Chương : 25
Là cha phải không?
Ngươi ở nơi nào?
Hiện tại ngươi đang bị người ta đối đãi như thế nào đây?
Nhưng ta lại chỉ có thể ở trong này.
Không được!
Cá nhỏ đột nhiên muốn trượt xuống giường, lúc này hắn mới phát hiện hạ thân của mình rõ ràng là có biến hóa.
”CÁi đuôi của ta đâu?!”
Không có cái đuôi thay vào đó là một đôi chân thon dài trắng nõn.
”CÁi đuôi của ta đâu?!” Chưa từng quen đi bằng chân nên làm hắn loạng choạng ngã xuống giường, rồi hắn lại sờ sờ lấy cặp chân kia mà không ngừng lớn tiếng hỏi đi hỏi lại câu hỏi vừa rồi.
Nhưng vào lúc này, Bạch Dạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, đập vào mắt hắn là một “hình ảnh” mà ai mới nhìn vô cũng có thể “bốc hoả” lên tới tận đầu. Cái này cũng làm cho hắn đem chuyện của Hắc Uyển nhất thời “quẳng” sang một bên, chả còn chút tâm trí đâu mà nghĩ tới nó cả.
Cá nhỏ ngồi dưới đất, cả người trần trụi còn chưa kị, điều làm cho hắn mặt đỏ tim đập thùm thụp trong ***g ngực chính là hai cái chân mở ra hết cỡ ngay trước mặt, bộ phận “bí mật” giữa hai chân thật là trắng nõn, một chút thể mao đều không có, bởi vậy càng làm cho Bạch Dạ dễ dàng nhìn thấy ngọc hành tinh xảo kia.
” Miêu mễ!!” Cá nhỏ không có một chút ý thức thẹn thùng gì cả, ngược lại còn lấy chân không ngừng đá lên đá xuống ” Ngươi mau tới đây xem! Cái đuôi của ta không thấy !!”
” Mau khép hai chân lại cho ta!!!” Bạch Dạ hổn hển rống ra những lời này, nhưng mà cá nhỏ đang lo sốt vó lên khi mà bỗng nhiên cái đuôi của mình biến đâu mất tiêu cho nên một chút cũng không nghe thấy mệnh lệnh của Bạch Dạ.
” Miêu mễ…… Cái đuôi của ta không thấy !!!”
Biết hiện tại có nói gì cũng vô dụng nên Bạch DẠ đành kìm lòng đi về phía cá nhỏ, cố gắng nhịn xuống chính mình sự xấu hổ, đến trước mặt cá nhỏ ngồi xổm xuống, rồi mới bắt lấy đôi chân đang mang một đôi kim hoàn khép lại, tiếp theo liền lạnh lùng hỏi:” Chuyện xảy ra khi nào?”
Nhìn Bạch DẠ đi tới cầm hai chân của mình khép lại, cá nhỏ mới dần dần tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhận ra cảm giác ở hai chân, trả lời:” Vừa mới ra khỏi giường là đã như vậy……….”
”Có cảm thấy thoải mái hay không?”Bạch Dạ xem ra cũng có chút khẩn trương, dù sao hắn cũng không hiểu biết tập tính của ngư tinh. Bạch Dạ suy nghĩ một lúc, lập tức nghĩ tới người có học thức uyên bác nhất trong tộc – Bạch Tình.
Cá nhỏ lắc đầu.
” Có thể biến trở lại hay không?”
Cá nhỏ cũng giống như Bạch Dạ chỉ biết lắc đầu. Là không thể biến trở về ? Hay là hắn không biết có thể hay không biến trở về?
” Quên đi.” Bạch Dạ thở dài ” Ta đi hỏi nương, ngươi trở lên giường ngồi chờ ta.”
” Ân.” Cá nhỏ thật ngoan ngoãn gật đầu. Vì chưa thích ứng được với hai chân nên cá nhỏ phải lấy tay nắm lấy sàng đan, không có cái đuôi trợ giúp làm cho hắn cảm thấy phải cố sức rất nhiều và cũng nhờ vào sự hỗ trợ của Bạch Dạ mới có thể leo lên giường.
” Nhớ kỹ! Không được tùy ý xuống giường, phải chờ ta trở lại!” Vì sợ cá nhỏ lại ngã xuống giường, Bạch Dạ lại ở mép giường hạ chú, lần này ngăn trở cá nhỏ chính là một bức tường trong suốt cao mấy thước.
Cá nhỏ dùng đầu ngón tay chạm vào bức tường trong suốt, hắn rất rõ ràng chính mình tuyệt đối không thể xuống giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Dạ lại xuất môn.
Sao mà mình luôn mang lại phiền toái cho Bạch Dạ ?
Ngoạn ngoạn chính mình mấy đầu móng tay móng chân, cá nhỏ cố gắng tự hỏi sau này rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Ngươi ở nơi nào?
Hiện tại ngươi đang bị người ta đối đãi như thế nào đây?
Nhưng ta lại chỉ có thể ở trong này.
Không được!
Cá nhỏ đột nhiên muốn trượt xuống giường, lúc này hắn mới phát hiện hạ thân của mình rõ ràng là có biến hóa.
”CÁi đuôi của ta đâu?!”
Không có cái đuôi thay vào đó là một đôi chân thon dài trắng nõn.
”CÁi đuôi của ta đâu?!” Chưa từng quen đi bằng chân nên làm hắn loạng choạng ngã xuống giường, rồi hắn lại sờ sờ lấy cặp chân kia mà không ngừng lớn tiếng hỏi đi hỏi lại câu hỏi vừa rồi.
Nhưng vào lúc này, Bạch Dạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, đập vào mắt hắn là một “hình ảnh” mà ai mới nhìn vô cũng có thể “bốc hoả” lên tới tận đầu. Cái này cũng làm cho hắn đem chuyện của Hắc Uyển nhất thời “quẳng” sang một bên, chả còn chút tâm trí đâu mà nghĩ tới nó cả.
Cá nhỏ ngồi dưới đất, cả người trần trụi còn chưa kị, điều làm cho hắn mặt đỏ tim đập thùm thụp trong ***g ngực chính là hai cái chân mở ra hết cỡ ngay trước mặt, bộ phận “bí mật” giữa hai chân thật là trắng nõn, một chút thể mao đều không có, bởi vậy càng làm cho Bạch Dạ dễ dàng nhìn thấy ngọc hành tinh xảo kia.
” Miêu mễ!!” Cá nhỏ không có một chút ý thức thẹn thùng gì cả, ngược lại còn lấy chân không ngừng đá lên đá xuống ” Ngươi mau tới đây xem! Cái đuôi của ta không thấy !!”
” Mau khép hai chân lại cho ta!!!” Bạch Dạ hổn hển rống ra những lời này, nhưng mà cá nhỏ đang lo sốt vó lên khi mà bỗng nhiên cái đuôi của mình biến đâu mất tiêu cho nên một chút cũng không nghe thấy mệnh lệnh của Bạch Dạ.
” Miêu mễ…… Cái đuôi của ta không thấy !!!”
Biết hiện tại có nói gì cũng vô dụng nên Bạch DẠ đành kìm lòng đi về phía cá nhỏ, cố gắng nhịn xuống chính mình sự xấu hổ, đến trước mặt cá nhỏ ngồi xổm xuống, rồi mới bắt lấy đôi chân đang mang một đôi kim hoàn khép lại, tiếp theo liền lạnh lùng hỏi:” Chuyện xảy ra khi nào?”
Nhìn Bạch DẠ đi tới cầm hai chân của mình khép lại, cá nhỏ mới dần dần tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhận ra cảm giác ở hai chân, trả lời:” Vừa mới ra khỏi giường là đã như vậy……….”
”Có cảm thấy thoải mái hay không?”Bạch Dạ xem ra cũng có chút khẩn trương, dù sao hắn cũng không hiểu biết tập tính của ngư tinh. Bạch Dạ suy nghĩ một lúc, lập tức nghĩ tới người có học thức uyên bác nhất trong tộc – Bạch Tình.
Cá nhỏ lắc đầu.
” Có thể biến trở lại hay không?”
Cá nhỏ cũng giống như Bạch Dạ chỉ biết lắc đầu. Là không thể biến trở về ? Hay là hắn không biết có thể hay không biến trở về?
” Quên đi.” Bạch Dạ thở dài ” Ta đi hỏi nương, ngươi trở lên giường ngồi chờ ta.”
” Ân.” Cá nhỏ thật ngoan ngoãn gật đầu. Vì chưa thích ứng được với hai chân nên cá nhỏ phải lấy tay nắm lấy sàng đan, không có cái đuôi trợ giúp làm cho hắn cảm thấy phải cố sức rất nhiều và cũng nhờ vào sự hỗ trợ của Bạch Dạ mới có thể leo lên giường.
” Nhớ kỹ! Không được tùy ý xuống giường, phải chờ ta trở lại!” Vì sợ cá nhỏ lại ngã xuống giường, Bạch Dạ lại ở mép giường hạ chú, lần này ngăn trở cá nhỏ chính là một bức tường trong suốt cao mấy thước.
Cá nhỏ dùng đầu ngón tay chạm vào bức tường trong suốt, hắn rất rõ ràng chính mình tuyệt đối không thể xuống giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Dạ lại xuất môn.
Sao mà mình luôn mang lại phiền toái cho Bạch Dạ ?
Ngoạn ngoạn chính mình mấy đầu móng tay móng chân, cá nhỏ cố gắng tự hỏi sau này rốt cuộc nên làm thế nào đây?