Chương 100
Chớp mắt một cái đã đến mùa hè, mưa phùn ngoài cửa sổ cứ rơi liên tục, mưa đập vào cửa sổ tạo nên những vệt loang lổ.
Cô vừa kết thúc một ca phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật chính là một chuyên gia về y học nổi tiếng, cơ hội được học trong phòng phẫu thuật như thế cũng là nhờ thầy hướng dẫn của cô giúp đỡ.
Sau khi kết thúc, cô viết bản tổng kết chi tiết, rồi gửi đi.
Nhìn màn hình vi tính tối dần, cô uể oải duỗi tay, ngáp một cái.
Cô đã đặt vé máy bay về nước vào tuần sau, được nghỉ tầm hai tuần, mà thật ra mấy ngày gần nay cô không bận rộn gì.
Thầy hướng dẫn có thể gọi cô bất cứ lúc nào nên cô không dám rời đi.
Khương Dao lúc này đang theo đoàn làm phim qua đây để quay phim, nên các cô thi thoảng gặp nhau.
Hai năm nay cô không về nước, không biết Khương Dao đã nổi tiếng đến mức nào rồi.
Nhưng mỗi khi đi dạo ở trung tâm thương mại cô đều sẽ thấy hình ảnh của Khương Dao trên màn ảnh rộng, cũng có chút ngạc nhiên.
Bởi vì ở đây là nước ngoài.
Cô nghe Khương Dao kể lần này đến đây để quay quảng cáo, mặc dù chỉ là khách mời nhưng ê kíp sản xuất lớn và sẽ được công chiếu toàn cầu.
Những năm gần đây cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một mình Khương Dao là vẫn không cắt đứt liên lạc, thấy cô bạn càng ngày càng giỏi giang, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Khương Dao chơi với Tư Trạm từ nhỏ, đương nhiên quan hệ với Lương Nhân không tệ, mời cô ấy tới biệt thự thì cũng không có gì không ổn cả.
Nghĩ ngợi như vậy, Đồng Miểu nhân lúc mưa nhỏ lại, cô mang theo cây kéo ra sân, vừa tỉa cây vừa chờ Khương Dao đến.
Không lâu sau, một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng, xe vừa dừng lại, trợ lý còn chưa kịp chuẩn bị dù thì Khương Dao đã vội vã mở cửa chạy vào.
Cô vẫn thoải mái như trước, phi tới bổ nhào vào ngực Đồng Miểu, xém chút đụng ngã Đồng Miểu.
“Này này cậu cẩn thận một chút, tớ đang cầm kéo đó!”
Đồng Miểu cố gắng lấy cổ ra khỏi vòng tay của Khương Dao, ném cây kéo lên trên mặt cỏ.
“Mèo con ơi cậu càng ngày càng có phong cách đấy!” Khương Dao sờ soạng quần áo của Đồng Miểu tới dúm dó, sau đó lại nghịch đến mái tóc quăn của cô.
“Đại minh tinh cũng càng ngày càng thời thượng!” Đồng Miểu ôm cổ Khương Dao, kéo cô vào bên trong.
Đồng Miểu rót cho Khương Dao một ly cà phê nóng mới pha từ máy pha cà phê để xua đi cái lạnh.
Khương Dao vừa quan sát vừa luôn miệng khen ngợi biệt thự lớn của Lương Nhân: “Dì Lương đúng là sống theo chủ nghĩa xa hoa, hèn chi có nhiều người muốn gả cho Tư Trạm như vậy.”
Tay cầm ly cà phê của Đồng Miểu khựng lại một chút, hơi nhíu mày: “Cậu nói gì thế?”
Khương Dao vẻ mặt khó chịu, tiến người lại, nửa đùa nửa thật kể: “Cậu không ở trong nước, cậu không biết Tư Trạm ở trường học rất được chú ý đâu, có tiền, tự lập nghiệp, lại đẹp trai, ở trường nếu có hoạt động trao giải hay chủ trì sự kiện gì đều là cậu ấy đi, xuất hiện quá nhiều luôn, các cô gái theo đuổi cậu ấy xếp được thành cả hàng dài đấy.”
Đồng Miểu nghe kể thì chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Tốt đấy.”
Khương Dao vỗ cánh tay cô, cà phê trong tay Đồng Miểu cũng lắc lư theo.
“Không đúng, sao cậu không lo lắng chút nào thế?”
Đồng Miểu mím môi cười, nhẹ nhàng trả lời: “Tớ có gì cần lo lắng hả, tớ cũng nhận được nhiều lời mời đến bữa tiệc độc thân đó.”
Khương Dao suy tư một lát, nhẹ gật đầu: “Cũng đúng, với trí thông minh cùng ngoại hình đáng yêu của cậu, Tư Trạm không chọn cậu thì đúng là bị mù.”
“Cậu đừng nói như thế, trường tớ có nhiều nhân vật xuất sắc lắm, nhưng mà tớ tin Tư Trạm.” Đồng Miểu tự hào nói.
Thực ra nếu là ban đầu, cô sẽ cảm thấy không tự tin đối với mối tình này nhưng hiện tại thì hoàn toàn không có tâm lý tự ti như vậy.
Cô phải cảm ơn những việc đã trải qua trong khoảng thời gian du học này, để cô trở nên chín chắn và cứng cỏi hơn, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Ít nhất hiện tại đối với nhóm giáo viên hướng dẫn, cô tự tin không ai thay thế được mình, loại cảm giác tự hào này trong tình yêu không thể nào có được.
Cho nên cô hiểu được tại sao Lương Nhân lại ngoan cố với sự nghiệp như thế, cũng đồng cảm trước mong muốn nổi tiếng của Khương Dao.
Cho dù là sự nghiệp hay tình cảm thì tự tin là do bản thân mang lại.
“Khi nào cậu về nước, tớ xem thử bọn mình có thể về chung một chuyến bay không?” Khương Dao hỏi.
“Hai tuần sau tớ về, quan trọng là minh tinh các cậu đều ngồi khoang thương gia hay sao, tớ chỉ là du học sinh nghèo khó làm sao mà mua nổi vé đây.” Đồng Miểu trêu chọc cô.
Kỳ thật có một người bạn là minh tinh cũng có cảm giác rất vi diệu, bạn xem người ấy diễn đủ loại vai trên màn ảnh, thường xuyên được nhiều người vây quanh, cảm thấy có sự khác biệt quá lớn.
Nhất là khi cô nhìn Khương Dao qua video phỏng vấn, luôn ngây thơ hồn nhiên, câu trả lời nhiều nhất chính là “Tôi cũng không rõ lắm.”
Cuối cùng quay sang nhìn, người bạn ấy đang liên mồm mắng chửi nào là đạo diễn lưu manh, nào là biên kịch viết kịch bản não tàn, em trai diễn cùng thì chỉ biết mở mắt nhìn, tiếng phổ thông còn chưa sõi.
“Cậu đừng đùa tớ, cậu mà là du học sinh nghèo khổ?” Khương Dao chỉ chỉ căn nhà lớn này của Lương Nhân, ghét bỏ bĩu môi.
Đồng Miểu bất đắc dĩ lắc đầu: “Này, tớ chỉ tới ở nhờ thôi, tiền sinh hoạt của tớ là nhờ vào học bổng và lương phiên dịch mà có đấy.”
“Tên Tư Trạm giờ là ông chủ của một công ty rồi, mà để cậu tự mua vé máy bay à?” Khương Dao chớp mắt trêu chọc.
Đồng Miểu vội vàng làm động tác không nói bừa: “Cậu đừng nói bừa, những việc anh ấy làm người nhà không biết đâu.”
“Thôi, tớ về xác nhận thời gian về nước với đoàn làm phim, rồi tớ với cậu cùng về nước nhé.”
Khương Dao nói được thì làm được, cô ấy thật sự mua vé máy bay cùng ngày với Đồng Miểu, khi làm thủ tục ở sân bay còn cưỡng ép Đồng Miểu đi lên khoang thương gia, hai người họ ngồi cùng một chỗ.
Hành trình về nước rất dài, hai người tâm sự rồi ngủ một giấc, sau đó ngồi chán nản ở ghế ngồi, mặt mày đờ đẫn.
Nhưng khi máy bay đáp xuống, Khương Dao như uống nước tăng lực, bật dậy khỏi chỗ ngồi bắt đầu vội vã trang điểm.
Sau khi hoàn thành, cô soi gương thấy hài lòng mới cất toàn bộ đồ đi.
Đồng Miểu vô cùng lạ lẫm nhìn cô: “Ôi, kính nghiệp là như thế này à?”
Khương Dao bĩu môi: “Cậu không biết giới nghệ sĩ trong nước hà khắc như thế nào đâu, cái mặt tiều tụy của tớ mà bị chụp được rồi truyền ra, thì tin tức thẩm mỹ, thất tình về tớ có loạn hết lên đấy.”
Đồng Miểu thông cảm vỗ vỗ vai của cô: “Cậu vất vả quá.”
Tư Trạm đương nhiên đến đón ở sân bay, Khương Dao cũng có xe riêng do công ty chuẩn bị sẵn, cho nên hai người từ sân bay đi ra, mỗi người đi một ngả, hẹn lần sau gặp lại.
Đồng Miểu ngồi ở ghế lái phụ, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cô cảm nhận mùi hương quen thuộc, cảm thán nói: “Xem ra cũng không có gì thay đổi cả.”
Tư Trạm quay đầu qua nhìn cô một chút, chậm rãi đỗ xe ven đường, nói nhỏ: “Khó khăn lắm mới gặp anh, thế mà em lại nói về cảnh vật thế à?”
Đồng Miểu vô tội trả lời: “Thế em kể về thành tích học tập nhé, ví dụ như em đã làm bao nhiêu luận văn, tham gia những dự án nào?”
Thật ra khi Tư Trạm dừng xe ở ven đường, cô đã hiểu là chuyện gì.
Cho nên khi Tư Trạm nhào tới hôn lên môi cô, Đồng Miểu tự nhiên ôm cổ Tư Trạm, không nhịn được mỉm cười.
Tư Trạm cắn nhẹ vào môi dưới của cô, duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm.
Cô càng ôm Tư Trạm gắt gao hơn chút nữa
Có lẽ là ở nước ngoài hai năm này nên cô cởi mở hơn, cô đáp lại rất nhiệt tình, thậm chí dần dần chiếm quyền chủ động, chậm rãi đem đầu lưỡi thăm dò trong miệng Tư Trạm.
Tư Trạm kinh ngạc mở mắt ra.
Lông mi dài của Đồng Miểu ở ngay trước mắt, nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cô khẽ ửng đỏ, tóc mái rũ xuống trên lông mày, tỏa ra hương quýt thơm mát.
“Em rất nhớ anh.” Đồng Miểu vuốt ve trán hắn, cô nhỏ giọng nỉ non.
Tư Trạm vuốt mái tóc quăn mềm mại của cô, cọ xát vào mũi cô, giọng khàn khàn trả lời: “Anh cũng vậy.”
“Em rất rất yêu anh.” Đồng Miểu chớp chớp mắt hạnh, nhìn Tư Trạm chăm chú.
Tư Trạm cười khẽ một tiếng, nhéo phía sau cổ cô: “Em tưởng như thế thì anh sẽ quên việc em xin làm nghiên cứu sinh à.”
Sắp tốt nghiệp khoa chính quy, cô lại tiếp tục xin nghiên cứu sinh ở nước ngoài, thời gian này cô sẽ đi lấy bằng tốt nghiệp chính quy ở trường, sau đó tiếp tục học ở nước ngoài.
Đồng Miểu giống như muốn lấy lòng mà sờ sờ mặt Tư Trạm: “Em còn chưa tính chuyện có biết bao người theo đuổi anh đâu.”
Vẻ mặt Tư Trạm nặng nề trả lời: “Ai nói anh có nhiều người theo đuổi? Là Khương Dao đúng không, anh phải nói cho cậu ta...”
Đồng Miểu rút tay về, cố ý nghiêng mặt về phía cửa sổ: “Anh trách Dao Dao làm gì, không phải trước tiên nên giải thích rõ vấn đề đấy sao?”
Tư Trạm đột nhiên nghiêng người, ôm cô vào trong ngực, hắn cúi đầu nhìn đôi môi hồng thuận của cô, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Vấn đề chính là…Anh vì em mà thủ thân như ngọc đến mức sắp nghẹn chết rồi, em phải bù đắp thật tốt cho anh.”
Hắn dứt lời liền cắn môi của cô, lại hôn sâu, lúc này chiếm toàn quyền chủ động, không cho Đồng Miểu có cơ hội phát huy.
Đồng Miểu giống như cá nằm trên thớt, không thể động đậy, giãy dụa cũng không được, chờ đợi tuyên án.
Đương nhiên cũng không phải cô muốn giãy dụa như vậy, tay cô cẩn thận đẩy nhẹ, chống trên vai Tư Trạm, nhéo xương quai xanh của hắn, vừa như cự tuyệt lại như mời chào.
Lúc sau lại bị Tư Trạm nắm lấy cổ tay, giữ ra sau đầu.
Trời ơi…
Cô chớp mắt, lý trí như dây cung sắp đứt, lúc nào cũng có thể bay khỏi đầu.
Sắc trời đã tối, trên mặt cỏ không xa truyền đến tiếng dế kêu vang, giống như một buỗi lễ hội giữa ngày hè.
Cô yêu hắn, thực sự yêu hắn nhiều lắm.
Đồng Miểu chậm rãi nhắm mắt lại, dùng trái tim cảm nhận nụ hôn của Tư Trạm.
May mắn kính xe có lớp chắn, để cô có không gian an toàn mà làm việc thân mật.
Cô vừa kết thúc một ca phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật chính là một chuyên gia về y học nổi tiếng, cơ hội được học trong phòng phẫu thuật như thế cũng là nhờ thầy hướng dẫn của cô giúp đỡ.
Sau khi kết thúc, cô viết bản tổng kết chi tiết, rồi gửi đi.
Nhìn màn hình vi tính tối dần, cô uể oải duỗi tay, ngáp một cái.
Cô đã đặt vé máy bay về nước vào tuần sau, được nghỉ tầm hai tuần, mà thật ra mấy ngày gần nay cô không bận rộn gì.
Thầy hướng dẫn có thể gọi cô bất cứ lúc nào nên cô không dám rời đi.
Khương Dao lúc này đang theo đoàn làm phim qua đây để quay phim, nên các cô thi thoảng gặp nhau.
Hai năm nay cô không về nước, không biết Khương Dao đã nổi tiếng đến mức nào rồi.
Nhưng mỗi khi đi dạo ở trung tâm thương mại cô đều sẽ thấy hình ảnh của Khương Dao trên màn ảnh rộng, cũng có chút ngạc nhiên.
Bởi vì ở đây là nước ngoài.
Cô nghe Khương Dao kể lần này đến đây để quay quảng cáo, mặc dù chỉ là khách mời nhưng ê kíp sản xuất lớn và sẽ được công chiếu toàn cầu.
Những năm gần đây cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một mình Khương Dao là vẫn không cắt đứt liên lạc, thấy cô bạn càng ngày càng giỏi giang, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Khương Dao chơi với Tư Trạm từ nhỏ, đương nhiên quan hệ với Lương Nhân không tệ, mời cô ấy tới biệt thự thì cũng không có gì không ổn cả.
Nghĩ ngợi như vậy, Đồng Miểu nhân lúc mưa nhỏ lại, cô mang theo cây kéo ra sân, vừa tỉa cây vừa chờ Khương Dao đến.
Không lâu sau, một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng, xe vừa dừng lại, trợ lý còn chưa kịp chuẩn bị dù thì Khương Dao đã vội vã mở cửa chạy vào.
Cô vẫn thoải mái như trước, phi tới bổ nhào vào ngực Đồng Miểu, xém chút đụng ngã Đồng Miểu.
“Này này cậu cẩn thận một chút, tớ đang cầm kéo đó!”
Đồng Miểu cố gắng lấy cổ ra khỏi vòng tay của Khương Dao, ném cây kéo lên trên mặt cỏ.
“Mèo con ơi cậu càng ngày càng có phong cách đấy!” Khương Dao sờ soạng quần áo của Đồng Miểu tới dúm dó, sau đó lại nghịch đến mái tóc quăn của cô.
“Đại minh tinh cũng càng ngày càng thời thượng!” Đồng Miểu ôm cổ Khương Dao, kéo cô vào bên trong.
Đồng Miểu rót cho Khương Dao một ly cà phê nóng mới pha từ máy pha cà phê để xua đi cái lạnh.
Khương Dao vừa quan sát vừa luôn miệng khen ngợi biệt thự lớn của Lương Nhân: “Dì Lương đúng là sống theo chủ nghĩa xa hoa, hèn chi có nhiều người muốn gả cho Tư Trạm như vậy.”
Tay cầm ly cà phê của Đồng Miểu khựng lại một chút, hơi nhíu mày: “Cậu nói gì thế?”
Khương Dao vẻ mặt khó chịu, tiến người lại, nửa đùa nửa thật kể: “Cậu không ở trong nước, cậu không biết Tư Trạm ở trường học rất được chú ý đâu, có tiền, tự lập nghiệp, lại đẹp trai, ở trường nếu có hoạt động trao giải hay chủ trì sự kiện gì đều là cậu ấy đi, xuất hiện quá nhiều luôn, các cô gái theo đuổi cậu ấy xếp được thành cả hàng dài đấy.”
Đồng Miểu nghe kể thì chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Tốt đấy.”
Khương Dao vỗ cánh tay cô, cà phê trong tay Đồng Miểu cũng lắc lư theo.
“Không đúng, sao cậu không lo lắng chút nào thế?”
Đồng Miểu mím môi cười, nhẹ nhàng trả lời: “Tớ có gì cần lo lắng hả, tớ cũng nhận được nhiều lời mời đến bữa tiệc độc thân đó.”
Khương Dao suy tư một lát, nhẹ gật đầu: “Cũng đúng, với trí thông minh cùng ngoại hình đáng yêu của cậu, Tư Trạm không chọn cậu thì đúng là bị mù.”
“Cậu đừng nói như thế, trường tớ có nhiều nhân vật xuất sắc lắm, nhưng mà tớ tin Tư Trạm.” Đồng Miểu tự hào nói.
Thực ra nếu là ban đầu, cô sẽ cảm thấy không tự tin đối với mối tình này nhưng hiện tại thì hoàn toàn không có tâm lý tự ti như vậy.
Cô phải cảm ơn những việc đã trải qua trong khoảng thời gian du học này, để cô trở nên chín chắn và cứng cỏi hơn, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Ít nhất hiện tại đối với nhóm giáo viên hướng dẫn, cô tự tin không ai thay thế được mình, loại cảm giác tự hào này trong tình yêu không thể nào có được.
Cho nên cô hiểu được tại sao Lương Nhân lại ngoan cố với sự nghiệp như thế, cũng đồng cảm trước mong muốn nổi tiếng của Khương Dao.
Cho dù là sự nghiệp hay tình cảm thì tự tin là do bản thân mang lại.
“Khi nào cậu về nước, tớ xem thử bọn mình có thể về chung một chuyến bay không?” Khương Dao hỏi.
“Hai tuần sau tớ về, quan trọng là minh tinh các cậu đều ngồi khoang thương gia hay sao, tớ chỉ là du học sinh nghèo khó làm sao mà mua nổi vé đây.” Đồng Miểu trêu chọc cô.
Kỳ thật có một người bạn là minh tinh cũng có cảm giác rất vi diệu, bạn xem người ấy diễn đủ loại vai trên màn ảnh, thường xuyên được nhiều người vây quanh, cảm thấy có sự khác biệt quá lớn.
Nhất là khi cô nhìn Khương Dao qua video phỏng vấn, luôn ngây thơ hồn nhiên, câu trả lời nhiều nhất chính là “Tôi cũng không rõ lắm.”
Cuối cùng quay sang nhìn, người bạn ấy đang liên mồm mắng chửi nào là đạo diễn lưu manh, nào là biên kịch viết kịch bản não tàn, em trai diễn cùng thì chỉ biết mở mắt nhìn, tiếng phổ thông còn chưa sõi.
“Cậu đừng đùa tớ, cậu mà là du học sinh nghèo khổ?” Khương Dao chỉ chỉ căn nhà lớn này của Lương Nhân, ghét bỏ bĩu môi.
Đồng Miểu bất đắc dĩ lắc đầu: “Này, tớ chỉ tới ở nhờ thôi, tiền sinh hoạt của tớ là nhờ vào học bổng và lương phiên dịch mà có đấy.”
“Tên Tư Trạm giờ là ông chủ của một công ty rồi, mà để cậu tự mua vé máy bay à?” Khương Dao chớp mắt trêu chọc.
Đồng Miểu vội vàng làm động tác không nói bừa: “Cậu đừng nói bừa, những việc anh ấy làm người nhà không biết đâu.”
“Thôi, tớ về xác nhận thời gian về nước với đoàn làm phim, rồi tớ với cậu cùng về nước nhé.”
Khương Dao nói được thì làm được, cô ấy thật sự mua vé máy bay cùng ngày với Đồng Miểu, khi làm thủ tục ở sân bay còn cưỡng ép Đồng Miểu đi lên khoang thương gia, hai người họ ngồi cùng một chỗ.
Hành trình về nước rất dài, hai người tâm sự rồi ngủ một giấc, sau đó ngồi chán nản ở ghế ngồi, mặt mày đờ đẫn.
Nhưng khi máy bay đáp xuống, Khương Dao như uống nước tăng lực, bật dậy khỏi chỗ ngồi bắt đầu vội vã trang điểm.
Sau khi hoàn thành, cô soi gương thấy hài lòng mới cất toàn bộ đồ đi.
Đồng Miểu vô cùng lạ lẫm nhìn cô: “Ôi, kính nghiệp là như thế này à?”
Khương Dao bĩu môi: “Cậu không biết giới nghệ sĩ trong nước hà khắc như thế nào đâu, cái mặt tiều tụy của tớ mà bị chụp được rồi truyền ra, thì tin tức thẩm mỹ, thất tình về tớ có loạn hết lên đấy.”
Đồng Miểu thông cảm vỗ vỗ vai của cô: “Cậu vất vả quá.”
Tư Trạm đương nhiên đến đón ở sân bay, Khương Dao cũng có xe riêng do công ty chuẩn bị sẵn, cho nên hai người từ sân bay đi ra, mỗi người đi một ngả, hẹn lần sau gặp lại.
Đồng Miểu ngồi ở ghế lái phụ, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cô cảm nhận mùi hương quen thuộc, cảm thán nói: “Xem ra cũng không có gì thay đổi cả.”
Tư Trạm quay đầu qua nhìn cô một chút, chậm rãi đỗ xe ven đường, nói nhỏ: “Khó khăn lắm mới gặp anh, thế mà em lại nói về cảnh vật thế à?”
Đồng Miểu vô tội trả lời: “Thế em kể về thành tích học tập nhé, ví dụ như em đã làm bao nhiêu luận văn, tham gia những dự án nào?”
Thật ra khi Tư Trạm dừng xe ở ven đường, cô đã hiểu là chuyện gì.
Cho nên khi Tư Trạm nhào tới hôn lên môi cô, Đồng Miểu tự nhiên ôm cổ Tư Trạm, không nhịn được mỉm cười.
Tư Trạm cắn nhẹ vào môi dưới của cô, duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm.
Cô càng ôm Tư Trạm gắt gao hơn chút nữa
Có lẽ là ở nước ngoài hai năm này nên cô cởi mở hơn, cô đáp lại rất nhiệt tình, thậm chí dần dần chiếm quyền chủ động, chậm rãi đem đầu lưỡi thăm dò trong miệng Tư Trạm.
Tư Trạm kinh ngạc mở mắt ra.
Lông mi dài của Đồng Miểu ở ngay trước mắt, nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cô khẽ ửng đỏ, tóc mái rũ xuống trên lông mày, tỏa ra hương quýt thơm mát.
“Em rất nhớ anh.” Đồng Miểu vuốt ve trán hắn, cô nhỏ giọng nỉ non.
Tư Trạm vuốt mái tóc quăn mềm mại của cô, cọ xát vào mũi cô, giọng khàn khàn trả lời: “Anh cũng vậy.”
“Em rất rất yêu anh.” Đồng Miểu chớp chớp mắt hạnh, nhìn Tư Trạm chăm chú.
Tư Trạm cười khẽ một tiếng, nhéo phía sau cổ cô: “Em tưởng như thế thì anh sẽ quên việc em xin làm nghiên cứu sinh à.”
Sắp tốt nghiệp khoa chính quy, cô lại tiếp tục xin nghiên cứu sinh ở nước ngoài, thời gian này cô sẽ đi lấy bằng tốt nghiệp chính quy ở trường, sau đó tiếp tục học ở nước ngoài.
Đồng Miểu giống như muốn lấy lòng mà sờ sờ mặt Tư Trạm: “Em còn chưa tính chuyện có biết bao người theo đuổi anh đâu.”
Vẻ mặt Tư Trạm nặng nề trả lời: “Ai nói anh có nhiều người theo đuổi? Là Khương Dao đúng không, anh phải nói cho cậu ta...”
Đồng Miểu rút tay về, cố ý nghiêng mặt về phía cửa sổ: “Anh trách Dao Dao làm gì, không phải trước tiên nên giải thích rõ vấn đề đấy sao?”
Tư Trạm đột nhiên nghiêng người, ôm cô vào trong ngực, hắn cúi đầu nhìn đôi môi hồng thuận của cô, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Vấn đề chính là…Anh vì em mà thủ thân như ngọc đến mức sắp nghẹn chết rồi, em phải bù đắp thật tốt cho anh.”
Hắn dứt lời liền cắn môi của cô, lại hôn sâu, lúc này chiếm toàn quyền chủ động, không cho Đồng Miểu có cơ hội phát huy.
Đồng Miểu giống như cá nằm trên thớt, không thể động đậy, giãy dụa cũng không được, chờ đợi tuyên án.
Đương nhiên cũng không phải cô muốn giãy dụa như vậy, tay cô cẩn thận đẩy nhẹ, chống trên vai Tư Trạm, nhéo xương quai xanh của hắn, vừa như cự tuyệt lại như mời chào.
Lúc sau lại bị Tư Trạm nắm lấy cổ tay, giữ ra sau đầu.
Trời ơi…
Cô chớp mắt, lý trí như dây cung sắp đứt, lúc nào cũng có thể bay khỏi đầu.
Sắc trời đã tối, trên mặt cỏ không xa truyền đến tiếng dế kêu vang, giống như một buỗi lễ hội giữa ngày hè.
Cô yêu hắn, thực sự yêu hắn nhiều lắm.
Đồng Miểu chậm rãi nhắm mắt lại, dùng trái tim cảm nhận nụ hôn của Tư Trạm.
May mắn kính xe có lớp chắn, để cô có không gian an toàn mà làm việc thân mật.