Chương 44
Sáng ngày mồng hai tháng tám, trời đẹp.
Bầu trời trong xanh, cao vút. Những tia nắng phủ lên toàn bộ Kinh đô một màu vàng nhạt ấm áp, khí trời vô cùng dễ chịu.
Hai bên đường, nhà nhà treo tú cầu, treo lụa đỏ. Khắp phố phường, đâu đâu cũng rộn ràng như đón tết.
Từ sáng sớm, dân chúng trong thành đã đổ xô, chen chúc ở hai bên đường. Các tửu lâu chật kín người ngồi. Đâu đâu cũng ồn ào tiếng cười nói, tiếng pháo, tiếng kèn trống ăn mừng.
Ở cửa cung, Minh Châu cùng toàn thể văn võ bá quan đã đứng đợi sẵn.
Hôm nay, Minh Châu mặc cung trang vàng nhạt, đầu cài trâm khổng tước, phong thái chững chạc, tự tin, tỏa sáng như một viên minh châu thực thụ của hoàng tộc Nam Quốc. Phía sau theo hầu là Hạ Quả và Tĩnh Thu.
Suốt đêm hôm qua Minh Châu không ngủ được. Mấy ngày nay, nàng cứ ăn ngủ không yên. Chỉ mong sớm thấy được bọn Nguyên Ngọc trở về.
Đột nhiên, từ công thành vang lên tiếng tù và. Một tên lính canh cổng la lớn.
- Đã thấy bóng đại quân! Đội quân sắp vào thành!
Minh Châu nghe vậy lại càng nôn nóng hơn. Hạ Quả cười, nhắc nhở nàng.
- Quận chúa đừng nôn nóng! Chỉ một lát nữa thôi là bọn họ vào thành, người có thể gặp họ rồi.
Minh Châu sao lại không biết. Chỉ là, quả thật, nếu chưa gặp tận mặt, nàng vẫn không thể yên tâm.
Chỉ một khắc sau, đội quân đã tiến vào cổng thành.
Dẫn đầu binh đoàn là Thái tử Giang Nguyên Ngọc mặc giáp vàng. Dưới ánh nắng, bộ giáp của hắn sáng bừng. Vẫn là gương mặt anh tuấn với đường nét nghiêm nghị đó, nhưng hôm nay, trên gương mặt ấy treo thêm một nụ cười đầy đắc ý, tự tin.
Theo sau là Hoắc Dương mặc giáp đen. Mặc dù đã được điều trị và chăm sóc tốt, nhưng hắn vẫn rất gầy. Duy chỉ có đôi mắt sáng và khí thế của một tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường là không bị ảnh hưởng. Hắn cũng giống với Thái tử, trên mặt treo nhiều thêm một nụ cười thản nhiên.
Bên cạnh Hoắc Dương chính là Tề Hoành mang giáp bạc. Tề tiểu Hầu gia vừa vào thành đã trở lại nguyên bản của một hoa hoa công tử: một đôi mắt hoa đào nổi bật trên nước da trắng, trên môi thì treo một nụ cười không thể thiếu đứng đắn hơn. Trong ba người, hắn là người có khí chất rạng rỡ nhất.
Theo sau, là các vị tướng quân và hơn hai trăm ngàn binh sĩ.
Đoàn quân cưỡi ngựa gần đến cửa cung thì Nguyên Ngọc ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Nguyên Ngọc dẫn đầu xuống ngựa. Mọi người theo sau cũng xuống theo. Bọn họ chậm rãi đi từng bước đến cửa cung.
Bên này, Minh Châu dẫn đầu các vị đại nhân từng bước từng bước tiến đến.
Khi hai bên đã đối mặt nhau, Minh Châu lập tức dẫn đầu bá quan văn võ quỳ xuống, hô to.
- Thái tử thiên tuế! Chúc mừng Thái tử đại công cáo thành!
Triều thần ngay lập tức hô theo.
- Chúc mừng Thái tử đại công cáo thành!
Nguyên Ngọc ngay lập tức đưa tay đỡ Minh Châu đứng lên. Tiểu cô nương nhà hắn lại gầy đi nhiều rồi. Minh Châu nhìn thẳng vào mắt Nguyên Ngọc, hắn thấy rõ trong mắt nàng đã đong đầy nước mắt.
Nguyên Ngọc phì cười, trước mặt tất cả mọi người, lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng.
- Muội cực khổ rồi!
Minh Châu cố hít sâu mấy hơi để không khóc, gật gật đầu.
- Huynh về là tốt rồi!
Nói đoạn, lại nhìn ra phía sau, thấy Hoắc Dương và Tề Hoành đang đứng nhìn nàng. Hoắc Dương nhìn nàng đầy dịu dàng. Tề Hoành cười tươi, cố tình ra vẻ trêu chọc nàng.
Minh Châu đưa mắt nhìn lại Nguyên Ngọc, thấy hắn gật nhẹ đầu. Nàng nhẹ nhàng thi lễ một cái, rồi bước ra phía sau lưng hắn.
Sau đó, nàng bước đến đứng trước mặt Hoắc Dương và Tề Hoành.
Sau đó, nàng dang tay ôm lấy cả hai như lúc tiễn hai người ra trận.
Sau đó, nàng khóc lên thành tiếng.
Cả Hoắc Dương và Tề Hoành đều bật cười, đưa tay ôm lại nàng.
Nguyên Ngọc dẫn đầu cười ha ha vang cả một khoản không. Mọi người nhìn cảnh này, cũng cười theo.
Bá quan văn võ cảm thán. Tình cảm của Quận chúa cùng Thái tử và chư vị tướng quân thật sự tốt.
Toàn thể tướng lĩnh lại cảm động. Tiểu Quận chúa đã luôn là hậu phương vững chắc cho họ mấy tháng nay, thì ra cũng chỉ là một muội tử xinh xắn giàu tình cảm.
Minh Châu nghe mọi người cười thì ngượng ngùng thả hai người Hoắc Dương ra. Sau đó bình tĩnh bước về đứng cạnh Nguyên Ngọc.
Nguyên Ngọc hô lớn.
- Hôm nay chư vị văn võ bá quan và chúng tướng sĩ nhanh chóng lui về nghỉ ngơi. Đêm ngày mai ta sẽ tổ chức tiệc mừng công. Bãi triều!
Mọi người đồng thanh hô Thái tử Thiên tuế, sau đó lục tục rời đi. Lúc này, Nghiêm Cẩn mới bước tới.
- Mọi người về nghỉ ngơi trước, tối nay tụ tập ở Khánh Niên Trang, thế nào?
Nguyên Ngọc cười nhìn Nghiêm Cẩn, nắm tay đấm vào vai hắn một cái.
- Phải tụ họp chứ! Ta lại đang muốn nghe ngươi giải thích, làm cách nào mà một tên thư sinh chôn chân ở Kinh đô như ngươi lại có thể liệu việc binh như thần đến thế! Thật sự làm cho ta mở mắt mà nhìn!
Nghiêm Cẩn vẫn vẻ ung dung giảo hoạt.
- Thần không dám!
Tề Hoành nhanh chóng lên tiếng.
- Minh Châu, tối nay muội cho gọi cả bọn Xuân Hạnh ngồi chung nhé!
Minh Châu gật đầu.
- Ta đã biết. Để ta sắp xếp. Các huynh nhanh chóng về thay giáp rồi tắm rửa, nghỉ ngơi. Ta xem huynh và Hoắc Dương gầy đến không ra hình dạng nữa rồi! Đau lòng chết ta!
Nguyên Ngọc lấy tay cốc đầu Minh Châu.
- Muội chỉ lo nói bọn ta! Muội nhìn lại mình xem! Muội ở lại Kinh đô trấn giữ mà lại còn muốn gầy hơn cả bọn ta nữa! Lúc nãy ta tưởng chút nữa có gió thổi là muội bay mất luôn ấy!
Minh Châu cười hi hi không phản bác.
~~~~~ Ta là đường phân cách ai về nhà nấy ~~~~~~
Hoắc Dương vừa về đến cổng Hoắc Phủ, đã thấy Hoắc lão thái quân cùng mọi người trong phủ đứng đợi sẵn. Hắn lập tức thúc ngựa chạy nhanh đến, xuống ngựa đỡ lấy bà.
- Tổ mẫu! Con đã không làm mất mặt Hoắc gia, chiến thắng trở về!
Hoắc lão thái quân xúc động ôm lấy Hoắc Dương mà khóc.
- Về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Trời ơi! Ta cứ tưởng là đã không còn được thấy con nữa! Hoắc Dương của ta! Cảm tạ trời đất đã cho con được trở về an toàn! Tạ ơn trời đất!
Nhũ mẫu nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Hoắc lão thái quân và nói với Hoắc Dương.
- Nào! Có gì vào trong rồi nói! Tướng quân vào trong nghỉ ngơi, bọn ta đã chuẩn bị sẵn rồi.
Buổi trưa hôm đó, hai bà cháu có dịp dùng bữa trưa với nhau sau một khoản thời gian dài. Hoắc lão thái quân vẫn chưa hết xúc động.
- Ta nghe chiến báo là con trúng độc rất nặng. Hiện tại trong người của con thấy sao rồi?
Hoắc Dương ân cần đáp.
- Lúc đó, quả thật con đã bước một chân đến cửa tử. Cũng may có đại phu của Quận chúa cử đến cứu giúp kịp thời. Hiện tại thân thể của con đã không còn gì đáng ngại nữa ạ.
Hoắc lão thái quân lập tức buông đũa, chắp tay.
- Tạ ơn trời đất phù hộ! Tạ ơn liệt tổ liệt tông phù hộ! Lúc ta nghe nói Thái tử phải dẫn binh cứu viện, còn con và Tề tiểu Hầu gia sống chết không rõ, trái tim ta như muốn bể ra thành trăm mảnh. Hoắc Dương ơi! Sau này con tuyệt đối phải cẩn thận! Đừng để một lão bà như ta phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kể đầu xanh, ta nhất định sẽ không chịu nổi!
Hoắc Dương cũng buông đũa, nắm lấy tay lão thái quân.
- Tổ mẫu! Xin tổ mẫu đừng lo lắng nữa! Bây giờ chẳng phải con đã khỏe mạnh trở về rồi sao, người nên ăn mừng mới phải! Nào, tổ mẫu dùng thêm đồ ăn đi!
Hoắc lão thái quân cũng cầm đũa gắp đồ ăn vào bát của Hoắc Dương.
- Đúng rồi! Con phải ăn cho nhiều vào để mau chóng hồi phục! Ăn đi con!
Bầu trời trong xanh, cao vút. Những tia nắng phủ lên toàn bộ Kinh đô một màu vàng nhạt ấm áp, khí trời vô cùng dễ chịu.
Hai bên đường, nhà nhà treo tú cầu, treo lụa đỏ. Khắp phố phường, đâu đâu cũng rộn ràng như đón tết.
Từ sáng sớm, dân chúng trong thành đã đổ xô, chen chúc ở hai bên đường. Các tửu lâu chật kín người ngồi. Đâu đâu cũng ồn ào tiếng cười nói, tiếng pháo, tiếng kèn trống ăn mừng.
Ở cửa cung, Minh Châu cùng toàn thể văn võ bá quan đã đứng đợi sẵn.
Hôm nay, Minh Châu mặc cung trang vàng nhạt, đầu cài trâm khổng tước, phong thái chững chạc, tự tin, tỏa sáng như một viên minh châu thực thụ của hoàng tộc Nam Quốc. Phía sau theo hầu là Hạ Quả và Tĩnh Thu.
Suốt đêm hôm qua Minh Châu không ngủ được. Mấy ngày nay, nàng cứ ăn ngủ không yên. Chỉ mong sớm thấy được bọn Nguyên Ngọc trở về.
Đột nhiên, từ công thành vang lên tiếng tù và. Một tên lính canh cổng la lớn.
- Đã thấy bóng đại quân! Đội quân sắp vào thành!
Minh Châu nghe vậy lại càng nôn nóng hơn. Hạ Quả cười, nhắc nhở nàng.
- Quận chúa đừng nôn nóng! Chỉ một lát nữa thôi là bọn họ vào thành, người có thể gặp họ rồi.
Minh Châu sao lại không biết. Chỉ là, quả thật, nếu chưa gặp tận mặt, nàng vẫn không thể yên tâm.
Chỉ một khắc sau, đội quân đã tiến vào cổng thành.
Dẫn đầu binh đoàn là Thái tử Giang Nguyên Ngọc mặc giáp vàng. Dưới ánh nắng, bộ giáp của hắn sáng bừng. Vẫn là gương mặt anh tuấn với đường nét nghiêm nghị đó, nhưng hôm nay, trên gương mặt ấy treo thêm một nụ cười đầy đắc ý, tự tin.
Theo sau là Hoắc Dương mặc giáp đen. Mặc dù đã được điều trị và chăm sóc tốt, nhưng hắn vẫn rất gầy. Duy chỉ có đôi mắt sáng và khí thế của một tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường là không bị ảnh hưởng. Hắn cũng giống với Thái tử, trên mặt treo nhiều thêm một nụ cười thản nhiên.
Bên cạnh Hoắc Dương chính là Tề Hoành mang giáp bạc. Tề tiểu Hầu gia vừa vào thành đã trở lại nguyên bản của một hoa hoa công tử: một đôi mắt hoa đào nổi bật trên nước da trắng, trên môi thì treo một nụ cười không thể thiếu đứng đắn hơn. Trong ba người, hắn là người có khí chất rạng rỡ nhất.
Theo sau, là các vị tướng quân và hơn hai trăm ngàn binh sĩ.
Đoàn quân cưỡi ngựa gần đến cửa cung thì Nguyên Ngọc ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Nguyên Ngọc dẫn đầu xuống ngựa. Mọi người theo sau cũng xuống theo. Bọn họ chậm rãi đi từng bước đến cửa cung.
Bên này, Minh Châu dẫn đầu các vị đại nhân từng bước từng bước tiến đến.
Khi hai bên đã đối mặt nhau, Minh Châu lập tức dẫn đầu bá quan văn võ quỳ xuống, hô to.
- Thái tử thiên tuế! Chúc mừng Thái tử đại công cáo thành!
Triều thần ngay lập tức hô theo.
- Chúc mừng Thái tử đại công cáo thành!
Nguyên Ngọc ngay lập tức đưa tay đỡ Minh Châu đứng lên. Tiểu cô nương nhà hắn lại gầy đi nhiều rồi. Minh Châu nhìn thẳng vào mắt Nguyên Ngọc, hắn thấy rõ trong mắt nàng đã đong đầy nước mắt.
Nguyên Ngọc phì cười, trước mặt tất cả mọi người, lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng.
- Muội cực khổ rồi!
Minh Châu cố hít sâu mấy hơi để không khóc, gật gật đầu.
- Huynh về là tốt rồi!
Nói đoạn, lại nhìn ra phía sau, thấy Hoắc Dương và Tề Hoành đang đứng nhìn nàng. Hoắc Dương nhìn nàng đầy dịu dàng. Tề Hoành cười tươi, cố tình ra vẻ trêu chọc nàng.
Minh Châu đưa mắt nhìn lại Nguyên Ngọc, thấy hắn gật nhẹ đầu. Nàng nhẹ nhàng thi lễ một cái, rồi bước ra phía sau lưng hắn.
Sau đó, nàng bước đến đứng trước mặt Hoắc Dương và Tề Hoành.
Sau đó, nàng dang tay ôm lấy cả hai như lúc tiễn hai người ra trận.
Sau đó, nàng khóc lên thành tiếng.
Cả Hoắc Dương và Tề Hoành đều bật cười, đưa tay ôm lại nàng.
Nguyên Ngọc dẫn đầu cười ha ha vang cả một khoản không. Mọi người nhìn cảnh này, cũng cười theo.
Bá quan văn võ cảm thán. Tình cảm của Quận chúa cùng Thái tử và chư vị tướng quân thật sự tốt.
Toàn thể tướng lĩnh lại cảm động. Tiểu Quận chúa đã luôn là hậu phương vững chắc cho họ mấy tháng nay, thì ra cũng chỉ là một muội tử xinh xắn giàu tình cảm.
Minh Châu nghe mọi người cười thì ngượng ngùng thả hai người Hoắc Dương ra. Sau đó bình tĩnh bước về đứng cạnh Nguyên Ngọc.
Nguyên Ngọc hô lớn.
- Hôm nay chư vị văn võ bá quan và chúng tướng sĩ nhanh chóng lui về nghỉ ngơi. Đêm ngày mai ta sẽ tổ chức tiệc mừng công. Bãi triều!
Mọi người đồng thanh hô Thái tử Thiên tuế, sau đó lục tục rời đi. Lúc này, Nghiêm Cẩn mới bước tới.
- Mọi người về nghỉ ngơi trước, tối nay tụ tập ở Khánh Niên Trang, thế nào?
Nguyên Ngọc cười nhìn Nghiêm Cẩn, nắm tay đấm vào vai hắn một cái.
- Phải tụ họp chứ! Ta lại đang muốn nghe ngươi giải thích, làm cách nào mà một tên thư sinh chôn chân ở Kinh đô như ngươi lại có thể liệu việc binh như thần đến thế! Thật sự làm cho ta mở mắt mà nhìn!
Nghiêm Cẩn vẫn vẻ ung dung giảo hoạt.
- Thần không dám!
Tề Hoành nhanh chóng lên tiếng.
- Minh Châu, tối nay muội cho gọi cả bọn Xuân Hạnh ngồi chung nhé!
Minh Châu gật đầu.
- Ta đã biết. Để ta sắp xếp. Các huynh nhanh chóng về thay giáp rồi tắm rửa, nghỉ ngơi. Ta xem huynh và Hoắc Dương gầy đến không ra hình dạng nữa rồi! Đau lòng chết ta!
Nguyên Ngọc lấy tay cốc đầu Minh Châu.
- Muội chỉ lo nói bọn ta! Muội nhìn lại mình xem! Muội ở lại Kinh đô trấn giữ mà lại còn muốn gầy hơn cả bọn ta nữa! Lúc nãy ta tưởng chút nữa có gió thổi là muội bay mất luôn ấy!
Minh Châu cười hi hi không phản bác.
~~~~~ Ta là đường phân cách ai về nhà nấy ~~~~~~
Hoắc Dương vừa về đến cổng Hoắc Phủ, đã thấy Hoắc lão thái quân cùng mọi người trong phủ đứng đợi sẵn. Hắn lập tức thúc ngựa chạy nhanh đến, xuống ngựa đỡ lấy bà.
- Tổ mẫu! Con đã không làm mất mặt Hoắc gia, chiến thắng trở về!
Hoắc lão thái quân xúc động ôm lấy Hoắc Dương mà khóc.
- Về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Trời ơi! Ta cứ tưởng là đã không còn được thấy con nữa! Hoắc Dương của ta! Cảm tạ trời đất đã cho con được trở về an toàn! Tạ ơn trời đất!
Nhũ mẫu nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Hoắc lão thái quân và nói với Hoắc Dương.
- Nào! Có gì vào trong rồi nói! Tướng quân vào trong nghỉ ngơi, bọn ta đã chuẩn bị sẵn rồi.
Buổi trưa hôm đó, hai bà cháu có dịp dùng bữa trưa với nhau sau một khoản thời gian dài. Hoắc lão thái quân vẫn chưa hết xúc động.
- Ta nghe chiến báo là con trúng độc rất nặng. Hiện tại trong người của con thấy sao rồi?
Hoắc Dương ân cần đáp.
- Lúc đó, quả thật con đã bước một chân đến cửa tử. Cũng may có đại phu của Quận chúa cử đến cứu giúp kịp thời. Hiện tại thân thể của con đã không còn gì đáng ngại nữa ạ.
Hoắc lão thái quân lập tức buông đũa, chắp tay.
- Tạ ơn trời đất phù hộ! Tạ ơn liệt tổ liệt tông phù hộ! Lúc ta nghe nói Thái tử phải dẫn binh cứu viện, còn con và Tề tiểu Hầu gia sống chết không rõ, trái tim ta như muốn bể ra thành trăm mảnh. Hoắc Dương ơi! Sau này con tuyệt đối phải cẩn thận! Đừng để một lão bà như ta phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kể đầu xanh, ta nhất định sẽ không chịu nổi!
Hoắc Dương cũng buông đũa, nắm lấy tay lão thái quân.
- Tổ mẫu! Xin tổ mẫu đừng lo lắng nữa! Bây giờ chẳng phải con đã khỏe mạnh trở về rồi sao, người nên ăn mừng mới phải! Nào, tổ mẫu dùng thêm đồ ăn đi!
Hoắc lão thái quân cũng cầm đũa gắp đồ ăn vào bát của Hoắc Dương.
- Đúng rồi! Con phải ăn cho nhiều vào để mau chóng hồi phục! Ăn đi con!