Chương 31: Ghen tị
Mộng Đình nhìn vào xấp đề trước mắt mà không khỏi mừng rỡ. Những tập đề này sẽ giúp ích cho cô rất nhiều trong cuộc thi cấp trường và các kì thi tháng. Giấy bút sẵn sàng, bây giờ chỉ cần giải đề nữa thôi. Mộng Đình làm liền tay không chút do dự, thời gian đầu giờ cũng bắt đầu vào học. Dường như mọi thứ xung quanh đang trở ngại, mọi người đều ồ ào vào lớp nhưng cũng không thể cản được Mộng Đình chăm chỉ.
Hàn Lâm thấy Đình Đình giải đề thì tính lại gần giúp cô giải những câu khó. Hàn Lâm tiến sát lại gần nhìn vào tờ đề thì ngạc nhiên. Cậu nhận ra đây chính là những tờ đề chỉ có đội tuyển toán chuyên mới có được. Sao Mộng Đình lại có. Ánh mắt Hàn Lâm bỗng chốc quay lại nhìn về phía Tư Dực. ‘Chẳng lẽ cậu ta lại đem cho tiểu Đình’. Nhưng nghĩ rồi cậu cảm thấy không đúng. Trương Tư Dực là kẻ không phải ai cũng tiếp cận được. Tiểu Đình người mới về thì làm sao có thể làm quen Trương Tư Dực.
Muốn giải đáp nghi vấn của mình, Hàn Lâm nhìn Mộng Đình mà hỏi:
“Cậu tìm kiếm những tờ đề này ở đâu vậy?”
Mộng Đình tay đang cầm bút lia lịa viết nhưng vì câu nói này khiến cô dừng bút. Mộng Đình nghi hoặc, không hiểu vì lí sự gì Hàn Lâm lại hỏi cô như vậy. Nhưng nhìn vào tờ đề chuyên, cô như hiểu ra. Có lẽ là cậu ta đang nghĩ rằng vì sao cô lại có được đề chuyên toán của đội tuyển.
Mộng Đình muốn che giấu nên đành viện cớ:
“À…tôi mua trên mạng ấy mà. Có chuyện gì không?”
Nghe Mộng Đình trả lời vậy thì lại càng khiến cho Hàn Lâm nghi ngờ. Đề chuyên toán của quốc gia đúng như trên tay Mộng Đình cầm làm sao có thể đặt trên mạng được. Bọn đội tuyển đều nhờ vào thầy cô giáo ôn nên mới có. Chứ những cái đề này khó mà có mặt trên không gian mạng. Điều đó khiến Hàn Lâm chắc chắn được những tờ đề này Mộng Đình lấy từ đâu. Cậu cũng đáp lại Mộng Đình cho lịch sự:
“Không có gì hết, chỉ là những tờ đề này tôi thấy quen thuộc cho nên mới hỏi. À… Cậu giải đề có thấy khó ở câu nào không?”
“Có, trong đề này có đôi câu khó tôi không giải được.”
Thấy cơ hội gần gũi hơn với người mình thích. Hàn Lâm không e ngại mà tiến sát lại hỏi tiểu Đình:
“Ở câu nào?”
“Câu này. Tôi không tìm ra phương cách giải. Cậu có thể giải được chứ?” - Mộng Đình thấy ý tốt Hàn Lâm muốn giúp mình nên cô cũng chỉ chỗ cô không hiểu cho cậu.
“À ở câu này…”
Hai người họ gần cạnh nhau mà giải đề. Khiến mọi ánh mắt của những con người trong lớp đều đổ dồn lên phía hai người họ. Bọn họ chăm chú quan sát học sinh mới và nam thần của trường Hàn Lâm đang chỉ dẫn cho nhau mà không khỏi ghen tị. Có người thì cho rằng hai người họ là vì cùng bàn nên chỉ nhau học hành cũng chẳng sao. Cớ gì học sinh mới kia là người học kém. Việc gì cậu ta không nhờ nam thần giúp được. Hàn Lâm vốn tốt bụng và dễ gần nên việc giúp nhau học hành cũng thường thôi.
Thế nhưng có một ánh mắt chứa sát khí mùi súng đang chĩa mắt về phía Mộng Đình và Hàn Lâm. Thấy bọn họ cứ gần nhau mà khiến cho Tư Dực nổ đom đóm mắt. Tư Dực khó chịu ra mặt, chỉ muốn đến chỗ hai người họ chen vào. Nhưng giờ thì cậu vẫn chưa nghĩ ra cách tiến đến cho hợp lí. Nếu bước đến gần một cách đột ngột sẽ khiến cho đám người trong lớp nghi ngờ. Ý nghĩ kế hoạch bắt đầu diễn ra, Tư Dực bỗng dưng đứng lên đi về phía bục giảng đứng trước lớp. Trên tay cậu không quên cầm tờ đề. Gương mặt tuấn tú nhưng rất lạnh lùng, khí thế cứ phả đằng đằng.
Đám người trong lớp nhìn theo Tư Dực mà không khỏi kinh ngạc. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Trương Tư Dực bỗng lên phía bàn giáo viên đứng trước toàn lớp mà nói:
“Thay mặt các thầy cô giáo. Tư Dực tôi đây muốn giúp mọi người giải đề chuyên và những câu khó trong kì thi tháng 9 sắp tới. Theo mọi người thì có được không?”
Tư Dực hôm nay bỗng lạ thường, lại chủ động hài hòa với lớp học. Dẫu biết Trương thiếu gia vốn giỏi giang nhưng khi người khác muốn tiến lại gần bắt chuyện với cậu đều rất khó khăn. Mỗi ngày Tư Dực đều trưng ra cái vẻ mặt lạnh như tiền nên chẳng ai dám ho he. Nhưng hôm nay cậu ta lại đứng trước lớp mà nói ‘Muốn giúp mọi người’.
Bọn họ không ngần ngại mà đồng ý, ý tốt của Tư Dực được mọi người tán thành. Bọn họ vui vẻ mà đưa những câu khó cho Tư Dực để nhờ cậu giảng giải cho. Chiếc bảng to cũng không để làm màu. Những câu mọi người đưa cậu đều lần lượt được cậu giải chi tiết lên bảng. Còn diễn giải rất hợp tình hợp lí khiến mọi người trong lớp đều nể phục. Quả thực là thủ khoa đầu của trường đầu nước.
Tư Dực vẫn giảng nhiệt tình lớp các bạn nhưng khóe mắt vẫn chăm chăm để ý đến cặp cùng bàn Mộng Đình và Hàn Lâm. Cậu để ý ban nãy đến giờ Mộng Đình chưa đưa câu khó muốn cậu giảng giải. Thế rồi cậu liền hỏi cả lớp:
“Từ nãy đến giờ tôi giảng cho mọi người thì có ai chưa được tôi giúp không? Đừng ngần ngại cứ đưa lên đây, tôi sẽ giúp!”
Thế nhưng chỉ có đám người trong lớp răm rắp trả lời còn đối với hai người kia vẫn bặt im không nói. Đến nước này cậu lại có phương án khác, cậu nói:
“Bây giờ tôi sẽ đi đến từng bàn để xem cách mọi người giảng. Có gì khó cứ hỏi tôi!”
Mọi người nghe Trương thiếu gia nói vậy thì mừng rỡ, bọn họ cho rằng vì thiếu gia hôm nay hào phóng, niềm nở nên mới vui vẻ với bọn họ.
Nhưng đâu ai biết được rằng vì Tư Dực ghen ghét cặp cùng bàn Mộng Đình và Hàn Lâm nên mới làm màu làm mè như vậy.
Tư Dực bước đến từng chỗ rồi lướt qua nhanh chóng nhưng đến chỗ bàn của Mộng Đình thì cậu dừng lại. Cậu nhìn vào tờ đề mà hai người đó giải. Trông mặt họ vẫn rất mông lung nên cậu đã giả vờ mà nói:
“Hừm, trông câu này có vẻ khó nhỉ. Có muốn tôi giúp không?”
Hàn Lâm thấy Đình Đình giải đề thì tính lại gần giúp cô giải những câu khó. Hàn Lâm tiến sát lại gần nhìn vào tờ đề thì ngạc nhiên. Cậu nhận ra đây chính là những tờ đề chỉ có đội tuyển toán chuyên mới có được. Sao Mộng Đình lại có. Ánh mắt Hàn Lâm bỗng chốc quay lại nhìn về phía Tư Dực. ‘Chẳng lẽ cậu ta lại đem cho tiểu Đình’. Nhưng nghĩ rồi cậu cảm thấy không đúng. Trương Tư Dực là kẻ không phải ai cũng tiếp cận được. Tiểu Đình người mới về thì làm sao có thể làm quen Trương Tư Dực.
Muốn giải đáp nghi vấn của mình, Hàn Lâm nhìn Mộng Đình mà hỏi:
“Cậu tìm kiếm những tờ đề này ở đâu vậy?”
Mộng Đình tay đang cầm bút lia lịa viết nhưng vì câu nói này khiến cô dừng bút. Mộng Đình nghi hoặc, không hiểu vì lí sự gì Hàn Lâm lại hỏi cô như vậy. Nhưng nhìn vào tờ đề chuyên, cô như hiểu ra. Có lẽ là cậu ta đang nghĩ rằng vì sao cô lại có được đề chuyên toán của đội tuyển.
Mộng Đình muốn che giấu nên đành viện cớ:
“À…tôi mua trên mạng ấy mà. Có chuyện gì không?”
Nghe Mộng Đình trả lời vậy thì lại càng khiến cho Hàn Lâm nghi ngờ. Đề chuyên toán của quốc gia đúng như trên tay Mộng Đình cầm làm sao có thể đặt trên mạng được. Bọn đội tuyển đều nhờ vào thầy cô giáo ôn nên mới có. Chứ những cái đề này khó mà có mặt trên không gian mạng. Điều đó khiến Hàn Lâm chắc chắn được những tờ đề này Mộng Đình lấy từ đâu. Cậu cũng đáp lại Mộng Đình cho lịch sự:
“Không có gì hết, chỉ là những tờ đề này tôi thấy quen thuộc cho nên mới hỏi. À… Cậu giải đề có thấy khó ở câu nào không?”
“Có, trong đề này có đôi câu khó tôi không giải được.”
Thấy cơ hội gần gũi hơn với người mình thích. Hàn Lâm không e ngại mà tiến sát lại hỏi tiểu Đình:
“Ở câu nào?”
“Câu này. Tôi không tìm ra phương cách giải. Cậu có thể giải được chứ?” - Mộng Đình thấy ý tốt Hàn Lâm muốn giúp mình nên cô cũng chỉ chỗ cô không hiểu cho cậu.
“À ở câu này…”
Hai người họ gần cạnh nhau mà giải đề. Khiến mọi ánh mắt của những con người trong lớp đều đổ dồn lên phía hai người họ. Bọn họ chăm chú quan sát học sinh mới và nam thần của trường Hàn Lâm đang chỉ dẫn cho nhau mà không khỏi ghen tị. Có người thì cho rằng hai người họ là vì cùng bàn nên chỉ nhau học hành cũng chẳng sao. Cớ gì học sinh mới kia là người học kém. Việc gì cậu ta không nhờ nam thần giúp được. Hàn Lâm vốn tốt bụng và dễ gần nên việc giúp nhau học hành cũng thường thôi.
Thế nhưng có một ánh mắt chứa sát khí mùi súng đang chĩa mắt về phía Mộng Đình và Hàn Lâm. Thấy bọn họ cứ gần nhau mà khiến cho Tư Dực nổ đom đóm mắt. Tư Dực khó chịu ra mặt, chỉ muốn đến chỗ hai người họ chen vào. Nhưng giờ thì cậu vẫn chưa nghĩ ra cách tiến đến cho hợp lí. Nếu bước đến gần một cách đột ngột sẽ khiến cho đám người trong lớp nghi ngờ. Ý nghĩ kế hoạch bắt đầu diễn ra, Tư Dực bỗng dưng đứng lên đi về phía bục giảng đứng trước lớp. Trên tay cậu không quên cầm tờ đề. Gương mặt tuấn tú nhưng rất lạnh lùng, khí thế cứ phả đằng đằng.
Đám người trong lớp nhìn theo Tư Dực mà không khỏi kinh ngạc. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Trương Tư Dực bỗng lên phía bàn giáo viên đứng trước toàn lớp mà nói:
“Thay mặt các thầy cô giáo. Tư Dực tôi đây muốn giúp mọi người giải đề chuyên và những câu khó trong kì thi tháng 9 sắp tới. Theo mọi người thì có được không?”
Tư Dực hôm nay bỗng lạ thường, lại chủ động hài hòa với lớp học. Dẫu biết Trương thiếu gia vốn giỏi giang nhưng khi người khác muốn tiến lại gần bắt chuyện với cậu đều rất khó khăn. Mỗi ngày Tư Dực đều trưng ra cái vẻ mặt lạnh như tiền nên chẳng ai dám ho he. Nhưng hôm nay cậu ta lại đứng trước lớp mà nói ‘Muốn giúp mọi người’.
Bọn họ không ngần ngại mà đồng ý, ý tốt của Tư Dực được mọi người tán thành. Bọn họ vui vẻ mà đưa những câu khó cho Tư Dực để nhờ cậu giảng giải cho. Chiếc bảng to cũng không để làm màu. Những câu mọi người đưa cậu đều lần lượt được cậu giải chi tiết lên bảng. Còn diễn giải rất hợp tình hợp lí khiến mọi người trong lớp đều nể phục. Quả thực là thủ khoa đầu của trường đầu nước.
Tư Dực vẫn giảng nhiệt tình lớp các bạn nhưng khóe mắt vẫn chăm chăm để ý đến cặp cùng bàn Mộng Đình và Hàn Lâm. Cậu để ý ban nãy đến giờ Mộng Đình chưa đưa câu khó muốn cậu giảng giải. Thế rồi cậu liền hỏi cả lớp:
“Từ nãy đến giờ tôi giảng cho mọi người thì có ai chưa được tôi giúp không? Đừng ngần ngại cứ đưa lên đây, tôi sẽ giúp!”
Thế nhưng chỉ có đám người trong lớp răm rắp trả lời còn đối với hai người kia vẫn bặt im không nói. Đến nước này cậu lại có phương án khác, cậu nói:
“Bây giờ tôi sẽ đi đến từng bàn để xem cách mọi người giảng. Có gì khó cứ hỏi tôi!”
Mọi người nghe Trương thiếu gia nói vậy thì mừng rỡ, bọn họ cho rằng vì thiếu gia hôm nay hào phóng, niềm nở nên mới vui vẻ với bọn họ.
Nhưng đâu ai biết được rằng vì Tư Dực ghen ghét cặp cùng bàn Mộng Đình và Hàn Lâm nên mới làm màu làm mè như vậy.
Tư Dực bước đến từng chỗ rồi lướt qua nhanh chóng nhưng đến chỗ bàn của Mộng Đình thì cậu dừng lại. Cậu nhìn vào tờ đề mà hai người đó giải. Trông mặt họ vẫn rất mông lung nên cậu đã giả vờ mà nói:
“Hừm, trông câu này có vẻ khó nhỉ. Có muốn tôi giúp không?”