Chương 34: Không Thể Cam Lòng
Núi Túc Vân ở phía tây Kinh Thành, nếu đi nhanh chỉ hơn một ngày đường là đến. Vì sắp tới còn có lễ thành thân của Lý Lăng Hàn, nên hắn và Tiêu Cảnh Lâm chỉ có ba ngày ở lại đây giúp Nhạc Ly thu xếp ổn thỏa. Bệnh tình nàng đặc biệt nghiêm trọng, nên cũng không biết có thể hồi kinh trước nguyên tiêu hay không. Tiêu Cảnh Lâm cảm thấy không yên lòng, đưa cho nàng một thanh chủy thủ và một ống tre nhỏ, căn dặn:
“Quận chúa một mình ở bên ngoài nên cẩn thận, ta để hậu vệ cận thân của ta ở lại bảo vệ nàng. Nếu gặp nguy hiểm, nàng chỉ cần bắn pháo tín hiệu này ta sẽ đến ngay.”
Nhạc Ly nhận lấy đồ Tiêu Cảnh Lâm đưa qua, đáp.
“Đa tạ tiểu hầu gia, ta sẽ ghi nhớ kỹ.”
Tiêu Cảnh Lâm thấy nàng vẫn hữu lễ như trước đây thì rất khó chịu.
“Đây không phải trong cung, giữa hai ta không cần phải khách sáo như vậy.”
Nhạc Ly ngẩng đầu, cười với hắn.
“Cảnh Lâm ca ca, thượng lộ bình an.”
Tiêu Cảnh Lâm cũng cười, tháo ngọc bội trên thắt lưng đưa qua.
“Nàng đợi ta một thời gian nữa, ta sẽ cầu xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.”
Gương mặt Nhạc Ly ửng hồng, nhưng trong mắt lại là sự bi thương.
“Ta mệnh bạc, chỉ sợ sẽ liên lụy đến chàng…”
“Không cho nói lung tung, nàng nhất định sẽ trường thọ. Ngoan một chút, phải nghe lời thần y. Đừng sợ dược đắng mà không uống…”
Đôi mắt Nhạc Ly đỏ hoe, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. Tiễn Tiêu Cảnh Lâm đi rồi, nàng vẫn bần thần đứng dưới chân núi. Thần Y Thiện Tâm không biết lúc nào đã đứng sau nàng, sắc mặt hắn lãnh đạm không chút cảm xúc.
“Ly Nhi, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, đạo lý này con phải hiểu rõ.”
Nhạc Ly lặng lẽ nuốt lệ vào trong, bình tĩnh đáp.
“Con biết, kiếp này con và chàng đã định là vô duyên. Nhưng mà…con vẫn không cam lòng…”
Thần Y Thiện Tâm thở dài, đặt tay lên vai nàng xem như an ủi. Ánh chiều tà khuất sau đỉnh núi, nhường chỗ cho bóng tối bủa vây…
…
Hoàng Thất hiếm khi có hỷ, vậy nên không khí cũng rất tưng bừng. Lạc Thanh Thanh mặc dù mỗi ngày đều ở Đông Cung làm sâu gạo vẫn có thể nghe thấy mấy câu chuyện thú vị do Dung Tâm và Bội Nhi kể lại. Ví dụ như Tần Nguyệt Châu trong lúc học lễ nghi thì ngủ gục, quý phi chẳng những không trách phạt nàng mà còn cảm thán mấy quy tắc này quá phiền phức, liền đuổi ma ma giáo dưỡng đi ra ngoài. Lại có chuyện Kính Vương nhân lúc không ai chú ý đã dẫn Tần Nguyệt Châu xuất cung ra ngoài chơi, lúc quay về cả hai đều bị phạt,… Lạc Thanh Thanh vừa ăn vừa nghe say mê, đột nhiên nghe thấy nơi chính điện có chuyện huyên náo, nàng đứng dậy cùng Bội Nhi trở về.
Kính Vương đứng trong thư phòng, sắc mặt âm trầm nói với Lý Lăng Diên.
“Hoàng huynh, huynh cảm thấy chuyện này như thế nào?”
Lý Lăng Diên đang phê sổ con, không ngẩng đầu đáp:
“Người đang ở đâu?”
“Bị đệ đánh một trận nhốt vào thiên lao rồi. Kẻ này ăn nói điên khùng, không thể tin được.”
Lý Lăng Diên thần sắc bình tĩnh, giọng nói âm trầm không nghe ra cảm xúc.
“Đệ biết hắn điên điên khùng khùng sao phải chấp nhất? Chi bằng cứ ban chết là xong.”
Lý Lăng Hàn ngạc nhiên nhìn Lý Lăng Diên, trước đây hoàng huynh của hắn ôn hoà nhân hậu sao bây giờ mở miệng ra toàn là đánh giết thế này?
“Hoàng huynh, tội của hắn không đáng phải chết. Chỉ là đệ tức giận mới nói thế thôi.”
Lý Lăng Diên ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:
“Nguyền rủa hoàng thất, khi quân phạm thượng,… Có tội nào là không đáng chết?”
“Nhưng hắn nói cũng không hoàn toàn là sai.”
Lý Lăng Diên gác bút, hừ khẽ.
“Tùy đệ, người là đệ bắt đệ muốn thế nào thì cứ thế ấy đi…”
Hắn dừng một chút, nhìn vết thương trên mặt Lý Lăng Hàn.
“Đi chữa trị vết thương đi, còn ra thể thống gì nữa.”
Lý Lăng Hàn gật đầu, mang theo người rời khỏi Đông Cung. Hắn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bội Nhi là kẻ thích bát quái, liền kéo một cung nữ hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vương Gia nửa đêm sao lại đến đây?”
Cung nữ kia nhìn quanh, khẽ đáp.
“Phủ Kính Vương mấy ngày trước xuất hiện một thầy xem tướng số. Hắn lừa Kính Vương một trăm lượng bạc trắng không nói, còn dám mở miệng trù ẻo Vương Phi tương lai và Hoàng Thượng. Kính Vương tức giận liền lao vào đánh hắn, sau đó đem nhốt vào ngục giam trong phủ.”
Lạc Thanh Thanh cau mày, lên tiếng xen vào:
“Chuyện này thì liên quan gì đến Thái Tử điện hạ?”
Cung nữ kia lắc đầu.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ta cũng không biết nữa. Kẻ đó chắc điên rồi, khi không đâm đầu vào chỗ chết…”
Lạc Thanh Thanh không nói gì nữa, quay người đi thẳng vào bên trong. Bội Nhi cũng lắc đầu, đánh người mà khiến bản thân thành bộ dạng như thế chắc cũng chỉ có thể là Kính Vương thôi…
Những tưởng chuyện ầm ĩ của Lý Lăng Hàn đã kết thúc ở đây, ai biết được trước ngày thành thân của hắn lại thật sự xảy ra chuyện lớn. Minh Đế sau buổi tảo triều trở về liền ngất xỉu, khiến cho cả Hoàng Cung vì thế mà náo loạn một phen. Mà cũng mấy ngày ngắn ngủi đó, Phủ Kính Vương lại đón tiếp một vị khách không mời…
“Quận chúa một mình ở bên ngoài nên cẩn thận, ta để hậu vệ cận thân của ta ở lại bảo vệ nàng. Nếu gặp nguy hiểm, nàng chỉ cần bắn pháo tín hiệu này ta sẽ đến ngay.”
Nhạc Ly nhận lấy đồ Tiêu Cảnh Lâm đưa qua, đáp.
“Đa tạ tiểu hầu gia, ta sẽ ghi nhớ kỹ.”
Tiêu Cảnh Lâm thấy nàng vẫn hữu lễ như trước đây thì rất khó chịu.
“Đây không phải trong cung, giữa hai ta không cần phải khách sáo như vậy.”
Nhạc Ly ngẩng đầu, cười với hắn.
“Cảnh Lâm ca ca, thượng lộ bình an.”
Tiêu Cảnh Lâm cũng cười, tháo ngọc bội trên thắt lưng đưa qua.
“Nàng đợi ta một thời gian nữa, ta sẽ cầu xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.”
Gương mặt Nhạc Ly ửng hồng, nhưng trong mắt lại là sự bi thương.
“Ta mệnh bạc, chỉ sợ sẽ liên lụy đến chàng…”
“Không cho nói lung tung, nàng nhất định sẽ trường thọ. Ngoan một chút, phải nghe lời thần y. Đừng sợ dược đắng mà không uống…”
Đôi mắt Nhạc Ly đỏ hoe, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. Tiễn Tiêu Cảnh Lâm đi rồi, nàng vẫn bần thần đứng dưới chân núi. Thần Y Thiện Tâm không biết lúc nào đã đứng sau nàng, sắc mặt hắn lãnh đạm không chút cảm xúc.
“Ly Nhi, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, đạo lý này con phải hiểu rõ.”
Nhạc Ly lặng lẽ nuốt lệ vào trong, bình tĩnh đáp.
“Con biết, kiếp này con và chàng đã định là vô duyên. Nhưng mà…con vẫn không cam lòng…”
Thần Y Thiện Tâm thở dài, đặt tay lên vai nàng xem như an ủi. Ánh chiều tà khuất sau đỉnh núi, nhường chỗ cho bóng tối bủa vây…
…
Hoàng Thất hiếm khi có hỷ, vậy nên không khí cũng rất tưng bừng. Lạc Thanh Thanh mặc dù mỗi ngày đều ở Đông Cung làm sâu gạo vẫn có thể nghe thấy mấy câu chuyện thú vị do Dung Tâm và Bội Nhi kể lại. Ví dụ như Tần Nguyệt Châu trong lúc học lễ nghi thì ngủ gục, quý phi chẳng những không trách phạt nàng mà còn cảm thán mấy quy tắc này quá phiền phức, liền đuổi ma ma giáo dưỡng đi ra ngoài. Lại có chuyện Kính Vương nhân lúc không ai chú ý đã dẫn Tần Nguyệt Châu xuất cung ra ngoài chơi, lúc quay về cả hai đều bị phạt,… Lạc Thanh Thanh vừa ăn vừa nghe say mê, đột nhiên nghe thấy nơi chính điện có chuyện huyên náo, nàng đứng dậy cùng Bội Nhi trở về.
Kính Vương đứng trong thư phòng, sắc mặt âm trầm nói với Lý Lăng Diên.
“Hoàng huynh, huynh cảm thấy chuyện này như thế nào?”
Lý Lăng Diên đang phê sổ con, không ngẩng đầu đáp:
“Người đang ở đâu?”
“Bị đệ đánh một trận nhốt vào thiên lao rồi. Kẻ này ăn nói điên khùng, không thể tin được.”
Lý Lăng Diên thần sắc bình tĩnh, giọng nói âm trầm không nghe ra cảm xúc.
“Đệ biết hắn điên điên khùng khùng sao phải chấp nhất? Chi bằng cứ ban chết là xong.”
Lý Lăng Hàn ngạc nhiên nhìn Lý Lăng Diên, trước đây hoàng huynh của hắn ôn hoà nhân hậu sao bây giờ mở miệng ra toàn là đánh giết thế này?
“Hoàng huynh, tội của hắn không đáng phải chết. Chỉ là đệ tức giận mới nói thế thôi.”
Lý Lăng Diên ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:
“Nguyền rủa hoàng thất, khi quân phạm thượng,… Có tội nào là không đáng chết?”
“Nhưng hắn nói cũng không hoàn toàn là sai.”
Lý Lăng Diên gác bút, hừ khẽ.
“Tùy đệ, người là đệ bắt đệ muốn thế nào thì cứ thế ấy đi…”
Hắn dừng một chút, nhìn vết thương trên mặt Lý Lăng Hàn.
“Đi chữa trị vết thương đi, còn ra thể thống gì nữa.”
Lý Lăng Hàn gật đầu, mang theo người rời khỏi Đông Cung. Hắn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bội Nhi là kẻ thích bát quái, liền kéo một cung nữ hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Vương Gia nửa đêm sao lại đến đây?”
Cung nữ kia nhìn quanh, khẽ đáp.
“Phủ Kính Vương mấy ngày trước xuất hiện một thầy xem tướng số. Hắn lừa Kính Vương một trăm lượng bạc trắng không nói, còn dám mở miệng trù ẻo Vương Phi tương lai và Hoàng Thượng. Kính Vương tức giận liền lao vào đánh hắn, sau đó đem nhốt vào ngục giam trong phủ.”
Lạc Thanh Thanh cau mày, lên tiếng xen vào:
“Chuyện này thì liên quan gì đến Thái Tử điện hạ?”
Cung nữ kia lắc đầu.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ta cũng không biết nữa. Kẻ đó chắc điên rồi, khi không đâm đầu vào chỗ chết…”
Lạc Thanh Thanh không nói gì nữa, quay người đi thẳng vào bên trong. Bội Nhi cũng lắc đầu, đánh người mà khiến bản thân thành bộ dạng như thế chắc cũng chỉ có thể là Kính Vương thôi…
Những tưởng chuyện ầm ĩ của Lý Lăng Hàn đã kết thúc ở đây, ai biết được trước ngày thành thân của hắn lại thật sự xảy ra chuyện lớn. Minh Đế sau buổi tảo triều trở về liền ngất xỉu, khiến cho cả Hoàng Cung vì thế mà náo loạn một phen. Mà cũng mấy ngày ngắn ngủi đó, Phủ Kính Vương lại đón tiếp một vị khách không mời…