Chương 29
Nguyên Ngọc hơi chau mày, đặt ly trà xuống, nhìn Minh Châu.
- Muội lo dưỡng thương đi đã! Ta không vội, muội vội cái gì!
Minh Châu biết Nguyên Ngọc là đang lo lắng cho nàng, nhưng thời cơ đến phải nắm chắc, không thể bỏ qua.
- Ta biết tự lượng sức mình. Ngày hôm nay các huynh đến đây thật là đúng lúc. Nếu không vội thì hôm nay ta muốn các huynh gặp hai người.
Nghiêm Cẩn nhướn mày.
- Muội lại sắp bày trò gì nữa?
Minh Châu cười tinh quái.
- Huynh lại còn dám nói ta bày trò! Ta đây là đang tìm thêm trợ thủ đắc lực cho Thái tử điện hạ của chúng ta a!
Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc có hơi sửng sốt. Minh Châu nói là "trợ thủ đắc lực" chứ không phải kết giao bằng hữu, đây là chuyện hiếm nghe được, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Hai người tập trung nhìn Minh Châu, chờ nghe nàng nói hết. Nhưng qua một hồi chỉ thấy Minh Châu cắn hạt tí tách, không mở miệng thêm lời nào.
Vừa định mở miệng hỏi chuyện, nghe Mộc Đông đến báo.
- Tiểu thư! Có Hoắc tướng quân và Tề Tiểu Hầu gia đến thăm.
Minh Châu vừa nghe xong đã mỉm cười, vỗ vỗ hai tay cho sạch, rồi nói với hai người Ngọc – Cẩn.
- Người đến rồi! Các huynh tạm lánh mặt một chút. Sau khi ta làm công tác tư tưởng xong, sẽ mời hai huynh ra.
Đến lúc này, Nguyên Ngọc và Nghiêm Cẩn thật sự phải nhìn Minh Châu bằng cặp mắt kinh hỷ.
Phải biết rằng, hai người Hoắc Dương và Tề Hoành đối với bọn họ, trước giờ là tình trạng nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa, họ luôn tỏ thái độ trung lập với tranh đấu trong triều, chỉ trung thành với một mình hoàng đế.
Đặc biệt là cái tên Hoắc Dương đó! Hắn ta là một cái cột gỗ điển hình, dầu muối không vào.
Không biết làm cách nào mà tiểu nha đầu của bọn họ lại có thể lôi kéo được cả hai người này rồi.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Hạ Quả dẫn đường đưa hai người vào gian gần đó nhất, rồi khép cửa lại.
Lúc Hoắc Dương bước vào, nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
Tiểu cô nương của hắn khoác áo gấm màu hồng nhạt, tóc buông dài, chỉ cột lại bằng một dải lụa hồng, đang ngồi nghiêng người trên ghế quý phi. Tay nàng cầm quạt tròn, phẩy nhẹ nhàng. Nàng đang vừa nói vừa cười với hai đại nha hoàn của mình. Gió thổi hoa lê rơi xuống người nàng từng cánh mỏng, lất phất như tuyết rơi.
Tuy nàng không phải người xinh đẹp nhất trong ba người, nhưng đối với hắn, nụ cười tươi tắn như nắng mùa xuân của nàng luôn làm cho hắn run động thật sâu.
Tề Hoành thì không cần phải nói. Xuân Hạnh của hắn vốn dĩ đã xinh đẹp. Hôm nay này mặc y phục màu vàng nhạt, đứng dưới gốc cây lê, dáng vẻ dịu dàng cùng giọng nói như hoàng oanh của nàng,... tất cả như một bức tranh mỹ nhân cổ điển làm cho hắn sững một chỗ thật lâu.
Minh Châu thấy hai người chắc nhìn cũng đã đủ, quay sang nói với hai người
- Hoắc Dương! Tề tiểu Hầu gia! Mời đến đây ngồi!
Lúc này hai người mới hồi thần bước đến. Hoắc Dương mặc trường bào xanh thẫm, trông gọn gàng và đứng đắn, khí chất có chút lạnh lùng. Tề Hoành mặc trường bào tím nhạt, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười đa tình, trông xa lại có dáng vẻ của hoa hoa công tử.
Hoắc Dương vẫn quy củ hành lễ.
- Thần Hoắc Dương, tham kiến Quận chúa!
Minh Châu không đỡ nỗi cảnh này, lập tức dựng người thẳng dậy, hốt hoảng.
- Đừng! Đừng! Đừng! Làm ơn đừng dùng mấy cái nghi lễ này ở đây! Huynh làm cho ta thật là sợ hãi a! Huynh mau ngồi vào bàn rồi cư xử với ta như bình thường đi!
Tề Hoành cười ha ha, phẩy quạt hướng Minh Châu cảm thán.
- Đúng là không thể lường trước được điều gì! Tiểu cô nương năm đó được bọn ta tương cứu, qua một năm liền trở thành Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang. Qua ba năm lại liền trở thành...
Tề Hoành chưa dứt lời, Minh Châu đã chặn họng hắn.
- Huynh thôi ngay cho ta! Đừng có mà lôi cái phong hào đó ra trêu chọc ta! Cẩn thận ta không gả Xuân Hạnh cho huynh!
Xuân Hạnh nằm vùng cũng trúng đạn, giật giật chân mày, liếc Minh Châu. Chưa kịp lên tiếng, đã nghe Tề Hoành ba hoa.
- Nào! Là lỗi của ta! Minh Châu muội tử đừng có lạnh lùng như vậy a! Ở đây là trang viên của muội, muội là nhất!!!
Minh Châu bật cười, bảo Xuân Hạnh và Hạ Quả lui vào trong. Nàng đẩy bình trà, ý nói Tề Hoành tự rót trà cho hắn và Hoắc Dương. Hoắc Dương im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
- Quận chúa đã khỏe hẳn chưa?
Minh Châu lập tức không vui nhìn hắn.
- Hoắc Dương! Ta đã bảo huynh cư xử với ta như trước. Nếu huynh cứ một tiếng Quận chúa, hai tiếng Quận chúa, ta sẽ thực sự cư xử với huynh như người ngoài!
Hoắc Dương hơi do dự một chút, nhưng vẫn chiều theo ý Minh Châu.
- Muội thấy trong người thế nào rồi? Đã hồi phục hẳn chưa?
Lúc này Minh Châu mới vui vẻ cười với Hoắc Dương trở lại.
- Ta đã ổn. Hiện tại khỏe mạnh, chỉ có vết thương vẫn còn phải bôi thuốc. Đa tạ các huynh đã đến thăm ta!
Tề Hoành bưng ly trà, cảm thán.
- Minh Châu muội tử, muội đúng là giấu diếm đủ sâu, cũng đủ lâu a! Ta nói, thảo nào mà tên Nghiêm Cẩn đó lại không làm khó Khánh Niên Trang của muội!
Minh Châu tò mò nhìn Tề Hoành.
- Nghiêm Cẩn đó, đối với huynh hắn ta khó chịu đến thế à?
Tề Hoành liếc Minh Châu một cái, ý như "còn phải nói".
- Thật ra giữa ta và hắn trước giờ chưa bao giờ có qua lại. Nhưng mà đối với hắn, ta cũng có biết một hai.
Tên đó, cũng là một con hồ ly. Từ ngày hắn vào Hộ Bộ đảm nhận công việc ở Kinh đô, cũng lột da được vô số thương nhân và quan lại biến chất; vậy mà không ai động vào hắn được, dù hắn chả có gốc rễ gì. Trông thì có vẻ ôn hòa, nhưng lại là một tên thâm sâu khó dò.
Minh Châu cố gắng nín cười. Nghiêm Cẩn ở bên trong không biết đang cảm thấy tư vị gì.
Hoắc Dương nhíu mày nhìn Tề Hoành.
- Huynh không nên tùy tiện nghị luận về mệnh quan triều đình như vậy!
- Ở đây chỉ có 3 người chúng ta! Huynh còn lo lắng về Minh Châu à?
Minh Châu đảo mắt, nhẹ nhàng phẩy quạt, rồi lại nói với Hoắc Dương.
- Hoắc Dương, ta mới vừa bước một chân vào vũng nước đục chính trị, tất cả đều như một tấm màn đối với ta. Ta rất muốn nghe ý kiến của huynh. Hiện tại, cục diện đương triều, là như thế nào?
Hai người Cẩn – Ngọc bên trong hận không thể vỗ tay khen hay! Minh Châu! Đệ nhất ca kỹ đương triều cũng không thể diễn hay bằng muội!
Tề Hoành cười cười uống trà. Hoắc Dương hơi trầm ngâm một lát, rồi mới nói.
- Thế cục hiện tại chia làm ba phe. Phe Đại hoàng tử chủ yếu nắm giữ Hình Bộ. Đại hoàng tử là người dũng mãnh vô mưu. Muội cứ xem hắn nhảy nhót cho vui là được.
Phe Nhị hoàng tử nắm giữ Công Bộ. Ngoại tổ phụ của Nhị hoàng tử là Công Bộ Thượng thư Hoài đại nhân. Nhị Hoàng tử là người âm hiểm. Muội không nên kết giao với hắn ta.
Còn một bộ phận lớn, đều ở phe trung lập. Ta và Tề Hoành cũng ở nhóm này. Bọn ta chỉ trung thành với Bệ hạ.
Ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm.
- Tam hoàng tử, người này ngược lại, ta có chút thưởng thức. Tam hoàng tử trong triều điệu thấp vô cùng, nhưng người hắn kết giao luôn là những người có năng lực. Hắn không lôi kéo bất kỳ ai, chỉ đơn thuần là giao hảo bình thường. Là người xử sự có chừng mực.
Tề Hoành ngôi bên chỉ phẩy quạt, uống trà, không lên tiếng, ý là đồng tình.
Minh Châu im lặng một hồi, sau đó nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dương mà hỏi hắn.
- Hoắc Dương, huynh làm quan, rốt cuộc là vì điều gì?
- Muội lo dưỡng thương đi đã! Ta không vội, muội vội cái gì!
Minh Châu biết Nguyên Ngọc là đang lo lắng cho nàng, nhưng thời cơ đến phải nắm chắc, không thể bỏ qua.
- Ta biết tự lượng sức mình. Ngày hôm nay các huynh đến đây thật là đúng lúc. Nếu không vội thì hôm nay ta muốn các huynh gặp hai người.
Nghiêm Cẩn nhướn mày.
- Muội lại sắp bày trò gì nữa?
Minh Châu cười tinh quái.
- Huynh lại còn dám nói ta bày trò! Ta đây là đang tìm thêm trợ thủ đắc lực cho Thái tử điện hạ của chúng ta a!
Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc có hơi sửng sốt. Minh Châu nói là "trợ thủ đắc lực" chứ không phải kết giao bằng hữu, đây là chuyện hiếm nghe được, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Hai người tập trung nhìn Minh Châu, chờ nghe nàng nói hết. Nhưng qua một hồi chỉ thấy Minh Châu cắn hạt tí tách, không mở miệng thêm lời nào.
Vừa định mở miệng hỏi chuyện, nghe Mộc Đông đến báo.
- Tiểu thư! Có Hoắc tướng quân và Tề Tiểu Hầu gia đến thăm.
Minh Châu vừa nghe xong đã mỉm cười, vỗ vỗ hai tay cho sạch, rồi nói với hai người Ngọc – Cẩn.
- Người đến rồi! Các huynh tạm lánh mặt một chút. Sau khi ta làm công tác tư tưởng xong, sẽ mời hai huynh ra.
Đến lúc này, Nguyên Ngọc và Nghiêm Cẩn thật sự phải nhìn Minh Châu bằng cặp mắt kinh hỷ.
Phải biết rằng, hai người Hoắc Dương và Tề Hoành đối với bọn họ, trước giờ là tình trạng nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa, họ luôn tỏ thái độ trung lập với tranh đấu trong triều, chỉ trung thành với một mình hoàng đế.
Đặc biệt là cái tên Hoắc Dương đó! Hắn ta là một cái cột gỗ điển hình, dầu muối không vào.
Không biết làm cách nào mà tiểu nha đầu của bọn họ lại có thể lôi kéo được cả hai người này rồi.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Hạ Quả dẫn đường đưa hai người vào gian gần đó nhất, rồi khép cửa lại.
Lúc Hoắc Dương bước vào, nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
Tiểu cô nương của hắn khoác áo gấm màu hồng nhạt, tóc buông dài, chỉ cột lại bằng một dải lụa hồng, đang ngồi nghiêng người trên ghế quý phi. Tay nàng cầm quạt tròn, phẩy nhẹ nhàng. Nàng đang vừa nói vừa cười với hai đại nha hoàn của mình. Gió thổi hoa lê rơi xuống người nàng từng cánh mỏng, lất phất như tuyết rơi.
Tuy nàng không phải người xinh đẹp nhất trong ba người, nhưng đối với hắn, nụ cười tươi tắn như nắng mùa xuân của nàng luôn làm cho hắn run động thật sâu.
Tề Hoành thì không cần phải nói. Xuân Hạnh của hắn vốn dĩ đã xinh đẹp. Hôm nay này mặc y phục màu vàng nhạt, đứng dưới gốc cây lê, dáng vẻ dịu dàng cùng giọng nói như hoàng oanh của nàng,... tất cả như một bức tranh mỹ nhân cổ điển làm cho hắn sững một chỗ thật lâu.
Minh Châu thấy hai người chắc nhìn cũng đã đủ, quay sang nói với hai người
- Hoắc Dương! Tề tiểu Hầu gia! Mời đến đây ngồi!
Lúc này hai người mới hồi thần bước đến. Hoắc Dương mặc trường bào xanh thẫm, trông gọn gàng và đứng đắn, khí chất có chút lạnh lùng. Tề Hoành mặc trường bào tím nhạt, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười đa tình, trông xa lại có dáng vẻ của hoa hoa công tử.
Hoắc Dương vẫn quy củ hành lễ.
- Thần Hoắc Dương, tham kiến Quận chúa!
Minh Châu không đỡ nỗi cảnh này, lập tức dựng người thẳng dậy, hốt hoảng.
- Đừng! Đừng! Đừng! Làm ơn đừng dùng mấy cái nghi lễ này ở đây! Huynh làm cho ta thật là sợ hãi a! Huynh mau ngồi vào bàn rồi cư xử với ta như bình thường đi!
Tề Hoành cười ha ha, phẩy quạt hướng Minh Châu cảm thán.
- Đúng là không thể lường trước được điều gì! Tiểu cô nương năm đó được bọn ta tương cứu, qua một năm liền trở thành Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang. Qua ba năm lại liền trở thành...
Tề Hoành chưa dứt lời, Minh Châu đã chặn họng hắn.
- Huynh thôi ngay cho ta! Đừng có mà lôi cái phong hào đó ra trêu chọc ta! Cẩn thận ta không gả Xuân Hạnh cho huynh!
Xuân Hạnh nằm vùng cũng trúng đạn, giật giật chân mày, liếc Minh Châu. Chưa kịp lên tiếng, đã nghe Tề Hoành ba hoa.
- Nào! Là lỗi của ta! Minh Châu muội tử đừng có lạnh lùng như vậy a! Ở đây là trang viên của muội, muội là nhất!!!
Minh Châu bật cười, bảo Xuân Hạnh và Hạ Quả lui vào trong. Nàng đẩy bình trà, ý nói Tề Hoành tự rót trà cho hắn và Hoắc Dương. Hoắc Dương im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
- Quận chúa đã khỏe hẳn chưa?
Minh Châu lập tức không vui nhìn hắn.
- Hoắc Dương! Ta đã bảo huynh cư xử với ta như trước. Nếu huynh cứ một tiếng Quận chúa, hai tiếng Quận chúa, ta sẽ thực sự cư xử với huynh như người ngoài!
Hoắc Dương hơi do dự một chút, nhưng vẫn chiều theo ý Minh Châu.
- Muội thấy trong người thế nào rồi? Đã hồi phục hẳn chưa?
Lúc này Minh Châu mới vui vẻ cười với Hoắc Dương trở lại.
- Ta đã ổn. Hiện tại khỏe mạnh, chỉ có vết thương vẫn còn phải bôi thuốc. Đa tạ các huynh đã đến thăm ta!
Tề Hoành bưng ly trà, cảm thán.
- Minh Châu muội tử, muội đúng là giấu diếm đủ sâu, cũng đủ lâu a! Ta nói, thảo nào mà tên Nghiêm Cẩn đó lại không làm khó Khánh Niên Trang của muội!
Minh Châu tò mò nhìn Tề Hoành.
- Nghiêm Cẩn đó, đối với huynh hắn ta khó chịu đến thế à?
Tề Hoành liếc Minh Châu một cái, ý như "còn phải nói".
- Thật ra giữa ta và hắn trước giờ chưa bao giờ có qua lại. Nhưng mà đối với hắn, ta cũng có biết một hai.
Tên đó, cũng là một con hồ ly. Từ ngày hắn vào Hộ Bộ đảm nhận công việc ở Kinh đô, cũng lột da được vô số thương nhân và quan lại biến chất; vậy mà không ai động vào hắn được, dù hắn chả có gốc rễ gì. Trông thì có vẻ ôn hòa, nhưng lại là một tên thâm sâu khó dò.
Minh Châu cố gắng nín cười. Nghiêm Cẩn ở bên trong không biết đang cảm thấy tư vị gì.
Hoắc Dương nhíu mày nhìn Tề Hoành.
- Huynh không nên tùy tiện nghị luận về mệnh quan triều đình như vậy!
- Ở đây chỉ có 3 người chúng ta! Huynh còn lo lắng về Minh Châu à?
Minh Châu đảo mắt, nhẹ nhàng phẩy quạt, rồi lại nói với Hoắc Dương.
- Hoắc Dương, ta mới vừa bước một chân vào vũng nước đục chính trị, tất cả đều như một tấm màn đối với ta. Ta rất muốn nghe ý kiến của huynh. Hiện tại, cục diện đương triều, là như thế nào?
Hai người Cẩn – Ngọc bên trong hận không thể vỗ tay khen hay! Minh Châu! Đệ nhất ca kỹ đương triều cũng không thể diễn hay bằng muội!
Tề Hoành cười cười uống trà. Hoắc Dương hơi trầm ngâm một lát, rồi mới nói.
- Thế cục hiện tại chia làm ba phe. Phe Đại hoàng tử chủ yếu nắm giữ Hình Bộ. Đại hoàng tử là người dũng mãnh vô mưu. Muội cứ xem hắn nhảy nhót cho vui là được.
Phe Nhị hoàng tử nắm giữ Công Bộ. Ngoại tổ phụ của Nhị hoàng tử là Công Bộ Thượng thư Hoài đại nhân. Nhị Hoàng tử là người âm hiểm. Muội không nên kết giao với hắn ta.
Còn một bộ phận lớn, đều ở phe trung lập. Ta và Tề Hoành cũng ở nhóm này. Bọn ta chỉ trung thành với Bệ hạ.
Ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm.
- Tam hoàng tử, người này ngược lại, ta có chút thưởng thức. Tam hoàng tử trong triều điệu thấp vô cùng, nhưng người hắn kết giao luôn là những người có năng lực. Hắn không lôi kéo bất kỳ ai, chỉ đơn thuần là giao hảo bình thường. Là người xử sự có chừng mực.
Tề Hoành ngôi bên chỉ phẩy quạt, uống trà, không lên tiếng, ý là đồng tình.
Minh Châu im lặng một hồi, sau đó nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dương mà hỏi hắn.
- Hoắc Dương, huynh làm quan, rốt cuộc là vì điều gì?