Chương : 30
Dịch: Lạc Đinh Đang
Bước vào tháng Chạp, không xa nữa là tới Tết, Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đều cực kỳ bận rộn, số lần tới Trạng Nguyên Lâu cũng dần giảm bớt.
Bạch Lưu Sương một thân nam trang sau một ngày chờ đợi dai dẳng quyết định tới hỏi tiểu nhị hôm gặp ở Lưu Vân Trai một chút. Hôm đó lúng túng khó xử ở Lưu Vân Trai khiến Bạch Lưu Sương vẫn nhớ rõ tới nay, nhưng nàng ta không có ý muốn so đo với Tiền Thiển, ngược lại, nàng ta cảm thấy hơi may mắn vì ngày đó mình cẩn thận.
Thật ra hôm đó Bạch Lưu Sương không tin Tiền Thiển là chân chạy Trần Tĩnh Hòa đuổi tới, Trần tiểu Tướng quân nổi danh kinh thành sao lại giống một người tham ăn điểm tâm như vậy. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, tránh xảy ra khả năng một phần mười, tránh để lại ấn tượng xấu với Trần Tĩnh Hòa, vậy nên nàng ta không dây dưa nhiều với Tiền Thiển.
Mà bây giờ, Bạch Lưu Sương cảm thấy cực kỳ may mắn vì quyết định ngày đó. Thời gian này nàng ta canh giữ ở Trạng Nguyên Lâu đã gặp Trần Tĩnh Hòa vài lần, nhưng vẫn không tìm được cơ hội tốt đi lên bắt chuyện.
Qua khoảng thời gian này quan sát, nàng ta phát hiện, tiểu nhị chân chạy kia rất hợp mắt Trần Tĩnh Hòa và biểu đệ y. Mà biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công cũng có thói quen đuổi tiểu nhị kia đi làm chân chạy. Có lẽ ngày đó ở Lưu Vân Trai, tiểu nhị kia thật sự vâng lệnh huynh đệ Trần tiểu Tướng quân tới mua.
Bạch Lưu Sương nghĩ, biết đâu lại moi được tin hữu dụng từ miệng tiểu nhị đó. Nhưng đó chỉ là một tên hạ đẳng. Nhìn biểu hiện lần trước của tiểu nhị ở Lưu Vân Trai, giống như là loại láu cá có tâm cơ. Loại người này chỉ cần có đủ tiền thưởng chắc chắn có thể moi được tin! Bạch Lưu Sương tự tin nghĩ.
Tiền Thiển vừa dọn xong một cái bàn, đang dựa cột ngẩn người, nghĩ xem hạt ngân châu dạo này mình tích góp có đủ tiêu Tết không, phải tìm thời gian hỏi mẫu thân nhà mình một chút. Cuối năm là lúc cửa tiệm bận rộn nhất, ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, không có cơ hội nói thêm vài câu với Trương thị.
Đúng lúc này, đột nhiên Tiền Thiển phát hiện nữ chính đang vẫy gọi cô. Trong lòng Tiền Thiển có chút không tin, gần đây nữ chính đều coi giữ ở đây, cô cũng chưa thấy nàng ta có hành động nào, sao hôm nay lại đột nhiên gọi mình đến.
Bất kể thế nào, Tiền Thiển vẫn nhanh chân chạy tới, cười nói: "Vị công tử này xin chờ một chút, ta gọi sư phụ ta tới hầu hạ ngài."
Bạch Lưu Sương cười quyến rũ một tiếng, lắc đầu, nàng ta đã biết rõ nhất định tiểu nhị này không nhận ra nàng ta chính là Bạch tiểu thư ở Lưu Vân Trai. Điều này tự nhiên khiến Bạch Lưu Sương có vài phần cảm giác an toàn, dường như nỗi xấu hổ gặp lại Tiền Thiển cũng giảm bớt.
Nàng ta dịu dàng nhìn Tiền Thiển, nhẹ nhàng nói: "Tiểu ca không cần phiền phức như vậy, ta chỉ có vài câu muốn hỏi." Dứt lời phất tay bảo tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn thấy thế vội vàng lấy một khối bạc vụn từ khăn tay đặt vào tay Tiền Thiển.
Tiền Thiển không biết Bạch Lưu Sương muốn làm gì, vội vàng bày ra dáng vẻ tham tiền, cười hì hì nhận bạc, gật đầu đáp: "Tạ công tử ban thưởng, tiểu nhân biết gì nhất định sẽ nói."
Bạch Lưu Sương thấy thế hài lòng gật đầu, hỏi: "Ta là bằng hữu trước đây của Trần tiểu Tướng quân, nghe nói gần đây hắn thường đến Trạng Nguyên Lâu thì muốn tới gặp mặt, nhưng sao mấy nay lại không thấy?"
Bạch Lưu Sương cũng biết câu nói đó của mình rất giả dối, phải xem tiểu nhị này có khôn ngoan hay không.
Tiền Thiển nghĩ thầm, móa, cái gì mà bằng hữu trước đây, bằng hữu trước đây mà mỗi ngày đều phải chờ ở quán cơm để gặp? Lần trước hai huynh đệ Trần Tĩnh Hòa tới sao nàng ta không chào hỏi luôn đi?
Nhưng cô không lộ vẻ gì trên mặt, cười gật đầu đáp: "Bẩm công tử, Trần tiểu Tướng quân đúng thật là khách quen của bản điếm, nhưng từ khi vào tháng Chạp đã tới đây ít hơn. Tuy vậy vài ngày trước biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công có tới một mình. Vị đó có nhắc tới chuyện sắp hết năm cũ, triều đình bận chuyện. Có lẽ Trần tiểu Tướng quân không đến là vì nguyên nhân này."
Bạch Lưu Sương nghe, trong lòng thầm khen tiểu nhị này khôn khéo thức thời, vậy là không che giấu hỏi thăm tiếp: "Nếu Trần tiểu Tướng quân đã là khách quen vậy chắc tiểu ca rất hiểu rõ hắn?"
Tiền Thiển vội cúi đầu đáp: "Không dám, tiểu Tướng quân là quý nhân, chạy đường chúng ta đều làm việc theo sai bảo, sao hiểu rõ được."
Bạch Lưu Sương cười, tựa như an ủi nói: "Tiểu ca đừng căng thẳng, ta không có ý xấu. Chẳng qua tiểu ca thường hầu hạ Trần tiểu Tướng quân, mong tiểu ca biết thì có thể chỉ điểm một hai với những thứ tiểu Tướng quân yêu thích."
Tiền Thiển nghĩ thầm, quả nhiên nữ chính có vấn đề, không quan tâm nam chính cho tốt, suốt ngày nhìn chằm chằm biểu ca nam chính làm gì. Lại nói, nghe ngóng sở thích riêng tư của khách nhân là phạm vào kỵ húy, Tiễn Thiền hơi do dự một chút, không trả lời ngay.
Bạch Lưu Sương thấy Tiền Thiển do dự, tưởng cho bạc không đủ, lập tức đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn của nàng ta. Tiểu nha hoàn thấy thế lại móc ra một thỏi bạc nhét vào tay Tiền Thiển, cười nói: "Nếu công tử chúng ta thành tâm xin biết thì tiểu ca nên trả lời thật tốt, có nhiều chỗ tốt lắm đấy!"
Lời này có vài phần uy hiếp, vậy là Tiền Thiển nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay nhận bạc, cười nói: "Công tử đã hỏi, theo lý tiểu nhân biết gì nói đó. Nhưng tiểu nhân chỉ là tên chạy đương, biết cũng có hạn, chẳng hạn như..."
Bạch Lưu Sương nghe xong gật đầu, đáp: "Cứ tự nhiên, ngươi nói là được."
Tiền Thiển nghe nàng ta đáp vậy, đành phải nói trước vài điều không quan trọng: "Chắc công tử cũng biết mấy tháng gần đây Trần tiểu Tướng quân đều đi cùng biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công. Mỗi lần hai người tới đều thích ngồi cạnh cửa sổ, phương diện ăn uống cũng không thích gì đặc biệt, phần lớn là để chưởng quỹ chúng ta tự thu xếp, ngẫu nhiên gọi món ăn cũng là vị biểu thiếu gia kia làm chủ."
"Công tử cũng biết, Trần tiểu Tướng quân nổi tiếng là vị hôn phu đáng chọn nhất kinh thành, gần đây quý nữ chuyên tới tiệm chúng ta chờ ngài ấy cũng không ít, nhưng tiểu Tướng quân đều đối xử với mọi người như nhau, không đặc biệt xem trọng ai." Tiền Thiển biết Bạch Lưu Sương muốn nghe cái gì nhất, vậy là dâng lên toàn bộ tin tức nàng ta muốn nhất.
Tiền Thiển thấy sắc mặt Bạch Lưu Sương khi nghe xong lộ mấy phần hài lòng, nghĩ nghĩ, quyết định nên nhắc nhở nàng ta một chút, vậy là bổ sung: "Ta thấy quan hệ giữa Trần tiểu Tướng quân và biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công không tệ, rất nhiều chuyện đều do vị biểu thiếu gia làm chủ, mọi chuyện Trần tiểu Tướng quân đều có ý lấy hắn làm chủ."
"Vậy à..." Quả nhiên Bạch Lưu Sương rất xem trọng tin này, nghĩ một chút, hỏi: "Nghe nói vị biểu thiếu gia kia mới lên kinh gần đây?"
Tiền Thiển nghĩ nghĩ, đáp: "Dù lời đồn là vậy nhưng tiểu nhân không hỏi, cũng không nghe chính miệng Trần tiểu Tướng quân chứng thực."
Thật ra lời này đã rất rõ, nhưng đáng tiếc Bạch Lưu Sương không bắt được trọng tâm trong lời Tiền Thiển, nàng ta chỉ nghe "lời đồn là vậy" đã cảm thấy đó nhất định là sự thật. Về phần tại sao Tiền Thiển không nghe được Trần Tĩnh Hòa chính miệng chứng thực, quá đơn giản, ai lại nói những lời này với tên hạ đẳng đâu.
Bởi vậy, nữ chính quân tự xưng là thông minh không hề nghĩ tới thực tế Tiền Thiển đang ngầm nói cho nàng ta biết, Yến Hành chính là biểu đệ ruột thịt duy nhất của Trần Tĩnh Hòa ở kinh thành - Lục hoàng tử Yến Hành.
Bước vào tháng Chạp, không xa nữa là tới Tết, Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đều cực kỳ bận rộn, số lần tới Trạng Nguyên Lâu cũng dần giảm bớt.
Bạch Lưu Sương một thân nam trang sau một ngày chờ đợi dai dẳng quyết định tới hỏi tiểu nhị hôm gặp ở Lưu Vân Trai một chút. Hôm đó lúng túng khó xử ở Lưu Vân Trai khiến Bạch Lưu Sương vẫn nhớ rõ tới nay, nhưng nàng ta không có ý muốn so đo với Tiền Thiển, ngược lại, nàng ta cảm thấy hơi may mắn vì ngày đó mình cẩn thận.
Thật ra hôm đó Bạch Lưu Sương không tin Tiền Thiển là chân chạy Trần Tĩnh Hòa đuổi tới, Trần tiểu Tướng quân nổi danh kinh thành sao lại giống một người tham ăn điểm tâm như vậy. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, tránh xảy ra khả năng một phần mười, tránh để lại ấn tượng xấu với Trần Tĩnh Hòa, vậy nên nàng ta không dây dưa nhiều với Tiền Thiển.
Mà bây giờ, Bạch Lưu Sương cảm thấy cực kỳ may mắn vì quyết định ngày đó. Thời gian này nàng ta canh giữ ở Trạng Nguyên Lâu đã gặp Trần Tĩnh Hòa vài lần, nhưng vẫn không tìm được cơ hội tốt đi lên bắt chuyện.
Qua khoảng thời gian này quan sát, nàng ta phát hiện, tiểu nhị chân chạy kia rất hợp mắt Trần Tĩnh Hòa và biểu đệ y. Mà biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công cũng có thói quen đuổi tiểu nhị kia đi làm chân chạy. Có lẽ ngày đó ở Lưu Vân Trai, tiểu nhị kia thật sự vâng lệnh huynh đệ Trần tiểu Tướng quân tới mua.
Bạch Lưu Sương nghĩ, biết đâu lại moi được tin hữu dụng từ miệng tiểu nhị đó. Nhưng đó chỉ là một tên hạ đẳng. Nhìn biểu hiện lần trước của tiểu nhị ở Lưu Vân Trai, giống như là loại láu cá có tâm cơ. Loại người này chỉ cần có đủ tiền thưởng chắc chắn có thể moi được tin! Bạch Lưu Sương tự tin nghĩ.
Tiền Thiển vừa dọn xong một cái bàn, đang dựa cột ngẩn người, nghĩ xem hạt ngân châu dạo này mình tích góp có đủ tiêu Tết không, phải tìm thời gian hỏi mẫu thân nhà mình một chút. Cuối năm là lúc cửa tiệm bận rộn nhất, ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, không có cơ hội nói thêm vài câu với Trương thị.
Đúng lúc này, đột nhiên Tiền Thiển phát hiện nữ chính đang vẫy gọi cô. Trong lòng Tiền Thiển có chút không tin, gần đây nữ chính đều coi giữ ở đây, cô cũng chưa thấy nàng ta có hành động nào, sao hôm nay lại đột nhiên gọi mình đến.
Bất kể thế nào, Tiền Thiển vẫn nhanh chân chạy tới, cười nói: "Vị công tử này xin chờ một chút, ta gọi sư phụ ta tới hầu hạ ngài."
Bạch Lưu Sương cười quyến rũ một tiếng, lắc đầu, nàng ta đã biết rõ nhất định tiểu nhị này không nhận ra nàng ta chính là Bạch tiểu thư ở Lưu Vân Trai. Điều này tự nhiên khiến Bạch Lưu Sương có vài phần cảm giác an toàn, dường như nỗi xấu hổ gặp lại Tiền Thiển cũng giảm bớt.
Nàng ta dịu dàng nhìn Tiền Thiển, nhẹ nhàng nói: "Tiểu ca không cần phiền phức như vậy, ta chỉ có vài câu muốn hỏi." Dứt lời phất tay bảo tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn thấy thế vội vàng lấy một khối bạc vụn từ khăn tay đặt vào tay Tiền Thiển.
Tiền Thiển không biết Bạch Lưu Sương muốn làm gì, vội vàng bày ra dáng vẻ tham tiền, cười hì hì nhận bạc, gật đầu đáp: "Tạ công tử ban thưởng, tiểu nhân biết gì nhất định sẽ nói."
Bạch Lưu Sương thấy thế hài lòng gật đầu, hỏi: "Ta là bằng hữu trước đây của Trần tiểu Tướng quân, nghe nói gần đây hắn thường đến Trạng Nguyên Lâu thì muốn tới gặp mặt, nhưng sao mấy nay lại không thấy?"
Bạch Lưu Sương cũng biết câu nói đó của mình rất giả dối, phải xem tiểu nhị này có khôn ngoan hay không.
Tiền Thiển nghĩ thầm, móa, cái gì mà bằng hữu trước đây, bằng hữu trước đây mà mỗi ngày đều phải chờ ở quán cơm để gặp? Lần trước hai huynh đệ Trần Tĩnh Hòa tới sao nàng ta không chào hỏi luôn đi?
Nhưng cô không lộ vẻ gì trên mặt, cười gật đầu đáp: "Bẩm công tử, Trần tiểu Tướng quân đúng thật là khách quen của bản điếm, nhưng từ khi vào tháng Chạp đã tới đây ít hơn. Tuy vậy vài ngày trước biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công có tới một mình. Vị đó có nhắc tới chuyện sắp hết năm cũ, triều đình bận chuyện. Có lẽ Trần tiểu Tướng quân không đến là vì nguyên nhân này."
Bạch Lưu Sương nghe, trong lòng thầm khen tiểu nhị này khôn khéo thức thời, vậy là không che giấu hỏi thăm tiếp: "Nếu Trần tiểu Tướng quân đã là khách quen vậy chắc tiểu ca rất hiểu rõ hắn?"
Tiền Thiển vội cúi đầu đáp: "Không dám, tiểu Tướng quân là quý nhân, chạy đường chúng ta đều làm việc theo sai bảo, sao hiểu rõ được."
Bạch Lưu Sương cười, tựa như an ủi nói: "Tiểu ca đừng căng thẳng, ta không có ý xấu. Chẳng qua tiểu ca thường hầu hạ Trần tiểu Tướng quân, mong tiểu ca biết thì có thể chỉ điểm một hai với những thứ tiểu Tướng quân yêu thích."
Tiền Thiển nghĩ thầm, quả nhiên nữ chính có vấn đề, không quan tâm nam chính cho tốt, suốt ngày nhìn chằm chằm biểu ca nam chính làm gì. Lại nói, nghe ngóng sở thích riêng tư của khách nhân là phạm vào kỵ húy, Tiễn Thiền hơi do dự một chút, không trả lời ngay.
Bạch Lưu Sương thấy Tiền Thiển do dự, tưởng cho bạc không đủ, lập tức đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn của nàng ta. Tiểu nha hoàn thấy thế lại móc ra một thỏi bạc nhét vào tay Tiền Thiển, cười nói: "Nếu công tử chúng ta thành tâm xin biết thì tiểu ca nên trả lời thật tốt, có nhiều chỗ tốt lắm đấy!"
Lời này có vài phần uy hiếp, vậy là Tiền Thiển nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay nhận bạc, cười nói: "Công tử đã hỏi, theo lý tiểu nhân biết gì nói đó. Nhưng tiểu nhân chỉ là tên chạy đương, biết cũng có hạn, chẳng hạn như..."
Bạch Lưu Sương nghe xong gật đầu, đáp: "Cứ tự nhiên, ngươi nói là được."
Tiền Thiển nghe nàng ta đáp vậy, đành phải nói trước vài điều không quan trọng: "Chắc công tử cũng biết mấy tháng gần đây Trần tiểu Tướng quân đều đi cùng biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công. Mỗi lần hai người tới đều thích ngồi cạnh cửa sổ, phương diện ăn uống cũng không thích gì đặc biệt, phần lớn là để chưởng quỹ chúng ta tự thu xếp, ngẫu nhiên gọi món ăn cũng là vị biểu thiếu gia kia làm chủ."
"Công tử cũng biết, Trần tiểu Tướng quân nổi tiếng là vị hôn phu đáng chọn nhất kinh thành, gần đây quý nữ chuyên tới tiệm chúng ta chờ ngài ấy cũng không ít, nhưng tiểu Tướng quân đều đối xử với mọi người như nhau, không đặc biệt xem trọng ai." Tiền Thiển biết Bạch Lưu Sương muốn nghe cái gì nhất, vậy là dâng lên toàn bộ tin tức nàng ta muốn nhất.
Tiền Thiển thấy sắc mặt Bạch Lưu Sương khi nghe xong lộ mấy phần hài lòng, nghĩ nghĩ, quyết định nên nhắc nhở nàng ta một chút, vậy là bổ sung: "Ta thấy quan hệ giữa Trần tiểu Tướng quân và biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công không tệ, rất nhiều chuyện đều do vị biểu thiếu gia làm chủ, mọi chuyện Trần tiểu Tướng quân đều có ý lấy hắn làm chủ."
"Vậy à..." Quả nhiên Bạch Lưu Sương rất xem trọng tin này, nghĩ một chút, hỏi: "Nghe nói vị biểu thiếu gia kia mới lên kinh gần đây?"
Tiền Thiển nghĩ nghĩ, đáp: "Dù lời đồn là vậy nhưng tiểu nhân không hỏi, cũng không nghe chính miệng Trần tiểu Tướng quân chứng thực."
Thật ra lời này đã rất rõ, nhưng đáng tiếc Bạch Lưu Sương không bắt được trọng tâm trong lời Tiền Thiển, nàng ta chỉ nghe "lời đồn là vậy" đã cảm thấy đó nhất định là sự thật. Về phần tại sao Tiền Thiển không nghe được Trần Tĩnh Hòa chính miệng chứng thực, quá đơn giản, ai lại nói những lời này với tên hạ đẳng đâu.
Bởi vậy, nữ chính quân tự xưng là thông minh không hề nghĩ tới thực tế Tiền Thiển đang ngầm nói cho nàng ta biết, Yến Hành chính là biểu đệ ruột thịt duy nhất của Trần Tĩnh Hòa ở kinh thành - Lục hoàng tử Yến Hành.