Chương : 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương Lam
Ăn cơm xong, Liêm Đường lên lầu trước.
Đẩy cửa ra, thấy nhóc con đang nằm trên sofa, nhắm mắt say ngủ.
Trình Tân nghe thấy tiếng động, mừng rỡ ngước đầu, ngước đôi mắt tròn vo nhìn Liêm Đường đẩy cửa bước vào.
Anh trai đẹp trai ơi, sao càng nhìn càng thấy anh đẹp trai quá vậy, đẹp trai làm tôi muốn ngủ với anh, ăn đậu hũ của anh.
Trong đầu Trình Tân vụt lên mấy câu nói ấy, vội nâng vuốt che mặt.
Trình Tân ơi Trình Tân, từ lúc nào mà mày trở nên háo sắc thế hả?
Trước kia mày đâu phải thứ người như thế!
Mày còn nhớ khi trước mày chính là loại con gái chỉ khom lưng trước kim tiền không hả?
Trong xã hội này, trừ tiền tài, nào còn điều gì có thể ảnh hưởng tới mày nữa!
Sắc đẹp?!
Không, đứng trước sắc đẹp, mày cũng chỉ từng coi như mây trôi nước chảy, không thèm ngó tới!
Còn bây giờ!
Chẳng phải chỉ là biến thành một con mèo!
Mày liền chôn vùi nữ đức thế!
Biến thành đứa con gái dung tục thế hả?
Sao mày có thể trêu đùa anh chàng lương thiện điển trai thế hả?
Thật vô sỉ!
Thật hạ lưu!
Liêm Đường nhẹ cau mày, liếc bé Trình Tân bỗng nhiên vùi mặt vào móng vuốt, dáng vẻ ưu phiền.
Hành động này rơi trong mắt Liêm Đường, khiến anh dở khóc dở cười... Vì hành động này, thực sự rất giàu biểu cảm... Giống như một bức hình đã được photoshop, thêm phụ đề, viết là "không mặt mũi nhìn anh".
Liêm Đường cong môi thích thú, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại cảnh Trình Tân nâng vuốt che mặt.
Đăng vào group wechat của đám bạn thân.
Chương Kính Chi: Chuyện lạ à, Liêm Đường chủ động gửi biểu tượng cảm xúc.
Dịch Viễn Sơn: Nhìn cái là biết tay mơ, biểu tượng cảm xúc gì mà độ nét cao vậy kích thước lớn vậy, có cậu mới biểu tượng ấy!
Liêm Đường: Đây là mèo nhà tớ...
Lãnh Trạc: Mới dùng phần mềm phân tích thử tấm ảnh này, quả thật là hình mới chụp...
Chương Kính Chi:... Lãnh Trạc, cậu thật rảnh rỗi, có điều... Liêm Đường, con mèo này của nhà cậu, sao lại, có biểu cảm thế?
Dịch Viễn Sơn: Có hình chính diện không? Tớ thích mèo nhất! Tiếc là cứ nuôi một con chết một con, nên để mấy bé mèo được khỏe mạnh trưởng thành, không dám nuôi.
Chương Kính Chi: Cậu chắc chắn không phải vì mình thường xuyên ra ngoài ham chơi, để mấy bé mèo chết đói?
Dịch Viễn Sơn: Cút sang một bên! Tớ có thiếu thông minh thế à? Khiến một bé mèo đang sống sờ sờ ra đó chết đói?
Chương Kính Chi: Có.
Lãnh Trạc: Có.
Liêm Đường: Có.
Dịch Viễn Sơn: Được, tuyệt giao.
Liêm Đường tắt điện thoại, không nghe đám bọn họ tám bậy nữa, mà đi tới ghế mát xa, ngồi xuống.
Sau khi mát xa ba mươi phút, tâm trạng Trình Tân thoải mái trở lại, nhảy xuống sofa... Đương nhiên... Động tác thì không đẹp lắm... Là thuận theo thành ghế tuột xuống.
Trình Tân nghiêm mặt vờ như hành động này không hề buồn cười không hề hài hước, tôi chỉ là bé mèo trắng nhỏ mong manh dễ bắt nạt thôi! Nhỏ lắm mà!
Nhỏ quá!
Yếu quá!
Vậy nên! Tôi trượt xuống theo thành ghế thôi!
Hứ!
Liêm Đường vô tình thấy Trình Tân ngồi chồm hổm bên cạnh, trợn tròn mắt trừng thẳng vào ghế, chẳng biết đang buồn bực điều chi.
Nếu Trình Tân có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Liêm Đường, nhất định sẽ trả lời rằng: Thương thay phận mình đó! Tôi yếu quá mà! Muốn nhảy lên nhào vào lòng trai đẹp cũng không được! Buồn!
Cô thật là yếu ớt quá!
Cô!
Trình Tân!
Từng là người làm một lúc bốn việc làm thêm!
Lại sa sút biến thành yếu đuối thế này!
Không chút sức mạnh!
Liêm Đường cười bế cô lên, chậm rãi vuốt ve phần lông rối xù, vuốt một hồi, Trình Tân không kiềm được phát ra tiếng rên ư ử thoải mái, ai da, được trai đẹp sờ soạng sướng quá đi!
Liêm Đường lặng ngắm vẻ hưởng thụ của cô, đột nhiên ném phăng cô lên giường.
"Tao đi tắm đây, mày tự chơi đi."
"Meo-o--" Trình Tân hết hồn lọ mọ bò dậy, liền thấy chàng đẹp trai mới ném mình lên giường đang cởi cúc áo.
Woa, ôi!
Cởi quần áo!
Cởi quần áo!
Cởi kìa!
Trình Tân lại tiếp tục mở to đôi mắt sáng rực có thần nhìn Liêm Đường chăm chú, nước miếng hi vọng sắp rớt đến nơi.
Liêm Đường vừa định cởi cúc áo, chợt liếc thấy Trình Tân nhìn mình mê mẩn.
Bất đắc dĩ nói: "Ánh mắt mày... Thật đặc biệt..." Khiến anh không thể bỏ qua không thể coi nhẹ.
Trình Tân chợt rùng mình, sợ lại bị Liêm Đường lấy quần áo trùm kín như lần trước, bị Liêm Đường vừa cười vừa nhìn thế, lập tức có tật giật mình kêu meo một tiếng rồi nằm rạp xuống giường, né mắt giả vờ: Chăn này sạch quá đi... Dễ chịu quá... Tôi không nhìn anh đâu... Anh nhìn tôi làm gì... Anh mà nhìn nữa... Anh còn nhìn nữa...
Liếc mắt quan sát thấy anh đẹp trai không còn để ý tới mình, Trình Tân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nâng mí mắt, mày gian mắt chuột lén rình trai đẹp cởi quần áo.
Nhìn bàn tay có những ngón thon dài lộ cả khớp xương kia tháo cúc, cởi áo sơ mi, áo ba lỗ, sau nữa là... Trình Tân nuốt cả miệng nước miếng, woa, ôi... Nhiều thế... Cơ bụng tám múi, tám múi cơ đấy! Đường nhân ngư(*) nữa kìa! Cả cơ ngực khiến nước miếng người ta chảy ròng nữa, ông trời của con ơi...
(*) Hai đường cơ chéo hình chữ V nổi lên hai bên hông dưới, trên khung xương chậu của đàn ông (trong khung vuông).
Cô không thích kiểu đàn ông vai u thịt bắp, nhưng cơ bắp của anh đẹp trai trông rất rắn chắc cân đối đủ độ, chính là kiểu vóc dáng cô thích!
Trình Tân thấy hô hấp mình nghẹn lại, sắp không thở được rồi...
Thật mê người!
Cô không chịu nổi rồi!
Nhìn được không sờ được!
Thế giới này thật quá tàn nhẫn!
Tại sao phải tàn nhẫn với cô như thế!
Ngay khi anh đẹp trai đặt những ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương lên thắt lưng, Trình Tân kích động nuốt một ngụm nước miếng, chuẩn bị vẹn toàn, chỉ chờ đợi hình ảnh nóng bỏng hút hồn sắp tới, thế nhưng... Đột nhiên... Trai đẹp giật mình quay phắt lại nhìn cô...
Chuyện quái gì vậy...
Anh trai đẹp trai à! Đừng ngừng lại mà!
Tiếp tục!
Tiếp tục đi!
Cô chỉ muốn lặng lẽ làm một con mèo ngắm đũng quần...
Cởi!
Đợi sau này em gái có tiền, nhất định thưởng cho anh một cái phong bao thật dầy!
Trình Tân toàn thân rạo rực mặt mũi ửng hồng, mặc dù bị lông che không thấy, nhưng ánh mắt đã chuyển mơ màng, há miệng cười ngây ngô...
Tiếp đó, thấy trai đẹp lõa thể… nửa trên bước từng bước đưa cơ thể quyến rũ lại gần mình.
Anh đẹp trai... Anh muốn làm gì...
Nói cho anh biết...
Anh đừng có làm chuyện xằng bậy...
Tôi là một bé mèo trong sáng!
Tôi không biết làm những chuyện không trong sáng...
Tôi...
"Mày chảy máu mũi đấy hả?" Giọng điệu nghi hoặc.
Ớ?
Trình Tân ngẩn ngơ đờ đẫn cứ thế bị Liêm Đường xách lên, ôm tới trước bồn rửa trong phòng vệ sinh, Liêm Đường cau mày dùng nước gột sạch máu mũi cho Trình Tân.
Trình Tân vẫn còn chưa rõ tình hình lắm, khi thấy vệt máu chảy ra từ mũi mình qua tấm gương, vẻ mặt ngu độn ấy... Mặt già đỏ lên...
Mất mặt bội phần, không, là mất mặt mèo.
Cô lại ngắm trai đẹp tới chảy máu mũi...
Trời ạ...
Ngượng chết mất.
Trình Tân im lặng dùng vuốt che kín mặt mũi, không hé một lời.
Cái dáng ấy rơi trong mắt Liêm Đường, không nghi ngờ gì chính là cố tình bán moe.
Liêm Đường: "Chảy máu mũi không khó chịu gì à... Còn bày đặt ra vẻ đáng yêu?"
Trình Tân: Không, tôi không có ý ra vẻ moe đâu, là do không còn mặt mũi sống trên đời...
Anh không hiểu nỗi đau của tôi, không thấu được cái khổ của tôi đâu.
Mẹ ơi, mất mặt quá.
Nếu Trịnh Gia Mẫn biết cô chảy máu mũi vì chiêm ngưỡng cơ thể một tên đàn ông, nhất định sẽ cười cô hết nước!
May mà bây giờ là mèo... Không ai cười mình... Cũng không ai biết nguyên nhân thực sự làm mình vượng hỏa chảy máu...
"Sao đột nhiên lại chảy máu mũi nhỉ? Chẳng lẽ do nhìn lén tao? Hử?" Liêm Đường bâng quơ trêu chọc, bỗng phát hiện bé mèo trong tay bỗng nhiên cứng người.
Nghe lời Liêm Đường, Trình Tân đơ ra theo bản năng, lặng lẽ che mặt kín hơn nữa, mặc dù hai cái móng mèo cũng không thể che hết lớp lông mượt mà trên mặt, nhưng kín được chỗ nào hay chỗ ấy.
"Haiz... Chẳng lẽ đúng là vì vậy nên chảy máu mũi thật?" Phản ứng của Trình Tân khiến Liêm Đường tiếp tục sinh ác ý trêu chọc, nhưng cũng không thực sự nghĩ vậy.
Không phải đâu!
Anh bổ não nhiều quá rồi đó!
Tôi!
Làm sao!
Có thể!
Không tiền đồ đến thấy đàn ông là chảy máu mũi?!
Trình Tân tôi đây! Ra đời lăn lộn! Đã từng xông vào nhà tắm nam, nhìn một đám đàn ông trần truồng chổng mông vẫn mặt không đổi sắc bình thản ra ngoài đó!
Lau sạch sẽ cho Trình Tân, Liêm Đường gọi điện thoại cho vị bác sĩ đã chẩn bệnh cho Trình Tân ở bệnh viện thú cưng lần trước.
Edit: Dương Lam
Ăn cơm xong, Liêm Đường lên lầu trước.
Đẩy cửa ra, thấy nhóc con đang nằm trên sofa, nhắm mắt say ngủ.
Trình Tân nghe thấy tiếng động, mừng rỡ ngước đầu, ngước đôi mắt tròn vo nhìn Liêm Đường đẩy cửa bước vào.
Anh trai đẹp trai ơi, sao càng nhìn càng thấy anh đẹp trai quá vậy, đẹp trai làm tôi muốn ngủ với anh, ăn đậu hũ của anh.
Trong đầu Trình Tân vụt lên mấy câu nói ấy, vội nâng vuốt che mặt.
Trình Tân ơi Trình Tân, từ lúc nào mà mày trở nên háo sắc thế hả?
Trước kia mày đâu phải thứ người như thế!
Mày còn nhớ khi trước mày chính là loại con gái chỉ khom lưng trước kim tiền không hả?
Trong xã hội này, trừ tiền tài, nào còn điều gì có thể ảnh hưởng tới mày nữa!
Sắc đẹp?!
Không, đứng trước sắc đẹp, mày cũng chỉ từng coi như mây trôi nước chảy, không thèm ngó tới!
Còn bây giờ!
Chẳng phải chỉ là biến thành một con mèo!
Mày liền chôn vùi nữ đức thế!
Biến thành đứa con gái dung tục thế hả?
Sao mày có thể trêu đùa anh chàng lương thiện điển trai thế hả?
Thật vô sỉ!
Thật hạ lưu!
Liêm Đường nhẹ cau mày, liếc bé Trình Tân bỗng nhiên vùi mặt vào móng vuốt, dáng vẻ ưu phiền.
Hành động này rơi trong mắt Liêm Đường, khiến anh dở khóc dở cười... Vì hành động này, thực sự rất giàu biểu cảm... Giống như một bức hình đã được photoshop, thêm phụ đề, viết là "không mặt mũi nhìn anh".
Liêm Đường cong môi thích thú, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại cảnh Trình Tân nâng vuốt che mặt.
Đăng vào group wechat của đám bạn thân.
Chương Kính Chi: Chuyện lạ à, Liêm Đường chủ động gửi biểu tượng cảm xúc.
Dịch Viễn Sơn: Nhìn cái là biết tay mơ, biểu tượng cảm xúc gì mà độ nét cao vậy kích thước lớn vậy, có cậu mới biểu tượng ấy!
Liêm Đường: Đây là mèo nhà tớ...
Lãnh Trạc: Mới dùng phần mềm phân tích thử tấm ảnh này, quả thật là hình mới chụp...
Chương Kính Chi:... Lãnh Trạc, cậu thật rảnh rỗi, có điều... Liêm Đường, con mèo này của nhà cậu, sao lại, có biểu cảm thế?
Dịch Viễn Sơn: Có hình chính diện không? Tớ thích mèo nhất! Tiếc là cứ nuôi một con chết một con, nên để mấy bé mèo được khỏe mạnh trưởng thành, không dám nuôi.
Chương Kính Chi: Cậu chắc chắn không phải vì mình thường xuyên ra ngoài ham chơi, để mấy bé mèo chết đói?
Dịch Viễn Sơn: Cút sang một bên! Tớ có thiếu thông minh thế à? Khiến một bé mèo đang sống sờ sờ ra đó chết đói?
Chương Kính Chi: Có.
Lãnh Trạc: Có.
Liêm Đường: Có.
Dịch Viễn Sơn: Được, tuyệt giao.
Liêm Đường tắt điện thoại, không nghe đám bọn họ tám bậy nữa, mà đi tới ghế mát xa, ngồi xuống.
Sau khi mát xa ba mươi phút, tâm trạng Trình Tân thoải mái trở lại, nhảy xuống sofa... Đương nhiên... Động tác thì không đẹp lắm... Là thuận theo thành ghế tuột xuống.
Trình Tân nghiêm mặt vờ như hành động này không hề buồn cười không hề hài hước, tôi chỉ là bé mèo trắng nhỏ mong manh dễ bắt nạt thôi! Nhỏ lắm mà!
Nhỏ quá!
Yếu quá!
Vậy nên! Tôi trượt xuống theo thành ghế thôi!
Hứ!
Liêm Đường vô tình thấy Trình Tân ngồi chồm hổm bên cạnh, trợn tròn mắt trừng thẳng vào ghế, chẳng biết đang buồn bực điều chi.
Nếu Trình Tân có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Liêm Đường, nhất định sẽ trả lời rằng: Thương thay phận mình đó! Tôi yếu quá mà! Muốn nhảy lên nhào vào lòng trai đẹp cũng không được! Buồn!
Cô thật là yếu ớt quá!
Cô!
Trình Tân!
Từng là người làm một lúc bốn việc làm thêm!
Lại sa sút biến thành yếu đuối thế này!
Không chút sức mạnh!
Liêm Đường cười bế cô lên, chậm rãi vuốt ve phần lông rối xù, vuốt một hồi, Trình Tân không kiềm được phát ra tiếng rên ư ử thoải mái, ai da, được trai đẹp sờ soạng sướng quá đi!
Liêm Đường lặng ngắm vẻ hưởng thụ của cô, đột nhiên ném phăng cô lên giường.
"Tao đi tắm đây, mày tự chơi đi."
"Meo-o--" Trình Tân hết hồn lọ mọ bò dậy, liền thấy chàng đẹp trai mới ném mình lên giường đang cởi cúc áo.
Woa, ôi!
Cởi quần áo!
Cởi quần áo!
Cởi kìa!
Trình Tân lại tiếp tục mở to đôi mắt sáng rực có thần nhìn Liêm Đường chăm chú, nước miếng hi vọng sắp rớt đến nơi.
Liêm Đường vừa định cởi cúc áo, chợt liếc thấy Trình Tân nhìn mình mê mẩn.
Bất đắc dĩ nói: "Ánh mắt mày... Thật đặc biệt..." Khiến anh không thể bỏ qua không thể coi nhẹ.
Trình Tân chợt rùng mình, sợ lại bị Liêm Đường lấy quần áo trùm kín như lần trước, bị Liêm Đường vừa cười vừa nhìn thế, lập tức có tật giật mình kêu meo một tiếng rồi nằm rạp xuống giường, né mắt giả vờ: Chăn này sạch quá đi... Dễ chịu quá... Tôi không nhìn anh đâu... Anh nhìn tôi làm gì... Anh mà nhìn nữa... Anh còn nhìn nữa...
Liếc mắt quan sát thấy anh đẹp trai không còn để ý tới mình, Trình Tân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nâng mí mắt, mày gian mắt chuột lén rình trai đẹp cởi quần áo.
Nhìn bàn tay có những ngón thon dài lộ cả khớp xương kia tháo cúc, cởi áo sơ mi, áo ba lỗ, sau nữa là... Trình Tân nuốt cả miệng nước miếng, woa, ôi... Nhiều thế... Cơ bụng tám múi, tám múi cơ đấy! Đường nhân ngư(*) nữa kìa! Cả cơ ngực khiến nước miếng người ta chảy ròng nữa, ông trời của con ơi...
(*) Hai đường cơ chéo hình chữ V nổi lên hai bên hông dưới, trên khung xương chậu của đàn ông (trong khung vuông).
Cô không thích kiểu đàn ông vai u thịt bắp, nhưng cơ bắp của anh đẹp trai trông rất rắn chắc cân đối đủ độ, chính là kiểu vóc dáng cô thích!
Trình Tân thấy hô hấp mình nghẹn lại, sắp không thở được rồi...
Thật mê người!
Cô không chịu nổi rồi!
Nhìn được không sờ được!
Thế giới này thật quá tàn nhẫn!
Tại sao phải tàn nhẫn với cô như thế!
Ngay khi anh đẹp trai đặt những ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương lên thắt lưng, Trình Tân kích động nuốt một ngụm nước miếng, chuẩn bị vẹn toàn, chỉ chờ đợi hình ảnh nóng bỏng hút hồn sắp tới, thế nhưng... Đột nhiên... Trai đẹp giật mình quay phắt lại nhìn cô...
Chuyện quái gì vậy...
Anh trai đẹp trai à! Đừng ngừng lại mà!
Tiếp tục!
Tiếp tục đi!
Cô chỉ muốn lặng lẽ làm một con mèo ngắm đũng quần...
Cởi!
Đợi sau này em gái có tiền, nhất định thưởng cho anh một cái phong bao thật dầy!
Trình Tân toàn thân rạo rực mặt mũi ửng hồng, mặc dù bị lông che không thấy, nhưng ánh mắt đã chuyển mơ màng, há miệng cười ngây ngô...
Tiếp đó, thấy trai đẹp lõa thể… nửa trên bước từng bước đưa cơ thể quyến rũ lại gần mình.
Anh đẹp trai... Anh muốn làm gì...
Nói cho anh biết...
Anh đừng có làm chuyện xằng bậy...
Tôi là một bé mèo trong sáng!
Tôi không biết làm những chuyện không trong sáng...
Tôi...
"Mày chảy máu mũi đấy hả?" Giọng điệu nghi hoặc.
Ớ?
Trình Tân ngẩn ngơ đờ đẫn cứ thế bị Liêm Đường xách lên, ôm tới trước bồn rửa trong phòng vệ sinh, Liêm Đường cau mày dùng nước gột sạch máu mũi cho Trình Tân.
Trình Tân vẫn còn chưa rõ tình hình lắm, khi thấy vệt máu chảy ra từ mũi mình qua tấm gương, vẻ mặt ngu độn ấy... Mặt già đỏ lên...
Mất mặt bội phần, không, là mất mặt mèo.
Cô lại ngắm trai đẹp tới chảy máu mũi...
Trời ạ...
Ngượng chết mất.
Trình Tân im lặng dùng vuốt che kín mặt mũi, không hé một lời.
Cái dáng ấy rơi trong mắt Liêm Đường, không nghi ngờ gì chính là cố tình bán moe.
Liêm Đường: "Chảy máu mũi không khó chịu gì à... Còn bày đặt ra vẻ đáng yêu?"
Trình Tân: Không, tôi không có ý ra vẻ moe đâu, là do không còn mặt mũi sống trên đời...
Anh không hiểu nỗi đau của tôi, không thấu được cái khổ của tôi đâu.
Mẹ ơi, mất mặt quá.
Nếu Trịnh Gia Mẫn biết cô chảy máu mũi vì chiêm ngưỡng cơ thể một tên đàn ông, nhất định sẽ cười cô hết nước!
May mà bây giờ là mèo... Không ai cười mình... Cũng không ai biết nguyên nhân thực sự làm mình vượng hỏa chảy máu...
"Sao đột nhiên lại chảy máu mũi nhỉ? Chẳng lẽ do nhìn lén tao? Hử?" Liêm Đường bâng quơ trêu chọc, bỗng phát hiện bé mèo trong tay bỗng nhiên cứng người.
Nghe lời Liêm Đường, Trình Tân đơ ra theo bản năng, lặng lẽ che mặt kín hơn nữa, mặc dù hai cái móng mèo cũng không thể che hết lớp lông mượt mà trên mặt, nhưng kín được chỗ nào hay chỗ ấy.
"Haiz... Chẳng lẽ đúng là vì vậy nên chảy máu mũi thật?" Phản ứng của Trình Tân khiến Liêm Đường tiếp tục sinh ác ý trêu chọc, nhưng cũng không thực sự nghĩ vậy.
Không phải đâu!
Anh bổ não nhiều quá rồi đó!
Tôi!
Làm sao!
Có thể!
Không tiền đồ đến thấy đàn ông là chảy máu mũi?!
Trình Tân tôi đây! Ra đời lăn lộn! Đã từng xông vào nhà tắm nam, nhìn một đám đàn ông trần truồng chổng mông vẫn mặt không đổi sắc bình thản ra ngoài đó!
Lau sạch sẽ cho Trình Tân, Liêm Đường gọi điện thoại cho vị bác sĩ đã chẩn bệnh cho Trình Tân ở bệnh viện thú cưng lần trước.