Chương : 33
Nguyên lai thiếu niên trước mắt này chính là đứa con thứ mười ba của đương kim thánh thượng Vân Liệt Đế – Võ Tấn Vương Ti Hoàng Hàn Luyện, từ khi trào đời thân thể đã có mùi thơm lạ, thu hút rất nhiều bướm, cho nên còn được đặt cho biệt hiệu là ‘Điệp Vương’.
Ti Hoàng Hàn Luyện cười cười, lại cùng Hàn Hồng nói vài câu thăm hỏi, sau đó tầm mắt lưu chuyển, mi dài khẽ chớp, một đôi mắt sáng mang theo vài phần tò mò, nhìn về phía Vu Diệp cùng Mộ Vân Tiêu: “Hàn Hồng ca ca, hai vị này là…?”
Mộ Vân Tiêu ngoảnh mặt tiếp tục thưởng thức rượu, nhẹ giọng trò chuyện cùng An Vô, hoàn toàn đem người tới xem như không khí.
“Hàn Luyện, ngươi cần phải gọi hắn là Ngũ hoàng thúc.”
Thanh âm ôn nhã hóa giải tình cảnh ngượng ngùng cho Ti Hoàng Hàn Luyện, ý cười nhẹ nhàng hiện ra trên môi Vu Diệp, nhìn thiếu niên, lại thay đổi một tư thế thoải mái ngồi tựa vào ghế dựa, nhợt nhạt nói, “Còn ta, ngươi gọi Thập Nhất ca cũng được, gọi Hàn Trọng ca cũng được, về phần muốn gọi như thế nào, là tùy ý muốn của Hàn Luyện ngươi.”
Trên khuôn mặt tinh xảo rất nhanh xẹt qua tia bất ngờ, nhưng chỉ trong chớp mắt, Ti Hoàng Hàn Luyện lại khôi phục vẻ mặt vui vẻ thanh khiết tươi cười: “Hàn Luyện tham kiến Ngũ hoàng thúc, Hàn Trọng ca ca.” Nói xong, khom người hành lễ một cái, mấy con bướm màu thủy lam bất giác liền lượn lờ bay ở trước mặt tất cả mọi người.
Vu Diệp để cho một con bướm đậu lại ở trên vai mình, quan sát một chút, hoa văn trên cánh bướm vô cùng sắc xảo, ánh nắng xuyên thấu qua cặp cánh kia, trừ bỏ vài hoa văn có màu thủy lam ra, thì toàn bộ cánh bướm đều gần như trong suốt.
“Ta thường nghe phụ hoàng nhắc tới Ngũ hoàng thúc và Hàn Trọng ca ca, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là long chương phượng tư [phong thái xuất chúng], thiên chất tự nhiên.” Ti Hoàng Hàn Luyện cảm thán nói ra lời, lẳng lặng đánh giá hai người một hồi, trong giọng nói lại mang theo vài phần tiếc nuối, “Đáng tiếc hôm nay ta còn có chút sự vụ cần phải xử lý, không thể cùng Ngũ hoàng thúc và Hàn Trọng ca ca hảo hảo hàn huyên.”
“Không sao… Lần này chúng ta quay về kinh, sẽ ở lại chỗ Tam ca một khoảng thời gian, Hàn Luyện ngươi nếu có thời gian rảnh, cứ ghé qua, đến lúc đó chuẩn bị một bàn mỹ thực cùng rượu ngon, huynh đệ chúng ta hảo hảo hàn huyên.” Vu Diệp tiếp lời hắn, đôi mắt đen sâu hàm chứa ý cười nhìn thiếu niên, bộ dáng một huynh trưởng tốt.
“Như thế tốt lắm. Vậy… Ngũ hoàng thúc, Hàn Hồng ca ca, Hàn Trọng ca ca, Hàn Luyện xin phép đi trước.” Nói xong liền chấp tay, ngẩng đầu nhẹ cười, sau đó xoay người đi xuống lầu, những con bướm lượn lờ trong phòng, cũng theo mùi hương trên người hắn mà bay ra ngoài.
Hương khí nồng đậm dần dần nhạt đi, tiếng bước chân cũng dần dần biến mất ở dưới lầu, tửu lâu lại khôi phục sinh hoạt như ngày thường.
Bên trong cánh cửa, nhất thời không một tiếng động.
Sau một lúc lâu, tiếng nói như vàng ngọc va chạm sâu kín vang lên:
“… Huyền Chu… Xem ra, người thú vị thật không ít…”
Vu Diệp khẽ nhướng mày, ngữ điệu nhợt nhạt hơi hơi kéo dài, ẩn chứa vài phần chờ mong cùng hứng thú.
<Lịch sử Dận Quốc> ghi lại: Vân Khánh năm thứ mười bảy, đầu tháng bảy, Thuấn Ngọc Vương quay về Huyền Kinh. Ung Thân Vương Mộ Vân Tiêu và Hoàn Dạ Vương Mộ Hàn Trọng cùng theo về. Hoàng đế phê duyệt, mở yến tiệc ban thưởng cho quần thần, vì tam Vương đón gió tẩy trần.
Đêm nay bên trong thành Huyền Chu đèn đuốc sáng trưng, mặt nước hơi gợn sóng, lụa mỏng màu phấn trắng theo gió nhẹ nhàng bay lên, trong tòa lương đình sừng sửng trên mặt hồ, các thần tử tụ tập tốp năm tốp ba mà ngồi. Trong mắt bọn họ đều mang theo sợ sệt cùng kính trọng, ngóng nhìn lên tòa đình nghỉ mát ở trung tâm phía trên cao. Ngồi ở nơi đó chính là đế vương của Dận Quốc một thân huyền y [y phục màu đen]. Hắn tựa người ở nhuyễn tháp, mười hai chuỗi ngọc trên mũ đế vương theo gió nhẹ nhàng lay động, gương mặt khuất trong bóng tối nhìn không ra biểu tình, chiếc cằm hơi giương cao mang theo tia ngạo mạn cùng thận trọng của bậc đế vương.
Vân Liệt Đế không phải là một đế vương ôn hòa, thời trẻ, hắn nổi danh lãnh khốc bạo ngược. Giết cha giết huynh, trên con đường đăng vị của Vân Liệt Đế tràn ngập huyết tinh cùng âm mưu. Về sau, khi bước lên ngôi vị hoàng đế, càng ở khắp nơi hoành hành, hắn tự mình dẫn dắt một đội quân tinh nhuệ, dùng vũ lực càng quét nhiều tiểu quốc ở phía Nam, khiến cho tất cả phải cúi đầu gọi thần.
Nhiều năm qua đi, Vân Liệt Đế dần mất đi khí lực cường đại, bách bệnh quấn thân, hắn bắt đầu sa vào thanh sắc, không để ý tới triều đình, vài năm gần đây thậm chí còn có ý niệm thoái vị. Thế nhưng vị đế vương anh minh thần võ ngày xưa này, vẫn chưa tỏ thái độ muốn chọn ai làm thái tử, thậm chí trong mười mấy đứa con, không có bất kỳ ai từng nhận được một lời tán thưởng từ hắn.
Một trận ho nhẹ, khăn lụa trong tay thị nữ xuất hiện vài vết máu. Đem nó thu vào đáy mắt, Vân Liệt Đế khẽ động khóe miệng, phất tay ra lệnh, cây phất trần trong tay thái giám bên cạnh liền vung lên, vãn yến chính thức bắt đầu.
Lần này Vân Liệt Đế vì Ung Thân Vương và Hoàn Dạ Vương hồi kinh mà thình lình ban thưởng yến tiệc, khiến cho toàn bộ thần tử trong Huyền Kinh đều dấy lên cảm giác tò mò đối với hai người tiêu điểm này, cho nên tầm mắt bất chi bất giác luôn nhìn về phía hai người họ.
“Sư phụ… Cảm giác bị người khác xem xét, cũng không tệ đi.” Cảm thụ được ánh mắt phóng tới từ bốn phía, thanh niên ngồi ngay ngắn ở bàn dài nhẹ cong lên khóe môi, giọng nói mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía người bên cạnh.
Mộ Vân Tiêu nhíu chặt mày, gân xanh trên trán ẩn ẩn hiện lên, bàn tay cầm chén rượu ngọc mơ hồ có thể nghe ra tiếng ken két. Những ánh mắt tìm tòi, tò mò, khâm tiện, bát quái kia cứ liên tục đảo qua đây, từ lúc vãn yến bắt đầu, đều như hình với bóng kề cận ở trên người hai người, chưa hề có một khắc biến mất, khiến hắn khó chịu không thôi, chỉ muốn lập tức đứng dậy phất tay áo rời đi.
Đoàn người bọn họ buổi chiều mới tới được vương phủ của Ti Hoàng Hàn Hồng sắp xếp chỗ ở, mông ngồi ghế còn chưa nóng, trong cung liền truyền tới chỉ dụ của hoàng đế, muốn hai người vào cung tham dự vãn yến tẩy trần tổ chứ cho bọn họ. Ở đình nghỉ mát tổ chức yến tiệc, điều này hoàn toàn khác với tác phong xưa nay của Vân Liệt Đế, Mộ Vân Tiêu lúc ấy tâm tư thoáng xoay chuyển, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt liền âm trầm. Vốn đã quyết định không đi, nhưng không biết tâm tư xoay chuyển thế nào, lại biến thành ‘Ta thật muốn nhìn xem rốt cục hắn muốn chơi đùa cái gì.’
Gió đêm thổi phất qua, những con bướm màu thủy lam mang theo ánh huỳnh quang, ở trên không trung nhẹ nhàng vỗ cánh, mùi hương thơm ngát theo gió xông vào mũi, Vu Diệp theo hướng mùi hương nhìn lại, xa xa chỉ có thể thấy thân ảnh Ti Hoàng Hàn Luyện ẩn hiện dưới ánh đèn.
Ngồi cách Ti Hoàng Hàn Luyện không xa, chính là Đại hoàng tử – Hòa Thạc Vương Ti Hoàng Hàn Vũ.
Trên dưới Dận Quốc, đều biết Hòa Thạc Vương thiên tư thông minh, thành tích văn võ đều là thượng đẳng, nhưng vì được hoàng hậu quá mức cưng chiều, dùng mọi thủ đoạn đem Ti Hoàng Hàn Vũ bảo hộ ở bên cạnh nàng, cho nên Ti Hoàng Hàn Vũ hiện tại dù đã bước sang tuổi ba mươi, nhưng xét về lập công danh, lại vô cùng ít so với Thuấn Ngọc Vương, căn bản không thể đánh đồng…
Ở trong đầu suy nghĩ các thông tin về Ti Hoàng Hàn Vũ, Vu Diệp hơi hơi cong khóe miệng.
Ngọc bàn trước mắt bày biện đủ loại món ăn quý hiếm, bên tai là tiếng đàn sáo tấu vang, trên bầu trời là mặt trăng tròn, không khí buổi vãn yến vô cùng phong nhã. Nhưng vì Vân Liệt đế ở đây, cho nên tất cả mọi người đều đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói chuyện, vãn yến, cứ như thế trôi qua hơn phân nửa.
Đột nhiên, tiếng đàn sáo thanh nhã ở bên tai ngừng lại, một nhóm vũ cơ thướt tha tuyệt sắc xuất hiện, đứng trên đài cao ở giữa hồ.
“Nhóm vũ cơ này, là ta trong lúc rãnh rỗi dạy dỗ ra được. Vốn định chờ tới sinh thần của phụ hoàng sẽ mang ra. Thế nhưng hôm nay, Ngũ hoàng thúc và Hàn Trọng ca ca về kinh, ta không thể giấu được nữa, ha hả.” Ti Hoàng Hàn Luyện hạ xuống một bên tay, những con bướm thủy lam tụ tập bay lượn quanh tay hắn, trong không khí thoang thoảng mùi thơm mát lạnh, tiếng nói trong trẻo của Ti Hoàng Hàn Luyện theo gió đêm phiêu tán vào trong tai mọi người.
“Như thế, vi huynh trước đa tạ Hàn Luyện ngươi.” Vu Diệp không nặng không nhẹ mở miệng, giơ lên chén rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Mộ Vân Tiêu hừ một tiếng, không để ý tiếp tục dùng bữa uống rượu.
Tiếng chuông bạc thanh thúy theo điệu múa của các vũ cơ mà vang lên, chuỗi ngọc trên người các nàng dưới ánh trăng phản xạ ra nhiều tia sáng, gió đêm thổi qua, thổi bay y phục lụa mỏng các vũ cơ mặc trên người, lộ ra chiếc mũi cao thẳng cùng cơ thể tuyệt mỹ, đôi mắt xanh biếc cùng mái tóc vàng như được ánh trăng phủ thêm một tầng lụa mỏng, phản chiếu ra vài phần quang hoa tựa như tiên nữ.
Những chư thần ngồi ở các đình nghỉ mát đều nhìn xem đến đánh rơi cả đũa cũng không hay, có mấy người nổi danh háo sắc, sau khi khôi phục tinh thần, liền phái người đi tới nơi Võ Tấn Vương thăm dò.
“Nhảy rất đẹp.” Vu Diệp nhẹ giọng tán thưởng, mọi người lúc này mới đồng loạt hoàn hồn, lập tức cùng phụ họa gật đầu khen ngợi.
Vũ cơ nhảy múa xong, tách đội hình ra, cũng không lui xuống, mà hướng đình nghỉ mát ở hai bên đi đến. Dưới chân các nàng đều đeo chuông bạc, một đường đi tới, tiếng chuông thanh thúy không ngừng lọt vào tai. Còn có ám hướng quyến rũ xông vào mũi, trêu chọc lòng người ngứa ngấy.
Trong đó có ba vũ cơ đầu lĩnh mặc một thân lụa mỏng màu đỏ, uyển chuyển lần lượt đi tới chỗ Vu Diệp, ba người ngồi xuống đất, thân thể mảnh khảnh mềm mại như không xương liền hướng trong lồng ngực Vu Diệp, Mộ Vân Tiêu và Ti Hoàng Hàn Hồng dựa vào.
Vu Diệp nhướng mày, đem mỹ nhân đã đưa tới cửa nhẹ ôm lấy, nhưng vũ cơ bên phía Mộ Vân Tiêu lại không may mắn như vậy, bị một chữ “Cút!” lạnh lùng của hắn trực tiếp đẩy lui xa ba thước.
Mà Hàn Hồng… Vu Diệp thoáng nhìn qua, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt màu kim hàm chứa vài phần xin lỗi, nhẹ nhàng lắc đầu với vũ cơ kia.
Vì thế, kết quả chính là, cả ba mỹ nhân đều tụ họp ở xung quanh Vu Diệp, khiến cho các đại thần ở cách đó không xa đều ngầm ghen tị.
Để cho vũ cơ hầu hạ rót rượu dâng đồ ăn, Vu Diệp so với vừa rồi cũng không có gì khác biệt, vẫn nhỏ giọng tiếp tục cùng Mộ Vân Tiêu và Hàn Hồng nói chuyện trời đất.
“Nói đến múa… Tam đệ, bổn vương nghe nói, ngươi ở biên quan sau khi chiến thắng, vì ăn mừng đã biểu diễn một bài múa kiếm chung vui cùng các tướng sĩ… Không biết tối nay, mọi người ở đây có đủ vinh hạnh, có thể được chiêm ngưỡng một chút phong tư của Tam đệ không?”
Ti Hoàng Hàn Vũ nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, theo sau, lại có mấy vị đại thần cũng phụ họa cỗ vũ. Không biết Ti Hoàng Hàn Vũ đang có ý tứ gì, không ít thần tử liền nhỏ tiếng nghị luận, nhất thời các đình nghỉ mát đều có chút ồn ào.
Vu Diệp nhướng mày, nhìn về phía Ti Hoàng Hàn Hồng bên cạnh, đối phương lại chỉ đang trầm mặc, tầm mắt không biết lạc tới nơi nào.
Đặt chén rượu xuống, Vu Diệp thản nhiên mở miệng: “Tam ca thương thế chưa lành, đêm nay e rằng phải khiến mọi người thất vọng, mong rằng chư vị thứ lỗi… Tuy nhiên ánh trăng tối nay đẹp như vậy, Hàn Trọng nguyện ý tự đề cử bản thân, múa một đoạn…”
Hắn còn chưa nói xong, tay đã bị người bắt lấy, là Ti Hoàng Hàn Hồng.
Thanh âm trầm thấp ôn nhuận vang lên: “Vẫn là để ta đi.” Dứt lời, lưu loát đứng dậy, hướng thiết y hộ vệ ở bên cạnh đi tới, thấp giọng nói vài câu, khi bước ra, trên tay đã cầm một thanh trường kiếm.
Ánh mắt Mộ Vân Tiêu nhìn theo thân ảnh Hàn Hồng đang tiến lên đài cao, mi dài một mảnh lạnh lùng, sau một lúc lâu, nhắm mắt phun ra vài chữ: “Khinh người quá đáng!”
Vu Diệp trầm mặc không nói gì.
Ánh trăng trên cao, chiếu rọi lên người nam tử trên đài cao, động tác hắn tiêu sái, bước chân uy vũ như rồng, kiếm pháp như du long bay lượn ở phía chân trời. Góc áo tung bay ở trong gió. Kiếm quang theo từng đường kiếm bắn ra, tựa như một trận cuồng phong, làm mặt nước gợn sóng từng trận…
Đột nhiên, Ti Hoàng Hàn Hồng dừng lại kiếm thế, quay đầu nhìn về phía Vu Diệp, đôi mắt màu kim, dưới ánh trăng hàm chứa một chút men say.
“Hàn Trọng, rượu!”
Vu Diệp nhướng mày, thuận tay ném ra mấy vò rượu bên cạnh.
Vài đường bay hoàn mỹ xẹt qua, các vò rượu vững vàng rơi vào trong tay Ti Hoàng Hàn Hồng. Đẩy ra nắp đậy, ngửa đầu uống hơn phân nửa, kiếm trong tay lại tiếp tục vũ động.
Từng vò từng vò rượu bị ném trên mặt đất, kiếm vẫn tiếp tục vung lên, bước chân Ti Hoàng Hàn Hồng bắt đầu lảo đảo, thân mình cũng không còn phiêu dật tiêu sái như vừa rồi, rõ ràng là đã say.
Vu Diệp vẫn luôn chú ý hắn lúc này liền muốn đứng lên đi ra dìu hắn trở về, liền nghe một giọng nam trầm thấp vang lên, là đang ngâm thơ…
“Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doang.”
[Say rượu thắp đèn ngắm lưỡi đao, nằm mộng mơ về quân doanh]
Ném xuống vò rượu cuối cùng, Ti Hoàng Hàn Hồng ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm… Trước mắt bắt đầu mơ hồ, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng đao kiếm giết chóc hòa cùng âm thanh quân lính hùng hồn vang dội giữa chiến trận…
“Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh.”
“Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh…”
[Tướng sĩ cùng mở tiệc, hát lên khúc quân ca bi tráng, sa trường thu binh.
Ngựa như tên bắn leo vun vút, cung như sấm sét nổ đùng đoàng…]
Động tác trong tay không ngừng lại, trường kiếm giơ lên, kiếm thế càng thêm mở rộng. Gió đêm thổi quét qua, làm sao động nước trong hồ, kiếm quang phóng ra bốn phía.
“Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh, khả liên bạch phát sinh…”
[Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để thanh danh chói lọi ngàn thu, đáng tiếc đầu bạc quá nhanh…]
Ngâm xong câu thơ cuối cùng, kiếm cũng rời khỏi tay, hàn quang chợt lóe, rơi xuống trên mặt đất. Mà nam tử trên đài cao, thân mình loạng choạng, buông mình ngã xuống…
Ti Hoàng Hàn Luyện cười cười, lại cùng Hàn Hồng nói vài câu thăm hỏi, sau đó tầm mắt lưu chuyển, mi dài khẽ chớp, một đôi mắt sáng mang theo vài phần tò mò, nhìn về phía Vu Diệp cùng Mộ Vân Tiêu: “Hàn Hồng ca ca, hai vị này là…?”
Mộ Vân Tiêu ngoảnh mặt tiếp tục thưởng thức rượu, nhẹ giọng trò chuyện cùng An Vô, hoàn toàn đem người tới xem như không khí.
“Hàn Luyện, ngươi cần phải gọi hắn là Ngũ hoàng thúc.”
Thanh âm ôn nhã hóa giải tình cảnh ngượng ngùng cho Ti Hoàng Hàn Luyện, ý cười nhẹ nhàng hiện ra trên môi Vu Diệp, nhìn thiếu niên, lại thay đổi một tư thế thoải mái ngồi tựa vào ghế dựa, nhợt nhạt nói, “Còn ta, ngươi gọi Thập Nhất ca cũng được, gọi Hàn Trọng ca cũng được, về phần muốn gọi như thế nào, là tùy ý muốn của Hàn Luyện ngươi.”
Trên khuôn mặt tinh xảo rất nhanh xẹt qua tia bất ngờ, nhưng chỉ trong chớp mắt, Ti Hoàng Hàn Luyện lại khôi phục vẻ mặt vui vẻ thanh khiết tươi cười: “Hàn Luyện tham kiến Ngũ hoàng thúc, Hàn Trọng ca ca.” Nói xong, khom người hành lễ một cái, mấy con bướm màu thủy lam bất giác liền lượn lờ bay ở trước mặt tất cả mọi người.
Vu Diệp để cho một con bướm đậu lại ở trên vai mình, quan sát một chút, hoa văn trên cánh bướm vô cùng sắc xảo, ánh nắng xuyên thấu qua cặp cánh kia, trừ bỏ vài hoa văn có màu thủy lam ra, thì toàn bộ cánh bướm đều gần như trong suốt.
“Ta thường nghe phụ hoàng nhắc tới Ngũ hoàng thúc và Hàn Trọng ca ca, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là long chương phượng tư [phong thái xuất chúng], thiên chất tự nhiên.” Ti Hoàng Hàn Luyện cảm thán nói ra lời, lẳng lặng đánh giá hai người một hồi, trong giọng nói lại mang theo vài phần tiếc nuối, “Đáng tiếc hôm nay ta còn có chút sự vụ cần phải xử lý, không thể cùng Ngũ hoàng thúc và Hàn Trọng ca ca hảo hảo hàn huyên.”
“Không sao… Lần này chúng ta quay về kinh, sẽ ở lại chỗ Tam ca một khoảng thời gian, Hàn Luyện ngươi nếu có thời gian rảnh, cứ ghé qua, đến lúc đó chuẩn bị một bàn mỹ thực cùng rượu ngon, huynh đệ chúng ta hảo hảo hàn huyên.” Vu Diệp tiếp lời hắn, đôi mắt đen sâu hàm chứa ý cười nhìn thiếu niên, bộ dáng một huynh trưởng tốt.
“Như thế tốt lắm. Vậy… Ngũ hoàng thúc, Hàn Hồng ca ca, Hàn Trọng ca ca, Hàn Luyện xin phép đi trước.” Nói xong liền chấp tay, ngẩng đầu nhẹ cười, sau đó xoay người đi xuống lầu, những con bướm lượn lờ trong phòng, cũng theo mùi hương trên người hắn mà bay ra ngoài.
Hương khí nồng đậm dần dần nhạt đi, tiếng bước chân cũng dần dần biến mất ở dưới lầu, tửu lâu lại khôi phục sinh hoạt như ngày thường.
Bên trong cánh cửa, nhất thời không một tiếng động.
Sau một lúc lâu, tiếng nói như vàng ngọc va chạm sâu kín vang lên:
“… Huyền Chu… Xem ra, người thú vị thật không ít…”
Vu Diệp khẽ nhướng mày, ngữ điệu nhợt nhạt hơi hơi kéo dài, ẩn chứa vài phần chờ mong cùng hứng thú.
<Lịch sử Dận Quốc> ghi lại: Vân Khánh năm thứ mười bảy, đầu tháng bảy, Thuấn Ngọc Vương quay về Huyền Kinh. Ung Thân Vương Mộ Vân Tiêu và Hoàn Dạ Vương Mộ Hàn Trọng cùng theo về. Hoàng đế phê duyệt, mở yến tiệc ban thưởng cho quần thần, vì tam Vương đón gió tẩy trần.
Đêm nay bên trong thành Huyền Chu đèn đuốc sáng trưng, mặt nước hơi gợn sóng, lụa mỏng màu phấn trắng theo gió nhẹ nhàng bay lên, trong tòa lương đình sừng sửng trên mặt hồ, các thần tử tụ tập tốp năm tốp ba mà ngồi. Trong mắt bọn họ đều mang theo sợ sệt cùng kính trọng, ngóng nhìn lên tòa đình nghỉ mát ở trung tâm phía trên cao. Ngồi ở nơi đó chính là đế vương của Dận Quốc một thân huyền y [y phục màu đen]. Hắn tựa người ở nhuyễn tháp, mười hai chuỗi ngọc trên mũ đế vương theo gió nhẹ nhàng lay động, gương mặt khuất trong bóng tối nhìn không ra biểu tình, chiếc cằm hơi giương cao mang theo tia ngạo mạn cùng thận trọng của bậc đế vương.
Vân Liệt Đế không phải là một đế vương ôn hòa, thời trẻ, hắn nổi danh lãnh khốc bạo ngược. Giết cha giết huynh, trên con đường đăng vị của Vân Liệt Đế tràn ngập huyết tinh cùng âm mưu. Về sau, khi bước lên ngôi vị hoàng đế, càng ở khắp nơi hoành hành, hắn tự mình dẫn dắt một đội quân tinh nhuệ, dùng vũ lực càng quét nhiều tiểu quốc ở phía Nam, khiến cho tất cả phải cúi đầu gọi thần.
Nhiều năm qua đi, Vân Liệt Đế dần mất đi khí lực cường đại, bách bệnh quấn thân, hắn bắt đầu sa vào thanh sắc, không để ý tới triều đình, vài năm gần đây thậm chí còn có ý niệm thoái vị. Thế nhưng vị đế vương anh minh thần võ ngày xưa này, vẫn chưa tỏ thái độ muốn chọn ai làm thái tử, thậm chí trong mười mấy đứa con, không có bất kỳ ai từng nhận được một lời tán thưởng từ hắn.
Một trận ho nhẹ, khăn lụa trong tay thị nữ xuất hiện vài vết máu. Đem nó thu vào đáy mắt, Vân Liệt Đế khẽ động khóe miệng, phất tay ra lệnh, cây phất trần trong tay thái giám bên cạnh liền vung lên, vãn yến chính thức bắt đầu.
Lần này Vân Liệt Đế vì Ung Thân Vương và Hoàn Dạ Vương hồi kinh mà thình lình ban thưởng yến tiệc, khiến cho toàn bộ thần tử trong Huyền Kinh đều dấy lên cảm giác tò mò đối với hai người tiêu điểm này, cho nên tầm mắt bất chi bất giác luôn nhìn về phía hai người họ.
“Sư phụ… Cảm giác bị người khác xem xét, cũng không tệ đi.” Cảm thụ được ánh mắt phóng tới từ bốn phía, thanh niên ngồi ngay ngắn ở bàn dài nhẹ cong lên khóe môi, giọng nói mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía người bên cạnh.
Mộ Vân Tiêu nhíu chặt mày, gân xanh trên trán ẩn ẩn hiện lên, bàn tay cầm chén rượu ngọc mơ hồ có thể nghe ra tiếng ken két. Những ánh mắt tìm tòi, tò mò, khâm tiện, bát quái kia cứ liên tục đảo qua đây, từ lúc vãn yến bắt đầu, đều như hình với bóng kề cận ở trên người hai người, chưa hề có một khắc biến mất, khiến hắn khó chịu không thôi, chỉ muốn lập tức đứng dậy phất tay áo rời đi.
Đoàn người bọn họ buổi chiều mới tới được vương phủ của Ti Hoàng Hàn Hồng sắp xếp chỗ ở, mông ngồi ghế còn chưa nóng, trong cung liền truyền tới chỉ dụ của hoàng đế, muốn hai người vào cung tham dự vãn yến tẩy trần tổ chứ cho bọn họ. Ở đình nghỉ mát tổ chức yến tiệc, điều này hoàn toàn khác với tác phong xưa nay của Vân Liệt Đế, Mộ Vân Tiêu lúc ấy tâm tư thoáng xoay chuyển, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt liền âm trầm. Vốn đã quyết định không đi, nhưng không biết tâm tư xoay chuyển thế nào, lại biến thành ‘Ta thật muốn nhìn xem rốt cục hắn muốn chơi đùa cái gì.’
Gió đêm thổi phất qua, những con bướm màu thủy lam mang theo ánh huỳnh quang, ở trên không trung nhẹ nhàng vỗ cánh, mùi hương thơm ngát theo gió xông vào mũi, Vu Diệp theo hướng mùi hương nhìn lại, xa xa chỉ có thể thấy thân ảnh Ti Hoàng Hàn Luyện ẩn hiện dưới ánh đèn.
Ngồi cách Ti Hoàng Hàn Luyện không xa, chính là Đại hoàng tử – Hòa Thạc Vương Ti Hoàng Hàn Vũ.
Trên dưới Dận Quốc, đều biết Hòa Thạc Vương thiên tư thông minh, thành tích văn võ đều là thượng đẳng, nhưng vì được hoàng hậu quá mức cưng chiều, dùng mọi thủ đoạn đem Ti Hoàng Hàn Vũ bảo hộ ở bên cạnh nàng, cho nên Ti Hoàng Hàn Vũ hiện tại dù đã bước sang tuổi ba mươi, nhưng xét về lập công danh, lại vô cùng ít so với Thuấn Ngọc Vương, căn bản không thể đánh đồng…
Ở trong đầu suy nghĩ các thông tin về Ti Hoàng Hàn Vũ, Vu Diệp hơi hơi cong khóe miệng.
Ngọc bàn trước mắt bày biện đủ loại món ăn quý hiếm, bên tai là tiếng đàn sáo tấu vang, trên bầu trời là mặt trăng tròn, không khí buổi vãn yến vô cùng phong nhã. Nhưng vì Vân Liệt đế ở đây, cho nên tất cả mọi người đều đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói chuyện, vãn yến, cứ như thế trôi qua hơn phân nửa.
Đột nhiên, tiếng đàn sáo thanh nhã ở bên tai ngừng lại, một nhóm vũ cơ thướt tha tuyệt sắc xuất hiện, đứng trên đài cao ở giữa hồ.
“Nhóm vũ cơ này, là ta trong lúc rãnh rỗi dạy dỗ ra được. Vốn định chờ tới sinh thần của phụ hoàng sẽ mang ra. Thế nhưng hôm nay, Ngũ hoàng thúc và Hàn Trọng ca ca về kinh, ta không thể giấu được nữa, ha hả.” Ti Hoàng Hàn Luyện hạ xuống một bên tay, những con bướm thủy lam tụ tập bay lượn quanh tay hắn, trong không khí thoang thoảng mùi thơm mát lạnh, tiếng nói trong trẻo của Ti Hoàng Hàn Luyện theo gió đêm phiêu tán vào trong tai mọi người.
“Như thế, vi huynh trước đa tạ Hàn Luyện ngươi.” Vu Diệp không nặng không nhẹ mở miệng, giơ lên chén rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Mộ Vân Tiêu hừ một tiếng, không để ý tiếp tục dùng bữa uống rượu.
Tiếng chuông bạc thanh thúy theo điệu múa của các vũ cơ mà vang lên, chuỗi ngọc trên người các nàng dưới ánh trăng phản xạ ra nhiều tia sáng, gió đêm thổi qua, thổi bay y phục lụa mỏng các vũ cơ mặc trên người, lộ ra chiếc mũi cao thẳng cùng cơ thể tuyệt mỹ, đôi mắt xanh biếc cùng mái tóc vàng như được ánh trăng phủ thêm một tầng lụa mỏng, phản chiếu ra vài phần quang hoa tựa như tiên nữ.
Những chư thần ngồi ở các đình nghỉ mát đều nhìn xem đến đánh rơi cả đũa cũng không hay, có mấy người nổi danh háo sắc, sau khi khôi phục tinh thần, liền phái người đi tới nơi Võ Tấn Vương thăm dò.
“Nhảy rất đẹp.” Vu Diệp nhẹ giọng tán thưởng, mọi người lúc này mới đồng loạt hoàn hồn, lập tức cùng phụ họa gật đầu khen ngợi.
Vũ cơ nhảy múa xong, tách đội hình ra, cũng không lui xuống, mà hướng đình nghỉ mát ở hai bên đi đến. Dưới chân các nàng đều đeo chuông bạc, một đường đi tới, tiếng chuông thanh thúy không ngừng lọt vào tai. Còn có ám hướng quyến rũ xông vào mũi, trêu chọc lòng người ngứa ngấy.
Trong đó có ba vũ cơ đầu lĩnh mặc một thân lụa mỏng màu đỏ, uyển chuyển lần lượt đi tới chỗ Vu Diệp, ba người ngồi xuống đất, thân thể mảnh khảnh mềm mại như không xương liền hướng trong lồng ngực Vu Diệp, Mộ Vân Tiêu và Ti Hoàng Hàn Hồng dựa vào.
Vu Diệp nhướng mày, đem mỹ nhân đã đưa tới cửa nhẹ ôm lấy, nhưng vũ cơ bên phía Mộ Vân Tiêu lại không may mắn như vậy, bị một chữ “Cút!” lạnh lùng của hắn trực tiếp đẩy lui xa ba thước.
Mà Hàn Hồng… Vu Diệp thoáng nhìn qua, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt màu kim hàm chứa vài phần xin lỗi, nhẹ nhàng lắc đầu với vũ cơ kia.
Vì thế, kết quả chính là, cả ba mỹ nhân đều tụ họp ở xung quanh Vu Diệp, khiến cho các đại thần ở cách đó không xa đều ngầm ghen tị.
Để cho vũ cơ hầu hạ rót rượu dâng đồ ăn, Vu Diệp so với vừa rồi cũng không có gì khác biệt, vẫn nhỏ giọng tiếp tục cùng Mộ Vân Tiêu và Hàn Hồng nói chuyện trời đất.
“Nói đến múa… Tam đệ, bổn vương nghe nói, ngươi ở biên quan sau khi chiến thắng, vì ăn mừng đã biểu diễn một bài múa kiếm chung vui cùng các tướng sĩ… Không biết tối nay, mọi người ở đây có đủ vinh hạnh, có thể được chiêm ngưỡng một chút phong tư của Tam đệ không?”
Ti Hoàng Hàn Vũ nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, theo sau, lại có mấy vị đại thần cũng phụ họa cỗ vũ. Không biết Ti Hoàng Hàn Vũ đang có ý tứ gì, không ít thần tử liền nhỏ tiếng nghị luận, nhất thời các đình nghỉ mát đều có chút ồn ào.
Vu Diệp nhướng mày, nhìn về phía Ti Hoàng Hàn Hồng bên cạnh, đối phương lại chỉ đang trầm mặc, tầm mắt không biết lạc tới nơi nào.
Đặt chén rượu xuống, Vu Diệp thản nhiên mở miệng: “Tam ca thương thế chưa lành, đêm nay e rằng phải khiến mọi người thất vọng, mong rằng chư vị thứ lỗi… Tuy nhiên ánh trăng tối nay đẹp như vậy, Hàn Trọng nguyện ý tự đề cử bản thân, múa một đoạn…”
Hắn còn chưa nói xong, tay đã bị người bắt lấy, là Ti Hoàng Hàn Hồng.
Thanh âm trầm thấp ôn nhuận vang lên: “Vẫn là để ta đi.” Dứt lời, lưu loát đứng dậy, hướng thiết y hộ vệ ở bên cạnh đi tới, thấp giọng nói vài câu, khi bước ra, trên tay đã cầm một thanh trường kiếm.
Ánh mắt Mộ Vân Tiêu nhìn theo thân ảnh Hàn Hồng đang tiến lên đài cao, mi dài một mảnh lạnh lùng, sau một lúc lâu, nhắm mắt phun ra vài chữ: “Khinh người quá đáng!”
Vu Diệp trầm mặc không nói gì.
Ánh trăng trên cao, chiếu rọi lên người nam tử trên đài cao, động tác hắn tiêu sái, bước chân uy vũ như rồng, kiếm pháp như du long bay lượn ở phía chân trời. Góc áo tung bay ở trong gió. Kiếm quang theo từng đường kiếm bắn ra, tựa như một trận cuồng phong, làm mặt nước gợn sóng từng trận…
Đột nhiên, Ti Hoàng Hàn Hồng dừng lại kiếm thế, quay đầu nhìn về phía Vu Diệp, đôi mắt màu kim, dưới ánh trăng hàm chứa một chút men say.
“Hàn Trọng, rượu!”
Vu Diệp nhướng mày, thuận tay ném ra mấy vò rượu bên cạnh.
Vài đường bay hoàn mỹ xẹt qua, các vò rượu vững vàng rơi vào trong tay Ti Hoàng Hàn Hồng. Đẩy ra nắp đậy, ngửa đầu uống hơn phân nửa, kiếm trong tay lại tiếp tục vũ động.
Từng vò từng vò rượu bị ném trên mặt đất, kiếm vẫn tiếp tục vung lên, bước chân Ti Hoàng Hàn Hồng bắt đầu lảo đảo, thân mình cũng không còn phiêu dật tiêu sái như vừa rồi, rõ ràng là đã say.
Vu Diệp vẫn luôn chú ý hắn lúc này liền muốn đứng lên đi ra dìu hắn trở về, liền nghe một giọng nam trầm thấp vang lên, là đang ngâm thơ…
“Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doang.”
[Say rượu thắp đèn ngắm lưỡi đao, nằm mộng mơ về quân doanh]
Ném xuống vò rượu cuối cùng, Ti Hoàng Hàn Hồng ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm… Trước mắt bắt đầu mơ hồ, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng đao kiếm giết chóc hòa cùng âm thanh quân lính hùng hồn vang dội giữa chiến trận…
“Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh.”
“Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh…”
[Tướng sĩ cùng mở tiệc, hát lên khúc quân ca bi tráng, sa trường thu binh.
Ngựa như tên bắn leo vun vút, cung như sấm sét nổ đùng đoàng…]
Động tác trong tay không ngừng lại, trường kiếm giơ lên, kiếm thế càng thêm mở rộng. Gió đêm thổi quét qua, làm sao động nước trong hồ, kiếm quang phóng ra bốn phía.
“Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh, khả liên bạch phát sinh…”
[Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để thanh danh chói lọi ngàn thu, đáng tiếc đầu bạc quá nhanh…]
Ngâm xong câu thơ cuối cùng, kiếm cũng rời khỏi tay, hàn quang chợt lóe, rơi xuống trên mặt đất. Mà nam tử trên đài cao, thân mình loạng choạng, buông mình ngã xuống…