Chương 102
Cô nói được thì làm được.
Nói sẽ tới bệnh viện Hiệp Hòa*, thì thật sự chỉ có mục đích này thôi.
* Bệnh viện Bắc Kinh Xiehe ( Bệnh viện Hiệp Hòa) là một bệnh viện đa khoa nổi tiếng ở Bắc Kinh, Trung Quốc
Khi sự nghiệp du học kết thúc thì cô đã 26 tuổi rồi, đối với cô mà nói thì đây chính là độ tuổi đẹp nhất.
Cô đã có đủ kiến thức nền tảng cũng như khả năng thực hành cao siêu, lại đang tràn trề khát khao và kỳ vọng đối với công việc tương lai.
Đồng Miểu liên lạc với người thầy cố vấn khá thân thiết của cô ở đại học để bày tỏ về dự định của mình.
Thầy cố vấn rất vui khi nghe tin cô đã hoàn thành việc học và định trở về nước nhưng cũng thẳng thắn nói với cô: “Với bằng cấp hiện tại của em thì ở lại nước ngoài có lẽ sẽ thành công đấy.”
Bác sĩ và luật sư luôn được công nhận là nghề nghiệp tốt nhất, ngay cả khi quá trình học tập yêu cầu mức học phí đắt đỏ, nhưng chỉ cần ở lại nước ngoài làm việc trong một hoặc hai năm là có thể nhanh chóng hoàn lại vốn cũng như đảm bảo cho cuộc sống tương lai được sung túc.
Nhưng nếu về trong nước thì lợi thế này sẽ bị suy giảm rất nhiều.
Đồng Miểu đã trở nên chín chắn cẩn thận hơn nhiều, cũng cởi mở hơn không ít.
Cô cúi đầu cười: “Thưa thầy, em không thiếu tiền ạ.” –
Cô thật sự không thiếu tiền, cô ở một mình nên không cần sắm sửa nhiều, cũng không có hứng thú với những thứ vật chất xa xỉ, đến bệnh viện Hiệp Hòa là có mục đích khác.
Nhưng người thầy trước giờ luôn hiểu rõ cô lại suy nghĩ nhiều.
Bạn trai của Đồng Miểu đã mở công ty thành công, trong nhà cũng có nguồn tài chính hùng hậu, đương nhiên không cần lo lắng về tiền bạc nữa.
Thầy giáo vui mừng cười cười, cảm thán nói: “Thầy thật sự rất vui vì em có thể trở về, nói thật, trường chúng ta trước giờ đào tạo ra nhiều sinh viên, nếu được ở lại bên nước ngoài sẽ cố gắng ở lại còn không được mới trở về, chả có bao nhiêu người được như giáo sư Đổng cả.”
Lông mi Đồng Miểu khẽ run rẩy, móng tay bất giác bấu chặt vào lòng bàn tay.
Cô không ngờ thầy lại có thể đột nhiên nhắc tới Đổng Thành, trên thực tế quan hệ giữa cô và Đổng Thành có rất ít người biết rõ, cô có thể chắc chắn rằng thầy cô thật sự không biết, bằng không sẽ không tùy tiện nhắc tới Đổng Thành ở trước mặt cô.
Đồng Miểu giấu đi cảm xúc, hít sâu một hơi rồi cười đáp: “Em trở về đương nhiên là có lý do riêng của mình rồi, dù sao thì gia đình em ở trong nước ạ, sức khỏe của mẹ em dạo này không tốt lắm, ở xa không tiện chăm sóc.”
Thầy giáo uống một ngụm trà, lấy mắt kính bên bàn đeo lên, lắc lư chuột rồi mở phần mềm Word ra: “Thế này đi, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em, đến ngày nhận việc thì em cứ cầm theo sơ yếu lý lịch và thư rồi đi tìm Phó viện trưởng Trương là được.”
“Cảm ơn thầy.” Đồng Miểu hơi cúi đầu về phía ông, đôi mắt cười híp lại thành một vòng cung.
Cô bước ra khỏi văn phòng của thầy rồi bắt taxi đến trường.
Không biết hội sinh viên trường y từ đâu biết được thông tin liên lạc của cô, một tuần trước, các đàn em trong Hội học tập đã gọi tới để mời cô trở lại trường tham gia buổi tọa đàm với các tân sinh viên.
Cô là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nổi tiếng trong trường, cùng với một số học trưởng trước đây tham gia hội nghị lần này.
Nghe nói hội nghị lần này được tổ chức rất lớn, hội trưởng đang giữ chức rất có năng lực cùng tham vọng, muốn quản lý tốt hội sinh viên này, còn muốn tham gia các câu lạc bộ nổi tiếng của trường.
Lần thứ hai nghe đến cái tên Hội học tập này, Đồng Miểu ít nhiều cũng có nhiều cảm xúc.
Mấy năm trôi qua, người trong tổ chức này đã thay đổi vô số lần, bầu không khí nơi đây đã khác xưa hoàn toàn.
Những người mới đến này, không mấy người biết đến các đời hội trưởng trước là ai, càng không ai biết trước kia Đồng Miểu và Hội học tập này có khúc mắc gì.
Sau khi đến cổng trường, cô được hội sinh viên dẫn đến hội trường, vừa bước vào cửa, đột nhiên có bạn sinh viên ngồi ở hàng ghế sau đứng bật dậy, ánh mắt hâm mộ tò mò nhìn cô, kêu lên: “Em chào chị.”
Cô dường như nhìn thấy bóng dáng của bản thân mình lúc mới đến Hội học tập để phỏng vấn.
Cũng cẩn thận khách sáo như vậy, cũng ôm trong mình sự kính trọng cùng tôn trọng nhất đối với các chị lớn tuổi hơn.
Cô mỉm cười với các sinh viên ở hai bên, tự giác ngồi vào vị trí tương đối sát trong góc.
“Chị ơi, chị lên hàng đầu tiên ngồi đi, chỗ này dành cho các tân sinh viên ạ.” Hội trưởng thì thầm vào tai cô để nhắc nhở.
Đồng Miểu giật mình, lúc này mới phản ứng kịp, nhiệm vụ hôm nay của mình là đi truyền đạt kinh nghiệm cho một đám chim non đang chờ đợi, chứ không như trước kia chỉ đi làm nền nữa.
Cô thực sự đã quen với việc lùi lại rồi.
Nhưng mà cũng phải tôn trọng sự sắp xếp của ban tổ chức, cô ngượng ngùng khom người đi theo cô bé ấy đến hàng đầu tiên.
Thời điểm cô đi xuống bậc thang, những lời thì thầm ở phía sau vang lên.
“Chị ấy xinh quá, thật có khí chất.”
“Má ơi, đúng là nữ thần, gu của tớ đấy.”
“Thôi đi, đàn chị còn chả đặt cậu vào mắt đâu, bạn trai người ta là đại thần khoa Khoa máy tính đấy, năm ngoái còn tặng rất nhiều máy tính cho khoa máy tính nữa, vô cùng giàu luôn.”
Đồng Miểu đi đến phía trước mới phát hiện, có một số học trưởng đã đến từ trước, đang ngồi check điện thoại.
Họ có vẻ đều đang công tác trong bệnh viện, hình như có công việc còn chưa xử lý xong, Wechat thông báo tin nhắn liên tục, bọn họ cau mày, liên tục nhìn thời gian, giống hệt mẹ cô lúc cô còn bé.
Bận rộn, có lẽ là chuyện thường tình của ngành này, cô cũng sẽ sớm bước vào giai đoạn này thôi.
Nhưng cô không lo lắng gì mà thậm chí còn cảm thấy hơi phấn khích.
Thời gian mỗi người ở buổi tọa đàm rất ngắn, rất nhiều học trưởng nói xong là xách túi vội vàng rời đi, ngay cả thông tin liên lạc cũng không để lại.
Đồng Miểu không có kinh nghiệm làm việc trong nước, chỉ có thể giới thiệu sơ qua cuộc sống du học của mình, nhìn những gương mặt khao khát dưới đài, cô đột nhiên muốn hỏi một câu: “Các em có biết nếu làm việc ở nước ngoài sau khi tốt nghiệp thì sẽ có mức lương cơ bản là bao nhiêu không?”
Phía dưới thi nhau lắc đầu, ánh mắt họ vô cùng tò mò.
Đồng Miểu bình thản nói vào micro: “Hai trăm ngàn, đô la Mỹ.” Thật ra còn có thể nhiều hơn nếu xét đến trình độ của cô.
Từng đợt âm thanh xuýt xoa truyền đến, cùng với đó là những khuôn mặt ngạc nhiên đồng loạt hướng về phía cô.
Mức lương cơ bản sau khi tốt nghiệp nhiều như vậy, ngẫm thử thì đúng là con đường sáng ngời.
Một cảm giác hưng phấn không giải thích được như được dấy lên trong lòng mỗi người ở đây, giống như họ đã tưởng tượng ra được bản thân lúc đấy.
“Vậy nếu có cơ hội đi du học thì liệu các em còn muốn quay trở về nước không?” Đồng Miểu nhẹ giọng hỏi.
Phía dưới im lặng một lúc, bầu không khí hưng phấn bắt đầu tan đi, mọi người dần dần bình tĩnh lại.
Tựa như nồi cháo trắng đang sôi sùng sục, đột nhiên bị tắt cái phụt, ngay lập tức chả còn gì nữa.
Chẳng bao lâu sau, một cậu sinh viên nói đùa: “Nói cứ như bọn em thích đi là đi được ngay vậy, chỉ có những người có thành tích cực giỏi như chị mới đi được thôi.”
Sau khi cười lớn, có người lên tiếng: “Thực tế thì, ai cũng đã có lựa chọn riêng rồi.”
Đúng vậy, ai cũng có sự lựa chọn riêng cả.
Đều là bản chất xu lợi tị hại* cả.
* Gốc: 趋利避害 Ý nghĩa: Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi. Đây là bản năng của con người
Đồng Miểu chỉ đơn thuần muốn biết suy nghĩ của những người vừa bước chân vào con đường y đức này thôi.
Đây là một vấn đề khó giải quyết, không liên quan gì đến cảm xúc hay chuyện được mất, thậm chí đây còn không phải là một vấn đề mà bất kỳ ai ở đây cũng có thể thảo luận về kết quả.
Để có thể loại bỏ hoàn toàn những suy nghĩ tiêu cực của bản thân thì cần phải đòi hỏi những nỗ lực lâu dài và nghiêm túc cũng như sự quản lý chặt chẽ.
Trước kia cô thương mẹ vất vả, rất căm hận sự lựa chọn của Đổng Thành.
Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy hơi mờ mịt đối với sự lựa chọn của Đổng Thành.
Những sinh viên vừa bước chân vào đại học này đều đã có lựa chọn rõ ràng, Đổng Thành chắc hẳn cũng như vậy.
Ông ta đáng ra đã có thể ở lại nước ngoài và không bao giờ trở lại nữa.
Ông ta sẽ có một mức lương khá tốt, chất lượng cuộc sống được nâng cao, sống những ngày tháng không quá mệt mỏi.
Nhưng cuối cùng ông lại chọn về nước, chẳng những phải gánh vác công việc nặng nhọc trong bệnh viện, phẫu thuật ngày đêm, mà còn phải dành một phần thời gian để quay lại giảng dạy ở trường đại học, truyền thụ lại những kiến thức học được từ nước ngoài của ông cho các sinh viên năm nhất.
Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc nên nói Đổng Thành ích kỷ hay là vị tha đây.
“Hôm nay nói đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Cô cụp mắt xuống rồi tắt micro đi.
Đêm đó, không khí đẫm hơi nước, sương mù sau cơn mưa đã rút đi, bầu trời trong vắt dần hé lộ.
Cô và Tư Trạm vẫn thích dính với nhau, đầu tiên hai người cùng đến nhà hàng Nhật để ăn cơm, sau đó dắt tay nhau đi dạo loanh quanh ở bến cảng Lam Sắc.
Đèn màu tỏa sáng rực rỡ, những nhân vật hoạt hình đi vòng quanh khiến đám trẻ con reo hò vui vẻ.
Đài phun nước liên tục phun sương, cắt đứt từng dải ánh sáng màu.
Cảnh tượng thật vui vẻ náo nhiệt hệt như ngày cô đến Happy Vally, khiến cô kinh ngạc nhớ lại giây phút tim cô đập nhanh hơn khi làm chuyện mờ ám cùng Tư Trạm, thật đẹp đẽ và rúng động tâm can.
Hiện tại cô đã không còn kích động như vậy nữa, hôn môi hay ôm ấp thân mật, bây giờ đối với bọn họ mà nói là chuyện không thể tự nhiên hơn, giống như ăn cơm uống nước hàng ngày vậy.
Dù sao cô cũng đã trưởng thành rồi, bắt gặp đài phun nước đẹp thế này cô sẽ không còn thích thú đưa tay tiếp nước như trước, hay khi nhìn thấy ánh đèn rực rỡ cũng không lôi kéo Tư Trạm chụp một tấm ảnh hôn môi nữa.
Cô mỉm cười vừa hồi tưởng vừa chờ đợi, cho đến khi Tư Trạm bưng hai tách cà phê tới.
Tay áo của hắn xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, hắn vòng qua sau lưng Đồng Miểu, đưa cà phê đến trước mặt cô, bởi vì động tác này mà Đồng Miểu hoàn toàn bị hắn ôm vào trong ngực.
“Em nghĩ gì vậy?” Hắn thì thầm vào tai cô.
“Nhớ đến Happy Vally.” Đồng Miểu thành thật đáp.
Tư Trạm lập tức hiểu rõ ý cô: “Em muốn trở lại đấy không?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không, mỗi lần nghĩ về Happy Vally là em chỉ nhớ tới ngày đó thôi.”
Tư Trạm cúi đầu hôn mái tóc xoăn của cô: “Sau này chúng ta sẽ có nhiều chuyện đáng nhớ hơn, sẽ không bao giờ chia tay nữa.”
“Vâng.” Đồng Miểu tựa vào lồng ngực hắn, hắn nắm lấy tay cô, hạnh phúc uống một ngụm cà phê.
Dòng nước lành lạnh, thoang thoảng mùi thơm nồng nàn của Mocha.
Cô đã trở lại, Tư Trạm cũng đã giữ lời hứa chờ đợi cô đến bây giờ.
“Khi nào anh định thông báo với ba mẹ, để bọn họ mau đi nhận giấy đi, kéo dài lâu quá rồi.”
Đồng Miểu đã đổi cách gọi Tư Khải Sơn thành ba, bất kể là do mẹ hay là do Tư Trạm thì cũng nên xưng hô như này từ lâu rồi.
“Còn chúng ta thì sao?” Tư Trạm dán vào bên tai Đồng Miểu, dùng giọng hờn giận hỏi. Đồng Miểu khẽ rụt cổ lại, nắm tay cầm cốc Frappuccino* của hắn: “Vậy phải xem anh thế nào rồi, ông chủ lớn chắc là không để bác sĩ nhỏ như em cầu hôn trước đâu nhỉ?”
*Frappuccino: là thương hiệu đã đăng ký nhãn hiệu của Tập đoàn Starbucks dành cho một dòng đồ uống cà phê đá pha trộn có độ ngọt cao. Nó bao gồm cà phê hoặc kem nền, trộn với đá và các thành phần khác nhau như xi-rô có hương vị, thường được phủ kem đánh và hoặc gia vị.
Nói sẽ tới bệnh viện Hiệp Hòa*, thì thật sự chỉ có mục đích này thôi.
* Bệnh viện Bắc Kinh Xiehe ( Bệnh viện Hiệp Hòa) là một bệnh viện đa khoa nổi tiếng ở Bắc Kinh, Trung Quốc
Khi sự nghiệp du học kết thúc thì cô đã 26 tuổi rồi, đối với cô mà nói thì đây chính là độ tuổi đẹp nhất.
Cô đã có đủ kiến thức nền tảng cũng như khả năng thực hành cao siêu, lại đang tràn trề khát khao và kỳ vọng đối với công việc tương lai.
Đồng Miểu liên lạc với người thầy cố vấn khá thân thiết của cô ở đại học để bày tỏ về dự định của mình.
Thầy cố vấn rất vui khi nghe tin cô đã hoàn thành việc học và định trở về nước nhưng cũng thẳng thắn nói với cô: “Với bằng cấp hiện tại của em thì ở lại nước ngoài có lẽ sẽ thành công đấy.”
Bác sĩ và luật sư luôn được công nhận là nghề nghiệp tốt nhất, ngay cả khi quá trình học tập yêu cầu mức học phí đắt đỏ, nhưng chỉ cần ở lại nước ngoài làm việc trong một hoặc hai năm là có thể nhanh chóng hoàn lại vốn cũng như đảm bảo cho cuộc sống tương lai được sung túc.
Nhưng nếu về trong nước thì lợi thế này sẽ bị suy giảm rất nhiều.
Đồng Miểu đã trở nên chín chắn cẩn thận hơn nhiều, cũng cởi mở hơn không ít.
Cô cúi đầu cười: “Thưa thầy, em không thiếu tiền ạ.” –
Cô thật sự không thiếu tiền, cô ở một mình nên không cần sắm sửa nhiều, cũng không có hứng thú với những thứ vật chất xa xỉ, đến bệnh viện Hiệp Hòa là có mục đích khác.
Nhưng người thầy trước giờ luôn hiểu rõ cô lại suy nghĩ nhiều.
Bạn trai của Đồng Miểu đã mở công ty thành công, trong nhà cũng có nguồn tài chính hùng hậu, đương nhiên không cần lo lắng về tiền bạc nữa.
Thầy giáo vui mừng cười cười, cảm thán nói: “Thầy thật sự rất vui vì em có thể trở về, nói thật, trường chúng ta trước giờ đào tạo ra nhiều sinh viên, nếu được ở lại bên nước ngoài sẽ cố gắng ở lại còn không được mới trở về, chả có bao nhiêu người được như giáo sư Đổng cả.”
Lông mi Đồng Miểu khẽ run rẩy, móng tay bất giác bấu chặt vào lòng bàn tay.
Cô không ngờ thầy lại có thể đột nhiên nhắc tới Đổng Thành, trên thực tế quan hệ giữa cô và Đổng Thành có rất ít người biết rõ, cô có thể chắc chắn rằng thầy cô thật sự không biết, bằng không sẽ không tùy tiện nhắc tới Đổng Thành ở trước mặt cô.
Đồng Miểu giấu đi cảm xúc, hít sâu một hơi rồi cười đáp: “Em trở về đương nhiên là có lý do riêng của mình rồi, dù sao thì gia đình em ở trong nước ạ, sức khỏe của mẹ em dạo này không tốt lắm, ở xa không tiện chăm sóc.”
Thầy giáo uống một ngụm trà, lấy mắt kính bên bàn đeo lên, lắc lư chuột rồi mở phần mềm Word ra: “Thế này đi, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em, đến ngày nhận việc thì em cứ cầm theo sơ yếu lý lịch và thư rồi đi tìm Phó viện trưởng Trương là được.”
“Cảm ơn thầy.” Đồng Miểu hơi cúi đầu về phía ông, đôi mắt cười híp lại thành một vòng cung.
Cô bước ra khỏi văn phòng của thầy rồi bắt taxi đến trường.
Không biết hội sinh viên trường y từ đâu biết được thông tin liên lạc của cô, một tuần trước, các đàn em trong Hội học tập đã gọi tới để mời cô trở lại trường tham gia buổi tọa đàm với các tân sinh viên.
Cô là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nổi tiếng trong trường, cùng với một số học trưởng trước đây tham gia hội nghị lần này.
Nghe nói hội nghị lần này được tổ chức rất lớn, hội trưởng đang giữ chức rất có năng lực cùng tham vọng, muốn quản lý tốt hội sinh viên này, còn muốn tham gia các câu lạc bộ nổi tiếng của trường.
Lần thứ hai nghe đến cái tên Hội học tập này, Đồng Miểu ít nhiều cũng có nhiều cảm xúc.
Mấy năm trôi qua, người trong tổ chức này đã thay đổi vô số lần, bầu không khí nơi đây đã khác xưa hoàn toàn.
Những người mới đến này, không mấy người biết đến các đời hội trưởng trước là ai, càng không ai biết trước kia Đồng Miểu và Hội học tập này có khúc mắc gì.
Sau khi đến cổng trường, cô được hội sinh viên dẫn đến hội trường, vừa bước vào cửa, đột nhiên có bạn sinh viên ngồi ở hàng ghế sau đứng bật dậy, ánh mắt hâm mộ tò mò nhìn cô, kêu lên: “Em chào chị.”
Cô dường như nhìn thấy bóng dáng của bản thân mình lúc mới đến Hội học tập để phỏng vấn.
Cũng cẩn thận khách sáo như vậy, cũng ôm trong mình sự kính trọng cùng tôn trọng nhất đối với các chị lớn tuổi hơn.
Cô mỉm cười với các sinh viên ở hai bên, tự giác ngồi vào vị trí tương đối sát trong góc.
“Chị ơi, chị lên hàng đầu tiên ngồi đi, chỗ này dành cho các tân sinh viên ạ.” Hội trưởng thì thầm vào tai cô để nhắc nhở.
Đồng Miểu giật mình, lúc này mới phản ứng kịp, nhiệm vụ hôm nay của mình là đi truyền đạt kinh nghiệm cho một đám chim non đang chờ đợi, chứ không như trước kia chỉ đi làm nền nữa.
Cô thực sự đã quen với việc lùi lại rồi.
Nhưng mà cũng phải tôn trọng sự sắp xếp của ban tổ chức, cô ngượng ngùng khom người đi theo cô bé ấy đến hàng đầu tiên.
Thời điểm cô đi xuống bậc thang, những lời thì thầm ở phía sau vang lên.
“Chị ấy xinh quá, thật có khí chất.”
“Má ơi, đúng là nữ thần, gu của tớ đấy.”
“Thôi đi, đàn chị còn chả đặt cậu vào mắt đâu, bạn trai người ta là đại thần khoa Khoa máy tính đấy, năm ngoái còn tặng rất nhiều máy tính cho khoa máy tính nữa, vô cùng giàu luôn.”
Đồng Miểu đi đến phía trước mới phát hiện, có một số học trưởng đã đến từ trước, đang ngồi check điện thoại.
Họ có vẻ đều đang công tác trong bệnh viện, hình như có công việc còn chưa xử lý xong, Wechat thông báo tin nhắn liên tục, bọn họ cau mày, liên tục nhìn thời gian, giống hệt mẹ cô lúc cô còn bé.
Bận rộn, có lẽ là chuyện thường tình của ngành này, cô cũng sẽ sớm bước vào giai đoạn này thôi.
Nhưng cô không lo lắng gì mà thậm chí còn cảm thấy hơi phấn khích.
Thời gian mỗi người ở buổi tọa đàm rất ngắn, rất nhiều học trưởng nói xong là xách túi vội vàng rời đi, ngay cả thông tin liên lạc cũng không để lại.
Đồng Miểu không có kinh nghiệm làm việc trong nước, chỉ có thể giới thiệu sơ qua cuộc sống du học của mình, nhìn những gương mặt khao khát dưới đài, cô đột nhiên muốn hỏi một câu: “Các em có biết nếu làm việc ở nước ngoài sau khi tốt nghiệp thì sẽ có mức lương cơ bản là bao nhiêu không?”
Phía dưới thi nhau lắc đầu, ánh mắt họ vô cùng tò mò.
Đồng Miểu bình thản nói vào micro: “Hai trăm ngàn, đô la Mỹ.” Thật ra còn có thể nhiều hơn nếu xét đến trình độ của cô.
Từng đợt âm thanh xuýt xoa truyền đến, cùng với đó là những khuôn mặt ngạc nhiên đồng loạt hướng về phía cô.
Mức lương cơ bản sau khi tốt nghiệp nhiều như vậy, ngẫm thử thì đúng là con đường sáng ngời.
Một cảm giác hưng phấn không giải thích được như được dấy lên trong lòng mỗi người ở đây, giống như họ đã tưởng tượng ra được bản thân lúc đấy.
“Vậy nếu có cơ hội đi du học thì liệu các em còn muốn quay trở về nước không?” Đồng Miểu nhẹ giọng hỏi.
Phía dưới im lặng một lúc, bầu không khí hưng phấn bắt đầu tan đi, mọi người dần dần bình tĩnh lại.
Tựa như nồi cháo trắng đang sôi sùng sục, đột nhiên bị tắt cái phụt, ngay lập tức chả còn gì nữa.
Chẳng bao lâu sau, một cậu sinh viên nói đùa: “Nói cứ như bọn em thích đi là đi được ngay vậy, chỉ có những người có thành tích cực giỏi như chị mới đi được thôi.”
Sau khi cười lớn, có người lên tiếng: “Thực tế thì, ai cũng đã có lựa chọn riêng rồi.”
Đúng vậy, ai cũng có sự lựa chọn riêng cả.
Đều là bản chất xu lợi tị hại* cả.
* Gốc: 趋利避害 Ý nghĩa: Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi. Đây là bản năng của con người
Đồng Miểu chỉ đơn thuần muốn biết suy nghĩ của những người vừa bước chân vào con đường y đức này thôi.
Đây là một vấn đề khó giải quyết, không liên quan gì đến cảm xúc hay chuyện được mất, thậm chí đây còn không phải là một vấn đề mà bất kỳ ai ở đây cũng có thể thảo luận về kết quả.
Để có thể loại bỏ hoàn toàn những suy nghĩ tiêu cực của bản thân thì cần phải đòi hỏi những nỗ lực lâu dài và nghiêm túc cũng như sự quản lý chặt chẽ.
Trước kia cô thương mẹ vất vả, rất căm hận sự lựa chọn của Đổng Thành.
Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy hơi mờ mịt đối với sự lựa chọn của Đổng Thành.
Những sinh viên vừa bước chân vào đại học này đều đã có lựa chọn rõ ràng, Đổng Thành chắc hẳn cũng như vậy.
Ông ta đáng ra đã có thể ở lại nước ngoài và không bao giờ trở lại nữa.
Ông ta sẽ có một mức lương khá tốt, chất lượng cuộc sống được nâng cao, sống những ngày tháng không quá mệt mỏi.
Nhưng cuối cùng ông lại chọn về nước, chẳng những phải gánh vác công việc nặng nhọc trong bệnh viện, phẫu thuật ngày đêm, mà còn phải dành một phần thời gian để quay lại giảng dạy ở trường đại học, truyền thụ lại những kiến thức học được từ nước ngoài của ông cho các sinh viên năm nhất.
Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc nên nói Đổng Thành ích kỷ hay là vị tha đây.
“Hôm nay nói đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Cô cụp mắt xuống rồi tắt micro đi.
Đêm đó, không khí đẫm hơi nước, sương mù sau cơn mưa đã rút đi, bầu trời trong vắt dần hé lộ.
Cô và Tư Trạm vẫn thích dính với nhau, đầu tiên hai người cùng đến nhà hàng Nhật để ăn cơm, sau đó dắt tay nhau đi dạo loanh quanh ở bến cảng Lam Sắc.
Đèn màu tỏa sáng rực rỡ, những nhân vật hoạt hình đi vòng quanh khiến đám trẻ con reo hò vui vẻ.
Đài phun nước liên tục phun sương, cắt đứt từng dải ánh sáng màu.
Cảnh tượng thật vui vẻ náo nhiệt hệt như ngày cô đến Happy Vally, khiến cô kinh ngạc nhớ lại giây phút tim cô đập nhanh hơn khi làm chuyện mờ ám cùng Tư Trạm, thật đẹp đẽ và rúng động tâm can.
Hiện tại cô đã không còn kích động như vậy nữa, hôn môi hay ôm ấp thân mật, bây giờ đối với bọn họ mà nói là chuyện không thể tự nhiên hơn, giống như ăn cơm uống nước hàng ngày vậy.
Dù sao cô cũng đã trưởng thành rồi, bắt gặp đài phun nước đẹp thế này cô sẽ không còn thích thú đưa tay tiếp nước như trước, hay khi nhìn thấy ánh đèn rực rỡ cũng không lôi kéo Tư Trạm chụp một tấm ảnh hôn môi nữa.
Cô mỉm cười vừa hồi tưởng vừa chờ đợi, cho đến khi Tư Trạm bưng hai tách cà phê tới.
Tay áo của hắn xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, hắn vòng qua sau lưng Đồng Miểu, đưa cà phê đến trước mặt cô, bởi vì động tác này mà Đồng Miểu hoàn toàn bị hắn ôm vào trong ngực.
“Em nghĩ gì vậy?” Hắn thì thầm vào tai cô.
“Nhớ đến Happy Vally.” Đồng Miểu thành thật đáp.
Tư Trạm lập tức hiểu rõ ý cô: “Em muốn trở lại đấy không?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không, mỗi lần nghĩ về Happy Vally là em chỉ nhớ tới ngày đó thôi.”
Tư Trạm cúi đầu hôn mái tóc xoăn của cô: “Sau này chúng ta sẽ có nhiều chuyện đáng nhớ hơn, sẽ không bao giờ chia tay nữa.”
“Vâng.” Đồng Miểu tựa vào lồng ngực hắn, hắn nắm lấy tay cô, hạnh phúc uống một ngụm cà phê.
Dòng nước lành lạnh, thoang thoảng mùi thơm nồng nàn của Mocha.
Cô đã trở lại, Tư Trạm cũng đã giữ lời hứa chờ đợi cô đến bây giờ.
“Khi nào anh định thông báo với ba mẹ, để bọn họ mau đi nhận giấy đi, kéo dài lâu quá rồi.”
Đồng Miểu đã đổi cách gọi Tư Khải Sơn thành ba, bất kể là do mẹ hay là do Tư Trạm thì cũng nên xưng hô như này từ lâu rồi.
“Còn chúng ta thì sao?” Tư Trạm dán vào bên tai Đồng Miểu, dùng giọng hờn giận hỏi. Đồng Miểu khẽ rụt cổ lại, nắm tay cầm cốc Frappuccino* của hắn: “Vậy phải xem anh thế nào rồi, ông chủ lớn chắc là không để bác sĩ nhỏ như em cầu hôn trước đâu nhỉ?”
*Frappuccino: là thương hiệu đã đăng ký nhãn hiệu của Tập đoàn Starbucks dành cho một dòng đồ uống cà phê đá pha trộn có độ ngọt cao. Nó bao gồm cà phê hoặc kem nền, trộn với đá và các thành phần khác nhau như xi-rô có hương vị, thường được phủ kem đánh và hoặc gia vị.