Chương 7: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (7)
"Ông chủ ở đâu a?" Nguy Dã dường như không có việc gì đem danh thiếp nhét vào trong túi, sau đầy đi về phía Thích Thanh.
001 nói:【 ở phía sau ngươi chiếc xe thể thao màu xám bạc, nga, y hiện tại xuống xe, đi về phía Thiệu Kỳ Ngôn. 】
"U, không nghĩ tới bản lĩnh của ngươi lớn như vậy, nhanh như vậy liền ngồi lên siêu xe." Tới trước cửa, Trương Khôn quả nhiên bắt đầu âm dương quái khí.
Nguy Dã không chút để ý nói: "Ngươi đang nói cái gì đâu." Lợi dụng lúc nói chuyện, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tiết Quang Vũ cùng Thiệu Kỳ Ngôn hẳn là quen biết, hai bàn tay to bắt tay một chút.
Nói với nhau vài câu, Thiệu Kỳ Ngôn lên xe rời đi, Tiết Quang Vũ đôi tay cắm vào áo khoác, đi về phía cửa tiệm.
Nguy Dã phát hiện Tiết Quang Vũ khi im lặng thường xuyên dùng tư thế này, nghe nói đây là thể hiện tính phòng bị đối với bên ngoài, thường xuyên cảnh giác nội liễm, rất khó tin tưởng người khác.
Nguy Dã lộ ra thâm trầm biểu tình, 001 còn tưởng rằng hắn khẩn trương, kết quả hắn nói: "Xem ra vị này có chuyện xưa a."
Trong từ điển của vị kí chủ này cũng không có hai chữ chột dạ.
Trương Khôn đứng ở bên cạnh miệng nói nửa ngày, thấy Tiết Quang Vũ đang đi tới, cố ý tăng lớn thanh âm: "Nguy Dã, ngươi quen người giàu có sao? Đưa ngươi đi làm là khách hàng lần trước ngươi quen được đi?"
Nguy Dã vẻ mặt không thể hiểu được: "Ngươi đang nói vậy?"
"Ta đều thấy, ngươi còn nói dối!" Trương Khôn lớn tiếng ồn ào, trên mặt tất cả đều là khinh thường, kỳ thật trong lòng thầm hận Nguy Dã thủ đoạn cao minh, nhanh như vậy liền leo lên kim chủ.
"Ta không có." Vô cớ đã chịu ác ý phỉ báng, Nguy Dã tức giận đến hơi run, hắn con ngươi đen nhánh, nhìn trong trẻo vô tội: "Tùy ngươi nói như thế nào, thanh giả tự thanh."
Tiết Quang Vũ gặp thoáng qua, thần sắc hờ hững.
Trương Khôn còn đang vui vẻ, liền thấy Nguy Dã thu lại buồn bực biểu tình, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, thong thả ung dung đi theo Tiết Quang Vũ vào cửa.
Trương Khôn:?
"Ngươi không cần cùng ta giải thích." Tiết Quang Vũ không để ý tới Nguy Dã, đôi chân dài cất bước to, biểu tình lạnh như sương lạnh: "Không phải trong giờ làm việc, Thích Thanh sẽ không can thiệp việc riêng của nhân viên."
Nguy Dã nghiêng đầu xem vẻ mặt của y, chắp tay trước ngực, thanh âm đáng thương hề hề: "Ông chủ ngài nghe ta nói một chút đi."
Tiết Quang Vũ bước chân dừng lại, Nguy Dã giải thích: "Ta hôm nay tuyệt đối không phải cố ý đến trễ, có thể hay không không trừ......"
"...... Trừ tiền lương." Tiết Quang Vũ nặng nề liếc hắn một cái, bước đi.
Nguy Dã: "Ô."
- -
Lúc 7 giờ một có một buổi biểu diễn ảo thuật, nhân viên đều ở sảnh lớn vội vàng làm việc, thời điểm Nguy Dã dọn bàn ghế bị Thịnh Thanh Thanh gọi lại.
"Nguy Dã, ngươi có thể giúp ta trang điểm được không?" Thịnh Thanh Thanh đem Nguy Dã kéo đến phòng thay đồ, gỡ xuống khẩu trang trên mặt, Nguy Dã kinh ngạc phát hiện má cô sưng đỏ, có thể thấy được là dấu tay người. Vừa nhìn liền biết là bị người đánh tàn nhẫn.
Nguy Dã nhíu mày: "Ai đánh ngươi? Còn đánh ra thế này." Nhân phẩm của Lâm Thiên Hạo không phải loại này đi?
"Là ba của ta." Thịnh Thanh Thanh sờ sờ gương mặt, cắn môi nói: "Ba......trách không nghe lời."
Thịnh Thanh Thanh cùng Nguy Dã giống nhau là cô nhi, người ba trong miệng cô kỳ thật là ba nuôi. Nguy Dã biết ba nuôi của Thịnh Đại Toàn là tên khốn nạn, hàng năm chỉ biết uống rượu và chơi mạt chược, Thịnh Thanh Thanh rõ ràng là sinh viên đại học nỗi danh, vì kiếm tiền cho ba nuôi tiêu xài, còn phải tới quán bar tới làm việc.
"Trang điểm có thể che được, nhưng có ảnh hưởng không tốt đến vết thương." Nguy Dã khuyên cô: "Ngươi vẫn là xin nghỉ rồi về trường học nghỉ ngơi đi, đêm nay quán không thiếu người."
"Không, ngươi cứ trang điểm giúp ta đi." Thịnh Thanh Thanh lắc đầu, mặt mày ủ rũ nói: "Ta còn muốn kiếm tiền."
"Vậy ngươi chờ một chút." Nguy Dã chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai cái trứng gà luộc, lột vỏ ra làm cô xoa xoa chỗ bị sưng, sau đó mới bắt đầu giúp Thịnh Thanh Thanh trang điểm.
"Thanh Thanh, ngươi đừng trách ta nói nhiều." Hiện tại Nguy Dã không cần đi theo cốt truyện, có chuyện muốn nói liền nói: "Có chút người vĩnh viễn sẽ không thay đổi, bao dung cùng nhẫn nại sẽ chỉ làm hắn càng thêm càn rỡ."
"Chính là...... Ta nên làm gì bây giờ?" Thịnh Thanh Thanh bộ dáng ôn nhu của hắn, thật sự rất muốn kể ra chuyện buồn của bản thân.
Lâm Thiên Hạo có hứng thú với cô, lại không thể cho cô danh phận, chỉ có thể tiêu tiền bao dưỡng cô. Lại cho Thịnh Đại Toàn một số tiền.
Thịnh Đại Toàn thấy tiền sáng mắt, luôn đang ép cô ký hợp đồng bao dưỡng. Cô không trở về nhà, liền đến trường học quậy phá, làm cô không dám ngẩng đầu ở trường.
Cô cũng muốn phản kháng, nhưng Thịnh Đại Toàn rốt cuộc là người nuôi cô lớn, sao cô có thể vứt bỏ được?
"Được rồi." Nguy Dã buông son môi trong tay: "Nhìn thử xem."
Trang điểm tuy đậm, lại không quá loè loẹt, ngũ quan trở nên sắc xảo, đánh tan gương mặt nhút nhát trước kia, son môi màu đỏ cháy càng tô điểm cho sắc đẹp của cô, khí chất mười phần.
Thịnh Thanh Thanh nhìn chính mình trong gương, vành mắt đỏ lên. Sợ nước mắt ướt nhẹp làm hỏng lớp trang điểm, cô ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Trang điểm thật đẹp. Nguy Dã, ta...... Ngươi thật tốt."
Nguy Dã cười cười: "Nếu ngươi muốn thoát khỏi vũng bùn, ta có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi phải trở nên mạnh mẽ, hiểu được chính mình muốn gì."
"Như vậy không phải rất đẹp sao?" Hắn đem mặt Thịnh Thanh Thanh nhẹ nhàng hướng về phía gương, âm thanh hơi trầm xuống: "Nhớ kỹ, bất luận kẻ nào đều không có tư cách làm tổn thương ngươi."
Thịnh Thanh Thanh nhìn chính mình trong gương, mê mang gật đầu.
Nguy Dã rời đi phòng thay đồ, lại nghe được tiếng vỗ tay dưới lầu một. Buổi biểu diễn ảo thuật đã bắt đầu, không khí thật náo nhiệt. Hắn đi qua đám người đến quầy bar, nhân viên pha chế líu lưỡi: "Hôm nay thật náo nhiệt. Lần trước ca sĩ nổi tiếng tới hát, cũng chưa thấy nhiều người tới như vậy."
Bên quầy bar một vị khách hàng nữ hưng phấn nói: "Tân thanh niên ảo thuật gia Lan Đình, chưa từng nghe nói sao? Y ở trong giới rất nổi tiếng."
"Đúng vậy, hiện tại y rất nổi tiếng trong nước, muốn mời y tới biểu diễn đặc biệt khó, vé xem biểu diễn cũng đặc biệt khó mua!" Lại có một khách hàng khác hứng thú bừng bừng xen vào nói: "Không nghĩ tới y sẽ đến quán bar biểu diễn, ông chủ Thích Thanh lão thật là lợi hại a."
Nguy Dã nhớ tới thân phận cao thâm khó đoán của Tiết Quang Vũ, gật đầu: "Ông chủ của chúng ta rất lợi hại."
Đám người ồn ào náo động nhảy nhót, đứng ở giữa là Lan Đình mặc một thân áo đen, từng lá bài trong tay tung bay, ánh đèn rơi xuống mái tóc ngắn màu bạc rực rỡ lấp lánh. Nguy Dã nhón chân nhìn thoáng qua, phát hiện hôm nay y còn móc lai thêm một nhánh tóc xanh, nhìn rất ngầu.
Giữa sân đa phận là khách nữ, kích động như thấy thần tượng, nhân viên pha chế bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Nếu nói, y có thể nổi tiếng như vậy toàn là dựa vào gương mặt kia."
Nguy Dã cười khẽ lắc đầu. Ảo thuật chính là khảo nghiệm bản lĩnh của ảo thuật gia, Lan Đình lại có thể hoàn mỹ lừa gạt đôi mắt nhiều người như thế, không hề nghi ngờ, y thật sự có thiên phú.
Huống chi, bản lĩnh này còn có thể thay trời hành đạo.
Người càng ngày càng nhiều, bên kia Lan Đình đang sáng tạo kỳ tích, bên này Nguy Dã động tác điều chế rượu chưa từng ngừng lại, ê cả cổ tay.
"Thật xinh đẹp, là cầu vồng!" Trong đám người tuôn ra một trận hoan hô: "Lan Đình ngươi biết pháp thuật a!"
"Có lẽ vậy." Lan Đình cười một chút, giọng nói y qua mic cũng rất dễ nghe: "Nhưng mà còn chưa đủ đẹp mắt."
"Anh bạn nhỏ, ngươi như thế nào so với ta càng giống ma pháp sư a. Trong tay ngươi chính là cầu vồng ma dược sao?"
"Nguy Dã, mau xem, Lan Đình đang nhìn ngươi!" Đồng sự ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, Nguy Dã đang bận rộn rốt cuộc nâng lên mắt.
Người điều chế có sợi tóc đen nhánh, môi hồng răng trắng, ngón tay thon dài nâng một ly Cocktail cầu vồng, màu sắc sáng lạn, tựa như ảo mộng.
Bầu không khí nóng bỏng bị đẩy đến cao trào, đám người đi đến quầy bar: "Tiểu ma pháp sư, cho ta một ly cầu vồng ma dược!"
Lan Đình chậm rãi lui về phía sau, mặt mày cong lên, hướng về phía Nguy Dã tặng một cái hôn gió.
Lượng công việc gia tăng Nguy Dã:?
Không phải thật vui vẻ.
- -
Rốt cuộc chịu đựng được đến khi khách hàng rời đi, Nguy Dã mở ra hệ thống bản đồ, nhìn dấu tròn đại diện cho Lan Đình tàn nhẫn chọc xuống hai cái.
"Đều tại Lan Đình, ta mệt mỏi quá nga." Hắn oán giận với hệ: "Đêm nay ta không muốn công việc."
Phồng mặt, có chút giống trẻ con ở trước người mặt người quen cáo trạng.
Dấu tròn của Lan Đình ngừng ở trên lầu, là cơ hội tiếp cận khó có được.
Nhưng 001 cảm thấy ký chủ thể xác và tinh thần khỏe mạnh mới quan trọng, nói với hắn:【 về ngủ đi. 】
"Vẫn là làm việc thôi." Nguy Dã vỗ vỗ mặt, lên tinh thần. Tự nguyện công tác cùng bị đốc xúc cảm giác khác nhau như trời với đất, 001 nói như vậy làm hắn thấy thoải mái.
Hắn mang dọn dẹp công cụ, bước nhẹ nhàng lên lầu.
Trong phòng làm việc của Tiết có bảng phóng phi tiêu. Lan Đình ngồi ở sau bàn làm việc, chân dài gác lên nhau, lười biếng giơ tay ném phi tiêu.
Nghe được tiếng mở cửa liền giương mắt, ánh mắt y sáng ngời, vẫy tay: "Nguy Dã, lại đây chơi a."
Nguy Dã quét rác, không hé răng.
Lan Đình ánh mắt xoay chuyển, ngồi thẳng, cầm phi tiêu ném ra.
Nguy Dã vẫn là không nhìn y, tóc đen rũ ở trên trán, che khuất phân nửa khuôn mặt.
"Ngươi như thế nào không để ý tới ta?" Lan Đình nhụt chí mà bò đến trên bàn xem hắn, nghi hoặc nói: "Không vui?"
"Ngươi đoán đi." Nguy Dã mắt trợn trắng nhìn y, thanh âm thở phì phì: "Ngươi có biết hay không đêm nay ta điều chế bao nhiêu ly rượu, tay đều phải mệt đến đứt ra!"
"Ta sai ta sai." Lan Đình sờ sờ cái mũi đứng lên, vén tay áo: "Ngươi mau tới ngồi nghỉ ngơi, ta tới quét, ta lau bàn, cho ngươi bồi thường!"
Nguy Dã bị y cướp đi cái chổi lại bị đè xuống ghế, đẩy Lan Đình hai cái không thể tránh thoát, rốt cuộc phụt cười một cái: "Ngươi làm gì a, ta không thể ngồi trên ghế của ông chủ......"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Nguy Dã sợ tới mức khuỷu tay đánh lên người y một chút, nhảy dựng lên: "Ông chủ đã trở về, ngươi mau thả ta ra!"
Răng rắc một tiếng, cửa mở ra. Tiết Quang Vũ tầm mắt đảo qua bàn làm việc nhìn hai người đang dựa vào gần nhau, không biết Nguy Dã đánh chúng chỗ nào, Lan Đình hơi cong lưng, che lại xương sườn.
Nhìn đến Tiết Quang Vũ ánh mắt, Lan Đình thẳng lưng đứng thẳng, giống như y chưa bao giờ ở trong phòng làm việc quấy rầy nhân viên của đối phương: "Tiết thiếu gia, mặt của ngươi thật lớn a. Ta biểu diễn cho ngươi, ngươi không trả tiền không nói, nửa ngày đều không thấy bóng dáng."
"Ngươi muốn tiền?" Tiết Quang Vũ cười nhạt: "Cũng được, đồ vật dưới lầu kia ta lấy đi tiêu hủy."
"Đừng đừng đừng!" Lan Đình nghe vậy hưng phấn lên: "Ngươi thật sự giúp ta lấy tới rồi? Bạn chí cốt a."
Tiết Quang Vũ không trả lời y, đảo mắt nhìn về phía Nguy Dã, bình tĩnh trần thuật: "Hiện tại là thời gian tan tầm."
"Ta, ta ngày mai xin nghỉ, cho nên......" Nguy Dã nói lắp một chút: "Nên đêm nay tới văn phòng quét dọn một lần, như vậy ngày mai nơi này vẫn sạch sẽ."
Bị ông chủ bắt gặp chơi đùa trong văn phòng, Nguy Dã không khỏi có chút chột chột dạ, theo bản năng hướng về phía bên người Lan Đình để né tránh.
Càng đúng gần Lan Đình, lại càng sợ.
Tiết Quang Vũ nhìn chăm chú vào hắn, mắt đen sâu thẳm: "Đi về đi."
"Ta đây liền đi!" Nguy Dã thở phào nhẹ nhõm, mới vừa nhấc chân, trên vai trầm xuống.
Lan Đình đè lại Nguy Dã, cười nói: "Tiết Quang Vũ, nhân viên chuyên nghiệp như vậy không thể thêm tiền lương sao? Y hôm nay làm thật nhiều ly rượu, nếu mệt muốn chết rồi, muốn tính là tai nạn lao động."
Tiết Quang Vũ thế nhưng gật đầu. Nguy Dã mắt sáng ngời, vui vẻ không đến hai giây, liền nghe y không hề cảm tình mà mở miệng: "Nhưng hôm nay ngươi đến trễ, ưu điểm và khuyết điểm tương đối."
Nguy Dã: "......" Chơi người đâu.
Hắn nháy mắt héo, sợi tóc mềm mại buông xuống đỉnh đầu, giống như hai cái lỗ tai gục xuống xuống dưới.
Lan Đình "Thiết" một tiếng, ôm lấy Nguy Dã đi ra ngoài: "Không cùng nhà tư bản hiểm độc này nói chuyện. Đi đi đi, anh mời ngươi đi ăn cơm."
Khi đi ngang qua người Tiết Quang Vũ liền duỗi tay: "Chìa khóa." Người kia không nhúc nhích, qua vài giây, khi Lan Đình nghi hoặc nhìn y, chìa khóa đã ném tới.
Cửa bị đóng lại, trong phòng trở về yên lặng. Tiết Quang Vũ dẫm lên mặt sàn trơn bóng đi đến bên cửa sổ, bật lửa để sát vào cằm, cúi đầu hút thuốc lá.
Trên tường rất nhiều phi tiêu nằm giữa hồng tâm. Y nhìn xuyên qua sương khói một lát, đầu ngón tay kẹp ra một mảnh hàn quang.
Phanh, ở giữa hồng tâm.
Mũi dao xuyên qua bàn phi tiêu, làm rơi xuống hai cái phi tiêu
001 nói:【 ở phía sau ngươi chiếc xe thể thao màu xám bạc, nga, y hiện tại xuống xe, đi về phía Thiệu Kỳ Ngôn. 】
"U, không nghĩ tới bản lĩnh của ngươi lớn như vậy, nhanh như vậy liền ngồi lên siêu xe." Tới trước cửa, Trương Khôn quả nhiên bắt đầu âm dương quái khí.
Nguy Dã không chút để ý nói: "Ngươi đang nói cái gì đâu." Lợi dụng lúc nói chuyện, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tiết Quang Vũ cùng Thiệu Kỳ Ngôn hẳn là quen biết, hai bàn tay to bắt tay một chút.
Nói với nhau vài câu, Thiệu Kỳ Ngôn lên xe rời đi, Tiết Quang Vũ đôi tay cắm vào áo khoác, đi về phía cửa tiệm.
Nguy Dã phát hiện Tiết Quang Vũ khi im lặng thường xuyên dùng tư thế này, nghe nói đây là thể hiện tính phòng bị đối với bên ngoài, thường xuyên cảnh giác nội liễm, rất khó tin tưởng người khác.
Nguy Dã lộ ra thâm trầm biểu tình, 001 còn tưởng rằng hắn khẩn trương, kết quả hắn nói: "Xem ra vị này có chuyện xưa a."
Trong từ điển của vị kí chủ này cũng không có hai chữ chột dạ.
Trương Khôn đứng ở bên cạnh miệng nói nửa ngày, thấy Tiết Quang Vũ đang đi tới, cố ý tăng lớn thanh âm: "Nguy Dã, ngươi quen người giàu có sao? Đưa ngươi đi làm là khách hàng lần trước ngươi quen được đi?"
Nguy Dã vẻ mặt không thể hiểu được: "Ngươi đang nói vậy?"
"Ta đều thấy, ngươi còn nói dối!" Trương Khôn lớn tiếng ồn ào, trên mặt tất cả đều là khinh thường, kỳ thật trong lòng thầm hận Nguy Dã thủ đoạn cao minh, nhanh như vậy liền leo lên kim chủ.
"Ta không có." Vô cớ đã chịu ác ý phỉ báng, Nguy Dã tức giận đến hơi run, hắn con ngươi đen nhánh, nhìn trong trẻo vô tội: "Tùy ngươi nói như thế nào, thanh giả tự thanh."
Tiết Quang Vũ gặp thoáng qua, thần sắc hờ hững.
Trương Khôn còn đang vui vẻ, liền thấy Nguy Dã thu lại buồn bực biểu tình, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, thong thả ung dung đi theo Tiết Quang Vũ vào cửa.
Trương Khôn:?
"Ngươi không cần cùng ta giải thích." Tiết Quang Vũ không để ý tới Nguy Dã, đôi chân dài cất bước to, biểu tình lạnh như sương lạnh: "Không phải trong giờ làm việc, Thích Thanh sẽ không can thiệp việc riêng của nhân viên."
Nguy Dã nghiêng đầu xem vẻ mặt của y, chắp tay trước ngực, thanh âm đáng thương hề hề: "Ông chủ ngài nghe ta nói một chút đi."
Tiết Quang Vũ bước chân dừng lại, Nguy Dã giải thích: "Ta hôm nay tuyệt đối không phải cố ý đến trễ, có thể hay không không trừ......"
"...... Trừ tiền lương." Tiết Quang Vũ nặng nề liếc hắn một cái, bước đi.
Nguy Dã: "Ô."
- -
Lúc 7 giờ một có một buổi biểu diễn ảo thuật, nhân viên đều ở sảnh lớn vội vàng làm việc, thời điểm Nguy Dã dọn bàn ghế bị Thịnh Thanh Thanh gọi lại.
"Nguy Dã, ngươi có thể giúp ta trang điểm được không?" Thịnh Thanh Thanh đem Nguy Dã kéo đến phòng thay đồ, gỡ xuống khẩu trang trên mặt, Nguy Dã kinh ngạc phát hiện má cô sưng đỏ, có thể thấy được là dấu tay người. Vừa nhìn liền biết là bị người đánh tàn nhẫn.
Nguy Dã nhíu mày: "Ai đánh ngươi? Còn đánh ra thế này." Nhân phẩm của Lâm Thiên Hạo không phải loại này đi?
"Là ba của ta." Thịnh Thanh Thanh sờ sờ gương mặt, cắn môi nói: "Ba......trách không nghe lời."
Thịnh Thanh Thanh cùng Nguy Dã giống nhau là cô nhi, người ba trong miệng cô kỳ thật là ba nuôi. Nguy Dã biết ba nuôi của Thịnh Đại Toàn là tên khốn nạn, hàng năm chỉ biết uống rượu và chơi mạt chược, Thịnh Thanh Thanh rõ ràng là sinh viên đại học nỗi danh, vì kiếm tiền cho ba nuôi tiêu xài, còn phải tới quán bar tới làm việc.
"Trang điểm có thể che được, nhưng có ảnh hưởng không tốt đến vết thương." Nguy Dã khuyên cô: "Ngươi vẫn là xin nghỉ rồi về trường học nghỉ ngơi đi, đêm nay quán không thiếu người."
"Không, ngươi cứ trang điểm giúp ta đi." Thịnh Thanh Thanh lắc đầu, mặt mày ủ rũ nói: "Ta còn muốn kiếm tiền."
"Vậy ngươi chờ một chút." Nguy Dã chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai cái trứng gà luộc, lột vỏ ra làm cô xoa xoa chỗ bị sưng, sau đó mới bắt đầu giúp Thịnh Thanh Thanh trang điểm.
"Thanh Thanh, ngươi đừng trách ta nói nhiều." Hiện tại Nguy Dã không cần đi theo cốt truyện, có chuyện muốn nói liền nói: "Có chút người vĩnh viễn sẽ không thay đổi, bao dung cùng nhẫn nại sẽ chỉ làm hắn càng thêm càn rỡ."
"Chính là...... Ta nên làm gì bây giờ?" Thịnh Thanh Thanh bộ dáng ôn nhu của hắn, thật sự rất muốn kể ra chuyện buồn của bản thân.
Lâm Thiên Hạo có hứng thú với cô, lại không thể cho cô danh phận, chỉ có thể tiêu tiền bao dưỡng cô. Lại cho Thịnh Đại Toàn một số tiền.
Thịnh Đại Toàn thấy tiền sáng mắt, luôn đang ép cô ký hợp đồng bao dưỡng. Cô không trở về nhà, liền đến trường học quậy phá, làm cô không dám ngẩng đầu ở trường.
Cô cũng muốn phản kháng, nhưng Thịnh Đại Toàn rốt cuộc là người nuôi cô lớn, sao cô có thể vứt bỏ được?
"Được rồi." Nguy Dã buông son môi trong tay: "Nhìn thử xem."
Trang điểm tuy đậm, lại không quá loè loẹt, ngũ quan trở nên sắc xảo, đánh tan gương mặt nhút nhát trước kia, son môi màu đỏ cháy càng tô điểm cho sắc đẹp của cô, khí chất mười phần.
Thịnh Thanh Thanh nhìn chính mình trong gương, vành mắt đỏ lên. Sợ nước mắt ướt nhẹp làm hỏng lớp trang điểm, cô ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Trang điểm thật đẹp. Nguy Dã, ta...... Ngươi thật tốt."
Nguy Dã cười cười: "Nếu ngươi muốn thoát khỏi vũng bùn, ta có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi phải trở nên mạnh mẽ, hiểu được chính mình muốn gì."
"Như vậy không phải rất đẹp sao?" Hắn đem mặt Thịnh Thanh Thanh nhẹ nhàng hướng về phía gương, âm thanh hơi trầm xuống: "Nhớ kỹ, bất luận kẻ nào đều không có tư cách làm tổn thương ngươi."
Thịnh Thanh Thanh nhìn chính mình trong gương, mê mang gật đầu.
Nguy Dã rời đi phòng thay đồ, lại nghe được tiếng vỗ tay dưới lầu một. Buổi biểu diễn ảo thuật đã bắt đầu, không khí thật náo nhiệt. Hắn đi qua đám người đến quầy bar, nhân viên pha chế líu lưỡi: "Hôm nay thật náo nhiệt. Lần trước ca sĩ nổi tiếng tới hát, cũng chưa thấy nhiều người tới như vậy."
Bên quầy bar một vị khách hàng nữ hưng phấn nói: "Tân thanh niên ảo thuật gia Lan Đình, chưa từng nghe nói sao? Y ở trong giới rất nổi tiếng."
"Đúng vậy, hiện tại y rất nổi tiếng trong nước, muốn mời y tới biểu diễn đặc biệt khó, vé xem biểu diễn cũng đặc biệt khó mua!" Lại có một khách hàng khác hứng thú bừng bừng xen vào nói: "Không nghĩ tới y sẽ đến quán bar biểu diễn, ông chủ Thích Thanh lão thật là lợi hại a."
Nguy Dã nhớ tới thân phận cao thâm khó đoán của Tiết Quang Vũ, gật đầu: "Ông chủ của chúng ta rất lợi hại."
Đám người ồn ào náo động nhảy nhót, đứng ở giữa là Lan Đình mặc một thân áo đen, từng lá bài trong tay tung bay, ánh đèn rơi xuống mái tóc ngắn màu bạc rực rỡ lấp lánh. Nguy Dã nhón chân nhìn thoáng qua, phát hiện hôm nay y còn móc lai thêm một nhánh tóc xanh, nhìn rất ngầu.
Giữa sân đa phận là khách nữ, kích động như thấy thần tượng, nhân viên pha chế bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Nếu nói, y có thể nổi tiếng như vậy toàn là dựa vào gương mặt kia."
Nguy Dã cười khẽ lắc đầu. Ảo thuật chính là khảo nghiệm bản lĩnh của ảo thuật gia, Lan Đình lại có thể hoàn mỹ lừa gạt đôi mắt nhiều người như thế, không hề nghi ngờ, y thật sự có thiên phú.
Huống chi, bản lĩnh này còn có thể thay trời hành đạo.
Người càng ngày càng nhiều, bên kia Lan Đình đang sáng tạo kỳ tích, bên này Nguy Dã động tác điều chế rượu chưa từng ngừng lại, ê cả cổ tay.
"Thật xinh đẹp, là cầu vồng!" Trong đám người tuôn ra một trận hoan hô: "Lan Đình ngươi biết pháp thuật a!"
"Có lẽ vậy." Lan Đình cười một chút, giọng nói y qua mic cũng rất dễ nghe: "Nhưng mà còn chưa đủ đẹp mắt."
"Anh bạn nhỏ, ngươi như thế nào so với ta càng giống ma pháp sư a. Trong tay ngươi chính là cầu vồng ma dược sao?"
"Nguy Dã, mau xem, Lan Đình đang nhìn ngươi!" Đồng sự ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, Nguy Dã đang bận rộn rốt cuộc nâng lên mắt.
Người điều chế có sợi tóc đen nhánh, môi hồng răng trắng, ngón tay thon dài nâng một ly Cocktail cầu vồng, màu sắc sáng lạn, tựa như ảo mộng.
Bầu không khí nóng bỏng bị đẩy đến cao trào, đám người đi đến quầy bar: "Tiểu ma pháp sư, cho ta một ly cầu vồng ma dược!"
Lan Đình chậm rãi lui về phía sau, mặt mày cong lên, hướng về phía Nguy Dã tặng một cái hôn gió.
Lượng công việc gia tăng Nguy Dã:?
Không phải thật vui vẻ.
- -
Rốt cuộc chịu đựng được đến khi khách hàng rời đi, Nguy Dã mở ra hệ thống bản đồ, nhìn dấu tròn đại diện cho Lan Đình tàn nhẫn chọc xuống hai cái.
"Đều tại Lan Đình, ta mệt mỏi quá nga." Hắn oán giận với hệ: "Đêm nay ta không muốn công việc."
Phồng mặt, có chút giống trẻ con ở trước người mặt người quen cáo trạng.
Dấu tròn của Lan Đình ngừng ở trên lầu, là cơ hội tiếp cận khó có được.
Nhưng 001 cảm thấy ký chủ thể xác và tinh thần khỏe mạnh mới quan trọng, nói với hắn:【 về ngủ đi. 】
"Vẫn là làm việc thôi." Nguy Dã vỗ vỗ mặt, lên tinh thần. Tự nguyện công tác cùng bị đốc xúc cảm giác khác nhau như trời với đất, 001 nói như vậy làm hắn thấy thoải mái.
Hắn mang dọn dẹp công cụ, bước nhẹ nhàng lên lầu.
Trong phòng làm việc của Tiết có bảng phóng phi tiêu. Lan Đình ngồi ở sau bàn làm việc, chân dài gác lên nhau, lười biếng giơ tay ném phi tiêu.
Nghe được tiếng mở cửa liền giương mắt, ánh mắt y sáng ngời, vẫy tay: "Nguy Dã, lại đây chơi a."
Nguy Dã quét rác, không hé răng.
Lan Đình ánh mắt xoay chuyển, ngồi thẳng, cầm phi tiêu ném ra.
Nguy Dã vẫn là không nhìn y, tóc đen rũ ở trên trán, che khuất phân nửa khuôn mặt.
"Ngươi như thế nào không để ý tới ta?" Lan Đình nhụt chí mà bò đến trên bàn xem hắn, nghi hoặc nói: "Không vui?"
"Ngươi đoán đi." Nguy Dã mắt trợn trắng nhìn y, thanh âm thở phì phì: "Ngươi có biết hay không đêm nay ta điều chế bao nhiêu ly rượu, tay đều phải mệt đến đứt ra!"
"Ta sai ta sai." Lan Đình sờ sờ cái mũi đứng lên, vén tay áo: "Ngươi mau tới ngồi nghỉ ngơi, ta tới quét, ta lau bàn, cho ngươi bồi thường!"
Nguy Dã bị y cướp đi cái chổi lại bị đè xuống ghế, đẩy Lan Đình hai cái không thể tránh thoát, rốt cuộc phụt cười một cái: "Ngươi làm gì a, ta không thể ngồi trên ghế của ông chủ......"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Nguy Dã sợ tới mức khuỷu tay đánh lên người y một chút, nhảy dựng lên: "Ông chủ đã trở về, ngươi mau thả ta ra!"
Răng rắc một tiếng, cửa mở ra. Tiết Quang Vũ tầm mắt đảo qua bàn làm việc nhìn hai người đang dựa vào gần nhau, không biết Nguy Dã đánh chúng chỗ nào, Lan Đình hơi cong lưng, che lại xương sườn.
Nhìn đến Tiết Quang Vũ ánh mắt, Lan Đình thẳng lưng đứng thẳng, giống như y chưa bao giờ ở trong phòng làm việc quấy rầy nhân viên của đối phương: "Tiết thiếu gia, mặt của ngươi thật lớn a. Ta biểu diễn cho ngươi, ngươi không trả tiền không nói, nửa ngày đều không thấy bóng dáng."
"Ngươi muốn tiền?" Tiết Quang Vũ cười nhạt: "Cũng được, đồ vật dưới lầu kia ta lấy đi tiêu hủy."
"Đừng đừng đừng!" Lan Đình nghe vậy hưng phấn lên: "Ngươi thật sự giúp ta lấy tới rồi? Bạn chí cốt a."
Tiết Quang Vũ không trả lời y, đảo mắt nhìn về phía Nguy Dã, bình tĩnh trần thuật: "Hiện tại là thời gian tan tầm."
"Ta, ta ngày mai xin nghỉ, cho nên......" Nguy Dã nói lắp một chút: "Nên đêm nay tới văn phòng quét dọn một lần, như vậy ngày mai nơi này vẫn sạch sẽ."
Bị ông chủ bắt gặp chơi đùa trong văn phòng, Nguy Dã không khỏi có chút chột chột dạ, theo bản năng hướng về phía bên người Lan Đình để né tránh.
Càng đúng gần Lan Đình, lại càng sợ.
Tiết Quang Vũ nhìn chăm chú vào hắn, mắt đen sâu thẳm: "Đi về đi."
"Ta đây liền đi!" Nguy Dã thở phào nhẹ nhõm, mới vừa nhấc chân, trên vai trầm xuống.
Lan Đình đè lại Nguy Dã, cười nói: "Tiết Quang Vũ, nhân viên chuyên nghiệp như vậy không thể thêm tiền lương sao? Y hôm nay làm thật nhiều ly rượu, nếu mệt muốn chết rồi, muốn tính là tai nạn lao động."
Tiết Quang Vũ thế nhưng gật đầu. Nguy Dã mắt sáng ngời, vui vẻ không đến hai giây, liền nghe y không hề cảm tình mà mở miệng: "Nhưng hôm nay ngươi đến trễ, ưu điểm và khuyết điểm tương đối."
Nguy Dã: "......" Chơi người đâu.
Hắn nháy mắt héo, sợi tóc mềm mại buông xuống đỉnh đầu, giống như hai cái lỗ tai gục xuống xuống dưới.
Lan Đình "Thiết" một tiếng, ôm lấy Nguy Dã đi ra ngoài: "Không cùng nhà tư bản hiểm độc này nói chuyện. Đi đi đi, anh mời ngươi đi ăn cơm."
Khi đi ngang qua người Tiết Quang Vũ liền duỗi tay: "Chìa khóa." Người kia không nhúc nhích, qua vài giây, khi Lan Đình nghi hoặc nhìn y, chìa khóa đã ném tới.
Cửa bị đóng lại, trong phòng trở về yên lặng. Tiết Quang Vũ dẫm lên mặt sàn trơn bóng đi đến bên cửa sổ, bật lửa để sát vào cằm, cúi đầu hút thuốc lá.
Trên tường rất nhiều phi tiêu nằm giữa hồng tâm. Y nhìn xuyên qua sương khói một lát, đầu ngón tay kẹp ra một mảnh hàn quang.
Phanh, ở giữa hồng tâm.
Mũi dao xuyên qua bàn phi tiêu, làm rơi xuống hai cái phi tiêu