Chương 37
Các vị đại thần biết tình thế cấp bách, cần phải giải quyết, nên không còn cách nào khác phải thực thi theo mệnh lệnh của Thái tử.
Nghiêm Cẩn giữ Minh Châu lại.
- Minh Châu, nàng vẫn còn đủ bình tĩnh chứ?
Minh Châu hít một hơi, dứt khoát trả lời.
- Ta không sao! Đây không phải là lúc để suy sụp, ta biết.
- Nàng giúp ta viết một lá thư cho Hoắc tướng quân đi.
Minh Châu không hiểu.
- Thư? Thư gì?
- Một lá thư mà trong trường hợp tệ nhất, có thể làm cho Hoắc Dương có ý chí tiếp tục chiến đấu. Tốt nhất là có thể làm cho hắn cho dù có đứng trước cửa chết cũng sẽ tức đến tỉnh lại.
Minh Châu đang định nổi giận với Nghiêm Cẩn, không biết là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn, nhưng nhìn gương mặt hoàn toàn nghiêm túc của Cẩn, biết hắn nói thật.
Hai canh giờ sau, Nguyên Ngọc dẫn theo mười vạn binh mã còn sót lại của kinh đô, cùng với ba vị tiểu tướng quân xuất chinh hỗ trợ.
Bên phía phủ Quận chúa nhanh chóng đóng hai mươi xe thảo dược và hai mươi xe lương, do Xuân Hạnh và Mộc Đông dẫn đoàn. Tất cả nhanh chóng lên đường.
Sáng sớm ngày tiếp theo, trong buổi thượng triều, văn võ bá quan đều không thấy Thái tử. Ngược lại, người giám quốc thay cho Thái tử là Dư Quận chúa.
Chúng thần tử bắt đầu xôn xao! Thái tử đây là ý gì? Sĩ nông công thương, thương là thấp nhất, vậy mà lại để cho một Quận chúa giám quốc.
Minh Châu chỉ đứng trước đài cao, không hề tiến lại gần long ỷ lớn tiếng nói.
- Chư vị đại nhân! Ta biết trong lòng mọi người còn vạn điều thắc mắc. Nhưng hiện tại, chiến sự như lửa xém chân mày. Nhị Hoàng tử thông đồng với Sĩ Đạt phản quốc, Hoắc Tướng Quân và Tề tiểu Hầu gia trọng thương, quân ta thiệt hại nặng nề. Chiều hôm qua, Thái tử điện hạ đã dẫn binh ứng cứu. Thời điểm này, mong rằng mọi người có thể cùng ta, san sẻ gánh nặng cho Thái tử, có thể cùng ta hợp sức giữ vững giang sơn Nam Quốc.
Nghiêm Cẩn là người đầu tiên quỳ xuống.
- Thần, nguyện dốc hết sức hỗ trợ Quận Chúa, cùng gánh vác, giữ vững giang sơn Nam Quốc.
Ngay sau đó, các vị Thượng thư đại nhân cũng đồng loạt quỳ xuống. Các vị khác thấy vậy, cũng không tiện lên tiếng, nhất loạt quỳ xuống hô lên
- Quận chúa thiên tuế!!!
- Chư vị đại nhân, mời đứng lên!
Hiện tại biên giới phía Bắc chưa rõ tình huống, nhưng chúng ta lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác. Hiện tại Khánh Niên Trang đang tạm thời đóng cửa, ta đang dùng toàn bộ nhân lực của Trang và phủ Quận chúa để thu gom lương thực, nhu yếu phẩm từ khắp nơi để đủ cho trận đánh lớn.
Tuy thật xấu hổ, nhưng hiện tại ta e là người trong tay ta không đủ, có thể nhờ Hộ Bộ đại nhân và Binh Bộ đại nhân hỗ trợ không?
Hai vị thượng thư cùng các đại nhân trong bộ ngay lập tức quỳ xuống.
- Thần không dám! Mong Quận chúa cứ căn dặn.
Đêm qua, Minh Châu, Nghiêm Cẩn và năm vị Thượng thư đã cùng nhau thức suốt đêm lên kế hoạch tác chiến và hỗ trợ biên giới. Riêng Công bộ thượng thư đã bị áp giải về phủ và giám sát chặt chẽ.
Chỉ sau một đêm, Minh Châu đã làm cho năm vị Thượng thư phải mở cảm thán, Thái tử đã không tin lầm người. Nghiêm Cẩn là người có năng lực, điều đó cả năm người đều biết, nhưng Minh Châu lại là một kiểu hoàn toàn khác.
Minh Châu nắm rất rõ tình hình kinh tế và chính trị ở mọi nơi trong lãnh thổ Nam Quốc, hầu như nơi nào cũng có trạm tin của Khánh Niên trang. Khả năng lập danh sách và phân bố các công việc cũng cực kỳ tốt. Nghiêm Cẩn chỉ ở bên cạnh góp ý khi cần.
Hơn nữa, Minh Châu khi bàn đến công việc của bộ nào, cũng hỏi ý kiến rất cẩn thận. Những góp ý của họ cũng được lắng nghe và suy xét. Điều này, làm cho họ cảm thấy được tôn trọng, cũng cảm thán Quận Chúa là nhân tài khiêm tốn hiếm thấy.
Sau một đêm trắng, tạm thời công việc được phân bố như sau.
Hộ Bộ và Binh Bộ sẽ giúp Khánh Niên Trang chia quân hỗ trợ người dân đẩy mạnh quá trình canh tác, thu hoạch và thu mua. Tất cả ngân sách vẫn được xuất chi tại Phủ Quận chúa như trước.
Công bộ và Hình bộ hỗ trợ dân chúng phía Bắc chạy nạn, lập nơi tạm trú phục vụ chiến tranh, phải đảm bảo cứu trợ kịp thời để tránh việc xảy ra nội loạn. Ngoài ra, hai Bộ hỗ trợ mở đường thông thương để vận chuyển hàng hóa cứu trợ dân phía bắc, cũng đồng thời ra các cáo thị trấn an lòng dân.
Lại bộ và Lễ Bộ điều chỉnh chi phí trong hoàng cung, ra các thông báo kêu gọi, khuyến khích thương nhân quyên góp để đóng góp cho chiến phí.
- Còn một điều nữa, từ hôm nay các vị đại nhân không cần mỗi ngày thượng triều. Tất cả sổ con nộp tại phủ Quận chúa. Chỉ có thể làm phiền năm vị Thượng thư đại nhân cùng Công bộ Thị Lang đại nhân mỗi sáng cùng đến Phủ Quận chúa thương nghị chính sự với ta.
Triều thần nhất thời đồng lòng, nhanh chóng làm theo kế hoạch. Minh Châu thấy vậy, thở ra một hơi. Mong rằng ở phía bên kia, bọn Nguyên Ngọc đều bình an vô sự.
~~~~~ Ta là đường phân tuyến biên giới phía Bắc ~~~~~
Bên kia, quân của Nguyên Ngọc chạy một đường thẳng đến Tam Giang không hề ngừng nghỉ. Quân ta đã mất thành Hưng Phú, nếu để mất cả Tam Giang thì coi như Bắc phủ đã mất.
Thêm một ngày một đêm ròng rã, quân chi viện cũng kịp đến nơi.
Rất may, quân Nam Quốc vẫn trụ được bên bờ sông Tam Giang. Tình hình vẫn chưa rơi vào tệ nhất.
Tề Hoành đang nghị sự với hai vị Đô - Đàm tướng quân, nghe binh sĩ báo, quân chi viện đã đến! Mọi người vô cùng mừng rỡ, vội cùng hai vị tướng quân còn lại ra ngoài tiếp đón.
Lúc Nguyên Ngọc nhìn thấy Tề Hoành và hai vị tướng quân, hắn nghiến chặt răng hồi lâu, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi rồi mới xuống ngựa tiến đến.
Tề Hoành ốm đi rất nhiều, gò má hóp lại, hai mắt trũng sâu, đen sẫm. Râu ria nhiều ngày không cạo, trông nhếch nhác vô cùng. Cánh tay còn đang bó nẹp treo trên cổ.
Hai vị tướng quân cũng không khá hơn, chỉ may là không bị thương nặng như Tề Hoành.
Nguyên Ngọc vội cho ba người đứng dậy rồi cùng nhau vào trong lều.
Tề Hoành nói ngắn gọn tình hình.
Bốn ngày trước, đại quân đã lên kế hoạch tấn công địch ở ngay cửa khẩu Bắc Trọng. Trận đánh sẽ huy động hai trăm vạn quân. Người thống lĩnh sẽ là đại nguyên soái, cùng với Nhị hoàng tử, Tề Hoành, Mộc tướng quân và Đoàn tướng quân.
Giữa đêm hôm đó, trước khi xuất quân, Hoắc nguyên soái đã ra một mật lệnh. Đến thời gian giữa trận, quân ta sẽ bổ sung một trăm ngàn quân do hai vị tướng quân còn lại đến bổ sung giữa chừng để tiếp ứng. Mật lệnh này chỉ có Đô tướng quân và Đàm tướng quân biết.
Trưa ngày hôm sau, chiến sự diễn ra như đúng theo kế hoạch. Quân ta đang cùng địch rơi vào giằng co, bỗng nhiên, Nhị hoàng tử trở mặt, xoay kiếm chém về phía Tề Hoành. Rất may, Hoắc Dương đang ở gần đó đẩy một cái, Tề Hoành mới may mắn tránh kịp.
Ngay lúc đó, mười vạn quân của Nhị hoàng tử đã trà trộn từ trước bất ngờ quay lại chém giết quân ta. Quân ta bị phản bội bất ngờ, lập tức lâm vào hoang mang.
Tề Hoành và Hoắc Dương bị Nhị hoàng tử cùng hai tướng địch bao vây, tình thế lâm nguy. Tướng địch thừa cơ Hoắc tướng quân giải vây cho Tề Hoành đã bắn tên. Hoắc Dương trúng một tên ngay vai. Một lúc sau, phát hiện mũi tên có độc, lập tức ra lệnh thu quân, liền bất tỉnh.
Tề Hoành cùng các vị tướng quân còn lại chống đỡ qua chút thời gian, rất may quân chi viện đã đến kịp, xả tên liên tục khiến cho quân địch thiệt hại một số quân lớn, quân ta mới có thể nhanh chóng thu quân về.
Tuy đã rút về, nhưng quân ta tổn hại gần một trăm vạn binh lính. Hai vị Mộc tướng quân, Bình tướng quân tử trận. Hoắc Dương hiện tại còn đang hôn mê. Mấy ngày nay quân Nam Quốc đang cố gắng cầm cự. Rất may lương thực và thuốc của Quận chúa rất đầy đủ nên tạm có thể coi như giữ được tình hình ổn định.
Nghiêm Cẩn giữ Minh Châu lại.
- Minh Châu, nàng vẫn còn đủ bình tĩnh chứ?
Minh Châu hít một hơi, dứt khoát trả lời.
- Ta không sao! Đây không phải là lúc để suy sụp, ta biết.
- Nàng giúp ta viết một lá thư cho Hoắc tướng quân đi.
Minh Châu không hiểu.
- Thư? Thư gì?
- Một lá thư mà trong trường hợp tệ nhất, có thể làm cho Hoắc Dương có ý chí tiếp tục chiến đấu. Tốt nhất là có thể làm cho hắn cho dù có đứng trước cửa chết cũng sẽ tức đến tỉnh lại.
Minh Châu đang định nổi giận với Nghiêm Cẩn, không biết là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn, nhưng nhìn gương mặt hoàn toàn nghiêm túc của Cẩn, biết hắn nói thật.
Hai canh giờ sau, Nguyên Ngọc dẫn theo mười vạn binh mã còn sót lại của kinh đô, cùng với ba vị tiểu tướng quân xuất chinh hỗ trợ.
Bên phía phủ Quận chúa nhanh chóng đóng hai mươi xe thảo dược và hai mươi xe lương, do Xuân Hạnh và Mộc Đông dẫn đoàn. Tất cả nhanh chóng lên đường.
Sáng sớm ngày tiếp theo, trong buổi thượng triều, văn võ bá quan đều không thấy Thái tử. Ngược lại, người giám quốc thay cho Thái tử là Dư Quận chúa.
Chúng thần tử bắt đầu xôn xao! Thái tử đây là ý gì? Sĩ nông công thương, thương là thấp nhất, vậy mà lại để cho một Quận chúa giám quốc.
Minh Châu chỉ đứng trước đài cao, không hề tiến lại gần long ỷ lớn tiếng nói.
- Chư vị đại nhân! Ta biết trong lòng mọi người còn vạn điều thắc mắc. Nhưng hiện tại, chiến sự như lửa xém chân mày. Nhị Hoàng tử thông đồng với Sĩ Đạt phản quốc, Hoắc Tướng Quân và Tề tiểu Hầu gia trọng thương, quân ta thiệt hại nặng nề. Chiều hôm qua, Thái tử điện hạ đã dẫn binh ứng cứu. Thời điểm này, mong rằng mọi người có thể cùng ta, san sẻ gánh nặng cho Thái tử, có thể cùng ta hợp sức giữ vững giang sơn Nam Quốc.
Nghiêm Cẩn là người đầu tiên quỳ xuống.
- Thần, nguyện dốc hết sức hỗ trợ Quận Chúa, cùng gánh vác, giữ vững giang sơn Nam Quốc.
Ngay sau đó, các vị Thượng thư đại nhân cũng đồng loạt quỳ xuống. Các vị khác thấy vậy, cũng không tiện lên tiếng, nhất loạt quỳ xuống hô lên
- Quận chúa thiên tuế!!!
- Chư vị đại nhân, mời đứng lên!
Hiện tại biên giới phía Bắc chưa rõ tình huống, nhưng chúng ta lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác. Hiện tại Khánh Niên Trang đang tạm thời đóng cửa, ta đang dùng toàn bộ nhân lực của Trang và phủ Quận chúa để thu gom lương thực, nhu yếu phẩm từ khắp nơi để đủ cho trận đánh lớn.
Tuy thật xấu hổ, nhưng hiện tại ta e là người trong tay ta không đủ, có thể nhờ Hộ Bộ đại nhân và Binh Bộ đại nhân hỗ trợ không?
Hai vị thượng thư cùng các đại nhân trong bộ ngay lập tức quỳ xuống.
- Thần không dám! Mong Quận chúa cứ căn dặn.
Đêm qua, Minh Châu, Nghiêm Cẩn và năm vị Thượng thư đã cùng nhau thức suốt đêm lên kế hoạch tác chiến và hỗ trợ biên giới. Riêng Công bộ thượng thư đã bị áp giải về phủ và giám sát chặt chẽ.
Chỉ sau một đêm, Minh Châu đã làm cho năm vị Thượng thư phải mở cảm thán, Thái tử đã không tin lầm người. Nghiêm Cẩn là người có năng lực, điều đó cả năm người đều biết, nhưng Minh Châu lại là một kiểu hoàn toàn khác.
Minh Châu nắm rất rõ tình hình kinh tế và chính trị ở mọi nơi trong lãnh thổ Nam Quốc, hầu như nơi nào cũng có trạm tin của Khánh Niên trang. Khả năng lập danh sách và phân bố các công việc cũng cực kỳ tốt. Nghiêm Cẩn chỉ ở bên cạnh góp ý khi cần.
Hơn nữa, Minh Châu khi bàn đến công việc của bộ nào, cũng hỏi ý kiến rất cẩn thận. Những góp ý của họ cũng được lắng nghe và suy xét. Điều này, làm cho họ cảm thấy được tôn trọng, cũng cảm thán Quận Chúa là nhân tài khiêm tốn hiếm thấy.
Sau một đêm trắng, tạm thời công việc được phân bố như sau.
Hộ Bộ và Binh Bộ sẽ giúp Khánh Niên Trang chia quân hỗ trợ người dân đẩy mạnh quá trình canh tác, thu hoạch và thu mua. Tất cả ngân sách vẫn được xuất chi tại Phủ Quận chúa như trước.
Công bộ và Hình bộ hỗ trợ dân chúng phía Bắc chạy nạn, lập nơi tạm trú phục vụ chiến tranh, phải đảm bảo cứu trợ kịp thời để tránh việc xảy ra nội loạn. Ngoài ra, hai Bộ hỗ trợ mở đường thông thương để vận chuyển hàng hóa cứu trợ dân phía bắc, cũng đồng thời ra các cáo thị trấn an lòng dân.
Lại bộ và Lễ Bộ điều chỉnh chi phí trong hoàng cung, ra các thông báo kêu gọi, khuyến khích thương nhân quyên góp để đóng góp cho chiến phí.
- Còn một điều nữa, từ hôm nay các vị đại nhân không cần mỗi ngày thượng triều. Tất cả sổ con nộp tại phủ Quận chúa. Chỉ có thể làm phiền năm vị Thượng thư đại nhân cùng Công bộ Thị Lang đại nhân mỗi sáng cùng đến Phủ Quận chúa thương nghị chính sự với ta.
Triều thần nhất thời đồng lòng, nhanh chóng làm theo kế hoạch. Minh Châu thấy vậy, thở ra một hơi. Mong rằng ở phía bên kia, bọn Nguyên Ngọc đều bình an vô sự.
~~~~~ Ta là đường phân tuyến biên giới phía Bắc ~~~~~
Bên kia, quân của Nguyên Ngọc chạy một đường thẳng đến Tam Giang không hề ngừng nghỉ. Quân ta đã mất thành Hưng Phú, nếu để mất cả Tam Giang thì coi như Bắc phủ đã mất.
Thêm một ngày một đêm ròng rã, quân chi viện cũng kịp đến nơi.
Rất may, quân Nam Quốc vẫn trụ được bên bờ sông Tam Giang. Tình hình vẫn chưa rơi vào tệ nhất.
Tề Hoành đang nghị sự với hai vị Đô - Đàm tướng quân, nghe binh sĩ báo, quân chi viện đã đến! Mọi người vô cùng mừng rỡ, vội cùng hai vị tướng quân còn lại ra ngoài tiếp đón.
Lúc Nguyên Ngọc nhìn thấy Tề Hoành và hai vị tướng quân, hắn nghiến chặt răng hồi lâu, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi rồi mới xuống ngựa tiến đến.
Tề Hoành ốm đi rất nhiều, gò má hóp lại, hai mắt trũng sâu, đen sẫm. Râu ria nhiều ngày không cạo, trông nhếch nhác vô cùng. Cánh tay còn đang bó nẹp treo trên cổ.
Hai vị tướng quân cũng không khá hơn, chỉ may là không bị thương nặng như Tề Hoành.
Nguyên Ngọc vội cho ba người đứng dậy rồi cùng nhau vào trong lều.
Tề Hoành nói ngắn gọn tình hình.
Bốn ngày trước, đại quân đã lên kế hoạch tấn công địch ở ngay cửa khẩu Bắc Trọng. Trận đánh sẽ huy động hai trăm vạn quân. Người thống lĩnh sẽ là đại nguyên soái, cùng với Nhị hoàng tử, Tề Hoành, Mộc tướng quân và Đoàn tướng quân.
Giữa đêm hôm đó, trước khi xuất quân, Hoắc nguyên soái đã ra một mật lệnh. Đến thời gian giữa trận, quân ta sẽ bổ sung một trăm ngàn quân do hai vị tướng quân còn lại đến bổ sung giữa chừng để tiếp ứng. Mật lệnh này chỉ có Đô tướng quân và Đàm tướng quân biết.
Trưa ngày hôm sau, chiến sự diễn ra như đúng theo kế hoạch. Quân ta đang cùng địch rơi vào giằng co, bỗng nhiên, Nhị hoàng tử trở mặt, xoay kiếm chém về phía Tề Hoành. Rất may, Hoắc Dương đang ở gần đó đẩy một cái, Tề Hoành mới may mắn tránh kịp.
Ngay lúc đó, mười vạn quân của Nhị hoàng tử đã trà trộn từ trước bất ngờ quay lại chém giết quân ta. Quân ta bị phản bội bất ngờ, lập tức lâm vào hoang mang.
Tề Hoành và Hoắc Dương bị Nhị hoàng tử cùng hai tướng địch bao vây, tình thế lâm nguy. Tướng địch thừa cơ Hoắc tướng quân giải vây cho Tề Hoành đã bắn tên. Hoắc Dương trúng một tên ngay vai. Một lúc sau, phát hiện mũi tên có độc, lập tức ra lệnh thu quân, liền bất tỉnh.
Tề Hoành cùng các vị tướng quân còn lại chống đỡ qua chút thời gian, rất may quân chi viện đã đến kịp, xả tên liên tục khiến cho quân địch thiệt hại một số quân lớn, quân ta mới có thể nhanh chóng thu quân về.
Tuy đã rút về, nhưng quân ta tổn hại gần một trăm vạn binh lính. Hai vị Mộc tướng quân, Bình tướng quân tử trận. Hoắc Dương hiện tại còn đang hôn mê. Mấy ngày nay quân Nam Quốc đang cố gắng cầm cự. Rất may lương thực và thuốc của Quận chúa rất đầy đủ nên tạm có thể coi như giữ được tình hình ổn định.