Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Minh Châu Ký

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Minh Châu Ký
  3. Chương 42

Chương 42

Sáng sớm hôm sau, hai trăm vạn quân của Sĩ Đạt do Á Lý Bố và Mạch Bổn Lao tiến công bất ngờ qua cầu Tam Giang, đánh trực diện vào doanh trại của quân Nam Quốc.

Tuy nhiên, quân của Nam Quốc dường như cũng đã có sự chuẩn bị trước, ngay lập tức bày trận ứng chiến.

Nhìn thấy Tề Hoành tay đeo lụa trắng, A Lý Bố cười đắc thắng.

- Tề Hoành! Hoắc Dương đã chết, chống cự vô ích! Mau buông vũ khí đầu hàng! Ta sẽ tha cho mạng chó của các ngươi!

Tề Hoành cũng không chịu thua, nhếch miệng cười đáp trả.

- A Lý Bố! Đừng vội mừng! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!

Ngược lại với vẻ tự tin của Á Lý Bố, ngay khi nhìn thấy Tề Hoành, trong lòng Mạch Bổn Lao bỗng dâng lên cảm giác bất an.

So với tình thế nguy cấp khi bị tấn công bất ngờ mà bọn chúng đã dự tính, dường như quân của Nam Quốc đã có chuẩn bị trước.

Hơn nữa, nhìn sang bên họ, quân lính không hề có vẻ tiều tụy hay hoang mang, mà tên nào cũng hừng hực khí thế chiến đấu. Điều này quả thật không bình thường.

Mạch Bổn Lao thúc ngựa đến gần A Lý Bố, khẽ nhắc nhở.

- Ta có chút bất an. Hình như bọn chúng có chuẩn bị. Chúng ta cần phải cẩn thận.

Chưa dứt lời, Tề Hoành đã dẫn binh xông lên.

Lúc này, A Lý Bố cũng chẳng để ý đến lời của Mạch Bổn Lao, lập tức cho gióng trống thúc binh ứng chiến.

Hai bên lực lượng ngang nhau, tình huống ngay lập tức rơi vào thế giằng co.

Trận chiến kéo dài được nửa canh giờ, trong lúc hỗn loạn, quân Nam Quốc tiến về phía cầu Tam Giang, theo kế hoạch, hủy cầu, chặn đường rút lui của địch.

Mạch Bổn Lao thấy vậy, dự cảm bất an trong lòng lại càng rõ hơn. Hắn lập tức ra lệnh cho quân rút dần về phía sông. Chưa kịp điều động xong, đã nghe âm thanh dõng dạc.



- Mạch Bổn Lao! Chạy đi đâu!

Mạch Bổn Lao và A Lý Bố nhìn theo hướng phát ra âm thanh, kinh hoàng thấy Hoắc Dương dẫn đầu một đoàn áo giáp đen xông tới.

A Lý Bố chửi tục.

- Con mẹ nó! Trúng kế rồi! Nhanh chóng rút quân!!!

Thế nhưng, lúc này đã muộn.

Năm trăm binh áo giáp đen do Hoắc Dương dẫn đầu tiến công như một mũi tên đã lấy đà thật chuẩn. Tất cả đều lao vào trận chiến giống như những cỗ máy giết địch. Chỉ qua một khắc chung, lợi thế đã nghiên hẳn về phía quân Nam Quốc.

Lúc này, Mạch Bổn Lao và A Lý Bố chỉ thầm cầu nguyên cho quân của Cách Nhĩ Tân và Giang Nguyên Chân nhanh chóng quay lại tiếp ứng.

Lợi dụng lúc A Lý Bố không chú ý, Hoắc Dương xông lên chém đứt một cánh tay của hắn. A Lý Bố kêu lên thảm thiết. Hoắc Dương cười như tu la với hắn.

- A Lý Bố, chúng ta hôm nay tính toán hết nợ cũ với nhau!

- Hoắc Dương!!! Ngươi dám lừa gạt ta!!! Ta đây liều mạng với ngươi!

Chưa đến mười chiêu, đầu của A Lý Bố rơi xuống đất.

Quân Sĩ Đạt nhìn thấy đội quân giáp đen của Hoắc Dương chém giết không biết mệt, bị thương cũng không đau đớn, cứ xông lên như một cương thi, liền trở nên sợ hãi, lần lượt tháo chạy. Quân Nam Quốc truy kích đến cùng, giết không sót một tên.

Ở phía bên này, Cách Nhĩ Tân và Giang Nguyên Chân dẫn quân theo đường mòn chặn đánh quân chi viện của Nam Quốc. Nhưng đã đi được một canh giờ, lại chẳng thấy tăm hơi của quân Nam Quốc đâu.

Lúc này, Giang Nguyên Chân mới thầm than một tiếng không hay, nói với Cách Nhĩ Tân.

- Cách tướng quân, chúng ta trúng kế rồi, phải lập tức quay về!

Cách Nhĩ Tân nghe vậy, cũng lập tức cho quân nhanh chóng chạy về lại Tam Giang.

Lúc Cách Nhĩ Tân về đến chiến trường, từ xa nhìn thấy binh lính chỉnh tề đứng ngay hàng, trong lòng còn đắc thắng, không ngờ Á Lý Bố tướng quân và Đại hoàng tử lại ra tay nhanh đến như vậy.

Nhưng, càng đến gần, Cách Nhĩ Tân và Giang Nguyên Chân lại càng có cảm giác không đúng.

Tới khi giáp mặt nhau, cả hai mặt cắt không còn giọt máu.

Hoắc Dương dẫn đầu đoàn binh, tay xách đầu A Lý Bố.

Quỳ bên cạnh ngựa của hắn, là xác của Mạch Bổn Lao bị hàng chục cây thương xiên qua.

- Hoắc Dương chưa chết! Chạy thôi!

Giang Nguyên Chân khiếp đảm kêu lên.

Trái với hắn, Cách Nhĩ Tân gào lên.

- Hoắc Dương!!! Hôm nay ta liều mạng với ngươi.



Một trận chiến ác liệt tiếp tục diễn ra với chiến thắng đã nằm trong dự tính. Chỉ sau nửa canh giờ, quân đội Sĩ Đạt hoàn toàn bị diệt. Cách Nhĩ Tân và Giang Nguyên Chân bị bắt sống.

Quân đội Nam Quốc thừa thắng xông lên, tiêu diệt doanh trại giặc, giành lại cả Thành Hưng Phú.

Lúc Hoắc Dương đang chuẩn bị châm lửa thiêu kho lương của địch, liền thấy Mộc Đông từ xa cưỡi ngựa đi tới.

- Hoắc tướng Quân! Ngài và Hắc Giáp quân phải ngay lập tức phải trở về doanh trại. Không tới một chung trà nữa thuốc sẽ hết tác dụng. Mọi người phải nhanh lên!

Tề Hoành ngay lập tức tiếp lấy cây đuốc trong tay Hoắc Dương.

- Huynh dẫn Hắc Giáp quân quay về lều nhận chữa trị đi! Ở đây giao cho ta!

Hoắc Dương gật đầu, sau đó ra lệnh rút quân.

Lúc đó, Hắc Giáp quân còn đang hưng phấn, mọi người kháo nhau rằng, bọn họ có thể diệt thêm một trăm tên địch nữa.

Nhưng, khi vừa nhìn thấy cổng trại trước mắt, còn chưa kịp tiến vào, tất cả bọn họ bỗng nhiên có cảm giác sức lực toàn thân bị rút sạch. Một đoàn quân năm trăm người lần lượt ngã xuống như rơm rạ.

Nguyên Ngọc ngay lập tức chạy ra đỡ Hoắc Dương. Lúc này Hoắc Dương đã bất tỉnh.

Đội ngũ binh lính còn lại và đoàn lang trung do Xuân Hạnh chỉ huy lập tức tiến hành "nhặt xác" Hắc Giáp quân về doanh trại.

Chiến sự kết thúc. Ba trăm vạn tướng sĩ của Sĩ Đạt toàn đoàn bị diệt. Quân Sĩ Đạt đại bại.

~~~~~ Ta là đường phân cách chiến thắng ~~~~~

Lúc Hoắc Dương tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được là - Không có cảm giác. Quả đúng như lời Xuân Hạnh nói, giống y như bị liệt toàn thân.

Xuân Hạnh vén lều bước vào, thấy hắn đã tỉnh, liền vui vẻ hỏi.

- Tướng quân tỉnh rồi à? Để nô tì đưa nước cho ngài.

Xuân Hạnh ghé ra cổng lều bảo binh lính báo với Thái tử và Tề Hoành, xong rồi quay lại rót nước đút cho Hoắc Dương.

- Tình hình quân ta thế nào rồi?

Xuân Hạnh lấy khăn tay lau miệng cho hắn, xong lập tức quy cũ lùi lại, rồi mới đáp.

- Tướng quân yên tâm, tất cả đều theo đúng kế hoạch của người. Hắc Giáp quân đang được chữa trị, tất cả mọi người đều không sao.

Xuân Hạnh vừa dứt lời, đã nghe tiếng của Tề Hoành oang oang.

- Huynh tỉnh rồi à! Huynh ngủ lâu quá đấy! Bọn ta còn phải vất vả thu dọn tàn cuộc đây này!!!

Hoắc Dương cũng cười, đáp lại.

- Ta xin lỗi, nhưng mà quả thật, hiện tại ngay cả ngón tay ta cũng không cử động được.



Nguyên Ngọc ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dương, xem xét một lượt, lại nhìn Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh vẫn giữ khoản cách đúng mực, mặt mỉm cười ung dung. Nguyên Ngọc lại nhìn Hoắc Dương rồi cảm thán.

- Ban đầu ta còn có chút nghi ngờ tác dụng của thuốc này. Hiện tại, không tin không được. Hoắc Dương, lần đầu ta thấy một đội quân năm trăm người làm tiên phong, nhưng không tổn thất một người nào cả.

Tề Hoành nhìn Xuân Hạnh cười sung sướng.

- Tất nhiên! Đó là nhờ có tiểu Xuân Hạnh nhà ta tài giỏi! Thái tử điện hạ! Lần này về kinh ngài phải ban thưởng hậu hĩnh cho phu nhân của thần!

Xuân Hạnh mỉm cười dịu dàng với Tề Hoành, nhưng nghiến răng từng chữ.

- Tề tiểu Hầu gia! Xin ngài thỉnh tự trọng!

Tức thời, mọi người cùng bật cười. Hoắc Dương nói với Nguyên Ngọc.

- Ở dưới gối của ta có một bản Hòa ước do Nghiêm Cẩn chuẩn bị sẵn. Ngài hãy xem qua. Nếu không có thay đổi gì, Tề Hoành sẽ gửi trước nội dung này cho bên phía Sĩ Đạt.

Nguyên Ngọc và Tề Hoành trợn mắt. Cái tên Nghiêm Cẩn này! Hắn vậy mà tới Hiệp ước cũng đã chuẩn bị sẵn! Sao hắn lại có cái tự tin này cơ chứ!

Nguyên Ngọc nhận Hòa ước, đọc đi đọc lại, cảm thán, Sĩ Đạt sắp bị con hồ ly Nghiêm Cẩn lột một lớp da. Chậc chậc hai tiếng, rồi đưa Hòa ước cho Tề Hoành.

- Nội dung này không cần điều chỉnh thêm. Ngày mai Tề Hoành sẽ đi gửi bản nháp này và thông báo trao đổi tù binh cho Hoàng đế Sĩ Đạt.

Xuân Hạnh, tình trạng này thì bao lâu nữa Hắc Giáp quân sẽ hành quân về Kinh đô được?

- Bẩm Thái tử điện hạ, tối đa hai ngày nữa là Hắc Giáp quân có thể đi bộ lại được.

Nguyên Ngọc nghe vậy thì gật đầu.

- Tốt lắm! Chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi! Minh Châu ở Kinh đô chắc là vất vả lắm rồi! Nào! Về gặp muội ấy thôi!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6069 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5509 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5214 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4964 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4826 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4786 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter