Chương 9: Cảm Ơn Phải Hôn Nhẹ!
Lần đầu tiên Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tể tể nhỏ bé, nhanh chóng cúi đầu hôn lên gò má non nớt đầy thịt của bé."Không liên quan gì đến Tể Tể, là do cha đã không bảo vệ tốt cho mẹ con."Trong đáy mắt Hoắc Trầm Lệnh lướt qua sự đau xót, hắn từ nhỏ đã quen không biểu hiện hỉ nộ ái ố, hơn nữa luôn thờ ơ, lãnh đạm với mọi chuyện.Chỉ có cảm xúc duy nhất là dành cho vợ con.Anh không thực sự yêu thương vợ sâu sắc, nhưng cũng không phủ nhận vợ mình là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.Cho dù đó không phải là một tình yêu sâu đậm, anh đã cho vợ tất cả những gì có thể cho trên cương vị là một người chồng.Vợ chồng là một, cho dù hắn luôn coi thường gia phong nhà họ Trương, vì quan hệ vợ chồng, hắn vẫn luôn làm ngơ trước những việc nhà họ Trương đã làm.Nếu không có sự xuất hiện của Tể tể, có lẽ anh ta còn không biết rằng vợ mình đã ra đi rồi.Bởi vì nhà họ Trương đã dở thủ đoạn đối với anh.Ngay cả khi không nhìn thấy Tể tể đã lấy đi cái gì sau tai mình, anh vẫn biết đó là gì.Chẳng trách mỗi lần đến phòng bệnh thăm vợ anh luôn cảm thấy khó nói chuyện, nhưng anh cũng không hiểu tại sao.Mỗi lần nghĩ muốn tìm hiểu lý do thì đều bị chính bản thân bỏ qua.-----Bánh bao sữa ngây ngẩn cả người.Không phải bé làm sai!Nghe cha nói, bánh bao sữa ôm chặt lấy cha, an ủi cha bằng giọng trẻ con non nớt."Cha đã làm rất tốt rồi. Cha ở âm phủ từng nói với Tể tể rằng sống chết là số phận, ai rồi cũng có ngày phải xuống âm phủ. Mẹ tốt như vậy, mẹ nhất định sẽ không trách cha đâu".Hoắc Trầm Lệnh cúi xuống, nhìn bé con mềm mại trong lòng, nghe bé an ủi anh bằng một giọng sữa như một tiểu đại nhân.Trái tim có phần trống rỗng của Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy an ổn hơn.Trán hắn nhẹ nhàng áp lên trán của bánh bao sữa, hắn không muốn bánh bao sữa lo lắng nữa."Chà, Tể Tể nói đúng, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn."Về phần cái chết của vợ, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Trương phải hối hận vì những gì đã làm ba tháng trước.Bánh bao sữa còn đang nghĩ chuyện của anh hai, chơi với cha được một lúc thì ngáp dài ngáp ngắn được cha ôm về phòng ngủ.Bánh bao sữa có chút ngạc nhiên: "Cha, Tể tể phải tự mình ngủ?"Hoắc Trầm Lệnh trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của Tể tể, nhất thời có chút buồn cười.Đứa nhỏ nghĩ gì đều viết ở trên mặt, chỉ kém là chưa nói ra với anh."Cha, con chơi chưa đủ, muốn đi chỗ khác chơi, chưa muốn ngủ!"Bánh bao sữa không nói, Hoắc Trầm Lệnh cũng coi như không thấy.Nhưng anh vẫn còn việc phải giải quyết, nên vẫn rời đi sau khi trêu chọc bánh bao sữa một lúc.Biện pháp an ninh của trang viên vô cùng tốt, mọi chuyện ngược lại không thể thay đổi trong một lúc, hắn không thể ép bánh bao sữa.Sau khi Hoắc Trầm Lệnh rời khỏi phòng ngủ, anh quay lại phòng làm việc.Bánh sao sữa ngủ trên chiếc giường lớn của cha, lăn qua lăn lại trên giường, yên lặng lắng nghe một lúc rồi bật mông dậy sau khi chắc chắn rằng cha lại bận rộn làm việc.Bé di chuyển đến mép giường và nằm úp xuống.Giường hơi cao nên bé để hai cái chân ngắn ngủn xuống trước, sau đó ghé vào mép giường tiếp tục di chuyển xuống dưới.Xích xích một chút xuống dưới thì có một thứ gì đó đã bắt lấy chân bé.Bánh bao sữa: "..."Âm khí quen thuộc bắt đầu tràn vào phòng ngủ, con ngươi bánh bao sữa từng chút một mở to, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, kỳ quái.Đây chắc là một con ma mới bị chết, nếu không sẽ không dám tùy ý bắt nàng.Tìm đến cái chết a!...Bánh bao sữa vẫn tiếp tục di chuyển xuống, kết quả chăn bông quá trơn bé không kịp túm lấy nên ngã ngồi xổm xuống đất.Sàn nhà được trải một tấm thảm nhung hươu mềm mại, êm ái nên bé không thấy đau đớn.Quỷ khí u ám đánh về phía bé, bánh bao sữa trực tiếp mở miệng mong chờ.Ngao ô một ngụm xử lý sạch sẽ hoàn toàn....Cùng lúc đó, một tiếng thét thấu tim phát ra từ một phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự nhà họ Trương."A!"Bánh bao sữa không nuốt hết sương đen mà để sót lại một ít.Thừa dịp lúc màn sương đen thoát ra, bánh bao sữa ung dung đi theo.Phòng ngủ chính của Hoắc Trầm Lệnh ở lầu ba, bánh bao sữa đuổi theo làn sương đen ra ban công không ngừng, từ ban công lầu ba nhảy xuống.Rõ ràng là mập thành một đoàn, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đến khó tin.Bé nhảy xuống đất mà không có phát ra tiếng động gì, rồi biến mất vào trong đêm đen kịt đi theo màn sương đen như một bóng ma lúc nửa đêm.Ở bên kia phòng giám sát, bởi vì ông chủ ra lệnh, đêm nay La quản gia tự mình nhìn chằm chằm vào màn hình camera.Đang nhìn chăm chú ông phát hiện ra một mảnh hoa tuyết đột nhiên xuất hiện trên màn hình ở phía tây của tòa nhà chính.Quản gia La nhíu mày, cầm bộ đàm đi tìm nhân viên bảo vệ đang tuần tra."Đi về vùng lân cận phía tây của tòa nhà chính nhìn xem, xuất hiện điểm đáng ngờ. Đóng tất cả cổng của trang viên lại, đề phòng vạn nhất.""Vâng!"Lực lượng an ninh tuần tra đi một vòng lớn để đảm bảo không có gì sai sót.Chỉ là đêm nay trời hơi lạnh, đêm hè lạnh như vậy cũng không bình thường chút nào.Một số nhân viên bảo vệ vừa đi vừa thảo luận trên bộ đàm khi trở về.La quản gia đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ phòng ngủ chính.Giọng nói hoang mang sợ hãi của dì Hoàng ở đầu bên kia vang tới: "Quản gia La, không ổn rồi, không thấy tiểu thư."Quản gia La: "..."Trang viên nhà họ Hoắc vào nửa đêm bỗng sôi động hẳn lên.Bánh bao sữa mất tích đang phi nước đại như gió, mặc dù tốc độ không nhanh như màn sương mù màu đen, nhưng khứu giác của bé lại đặc biệt nhạy bén, chỉ cần gặp phải, cho dù cách xa trăm dặm cũng không có khả năng trốn thoát khỏi bé.------------Khi bánh bao sữa dừng lại, cư nhiên lại ở dưới lầu trong khoa nội trú của bệnh viện, nơi đã đến vào ban ngày.Bánh bao sữa cau mày!Bé nhìn lên, xác định nơi màn sương đen biến mất rồi bước tới bằng đôi chân ngắn ngủn."Tể Tể?"Bánh bao sữa quay lại, bé thấy anh Minh Tư trong bộ áo trắng và quần đen."Anh Minh Tư."Bánh bao sữa không chút do dự chạy đến, khi Bạch Minh Tư nhìn thấy cô chạy đến thì nhanh chóng cúi xuống đưa tay ra đón."Tể Tể, tại sao em lại đến bệnh viện?"Bánh bao sữa chỉ về phòng bệnh của dì xấu xí."Có thứ gì đó!"Bạch Minh Tư: "..."Hắn ban ngày cảm thấy lo lắng, ban đêm liền vội vàng chạy tới bệnh viện, phát hiện bệnh viện bên này có chuyện.Không nghĩ tới, bánh bao sữa cũng đến."Bác Hoắc có chuyện gì sao?"Bánh bao sữa cười lắc đầu: "Cha không sao, là dì xấu xí trên lầu có chuyện!"Bạch Minh Tư ngạc nhiên: "Tại sao?"Đôi lông mày nhỏ của bánh bao sữa khoan khoái vui vẻ."Bởi vì dì xấu bị công kích! Sắp gặp xui xẻo rồi!"Bạch Minh Tư đưa ngón tay trên trán, khi ngẩng đầu lại nhìn lên, phòng bệnh nơi Trương ninh đang ngồi đầy bóng ma, hiển nhiên là sắp xảy ra chuyện.Cậu biết là có vấn đề, nhưng không ngờ chuyện lại lớn như vậy.Bác Hoắc vẫn đang điều tra vụ tai nạn xe hơi của dì Trương ba tháng trước, là một người liên quan trực tiếp, Trương ninh không thể cứ như thế này chết đi.Nghĩ vậy, Bạch Minh Tư nhanh chóng ôm bánh bao sữa đi lên lầu.Lợi dụng lúc anh Minh Tư không chú ý đến bé, bánh bao sữa liền há miệng hít một hơi dài.Màn sương đen dày đặc đều bị hút vào.Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Bạch Minh Tư nhận thấy luồng âm khí lành lạnh đang tiến về phía mình.Vừa định giơ tay lên, bánh bao sữa liền ôm lấy cổ anh, bên tai vang lên tiếng trẻ con nhỏ nhẹ mềm mại của bánh bao sữa."Anh Minh Tư, anh còn chưa ấn nút!"Bạch Minh Tư vội vàng ấn số tầng, tất cả quỷ khí nồng đậm đều bị bánh bao sữa ngậm lấy nuốt vào bụng.Trong nháy mắt ăn no một lượng lớn!"ợ!"Bạch Minh Tư vô thức vuốt ve tấm lưng nhỏ cho bóng sữa, nhưng ánh mắt lại quét nhanh về phía sau thang máy.Toàn bộ thang máy sạch sẽ, cái gì cũng không có.Đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Minh Tư nhăn lại, cậu không khỏi quan tâm đến bánh bao sữa."Tể Tể, sao vậy?"Bánh bao sữa được ăn no giọng nói càng mềm mại nhẹ nhàng hơn, âm thanh phát ra cực kỳ dễ thương."Anh Minh Tư, Tể tể có lẽ quá no rồi!"Bạch Minh Tư sững sờ trong giây lát, trên khuôn mặt thanh niên hiện lên một nụ cười sủng nịnh."Vậy thì khi nào anh Minh Tư giải quyết xong ở đây, đem Tể tể đi tiêu thực nhé?"Đây có phải là được đi chơi đùa không?Cảm ơn phải hôn nhẹ!Bánh bao sữa vui vẻ đung đưa hai cái chân mập mạp của mình, hướng về má anh Minh Tư mà bẹp một ngụm."Cảm ơn anh, anh Minh Tư!"Bạch Minh Tư: "..."Cửa thang máy mở ra, cậu thanh niên với đôi tai đỏ ửng vẫn đang ôm bánh sữa trên tay, ánh mắt sủng nịnh biến thành kinh ngạc khi nhìn hành lang sạch sẽ.