Chương : 7
Edit: Dương Lam
Liêm Tiếu hỏi xong lại về phòng tiếp tục bật điện thoại bát quái với Lạc Thanh Nhã: "Tớ hỏi rồi, cậu ấy mới nói chuyện điện thoại với anh tớ, nhưng đó là do cậu ấy nhầm số, sau đó tớ hỏi anh tớ cảm thấy ba người các cậu thế nào, anh ấy nói... không có... cảm giác... gì, anh tớ vẫn có chút ấn tượng với Tuyết Mạn, nhưng hỏi tới cậu thì còn hỏi lại rằng cậu là ai, làm tớ buồn cười gần chết!"
Lạc Thanh Nhã ôm tâm trạng vui vẻ nghe chuyện bát quái của Vương Tuyết Mạn, còn nghĩ nếu đăng tin này vào trong group sẽ làm cô bạn xấu hổ thế nào nhưng mấy câu sau của Liêm Tiếu lại làm cô mặt mày trắng bệch, ngậm miệng cắn răng.
Hồi lâu sau mới ra vẻ buồn bã tiếp lời Liêm Tiếu: "Vậy à? Tớ không có cảm giác tồn tại đến thế sao?"
Liêm Tiếu an ủi: "Dù sao cũng mới gặp mặt một lần, không nhớ là bình thường, để lần sau tớ canh lúc anh tớ có nhà sẽ mời các cậu tới chơi." Tất nhiên đây chỉ là lời khách sáo của Liêm Tiếu vậy thôi.
Lạc Thanh Nhã cúp điện thoại của Liêm Tiếu rồi lên wechat giục Liêm Tiếu nói chuyện này với Vương Tuyết Mạn.
Liêm Tiếu nói: "Thôi nói làm gì." Từ chối ngay.
Lạc Thanh Nhã kích động cô không được, đành phải đích thân ra trận tác động từ Vương Tuyết Mạn.
Chỉ là không nói thẳng trong group, mà vào kênh chat riêng với Vương Tuyết Mạn.
Còn ra vẻ chân thành tiết lộ, nói anh Liêm Đường không có ý gì với mấy cô bé như bọn mình, cậu đừng nên lãng phí thời gian nữa.
Lời của Lạc Thanh Nhã, tất nhiên không thể khiến Vương Tuyết Mạn nản lòng từ bỏ.
"Không thử một lần thì sao biết được."
"Được rồi, vậy chúc cậu đạt thành tâm nguyện." Lạc Thanh Nhã vẫn nói chuyện dịu dàng không có gì khác thường.
Gửi xong tin ấy, Lạc Thanh Nhã mím môi, những lời Liêm Tiếu mới nói khiến cô cứ thấy bứt rứt trong lòng.
Mặc dù nói không có ý gì với cả đám các cô, nhưng Vương Tuyết Mạn lại có số điện thoại của Liêm Đường, còn cô thì không.
Lạc Thanh Nhã không cam lòng hít một hơi thật sâu, cố làm mình bình tĩnh lại, sau đó lên wechat rủ Liêm Tiếu thứ ba đi dạo phố, còn chủ động mời cơm.
Vương Tuyết Mạn nói đúng, không thử một lần làm sao biết được.
Liêm Tiếu vốn đã thích dạo phố, nếu còn có người mời cơm nữa tất nhiên sẽ đồng ý ngay không chút do dự.
Dù Liêm Đường chưa quen khi thấy Trình Tân được Liêm Tiếu ôm bế cả ngày nhưng thấy có người để ý chăm sóc Trình Tân thì vẫn thầm vui mừng thay cô, hơn nữa là ngày mai anh có công việc, sẽ phải đi sớm hơn dự kiến.
Hạng mục trước mắt đang gặp bế tắc, anh ít về nhà hơn, chỉ có thỉnh thoảng vào vòng bạn bè, thấy một hai tấm hình của nhóc con do Liêm Tiếu đăng lên.
Lớn hơn một chút rồi, và ngày càng đáng yêu.
Vậy cũng tốt, Liêm Đường xem hình xong lại tiếp tục chìm ngập trong nhịp làm việc cường độ cao.
Sau khi Liêm Tiếu nghỉ hè đã đi du lịch một vòng nước Anh, đến tận khi nhập học mới quay về.
Nhập học không bao lâu, Liêm Tiếu phát hiện Vương Tuyết Mạn có wechat của Chu Kinh Hiên, cô tình cờ vào máy Vương Tuyết Mạn, thấy một bình luận của Chu Kinh Hiên xuất hiện trong bảng tin của cô ấy.
Cô hỏi Chu Kinh Hiên: "Cậu add nick Vương Tuyết Mạn hồi nào vậy? Hay là cậu ấy thêm cậu?" Giọng điệu nghe hơi khó chịu, bạn của mình ngấm ngầm thêm nick của người có quan hệ chưa xác định với mình, nghĩ thế nào cũng không vui nổi, kiểu gì cũng thấy hai người này có mèo mả gì đó.
Chu Kinh Hiên không nhớ chuyện này, hình như có một lần đi karaoke với mọi người, cậu ta uống say, hôm sau tỉnh lại đã thấy trong wechat có Vương Tuyết Mạn, còn do cậu ta hay do Vương Tuyết Mạn add nick thì không rõ lắm.
Mặc dù cậu ta thích Liêm Tiếu nhưng vì có gương mặt điển trai, dáng cao, lại là con nhà giàu nên cũng không ít cô gái theo đuổi, vốn chưa từng để ý tới mấy chuyện nhỏ kiểu này nên chỉ nhún vai trả lời: "Không biết, mình quên rồi, có thể add hôm liên hoan, sao vậy, không phải các cậu là bạn tốt à? Thêm nick wechat thôi mà, có gì..." Tuy Chu Kinh Hiên thích Liêm Tiếu nhưng vẫn chưa chính thức tỏ tình. Một do không nắm chắc, hai là từ nhỏ cậu ta đã được cưng chiều, mọi việc thuận lợi nên vẫn có chút tự ái sĩ diện, muốn đợi Liêm Tiếu chủ động trước. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người thả thính mập mờ với nhau, người ngoài nhìn vào đều thấy đôi bên đã có tình cảm, chỉ chờ ngày nào đó hai người tuyên bố "Bọn tớ đang yêu nhau" thôi.
Nhưng từ năm nhất đến năm hai, giờ đã năm ba rồi mà vẫn không thấy tiến triển gì.
Từ lúc Liêm Tiếu nhìn thấy tên Chu Kinh Hiên trong lịch sử trò chuyện đã bốc hỏa trong lòng, nghe vậy cũng chỉ im lặng nhìn Chu Kinh Hiên không nói gì, giật lấy điện thoại của cậu ta, tự mở ra xem cậu ta đã nhắn gì với Vương Tuyết Mạn trên wechat.
Kể ra, mấy tin nhắn của Vương Tuyết Mạn đều khá bình thường, chỉ có buổi sáng tốt lành, buổi chiều vui vẻ, hỏi ăn cơm chưa? Hôm nay đi với ai, có muốn cùng ăn không? Thỉnh thoảng sẽ hỏi Liêm Tiếu đang ở đâu, hôm nay không thấy cậu ấy và đại loại thế.
Nếu muốn hỏi cô ở đâu đi đâu, vậy sao không hỏi thẳng cô đây mà lại tìm hỏi cậu ta, Liêm Tiếu càng đọc càng nóng.
Hừ lạnh, không nói gì, ném trả điện thoại lại cho Chu Kinh Hiên.
Chu Kinh Hiên thích cô, cô biết, nhưng cô không muốn chấp nhận Chu Kinh Hiên quá dễ dàng. Bây giờ thấy Chu Kinh Hiên vô tư thêm nick bạn mình, còn vẻ như chuyện không quan trọng thế, đột nhiên cô không muốn tính gì đến chuyện có chấp nhận cho Chu Kinh Hiên làm bạn trai mình không nữa.
Nhưng rốt cuộc Vương Tuyết Mạn có ý đồ gì, sao lại thiếu mắt nhìn vậy chứ, cô ta thêm nick Chu Kinh Hiên làm Liêm Tiếu cảm thấy như mình bị xúc phạm.
Nhất định phải làm gì đó để tiêu bớt cơn giận này.
Thời điểm Triệu Giai nhắn tin tới, Liêm Tiếu đang ngồi xem một bộ phim dài tập, Triệu Giai hỏi: "Tuần sau sinh nhật Tuyết Mạn, cậu đã chuẩn bị quà gì chưa? Tớ nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra." Thực chất là đang thăm dò tin tức giúp Vương Tuyết Mạn.
Gia cảnh Liêm Tiếu không tầm thường, lại để ý thể diện nên lúc nào cũng ra tay rộng rãi. Năm ngoái Vương Tuyết Mạn nhận được từ Liêm Tiếu một cái túi xách LV, cô nàng rất thích.
Thấy tin nhắn của Triệu Giai, Liêm Tiếu thầm cười lạnh trong lòng.
Trả lời Triệu Giai: "Tớ nghĩ rồi, nhưng mà, bí mật."
Triệu Giai đang ngồi cùng Vương Tuyết Mạn. Nghe âm báo tin nhắn, Vương Tuyết Mạn còn nóng lòng hơn cả Triệu Giai. Triệu Giai đọc tin, vỗ vỗ Vương Tuyết Mạn: "Lần này đoán không lầm thì là giày Hermes."
Vương Tuyết Mạn mỉm cười: "Ai biết được." Trong lòng cũng thấy chắc hơn chín phần mười.
Triệu Giai nói: "Thích thật đấy, sinh nhật tớ thì nghỉ đông mất rồi! Bao giờ mới tới đây!" Sinh nhật trước cô được Liêm Tiếu tặng một lọ nước hoa, đúng nhãn hiệu cô thích, không uổng công ám chỉ bao nhiêu lâu.
"Sợ gì chứ, nghỉ đông rồi khui quà cũng không muộn."
Dù cả hai đều không phải con em nhà bình thường, sinh hoạt phí một tháng cũng được chừng hai mươi ngàn nhưng vẫn không thể tiêu pha kiểu phú hào như Liêm Tiếu được. Nghe nói Liêm Tiếu được ba tặng một tấm thẻ, hạn mức thấu chi(*) lên tới ba trăm ngàn, chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.
(*) Tức loại thẻ ghi nợ mà khi dùng hết số tiền gửi có trong thẻ thì vẫn có thể rút được tiền hoặc chi tiêu thêm (vay thêm) trong một hạn mức do ngân hàng cấp. Số tiền chi tiêu thêm đó gọi là phần thấu chi.
Hôm ấy là thứ bảy, Liêm Tiếu về nhà, quan sát Trình Tân lúc này đã được bốn, năm tháng. Trông dáng dấp càng lộ vẻ thanh khiết đáng yêu, lớp lông trắng mềm hơi rối, đôi đồng tử xanh trong như mặt biển vừa được gột rửa sau cơn mưa. Mỗi khi cô lặng lẽ nằm trong một góc, bóng dáng ấy thoạt trông xinh đẹp duyên dáng khó tả, tựa như những con mèo xuất hiện trong các bức họa sơn dầu cổ điển, mang nét cao quý tĩnh lặng. Bây giờ địa vị của cô đã cao hơn khi mới tới rất nhiều, ngay cả người làm trong nhà cũng thường tranh thủ vuốt lông Trình Tân mấy cái mỗi khi đổi thức ăn cho cô.
"Bé mèo này dễ thương quá nhỉ, nhìn vào đã thấy yêu rồi."
Lúc ấy Liêm Tiếu đương suy nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho Vương Tuyết Mạn, nghe lời đám người làm, cô thuận theo tay người đó nhìn về phía Trình Tân.
Trình Tân thấy Liêm Tiếu, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện nét mặt cô nàng phức tạp khó đoán thì yên lặng cúi đầu ý đồ giảm thấp cảm giác tồn tại.
Thấy Trình Tân, Liêm Tiếu lập tức nghĩ tới món quà sinh nhật Vương Tuyết Mạn tặng mình khi trước.
Chợt nảy ra một ý.
Chiều hôm sau, Liêm Tiếu thắt cho Trình Tân một cái nơ con bướm, đúng bằng cái dây hồng Vương Tuyết Mạn đã thắt trên cổ Trình Tân lần trước, bỏ cô vào lồng, xách lên, lệnh tài xế chở mình tới câu lạc bộ.
Khi Liêm Tiếu đến, đa phần mọi người đã có mặt.
Vương Tuyết Mạn diện cái đầm lộ vai mới mua, phô bày toàn bộ dáng người xinh đẹp, xõa tóc, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, nét mặt hồng hào sức sống, thấy Liêm Tiếu tới thì mặt mày tươi cười khoác vai kéo vào, nói với Liêm Tiếu: "Liêm Tiếu à cuối cùng cậu cũng tới rồi, suýt nữa tớ còn tưởng cậu không tới luôn cơ đấy!"
"Sinh nhật cậu, sao tớ có thể không đến được."
Vương Tuyết Mạn quét mắt về phía hai tay Liêm Tiếu, trừ một cái lồng thì không thấy hộp quà nào, chẳng lẽ quà được để trong túi xách? Nước hoa? Son môi?
Vương Tuyết Mạn nghi hoặc kéo Liêm Tiếu ngồi xuống sofa, tự đi lấy một ly sâm banh đưa cho Liêm Tiếu.
Liêm Tiếu đặt cái lồng lên bàn, Trình Tân ngồi trong lồng đưa mắt quan sát Vương Tuyết Mạn.
Mặc dù Vương Tuyết Mạn mua cô nhưng cô cũng chẳng ở được với Vương Tuyết Mạn bao lâu, chưa tới hai ngày đã bị mang tặng cho Liêm Tiếu.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Trình Tân thấy hơi bất an.
Nhìn cách trang trí trong căn phòng này, hẳn là tiệc sinh nhật của Vương Tuyết Mạn.
Nhưng dọc đường đi không thấy Liêm Tiếu mua quà gì, sực nghĩ tới cái nơ con bướm trên cổ mình.
Hình như...
Có thể...
Hai cô bạn thân này, cãi nhau rồi à?
Rồi lửa lan đến "món quà" cô đây, Liêm Tiếu nhìn cô mà sinh lòng khó chịu?
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Liêm Tiếu và Vương Tuyết Mạn ngồi cạnh.
Liêm Tiếu là con gái nhà họ Liêm quyền thế, đây không phải bí mật, vậy nên ai nấy đều mong đợi không biết năm nay Liêm Tiếu sẽ tặng gì cho Vương Tuyết Mạn.
Khi thấy Liêm Tiếu mở lồng, ôm ra một bé mèo xinh xắn lông trắng như tuyết, mấy cô bé không biết chuyện liền kêu lên: "Bé mèo đẹp quá!" Quá đẹp luôn!
Mà có mấy người nhận ra, tự nhiên biết có một thời gian Liêm Tiếu từng đăng khá nhiều hình và clip quay con mèo này lên vòng bạn bè, thậm chí còn biết mèo này chính là quà sinh nhật ban đầu Vương Tuyết Mạn tặng cho Liêm Tiếu...
Còn bây giờ...
Lại bị Liêm Tiếu ôm ra, dúi vào tay Vương Tuyết Mạn đang ngơ ngẩn.
Liêm Tiếu cười nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, thích không?"
"Liêm Tiếu..." Vương Tuyết Mạn không hiểu tại sao Liêm Tiếu lại đột nhiên làm chuyện khiến mình khó xử thế này, miệng mấp máy gọi tên Liêm Tiếu, cố nói gì đó nhưng không tài nào thốt được thành lời.
Không chỉ Liêm Tiếu, cả Lạc Thanh Nhã, Chu Kinh Hiên, Triệu Giai cũng có tham dự. Lúc này Triệu Giai đã phát hiện bầu không khí có điều không đúng.
Liêm Tiếu dúi Trình Tân vào lòng Vương Tuyết Mạn, vuốt ve Trình Tân, dựa sát tai Vương Tuyết Mạn nói: "Khẩu vị của cậu lớn quá nhỉ..." Nói xong quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi quay người rời đi.
Mọi người không nghe rõ Liêm Tiếu nói gì, nhưng đều thấy Vương Tuyết Mạn tiện tay ném luôn mèo xuống ghế rồi hớt hải đuổi theo Liêm Tiếu. Không khí chợt trở nên lúng túng, trừ tiếng nhạc ra không ai lên tiếng nói gì.
Chu Kinh Hiên thấy Liêm Tiếu đi đột ngột, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Lạc Thanh Nhã và Triệu Giai cũng một trước một sau bám theo.
Trình Tân làm người vô tội bị liên lụy cứ ngỡ như đang được xem một bộ phim thần tượng cẩu huyết... Đầu óc choáng váng đứng trên sofa cùng đám người trong phòng bao, ai nấy trố mắt nhìn nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tân: Này, có phải các anh các chị quên tôi rồi không hả!!! Tôi vẫn còn trong phòng bao đây mà!!!!
[…]
Liêm Tiếu hỏi xong lại về phòng tiếp tục bật điện thoại bát quái với Lạc Thanh Nhã: "Tớ hỏi rồi, cậu ấy mới nói chuyện điện thoại với anh tớ, nhưng đó là do cậu ấy nhầm số, sau đó tớ hỏi anh tớ cảm thấy ba người các cậu thế nào, anh ấy nói... không có... cảm giác... gì, anh tớ vẫn có chút ấn tượng với Tuyết Mạn, nhưng hỏi tới cậu thì còn hỏi lại rằng cậu là ai, làm tớ buồn cười gần chết!"
Lạc Thanh Nhã ôm tâm trạng vui vẻ nghe chuyện bát quái của Vương Tuyết Mạn, còn nghĩ nếu đăng tin này vào trong group sẽ làm cô bạn xấu hổ thế nào nhưng mấy câu sau của Liêm Tiếu lại làm cô mặt mày trắng bệch, ngậm miệng cắn răng.
Hồi lâu sau mới ra vẻ buồn bã tiếp lời Liêm Tiếu: "Vậy à? Tớ không có cảm giác tồn tại đến thế sao?"
Liêm Tiếu an ủi: "Dù sao cũng mới gặp mặt một lần, không nhớ là bình thường, để lần sau tớ canh lúc anh tớ có nhà sẽ mời các cậu tới chơi." Tất nhiên đây chỉ là lời khách sáo của Liêm Tiếu vậy thôi.
Lạc Thanh Nhã cúp điện thoại của Liêm Tiếu rồi lên wechat giục Liêm Tiếu nói chuyện này với Vương Tuyết Mạn.
Liêm Tiếu nói: "Thôi nói làm gì." Từ chối ngay.
Lạc Thanh Nhã kích động cô không được, đành phải đích thân ra trận tác động từ Vương Tuyết Mạn.
Chỉ là không nói thẳng trong group, mà vào kênh chat riêng với Vương Tuyết Mạn.
Còn ra vẻ chân thành tiết lộ, nói anh Liêm Đường không có ý gì với mấy cô bé như bọn mình, cậu đừng nên lãng phí thời gian nữa.
Lời của Lạc Thanh Nhã, tất nhiên không thể khiến Vương Tuyết Mạn nản lòng từ bỏ.
"Không thử một lần thì sao biết được."
"Được rồi, vậy chúc cậu đạt thành tâm nguyện." Lạc Thanh Nhã vẫn nói chuyện dịu dàng không có gì khác thường.
Gửi xong tin ấy, Lạc Thanh Nhã mím môi, những lời Liêm Tiếu mới nói khiến cô cứ thấy bứt rứt trong lòng.
Mặc dù nói không có ý gì với cả đám các cô, nhưng Vương Tuyết Mạn lại có số điện thoại của Liêm Đường, còn cô thì không.
Lạc Thanh Nhã không cam lòng hít một hơi thật sâu, cố làm mình bình tĩnh lại, sau đó lên wechat rủ Liêm Tiếu thứ ba đi dạo phố, còn chủ động mời cơm.
Vương Tuyết Mạn nói đúng, không thử một lần làm sao biết được.
Liêm Tiếu vốn đã thích dạo phố, nếu còn có người mời cơm nữa tất nhiên sẽ đồng ý ngay không chút do dự.
Dù Liêm Đường chưa quen khi thấy Trình Tân được Liêm Tiếu ôm bế cả ngày nhưng thấy có người để ý chăm sóc Trình Tân thì vẫn thầm vui mừng thay cô, hơn nữa là ngày mai anh có công việc, sẽ phải đi sớm hơn dự kiến.
Hạng mục trước mắt đang gặp bế tắc, anh ít về nhà hơn, chỉ có thỉnh thoảng vào vòng bạn bè, thấy một hai tấm hình của nhóc con do Liêm Tiếu đăng lên.
Lớn hơn một chút rồi, và ngày càng đáng yêu.
Vậy cũng tốt, Liêm Đường xem hình xong lại tiếp tục chìm ngập trong nhịp làm việc cường độ cao.
Sau khi Liêm Tiếu nghỉ hè đã đi du lịch một vòng nước Anh, đến tận khi nhập học mới quay về.
Nhập học không bao lâu, Liêm Tiếu phát hiện Vương Tuyết Mạn có wechat của Chu Kinh Hiên, cô tình cờ vào máy Vương Tuyết Mạn, thấy một bình luận của Chu Kinh Hiên xuất hiện trong bảng tin của cô ấy.
Cô hỏi Chu Kinh Hiên: "Cậu add nick Vương Tuyết Mạn hồi nào vậy? Hay là cậu ấy thêm cậu?" Giọng điệu nghe hơi khó chịu, bạn của mình ngấm ngầm thêm nick của người có quan hệ chưa xác định với mình, nghĩ thế nào cũng không vui nổi, kiểu gì cũng thấy hai người này có mèo mả gì đó.
Chu Kinh Hiên không nhớ chuyện này, hình như có một lần đi karaoke với mọi người, cậu ta uống say, hôm sau tỉnh lại đã thấy trong wechat có Vương Tuyết Mạn, còn do cậu ta hay do Vương Tuyết Mạn add nick thì không rõ lắm.
Mặc dù cậu ta thích Liêm Tiếu nhưng vì có gương mặt điển trai, dáng cao, lại là con nhà giàu nên cũng không ít cô gái theo đuổi, vốn chưa từng để ý tới mấy chuyện nhỏ kiểu này nên chỉ nhún vai trả lời: "Không biết, mình quên rồi, có thể add hôm liên hoan, sao vậy, không phải các cậu là bạn tốt à? Thêm nick wechat thôi mà, có gì..." Tuy Chu Kinh Hiên thích Liêm Tiếu nhưng vẫn chưa chính thức tỏ tình. Một do không nắm chắc, hai là từ nhỏ cậu ta đã được cưng chiều, mọi việc thuận lợi nên vẫn có chút tự ái sĩ diện, muốn đợi Liêm Tiếu chủ động trước. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người thả thính mập mờ với nhau, người ngoài nhìn vào đều thấy đôi bên đã có tình cảm, chỉ chờ ngày nào đó hai người tuyên bố "Bọn tớ đang yêu nhau" thôi.
Nhưng từ năm nhất đến năm hai, giờ đã năm ba rồi mà vẫn không thấy tiến triển gì.
Từ lúc Liêm Tiếu nhìn thấy tên Chu Kinh Hiên trong lịch sử trò chuyện đã bốc hỏa trong lòng, nghe vậy cũng chỉ im lặng nhìn Chu Kinh Hiên không nói gì, giật lấy điện thoại của cậu ta, tự mở ra xem cậu ta đã nhắn gì với Vương Tuyết Mạn trên wechat.
Kể ra, mấy tin nhắn của Vương Tuyết Mạn đều khá bình thường, chỉ có buổi sáng tốt lành, buổi chiều vui vẻ, hỏi ăn cơm chưa? Hôm nay đi với ai, có muốn cùng ăn không? Thỉnh thoảng sẽ hỏi Liêm Tiếu đang ở đâu, hôm nay không thấy cậu ấy và đại loại thế.
Nếu muốn hỏi cô ở đâu đi đâu, vậy sao không hỏi thẳng cô đây mà lại tìm hỏi cậu ta, Liêm Tiếu càng đọc càng nóng.
Hừ lạnh, không nói gì, ném trả điện thoại lại cho Chu Kinh Hiên.
Chu Kinh Hiên thích cô, cô biết, nhưng cô không muốn chấp nhận Chu Kinh Hiên quá dễ dàng. Bây giờ thấy Chu Kinh Hiên vô tư thêm nick bạn mình, còn vẻ như chuyện không quan trọng thế, đột nhiên cô không muốn tính gì đến chuyện có chấp nhận cho Chu Kinh Hiên làm bạn trai mình không nữa.
Nhưng rốt cuộc Vương Tuyết Mạn có ý đồ gì, sao lại thiếu mắt nhìn vậy chứ, cô ta thêm nick Chu Kinh Hiên làm Liêm Tiếu cảm thấy như mình bị xúc phạm.
Nhất định phải làm gì đó để tiêu bớt cơn giận này.
Thời điểm Triệu Giai nhắn tin tới, Liêm Tiếu đang ngồi xem một bộ phim dài tập, Triệu Giai hỏi: "Tuần sau sinh nhật Tuyết Mạn, cậu đã chuẩn bị quà gì chưa? Tớ nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra." Thực chất là đang thăm dò tin tức giúp Vương Tuyết Mạn.
Gia cảnh Liêm Tiếu không tầm thường, lại để ý thể diện nên lúc nào cũng ra tay rộng rãi. Năm ngoái Vương Tuyết Mạn nhận được từ Liêm Tiếu một cái túi xách LV, cô nàng rất thích.
Thấy tin nhắn của Triệu Giai, Liêm Tiếu thầm cười lạnh trong lòng.
Trả lời Triệu Giai: "Tớ nghĩ rồi, nhưng mà, bí mật."
Triệu Giai đang ngồi cùng Vương Tuyết Mạn. Nghe âm báo tin nhắn, Vương Tuyết Mạn còn nóng lòng hơn cả Triệu Giai. Triệu Giai đọc tin, vỗ vỗ Vương Tuyết Mạn: "Lần này đoán không lầm thì là giày Hermes."
Vương Tuyết Mạn mỉm cười: "Ai biết được." Trong lòng cũng thấy chắc hơn chín phần mười.
Triệu Giai nói: "Thích thật đấy, sinh nhật tớ thì nghỉ đông mất rồi! Bao giờ mới tới đây!" Sinh nhật trước cô được Liêm Tiếu tặng một lọ nước hoa, đúng nhãn hiệu cô thích, không uổng công ám chỉ bao nhiêu lâu.
"Sợ gì chứ, nghỉ đông rồi khui quà cũng không muộn."
Dù cả hai đều không phải con em nhà bình thường, sinh hoạt phí một tháng cũng được chừng hai mươi ngàn nhưng vẫn không thể tiêu pha kiểu phú hào như Liêm Tiếu được. Nghe nói Liêm Tiếu được ba tặng một tấm thẻ, hạn mức thấu chi(*) lên tới ba trăm ngàn, chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.
(*) Tức loại thẻ ghi nợ mà khi dùng hết số tiền gửi có trong thẻ thì vẫn có thể rút được tiền hoặc chi tiêu thêm (vay thêm) trong một hạn mức do ngân hàng cấp. Số tiền chi tiêu thêm đó gọi là phần thấu chi.
Hôm ấy là thứ bảy, Liêm Tiếu về nhà, quan sát Trình Tân lúc này đã được bốn, năm tháng. Trông dáng dấp càng lộ vẻ thanh khiết đáng yêu, lớp lông trắng mềm hơi rối, đôi đồng tử xanh trong như mặt biển vừa được gột rửa sau cơn mưa. Mỗi khi cô lặng lẽ nằm trong một góc, bóng dáng ấy thoạt trông xinh đẹp duyên dáng khó tả, tựa như những con mèo xuất hiện trong các bức họa sơn dầu cổ điển, mang nét cao quý tĩnh lặng. Bây giờ địa vị của cô đã cao hơn khi mới tới rất nhiều, ngay cả người làm trong nhà cũng thường tranh thủ vuốt lông Trình Tân mấy cái mỗi khi đổi thức ăn cho cô.
"Bé mèo này dễ thương quá nhỉ, nhìn vào đã thấy yêu rồi."
Lúc ấy Liêm Tiếu đương suy nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho Vương Tuyết Mạn, nghe lời đám người làm, cô thuận theo tay người đó nhìn về phía Trình Tân.
Trình Tân thấy Liêm Tiếu, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện nét mặt cô nàng phức tạp khó đoán thì yên lặng cúi đầu ý đồ giảm thấp cảm giác tồn tại.
Thấy Trình Tân, Liêm Tiếu lập tức nghĩ tới món quà sinh nhật Vương Tuyết Mạn tặng mình khi trước.
Chợt nảy ra một ý.
Chiều hôm sau, Liêm Tiếu thắt cho Trình Tân một cái nơ con bướm, đúng bằng cái dây hồng Vương Tuyết Mạn đã thắt trên cổ Trình Tân lần trước, bỏ cô vào lồng, xách lên, lệnh tài xế chở mình tới câu lạc bộ.
Khi Liêm Tiếu đến, đa phần mọi người đã có mặt.
Vương Tuyết Mạn diện cái đầm lộ vai mới mua, phô bày toàn bộ dáng người xinh đẹp, xõa tóc, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, nét mặt hồng hào sức sống, thấy Liêm Tiếu tới thì mặt mày tươi cười khoác vai kéo vào, nói với Liêm Tiếu: "Liêm Tiếu à cuối cùng cậu cũng tới rồi, suýt nữa tớ còn tưởng cậu không tới luôn cơ đấy!"
"Sinh nhật cậu, sao tớ có thể không đến được."
Vương Tuyết Mạn quét mắt về phía hai tay Liêm Tiếu, trừ một cái lồng thì không thấy hộp quà nào, chẳng lẽ quà được để trong túi xách? Nước hoa? Son môi?
Vương Tuyết Mạn nghi hoặc kéo Liêm Tiếu ngồi xuống sofa, tự đi lấy một ly sâm banh đưa cho Liêm Tiếu.
Liêm Tiếu đặt cái lồng lên bàn, Trình Tân ngồi trong lồng đưa mắt quan sát Vương Tuyết Mạn.
Mặc dù Vương Tuyết Mạn mua cô nhưng cô cũng chẳng ở được với Vương Tuyết Mạn bao lâu, chưa tới hai ngày đã bị mang tặng cho Liêm Tiếu.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Trình Tân thấy hơi bất an.
Nhìn cách trang trí trong căn phòng này, hẳn là tiệc sinh nhật của Vương Tuyết Mạn.
Nhưng dọc đường đi không thấy Liêm Tiếu mua quà gì, sực nghĩ tới cái nơ con bướm trên cổ mình.
Hình như...
Có thể...
Hai cô bạn thân này, cãi nhau rồi à?
Rồi lửa lan đến "món quà" cô đây, Liêm Tiếu nhìn cô mà sinh lòng khó chịu?
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Liêm Tiếu và Vương Tuyết Mạn ngồi cạnh.
Liêm Tiếu là con gái nhà họ Liêm quyền thế, đây không phải bí mật, vậy nên ai nấy đều mong đợi không biết năm nay Liêm Tiếu sẽ tặng gì cho Vương Tuyết Mạn.
Khi thấy Liêm Tiếu mở lồng, ôm ra một bé mèo xinh xắn lông trắng như tuyết, mấy cô bé không biết chuyện liền kêu lên: "Bé mèo đẹp quá!" Quá đẹp luôn!
Mà có mấy người nhận ra, tự nhiên biết có một thời gian Liêm Tiếu từng đăng khá nhiều hình và clip quay con mèo này lên vòng bạn bè, thậm chí còn biết mèo này chính là quà sinh nhật ban đầu Vương Tuyết Mạn tặng cho Liêm Tiếu...
Còn bây giờ...
Lại bị Liêm Tiếu ôm ra, dúi vào tay Vương Tuyết Mạn đang ngơ ngẩn.
Liêm Tiếu cười nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, thích không?"
"Liêm Tiếu..." Vương Tuyết Mạn không hiểu tại sao Liêm Tiếu lại đột nhiên làm chuyện khiến mình khó xử thế này, miệng mấp máy gọi tên Liêm Tiếu, cố nói gì đó nhưng không tài nào thốt được thành lời.
Không chỉ Liêm Tiếu, cả Lạc Thanh Nhã, Chu Kinh Hiên, Triệu Giai cũng có tham dự. Lúc này Triệu Giai đã phát hiện bầu không khí có điều không đúng.
Liêm Tiếu dúi Trình Tân vào lòng Vương Tuyết Mạn, vuốt ve Trình Tân, dựa sát tai Vương Tuyết Mạn nói: "Khẩu vị của cậu lớn quá nhỉ..." Nói xong quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi quay người rời đi.
Mọi người không nghe rõ Liêm Tiếu nói gì, nhưng đều thấy Vương Tuyết Mạn tiện tay ném luôn mèo xuống ghế rồi hớt hải đuổi theo Liêm Tiếu. Không khí chợt trở nên lúng túng, trừ tiếng nhạc ra không ai lên tiếng nói gì.
Chu Kinh Hiên thấy Liêm Tiếu đi đột ngột, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Lạc Thanh Nhã và Triệu Giai cũng một trước một sau bám theo.
Trình Tân làm người vô tội bị liên lụy cứ ngỡ như đang được xem một bộ phim thần tượng cẩu huyết... Đầu óc choáng váng đứng trên sofa cùng đám người trong phòng bao, ai nấy trố mắt nhìn nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tân: Này, có phải các anh các chị quên tôi rồi không hả!!! Tôi vẫn còn trong phòng bao đây mà!!!!
[…]