Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
  3. Chương 64

Chương 64

"Đàn chị, chị xem, cậu ấy lại bắt nạt em!" chó Pug đau khổ nói: "Chị bắt cậu ấy xin lỗi em một lần nữa đi!"

"Tôi sẽ không." Lục Cảnh nói: "Lần này ai nói cũng không được hết."

Lương Thần nghe bọn họ đấu võ mồm với nhau, vui tươi hớn hở, thấp thoáng như chính mình được quay lại thời đại học.

"Ai có chảo? Cho tôi một cái."

"Em có em có!" Lưu Nhị nói: "Em mang đến ngay cho chị."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

"Đàn chị, dùng cái của em nè!" Chu Châu cũng nói, "Chảo của em lấy từ giải đấu Benzema đó!"

Lục Cảnh: "..."

Cậu cực kỳ buồn bực.

Hai tên kia băng qua núi cao và bình nguyên, chạy về phía Lương Thần.

Vốn dĩ có một cái chảo treo bên hông Lục Cảnh, cậu biết lúc này mình không thể giữ làm của riêng được nữa, vì thế cậu cầm nó lên và chạy về phía Lương Thần.

Cậu là người ở gần nhất, gần quan được ban lộc. "Em cần đồ gì thì cứ nói thẳng với anh là được."

"Hì hì." Lương Thần nói, "Anh chính là lãnh đạo dẫn đầu xông pha, tụi em phải đảm bảo trang bị của anh là tốt nhất."

Tuy nói là vậy nhưng Lương Thần đang đội trên đầu một cái mũ cấp ba trong khi Lục Cảnh chỉ để đầu trần.

Lương Thần ngại ngùng nên ném mũ cấp ba xuống đất, "Anh đội mũ giáp này của em đi."

"Em đội đi, anh không cần."

"Anh đội đi rồi đưa cho em cái chảo, nhỡ đâu bị người khác đánh thì biết làm sao?”

“Anh để đầu trần cũng không sao."

"Ngoan, mau đội vào."

Lục Cảnh bất đắc dĩ nhặt cái mũ cấp ba lên, sau đó mới nghĩ tới việc đưa chảo cho Lương Thần, không hiểu não bị chập mạch như thế nào lại vung chảo đang cầm trên tay đập xuống.

Với cú đập này, Lương Thần không đội mũ bảo vê lập tức ngã xuống đất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Trong nháy mắt, biểu tình của Lương Thần sụp đổ.

Lục Cảnh lập tức sợ muốn nổ tung đầu, kinh hãi nói: "Anh nhỡ tay! Anh sai rồi!"

Cậu muốn cứu Lương Thần nhưng Lương Thần cứ bò về hướng ngược lại.

"Em đừng đi mà." Lục Cảnh nói: "Anh cứu em."

Trong lòng Lương Thần vụn vỡ, quay lưng lại với Lục Cảnh, tức giận bò đi.

"Em không cần anh cứu!"

Cô bò đến trước mặt Chu Châu và Lưu Nhị đang vội vàng đi tới. Chu Châu vừa cứu Lương Thần vừa nói: "Lục Cảnh, cậu thật là quá đáng!"

"Đúng!" Lưu Nhị phụ họa nói. "Cần phải bị khiển trách!"

Sau khi Lương Thần được cứu: "Đi thôi."

Vì vậy cô cùng với Chu Châu và Lưu Nhị nghênh ngang rời đi, để Lục Cảnh một mình tự kiểm điểm.

Cuối cùng, Lục Cảnh liều mạng đuổi theo sau, "Chờ anh với."

Lương Thần khịt mũi, đi theo Chu Châu và Lưu Nhị.

Bốn người chạy đến cầu nằm mai phục sau xe, nhìn thấy người, Chu Châu nổ súng trước.

Nhưng người kia rất giỏi trong việc di chuyển luồn lách né tránh, Chu Châu bắn mấy phát mà không trúng. “Mẹ nó, con gà này dai quá, xem ra tôi không thể ăn nổi nó rồi.”

“Tôi đến đây.” Cuối cùng Lục Cảnh cũng tìm được cơ hội để thể hiện bản thân, cậu bắn chết con sói đơn độc đang bỏ chạy kia.

Lương Thần im lặng, nhưng ngồi xổm, nhích hai bước đến bên cạnh Lục Cảnh.

Vẫn là ở bên cạnh cậu mới cảm thấy an toàn.

Lương Thần nói: "Nếu sau này anh còn đập chảo vào em, sẽ không đơn giản là tự dâng đầu chó đâu đấy."

Lục Cảnh: "Ừ, được."

Lương Thần nói một lần nữa: "Em cho anh cái gì thì anh cứ nhận, bớt nói nhảm."

Lục Cảnh: "Được"

Lương Thần tiếp tục: "Dù cho tay em có phế thì cũng không được chê em."

Lục Cảnh: "Có thể"

Lương Thần cong môi cười, "Ngoan lắm."

Lục Cảnh thầm nghĩ, mình có thể làm sao đây? Thật sự là bị bạn gái ép phải thành Phật hệ ăn gà rồi, cái gì cũng ổn, cũng được, không sao cả.

*

Sau khi chơi hai ba trận, Lương Thần cảm thấy mệt mỏi, chào Chu Châu, Lưu Nhị rồi thoát game.

Vừa mới tắt máy, Lục Cảnh đã gọi tới.

"Em đi ngủ à?"

"Ừ." Lương Thần vừa nói vừa cởi quần áo, "Em chuẩn bị đi tắm rồi ngủ."

Lục Cảnh thấp giọng, vô cùng dịu dàng nói: "Em nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh."

Lương Thần bật cười, "Anh trả tiền máy sưởi cho em à?"

"Tư thế ngủ của em không tốt, hay đá chăn lung tung." Lục Cảnh nói: "Đêm qua em đá hai lần."

Lương Thần: "Biết rồi, đừng nói nữa."

Lục Cảnh cười, "Ngủ ngon."

"Hử?" Lương Thần hỏi, "Anh gọi điện cho em chỉ để nói cái này thôi sao?"

"Cứ cho là vậy đi."

"Cho là vậy là sao?"

"Một mặt là dặn dò em, mặt khác là nhớ em."

"Anh thật phiền phức..." Giọng Lương Thần nhẹ nhàng, ôm chặt điện thoại dựa vào cửa, "Em đi tắm, không nói nữa."

"Ngủ ngon."

Một đêm này, Lương Thần ngủ thật ngon lành.

Ngay cả khi khối lượng công việc lớn nhưng cô vẫn tràn đầy động lực.

Vì năm mới nên chương trình đã nghỉ một tuần, cô có đủ thời gian để chuẩn bị cho số tiếp theo.

Vùi đầu vào công việc, Lương Thần hiếm khi quan tâm đến những lời đồn đãi từ bên ngoài, khi buổi biểu diễn sắp đến, Lưu Dĩ Tình nói với cô rằng hầu như không còn cuộc thảo luận nào về việc cô "hát nhép" nữa.

Một là nhờ vào đội ngũ công chúng đã làm việc hết công suất, hai là bởi vì sự nhiệt tình đối với các sự kiện nóng hổi trên Internet hầu như không vượt quá bảy ngày, cho dù là điểm nóng trên mạng xã hội, lâu dần cũng sẽ không có người chú ý, huống chi là tin tức giải trí.

Lương Thần quyết tâm chứng tỏ bản thân, cho dù không còn ai để ý, cô cũng sẽ cố hết sức, mấy ngày nay cô gần như sống trong phòng tập hát.

Trong thời gian đó, Mã Sơn Sơn có đến một lần.

Cô quen cửa quen nẻo đi vào, tìm ghế ngồi xuống, nhìn nam nữ đang đắm chìm trong âm nhạc.

Âm nhạc là loại hình thính giác nhưng trong đầu Mã Sơn Sơn lại hiện ra rất nhiều hình ảnh phức tạp, tới tới lui lui, không tài nào vứt bỏ được.

Cô cho là mình chỉ là người ngoài cuộc nhưng khi Lương Thần và những người khác nghỉ ngơi, cô cũng không hề hay biết.

Viên Kha Kha mang khăn ướt đến, Lương Thần lau mồ hôi trên trán, ngồi bên cạnh Mã Sơn Sơn, "Hôm nay sao cậu đến đây vậy?"

Mã Sơn Sơn hoàn hồn, nói: "Ở nhà buồn chán nên đến đây chơi."

Lại hỏi: "Cái cậu vừa hát là cho tiết mục trong chương trình tuần này hả?"

"Đúng vậy." Lương Thần nói: "Cậu nghĩ như thế nào?"

"Rất tuyệt." Mã Sơn Sơn nói: “Cậu cứ tiếp tục đi, đừng lo cho mình.”

"Mình nghỉ ngơi một lúc đã." Lương Thần lấy hai chai nước khoáng, đưa cho Mã Sơn Sơn một chai. "Hôm qua, đạo diễn Mã đã đặc biệt gọi cho mình để nói rằng mình chọn bài hát này rất tốt."

Mã Sơn Sơn thấp giọng đáp: "Đây là chuyện chú ấy nên làm."

"Ừ." Lương Thần đặt chai nước khoáng xuống, đi về phía giữa phòng tập hát, vỗ vỗ mấy tờ nhạc lý, thu hút sự chú ý của mọi người, “Làm việc thôi cả nhà! "

Tất cả mọi người đều đáp lại, chỉ có A Kiệt đang cầm điện thoại di động, bị sốc muốn rớt cằm.

"Chị Thần, chị Thần,chị mau đến xem nè!"

Lương Thần bước tới, hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhìn thoáng qua, ánh mắt cô lập tức bị hình ảnh trên điện thoại thu hút.

Có lẽ bởi vì người đó là Lục Cảnh, chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhận ra.

"Lương Thần đi du lịch Thái Lan với nam sinh viên đại học, ở trong khách sạn hai ngày hai đêm!"

Có bảy bức ảnh lần lượt là khi họ đến khách sạn và lúc họ rời Thái Lan.

Trong ảnh, Lục Cảnh một tay ôm eo cô, một tay kéo vali, hành động thân mật.

Lương Thần lập tức chộp lấy điện thoại, bấm mở lớn tấm hình, nhìn từng cái một.

Nhìn lại thời gian, Weibo này vừa được đăng hai phút trước.

Các bức ảnh rõ ràng, một trong số chúng được chụp từ bên trong sảnh khách sạn, tuy nhiên, các tư thế và động tác giống như thế cũng được chụp từ bên ngoài, điều này có nghĩa là có đến hai máy ảnh độ nét cao nhắm vào cô chụp cùng một lúc.

—— Đây hoàn toàn không phải là kết quả do người qua đường tùy ý chụp.

Lương Thần đột nhiên cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng.

Cô gần như chắc chắn rằng mình đã bị người ta tính kế.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5714 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5245 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4985 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4563 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4484 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4408 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter