưng hôm nay, ngồi ở dãy cuối phóng mắt nhìn xung quanh, ôi trời toàn là mấy cái đầu đen ngòm.
Là một người không ưa hóng chuyện, Quách Vị thật sự khó có thể hiểu được.
"Nguyễn Diệc Vân có phải còn có thân phận gì đặc biệt hay không," cậu hỏi Vương Đồng, "Ví dụ như chủ tịch hội sinh viên hay gì đó?"
"Không," Vương Đồng lắc đầu, "Chú suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?"
"Hoặc là, cậu ấy có vinh nhận được danh hiệu gì, đại thể như là thiếu niên thiên tài nổi tiếng?" Quách Vị lại hỏi.
Để đọc bạn dịch chuẩn không phải bản demo chưa sửa vui lòng tìm đúng trang chính chủ để đọc.
"Chú đối cậu ta còn có rất nhiều kì vọng nha," Vương Đồng nói, "Chắc là đều không có đi, ít nhất anh chưa nghe nói qua."
"Vậy cậu ấy rốt cuộc vì cái gì mà nổi tiếng và thu hút sự chú ý như vậy?" Quách Vị khó hiểu.
"Bởi vì khuôn mặt đó," Vương Đồng vẻ mặt đương nhiên, "Chú đã quên chính mình lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta khi đó là bộ dạng như nào sao?"
Quách Vị tâm tình phức tạp. Một mặt cảm thấy bọn người kia không khỏi quá mức nhàm chán, về mặt khác cũng ý thức được chính mình không có tư cách phản đối.
"Dù sao, chú chuẩn bị tâm lý thật tốt đi," Vương Đồng nhắc nhở cậu, "Lúc này mới chỉ là cái bắt đầu, kế tiếp chỉ sợ sẽ càng tệ hơn."
Quách Vị nhăn mặt bò ở ở trên bàn một hồi, đột nhiên ngồi dậy, tự buông xuống quyển sách che mặt.
"Quên đi, muốn xem liền xem đi," cậu nói, "Coi như là tiếp nhận kiểm duyệt!"
Cùng Vương Đồng nói chuyện lần này Quách Vị ý thức được một việc.
"Tớ biết quá ít về cậu, tớ với cậu thế mà có cùng niên khóa hay không cũng không biết."
Nguyễn Diệc Vân nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Anh cho tới nay đã nhận quá nhiều sự chú ý, chỉ sợ sớm đã cam chịu tình cảnh người khác tiếp cận anh đều mặc định là hiểu rõ về mình.
Quách Vị thực hổ thẹn, kéo tay anh lại, nhẹ nhàng mà đung đưa hai cái, nhìn về phía anh khi biểu cảm chân thành tha thiết: "Tớ phải học bù cho thật tốt!"
Nguyễn Diệc Vân nở nụ cười, gật gật đầu: "Cậu muốn biết cái gì nào?"
Quách Vị nghĩ nghĩ: "Ví dụ...... Cậu niên khóa nào, chuyên ngành gì?"
Nguyễn Diệc Vân vẫn chưa mở miệng, xoay người đem cặp sách ở sau lưng mở ra, từ trong túi bên mạn sườn lấy ra thẻ sinh viên của chính mình, đưa cho Quách Vị.
Hiện tại là 7 giờ tối. Bọn họ không trở về kí túc xá sau giờ học, hôm nay đây là lần thứ ba tính từ khi ở canteen gặp mặt. Cùng nhau ăn cơm tối sau đó còn không chịu tách ra, dứt khoát đeo theo cặp sách đi dạo ở khuôn viên trường.
"Hóa ra anh so với em lớn hơn một tuổi!" Quách Vị nhìn thẻ sinh viên kinh ngạc nói.
"Để ý à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không!"
Cậu nói, tầm mắt dừng ở bức ảnh bị đóng dấu nổi trên tấm thẻ sinh viên kia, thấp giọng thở dài: "Trông không quá giống như bây giờ!"
Trên ảnh chụp bộ dạng Nguyễn Diệc Vân so với hiện giờ hơi có chút trẻ con, tóc cắt thật ngắn, không chỉ có xinh đẹp, còn lộ ra vài phần đáng yêu.
Thấy cậu cầm thẻ sinh viên của chính mình ở trong tay ngó trái ngó phải miễn cưỡng trả lại, Nguyễn Diệc Vân tùy tay vén lại một chút tóc, hỏi: "Tóc anh bây giờ hơi dài có phải không?"
Quách Vị ngẩng đầu lên nhin anh, nghiêm túc so sánh một hồi, mới đáp: "Mỗi lúc có một nét đẹp riêng."
Nguyễn Diệc Vân bị cậu chọc cười, nói: "Có người cùng anh nói, đem chính mình chỉnh sửa trông lôi thôi một chút, có lẽ có thể đổi lấy chút yên bình, cho nên anh mới nhịn hơn nửa năm không đi cắt."
Quách Vị kinh ngạc. Cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm mái tóc Nguyễn Diệc Vân cẩn thận quan sát, thấy thế nào đều cảm thấy mái tóc dài mượt mà, óng ả và bồng bềnh này như là được tỉ mỉ cắt tỉa chăm sóc cẩn thận.
Hóa ra đã là người đẹp thì không dùng đến chỉnh sửa kiểu tóc, ngược lại có thể sử dụng khuôn mặt để chỉnh sửa kiểu tóc chứ không cần chăm sóc kỹ lưỡng.
Nguyễn Diệc Vân chỉ sợ rất khó trở nên "Luộm thuộm", chỉ sợ anh có mặc một bộ quần áo rách nát, cũng chỉ sẽ trở thành một loại "Phong cách".
Không lâu trước đây, cậu từng cảm thấy những sinh viên tới vây quanh là những kẻ làm lố, quá mức nhàm chán. Hiện tại, nhìn khuôn mặt mang nét cười của Nguyễn Diệc Vân, cậu lại ý thức được những điều cỡ nào hợp tình hợp lý.
Nếu chính mình là người ngoài cuộc, nghe nói Omage tiên tử cùng với Beta tầm thường ở chung một chỗ với nhau, cũng sẽ tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy.
Nguyễn Diệc Vân có chút bất mãn, đưa tay tới, ở trên trán cậu nhẹ nhàng búng một cái, nhỏ giọng oán giận: "Cười cái gì đấy?"
Quách Vị giơ tay sờ sờ, nói: "Lại biết thêm một chút về chuyện của anh, thực vui vẻ."
Nguyễn Diệc Vân cúi đầu cũng cười một lát, lại lần nữa vươn tay: "Không trả cho anh à?"
Quách Vị nhanh nhẹn đem thẻ sinh viên trả về.
"Còn muốn biết cái gì?" Nguyễn Diệc Vân đem thẻ sinh viên thả lại trong cặp đồng thời hỏi.
Quách Vị muốn biết quá nhiều.
Cậu nắm lấy tay Nguyễn Diệc Vân, thong thả đi về phía trước đồng thời thuận miệng hỏi: "Anh thích ăn bánh trôi không?"
"Rất thích, anh thích đồ nếp." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Thích ăn nhân gì, ngọt hay mặn?"
"Ngọt," Nguyễn Diệc Vân nói, "Đồ nếp mặn có vị lạ."
"Vậy, bánh chưng gạo nếp cũng thích ngọt à?"
Nguyễn Diệc Vân lập tức bác bỏ lời mới vừa rồi lên tiếng: "Bánh chưng vẫn là mặn ăn mới ngon."
Quách Vị ở trong lòng nghiêm túc nhớ kỹ, lại hỏi: "Thích trà hay là cà phê?"
"Đều thích," Nguyễn Diệc Vân nói, "Gần đây có hơi thích Coca."
Quách Vị trong lòng giật mình, sờ sờ cái mũi, tiếp tục hỏi: "Thích hoành thánh hqy là sủi cảo?"
"Cũng đều thích," Nguyễn Diệc Vân hỏi lại cậu, "Anh rất dễ ăn? Anh trước giờ không kén ăn mấy món này."
Quách Vị suy nghĩ một lát, thay đổi phương hướng: "Thích mèo vẫn là chó?"
"Đều thích, càng thích chó hơn một chút." Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị tiếp tục hỏi: "Vậy là thích loại chó to hay chó nhỏ hơn?"
Nguyễn Diệc Vân nghiêm túc suy nghĩ: "Mỗi loại đều có nét đáng yêu riêng, nếu nói muốn nuôi, anh sẽ nuôi loại không lớn không nhỏ cỡ trung bình."
Lúc nghe câu trả lời của anh đồng thời, Quách Vị nhấn hai cái vào di động ở trong túi. Quách Vị lấy ra nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt.
Vương Đồng cho hắn đã gửi cho cậu liên tiếp mấy bức ảnh chụp.
Trong khi cậu vì vui sướng khi nhìn thấy ảnh chụp thẻ sinh viên, cũng hiểu biết thêm một ít về Nguyễn Diệc Vân, thì lúc này, bức ảnh chụp chính diện độ nét cao và thông tin chi tiết của anh đã được trích xuất và đăng lên trang BBS của trường.
- - Anh giúp chú xin xóa bài bị bác bỏ rồi, nói muốn xin thì phải tự bản thân xin mới được, thật không nói nổi, chú mau làm đi!
Thấy cậu nhìn di động không nói tiếng nào, Nguyễn Diệc Vân hỏi: "Có chuyện gì hả?"
"Không có gì!" Quách Vị đem điện thoại nhét trở lại trong túi.
So với những cái đó, cậu bây giờ còn có chuyện càng để ý, càng quan trọng hơn.
Nguyễn Diệc Vân thấy thế liền không truy hỏi nữa, nói: "Những việc này em cũng không cần vội hỏi anh, ở chung lâu rồi, tự nhiên đều cứ thế mà biết thôi."
Quách Vị gật gật đầu: "Chính là...... Còn có một việc, em hiện tại rất muốn biết."
"Cái gì?"
"...... Tin nhắn anh gửi đêm hôm qua," Quách Vị hít sâu một hơi, "Em hiện tại có thể thử xem không?"
Nguyễn Diệc Vân ngẩn người, dừng bước chân. Anh xoay người đối mặt Quách Vị, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Hiện tại không sai biệt lắm là chúng ta ở bên nhau 24 tiếng đồng hồ."
Quách Vị hỏi dò: "Quá nhanh sao?"
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: "Anh là nói...... Đây là một khoảnh khắc đáng để chúc mừng."
- ------------
Lần này lời tác giả kêu gọi mọi người thả sao. Tui cũng vậy nhóooo mọi người.