Chương : 17
Dựa theo tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết, lí do duy nhất chỉ có thể là
Sinh- tử- văn!
Hình lão thái thái rõ ràng không thích cậu nhưng lại năm lần bảy lượt buộc cậu và Hình Lệ Hiên kết hôn. Nếu cậu thật sự có thể đẻ con, vậy mọi chuyện đều có câu trả lời hợp lí.
Đệt! Không phải chứ đờ mờ!
Du An Đồng bị suy nghĩ của mình dọa sợ, mồ hôi chảy dọc khắp người. Mỗi ngày, cậu và Hình Lệ Hiên đều sung sướиɠ tận hưởng thú vui người lớn, không bao giờ dùng biện pháp phòng tránh. Mà trong tiểu thuyết, mấy tên bá đạo tổng tài thường bách phát bách trúng, nói không chừng trong bụng cậu đã sớm có một đứa nhóc luôn rồi.
Không thể nào, cậu nhớ rất rõ truyện này đâu có tag sinh tử văn đâu.
Không có tag sinh tử văn vậy chắc chắn không thể sinh con được.
Tuy logic của tác giả không ổn lắm, thiết lập nhân vật cũng nát thậm chí còn bỏ hố nhưng cậu tin…
**! Tin cái con khỉ khô chứ tin!
Du An Đồng càng nghĩ càng hoảng, vị tác giả “rác rưởi”(1) này hoàn toàn không đáng tin tí nào hết!
Hình Lệ Hiên giữ chặt gương mặt hoảng loạn của Du An Đồng nói: “Thôi, nếu cậu không thích…”
“Không phải.” Du An Đồng nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn kéo lại, “Có khi nào em đang mang thai không anh?”
Hình Lệ Hiên không ngờ Du An Đồng bắt đầu nói chuyện vô nghĩa để trốn tránh vấn đề, hơn nữa diễn xuất cũng rất thật khiến hắn không khỏi bật cười: “Vậy cậu thử đẻ ra cho tôi xem coi.”
“Không, ý em…” Du An Đồng biết Hình Lệ Hiên sẽ không tin mình vì bản thân cậu còn thấy đó là chuyện hoang đường cơ mà “Thôi, không tin cũng được.”
Trước khi đi ngủ, Du An Đồng chợt nhớ ra nhà hàng vẫn chưa có tên, cậu thúc nhẹ người Hình Lệ Hiên hỏi: “Ông xã, anh nghĩ nên đặt nhà hàng mình tên gì đây? Tên nào hay hay ấy!”
Hình Lệ Hiên dựa vào đầu giường đọc sách, nhàn nhạt đáp: “Cậu thích kiểu gì?”
Du An Đồng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vừa phải thể hiện văn hóa ẩm thực Trung Hoa, vừa phải mang sự cao cấp và khí thế hào hùng.”
Hình Lệ Hiên qua loa: “Nhất phẩm cư.”
Du An Đồng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Anh không thấy nó rất phèn sao, hơn nữa trêи phố cứ mười quán đã có hết tám quán lấy tên này. Không được, em muốn cái tên độc nhất vô nhị cơ.”
Hình Lệ Hiên khép sách lại, nằm xuống chuẩn bị ngủ: “Vậy cậu tự nghĩ đi.”
Du An Đồng lầm bầm không ngủ khiến Hình Lệ Hiên cảm thấy phiền nhiễu vô cùng.
Hắn vươn mình đè cậu nheo mắt nói: “Nếu cậu đã không muốn ngủ, vậy chúng ta làm chuyện khác.”
“Anh mới phiền á.” Du An Đồng nhuần nhuyễn thể hiện bản tính nói một đằng làm một nẻo của mình. Tuy mở miệng ra là oán trách đối phương nhưng tay vẫn ngoan ngoãn thèm khát sờ soạng, nuốt nước miếng liên tục: “Ông xã, ngày mai em sẽ bắt đầu luyện tập.”
Hình Lệ Hiên hôn lên người cậu: “Bây giờ chẳng phải tốt hơn sao.”
Eo nhỏ thon gầy, lớp thịt đầy đặn, vừa dẻo dai vừa rắn chắc.
Du An Đồng: “Không phải luyện cơ bụng, em muốn tập ʍôиɠ á, muốn ʍôиɠ mình phải vừa cong vừa vểnh lên ấy.”
Hô hấp Hình Lệ Hiên lập tức nặng nề: “Tên ngốc không sợ chết này.”
Ngay lúc Hình Lệ Hiên đang trong trạng thái súng đã lên nòng chuẩn bị công thành đoạt đất, Du An Đồng bỗng nhiên đẩy hắn ra: “Hôm nay, ừm không được…”
Hiện tại hắn chả khác gì tên đã lên cung, tự dưng lại bị Du An Đồng từ chối, trêи trán nổi đầy gân xanh: “Sao thế?”
Du An Đồng cẩn thẩn di chuyển sang một bên: “Anh không mang bao.”
Hình Lệ Hiên cắn răng, không biết đối phương lại muốn giở trò gì: “Tôi và cậu có xài thứ đó?”
Du An Đồng cau mày xoắn xuýt: “Không được, lỡ mang thai mệt lắm.”
Ai dám cam đoan thế giới này không có tình tiết đàn ông sinh con cho cậu đây hả?
“Du An Đồng!” Hình Lệ Hiên thực sự bị cậu chọc tức, “Cậu còn muốn chơi trò này bao lâu nữa?”
Nếu Du An Đồng có thể sinh con, vậy cậu đã sớm có bầu rồi, không chờ tới bây giờ đâu.
“Em không có ý đó.” Du An Đồng oan ức bĩu môi, cậu cũng thèm mà.
Biết rõ mình trốn không thoát, Du An Đồng nói: “Em lấy tay giúp anh được không?”
Hình Lệ Hiên hoàn toàn mất hứng lạnh lùng đáp: “Ngậm miệng, ngủ.”
Du An Đồng không dám trêu chọc hắn nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Mãi tới nửa đêm, cậu mới mơ màng thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay.
***
Du An Đồng dạo bước trêи đường lớn, vô tình nhìn thấy một nhà hàng đang khai trương. Nhà hàng này rất đông, thoáng một cái đã không còn chỗ ngồi, trong lòng cậu tò mò nên lập tức ghé xem.
Ngay khi cậu bước vào trong, người phục vụ gần đó vội đi tới hỏi han: “Ông chủ, cậu đến rồi. Ngày hôm nay ai cũng bận đến điên đầu hết, khách tới đông lắm.”
Là nhà hàng của cậu, nhưng chẳng phải nó đang trong quá trình sửa sang lại sao?
Du An Đồng đi xuống khu vực bếp núc muốn giúp Triệu Quyên một tay, lúc này cậu chợt cảm thấy có gì đó đang bấu đùi mình xuống.
Cậu cúi đầu nhìn, không biết từ đâu xuất hiện một đứa nhỏ ôm chặt chân cậu không buông. Nó vừa thấy cậu liền bật cười khanh khách ngọng nghịu nói: “Cào cào.” (2)
Có lẽ là con của khách đến ăn nhưng chỗ nấu nướng không phải là nơi thích hợp để trẻ con tham quan đâu.
Du An Đồng ngồi chồm hổm xuống, hỏi thằng bé: “Con của ai đây? Ba mẹ cưng đâu?”
Mọi người đứng trong bếp nghe thế đều quay mặt nhìn Du An Đồng khó hiểu nói: “Ông chủ, cậu nói sảng gì vậy? Con của cậu đó!”
Du An Đồng hoang mang đáp: “Không, không phải…”
Cậu hoảng loạn cố gắng giải thích, nhưng không ai tin cả, đứa trẻ dưới chân cũng bắt đầu òa khóc nức nở.
“Du An Đồng, tỉnh, tỉnh.”
Du An Đồng hết hồn bật dậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Hình Lệ Hiên nhìn cậu hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Du An Đồng lắc đầu, không lên tiếng.
Trời bên ngoài đã sáng, cũng đến lúc cả hai nên rời giường. Sáng nay, cậu có tiết học vì thế sau khi dùng bữa xong, Hình Lệ Hiên liền lái xe chở cậu đến trường.
Chờ Hình Lệ Hiên rời đi, Du An Đồng không vô trường mà lén lút chạy tới tiệm thuốc gần đó.
“Làm ơn bán cho tôi một hộp que thử thai.”
Trong nhà vệ sinh trường học, Du An Đồng dựa theo sách hướng dẫn sử dụng que thử thai.
Cậu như muốn ngưng thở, lo lắng chờ kết quả.
Phật tổ phù hộ, Chúa Jesus phù hộ amen, các vị thần xuyên sách, Quan Thế Âm xin hãy hiển linh, tuyệt đối đừng…từ từ, hình như Quan Thế Âm hay phù hộ việc đẻ con thì phải.
Du An Đồng như nín thở, hoang mang lôi hết toàn bộ thần linh trêи trời để khấn vái cho mình.
Năm phút trôi qua nhưng que thử thai vẫn giữ nguyên một vạch.
“Phù…” Du An Đồng thở phào một hơi.
Xem ra do cậu thích tự dọa mình, nếu cậu và Hình Lệ Hiên mỗi ngày lăn giường nhưng vẫn không mang thai vậy chứng tỏ cuốn tiểu thuyết này không hề có tag sinh tử văn rồi.
Túm lại, cậu vẫn có thể quyến rũ ông xã đẹp trai nhà mình rồi!
Buổi tối, Hình Lệ Hiên dẫn Du An Đồng về nhà chính.
Nhà chính là kiểu biệt phủ Trung Quốc thời xưa, sân nhà rất lớn, phía đông có cả một vườn hoa hồng, đáng tiệc bây giờ đã qua mùa hoa nên chỉ còn sót lại vài khóm hoa dại linh tinh.
Du An Đồng nhìn xung quanh sân, vừa đi vừa nói: “Ông xã chưa bao giờ tặng hoa cho em hết.”
“Lắm chuyện.” Hình Lệ Hiên nghiêm túc dặn cậu, “Sức khỏe bà nội không tốt, nếu lát nữa bà nói gì chọc giận cậu, cậu cứ bỏ ngoài tai xem như không nghe, đừng chọc bà giận biết chưa.”
Du An Đồng vừa nghe lời này liền tức giận, bước chân cậu ngừng lại, hất tay Hình Lệ Hiên: “Lỗ tai em rõ ràng bình thường mà anh lại ép em giả điếc, anh có thấy mình quá đáng không? Hơn nữa vì sức khỏe bà không tốt nên em phải nhịn bà? Tại sao em phải tự mình chịu oan ức như thế?”
Hình Lệ Hiên nói: “Tôi không cố ý bắt cậu chịu oan ức, nói chung cậu cố gắng giúp tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng mua cho cậu hết được không?”
“Anh! Ngày hôm qua anh hứa thế nào, sẽ luôn đứng ở phe của em vậy mà giờ anh muốn lật lọng sao?” Du An Đồng khó chịu, dùng dằng: “Anh buông ra, em không đi nữa.”
“Lệ Hiên cùng Đồng Đồng đã về rồi.” Hình ma ma nhìn thấy bọn họ từ ngoài cửa sổ, vội vã chạy ra.
“Mẹ.” Hình Lệ Hiên gọi một tiếng, ôm Du An Đồng, nhỏ giọng nói, “Thôi được rồi. Tôi hứa sẽ đứng bên phe cậu, được chưa, mẹ tôi đang nhìn đấy, chúng ta mau vào đi.”
“Nói vậy nghe còn tạm được.” Du An Đồng lườm hắn, xoay mặt phối hợp cười gọi, “Mẹ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Du An Đồng cảm thấy khi hắn vừa bước vào nhà, Hình ba ba đang ngồi ở phòng khách bỗng nhìn vào bụng cậu trước tiên.
Cậu chợt căng thẳng nhưng chưa đầy vài giây liền nhẹ nhõm, có lẽ do cậu vẫn luôn đè nặng chuyện này trong lòng nên mới mẫn cảm quá mức như thế.
Ngày hôm nay que thử thai cũng đã dùng, điều đó đã đủ chứng mình cậu sẽ không bao giờ mang thai!
Hình ba ba đeo kính cận, nhìn thoáng qua trông rất dịu dàng từ tốn, không biết tại sao lại đẻ ra đứa con có khí thế mạnh mẽ áp đảo người khác như Hình Lệ Hiên nhỉ?
Hình ba ba không giỏi làm ăn, tuy mang chức phó tổng trong công ty nhưng công việc rất nhàn, vì thế mọi công việc chính của Hình gia cơ bản đều do Hình Lệ Hiên xử lý.
Hình Lệ Hiên không thấy bà nội mình đâu liền hỏi: “Ba, bà nội đâu rồi ạ?”
Hình ba ba đáp: “Hồi chiều bà bảo hơi buồn ngủ nên lên lầu chợp mắt chút rồi.”
Hình ma ma kéo Du An Đồng ngồi xuống, muốn nói chuyện nhưng lại không tìm được đề tài thích hợp. Dù sao “con dâu” bà cũng là đàn ông, không thể cùng thằng bé nói mấy chuyện nội trợ trong nhà được.
Du An Đồng cũng hơi lúng túng, ngay lúc này người giúp việc đi tới hỏi cậu có thể ăn cay được hay không.
“Được ạ.” Trêи người dì giúp việc thoang thoảng mùi đồ ăn hấp dẫn, Du An Đồng cẩn thận cảm nhận nói, “Hình như hôm nay mình ăn món cánh gà chiên coca đúng không, con thích món đó lắm!”
Hình ma ma cười bảo: “Con đó, mũi thính dễ sợ, biết mấy đứa ở lại nên mẹ có hỏi Lệ Hiên vài món con thích ăn.”
“Cảm ơn mẹ.” Du An Đồng thầm nghĩ cuối cùng cũng có đề tài nói chuyện, cậu híp mắt cười cười, “Mẹ thích ăn gì thế, hôm nào con làm cho mẹ nếm thử nha.”
“Trong nhà có dì giúp việc, sao nỡ để con nấu cơm chứ.” Hình ma ma đáp, “Hơn nữa mẹ cũng không có lộc ăn đâu, dạ dày mẹ xưa giờ không tốt, không thể ăn mấy món quá cay, đã vậy hai ngày nay ăn gì cũng thấy nhạt miệng cả.”
Hình ba ba kế bên nheo mắt vạch trần sự thật: “Còn không phải do em muốn giảm cân sao, suốt ngày cứ thích tra tấn dạ dày của mình.”
Hình ma ma giận dỗi: “Trước mặt bọn nhỏ, anh không thể chừa em xí mặt mũi được hả?”
Du An Đồng hiển nhiên nhìn ra tình cảm vợ chồng hai người rất tốt, trong lòng không khỏi thầm ao ước, “Mẹ yên tâm, cứ để con nấu, đảm bảo mùi vị không những ngon mà còn tốt cho dạ dày.”
“Ôi chao, đứa nhỏ ngốc này, mẹ đã bảo là không cần…”
Hình ma ma muốn ngăn cậu nhưng liền bị Hình Lệ Hiên ngăn cản: “Mẹ, cứ để cho em ấy làm đi.”
Hình Lệ Hiên cũng nhanh chân đi vào gian bếp.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau.
Trời đất, bọn họ nhìn không lầm chứ, con họ mà cũng có ngày xuống bếp sao.
Lời tác giả:
Du An Đồng: Quan Thế Âm phù hộ cho con!
Note:
(1) “Rác rưởi” (辣鸡 – nguyên gốc): dịch thuần ra là “gà cay”, một từ ngữ mạng của bên Trung do đồng âm với từ 垃圾 -rác thải nên nó thường mang hàm ý nhạo báng, chế giễu.
(2): *cào cào (耙耙- nguyên gốc; pinyin là “bà bà”): chữ này khi đọc sẽ có chút giống với từ ba bên tiếng trung (爸爸 – pinyin là “bà ba”)
(3) *cánh gà chiên coca
Sinh- tử- văn!
Hình lão thái thái rõ ràng không thích cậu nhưng lại năm lần bảy lượt buộc cậu và Hình Lệ Hiên kết hôn. Nếu cậu thật sự có thể đẻ con, vậy mọi chuyện đều có câu trả lời hợp lí.
Đệt! Không phải chứ đờ mờ!
Du An Đồng bị suy nghĩ của mình dọa sợ, mồ hôi chảy dọc khắp người. Mỗi ngày, cậu và Hình Lệ Hiên đều sung sướиɠ tận hưởng thú vui người lớn, không bao giờ dùng biện pháp phòng tránh. Mà trong tiểu thuyết, mấy tên bá đạo tổng tài thường bách phát bách trúng, nói không chừng trong bụng cậu đã sớm có một đứa nhóc luôn rồi.
Không thể nào, cậu nhớ rất rõ truyện này đâu có tag sinh tử văn đâu.
Không có tag sinh tử văn vậy chắc chắn không thể sinh con được.
Tuy logic của tác giả không ổn lắm, thiết lập nhân vật cũng nát thậm chí còn bỏ hố nhưng cậu tin…
**! Tin cái con khỉ khô chứ tin!
Du An Đồng càng nghĩ càng hoảng, vị tác giả “rác rưởi”(1) này hoàn toàn không đáng tin tí nào hết!
Hình Lệ Hiên giữ chặt gương mặt hoảng loạn của Du An Đồng nói: “Thôi, nếu cậu không thích…”
“Không phải.” Du An Đồng nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn kéo lại, “Có khi nào em đang mang thai không anh?”
Hình Lệ Hiên không ngờ Du An Đồng bắt đầu nói chuyện vô nghĩa để trốn tránh vấn đề, hơn nữa diễn xuất cũng rất thật khiến hắn không khỏi bật cười: “Vậy cậu thử đẻ ra cho tôi xem coi.”
“Không, ý em…” Du An Đồng biết Hình Lệ Hiên sẽ không tin mình vì bản thân cậu còn thấy đó là chuyện hoang đường cơ mà “Thôi, không tin cũng được.”
Trước khi đi ngủ, Du An Đồng chợt nhớ ra nhà hàng vẫn chưa có tên, cậu thúc nhẹ người Hình Lệ Hiên hỏi: “Ông xã, anh nghĩ nên đặt nhà hàng mình tên gì đây? Tên nào hay hay ấy!”
Hình Lệ Hiên dựa vào đầu giường đọc sách, nhàn nhạt đáp: “Cậu thích kiểu gì?”
Du An Đồng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vừa phải thể hiện văn hóa ẩm thực Trung Hoa, vừa phải mang sự cao cấp và khí thế hào hùng.”
Hình Lệ Hiên qua loa: “Nhất phẩm cư.”
Du An Đồng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Anh không thấy nó rất phèn sao, hơn nữa trêи phố cứ mười quán đã có hết tám quán lấy tên này. Không được, em muốn cái tên độc nhất vô nhị cơ.”
Hình Lệ Hiên khép sách lại, nằm xuống chuẩn bị ngủ: “Vậy cậu tự nghĩ đi.”
Du An Đồng lầm bầm không ngủ khiến Hình Lệ Hiên cảm thấy phiền nhiễu vô cùng.
Hắn vươn mình đè cậu nheo mắt nói: “Nếu cậu đã không muốn ngủ, vậy chúng ta làm chuyện khác.”
“Anh mới phiền á.” Du An Đồng nhuần nhuyễn thể hiện bản tính nói một đằng làm một nẻo của mình. Tuy mở miệng ra là oán trách đối phương nhưng tay vẫn ngoan ngoãn thèm khát sờ soạng, nuốt nước miếng liên tục: “Ông xã, ngày mai em sẽ bắt đầu luyện tập.”
Hình Lệ Hiên hôn lên người cậu: “Bây giờ chẳng phải tốt hơn sao.”
Eo nhỏ thon gầy, lớp thịt đầy đặn, vừa dẻo dai vừa rắn chắc.
Du An Đồng: “Không phải luyện cơ bụng, em muốn tập ʍôиɠ á, muốn ʍôиɠ mình phải vừa cong vừa vểnh lên ấy.”
Hô hấp Hình Lệ Hiên lập tức nặng nề: “Tên ngốc không sợ chết này.”
Ngay lúc Hình Lệ Hiên đang trong trạng thái súng đã lên nòng chuẩn bị công thành đoạt đất, Du An Đồng bỗng nhiên đẩy hắn ra: “Hôm nay, ừm không được…”
Hiện tại hắn chả khác gì tên đã lên cung, tự dưng lại bị Du An Đồng từ chối, trêи trán nổi đầy gân xanh: “Sao thế?”
Du An Đồng cẩn thẩn di chuyển sang một bên: “Anh không mang bao.”
Hình Lệ Hiên cắn răng, không biết đối phương lại muốn giở trò gì: “Tôi và cậu có xài thứ đó?”
Du An Đồng cau mày xoắn xuýt: “Không được, lỡ mang thai mệt lắm.”
Ai dám cam đoan thế giới này không có tình tiết đàn ông sinh con cho cậu đây hả?
“Du An Đồng!” Hình Lệ Hiên thực sự bị cậu chọc tức, “Cậu còn muốn chơi trò này bao lâu nữa?”
Nếu Du An Đồng có thể sinh con, vậy cậu đã sớm có bầu rồi, không chờ tới bây giờ đâu.
“Em không có ý đó.” Du An Đồng oan ức bĩu môi, cậu cũng thèm mà.
Biết rõ mình trốn không thoát, Du An Đồng nói: “Em lấy tay giúp anh được không?”
Hình Lệ Hiên hoàn toàn mất hứng lạnh lùng đáp: “Ngậm miệng, ngủ.”
Du An Đồng không dám trêu chọc hắn nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Mãi tới nửa đêm, cậu mới mơ màng thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay.
***
Du An Đồng dạo bước trêи đường lớn, vô tình nhìn thấy một nhà hàng đang khai trương. Nhà hàng này rất đông, thoáng một cái đã không còn chỗ ngồi, trong lòng cậu tò mò nên lập tức ghé xem.
Ngay khi cậu bước vào trong, người phục vụ gần đó vội đi tới hỏi han: “Ông chủ, cậu đến rồi. Ngày hôm nay ai cũng bận đến điên đầu hết, khách tới đông lắm.”
Là nhà hàng của cậu, nhưng chẳng phải nó đang trong quá trình sửa sang lại sao?
Du An Đồng đi xuống khu vực bếp núc muốn giúp Triệu Quyên một tay, lúc này cậu chợt cảm thấy có gì đó đang bấu đùi mình xuống.
Cậu cúi đầu nhìn, không biết từ đâu xuất hiện một đứa nhỏ ôm chặt chân cậu không buông. Nó vừa thấy cậu liền bật cười khanh khách ngọng nghịu nói: “Cào cào.” (2)
Có lẽ là con của khách đến ăn nhưng chỗ nấu nướng không phải là nơi thích hợp để trẻ con tham quan đâu.
Du An Đồng ngồi chồm hổm xuống, hỏi thằng bé: “Con của ai đây? Ba mẹ cưng đâu?”
Mọi người đứng trong bếp nghe thế đều quay mặt nhìn Du An Đồng khó hiểu nói: “Ông chủ, cậu nói sảng gì vậy? Con của cậu đó!”
Du An Đồng hoang mang đáp: “Không, không phải…”
Cậu hoảng loạn cố gắng giải thích, nhưng không ai tin cả, đứa trẻ dưới chân cũng bắt đầu òa khóc nức nở.
“Du An Đồng, tỉnh, tỉnh.”
Du An Đồng hết hồn bật dậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Hình Lệ Hiên nhìn cậu hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Du An Đồng lắc đầu, không lên tiếng.
Trời bên ngoài đã sáng, cũng đến lúc cả hai nên rời giường. Sáng nay, cậu có tiết học vì thế sau khi dùng bữa xong, Hình Lệ Hiên liền lái xe chở cậu đến trường.
Chờ Hình Lệ Hiên rời đi, Du An Đồng không vô trường mà lén lút chạy tới tiệm thuốc gần đó.
“Làm ơn bán cho tôi một hộp que thử thai.”
Trong nhà vệ sinh trường học, Du An Đồng dựa theo sách hướng dẫn sử dụng que thử thai.
Cậu như muốn ngưng thở, lo lắng chờ kết quả.
Phật tổ phù hộ, Chúa Jesus phù hộ amen, các vị thần xuyên sách, Quan Thế Âm xin hãy hiển linh, tuyệt đối đừng…từ từ, hình như Quan Thế Âm hay phù hộ việc đẻ con thì phải.
Du An Đồng như nín thở, hoang mang lôi hết toàn bộ thần linh trêи trời để khấn vái cho mình.
Năm phút trôi qua nhưng que thử thai vẫn giữ nguyên một vạch.
“Phù…” Du An Đồng thở phào một hơi.
Xem ra do cậu thích tự dọa mình, nếu cậu và Hình Lệ Hiên mỗi ngày lăn giường nhưng vẫn không mang thai vậy chứng tỏ cuốn tiểu thuyết này không hề có tag sinh tử văn rồi.
Túm lại, cậu vẫn có thể quyến rũ ông xã đẹp trai nhà mình rồi!
Buổi tối, Hình Lệ Hiên dẫn Du An Đồng về nhà chính.
Nhà chính là kiểu biệt phủ Trung Quốc thời xưa, sân nhà rất lớn, phía đông có cả một vườn hoa hồng, đáng tiệc bây giờ đã qua mùa hoa nên chỉ còn sót lại vài khóm hoa dại linh tinh.
Du An Đồng nhìn xung quanh sân, vừa đi vừa nói: “Ông xã chưa bao giờ tặng hoa cho em hết.”
“Lắm chuyện.” Hình Lệ Hiên nghiêm túc dặn cậu, “Sức khỏe bà nội không tốt, nếu lát nữa bà nói gì chọc giận cậu, cậu cứ bỏ ngoài tai xem như không nghe, đừng chọc bà giận biết chưa.”
Du An Đồng vừa nghe lời này liền tức giận, bước chân cậu ngừng lại, hất tay Hình Lệ Hiên: “Lỗ tai em rõ ràng bình thường mà anh lại ép em giả điếc, anh có thấy mình quá đáng không? Hơn nữa vì sức khỏe bà không tốt nên em phải nhịn bà? Tại sao em phải tự mình chịu oan ức như thế?”
Hình Lệ Hiên nói: “Tôi không cố ý bắt cậu chịu oan ức, nói chung cậu cố gắng giúp tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng mua cho cậu hết được không?”
“Anh! Ngày hôm qua anh hứa thế nào, sẽ luôn đứng ở phe của em vậy mà giờ anh muốn lật lọng sao?” Du An Đồng khó chịu, dùng dằng: “Anh buông ra, em không đi nữa.”
“Lệ Hiên cùng Đồng Đồng đã về rồi.” Hình ma ma nhìn thấy bọn họ từ ngoài cửa sổ, vội vã chạy ra.
“Mẹ.” Hình Lệ Hiên gọi một tiếng, ôm Du An Đồng, nhỏ giọng nói, “Thôi được rồi. Tôi hứa sẽ đứng bên phe cậu, được chưa, mẹ tôi đang nhìn đấy, chúng ta mau vào đi.”
“Nói vậy nghe còn tạm được.” Du An Đồng lườm hắn, xoay mặt phối hợp cười gọi, “Mẹ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Du An Đồng cảm thấy khi hắn vừa bước vào nhà, Hình ba ba đang ngồi ở phòng khách bỗng nhìn vào bụng cậu trước tiên.
Cậu chợt căng thẳng nhưng chưa đầy vài giây liền nhẹ nhõm, có lẽ do cậu vẫn luôn đè nặng chuyện này trong lòng nên mới mẫn cảm quá mức như thế.
Ngày hôm nay que thử thai cũng đã dùng, điều đó đã đủ chứng mình cậu sẽ không bao giờ mang thai!
Hình ba ba đeo kính cận, nhìn thoáng qua trông rất dịu dàng từ tốn, không biết tại sao lại đẻ ra đứa con có khí thế mạnh mẽ áp đảo người khác như Hình Lệ Hiên nhỉ?
Hình ba ba không giỏi làm ăn, tuy mang chức phó tổng trong công ty nhưng công việc rất nhàn, vì thế mọi công việc chính của Hình gia cơ bản đều do Hình Lệ Hiên xử lý.
Hình Lệ Hiên không thấy bà nội mình đâu liền hỏi: “Ba, bà nội đâu rồi ạ?”
Hình ba ba đáp: “Hồi chiều bà bảo hơi buồn ngủ nên lên lầu chợp mắt chút rồi.”
Hình ma ma kéo Du An Đồng ngồi xuống, muốn nói chuyện nhưng lại không tìm được đề tài thích hợp. Dù sao “con dâu” bà cũng là đàn ông, không thể cùng thằng bé nói mấy chuyện nội trợ trong nhà được.
Du An Đồng cũng hơi lúng túng, ngay lúc này người giúp việc đi tới hỏi cậu có thể ăn cay được hay không.
“Được ạ.” Trêи người dì giúp việc thoang thoảng mùi đồ ăn hấp dẫn, Du An Đồng cẩn thận cảm nhận nói, “Hình như hôm nay mình ăn món cánh gà chiên coca đúng không, con thích món đó lắm!”
Hình ma ma cười bảo: “Con đó, mũi thính dễ sợ, biết mấy đứa ở lại nên mẹ có hỏi Lệ Hiên vài món con thích ăn.”
“Cảm ơn mẹ.” Du An Đồng thầm nghĩ cuối cùng cũng có đề tài nói chuyện, cậu híp mắt cười cười, “Mẹ thích ăn gì thế, hôm nào con làm cho mẹ nếm thử nha.”
“Trong nhà có dì giúp việc, sao nỡ để con nấu cơm chứ.” Hình ma ma đáp, “Hơn nữa mẹ cũng không có lộc ăn đâu, dạ dày mẹ xưa giờ không tốt, không thể ăn mấy món quá cay, đã vậy hai ngày nay ăn gì cũng thấy nhạt miệng cả.”
Hình ba ba kế bên nheo mắt vạch trần sự thật: “Còn không phải do em muốn giảm cân sao, suốt ngày cứ thích tra tấn dạ dày của mình.”
Hình ma ma giận dỗi: “Trước mặt bọn nhỏ, anh không thể chừa em xí mặt mũi được hả?”
Du An Đồng hiển nhiên nhìn ra tình cảm vợ chồng hai người rất tốt, trong lòng không khỏi thầm ao ước, “Mẹ yên tâm, cứ để con nấu, đảm bảo mùi vị không những ngon mà còn tốt cho dạ dày.”
“Ôi chao, đứa nhỏ ngốc này, mẹ đã bảo là không cần…”
Hình ma ma muốn ngăn cậu nhưng liền bị Hình Lệ Hiên ngăn cản: “Mẹ, cứ để cho em ấy làm đi.”
Hình Lệ Hiên cũng nhanh chân đi vào gian bếp.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau.
Trời đất, bọn họ nhìn không lầm chứ, con họ mà cũng có ngày xuống bếp sao.
Lời tác giả:
Du An Đồng: Quan Thế Âm phù hộ cho con!
Note:
(1) “Rác rưởi” (辣鸡 – nguyên gốc): dịch thuần ra là “gà cay”, một từ ngữ mạng của bên Trung do đồng âm với từ 垃圾 -rác thải nên nó thường mang hàm ý nhạo báng, chế giễu.
(2): *cào cào (耙耙- nguyên gốc; pinyin là “bà bà”): chữ này khi đọc sẽ có chút giống với từ ba bên tiếng trung (爸爸 – pinyin là “bà ba”)
(3) *cánh gà chiên coca