Chương 26: Sóng Gió Trong Thọ Điển (p1)
Hạ Linh Như chỉ là tùy tiện nói, không ngờ lại bị một câu của Nhạc Ly vạch trần. Nàng ta thẹn quá hoá giận, giọng điệu vì vậy cũng cao hơn.
“Quận chúa nói vậy là có ý gì? Ta nghe không hiểu.”
Nhạc Ly vẫn bình tĩnh khoan thai, nàng đi đến chắn trước người Lạc Thanh Thanh.
“Vừa rồi Hạ tiểu thư nói bản thân mình đã làm rơi vật ngự ban. Ta nghe qua cũng thấy rất kỳ lạ. Theo ta được biết, Hoàng Thượng chưa từng ban thưởng cho gia quyến triều thần. Mặc dù Hạ tiểu thư từng được chọn là Thái Tử Phi tương lai cũng không hề được ngoại lệ. Phải chăng Hạ tiểu thư nhớ nhầm rồi?”
“Lời này nếu là ta nghe thấy cũng không sao, nếu để kẻ có tư tâm nghe được thì e là Tướng Gia cũng không cứu được Hạ tiểu thư đâu. Hạ tiểu thư là người thông minh, không cần vì một cung nữ mà năm lần bảy lượt đắc tội với người không nên đắc tội, tiểu thư thấy đúng không?”
Nhạc Ly chỉ nói vài lời, đã khiến sắc mặt của Hạ Linh Như từ đỏ bừng sang tái nhợt. Nàng ta níu lấy tay tỳ nữ, miễn cưỡng cười cười.
“Quận chúa nói không sai, ta hẳn là nhớ nhầm rồi. Đa tạ quận chúa nhắc nhở.”
Nhạc Ly rất tri kỷ, cười đáp:
“Đêm qua có tuyết rơi, sáng nay đường trong hoàng cung trơn trượt, tiểu thư phải cẩn thận đấy.”
Hạ Linh Như nói đa tạ với Nhạc Ly, trước khi đi còn không quên liếc về phía Lạc Thanh Thanh. Chỉ một tiện tỳ vậy mà lôi kéo được quận chúa đứng về phía mình, đúng là rất có thủ đoạn.
Hạ Linh Như đi rồi, Lạc Thanh Thanh với Bội Nhi mới tiến lên cảm tạ Nhạc Ly.
“Vừa rồi đa tạ quận chúa tương trợ.”
Nhạc Ly vẫn giữ dáng vẻ thanh lãnh, nhàn nhạt đáp:
“Không cần đa tạ ta. Các ngươi là cung nữ của Thái Tử, nếu cùng Hạ Linh Như nháo ra chuyện không vui sẽ khiến Thái Hậu phiền lòng. Lần sau nếu nhìn thấy nàng ta, cứ trực tiếp đi đường vòng là được.”
Nhạc Ly nói xong cũng rời đi, để lại Lạc Thanh Thanh và Bội Nhi đứng đó đón gió đông. Bội Nhi bĩu môi, kéo tay Lạc Thanh Thanh.
“Cao ngạo gì chứ, chẳng qua nàng ta may mắn là hậu thế của công thần mà thôi. Cả nhà tử trận, sống dựa vào sự thương hại của Hoàng Gia…”
“Được rồi, dù gì quận chúa cũng vừa giúp chúng ta, ngươi tích chút khẩu đức đi.”
Lạc Thanh Thanh nghe không lọt tai lời Bội Nhi nên lên tiếng cắt ngang. Nhạc Ly có ý tốt nhưng không muốn người ta mang ơn, bộ dạng cao ngạo lạnh lùng trái ngược với hành động lương thiện của nàng. Lạc Thanh Thanh cảm nhận được sự cô quạnh tịch mịch trong lòng Nhạc Ly, cũng sinh ra mấy phần thương xót.
Bội Nhi vốn muốn nói tiếp, nhưng nhìn ra ánh mắt cảnh cáo của Lạc Thanh Thanh liền im miệng. Tối nay đã là thọ điển, còn chưa biết sẽ phát sinh chuyện gì, tránh được một kiếp cũng coi như may mắn.
Trước khi tham gia thọ yến, Hoàng Hậu và các cung phi sẽ đến Thọ An Cung chúc thọ Thái Hậu, tiếp đó sẽ là các quý nữ cùng gia quyến của Tông Thất và đại thần có chức vị cao trong triều. Lúc Hoàng Hậu và Liên Quý Phi chạm mặt nhau, ai cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Liên Quý Phi nổi tiếng là người nóng nảy, ngay đến Hoàng Hậu nàng cũng chẳng nể nang gì. Hoàng Hậu ngược lại là người đoan trang hiền dịu, rất xứng với dáng vẻ mẫu nghi. Chuyện hai người đều nhìn trúng quý nữ Hầu Phủ cho nhi tử của mình trong cung ai cũng biết. Có người còn đang ngồi chờ ngư ông đắc lợi. Nhưng cho dù bọn họ bóng gió ám chỉ, hai người trong cuộc lại như kẻ câm điếc, đều không đáp lại. Thái Hậu còn vì vậy mà khiển trách bọn cung phi thích đàm tiếu thị phi một phen, khiến bầu không khí trong Thọ An Cung càng thêm căng thẳng.
Nhạc Ly lấy lý do Thái Hậu đã đến giờ uống thuốc, khéo léo tiễn hết cung phi kia ra về. Thái Hậu nhìn từng người đứng dậy dâng thọ lễ với những lời nịnh bợ sáo rỗng, thở dài.
“Cũng không biết Hoàng Đế nghĩ gì, lại chọn những người như thế này vào cung?”
Nhạc Ly dâng trà cho Thái Hậu, sau đó vuốt lưng giúp bà thuận khí.
“Thái Hậu là mẫu thân của Hoàng Thượng, ngay cả người cũng không hiểu thì sao Ly Nhi hiểu được ạ.”
Thái Hậu nắm tay Nhạc Ly, gật đầu.
“Nói cũng đúng. Mấy năm nay tâm tư của Hoàng Đế ngày càng khó nắm bắt, nhưng hắn làm gì cũng có cái lý của mình. Đi thôi, giúp ai gia thay y phục, có lẽ thọ yến sắp bắt đầu rồi.”
Nhạc Ly nhận lệnh, dìu Thái Hậu vào trong. Nàng từ nhỏ được một tay Thái Hậu nuôi dưỡng, đương nhiên rất hiểu làm cách nào để dỗ bà vui vẻ. Hôm nay là thọ điển, không nên có chuyện khiến tâm trạng mất vui. Chỉ là luôn có kẻ không biết sống chết, cứ muốn đâm đầu vào ngõ cụt.
Trong một nơi hẻo lánh ít người qua lại, hắc y nhân vác theo một bao tải nặng nề tìm cách lẻn vào Đông Cung. Hắn luôn cho rằng mình hành sự cẩn trọng, lại không biết vẫn luôn có người quan sát hành động của mình. Lạc Thanh Thanh trên tay cầm một đĩa bánh hạt sen nóng hổi, đảo một cái đã nhẹ nhàng đáp xuống hậu viện. Điện Hạ xem ra liệu sự như thần, phen này nàng lại được thưởng đồ ngon …
“Quận chúa nói vậy là có ý gì? Ta nghe không hiểu.”
Nhạc Ly vẫn bình tĩnh khoan thai, nàng đi đến chắn trước người Lạc Thanh Thanh.
“Vừa rồi Hạ tiểu thư nói bản thân mình đã làm rơi vật ngự ban. Ta nghe qua cũng thấy rất kỳ lạ. Theo ta được biết, Hoàng Thượng chưa từng ban thưởng cho gia quyến triều thần. Mặc dù Hạ tiểu thư từng được chọn là Thái Tử Phi tương lai cũng không hề được ngoại lệ. Phải chăng Hạ tiểu thư nhớ nhầm rồi?”
“Lời này nếu là ta nghe thấy cũng không sao, nếu để kẻ có tư tâm nghe được thì e là Tướng Gia cũng không cứu được Hạ tiểu thư đâu. Hạ tiểu thư là người thông minh, không cần vì một cung nữ mà năm lần bảy lượt đắc tội với người không nên đắc tội, tiểu thư thấy đúng không?”
Nhạc Ly chỉ nói vài lời, đã khiến sắc mặt của Hạ Linh Như từ đỏ bừng sang tái nhợt. Nàng ta níu lấy tay tỳ nữ, miễn cưỡng cười cười.
“Quận chúa nói không sai, ta hẳn là nhớ nhầm rồi. Đa tạ quận chúa nhắc nhở.”
Nhạc Ly rất tri kỷ, cười đáp:
“Đêm qua có tuyết rơi, sáng nay đường trong hoàng cung trơn trượt, tiểu thư phải cẩn thận đấy.”
Hạ Linh Như nói đa tạ với Nhạc Ly, trước khi đi còn không quên liếc về phía Lạc Thanh Thanh. Chỉ một tiện tỳ vậy mà lôi kéo được quận chúa đứng về phía mình, đúng là rất có thủ đoạn.
Hạ Linh Như đi rồi, Lạc Thanh Thanh với Bội Nhi mới tiến lên cảm tạ Nhạc Ly.
“Vừa rồi đa tạ quận chúa tương trợ.”
Nhạc Ly vẫn giữ dáng vẻ thanh lãnh, nhàn nhạt đáp:
“Không cần đa tạ ta. Các ngươi là cung nữ của Thái Tử, nếu cùng Hạ Linh Như nháo ra chuyện không vui sẽ khiến Thái Hậu phiền lòng. Lần sau nếu nhìn thấy nàng ta, cứ trực tiếp đi đường vòng là được.”
Nhạc Ly nói xong cũng rời đi, để lại Lạc Thanh Thanh và Bội Nhi đứng đó đón gió đông. Bội Nhi bĩu môi, kéo tay Lạc Thanh Thanh.
“Cao ngạo gì chứ, chẳng qua nàng ta may mắn là hậu thế của công thần mà thôi. Cả nhà tử trận, sống dựa vào sự thương hại của Hoàng Gia…”
“Được rồi, dù gì quận chúa cũng vừa giúp chúng ta, ngươi tích chút khẩu đức đi.”
Lạc Thanh Thanh nghe không lọt tai lời Bội Nhi nên lên tiếng cắt ngang. Nhạc Ly có ý tốt nhưng không muốn người ta mang ơn, bộ dạng cao ngạo lạnh lùng trái ngược với hành động lương thiện của nàng. Lạc Thanh Thanh cảm nhận được sự cô quạnh tịch mịch trong lòng Nhạc Ly, cũng sinh ra mấy phần thương xót.
Bội Nhi vốn muốn nói tiếp, nhưng nhìn ra ánh mắt cảnh cáo của Lạc Thanh Thanh liền im miệng. Tối nay đã là thọ điển, còn chưa biết sẽ phát sinh chuyện gì, tránh được một kiếp cũng coi như may mắn.
Trước khi tham gia thọ yến, Hoàng Hậu và các cung phi sẽ đến Thọ An Cung chúc thọ Thái Hậu, tiếp đó sẽ là các quý nữ cùng gia quyến của Tông Thất và đại thần có chức vị cao trong triều. Lúc Hoàng Hậu và Liên Quý Phi chạm mặt nhau, ai cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Liên Quý Phi nổi tiếng là người nóng nảy, ngay đến Hoàng Hậu nàng cũng chẳng nể nang gì. Hoàng Hậu ngược lại là người đoan trang hiền dịu, rất xứng với dáng vẻ mẫu nghi. Chuyện hai người đều nhìn trúng quý nữ Hầu Phủ cho nhi tử của mình trong cung ai cũng biết. Có người còn đang ngồi chờ ngư ông đắc lợi. Nhưng cho dù bọn họ bóng gió ám chỉ, hai người trong cuộc lại như kẻ câm điếc, đều không đáp lại. Thái Hậu còn vì vậy mà khiển trách bọn cung phi thích đàm tiếu thị phi một phen, khiến bầu không khí trong Thọ An Cung càng thêm căng thẳng.
Nhạc Ly lấy lý do Thái Hậu đã đến giờ uống thuốc, khéo léo tiễn hết cung phi kia ra về. Thái Hậu nhìn từng người đứng dậy dâng thọ lễ với những lời nịnh bợ sáo rỗng, thở dài.
“Cũng không biết Hoàng Đế nghĩ gì, lại chọn những người như thế này vào cung?”
Nhạc Ly dâng trà cho Thái Hậu, sau đó vuốt lưng giúp bà thuận khí.
“Thái Hậu là mẫu thân của Hoàng Thượng, ngay cả người cũng không hiểu thì sao Ly Nhi hiểu được ạ.”
Thái Hậu nắm tay Nhạc Ly, gật đầu.
“Nói cũng đúng. Mấy năm nay tâm tư của Hoàng Đế ngày càng khó nắm bắt, nhưng hắn làm gì cũng có cái lý của mình. Đi thôi, giúp ai gia thay y phục, có lẽ thọ yến sắp bắt đầu rồi.”
Nhạc Ly nhận lệnh, dìu Thái Hậu vào trong. Nàng từ nhỏ được một tay Thái Hậu nuôi dưỡng, đương nhiên rất hiểu làm cách nào để dỗ bà vui vẻ. Hôm nay là thọ điển, không nên có chuyện khiến tâm trạng mất vui. Chỉ là luôn có kẻ không biết sống chết, cứ muốn đâm đầu vào ngõ cụt.
Trong một nơi hẻo lánh ít người qua lại, hắc y nhân vác theo một bao tải nặng nề tìm cách lẻn vào Đông Cung. Hắn luôn cho rằng mình hành sự cẩn trọng, lại không biết vẫn luôn có người quan sát hành động của mình. Lạc Thanh Thanh trên tay cầm một đĩa bánh hạt sen nóng hổi, đảo một cái đã nhẹ nhàng đáp xuống hậu viện. Điện Hạ xem ra liệu sự như thần, phen này nàng lại được thưởng đồ ngon …