Chương : 20
Tần Kham đối với thể loại đại tài tử như Đường Dần thì vẫn rất tôn kính đấy.
Văn nghệ sĩ thời cổ đại vốn hết sức đơn thuần, họ đắm chìm trong thế giới đẹp như tranh như thơ của chính mình làm ra, thế giới đó có mục đồng ca hát trên đường quê, có chim hót hoa nở, có "Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa" , cũng có "Du nhiên kiến nam sơn".
***
“Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa” là câu thơ trong bài “Ước khách” của Triệu Sư Tú thời Nam Tống:
Hoàng mai thời tiết gia gia vũ,
Thanh thảo trì đường xứ xứ oa.
Hữu ước bất lai quá dạ bán,
Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa.
Bản dịch của Nguyễn Bính:
Khách hẹn
Ao hồ tiếng ếch gần xa
Mai vàng tiết lạnh nhà nhà mưa rơi
Nửa đêm cái hẹn qua rồi
Quân cờ gõ nhảm làm rơi hoa đèn.
“Du nhiên kiến nam sơn” là câu thơ trong bài “Ẩm tửu” của Đào Tiềm thời Đông Tấn:
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn...
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Bản dịch trong Đại cương văn học sử Trung Quốc của Nguyễn Hiến Lê:
Uống rượu
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: "Sao được vậy ?"
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời.
***
Thế giới của họ rất đẹp, có núi có sông có rượu có thơ, duy chỉ có hai chữ "Danh lợi" là chưa bao giờ chen vào nổi.
Từ xưa đến nay, hai chữ "Danh lợi" này luôn khiến đám văn nhân vừa yêu vừa hận, kẻ có được thì cười mà không nói, kẻ không chiếm được thì lỗ mũi hếch lên trời, ra vẻ khẩy mũi khinh thường, hồn nhiên quên mất trước đó đã cuồng nhiệt si mê với nó cỡ nào.
Đây chính là văn nhân, dối trá ư? Đúng! Nhưng bọn họ lại có thể khiến người đời coi mình là thanh cao đấy.
Tần Kham rất có hảo cảm đối với Đường Dần… bất chấp việc Đường Dần cũng là một văn nhân, hơn nữa cũng tràn đầy khát vọng với danh lợi, nhưng sau khi hắn không có được thứ này thì cái bộ dạng ra vẻ thanh cao lại khá đáng yêu, hoặc cũng có thể nói là hắn giả bộ thanh cao không đủ độ thành thạo.
Càng đáng yêu hơn nữa là Đường Dần thật sự có gan chơi liều, Tần Kham vẫn luôn cảm thấy người dám đem đầu mình đụng ngất xỉu thì hẳn là dũng sĩ thật sự đấy.
Đường Dần gục xuống bàn, choáng váng nặng nề.
Tần Kham cũng không nhàn rỗi, hắn lục lọi khắp căn phòng muốn tìm thêm mấy bức tranh của Đường Dần để lén bán ra ngoài kiếm tiền… dù sao thì Đường Dần hiện giờ ngày ngày đều say đến chết đi sống lại nên hẳn hắn cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã vẽ ra bao nhiêu, vẽ những gì nữa.
Tần Kham không hề muốn hại người, nhưng hắn cũng không ngại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của… dù thế nào thì Tần Kham cũng giữ vững điểm mấu chốt đạo đức ở đoạn này.
Tìm thật lâu không thấy cái gì có giá trị… Haizz… xem ra Đường đại tài tử gần đây toàn bộ tâm tình đều để vào thơ thẩn rồi, hứng thú vẽ tranh thật sự không cao mấy đi.
Tần Kham rất thất vọng, không từ bỏ ý định cẩn thận lục soát một lần nữa. Vẫn chẳng được gì như cũ.
Ừ, được rồi, xem ra Đường đại tài tử gần đây đang ở bình cảnh.
May mà mình còn kiếm được mấy bức tranh khiêu dâm, ít nhiều cũng bán được hơn mười lượng bạc rồi… tranh của Đường Dần ở trên thị trường cũng khá có giá trị đấy.
Các cụ dạy kẻ trộm chẳng bao giờ nghèo, Tần Kham cảm thấy mỗi lần mình vào phòng Đường Dần thì hết sức giống Alibaba rơi vào hang của bốn mươi tên cướp. Thằng này rõ ràng cả người đều là bảo, vì sao luôn coi mình như cái rẻ rách đen đúa thế nhỉ?
Bất quá Tần Kham thấy cứ ăn trộm mãi như thế cũng không phải vương đạo, tập thơ thì đã không sai biệt lắm bị tận dụng hết giá trị… thật nên tìm một đường kiếm chác mới mới được, đi kiếm chác phải ngựa không dừng vó mới đúng a.
...
...
Tranh của Đường Dần không lo không có thị trường, Tần Kham lại quay lại với khách hàng cũ – Hoàng chưởng quỹ của Nghiên Ma phường.
Hoàng chưởng quỹ bây giờ hết sức khách khí đối với Tần Kham, hắn đã coi Tần Kham thành người đại diện pháp luật của Đường đại tài tử. Cứ mỗi lần Tần Kham tới thì hắn đều tự mình tiếp đãi, cung phụng như khách quý… Đương nhiên Hoàng chưởng quỹ tuyệt không thể tưởng được, thằng đại diện này nhập hàng theo con đường đểu cáng cỡ nào.
Mấy bức tranh khiêu dâm bán tới 20 lượng bạc, giá đẹp!
Khi Tần Kham trở lại khách sạn thì Đường Dần đã tỉnh, trên trán là cả cục u to đùng tím ngắt… thằng này đang vừa xoa xoa cục u vừa nghiến răng ken két.
"Tần hiền đệ, đệ có thấy đứa nào vừa bem ta ko? " Đường Dần giận điên lên.
"Tự huynh đụng mà."
Đường Dần nhìn hắn rồi phì cười: "Ha ha, hiền đệ nói đùa gì vậy, ta cũng không phải là thằng điên..."
Thấy đấy, lý tưởng của đám văn nhân luôn tốt đẹp.
Đường Dần đau khổ xoa xoa đầu, khuôn mặt vặn vẹo: "Đau vãi..."
Tần Kham không quá thoải mái với ý tưởng đi dịu dàng an ủi một thằng đực rựa nên hắn đưa ra một phương pháp giải quyết nhanh và hữu hiệu nhất lúc này.
Một vò rượu được đặt lên trên bàn.
Đường Dần vừa say bết xê lết mới tỉnh xong nên sợ hãi: "Lại uống nữa à?"
"Đường huynh đã từng nghe lấy độc trị độc chưa?"
"Rồi."
"Biện pháp giải quyết say rượu tốt nhất chính là dùng rượu giải rượu, cách này gọi là ‘hoàn hồn rượu’."
Tần Kham biểu lộ quá mức chém đinh chặt sắt nên Đường Dần không thể không tin, bi tráng uống cạn một ly.
"Á đù? Hình như quả thật có hiệu quả..." Hai mắt Đường Dần sáng rực lên.
Tần Kham mỉm cười nhìn Đường Dần, ánh mắt tràn ngập yêu thương, tựa như đang nhìn... một thỏi bạc nốc rượu vậy.
Mời huynh nốc rượu say mèm. Nốc xong kiếm bạc tặng kèm cho ta... Cao… Cao! Thơ anh Vít quả thật là cao!
Tần Kham có rất nhiều dự định đối với tương lai, hắn muốn mua một căn nhà lớn, mua mấy nha hoàn tươi ngon mơn mởn, mua chục khoảnh ruộng tốt hơn trăm mẫu, còn muốn lấy một cô vợ đẹp ơi là đẹp không quá thông minh cũng không quá đần, quan trọng nhất là không có khuynh hướng bạo lực...
Những dự định này đều có một điểm chung đấy. Đó là cần tiền, rất nhiều tiền... Toàn bộ tài sản bây giờ của Tần Kham mới có hơn 300 lượng, cách mục tiêu còn rất xa xôi.
Cho nên cái việc kiếm bạc này vẫn đành nhờ vào Đường đại tài tử vậy.
"Đến đến, Đường huynh… lại cạn..." Tần Kham ân cần mời rượu.
Mới sáng sớm, Đường Dần lại uống đến có chút đờ đẫn rồi...
Quen biết Tần Kham thật sự là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời hắn.
Sau nửa canh giờ, Đường Dần đã lảo đà lảo đảo, mắt thấy sắp ầm ầm ngã gục.
Phanh!
Tần Kham ra sức vỗ bàn một cái, khiến Đường Dần sợ vãi cả đái, men rượu bay mất ba phần.
"Đường huynh! Kinh tài tuyệt diễm! Quả thực khiến ngu đệ đầu rạp xuống đất a...!"
Đường Dần bị sợ đến lắp bắp: "Ta... Ta làm cái gì?"
"Sau thời Bàn Cổ khai thiên, Tam Hoàng trì thế, Ngũ Đế định luân, thế giới được chia làm bốn châu lớn: Đông Thắng Thần Châu..."
Lại một danh tác được mở ra, tại cái thời đại này đã không ai có thể ngăn cản Tần Kham kiếm bạc được nữa rồi.
Khua môi múa mép, chỉ chốc lát đã kể tới khi Tôn hầu tử học nghệ trở về, chiếm Hoa Quả Sơn xưng vương, vào Đông Hải đòi lấy Định Hải Thần Châm làm binh khí...
Chi tiết cùng rất nhiều câu thơ trong nguyên tác đương nhiên Tần Kham không thể nhớ rõ nổi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự lưu loát cùng lực hấp dẫn đặc biệt của câu chuyện… hơn nữa hắn tin tưởng Đường Dần có thực lực đem chi tiết cùng mấy câu thơ trong đó bổ sung được rực rỡ cuốn hút.
Tần Kham liến thoắng tới khóe miệng sùi bọt mép thì mới nuối tiếc mà dừng lại, ánh mắt Đường Dần theo câu chuyện càng lúc càng trợn to không che dấu nổi vẻ hoảng sợ.
"Cái này... Lại do ta vừa mới kể với ngươi hả?" Đường Dần chẳng những thanh âm run rẩy mà cả người cũng run rẩy lên.
Tần Kham gật đầu chắc nịch, ánh mắt háo hức mà lại tràn đầy cuồng nhiệt sùng bái.
"Đường huynh, về sau thì sao nữa? Tôn hầu tử sau đó thì sao?"
Đường Dần thống khổ nhắm mắt lại, hắn phát hiện ra mình thật sự là điên mẹ nó rồi.
Về sau như thế nào nữa? Chết tiệt! Vì sao trong đầu lại trống rỗng rồi nhỉ? Hầu tử kia là chuyện gì đây?
Đường đại tài tử khó nhọc nhấc cái thân thể đang run cầm cập như phải bệnh sốt rét lên gắng gượng đẩy Tần Kham ra khỏi phòng.
"Hiền đệ về trước đi thôi, ta cần đem những thứ này ghi lại đã. Hơn nữa... ta muốn nghỉ ngơi cho tỉnh táo một chút..."
Tần Kham muốn nói lại thôi, hắn thấy Đường Dần thật sự có dấu hiệu sắp phát điên nên đành ảm đạm thở dài quay bước.
Mà thôi, ngày mai lại chuốc cho thằng này say tiếp rồi bơm thêm truyện cho hắn a, còn việc chia chác cũng để mai luôn đi. Cái này gọi là làm người không nên đuổi tận giết tuyệt trong một ngày... còn mai thì tính sau…
Đường Dần đóng sập cửa phòng không chút khách khí… Tần Kham đứng ở ngoài cửa, khóe miệng lại nhếch lên cười.
Sắp có tài nguyên cuồn cuộn rồi… Nhà lớn, nha hoàn tươi ngon, trăm mẫu ruộng tốt, vợ xinh... Các em lại gần anh chút rồi!
Đời đẹp vãi!
Nhưng… Một thằng khoái chí tới híp cả mắt thì chắc chắn sẽ có báo ứng đấy.
Ngay khi Tần Kham cười đê tiện mơ mộng thì sau lưng bỗng thình lình truyền tới một thanh âm hết sức mất vui...
"Ta cũng nghe hết rồi..." Đỗ Yên mặt không biểu tình dựa vào hành lang.
Tần Kham cứng người, đơ mồm: "..."
Đỗ Yên như sợ hắn còn nghe không hiểu nên bổ sung: "Ta đứng ở ngoài cửa đã hơn một canh giờ, toàn bộ quá trình ngươi lừa Đường đại tài tử thì ta nghe không sót một chữ..."
"Khục khục khục..." Tần Kham đành phải gập người ho khan liên tục, gương mặt hoàn toàn là một màu gan heo.
Đỗ Yên không để ý tới tiếng ho tê tâm liệt phế của thằng này mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt thanh tịnh như nước.
"Tần Kham, ngươi đến cùng là loại người nào? Rõ ràng có tuyệt thế kỳ tài mà sao lại giả dùng danh tiếng người khác? Lừa đảo..."
Văn nghệ sĩ thời cổ đại vốn hết sức đơn thuần, họ đắm chìm trong thế giới đẹp như tranh như thơ của chính mình làm ra, thế giới đó có mục đồng ca hát trên đường quê, có chim hót hoa nở, có "Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa" , cũng có "Du nhiên kiến nam sơn".
***
“Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa” là câu thơ trong bài “Ước khách” của Triệu Sư Tú thời Nam Tống:
Hoàng mai thời tiết gia gia vũ,
Thanh thảo trì đường xứ xứ oa.
Hữu ước bất lai quá dạ bán,
Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa.
Bản dịch của Nguyễn Bính:
Khách hẹn
Ao hồ tiếng ếch gần xa
Mai vàng tiết lạnh nhà nhà mưa rơi
Nửa đêm cái hẹn qua rồi
Quân cờ gõ nhảm làm rơi hoa đèn.
“Du nhiên kiến nam sơn” là câu thơ trong bài “Ẩm tửu” của Đào Tiềm thời Đông Tấn:
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn...
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Bản dịch trong Đại cương văn học sử Trung Quốc của Nguyễn Hiến Lê:
Uống rượu
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: "Sao được vậy ?"
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời.
***
Thế giới của họ rất đẹp, có núi có sông có rượu có thơ, duy chỉ có hai chữ "Danh lợi" là chưa bao giờ chen vào nổi.
Từ xưa đến nay, hai chữ "Danh lợi" này luôn khiến đám văn nhân vừa yêu vừa hận, kẻ có được thì cười mà không nói, kẻ không chiếm được thì lỗ mũi hếch lên trời, ra vẻ khẩy mũi khinh thường, hồn nhiên quên mất trước đó đã cuồng nhiệt si mê với nó cỡ nào.
Đây chính là văn nhân, dối trá ư? Đúng! Nhưng bọn họ lại có thể khiến người đời coi mình là thanh cao đấy.
Tần Kham rất có hảo cảm đối với Đường Dần… bất chấp việc Đường Dần cũng là một văn nhân, hơn nữa cũng tràn đầy khát vọng với danh lợi, nhưng sau khi hắn không có được thứ này thì cái bộ dạng ra vẻ thanh cao lại khá đáng yêu, hoặc cũng có thể nói là hắn giả bộ thanh cao không đủ độ thành thạo.
Càng đáng yêu hơn nữa là Đường Dần thật sự có gan chơi liều, Tần Kham vẫn luôn cảm thấy người dám đem đầu mình đụng ngất xỉu thì hẳn là dũng sĩ thật sự đấy.
Đường Dần gục xuống bàn, choáng váng nặng nề.
Tần Kham cũng không nhàn rỗi, hắn lục lọi khắp căn phòng muốn tìm thêm mấy bức tranh của Đường Dần để lén bán ra ngoài kiếm tiền… dù sao thì Đường Dần hiện giờ ngày ngày đều say đến chết đi sống lại nên hẳn hắn cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã vẽ ra bao nhiêu, vẽ những gì nữa.
Tần Kham không hề muốn hại người, nhưng hắn cũng không ngại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của… dù thế nào thì Tần Kham cũng giữ vững điểm mấu chốt đạo đức ở đoạn này.
Tìm thật lâu không thấy cái gì có giá trị… Haizz… xem ra Đường đại tài tử gần đây toàn bộ tâm tình đều để vào thơ thẩn rồi, hứng thú vẽ tranh thật sự không cao mấy đi.
Tần Kham rất thất vọng, không từ bỏ ý định cẩn thận lục soát một lần nữa. Vẫn chẳng được gì như cũ.
Ừ, được rồi, xem ra Đường đại tài tử gần đây đang ở bình cảnh.
May mà mình còn kiếm được mấy bức tranh khiêu dâm, ít nhiều cũng bán được hơn mười lượng bạc rồi… tranh của Đường Dần ở trên thị trường cũng khá có giá trị đấy.
Các cụ dạy kẻ trộm chẳng bao giờ nghèo, Tần Kham cảm thấy mỗi lần mình vào phòng Đường Dần thì hết sức giống Alibaba rơi vào hang của bốn mươi tên cướp. Thằng này rõ ràng cả người đều là bảo, vì sao luôn coi mình như cái rẻ rách đen đúa thế nhỉ?
Bất quá Tần Kham thấy cứ ăn trộm mãi như thế cũng không phải vương đạo, tập thơ thì đã không sai biệt lắm bị tận dụng hết giá trị… thật nên tìm một đường kiếm chác mới mới được, đi kiếm chác phải ngựa không dừng vó mới đúng a.
...
...
Tranh của Đường Dần không lo không có thị trường, Tần Kham lại quay lại với khách hàng cũ – Hoàng chưởng quỹ của Nghiên Ma phường.
Hoàng chưởng quỹ bây giờ hết sức khách khí đối với Tần Kham, hắn đã coi Tần Kham thành người đại diện pháp luật của Đường đại tài tử. Cứ mỗi lần Tần Kham tới thì hắn đều tự mình tiếp đãi, cung phụng như khách quý… Đương nhiên Hoàng chưởng quỹ tuyệt không thể tưởng được, thằng đại diện này nhập hàng theo con đường đểu cáng cỡ nào.
Mấy bức tranh khiêu dâm bán tới 20 lượng bạc, giá đẹp!
Khi Tần Kham trở lại khách sạn thì Đường Dần đã tỉnh, trên trán là cả cục u to đùng tím ngắt… thằng này đang vừa xoa xoa cục u vừa nghiến răng ken két.
"Tần hiền đệ, đệ có thấy đứa nào vừa bem ta ko? " Đường Dần giận điên lên.
"Tự huynh đụng mà."
Đường Dần nhìn hắn rồi phì cười: "Ha ha, hiền đệ nói đùa gì vậy, ta cũng không phải là thằng điên..."
Thấy đấy, lý tưởng của đám văn nhân luôn tốt đẹp.
Đường Dần đau khổ xoa xoa đầu, khuôn mặt vặn vẹo: "Đau vãi..."
Tần Kham không quá thoải mái với ý tưởng đi dịu dàng an ủi một thằng đực rựa nên hắn đưa ra một phương pháp giải quyết nhanh và hữu hiệu nhất lúc này.
Một vò rượu được đặt lên trên bàn.
Đường Dần vừa say bết xê lết mới tỉnh xong nên sợ hãi: "Lại uống nữa à?"
"Đường huynh đã từng nghe lấy độc trị độc chưa?"
"Rồi."
"Biện pháp giải quyết say rượu tốt nhất chính là dùng rượu giải rượu, cách này gọi là ‘hoàn hồn rượu’."
Tần Kham biểu lộ quá mức chém đinh chặt sắt nên Đường Dần không thể không tin, bi tráng uống cạn một ly.
"Á đù? Hình như quả thật có hiệu quả..." Hai mắt Đường Dần sáng rực lên.
Tần Kham mỉm cười nhìn Đường Dần, ánh mắt tràn ngập yêu thương, tựa như đang nhìn... một thỏi bạc nốc rượu vậy.
Mời huynh nốc rượu say mèm. Nốc xong kiếm bạc tặng kèm cho ta... Cao… Cao! Thơ anh Vít quả thật là cao!
Tần Kham có rất nhiều dự định đối với tương lai, hắn muốn mua một căn nhà lớn, mua mấy nha hoàn tươi ngon mơn mởn, mua chục khoảnh ruộng tốt hơn trăm mẫu, còn muốn lấy một cô vợ đẹp ơi là đẹp không quá thông minh cũng không quá đần, quan trọng nhất là không có khuynh hướng bạo lực...
Những dự định này đều có một điểm chung đấy. Đó là cần tiền, rất nhiều tiền... Toàn bộ tài sản bây giờ của Tần Kham mới có hơn 300 lượng, cách mục tiêu còn rất xa xôi.
Cho nên cái việc kiếm bạc này vẫn đành nhờ vào Đường đại tài tử vậy.
"Đến đến, Đường huynh… lại cạn..." Tần Kham ân cần mời rượu.
Mới sáng sớm, Đường Dần lại uống đến có chút đờ đẫn rồi...
Quen biết Tần Kham thật sự là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời hắn.
Sau nửa canh giờ, Đường Dần đã lảo đà lảo đảo, mắt thấy sắp ầm ầm ngã gục.
Phanh!
Tần Kham ra sức vỗ bàn một cái, khiến Đường Dần sợ vãi cả đái, men rượu bay mất ba phần.
"Đường huynh! Kinh tài tuyệt diễm! Quả thực khiến ngu đệ đầu rạp xuống đất a...!"
Đường Dần bị sợ đến lắp bắp: "Ta... Ta làm cái gì?"
"Sau thời Bàn Cổ khai thiên, Tam Hoàng trì thế, Ngũ Đế định luân, thế giới được chia làm bốn châu lớn: Đông Thắng Thần Châu..."
Lại một danh tác được mở ra, tại cái thời đại này đã không ai có thể ngăn cản Tần Kham kiếm bạc được nữa rồi.
Khua môi múa mép, chỉ chốc lát đã kể tới khi Tôn hầu tử học nghệ trở về, chiếm Hoa Quả Sơn xưng vương, vào Đông Hải đòi lấy Định Hải Thần Châm làm binh khí...
Chi tiết cùng rất nhiều câu thơ trong nguyên tác đương nhiên Tần Kham không thể nhớ rõ nổi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự lưu loát cùng lực hấp dẫn đặc biệt của câu chuyện… hơn nữa hắn tin tưởng Đường Dần có thực lực đem chi tiết cùng mấy câu thơ trong đó bổ sung được rực rỡ cuốn hút.
Tần Kham liến thoắng tới khóe miệng sùi bọt mép thì mới nuối tiếc mà dừng lại, ánh mắt Đường Dần theo câu chuyện càng lúc càng trợn to không che dấu nổi vẻ hoảng sợ.
"Cái này... Lại do ta vừa mới kể với ngươi hả?" Đường Dần chẳng những thanh âm run rẩy mà cả người cũng run rẩy lên.
Tần Kham gật đầu chắc nịch, ánh mắt háo hức mà lại tràn đầy cuồng nhiệt sùng bái.
"Đường huynh, về sau thì sao nữa? Tôn hầu tử sau đó thì sao?"
Đường Dần thống khổ nhắm mắt lại, hắn phát hiện ra mình thật sự là điên mẹ nó rồi.
Về sau như thế nào nữa? Chết tiệt! Vì sao trong đầu lại trống rỗng rồi nhỉ? Hầu tử kia là chuyện gì đây?
Đường đại tài tử khó nhọc nhấc cái thân thể đang run cầm cập như phải bệnh sốt rét lên gắng gượng đẩy Tần Kham ra khỏi phòng.
"Hiền đệ về trước đi thôi, ta cần đem những thứ này ghi lại đã. Hơn nữa... ta muốn nghỉ ngơi cho tỉnh táo một chút..."
Tần Kham muốn nói lại thôi, hắn thấy Đường Dần thật sự có dấu hiệu sắp phát điên nên đành ảm đạm thở dài quay bước.
Mà thôi, ngày mai lại chuốc cho thằng này say tiếp rồi bơm thêm truyện cho hắn a, còn việc chia chác cũng để mai luôn đi. Cái này gọi là làm người không nên đuổi tận giết tuyệt trong một ngày... còn mai thì tính sau…
Đường Dần đóng sập cửa phòng không chút khách khí… Tần Kham đứng ở ngoài cửa, khóe miệng lại nhếch lên cười.
Sắp có tài nguyên cuồn cuộn rồi… Nhà lớn, nha hoàn tươi ngon, trăm mẫu ruộng tốt, vợ xinh... Các em lại gần anh chút rồi!
Đời đẹp vãi!
Nhưng… Một thằng khoái chí tới híp cả mắt thì chắc chắn sẽ có báo ứng đấy.
Ngay khi Tần Kham cười đê tiện mơ mộng thì sau lưng bỗng thình lình truyền tới một thanh âm hết sức mất vui...
"Ta cũng nghe hết rồi..." Đỗ Yên mặt không biểu tình dựa vào hành lang.
Tần Kham cứng người, đơ mồm: "..."
Đỗ Yên như sợ hắn còn nghe không hiểu nên bổ sung: "Ta đứng ở ngoài cửa đã hơn một canh giờ, toàn bộ quá trình ngươi lừa Đường đại tài tử thì ta nghe không sót một chữ..."
"Khục khục khục..." Tần Kham đành phải gập người ho khan liên tục, gương mặt hoàn toàn là một màu gan heo.
Đỗ Yên không để ý tới tiếng ho tê tâm liệt phế của thằng này mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt thanh tịnh như nước.
"Tần Kham, ngươi đến cùng là loại người nào? Rõ ràng có tuyệt thế kỳ tài mà sao lại giả dùng danh tiếng người khác? Lừa đảo..."