Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này đây, mặt mày của họ Thường đã xám như tro tàn. Tuy nhiên, Yến Minh Châu là người có thù phải báo, để bụng vô cùng, lại tiếp tục tấu:
- Đại nhân! Thường đại nhân còn mua chuộc Hà chưởng quầy và Trung chưởng quầy khai khống, vu khống tiểu nữ đầu cơ tích trữ thuốc chữa bệnh.
Lúc dịch bệnh xảy ra, tiểu nữ đã bỏ ra tổng cộng năm mươi ngàn lượng cho năm vị chưởng quầy, bao gồm cả hai vị đang quỳ ở đây, mỗi người mười ngàn lượng để phát thuốc giá rẻ cho dân chúng trong huyện. Ba vị chưởng quỹ còn lai: Tiền chưởng quỹ, Bách chưởng quỹ và Hàn chưởng quỹ đều có thể làm chứng, xin đại nhân cho triệu tập đối chứng!
Còn nữa, xin đại nhân cho gọi người đưa tin của tiểu nữ là Tôn tiểu nhị ở quá trọ Nghi Hành đến làm chứng.
Đồng đại nhân tất nhiên đồng ý.
Chưa đến nửa nén nhang, tất cả đương sự đã tập hợp đầy đủ, đồng loạt quỳ xuống.
- Thảo dân bái kiến Tri phủ đại nhân!
Đồng đại nhân chỉ Minh Châu.
- Nghe ta hỏi, các ngươi có quen mặt vị cô nương này không?
Bốn người đang quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, trông thấy Minh Châu, đều đồng thanh đáp có. Hàn chưởng quỹ lên tiếng đầu tiên.
- Khởi bẩm đại nhân, chúng thảo dân đều quen biết cô nương.
- Quen như thế nào?
- Không dám giấu đại nhân, hơn mười ngày trước, chính vị cô nương đây đã tập hợp chúng thảo dân, nghiên cứu phương pháp và toa thuốc chữa bệnh. Cô nương còn đưa cho chúng thảo dân mỗi người mười ngàn lượng bạc để làm tiền thuốc ứng trước. Cô nương đã yêu cầu bán nửa giá cho mọi người, cấp thuốc miễn phí cho hộ nghèo. Tiểu thư đây là người có tấm lòng Bồ Tát, hết sức đáng quý.
Bách chưởng quỹ lại tiếp tục lên tiếng.
- Khởi bẩm đại nhân, sáng nay Thường đại nhân cho quan binh đến dược hiệu của chúng thảo dân canh gác, không cho ai ra ngoài, không thể đến công đường làm rõ tình hình cho tiểu thư. Lúc nãy nhờ các vị hộ vệ của đại nhân hộ tống mới đến được đây.
Đồng đại nhân nhìn Tôn tiểu nhị, ý chỉ bảo lên tiếng. Tôn tiểu nhị tinh ý tâu.
- Bẩm đại nhân! Tiểu nhân là tiểu nhị ở quán trọ Nghi Hành. Tiểu nhân xin làm chứng cho lời khai của ba vị chưởng quầy ở đây hoàn toàn là sự thật. Còn nữa, tiểu thư đã đưa cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc, yêu cầu mua giấy mực, đem đến trường học nhờ các vị nho sinh sao chép phương pháp chữa bệnh, rồi phát miễn phí cùng các toa thuốc cho toàn bộ dân trong huyện. Biên lai tiểu nhân còn giữ ở đây, kính trình đại nhân!
Nhân chứng, vật chứng vô cùng đầy đủ. Lúc này Đồng đại nhân mới tiếp tục xử lý Thường tri huyện.
- Thường Tri huyện! Ngươi biết tội của mình chưa!
Thường tri huyện trong lòng rủa chết Minh Châu cùng đám người Tôn tiểu nhị, không ngừng dập đầu, khóc lóc kêu oan. Đồng đại nhân tuyên án.
- Thường tri huyện thân làm mệnh quan triều đình lại không làm đúng bổn phận, tham lam ích kỷ, trước hết giam vào đại lao, ta sẽ tâu lên Bệ hạ để xin ý chỉ xử lý ngươi. Nhưng trước hết, tội danh vu hại người tốt, cậy quyền ức hiếp dân lành, phạt 50 đại bản, thực thi ngay lập tức!
Thường tri huyện bị lôi xuống đánh, giãy giụa, kêu gào như heo bị chọc tiết. Lúc này, dân chúng xung quanh mới sáng tỏ sự tình, thay nhau phỉ nhổ, chửi mắng Thường tri huyện.
Gia sản của phủ tri huyện bị tịch thu, gia quyến biếm làm dân thường.
Trung chưởng quỹ và Hà chưỡng quỹ tham lam độc ác, vu cáo người thiện tâm, bị phạt niêm phong cửa hiệu.
Ba nhà Tiền, Hàn, Bách chưởng quỹ cửa hiệu được ban chữ quý. Tốn tiểu nhị được thưởng hai mươi lượng bạc cho tấm lòng trung thực, tận tâm.
Một trận phong ba cứ thể đi qua. Mãi đến bữa cơm tối, Minh Châu mới có dịp nói chuyện với Đồng đại nhân.
- Chất nữ! Bấy lâu nay con đã ở đâu?
Minh Châu ân cần gắp thức ăn cho Đồng đại nhân, cười đáp.
- Đồng bá phụ, kể ra thì dài dòng. Con ở La Hách lưu lạc mười năm. May là trong người con vẫn chảy dòng máu Yến gia, con sống ở đó làm ăn rất được. Tháng ngày trôi qua coi như cũng bình an.
Khoản bốn năm trước, có một đêm con nằm mơ thấy mọi người ở Yến gia. Tổ phụ bảo con phải hồi cố quốc, tiếp tục truyền thống gia đình. Vậy nên, con đã thu dọn mọi thứ rồi trở về.
Ban đầu, con định âm thầm trở về. Nhưng mà hiện tại, con lỡ gây chuyện lớn, đành phải gửi thư và tín vật, nhờ bá phụ tới giải cứu con!
Đồng đại nhân cũng gắp thức ăn cho Minh Châu, không hài lòng.
- Con nhóc liều lĩnh này! Nếu không xảy ra chuyện, con định không báo cho ta biết luôn hay sao? Hậu duệ của Yến gia chỉ còn lại một mình con, ta phải bảo vệ con. Nếu không, ta làm sao ăn nói với phụ thân của con dưới hoàng tuyền!
- Bá phụ, xin đừng nói vậy. Chuyện con trở về, xin người trước hết đừng tiết lộ ra ngoài. Chuyến này quay về, con định về quê nhà bái lạy tổ tiên trước, rồi sau đó sẽ lên kinh đô một chuyến. Chuyện khôi phục Yến gia, con sẽ liệu mà làm. Dù gì, hiện tại một mình con, một thân nữ nhi, tài phú Yến gia còn đó, nếu hành động không cẩn thận sẽ rước họa vào thân, đạo lý này con hiểu được.
Đồng đại nhân gật đầu, thở dài một hơi.
- Ta hiểu rồi. Ta sẽ cho hộ vệ theo hộ tống con về Tần Hoài.
Nói đoạn, tháo ngọc bội đeo bên hông xuống đưa cho Minh Châu.
- Đây là ngọc bội của Đồng gia ta. Sau này, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, con cứ cầm ngọc bội này đến Đồng gia báo tin. Ta sẽ chống lưng cho con.
Sau đó, lại lấy ra một cái túi gấm khác đưa cho Minh Châu, cười bất lực.
- Còn con, nhận lại cái đồng tâm kết (1) này đi! Chút nữa con hại chết ta rồi! Con có biết, Đồng bá mẫu của con vừa nhìn thấy đồng tâm kết này, suýt nữa nổi trận lôi đình với ta. May là năm xưa ta từng nghe phụ thân của con nói, đồng tâm kết của Yến gia tryền cho ái nữ các đời có một viên ngọc khắc chữ Yến làm bằng vàng phủ sơn đen, ta thử một cái là nhận ra ngay.
Minh Châu cũng cảm thấy hài hước vô cùng.
- Nói tới cái tín vật này, bá phụ, người thân thiết với phụ thân con, chắc là sẽ biết. Con đã thắc mắc bấy lâu nay. Con thấy các gia tộc lớn, người ta truyền ngọc bội, túi gấm, lệnh bài,... nói tóm lại là vô vàng thứ đẹp đẽ cho con gái trong nhà làm tín vật. Tại sao chỉ có Yến gia của con là truyền đồng tâm kết vậy ạ?
Đồng đại nhân cười to giải thích với Minh Châu.
- Ha ha ha! Nói tới đây, ta cũng là nghe kể lại. Lão thái tổ của con, tức là phụ thân của tổ phụ con ấy, là một người vô cùng thú vị. Ông ta là người giàu nhất Nam quốc rồi, còn sợ con gái không gả ra ngoài được. Vậy nên nữ nhi các đời Yến gia, sinh ra là được làm cho ngay một cái đồng tâm kết hộ thân, bảo là để sau này dễ gả đi!
Đầu của Minh Châu chạy ba đường hắc tuyến. Thật là cực thân cho lão thái tổ Yến gia. Chuyện vậy mà người cũng lo lắng cho được!
Ngay hôm sau, Đồng đại nhân cử hai hộ vệ võ công cao cường theo bảo vệ Minh Châu lên đường.
Minh Châu lại tiếp tục mấy ngày xóc nảy chán ngắt trên xe ngựa, xuôi theo phương Nam đến Tần Hoài.
*Chú thích:
(1) Đồng tâm kết:
Lúc này đây, mặt mày của họ Thường đã xám như tro tàn. Tuy nhiên, Yến Minh Châu là người có thù phải báo, để bụng vô cùng, lại tiếp tục tấu:
- Đại nhân! Thường đại nhân còn mua chuộc Hà chưởng quầy và Trung chưởng quầy khai khống, vu khống tiểu nữ đầu cơ tích trữ thuốc chữa bệnh.
Lúc dịch bệnh xảy ra, tiểu nữ đã bỏ ra tổng cộng năm mươi ngàn lượng cho năm vị chưởng quầy, bao gồm cả hai vị đang quỳ ở đây, mỗi người mười ngàn lượng để phát thuốc giá rẻ cho dân chúng trong huyện. Ba vị chưởng quỹ còn lai: Tiền chưởng quỹ, Bách chưởng quỹ và Hàn chưởng quỹ đều có thể làm chứng, xin đại nhân cho triệu tập đối chứng!
Còn nữa, xin đại nhân cho gọi người đưa tin của tiểu nữ là Tôn tiểu nhị ở quá trọ Nghi Hành đến làm chứng.
Đồng đại nhân tất nhiên đồng ý.
Chưa đến nửa nén nhang, tất cả đương sự đã tập hợp đầy đủ, đồng loạt quỳ xuống.
- Thảo dân bái kiến Tri phủ đại nhân!
Đồng đại nhân chỉ Minh Châu.
- Nghe ta hỏi, các ngươi có quen mặt vị cô nương này không?
Bốn người đang quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, trông thấy Minh Châu, đều đồng thanh đáp có. Hàn chưởng quỹ lên tiếng đầu tiên.
- Khởi bẩm đại nhân, chúng thảo dân đều quen biết cô nương.
- Quen như thế nào?
- Không dám giấu đại nhân, hơn mười ngày trước, chính vị cô nương đây đã tập hợp chúng thảo dân, nghiên cứu phương pháp và toa thuốc chữa bệnh. Cô nương còn đưa cho chúng thảo dân mỗi người mười ngàn lượng bạc để làm tiền thuốc ứng trước. Cô nương đã yêu cầu bán nửa giá cho mọi người, cấp thuốc miễn phí cho hộ nghèo. Tiểu thư đây là người có tấm lòng Bồ Tát, hết sức đáng quý.
Bách chưởng quỹ lại tiếp tục lên tiếng.
- Khởi bẩm đại nhân, sáng nay Thường đại nhân cho quan binh đến dược hiệu của chúng thảo dân canh gác, không cho ai ra ngoài, không thể đến công đường làm rõ tình hình cho tiểu thư. Lúc nãy nhờ các vị hộ vệ của đại nhân hộ tống mới đến được đây.
Đồng đại nhân nhìn Tôn tiểu nhị, ý chỉ bảo lên tiếng. Tôn tiểu nhị tinh ý tâu.
- Bẩm đại nhân! Tiểu nhân là tiểu nhị ở quán trọ Nghi Hành. Tiểu nhân xin làm chứng cho lời khai của ba vị chưởng quầy ở đây hoàn toàn là sự thật. Còn nữa, tiểu thư đã đưa cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc, yêu cầu mua giấy mực, đem đến trường học nhờ các vị nho sinh sao chép phương pháp chữa bệnh, rồi phát miễn phí cùng các toa thuốc cho toàn bộ dân trong huyện. Biên lai tiểu nhân còn giữ ở đây, kính trình đại nhân!
Nhân chứng, vật chứng vô cùng đầy đủ. Lúc này Đồng đại nhân mới tiếp tục xử lý Thường tri huyện.
- Thường Tri huyện! Ngươi biết tội của mình chưa!
Thường tri huyện trong lòng rủa chết Minh Châu cùng đám người Tôn tiểu nhị, không ngừng dập đầu, khóc lóc kêu oan. Đồng đại nhân tuyên án.
- Thường tri huyện thân làm mệnh quan triều đình lại không làm đúng bổn phận, tham lam ích kỷ, trước hết giam vào đại lao, ta sẽ tâu lên Bệ hạ để xin ý chỉ xử lý ngươi. Nhưng trước hết, tội danh vu hại người tốt, cậy quyền ức hiếp dân lành, phạt 50 đại bản, thực thi ngay lập tức!
Thường tri huyện bị lôi xuống đánh, giãy giụa, kêu gào như heo bị chọc tiết. Lúc này, dân chúng xung quanh mới sáng tỏ sự tình, thay nhau phỉ nhổ, chửi mắng Thường tri huyện.
Gia sản của phủ tri huyện bị tịch thu, gia quyến biếm làm dân thường.
Trung chưởng quỹ và Hà chưỡng quỹ tham lam độc ác, vu cáo người thiện tâm, bị phạt niêm phong cửa hiệu.
Ba nhà Tiền, Hàn, Bách chưởng quỹ cửa hiệu được ban chữ quý. Tốn tiểu nhị được thưởng hai mươi lượng bạc cho tấm lòng trung thực, tận tâm.
Một trận phong ba cứ thể đi qua. Mãi đến bữa cơm tối, Minh Châu mới có dịp nói chuyện với Đồng đại nhân.
- Chất nữ! Bấy lâu nay con đã ở đâu?
Minh Châu ân cần gắp thức ăn cho Đồng đại nhân, cười đáp.
- Đồng bá phụ, kể ra thì dài dòng. Con ở La Hách lưu lạc mười năm. May là trong người con vẫn chảy dòng máu Yến gia, con sống ở đó làm ăn rất được. Tháng ngày trôi qua coi như cũng bình an.
Khoản bốn năm trước, có một đêm con nằm mơ thấy mọi người ở Yến gia. Tổ phụ bảo con phải hồi cố quốc, tiếp tục truyền thống gia đình. Vậy nên, con đã thu dọn mọi thứ rồi trở về.
Ban đầu, con định âm thầm trở về. Nhưng mà hiện tại, con lỡ gây chuyện lớn, đành phải gửi thư và tín vật, nhờ bá phụ tới giải cứu con!
Đồng đại nhân cũng gắp thức ăn cho Minh Châu, không hài lòng.
- Con nhóc liều lĩnh này! Nếu không xảy ra chuyện, con định không báo cho ta biết luôn hay sao? Hậu duệ của Yến gia chỉ còn lại một mình con, ta phải bảo vệ con. Nếu không, ta làm sao ăn nói với phụ thân của con dưới hoàng tuyền!
- Bá phụ, xin đừng nói vậy. Chuyện con trở về, xin người trước hết đừng tiết lộ ra ngoài. Chuyến này quay về, con định về quê nhà bái lạy tổ tiên trước, rồi sau đó sẽ lên kinh đô một chuyến. Chuyện khôi phục Yến gia, con sẽ liệu mà làm. Dù gì, hiện tại một mình con, một thân nữ nhi, tài phú Yến gia còn đó, nếu hành động không cẩn thận sẽ rước họa vào thân, đạo lý này con hiểu được.
Đồng đại nhân gật đầu, thở dài một hơi.
- Ta hiểu rồi. Ta sẽ cho hộ vệ theo hộ tống con về Tần Hoài.
Nói đoạn, tháo ngọc bội đeo bên hông xuống đưa cho Minh Châu.
- Đây là ngọc bội của Đồng gia ta. Sau này, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, con cứ cầm ngọc bội này đến Đồng gia báo tin. Ta sẽ chống lưng cho con.
Sau đó, lại lấy ra một cái túi gấm khác đưa cho Minh Châu, cười bất lực.
- Còn con, nhận lại cái đồng tâm kết (1) này đi! Chút nữa con hại chết ta rồi! Con có biết, Đồng bá mẫu của con vừa nhìn thấy đồng tâm kết này, suýt nữa nổi trận lôi đình với ta. May là năm xưa ta từng nghe phụ thân của con nói, đồng tâm kết của Yến gia tryền cho ái nữ các đời có một viên ngọc khắc chữ Yến làm bằng vàng phủ sơn đen, ta thử một cái là nhận ra ngay.
Minh Châu cũng cảm thấy hài hước vô cùng.
- Nói tới cái tín vật này, bá phụ, người thân thiết với phụ thân con, chắc là sẽ biết. Con đã thắc mắc bấy lâu nay. Con thấy các gia tộc lớn, người ta truyền ngọc bội, túi gấm, lệnh bài,... nói tóm lại là vô vàng thứ đẹp đẽ cho con gái trong nhà làm tín vật. Tại sao chỉ có Yến gia của con là truyền đồng tâm kết vậy ạ?
Đồng đại nhân cười to giải thích với Minh Châu.
- Ha ha ha! Nói tới đây, ta cũng là nghe kể lại. Lão thái tổ của con, tức là phụ thân của tổ phụ con ấy, là một người vô cùng thú vị. Ông ta là người giàu nhất Nam quốc rồi, còn sợ con gái không gả ra ngoài được. Vậy nên nữ nhi các đời Yến gia, sinh ra là được làm cho ngay một cái đồng tâm kết hộ thân, bảo là để sau này dễ gả đi!
Đầu của Minh Châu chạy ba đường hắc tuyến. Thật là cực thân cho lão thái tổ Yến gia. Chuyện vậy mà người cũng lo lắng cho được!
Ngay hôm sau, Đồng đại nhân cử hai hộ vệ võ công cao cường theo bảo vệ Minh Châu lên đường.
Minh Châu lại tiếp tục mấy ngày xóc nảy chán ngắt trên xe ngựa, xuôi theo phương Nam đến Tần Hoài.
*Chú thích:
(1) Đồng tâm kết: