Chương 29
Trên đường về trường, Quách Vị ngồi trên xe, cầm điện thoại tra tìm tư liệu có liên quan.
Xưa nay chưa từng nghe, cũng chưa từng tự trải nghiệm, nhưng lên mạng rồi mới biết không hiếm người bị như thế, các nền tảng giao lưu xã hội đều có bài thảo luận về vấn đề liên quan, số người tham gia cũng nhiều, trong đó đa phần toàn người từng trải.
Quách Vị đọc lướt vài bài nổi bật, học hỏi thêm rất nhiều kiến thức.
Cụ thể thì việc phân hóa giới tính lần hai chia làm nhiều tình huống, số ít là rối loạn chức năng bẩm sinh, số còn lại đa phần giống như Nguyễn Diệc Vân, chịu tác động từ bên ngoài. Trong đó có người chủ động thay đổi, cũng có người bị ép thay đổi vì uống nhầm thuốc, mắc bệnh hoặc ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Thậm chí Quách Vị còn biết luôn tên loại thuốc bị cấm mà trước đây Nguyễn Diệc Vân đã uống.
Bởi có khá nhiều người bị hại uống thuốc mà không hề hay biết gì rồi dẫn đến thay đổi giới tính, ai nhắc tới cũng thù hằn vô cùng. Quách Vị lướt thấy một bài viết kêu gọi những người bị hại năm xưa cùng đến công ty sản xuất thuốc nọ để đòi lại công bằng.
Dù vì nguyên nhân gì, khi nhắc đến quá trình phân hóa lần hai, ai nấy đều nhấn mạnh rằng quá trình rất rất đau đớn quằn quại. Quách Vị đọc mấy dòng mô tả mà sợ nhũn cả tim.
Một điều khiến cậu bất an hơn nữa đó là quá trình phân hóa lần hai không an toàn chút nào. Mỗi người có di chứng nặng nhẹ khác nhau, thậm chí còn gặp trường hợp chịu không nổi đi đời luôn.
Quách Vị vừa đọc vừa toát mồ hôi, cậu chỉ muốn ngay lập tức ngồi xe về bệnh viện gặng hỏi Nguyễn Diệc Vân, bắt anh ấy thành thật khai báo tình trạng của mình như thế nào, nguy hiểm bao nhiêu.
Bệnh viện cũng gần trường, quãng đường trên xe chưa đủ để tìm hiểu sâu hơn nên chỉ đọc lướt, ấy thế mà lượng thông tin tiếp nhận cũng đủ gây bàng hoàng rồi.
Xuống xe, cậu gửi tin nhắn cho Nguyễn Diệc Vân với tâm trạng thấp thỏm.
– Phân hóa lần hai đau lắm phải không, sẽ để lại di chứng chứ?
Nguyễn Diệc Vân vẫn trả lời nhanh như xưa.
– Không đâu!
Giọng điệu nhẹ nhàng là thế, nhưng Quách Vị vẫn chưa dám yên tâm.
Dù sao thì có thể thấy rõ qua những bài viết từ chính người từng trải, đây chắc chắn là quá trình mang tới sự đau đớn và gánh nặng khổng lồ cho cơ thể. Ấy vậy mà Nguyễn Diệc Vân kể với cậu hời hợt đến mức không hợp lý chút nào, rõ ràng đang cố gắng chịu đựng.
Nguyễn Diệc Vân trông dịu dàng vậy thôi chứ thực tế là một người vừa kiên cường lại cứng đầu.
Điều này càng khiến Quách Vị xót xa hơn.
Cậu định tranh thủ trong giờ nghỉ trưa về ký túc xá đọc kỹ lại một lượt. Nào ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn.
Bấy giờ bạn cùng phòng đều đủ mặt, còn rất quan tâm đến cậu.
“Về sớm thế.” Vương Đồng vừa gặp đã hỏi thăm, “Tôi tưởng hai người lâu ngày gặp lại sẽ quyến luyến triền miên lắm chứ.”
Chỉ mới bốn ngày không gặp thôi, nghiêm túc thì không tính là “lâu”, nhưng với đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dù bận cách mấy chăng nữa ngày nào cũng lén tranh thủ chạy ra gặp mặt thì đúng là dằn vặt quá.
Hồi sáng trên đường đi Quách Vị cũng có nghĩ, quá lắm thì bùng luôn tiết chiều cho xong, dù sao dạo trước cậu cũng đi học đủ ngày rồi, không đến mức bị trừ nhiều điểm cuối kỳ đâu.
Nhưng giờ lại về trường đi học, khả năng rất lớn là bởi không chấp nhận nổi sự thật phũ phàng, bị dọa chạy mất dép rồi.
Thấy cậu đứng đờ ra trước cửa, Vương Đồng tinh ý nhận ra sự khác thường.
“Sao vậy.” Vương Đồng đứng lên, lo lắng hỏi, “Tình trạng không tốt à?”
Hai người còn lại trong phòng cũng nhìn sang.
Tình trạng có thể gọi là rất tệ. Dù về cơn đau mà Nguyễn Diệc Vân phải chịu hoặc về số phận tương lai mờ mịt của mình, tất cả đều khiến trái tim Quách Vị nặng trĩu tâm sự.
“Rốt cuộc là sao.” Đại ca Kim nhảy từ trên giường xuống, đi tới vươn tay kéo cậu, “Ông ngồi xuống, uống miếng nước trước đã.”
“Chẳng nói trước đó bảo là không có gì nghiêm trọng à?” Cậu ba cũng hỏi han.
Quách Vị đã nhịn suốt quãng đường, bấy giờ bỗng được quan tâm khiến linh hồn bé bỏng của cậu trở nên mỏng manh yếu đuối vô cùng, sống mũi cũng cay cay.
Ba người bạn cùng phòng hoảng hồn.
“Nguy hiểm lắm sao?” Vương Đồng hỏi, “Rốt cuộc anh ấy mắc bệnh gì? Ông nói chuyện đi chứ?”
“… Tạm thời không sao, trông cũng khỏe lắm.” Quách Vị sụt sịt mũi, “Nhưng tôi đọc trên mạng nói có thể sẽ gặp nguy hiểm, ai biết được sau này thế nào.”
Ba người nhìn nhau.
Cậu ba híp mắt: “Tôi hiểu rồi, ông đang buồn vu vơ.”
Nghe cậu ta nói thế, hai người còn lại nở nụ cười thâm thúy.
Đang rót nước cho Quách Vị, đại ca Kim thở dài lắc đầu, động tác đặt ly nước trở nên mạnh bạo hơn: “Cũng không có gì lạ, tôi mà có người vợ xinh đẹp thoát tục như hoa như ngọc thì chắc chắn cũng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không nỡ để vợ phải chịu ấm ức tủi nhục gì. Chậc chậc chậc, cậu tư nhà chúng ta là kẻ si tình đấy.”
Cậu ba cười phụ họa: “Tôi nói rồi, Nguyễn Diệc Vân cũng có mắt nhìn phết. Người ham muốn nhan sắc anh ấy đâu đâu cũng có, nhưng được mấy ai thật lòng thật dạ như đồng chí Quách Vị nhà chúng ta. Đây gọi là báu vật vô giá, tình lang khó cầu.”
Rõ ràng họ đang cố ý trêu ghẹo để chọc cậu cười, nếu là ngày thường Quách Vị cũng sẽ góp vui vài câu. Nhưng bây giờ cậu thật sự không còn tâm trạng nữa.
Dù sao Vương Đồng cũng thân với cậu hơn, thấy cậu vẫn khổ sở nhăn nhó mặt mày thì nhận ra ngay chuyện không đơn giản như vậy, bèn hỏi tiếp: “Rốt cuộc là sao, ông chưa nói anh ấy bị bệnh gì mà.”
Quách Vị thở dài thườn thượt, ngước đầu nhìn mọi người: “… Các ông từng nghe vụ phân hóa giới tính lần hai chưa?”
Vừa dứt lời, cả phòng lặng thinh, mọi người đều nhìn cậu với vẻ hoang mang.
Đây là điểm mù kiến thức đối với Beta – những người chưa bao giờ bị phân hóa giới tính.
“Nghĩa là một số người có thể ban đầu sẽ phân hóa thành Omega, nhưng thật ra đây chỉ là giới tính giả.” Càng giải thích, Quách Vị càng buồn, “Nhưng trong gen lại là Alpha, sau này sẽ biến ngược về.”
Ba khuôn mặt phía trước trông ngơ ngác làm sao, còn trợn tròn mắt.
Quách Vị nhăn mặt tiếp tục thở dài: “Tình trạng của Nguyễn Diệc Vân là vậy đó.”
Đại ca Kim là người hoàn hồn đầu tiên, cậu ta ướm lời: “Ý ông là Nguyễn Diệc Vân đã trở thành Alpha?”
“Vẫn chưa.” Giọng Quách Vị đã mang chút nức nở, “Nhưng sắp rồi.”
Căn phòng lại về với tĩnh lặng.
Ba người quay mặt nhìn nhau, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, biểu cảm phong phú vô cùng. Quách Vị nhìn họ, cảm thấy như đang gặp mình của cách đây không lâu.
“Mẹ ơi.” Như nghĩ đến điều gì, Vương Đồng vỗ đùi cái đét, “Hồi trước tôi đã nói gì hả! Mấy ông còn không chịu tin! Còn bác bỏ! Có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, giả thiết khó tin nhất rất có thể lại là thật! Tôi đã nghe người ta nói Nguyễn Diệc Vân là Alpha từ lâu rồi!”
Quách Vị cảm thấy hai việc này không hoàn toàn tương đồng nhau, nhưng cũng biết bây giờ mà đi phân tích mấy thứ lặt vặt này cũng chẳng nghĩa lý gì, thế là vẫn giữ im lặng.
So với Quách Vị đang đau khổ, ngạc nhiên qua đi, những người khác đều hào hứng bàn luận về loại bệnh chưa nghe bao giờ này.
“Hôm trước tôi nói gì nhỉ.” Đại ca Kim lắc đầu cảm thán, “Rất nhiều dấu hiệu cho thấy anh ấy có thể là Alpha. Khác với Vương Đồng chờ chuyện xảy ra rồi mới nhận công, tôi biết sự thật ngay từ đầu rồi.”
Vương Đồng nâng cùi chỏ huých nhẹ cậu ta, đưa mắt ra hiệu chú ý vẻ mặt của Quách Vị.
Bên này họ tán gẫu hăng say, nhưng Quách Vị lại vẫn đắm chìm trong khổ đau, sắp khóc luôn rồi.
Đại ca Kim thấy thế bèn hắng giọng an ủi: “Ông cũng đừng bi quan quá… Alpha với Omega đâu khác biệt lắm, cũng đều không phải giới tính thích hợp nhất với Beta chúng ta. Tính ra tình cảm đôi bên mới là điều quan trọng hơn chuyện này.”
“Đúng đúng.” Vương Đồng gật đầu nói lung tung, “Hiếm ai có người yêu như ông, cũng hiếm có người yêu nào như anh ấy, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Ai hơi đâu quan tâm Tây Thi là Alpha hay Omega chứ!”
Cậu ba đứng cạnh cúi đầu, khuôn mặt nhịn cười đến vặn vẹo, sợ bị Quách Vị phát hiện còn lén lút quay lưng đi.
Quách Vị nói không nên lời, đại ca Kim hối hả xen vào: “Cho nên Beta chúng ta vừa tốt vừa tiện lợi nè, quả là giới tính tiên tiến và khoa học nhất. Ông nhìn đi, nếu ông mà là Alpha thế chẳng phải chỉ còn đường chết sao, nhưng bây giờ cũng đâu bết bát lắm!”
Quách Vị ỉu xìu kháng nghị: “Tôi thấy bết bát mà…”
“Quá lắm thì đổi từ vợ thành chồng thôi.” Đại ca Kim nói, “Cả hai vẫn là một nhà hòa thuận. Người một nhà đâu quan trọng phân công nội bộ làm gì.”
Quách Vị tức đến suýt bật cười: “Mấy ông đang hả hê trên nỗi đau người khác chứ gì!”
“Đâu nào.” Vương Đồng nói chuyện chân thành hơn đại ca Kim nhiều, “Đang khai sáng cho ông cơ mà.”
“Chẳng lẽ ông không chấp nhận được, muốn chia tay?” Cậu ba đã im lặng hồi lâu chợt hỏi.
Quách Vị sửng sốt rồi vội cúi đầu: “… Chưa từng nghĩ tới.”
“Ông mà nghĩ vậy thật thì hơi vô lương tâm đó.” Đại ca Kim nghiêm túc hẳn lên, “Hồi đầu người ta đâu có chê ông là Beta.”
Quách Vị nhận ra, tuy khoảng thời gian qua đại ca Kim luôn tự kiềm chế không thể hiện trước mặt cậu, giả vờ như đã nghĩ thoáng rồi, nhưng trong lòng cậu ấy, Nguyễn Diệc Vân luôn là đại diện cho những điều tốt đẹp, dù biết một tin đáng sợ thế nhưng suy nghĩ không thay đổi nhiều.
Một người ngưỡng mộ đơn phương đã như thế, thì sao Quách Vị lại thật sự chần chừ chứ.
Để khích lệ cậu, Vương Đồng còn liệt kê đủ các ví dụ tích cực về chuyện yêu đương hẹn hò rất suôn sẻ của các cặp đôi Alpha và Beta nam. Quách Vị nghe xong vẫn chẳng tưởng tượng nổi.
Cậu không tài nào xem Nguyễn Diệc Vân là Alpha được.
Nhưng ngoài giới tính ra, Nguyễn Diệc Vân vẫn là Nguyễn Diệc Vân mà cậu thích.
Huống chi chuyện gì cũng có cách giải quyết, đâu thể ôm khư khư suy nghĩ “Nguyễn Diệc Vân chỉ bị nguy hiểm tới tính mạng thôi, còn mình sắp bị nát cúc đây này”.
“Được rồi, tôi hiểu mà.” Cậu thở dài, nói, “Ngay từ đầu đã nói chuyện tôi lo lắng là quá trình phân hóa có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không yên tâm.”
Câu này đã nhắc nhở mọi người.
Cậu ba và đại ca Kim bắt đầu suy ngẫm, sự thay đổi kỳ diệu này sẽ được diễn biến thế nào nhỉ. Nghe nói cái ấy của Omega nam nhỏ lắm, thế chẳng phải sẽ phình to nhanh chóng trong quá trình này à.
Mặt Quách Vị tái nhợt.
Xin đừng, vốn dĩ đã to lắm rồi.
Ngay sau đó, cậu tự dưng cảm thấy thì ra mình thua thiệt về phương diện đó không mất mặt chút nào.
- -----oOo------
Xưa nay chưa từng nghe, cũng chưa từng tự trải nghiệm, nhưng lên mạng rồi mới biết không hiếm người bị như thế, các nền tảng giao lưu xã hội đều có bài thảo luận về vấn đề liên quan, số người tham gia cũng nhiều, trong đó đa phần toàn người từng trải.
Quách Vị đọc lướt vài bài nổi bật, học hỏi thêm rất nhiều kiến thức.
Cụ thể thì việc phân hóa giới tính lần hai chia làm nhiều tình huống, số ít là rối loạn chức năng bẩm sinh, số còn lại đa phần giống như Nguyễn Diệc Vân, chịu tác động từ bên ngoài. Trong đó có người chủ động thay đổi, cũng có người bị ép thay đổi vì uống nhầm thuốc, mắc bệnh hoặc ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Thậm chí Quách Vị còn biết luôn tên loại thuốc bị cấm mà trước đây Nguyễn Diệc Vân đã uống.
Bởi có khá nhiều người bị hại uống thuốc mà không hề hay biết gì rồi dẫn đến thay đổi giới tính, ai nhắc tới cũng thù hằn vô cùng. Quách Vị lướt thấy một bài viết kêu gọi những người bị hại năm xưa cùng đến công ty sản xuất thuốc nọ để đòi lại công bằng.
Dù vì nguyên nhân gì, khi nhắc đến quá trình phân hóa lần hai, ai nấy đều nhấn mạnh rằng quá trình rất rất đau đớn quằn quại. Quách Vị đọc mấy dòng mô tả mà sợ nhũn cả tim.
Một điều khiến cậu bất an hơn nữa đó là quá trình phân hóa lần hai không an toàn chút nào. Mỗi người có di chứng nặng nhẹ khác nhau, thậm chí còn gặp trường hợp chịu không nổi đi đời luôn.
Quách Vị vừa đọc vừa toát mồ hôi, cậu chỉ muốn ngay lập tức ngồi xe về bệnh viện gặng hỏi Nguyễn Diệc Vân, bắt anh ấy thành thật khai báo tình trạng của mình như thế nào, nguy hiểm bao nhiêu.
Bệnh viện cũng gần trường, quãng đường trên xe chưa đủ để tìm hiểu sâu hơn nên chỉ đọc lướt, ấy thế mà lượng thông tin tiếp nhận cũng đủ gây bàng hoàng rồi.
Xuống xe, cậu gửi tin nhắn cho Nguyễn Diệc Vân với tâm trạng thấp thỏm.
– Phân hóa lần hai đau lắm phải không, sẽ để lại di chứng chứ?
Nguyễn Diệc Vân vẫn trả lời nhanh như xưa.
– Không đâu!
Giọng điệu nhẹ nhàng là thế, nhưng Quách Vị vẫn chưa dám yên tâm.
Dù sao thì có thể thấy rõ qua những bài viết từ chính người từng trải, đây chắc chắn là quá trình mang tới sự đau đớn và gánh nặng khổng lồ cho cơ thể. Ấy vậy mà Nguyễn Diệc Vân kể với cậu hời hợt đến mức không hợp lý chút nào, rõ ràng đang cố gắng chịu đựng.
Nguyễn Diệc Vân trông dịu dàng vậy thôi chứ thực tế là một người vừa kiên cường lại cứng đầu.
Điều này càng khiến Quách Vị xót xa hơn.
Cậu định tranh thủ trong giờ nghỉ trưa về ký túc xá đọc kỹ lại một lượt. Nào ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn.
Bấy giờ bạn cùng phòng đều đủ mặt, còn rất quan tâm đến cậu.
“Về sớm thế.” Vương Đồng vừa gặp đã hỏi thăm, “Tôi tưởng hai người lâu ngày gặp lại sẽ quyến luyến triền miên lắm chứ.”
Chỉ mới bốn ngày không gặp thôi, nghiêm túc thì không tính là “lâu”, nhưng với đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dù bận cách mấy chăng nữa ngày nào cũng lén tranh thủ chạy ra gặp mặt thì đúng là dằn vặt quá.
Hồi sáng trên đường đi Quách Vị cũng có nghĩ, quá lắm thì bùng luôn tiết chiều cho xong, dù sao dạo trước cậu cũng đi học đủ ngày rồi, không đến mức bị trừ nhiều điểm cuối kỳ đâu.
Nhưng giờ lại về trường đi học, khả năng rất lớn là bởi không chấp nhận nổi sự thật phũ phàng, bị dọa chạy mất dép rồi.
Thấy cậu đứng đờ ra trước cửa, Vương Đồng tinh ý nhận ra sự khác thường.
“Sao vậy.” Vương Đồng đứng lên, lo lắng hỏi, “Tình trạng không tốt à?”
Hai người còn lại trong phòng cũng nhìn sang.
Tình trạng có thể gọi là rất tệ. Dù về cơn đau mà Nguyễn Diệc Vân phải chịu hoặc về số phận tương lai mờ mịt của mình, tất cả đều khiến trái tim Quách Vị nặng trĩu tâm sự.
“Rốt cuộc là sao.” Đại ca Kim nhảy từ trên giường xuống, đi tới vươn tay kéo cậu, “Ông ngồi xuống, uống miếng nước trước đã.”
“Chẳng nói trước đó bảo là không có gì nghiêm trọng à?” Cậu ba cũng hỏi han.
Quách Vị đã nhịn suốt quãng đường, bấy giờ bỗng được quan tâm khiến linh hồn bé bỏng của cậu trở nên mỏng manh yếu đuối vô cùng, sống mũi cũng cay cay.
Ba người bạn cùng phòng hoảng hồn.
“Nguy hiểm lắm sao?” Vương Đồng hỏi, “Rốt cuộc anh ấy mắc bệnh gì? Ông nói chuyện đi chứ?”
“… Tạm thời không sao, trông cũng khỏe lắm.” Quách Vị sụt sịt mũi, “Nhưng tôi đọc trên mạng nói có thể sẽ gặp nguy hiểm, ai biết được sau này thế nào.”
Ba người nhìn nhau.
Cậu ba híp mắt: “Tôi hiểu rồi, ông đang buồn vu vơ.”
Nghe cậu ta nói thế, hai người còn lại nở nụ cười thâm thúy.
Đang rót nước cho Quách Vị, đại ca Kim thở dài lắc đầu, động tác đặt ly nước trở nên mạnh bạo hơn: “Cũng không có gì lạ, tôi mà có người vợ xinh đẹp thoát tục như hoa như ngọc thì chắc chắn cũng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không nỡ để vợ phải chịu ấm ức tủi nhục gì. Chậc chậc chậc, cậu tư nhà chúng ta là kẻ si tình đấy.”
Cậu ba cười phụ họa: “Tôi nói rồi, Nguyễn Diệc Vân cũng có mắt nhìn phết. Người ham muốn nhan sắc anh ấy đâu đâu cũng có, nhưng được mấy ai thật lòng thật dạ như đồng chí Quách Vị nhà chúng ta. Đây gọi là báu vật vô giá, tình lang khó cầu.”
Rõ ràng họ đang cố ý trêu ghẹo để chọc cậu cười, nếu là ngày thường Quách Vị cũng sẽ góp vui vài câu. Nhưng bây giờ cậu thật sự không còn tâm trạng nữa.
Dù sao Vương Đồng cũng thân với cậu hơn, thấy cậu vẫn khổ sở nhăn nhó mặt mày thì nhận ra ngay chuyện không đơn giản như vậy, bèn hỏi tiếp: “Rốt cuộc là sao, ông chưa nói anh ấy bị bệnh gì mà.”
Quách Vị thở dài thườn thượt, ngước đầu nhìn mọi người: “… Các ông từng nghe vụ phân hóa giới tính lần hai chưa?”
Vừa dứt lời, cả phòng lặng thinh, mọi người đều nhìn cậu với vẻ hoang mang.
Đây là điểm mù kiến thức đối với Beta – những người chưa bao giờ bị phân hóa giới tính.
“Nghĩa là một số người có thể ban đầu sẽ phân hóa thành Omega, nhưng thật ra đây chỉ là giới tính giả.” Càng giải thích, Quách Vị càng buồn, “Nhưng trong gen lại là Alpha, sau này sẽ biến ngược về.”
Ba khuôn mặt phía trước trông ngơ ngác làm sao, còn trợn tròn mắt.
Quách Vị nhăn mặt tiếp tục thở dài: “Tình trạng của Nguyễn Diệc Vân là vậy đó.”
Đại ca Kim là người hoàn hồn đầu tiên, cậu ta ướm lời: “Ý ông là Nguyễn Diệc Vân đã trở thành Alpha?”
“Vẫn chưa.” Giọng Quách Vị đã mang chút nức nở, “Nhưng sắp rồi.”
Căn phòng lại về với tĩnh lặng.
Ba người quay mặt nhìn nhau, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, biểu cảm phong phú vô cùng. Quách Vị nhìn họ, cảm thấy như đang gặp mình của cách đây không lâu.
“Mẹ ơi.” Như nghĩ đến điều gì, Vương Đồng vỗ đùi cái đét, “Hồi trước tôi đã nói gì hả! Mấy ông còn không chịu tin! Còn bác bỏ! Có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, giả thiết khó tin nhất rất có thể lại là thật! Tôi đã nghe người ta nói Nguyễn Diệc Vân là Alpha từ lâu rồi!”
Quách Vị cảm thấy hai việc này không hoàn toàn tương đồng nhau, nhưng cũng biết bây giờ mà đi phân tích mấy thứ lặt vặt này cũng chẳng nghĩa lý gì, thế là vẫn giữ im lặng.
So với Quách Vị đang đau khổ, ngạc nhiên qua đi, những người khác đều hào hứng bàn luận về loại bệnh chưa nghe bao giờ này.
“Hôm trước tôi nói gì nhỉ.” Đại ca Kim lắc đầu cảm thán, “Rất nhiều dấu hiệu cho thấy anh ấy có thể là Alpha. Khác với Vương Đồng chờ chuyện xảy ra rồi mới nhận công, tôi biết sự thật ngay từ đầu rồi.”
Vương Đồng nâng cùi chỏ huých nhẹ cậu ta, đưa mắt ra hiệu chú ý vẻ mặt của Quách Vị.
Bên này họ tán gẫu hăng say, nhưng Quách Vị lại vẫn đắm chìm trong khổ đau, sắp khóc luôn rồi.
Đại ca Kim thấy thế bèn hắng giọng an ủi: “Ông cũng đừng bi quan quá… Alpha với Omega đâu khác biệt lắm, cũng đều không phải giới tính thích hợp nhất với Beta chúng ta. Tính ra tình cảm đôi bên mới là điều quan trọng hơn chuyện này.”
“Đúng đúng.” Vương Đồng gật đầu nói lung tung, “Hiếm ai có người yêu như ông, cũng hiếm có người yêu nào như anh ấy, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Ai hơi đâu quan tâm Tây Thi là Alpha hay Omega chứ!”
Cậu ba đứng cạnh cúi đầu, khuôn mặt nhịn cười đến vặn vẹo, sợ bị Quách Vị phát hiện còn lén lút quay lưng đi.
Quách Vị nói không nên lời, đại ca Kim hối hả xen vào: “Cho nên Beta chúng ta vừa tốt vừa tiện lợi nè, quả là giới tính tiên tiến và khoa học nhất. Ông nhìn đi, nếu ông mà là Alpha thế chẳng phải chỉ còn đường chết sao, nhưng bây giờ cũng đâu bết bát lắm!”
Quách Vị ỉu xìu kháng nghị: “Tôi thấy bết bát mà…”
“Quá lắm thì đổi từ vợ thành chồng thôi.” Đại ca Kim nói, “Cả hai vẫn là một nhà hòa thuận. Người một nhà đâu quan trọng phân công nội bộ làm gì.”
Quách Vị tức đến suýt bật cười: “Mấy ông đang hả hê trên nỗi đau người khác chứ gì!”
“Đâu nào.” Vương Đồng nói chuyện chân thành hơn đại ca Kim nhiều, “Đang khai sáng cho ông cơ mà.”
“Chẳng lẽ ông không chấp nhận được, muốn chia tay?” Cậu ba đã im lặng hồi lâu chợt hỏi.
Quách Vị sửng sốt rồi vội cúi đầu: “… Chưa từng nghĩ tới.”
“Ông mà nghĩ vậy thật thì hơi vô lương tâm đó.” Đại ca Kim nghiêm túc hẳn lên, “Hồi đầu người ta đâu có chê ông là Beta.”
Quách Vị nhận ra, tuy khoảng thời gian qua đại ca Kim luôn tự kiềm chế không thể hiện trước mặt cậu, giả vờ như đã nghĩ thoáng rồi, nhưng trong lòng cậu ấy, Nguyễn Diệc Vân luôn là đại diện cho những điều tốt đẹp, dù biết một tin đáng sợ thế nhưng suy nghĩ không thay đổi nhiều.
Một người ngưỡng mộ đơn phương đã như thế, thì sao Quách Vị lại thật sự chần chừ chứ.
Để khích lệ cậu, Vương Đồng còn liệt kê đủ các ví dụ tích cực về chuyện yêu đương hẹn hò rất suôn sẻ của các cặp đôi Alpha và Beta nam. Quách Vị nghe xong vẫn chẳng tưởng tượng nổi.
Cậu không tài nào xem Nguyễn Diệc Vân là Alpha được.
Nhưng ngoài giới tính ra, Nguyễn Diệc Vân vẫn là Nguyễn Diệc Vân mà cậu thích.
Huống chi chuyện gì cũng có cách giải quyết, đâu thể ôm khư khư suy nghĩ “Nguyễn Diệc Vân chỉ bị nguy hiểm tới tính mạng thôi, còn mình sắp bị nát cúc đây này”.
“Được rồi, tôi hiểu mà.” Cậu thở dài, nói, “Ngay từ đầu đã nói chuyện tôi lo lắng là quá trình phân hóa có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không yên tâm.”
Câu này đã nhắc nhở mọi người.
Cậu ba và đại ca Kim bắt đầu suy ngẫm, sự thay đổi kỳ diệu này sẽ được diễn biến thế nào nhỉ. Nghe nói cái ấy của Omega nam nhỏ lắm, thế chẳng phải sẽ phình to nhanh chóng trong quá trình này à.
Mặt Quách Vị tái nhợt.
Xin đừng, vốn dĩ đã to lắm rồi.
Ngay sau đó, cậu tự dưng cảm thấy thì ra mình thua thiệt về phương diện đó không mất mặt chút nào.
- -----oOo------